Võ Hiệp: Ác Nhân Cốc Kể Chuyện, Tiểu Ngư Nhi Làm Công

Chương 116: Tâm tư của nữ nhân ngươi đoán không ra, Sư Phi Huyên đến trước

**Chương 116: Tâm tư của nữ nhân, ngươi không tài nào đoán được, Sư Phi Huyên đến trước**
Đối mặt với ánh mắt của Lý Tầm Hoan, A Phi có chút thẹn quá hóa giận nói:
"Thôi được rồi, là hiếm có khó tìm, buồn cười thì cứ cười đi."
Nghe vậy, Lý Tầm Hoan lắc đầu:
"Hiếm có khó tìm đã rất giỏi rồi, Bình An khách sạn nhiều cao thủ như vậy."
"Đừng nói là ghi nhớ kiếm thuật của Diệp tiên sinh, ngay cả người có thể nhìn thấy kiếm thuật của Diệp tiên sinh cũng ít đến đáng thương."
"Tây Môn Xuy Tuyết hẳn là người thuộc dạng hiếm có khó tìm đó, bằng không hắn cũng sẽ không có tóc đen lẫn tóc trắng."
"Không thể nào đâu." A Phi viết đầy vẻ bất khả tư nghị trên mặt, "Chỉ là hiếm có khó tìm mà thôi."
"Với cảnh giới và thực lực của Tây Môn Xuy Tuyết, không đến mức biến thành như vậy chứ."
"Ngươi chính là không hiểu rõ Diệp tiên sinh cường đại đến mức nào, ban đầu Diệp tiên sinh dùng kiếm trảm Thiếu Lâm, nếu sử dụng một kiếm này."
"Thì dù cho Diệp tiên sinh có ý nương tay, chỉ sợ cũng không người nào trong Thiếu Lâm tự có thể sống sót."
Nghe thấy đại ca nhà mình đánh giá như thế, A Phi nuốt nước miếng.
Hắn biết Diệp tiên sinh lợi hại, nhưng không nghĩ đến Diệp tiên sinh sẽ lợi hại đến vậy.
...
Rừng trúc tiểu viện.
Đột phá thành công, Diệp Trần tâm tình rất tốt, đang chuẩn bị nằm trên ghế xích đu hưởng thụ tốt đẹp nhân sinh.
Thì Vương Ngữ Yên đứng ở đằng xa lộp độp rơi nước mắt.
Diệp Trần: ". . ."
Không phải, ta cũng không có làm gì ngươi nha!
Ngươi cứ nhìn ta khóc làm cái gì?
Bất đắc dĩ, Diệp Trần hướng về phía Vương Ngữ Yên vẫy tay.
Thấy vậy, Vương Ngữ Yên do dự một chút, vẫn là cúi đầu đi tới.
"Ngươi khóc cái gì?"
Vương Ngữ Yên không lên tiếng.
"Ngươi đang vì chuyện của Mộ Dung Phục mà thương tâm?"
Lần này Vương Ngữ Yên có động tác, nàng ban đầu lắc đầu, sau đó lại gật đầu, cuối cùng lại lắc đầu.
Diệp Trần: ". . ."
Theo lý mà nói, ta là túc chủ, ta có hệ thống, ta hẳn phải còn ngưu bức hơn cả thần tiên.
Chính là ngươi làm như vậy, thần tiên cũng không đoán ra được ngươi suy nghĩ cái gì nha!
Hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, Diệp Trần nói: "Ngươi nói hay không nói, không nói ta đi đây."
Vừa nói, Diệp Trần liền muốn đứng dậy rời đi, Vương Ngữ Yên vội vàng kéo giữ ống tay áo của Diệp Trần không cho Diệp Trần đi.
"Không để cho ta đi thì ngươi nói đi nha!"
"Ngươi làm như vậy, không khác nào ta đang khi dễ ngươi. Nếu như ta thật sự khi dễ ngươi, ta cũng nhận."
"Có thể vấn đề là ta không hề làm gì cả nha!"
Đối mặt Diệp Trần truy hỏi, trong mắt Vương Ngữ Yên nước mắt càng nhiều.
Nàng cúi đầu, dùng một loại âm thanh nhỏ đến mức chỉ có mình mới nghe được nói:
"Tại sao ngươi lại xem ta như đồ chơi."
Nghe nói như vậy, Diệp Trần ngửa người về sau, kinh ngạc nhìn Vương Ngữ Yên.
"Vương cô nương, oan uổng người cũng không phải như ngươi nha!"
"Ta lúc nào nói qua những lời như vậy rồi."
"Ngươi còn không thừa nhận, ngươi đưa cá chép cho ta, không phải là ám thị ta giống như cá ở trong nước kia sao?"
"Chỉ là đồ chơi trong tay ngươi sao?"
Diệp Trần: ". . ."
Trong đầu nhỏ của ngươi nghĩ cái gì vậy, sao ngươi lại nghĩ đến phương diện này?
Chiếu theo ngươi nói như vậy, trên đời còn có điển tích "cá chép vượt long môn".
Sao ngươi không nói, ta là ám thị ngươi "nhất ngộ phong vân liền hóa long".
"Ách. . . Ngươi có thể hiểu sai ý của ta."
"Tại quê hương của ta, cá chép đại biểu cho vận may, ta đây là muốn tặng vận may cho các ngươi."
"Ngươi không có gạt ta chứ!"
Vương Ngữ Yên nâng lên đôi mắt đỏ hoe nhìn Diệp Trần.
"Đương nhiên!"
"Ngươi nghĩ như vậy, nếu như ta muốn xem ngươi như đồ chơi, còn cần phải ám thị sao?"
"Nói rõ ràng ra không tốt hơn sao, dù sao ngươi cũng không cự tuyệt được, đúng không!"
Trải qua một trận phân tích, Vương Ngữ Yên rốt cuộc cũng tin tưởng.
"Đúng rồi, ta cho ngươi biết một bí mật nhỏ."
"Hôm nay Hoàng Dung bắt được một con thỏ trắng nhỏ trên núi, lông trắng mắt đỏ, rất là dễ nhìn."
"Bất quá nghe nói Hoàng Dung tính toán làm món thịt thỏ kho."
(Ta biết thỏ hoang dã không có màu trắng, nhưng mà màu trắng nhìn dễ thương hơn một chút.)
"A!"
Nghe vậy, Vương Ngữ Yên kinh hô một tiếng, không quay đầu lại mà chạy về phía phòng bếp.
Lừa gạt được Vương Ngữ Yên, Diệp Trần tiếp tục nằm trên ghế hưởng thụ thời gian buổi trưa.
...
Chờ sau khi rời khỏi tầm mắt của Diệp Trần, Vương Ngữ Yên dừng bước.
Chỉ thấy hắn nắm chặt quả đấm nhỏ, trong tâm tựa hồ như làm ra một quyết định gì đó.
Từ khi Mộ Dung Phục bảo Vương Ngữ Yên tiếp cận Diệp Trần, Vương Ngữ Yên liền đối với Mộ Dung Phục cảm thấy thất vọng.
Đặc biệt là sau khi sự tình giếng cạn phát sinh, nội tâm Vương Ngữ Yên càng thêm xoắn xuýt.
Luận về tướng mạo, học thức, võ công, tài hoa, nói năng, Diệp tiên sinh đều hơn hẳn Mộ Dung Phục.
Nếu mà chỉ có như vậy, Vương Ngữ Yên cũng sẽ không thay lòng.
Quan trọng nhất là, câu kia "Bùn lầy giếng cạn mới là chốn về của nhân gian".
Vương Ngữ Yên không chỉ một lần suy tư qua một vấn đề.
Diệp tiên sinh có thật sự là người hữu duyên của mình không?
Nếu mà không phải, trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy.
Trong khoảng thời gian đó, Vương Ngữ Yên hy vọng biết bao Mộ Dung Phục có thể tới mang mình rời khỏi.
Thế nhưng nàng chờ rất lâu cũng không thấy Mộ Dung Phục đến.
Đợi đến một ngày Mộ Dung Phục thật sự tới, thứ mà mình nghe được chính là, Mộ Dung Phục dùng bản thân mình để đổi lấy cơ hội phục quốc.
Giây phút này, Vương Ngữ Yên mới thật sự tuyệt vọng với Mộ Dung Phục.
Nghĩ tới đây, Vương Ngữ Yên bĩu môi.
"Đáng ghét, tặng đồ cho người ta mà lại không nói rõ ràng."
"Ta trong một năm. . . một ngày. . . trong vòng một canh giờ tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến ngươi."
Vừa nói, Vương Ngữ Yên tức giận đi tới nhà bếp.
...
Sự tích Diệp Trần một kiếm khai sơn truyền khắp giang hồ, hành vi này càng làm cho Diệp Trần triệt để bị đóng lên nhãn hiệu thần tiên.
Dù sao nhân lực làm sao có thể đem một tòa núi lớn như thế đánh hỏng, chẻ đôi?
Trên giang hồ bởi vì Diệp Trần mà huyên náo khí thế ngất trời, nhưng mà hết thảy những thứ này lại bị chắn tại bên ngoài Bình An khách sạn
Chắn tại bên ngoài tấm thẻ bài giang hồ kia.
...
Một chiếc thuyền nhỏ tại trên mặt nước chậm rãi di chuyển, đi thêm một đoạn khoảng cách nữa liền tiến vào cảnh nội Đại Minh.
Sau khi lên bờ, khoảng cách đến Bình An khách sạn, chỉ còn một ngày đường.
"Hít hà"
Một nữ tử tuyệt mỹ tay nâng một quyển sách, hít ngược một ngụm khí lạnh.
Người này chính là truyền nhân của Âm Quý phái, Loan Loan!
Sau khi xuống núi, Loan Loan vẫn ra roi thúc ngựa đi đường, rất sợ so với Sư Phi Huyên chậm một bước.
Chính là chờ sau khi thâm nhập biên giới Đại Tống, Loan Loan tựa hồ ý thức được có một vài điều gì đó không đúng.
Bởi vì quyển truyện «Tiên Kiếm» mà sư phó đưa cho mình kia, đã là phiên bản của một tháng trước.
Vì để hiểu rõ Bình An khách sạn, càng vì để hiểu rõ Diệp Trần người này.
Loan Loan lập tức mua tất cả các kỳ truyện «Tiên Kiếm».
Không xem thì không sao, xem xong tất cả truyện «Tiên Kiếm», Loan Loan triệt để trợn tròn mắt.
Trường sinh giả, tu tiên giả, kiếm trảm Thiếu Lâm, "Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm" hủy thiên diệt địa, Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại. . .
Mỗi một tin tức đều kích thích trái tim nhỏ của Loan Loan.
"Giang hồ Đại Minh và Đại Tống lợi hại như vậy sao?"
"Không phải hai giang hồ này thực lực rất yếu sao, sao lại nhảy ra nhiều cường giả tuyệt thế như vậy."
"Không được, ta phải tới Bình An khách sạn trước sư ni cô kia."
...
Bình An khách sạn.
"Từ Hàng Tĩnh Trai, Sư Phi Huyên cầu kiến Diệp tiên sinh!"
Một nữ tử đứng ở lối vào Bình An khách sạn.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận