Vạn Tướng Chi Vương

Vạn Tướng Chi Vương - Chương 689: Chiều sâu thể nghiệm (length: 12841)

Sức mạnh đen tối đang nhẹ nhàng vang động, nhưng không hề có chút âm thanh nào phát ra, đồng thời tất cả mọi người ở đây cũng không cảm nhận được một tia ba động mờ ảo nào khuếch tán ra.
Sắc mặt mọi người đều nghiêm nghị nhìn Nhiếp Chính Vương, lời nói của hắn, dường như không hề nể mặt vị Bàng viện trưởng kia.
Hiển nhiên, hắn cũng không muốn dừng tay lại.
Nghĩ lại cũng bình thường, Nhiếp Chính Vương mưu đồ việc này đã nhiều năm, làm sao cam tâm tại thời khắc sắp thành công này, chỉ vì một câu nói của Bàng Thiên Nguyên mà ngoan ngoãn từ bỏ? Vương cấp cường giả tuy uy hiếp rất lớn, nhưng Nhiếp Chính Vương cũng là hạng người dã tâm ngừng ngụt, sẽ không dễ dàng chịu thua.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhiếp Chính Vương thản nhiên nói: "Cá nhân ta rất tôn trọng Bàng viện trưởng, nhưng đối với Lý Lạc, ta lại không có nhiều tín nhiệm như vậy, mọi người đều biết ân oán giữa bản vương và Lạc Lam phủ, bây giờ Bàng viện trưởng không rõ ràng, lại truyền lực lượng cho Lý Lạc, tên tiểu bối này lúc này chẳng khác nào đứa trẻ được đại sát khí, tùy ý làm bậy, muốn dùng thứ này can thiệp vào chuyện vương quyền Đại Hạ của ta."
"Nếu Bàng viện trưởng thật sự bất mãn với ta, trừ phi hắn tự mình hiện thân, nếu không ta chỉ có thể cho rằng, đây là Lý Lạc mượn sức mạnh của Bàng viện trưởng, ý đồ xuyên tạc ý nghĩa!"
Phải nói, Nhiếp Chính Vương này quả thật xứng danh kiêu hùng, chỉ vài ba câu nói, liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lý Lạc, tuy rằng rất nhiều người hoài nghi việc hắn vu oan giá họa này, nhưng ít nhất, đây cũng là một lý do rất tốt cho Nhiếp Chính Vương.
Dù sao lời Lý Lạc nói, Nhiếp Chính Vương không thừa nhận đó là ý của Bàng Thiên Nguyên, mà là ý của chính Lý Lạc.
Như vậy, ngược lại khiến phe cánh của Nhiếp Chính Vương thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự an ủi bản thân, bởi vì lý do mà Nhiếp Chính Vương đưa ra cũng có chút logic, nhất quán với chính hắn.
Ân oán giữa Nhiếp Chính Vương và Lý Lạc rất sâu, giờ có cơ hội tốt như vậy, việc Lý Lạc sẽ mượn sức mạnh của Bàng viện trưởng để trả thù, cũng là điều dễ hiểu.
Mà chỉ cần vượt qua lần này, đợi đến khi Nhiếp Chính Vương thật sự kế thừa hộ quốc kỳ trận, lúc đó cho dù Bàng Thiên Nguyên có thật sự từ Ám Quật đi ra, cũng không làm gì được Nhiếp Chính Vương, trừ phi Bàng Thiên Nguyên thật sự muốn vạch mặt hoàn toàn phá vỡ Đại Hạ, mà nếu làm vậy, động tĩnh quá lớn, Học Phủ liên minh chưa chắc đã cho phép.
Lý Lạc nghe vậy, cũng tức giận cười lên, Nhiếp Chính Vương này thật sự khó đối phó, dù là trong tình cảnh bất lợi như thế này, vẫn có thể lật ngược tình thế.
"Cung Uyên, nếu Bàng viện trưởng đã nói, tương lai Cung gia ta, dù là nữ tử, cũng có khả năng kế thừa hộ quốc kỳ trận, cho nên nếu ngươi vì dã tâm của mình còn muốn tùy ý làm bậy, đó chính là kẻ cầm đầu gây nội loạn, khi đó, ta sẽ không nhân nhượng nữa!" Vào lúc này, trưởng công chúa cũng đã khôi phục lại từ tâm trạng sa sút trước đó, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
Đồng thời, nàng cũng nhìn về phía Tần Trấn Cương và rất nhiều trọng thần, nói: "Nhiếp Chính Vương lòng mưu phản đã rõ ràng, ta đã nhường nhịn đủ rồi, nhưng hôm nay hắn lấn tới, được voi đòi tiên, đã như vậy, ta sẽ lấy danh nghĩa vương thượng, định tội hắn mưu phản, không tha thứ nữa!"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều chấn động trong lòng, bởi vì điều này có nghĩa là phe phái chính thống của vương thất, sẽ chính thức đối đầu trực tiếp với phe cánh của Nhiếp Chính Vương.
"Ha ha, chất nữ tốt của ta, ngươi đột nhiên trở nên can đảm như vậy sao? Là do tiểu tử này cho ngươi dũng khí à?"
Nhiếp Chính Vương mắt lóe hàn quang, cười giận dữ nói.
Trưởng công chúa dung nhan lạnh lùng, nàng cũng không để ý đến lời trào phúng của Nhiếp Chính Vương, mắt phượng nhìn về phía Lý Lạc, hơi thi lễ, trịnh trọng nói: "Lý Lạc phủ chủ, xin ngươi chấp hành ý chí của Bàng viện trưởng, vì Đại Hạ ta thanh trừ phản nghịch, chỉ có diệt trừ Cung Uyên, kẻ cầm đầu này, Đại Hạ ta mới có thể tránh được chiến loạn!"
Trưởng công chúa vốn là người quyết đoán, trước đây là do việc kế thừa hộ quốc kỳ trận thất bại cùng Bàng viện trưởng chưa từng xuất hiện, hai đòn giáng mạnh khiến nàng mất đi ý chí chiến đấu, nhưng hôm nay Bàng viện trưởng mượn Lý Lạc làm trung gian để chiếu ảnh lực lượng, hơn nữa nghe lời nói của ông, hình như còn có biện pháp để Cảnh Diệu kế thừa hộ quốc kỳ trận thành công. Lần này, trưởng công chúa tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tay.
Dù sao nàng cũng hiểu, cho dù hôm nay nàng buông tay, với tính cách của vị Vương thúc này, đến lúc đó nếu hắn lên ngôi, tất nhiên cũng sẽ bất lợi cho nàng và Cảnh Diệu.
Thà như vậy, chi bằng quyết đấu đến cùng.
Nghe thấy tiếng trưởng công chúa, Lý Lạc cũng nghiêm mặt, biết được nàng đã đặt tất cả hy vọng vào mình, bất quá hiện tại hai bên đã ở trên cùng một thuyền, hắn đương nhiên cũng không muốn thấy Nhiếp Chính Vương lên ngôi.
"Điện hạ yên tâm, việc trừ gian, giao cho ta là được." Lý Lạc nghiêm túc nói.
Nhiếp Chính Vương đứng chắp tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Lạc, cười lạnh nói: "Tiểu tử cuồng vọng, cáo mượn oai hùm, mặc dù ngươi có lực lượng của Bàng viện trưởng gia trì, nhưng cỗ lực lượng này đối với ngươi mà nói, chẳng qua như trẻ con cầm đao, ngươi có thể phát huy được bao nhiêu uy lực?"
"Ngươi không phải Bàng viện trưởng chân thân, mặc dù có lực lượng gia trì, nhưng lại không thể thi triển tam tướng chi lực chân chính của cường giả Vương cấp, cho nên ngươi muốn giết ta, quả là nằm mơ giữa ban ngày."
Không sai, Lý Lạc mượn nguồn lực lượng này hoàn toàn có thể uy hiếp hắn, nhưng muốn giết Nhiếp Chính Vương, vẫn là không thể.
Lý Lạc nghe vậy, ánh mắt lóe lên, vẻ thích thú dâng lên trong mắt.
Tam tướng chi lực a...
Hắn cảm nhận được tướng lực khủng bố không ngừng tuôn ra từ Kim Ngọc Huyền Tượng Đao trong tay, cỗ tướng lực ấy tinh thuần đến mức khó tin, giống như dòng lũ thực chất, tràn ngập năng lượng ngưng kết thành tinh trần, lộng lẫy thần bí đến cực điểm.
Bất quá, cũng đúng như lời Nhiếp Chính Vương, đây chỉ là tướng lực từ bản thân Bàng viện trưởng.
Cái gọi là tam tướng chi lực, tiêu chí của cường giả Vương cấp, vẫn chưa xuất hiện.
Đó là bởi vì nguồn lực lượng này cần phải nằm trong tay cường giả Vương cấp chân chính, trải qua tam tướng cung của chính họ ngưng luyện, mới có thể trở thành tam tướng chi lực thực sự.
Bất quá...
Điều này đối với hắn mà nói, dường như cũng không phải là hoàn toàn không thể.
Bởi vì, hắn tuy không phải cường giả Vương cấp... Nhưng, hắn cũng có tam tướng cung!
Lực lượng mà Bàng viện trưởng truyền lại, vốn đã ẩn chứa ý chí của cường giả Vương cấp, chứa đựng linh tính khó tin, mà Lý Lạc bản thân tuy không thể nào lĩnh ngộ được ảo diệu của tam tướng chi lực, nhưng hắn có thể thuận thế mà làm, hắn chỉ cần cung cấp tam tướng, như vậy lực lượng của Bàng viện trưởng sẽ tự động hoàn thành việc chuyển hóa tam tướng chi lực.
Vừa nghĩ đến đây, Lý Lạc liền không nhịn được tán thưởng, tấm thẻ trải nghiệm Vương cấp tạm thời này quả nhiên không tầm thường, còn kèm theo cả hiệu ứng trải nghiệm tam tướng chi lực.
Vậy là, Lý Lạc không chần chừ nữa, hắn nắm chặt Huyền Tượng Đao, tâm niệm vừa động, liền để mặc cỗ lực lượng kinh khủng kia tràn vào thân thể, sau đó hắn buông bỏ sự khống chế, mà thật ra hắn cũng chẳng thể khống chế nổi cỗ lực lượng đủ khiến hắn run rẩy này.
Ầm ầm!
Lý Lạc đứng trên đỉnh một cột đá ở quảng trường, hắn nhắm mắt lại, từng lớp năng lượng đáng sợ không ngừng phát ra từ người hắn, cỗ năng lượng ấy khiến rất nhiều Phong Hầu cường giả ở đây đều phải giật mình.
Vương cấp cường giả quả nhiên không thể tưởng tượng nổi, dù chỉ là lực lượng truyền lại, cũng có thể khiến một tên Sát Cung cảnh nhỏ bé có uy thế như vậy.
Chỉ là, bọn hắn cũng hiểu rõ, như lời Nhiếp Chính Vương lúc trước, Lý Lạc dù sao cũng chỉ là Sát Cung cảnh, lực lượng của Vương cấp cường giả quá cao cấp và khổng lồ đối với hắn, hắn không thể nào vận dụng nguồn lực lượng này đến cực hạn, nên hắn có lẽ có thể khiến Nhiếp Chính Vương chấn động, nhưng muốn giết Cung Uyên, lại rất khó khả thi.
Nhưng ngay khi mọi người nghĩ vậy, họ đột nhiên thấy trên đỉnh đầu Lý Lạc, một đạo quang hoa màu lam phóng lên trời.
Đó là thủy tướng chi lực.
Ngay sau đó, một đạo tướng lực xanh biếc tràn đầy sinh khí cũng hiện ra.
Đó là mộc tướng chi lực.
Đám người thấy vậy, mắt sáng lên, Thủy Mộc song tướng của Lý Lạc không phải bí mật, xem ra hắn định mượn lực lượng của Bàng viện trưởng, thi triển song tướng chi lực sao?
Và khi mọi người đang phỏng đoán, họ thấy khóe miệng Lý Lạc dường như nhếch lên.
Hưu!
Khoảnh khắc sau, con ngươi bọn họ đột nhiên mở to, vậy mà lại có một đạo tướng lực hùng hồn, phóng lên trời từ đỉnh đầu Lý Lạc, đạo tướng lực ấy tỏa ra bá đạo và hùng hậu, một cỗ uy nghiêm đặc thù phát ra, kèm theo tiếng long ngâm.
Đó là một đạo tướng lực hoàn toàn khác biệt với thủy tướng và mộc tướng!
Đạo tướng lực thứ ba sao?!
Đó là... Long tướng chi lực sao?!
Đông đảo Phong Hầu cường giả ở đây đều thất sắc, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Lý Lạc sao lại có được đạo tướng tính chi lực thứ ba?! Cỗ long tướng chi lực này, hoàn toàn không giống như mượn ngoại vật mà sinh!
Dưới những ánh mắt kinh hãi, sau khi hiển lộ ba đạo tướng lực, Lý Lạc không chút do dự, giơ Huyền Tượng Đao lên, năng lượng khủng bố ẩn chứa ý chí của Vương cấp cường giả gào thét mà ra, cuốn lấy ba đạo tướng lực, rồi từ từ rơi xuống, quy tụ trên thân đao.
Chỉ là lần này, trên thân đao hiện lên hào quang rực rỡ.
Chớp mắt tiếp theo, tất cả mọi người đều thấy, một đạo quang hoàn ba màu, nổi lên trên thân đao.
Quang hoàn ba màu ấy thật thâm thúy và thần bí, nó dường như ẩn chứa huyền diệu nào đó của trời đất, khi xoay chầm chậm trên thân đao, tỏa ra sức hấp dẫn mê người, khiến ánh mắt người ta không thể rời khỏi.
Bởi vì đó là một loại theo đuổi bản năng đối với lực lượng tầng cao hơn.
Cả quảng trường tĩnh lặng.
Ngay cả Nhiếp Chính Vương, ánh mắt cũng xuất hiện một thoáng ngây người.
Là Phong Hầu cường giả, bọn hắn tự nhiên hiểu rõ, quang hoàn ba màu xuất hiện trên thân đao đại diện cho điều gì...
Đó là, tiêu chí của lực lượng Vương cấp cường giả.
Tam tướng thánh hoàn.
Đồng thời, cũng là thể hiện của tam tướng chi lực.
Bọn hắn nhìn thiếu niên cầm thanh đao pha tạp trong tay, trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một cảm giác hoang đường.
Một tiểu tử Sát Cung cảnh, vậy mà lại thể hiện tam tướng chi lực trước mặt một đám Phong Hầu cường giả...
Thế giới này, đúng là điên rồi sao?
Mà đối với rất nhiều ánh mắt kinh hãi kia, Lý Lạc lại chẳng thèm để ý, hắn nắm Huyền Tượng Đao nặng nề như núi lớn, nếu như không phải có ý chí của Bàng viện trưởng đang ủng hộ, hắn hiện tại, chỉ sợ ngay cả thanh đao này cũng không cầm nổi, đạo quang hoàn ba màu hoa mỹ kia, ẩn chứa lực lượng đỉnh tiêm giữa thiên địa, vậy căn bản không phải hắn có thể chạm đến.
Trước nguồn lực lượng này, hắn có thể cảm giác rõ ràng bản thân nhỏ bé đến nhường nào.
Nhưng may mắn thay, hắn cũng không cần làm gì nhiều.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Nhiếp Chính Vương đang đẫn người ra, trên gương mặt tuấn lãng nở một nụ cười xán lạn.
"Cung Uyên lão tặc, ngươi nói... Ta một đao này, có thể chém chết ngươi không?"
Khi Lý Lạc vừa cười vừa hỏi ra câu nói này, hắn đã không chút do dự vung Huyền Tượng Đao được bao quanh bởi tam tướng thánh hoàn, dùng sức bổ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận