Vạn Tướng Chi Vương

Vạn Tướng Chi Vương - Chương 434: Đau lòng Bùi Hạo (length: 10965)

Được, ta đã bao phủ bên ngoài bong bóng độc của ngươi mấy lớp màng mỏng bằng tướng lực Quang Minh. Tướng lực của ta ẩn chứa sức mạnh tịnh hóa sẽ triệt tiêu sự ăn mòn của khí độc, nên vấn đề an toàn hẳn là có thể bảo đảm.
Trong phòng ngủ Lý Lạc, Khương Thanh Nga phủi tay, có chút nhẹ nhõm.
Dù sao cái gọi là màng mỏng quang minh bao phủ này không phải chỉ nói bằng miệng đơn giản như vậy, bởi vì đây không phải ở trong cơ thể nàng, mà là muốn đưa tướng lực Quang Minh xâm nhập vào cơ thể Lý Lạc, sau đó tỉ mỉ bao phủ lên bề mặt tương đối yếu ớt của Tướng Lực Phao từng tầng từng tầng màng mỏng quang minh.
Việc này cần một loại khống chế tướng lực cực kỳ tinh diệu.
Dù sao bên trong Tướng Lực Phao của Lý Lạc ẩn chứa, chính là song trọng dị độc khí độc, vạn nhất Tướng Lực Phao vỡ nát, khí độc sẽ tản mát, vậy sẽ gây ra thương tích cực nặng cho Lý Lạc.
Vì vậy, để tạo ra những tầng màng mỏng quang minh này, Khương Thanh Nga đã hao tốn suốt cả đêm.
"Vất vả cho Khương Thanh Nga tỷ rồi."
Lý Lạc cười nói, kỳ thật để cho tướng lực của người khác tiến vào trong cơ thể mình lưu lại ấn ký là một việc cực kỳ kiêng kị, tỉ như những tướng lực Quang Minh này của Khương Thanh Nga, chỉ cần nàng tâm niệm vừa động, những tướng lực Quang Minh này sẽ trực tiếp nổ tung trong cơ thể hắn, gây cho hắn trọng thương khó tưởng tượng.
Cho nên nói như vậy, không thể nào có người nguyện ý để cho tướng lực của người khác xâm nhập vào bên trong cơ thể mình.
Nhưng hết lần này tới lần khác Lý Lạc cùng Khương Thanh Nga hai người, ai cũng không cảm thấy chuyện này có nguy hiểm gì.
Lý Lạc nói như vậy, Khương Thanh Nga cũng liền làm như vậy.
"Ngoài ra... Ta biết ngươi thu thập song trọng dị độc khí độc này là muốn làm gì, bất quá ngươi hẳn phải hiểu rõ, đây là một thanh kiếm hai lưỡi, ngươi không có cách nào thực sự biến đổi những khí độc này để bản thân sử dụng, cho nên khi ngươi sử dụng chúng, ngươi tự thân cũng sẽ bị phản phệ." Khương Thanh Nga với gương mặt xinh đẹp trắng nõn lúc này mang theo chút nghiêm trọng báo cho.
Nàng hiểu Lý Lạc đang thèm muốn uy lực của "Song trọng dị độc" này, nhưng loại song trọng dị độc bạo ngược này không phải là sủng vật có thể dễ dàng thuần dưỡng, nó là loài rắn độc máu lạnh, khi thả nó ra, rất có thể nó sẽ phản phệ.
Lý Lạc nghe vậy, cũng nghiêm nghị gật đầu.
"Khương Thanh Nga tỷ yên tâm, ta có chừng mực, ta vẫn rất coi trọng mạng nhỏ của mình."
Khương Thanh Nga gật đầu, cũng không nói thêm lời, che miệng nhỏ ngáp một cái, nói: "Buồn ngủ, ta đi ngủ bù đây."
Sau đó liền nằm trên giường, nghiêng người, kéo chăn mỏng che lại thân thể.
Lý Lạc sững sờ, nhìn cái bóng yểu điệu vẫn hiện ra trên giường dưới lớp chăn mỏng bao phủ: "Ây... Đây là giường của ta mà."
"Ta không chê." Giọng nói lười biếng của Khương Thanh Nga truyền ra từ trong chăn.
Lý Lạc leo lên giường, giọng mệt mỏi nói: "Vậy ta cũng ngủ một chút vậy, ta cũng mệt."
Lạch cạch.
Vừa leo lên, một thanh trọng kiếm màu ám kim liền xuất hiện trên giường, một đoạn mũi kiếm ra khỏi vỏ, ẩn ẩn có kiếm khí tê khiếu.
Cơ thể Lý Lạc lập tức cứng đờ, dừng lại động tác leo lên, tức giận nói: "Ngươi cũng quá bá đạo, đây là phòng của ta, giường của ta."
Nhưng mà Khương Thanh Nga không phản ứng lại hắn, bọc chăn mền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý Lạc thấy thế, chỉ có thể tức giận bò xuống giường: "Vậy ta đi một chuyến Kim Long Bảo Hành."
"Ồ? Gặp khó ở đây, muốn đi tìm Lã Thanh Nhi sao?" Giọng nói giống như cười mà không phải cười của Khương Thanh Nga truyền ra từ trong chăn.
Lý Lạc liếc mắt, hắn quyết định hôm nay sẽ đi Kim Long Bảo Hành, xem thứ cha mẹ để lại cho hắn, dù sao rất nhiều chuẩn bị liên quan tới đệ tam tướng, hắn cũng cần bắt đầu tiếp xúc.
"Ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Hắn sửa soạn lại một chút, sau đó liền đẩy cửa ra.
Lúc đóng cửa, nghe thấy tiếng Khương Thanh Nga vọng đến.
"Đi ra ngoài mang Viên thúc lên, kẻo Bùi Hạo chó cùng rứt giậu."
...
Bên ngoài tổng bộ Lạc Lam phủ, một quán rượu sát đường.
Bùi Hạo nhìn chằm chằm cửa lớn tổng bộ, mặt lộ vẻ tươi cười nói: "Độc song trọng đã dời đi, vị thiếu phủ chủ này quả nhiên đúng như ta dự liệu, không kịp đợi muốn ở trước mặt Viên Thanh kéo lấy lòng, để hoàn toàn ổn định hắn."
Hắn duỗi lưng mệt mỏi.
"Vị thiếu phủ chủ này, tạm thời xem như phế rồi."
"Loại độc song trọng đó dù cho cường giả Thiên Cương tướng giai trúng phải, cũng sẽ phiền phức vạn phần, Lý Lạc tuy mang song tướng thủy mộc, có năng lực tự giải độc ưu việt, nhưng độc song trọng ta tìm được vừa khắc chế hắn, một thời gian tới, hắn sẽ đau đớn đến không muốn sống dưới sự hành hạ của độc tố, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không còn cách nào khác, chỉ có thể không ngừng dùng tướng lực thủy mộc đi hóa giải độc song trọng, nhưng càng làm như vậy, hắn càng gần cái chết."
"Đây là vô phương cứu chữa."
"Ta nghĩ, trận chiến Thánh Chén của Thánh Huyền Tinh học phủ, e rằng Lý Lạc không có cơ hội tham gia."
"Đến lúc đó Khương Thanh Nga chắc chắn sẽ đi, hai người bọn họ một khi tách ra, có lẽ cũng chính là cơ hội của chúng ta."
Đối diện Bùi Hạo, Mặc Thần có khuôn mặt hơi che khuất cũng lộ ra nụ cười, lần này Bùi Hạo thiết kế, quả thật là tương đối hoàn hảo, Viên Thanh, Lý Lạc, đều giống như con cờ trong tay hắn, mặc cho hắn sắp đặt.
"Bùi Hạo, khó trách quý nhân lại chọn ngươi, ngươi thật sự là một thí sinh rất tốt." Mặc Thần cười nói.
"Còn phải nhờ Mặc Thần cung phụng hết lòng ủng hộ." Bùi Hạo nâng chén rượu, mỉm cười nói.
"Đều là quý nhân phân phó." Khuôn mặt khô cằn của Mặc Thần hơi run rẩy, lộ ra nụ cười khó coi.
"Phủ tế đã không còn xa, khi đó, ngươi sẽ là phủ chủ mới của Lạc Lam phủ."
Nghe được lời này, nụ cười trên khóe miệng Bùi Hạo càng đậm, hắn khép hờ hai mắt, đó là thứ hắn khao khát nhất, thật ra, những năm mới vào Lạc Lam phủ, hắn có ý muốn bảo vệ nơi này, hắn cũng tôn sùng hai vị phủ chủ kia từ tận đáy lòng.
Hắn thậm chí coi họ như cha mẹ mà kính trọng.
Nhưng mà tâm tình của hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Là lúc Lý Lạc ra đời.
Hắn còn nhớ rõ đêm đó, khi thấy Lý Thái Huyền, Đạm Đài Lam ôm đứa trẻ vừa chào đời trong lòng, vẻ vui sướng hiện lên trên mặt họ.
Sau đó hắn cũng cảm thấy một loại ghen tị không nói nên lời.
Hắn ghen tị với Lý Lạc, người sinh ra đã có tất cả.
Đồng thời cũng có lửa giận.
Bùi Hạo có thể cảm nhận rõ ràng, Lạc Lam phủ nặng như núi trong mắt hắn, nhưng trong mắt Lý Thái Huyền, Đạm Đài Lam, e rằng còn không bằng một sợi tóc của đứa trẻ kia.
Nơi ta trân trọng như vậy, trong mắt người khác, lại nhỏ bé như thế sao?
Vì vậy, Bùi Hạo cảm thấy mình bắt đầu có chút méo mó.
Hô.
Bùi Hạo thở dài một hơi, sâu trong đôi mắt thoáng qua vẻ lo lắng.
Nếu các ngươi không để ý nơi này, vậy cũng đừng trách ta cướp nó đi.
"A?" Đúng lúc này, Bùi Hạo đột nhiên nghe thấy tiếng kinh ngạc của Mặc Thần trước mặt.
Vì vậy hắn hơi nhướng mày, quay đầu, ánh mắt nhìn theo hướng Mặc Thần.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Lý Lạc hai tay chắp sau lưng, thong thả bước ra từ tổng bộ Lạc Lam phủ.
Bên cạnh Lý Lạc, còn có Viên Thanh đi theo.
Bùi Hạo nhìn chằm chằm vào Lý Lạc, người sau bước chân nhẹ nhàng, khóe miệng nở nụ cười như vừa nhặt được một cái bánh, sắc mặt hắn cũng hồng hào, tựa hồ không hề có vẻ thống khổ bị độc tố quấn quanh, cả người... Dường như còn tinh thần hơn hôm qua.
Trên mặt bàn chìm vào một khoảng lặng kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, Mặc Thần mới chậm rãi hỏi: "Đây là chuyện gì? Hắn trông chẳng có vẻ gì là đau đớn."
Bùi Hạo khóe miệng giật giật, nói: "Chẳng lẽ là giả vờ?"
Mặc Thần lắc đầu: "Không giống."
Hai người liếc nhau, sắc mặt đều trở nên u ám, mặc dù cảnh tượng trước mắt khiến người ta khó tin, nhưng bọn hắn cũng không thể tự lừa dối mình, Lý Lạc kia, nhìn qua thật sự không có chuyện gì.
"Có phải chuyển di sai lầm không?" Mặc Thần hỏi.
Bùi Hạo lắc đầu, nói: "Song trọng dị độc kia ta đã tìm người làm thủ bút, chỉ khi gặp phải thủy mộc hai loại tướng lực đồng thời xuất hiện mới phản phệ, mà trong Lạc Lam phủ, chỉ có Lý Lạc phù hợp điều kiện này."
Dị độc trân quý như vậy, hắn không thể dùng để đối phó những kẻ vặt vãnh, hơn nữa trong kế hoạch của hắn, cho dù Lý Lạc cuối cùng không giúp Quách Linh giải độc, hắn vẫn có thể lui mà cầu việc khác, vẫn dùng Quách Linh để uy hiếp Viên Thanh, như vậy cũng coi như miễn cưỡng có chút thu hoạch.
Nhưng bây giờ vấn đề là, song trọng dị độc đã được chuyển từ người Quách Linh đi, nhưng người đáng lẽ phải trúng độc là Lý Lạc lại khí sắc tốt đẹp.
Lúc này, ngay cả Bùi Hạo cũng nhịn không được muốn chửi thề, thật mẹ nó gặp ma!
Mặc Thần ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Muốn trực tiếp ra tay với Lý Lạc không?"
Bùi Hạo hít sâu một hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, nói: "Lúc này trực tiếp ám sát Lý Lạc, e rằng sẽ gây nên phản ứng của Thánh Huyền Tinh học phủ, dù bọn họ luôn trung lập, nhưng Chén Thánh chiến quá quan trọng với bọn họ, mà hiện tại, Lý Lạc rất được bọn họ coi trọng."
"Chúng ta ám sát Viên Thanh, hạ độc Quách Linh còn dễ nói, dù sao cũng không tính là trực tiếp nhằm vào Lý Lạc, nếu hắn cuối cùng trúng độc, vậy cũng chỉ có thể nói hắn ngu xuẩn."
"Nhưng nếu chúng ta trắng trợn ra tay với hắn trong Đại Hạ thành, vậy thì tính chất lại khác."
Bùi Hạo thở dài.
"Nói cho cùng vẫn là lúc trước chủ quan, ai ngờ tên phế vật thiếu phủ chủ không tướng này lại nổi bật ở Thánh Huyền Tinh học phủ như vậy, ngay cả học phủ cũng coi trọng hắn."
Cuối cùng Bùi Hạo phẩy tay áo.
"Thôi, ban đầu cũng chỉ là một lần thăm dò, xem ra Lý Lạc này vẫn có chút may mắn, bất quá cũng chỉ vậy thôi, phủ tế sắp đến rồi. . ."
"Đến lúc đó, tất cả sẽ kết thúc."
Chỉ là, nói vậy nhưng Bùi Hạo khó tránh khỏi trong lòng vẫn còn chút tiếc nuối.
Bởi vì, song trọng dị độc kia, thật mẹ nó quá đắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận