Võ Hiệp: Ác Nhân Cốc Kể Chuyện, Tiểu Ngư Nhi Làm Công

Chương 156: Tào công công sợ hãi, Minh Hoàng dùng kế trúng kế

**Chương 156: Tào công công sợ hãi, Minh Hoàng dùng kế trong kế**
Ngay tại thời khắc Hoàng công tử ngây người, Diệp Trần đã chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Hắn đi đến trước mặt thằng nhỏ kia, lấy đi tờ ngân phiếu 100 vạn lượng trong tay hắn.
Sau đó, hướng về phía không khí nói: "Tây Môn Xuy Tuyết 1 cược 3, tiền vốn ta lấy đi trước."
"Trước mắt ta sẽ ở lại kinh thành hai ngày, trong hai ngày này, xin hãy đem 300 vạn lượng bạc đưa đến chỗ ở của ta."
"Với khả năng của các ngươi, ắt có thể tra được ta ngụ ở nơi nào."
"Các ngươi cũng đừng nói ta làm khó dễ các ngươi, bạc có thể dùng những vật khác để thế chấp."
"Vàng bạc châu báu, thư họa đồ cổ, khế đất tòa nhà ta đều muốn, nói tóm lại, tiền của ta, một văn cũng không thể thiếu."
Nói xong, Diệp Trần liền mang theo mọi người rời đi.
Mà Hoàng công tử thì nhìn thân ảnh Diệp Trần đăm chiêu.
Bỗng nhiên, hắn vẫy vẫy tay với gã sai vặt bên cạnh.
"Nếu Diệp tiên sinh đều lấy trước tiền vốn trở về, vậy ta cũng lấy trước tiền vốn!"
Nghe vậy, gã phục vụ liền hai tay dâng lên ngọc bội.
Ai biết nhìn thấy ngọc bội, Hoàng công tử đột nhiên giận dữ.
"Càn rỡ!"
"Ngươi đưa ta ngọc bội này là có ý gì?"
"Ta ban đầu ở chỗ các ngươi đặt năm triệu lượng, các ngươi quên rồi sao?"
Mọi người: ? ? ?
Ngươi muốn làm gì, ngươi sẽ không muốn há miệng chờ sung rụng đấy chứ?
Thì ra ta còn phải đưa thêm cho ngươi năm triệu lượng đúng không!
Không đợi thằng nhỏ kia ngụy biện, Hoàng công tử cầm lấy ngọc bội, cả giận nói: "Các ngươi đã vô lại như thế."
"Vậy thì tiền này ta cũng không cần, ta quyết định đem số tiền này tặng cho bệ hạ!"
Nói xong, Hoàng công tử liền mang theo Quỳ Hoa lão tổ rời đi.
Mọi người: ". . ."
Quá phận, ngươi trực tiếp cướp thì có phải hơn không, hà tất phải đi một vòng lớn như vậy.
Với lại ngươi đi chính là hướng hậu cung, có thể qua loa một chút được hay không.
Nhưng mà ngay tại khi Hoàng công tử thoát khỏi tầm mắt mọi người không lâu, Quỳ Hoa lão tổ trở về.
"Truyền khẩu dụ của bệ hạ!"
"Hoàng công tử biếu tặng Đại Minh 2000 vạn lượng, niệm tình Hoàng công tử một phiến trung thành."
"Đặc biệt ban cho hoàng không quỳ, có thể tùy ý ra vào hoàng cung đại nội."
"Toàn bộ gia sản phi pháp của Diệp Cô Thành sung công, niệm tình hắn lạc đường biết quay lại, đặc xá không g·iết cửu tộc."
Nói xong, khóe miệng mọi người đều co quắp.
Tuy rằng thân phận của Hoàng công tử đã thiên hạ đều biết, nhưng chỉ cần chính hắn không thừa nhận, ai dám là người đầu tiên vạch rõ chứ?
Đọc xong khẩu dụ, Quỳ Hoa lão tổ liếc qua văn võ bá quan đang quỳ dưới đất nói.
"Chỗ bệ hạ có một phần danh sách cặn kẽ, hy vọng chư vị đại nhân không nên mang lòng may mắn."
"Nửa tháng sau, bệ hạ hy vọng nhìn thấy nội khố có thêm 2000 vạn lượng bạc."
"Đến lúc đó nếu như không có 2000 vạn lượng, các ngươi tự mình cân nhắc đi."
Nói xong, Quỳ Hoa lão tổ rời đi, mà trong đám người có vài người chính là tại chỗ hôn mê bất tỉnh.
Bao năm qua mình tân tân khổ khổ vơ vét mồ hôi nước mắt của bách tính, một hồi mất trắng!
. . .
Một nơi trang viên lịch sự tao nhã.
"Diệp tiên sinh, vì sao người đặc biệt dặn dò không muốn bạc?"
Hoàng Dung bắt đầu vây quanh Diệp Trần đảo quanh, Diệp Trần đè lại cái đầu nhỏ của Hoàng Dung, đẩy nàng qua một bên.
"Muốn nhiều bạc như vậy làm gì?"
"Tác dụng của tiền chính là để tiêu xài, 300 vạn lượng bạc tiêu rất mệt mỏi."
Nói xong, Diệp Trần nhìn về phía cò mồi bên cạnh.
"Nơi này cũng không tệ lắm, ngươi định bán bao nhiêu tiền?"
Nghe vậy, cò mồi nịnh nọt cười nói: "Diệp tiên sinh nói đùa."
"Nếu Diệp tiên sinh yêu thích nơi này cứ việc cầm đi, chỉ cần cấn trừ bớt một ít nợ là được."
"Ồ!"
"Nơi đây cũng là địa bàn của các ngươi, có chút ý tứ."
"Nói đi, căn nhà này muốn đổi bao nhiêu tiền?"
"Không biết 10 vạn lượng, cái giá này như thế nào?"
Đối mặt với lời cò mồi nói, Diệp Trần liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Theo lý mà nói."
"10 vạn lượng bạc ta nhất định sẽ mua, chính là 300 vạn lượng nợ kia, không liên quan đến ta."
"Ngươi tìm các nàng ấy mà nói!"
Vừa nói, Diệp Trần chỉ chỉ Hoàng Dung và những người khác.
Đồng thời, Diệp Trần còn thân thiết giới thiệu Hoàng Dung và những người khác cho cò mồi.
"Nhận thức một chút, con gái Hoàng Dược Sư của Đại Tống, Hoàng Dung, học phú ngũ xa, thông kim bác cổ."
"Đồ cổ thư họa, nàng ta phi thường sở trường."
"Vương Ngữ Yên, trong nhà làm ăn, lại sinh ý rất lớn."
"Chỗ ở các loại, nàng cũng có chút ít liên quan."
"Ba vị này thì không cần nói, chắc hẳn trong lòng ngươi đã nắm chắc, các nàng có lẽ không hiểu lắm những thứ này, nhưng mà các nàng mất hứng, sẽ g·iết người."
"Những lời này ngươi có thể mang về, về phần làm gì, thì không phải ngươi có thể quyết định."
Nói xong, Diệp Trần chắp tay sau lưng chậm rãi rời đi.
Chỉ để lại Tiểu Hoàng Dung và những người khác nhe nanh múa vuốt.
"Đến, chúng ta ngồi xuống chậm rãi trò chuyện, ta cảm thấy căn nhà này dường như không đáng giá 10 vạn lượng."
. .
Đông Xưởng.
Tào Chính Thuần đi qua đi lại trong phòng.
Đúng, hắn sợ.
Từ sau khi Chu Vô Thị vào tù, Tào Chính Thuần vẫn cho là cơ hội của mình đã đến.
Không có Hộ Long sơn trang ngăn trở, Ngụy Trung Hiền lại ngược, toàn bộ Đại Minh dường như không có người nào có thể khống chế mình.
Trong tay mình có nhược điểm của thập đại tướng quân, Đông Xưởng có thể tùy ý ra vào hoàng cung.
Tựa hồ ngai vàng kia đối với mình mà nói, đã gần trong gang tấc.
Mình chưa chắc không thể trở thành thái giám hoàng đế đầu tiên trong lịch sử.
(Tào công công có tâm mưu phản, trong phim truyền hình là có, những lời này cũng là hắn nói. Có người nghi ngờ ta, ta còn đặc biệt chạy đi xem lại một lần.)
Chính là thực lực Minh Hoàng bày ra tối nay, thật là làm cho người ta kinh khủng.
Nam Vương thế tử mưu phản, Đông Xưởng không có nhận được một chút tin tức.
Nhưng hoàng thượng lại rõ như lòng bàn tay, thậm chí đem tất cả mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nếu không phải Diệp tiên sinh bỗng nhiên đến kinh thành, ép Quỳ Hoa lão tổ hiện thân.
Sợ rằng chuyện này phải đợi phát sinh về sau, mình mới biết được.
Mà hoàng thượng thì sẽ ẩn nấp trong bóng tối, lén lút khống chế tất cả.
Nghĩ tới đây, trên thân Tào Chính Thuần mồ hôi lạnh không ngừng tuôn rơi, bởi vì chuyện của mình, hoàng thượng rất có thể cũng biết.
Hắn vẫn luôn chờ đợi mình động thủ.
Suy tư chốc lát, Tào Chính Thuần lập tức hô: "Mau thả Thần Hậu ra."
Tào Chính Thuần vội vã rời khỏi phòng, bởi vì hắn bỗng nhiên hiểu rõ lời của Diệp tiên sinh.
Trước kia Diệp tiên sinh nói, làm việc quá mức thuận lợi không phải là một chuyện tốt.
Còn nói làm người lưu lại một đường, có lẽ có thể cho mình một đường sinh cơ.
Lúc đó Tào Chính Thuần còn không quá rõ lời này của Diệp tiên sinh là có ý gì, nhưng bây giờ mình dường như đã hiểu.
Hộ Long sơn trang và Đông Xưởng lẫn nhau ngăn được, nếu Hộ Long sơn trang không còn, chẳng phải mình sẽ trở thành uy h·iếp lớn nhất của hoàng thượng sao?
Hơn nữa liên quan tới chuyện của Hộ Long sơn trang, mình tiến hành quá mức thuận lợi.
Phải biết, thế lực của Hộ Long sơn trang và Đông Xưởng không chênh lệch nhau bao nhiêu, thậm chí còn thấp thoáng trên cả Đông Xưởng.
Mình dựa vào cái gì có thể dễ dàng bắt lấy như vậy.
Muốn cho nó diệt vong, trước phải khiến nó điên cuồng.
Chu Vô Thị tên khốn kiếp này cho là mình đào hố à!
Hắn đang mai phục, hắn đang chờ mình để lộ ra sơ hở, sau đó cho mình một kích trí mạng.
Đi được một nửa, Tào Chính Thuần bỗng nhiên dừng lại, mồ hôi lạnh chảy xuống như thác nước, thân thể càng r·u·n rẩy như run rẩy.
Bởi vì hắn nghĩ tới một kết luận hoang đường.
Giả thiết Chu Vô Thị và chính mình đều muốn làm hoàng đế, mà hoàng thượng cũng biết hết thảy những thứ này.
Vậy một chiêu đối phó mình kia của Chu Vô Thị, hoàng thượng có phải có thể dùng để đối phó Chu Vô Thị hay không?
Chu Vô Thị không có mình cản trở, nhất định sẽ lộ ra chân tướng.
Đây là kế trong kế à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận