Vô Địch Kiếm Vực

Chương 3626: Tu La Thành! (1)

Chương 3626: Tu La Thành! (1)Chương 3626: Tu La Thành! (1)
Lăng trì!
Lúc này điều Dương Diệp đang làm chính là lăng trì, cái gọi là lăng trì chính là ngàn đao róc thịt. Kiếm pháp của Dương Diệp rất tốt, mỗi một kiếm, hắn đều chỉ biết lấy mất một miếng thịt mỏng trên người Dạ Đế. Bởi vậy, hắn thật sự có thể róc được ngàn đao.
Đẫm máu, tàn nhẫn!
Tuy nhiên, Dạ Đế cũng đủ cứng rắn, chân mày cũng không nhăn lại.
Cứ như vậy, sau một khắc, cơ thể Dạ Đế đã hoàn toàn thay đổi, dáng vẻ của hắn đã không nhìn ra hình người nữa.
Nhưng dù sao hắn cũng là cường giả Chuẩn Minh Cảnh, lực sinh mạng vẫn rất ngoan cường, bởi vậy Dạ Đế cũng chưa chất.
Mà vào lúc này, trong đầu Dương Diệp đột nhiên vang lên giọng nói Hậu Khanh:
Cẩn thận, linh hồn hắn muốn chạy trốn!Theo Hậu Khanh vừa dứt lời, cơ thể của Dạ Đế đột nhiên run rẩy, ngay sau đó, thân thể hắn trực tiếp nổ tung ra, thoáng cái, một bóng đen bắn nhanh về phía chân trời.
Trốn! Mục đích của Dạ Đế chính là để linh hồn chạy trốn. Trước đó, sở dĩ hắn không lựa chọn trốn là bởi vì khi đó Dương Diệp còn đề phòng hắn, linh hồn hắn muốn chạy trốn sẽ rất khó. Mà bây giờ, đan điền của hắn đã bị phá, cũng không còn sức đánh trả, đề phòng của Dương Diệp với hắn đã giảm xuống mức thấp nhất.
Bởi vậy, lúc này là thời cơ tốt nhất để hắn chạy trốn.
- Dương Diệp, mối nhục hôm nay, ngày khác ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!
Phía chân trời truyên đến tiếng gầm hét của Dạ Đế.
Nhưng hắn không phát hiện ra, trong chớp mắt khi linh hôn hắn chạy trốn, một đường kiếm quang cũng theo đó vang lên trong không trung. Thoáng cái, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên từ phía chân trời xa xôi.
Ba hơi thở sau, Dương Diệp trở lại chỗ cũ, ở trước mặt hắn lại là linh hôn của Dạ Đế, lúc này, linh hồn của Dạ Đế đang bị một thanh kiếm cắm vào.
Dạ Đế có chút hoảng sợ nhìn Dương Diệp:
- Ngươi, làm sao ngươi biết...
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại:
- Một cơ hội cuối cùng, giọt máu bản nguyên của nhị tỷ ta ở đâu? - Giọt máu bản nguyên?
Dạ Đế đột nhiên dữ tợn tiếng lên:
- Dương Diệp, lão tử không nói cho ngươi biết, lão tử muốn ngươi cả đời đều sống ở trong áy náy, ha ha...
Tách!
Đúng lúc này, Dương Diệp búng ngón tay, tiếp theo, ở đầu ngón tay hắn xuất hiện một ngọn lửa.
Lục Đinh Thần Hỏal
Dương Diệp bấm tay bắn ra, ngọn lửa này trực tiếp bao quanh Dạ Đế.
- AI
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên bắt đầu vang vọng ở nơi đây. Tiếng gào thét thảm thiết khiến cho đám người nghe đều run rẩy.
Ở đó, Lục Đinh Thần Hỏa đã đốt Dạ Đế, tuy nhiên lại không trực tiếp giết chết Dạ Đế, nhưng lúc này, Dạ Đế càng hy vọng ngọn lửa kia trực tiếp thiêu chết hắn. Đáng tiếc là Dương Diệp không cho hắn được như ý nguyện.
Dương Diệp nói:
- Cứ đốt như vậy đi, ta có thời gian mà. Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng ở tại chỗ, sau đó hai mắt từ từ nhắm lại.
Cứ như vậy, tiếng kêu thảm thiết của Dạ Đế không ngừng vang lên vang lên ở đó.
Qua khoảng một khắc sau, Dạ Đế đột nhiên nói:
- Ở Tu La Thiên Tôn, ở Tu La Thiên Tôn...
Dương Diệp mở mắt, hắn vẫy tay phải một cái, Lục Đinh Thần Hỏa bay trở vê trong tay hắn, tiếp theo, hắn nhìn về phía Dạ Đế:
- Tu La Thiên Tôn?
Dạ Đế yếu ớt nói: "Đúng, trước đây ta bị nhị tỷ của ngươi hi sinh tu vi vạn năm làm cho bị thương, vì chữa thương, ta đi tìm Cổ Huyễn trước, nhưng vật chữa thương trong tay hắn đã bị hắn dùng hết, cho nên, ta lại thông qua Hồng Bào Thiên Tôn đi tìm Tu La Thiên Tôn, sau đó dùng giọt máu bản nguyên này đổi vật chữa thương của đối phương.
- Tu La Thiên Tôn!
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Hắn ở đâu?
- Tu La Thành!
Dạ Đế nói: - Đó là thành của hắn, ngươi đi vào trong đó thì có thể tìm được hắn.
Dương Diệp nhìn về phía Dạ Đế, lúc này Dạ Đế nói:
- Cho ta một vui vẻ.
Dương Diệp đi tới trước mặt Dạ Đế, sau đó nói:
- Có một chuyện, ta không hiểu rõ. Sau khi ta đến Thiên Trụ Sơn này, ta nghĩ, năm Đại Thiên Tôn cùng ba Đại Cổ Tu Giả chắc hẳn đều biết đến ta, đồng thời cũng biết Thánh Kiếm ở trong tay ta. Nhưng vì sao bọn họ đều không tới gây rắc rối cho ta?
Dạ Đế nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:
- Ngươi có thể tự mình đi hỏi bọn họi
Dương Diệp cúi đầu nhìn về phía Dạ Đế:
- Có muốn chết vui vẻ một chút không?
Dạ Đế biến sắc, trong mắt hắn đầy vẻ kiêng ky, giờ phút này hắn nghĩ đến ngọn lửa vừa rồi.
Lúc này, Dương Diệp lại nói:
- Ta càng tò mò hơn là vì sao ngươi cùng Hồng Bào Thiên Tôn phải nhằm vào ta. Lấy chỉ số thông minh của các ngươi, chắc hẳn hiểu rõ, cho dù các ngươi nhận được thanh kiếm này cũng không giữ được nó, không chỉ không bảo vệ nổi, trái lại còn có thể mang đến phiền phức vô tận cho mình, nhưng ngươi cùng Hồng Bào Thiên Tôn vẫn tới ra tay với ta, hơn nữa còn công khai ra tay!
Dạ Đế đột nhiên khẽ nở nụ cười:
- Dương Diệp, xem ra, ngươi cũng không phải là một người ngu.
Dương Diệp nói:
- Ngươi có thể giải thích nghi ngờ cho ta không?
Dạ Đế cười nói:
- Dương Diệp, ta càng không rõ vì sao ngươi lại giữ thanh kiếm này. Lấy chỉ số thông minh của ngươi chắc hẳn cũng biết, cầm kiếm này chỉ o có phiền phức vô cùng vô tận tới, không phải sao?
Dương Diệp nhìn trường kiếm màu vàng kim trong tay mình, tại sao mình phải giữ lấy thanh kiếm này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận