Vạn Pháp Đạo Quân, Từ Tiểu Vân Vũ Thuật Bắt Đầu

Chương 2: thạch quy

**Chương 2: Thạch Quy**
Quý An chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong căn phòng nhỏ hẹp, hết vòng này đến vòng khác.
Không biết qua bao lâu, hắn chán nản ngồi phịch xuống bồ đoàn, ánh mắt thất thần.
Là một người đọc của trang web nào đó, chuyện xuyên không hắn đã gặp nhiều, từng ảo tưởng một ngày nào đó sau khi xuyên việt sẽ phong quang ra sao.
Nhưng khi việc xuyên không thực sự xảy đến, trong lòng hắn lại tràn ngập nỗi sợ hãi.
Không tìm thấy hệ thống, không tìm thấy lão gia gia, khắp người không tìm được bất kỳ vật phẩm nào khác thường, cứ thế trần trụi mà xuyên không tới đây.
Một người bình thường sẽ không bởi vì đổi sang một thế giới khác mà trở nên trâu bò, trừ khi có hack, nhưng hắn không có.
Cha mẹ dần già yếu đi, sự mất tích của hắn sẽ khiến cho bọn họ đau lòng lắm? Cũng may hắn làm một nhân viên bảo hiểm, việc đầu tiên là mua cho mình một phần bảo hiểm nhân thọ, người thụ hưởng là cha mẹ.
Hắn còn đang suy nghĩ không biết có khi nào "chính mình" bốc mùi thì mới được cô tiểu thư thuê cùng phòng phát hiện...
Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương đỏ như máu, tia sáng xuyên qua kẽ lá cây, đổ xuống trên cửa sổ một mảnh màu đỏ tươi loang lổ, sắc thái chói mắt hắt vào đôi mắt Quý An.
"Mặt trời lặn ánh tà dương chói lọi, tuổi già càng thêm trân quý hương hoa, cho nên khi tuổi già ở mạt lộ, người quân tử càng nên tinh thần gấp trăm lần."
Quý An khẽ tụng niệm, tự khích lệ bản thân, nếu như không biết cách thôi miên bản thân, thì một nhân viên bảo hiểm như hắn sớm đã không làm nổi.
Việc đã đến nước này, hắn quyết định ăn cơm trước đã.
Tình trạng đã không thể thay đổi, hắn muốn cố gắng hòa nhập vào thế giới này, dù sao cơ duyên tu tiên trường sinh, kiếp trước có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Hắn không nghĩ đến việc bỏ trốn để trốn nợ, với thủ đoạn của tu tiên giả, hắn có trốn được mùng một cũng không tránh được ngày rằm.
Chỉ có thành công bước vào tiên đồ mới có cơ may sống sót, thời gian dành cho hắn không còn nhiều.
Đạo viện không cung cấp đồ ăn, những kẻ xuất thân tốt thì đã có nô bộc mang mỹ thực lên núi, còn những người như hắn chỉ có thể tự làm tự ăn.
Hắn dùng chiếc bát lớn múc nửa bát gạo từ trong vại, bình tĩnh nhặt những hạt màu đen tròn bỏ đi, rồi múc nước từ trong chum, đãi gạo vài lần, sau đó cho vào nồi sắt lớn trên bếp lò trong căn lều gỗ bên cạnh.
Quý An thêm vào nồi một bát nước, thuần thục nhóm lửa, đốt củi.
Trong lò bếp bùng lên ngọn lửa màu vỏ quýt, hắn bắt đầu suy nghĩ về pháp môn khai mạch trong trí nhớ.
Pháp quyết có tên là "Thương Thủy Hành Mạch Pháp", loại pháp quyết thông thường này, trong đạo viện không có gì đặc biệt.
Dù cho pháp quyết bậc này, trong mắt tán tu cũng là pháp môn tuyệt diệu, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người muốn vào tông môn.
Có lẽ là do linh hồn dung hợp, Quý An không cảm thấy pháp quyết trúc trắc, giờ phút này ổn định lại tâm thần, phát hiện tư duy nhạy bén hơn xưa rất nhiều, những khúc mắc trong pháp quyết trước kia, giờ đây giải quyết dễ dàng.
Quý An đọc thầm pháp quyết từng lần một, có được kiến thức tích lũy của hai thế giới, vậy mà thực sự để hắn phân biệt rõ ra một chút thần vận.
Đi mạch pháp chú trọng dòng nước tự nhiên, tiền thân phục dụng khai mạch đan lúc lòng dạ xao động, cùng pháp quyết tương xung.
Đan dược tan ra, sinh ra dược lực không được dẫn đạo chính xác, cho nên rất tự nhiên mà tẩu hỏa nhập ma.
Chẳng lẽ kim thủ chỉ của ta là do linh hồn dung hợp mà ngộ tính được tăng lên?
Trong lòng vui mừng, Quý An bỏ thêm mấy cây củi to bằng cánh tay vào lò, chạy nhanh ra ngoài hái một nắm rau dại trở về, qua loa rửa sạch rồi rắc muối ăn.
Đợi cơm chín, hắn vội vàng ăn vào bụng, bát cũng không rửa mà trở lại phòng.
Sau đó, lập tức cài chốt cửa, rồi chuyển cái bàn đến chặn cửa gỗ lại.
Mặc dù nội tâm kích động, nhưng Quý An không vội tu luyện, hắn rửa tay rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, đốt lư hương, sau đó chậm rãi khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.
Tiền thân cũng là vì cảm xúc kích động mà khi hành khí tẩu mạch gặp sự cố, sinh mệnh chỉ có một lần, tự nhiên lấy đó làm gương.
Hai mắt khép kín, ninh thần tĩnh tọa một lát, hắn bắt đầu khẽ ngâm tụng đi mạch pháp.
Theo từng lần tụng niệm, thân thể và tinh thần của hắn dần dần tĩnh lặng lại.
Nửa canh giờ sau, trong lòng Quý An một mảnh an bình, hắn mặc niệm pháp quyết, dẫn đạo nội khí lưu chuyển theo đường đi mạch pháp.
Việc phục dụng khai mạch đan tuy không khai mạch thành công, nhưng cũng không phải không có tác dụng.
Nội khí của hắn hiện tại đã đạt tới cực hạn mà bản thân có thể dung nạp, không cần lo lắng nội khí không đủ để mở rộng đan điền tổ khiếu, chỉ cần thần ý đủ, tất nhiên có thể vượt qua cửa ải đầu tiên.
Ngoài cửa sổ, trăng tròn vừa lên, soi nghiêng vào cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, bóng cây lay động.
Một hồi lâu sau, Quý An dừng lại.
Hôm nay hành khí thông thuận hơn ngày thường rất nhiều, ý đến khí đến, thực sự như xuôi dòng xuống sông lớn, không có chút trở ngại nào.
Dường như lập tức có thể chạm đến tầng thần ý huyền diệu khó giải thích kia, nhưng lại không nắm bắt được linh quang chợt lóe, giống như gãi ngứa ngoài giày, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Hắn chậm rãi đứng lên, đấm nhẹ hai chân đã run lên vì ngồi lâu, đi đến trước cửa sổ, đẩy hai cánh cửa ra.
Chỉ thấy trăng treo giữa trời, ánh sáng dịu dàng như nước tràn vào căn phòng sơ sài, trên mặt đất đổ xuống một mảnh thanh huy trong trẻo.
Gió núi thổi đến, lá cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu trầm bồng du dương, bên ngoài một mảnh tiên hoạt khí tượng.
Cơn gió mát xua tan nỗi bực dọc trong lòng, Quý An thay hương trong lò, sau đó ngồi lại bồ đoàn.
Ninh thần tĩnh khí, loại bỏ tạp niệm, sau đó lại hành khí đi mạch...
Không lâu sau, hắn lại dừng lại.
Lần này khí tức khi đi mạch lúc đứt lúc nối, ứ đọng, trì trệ, hoàn toàn mất đi ý nghĩa thuận theo dòng nước, hắn dứt khoát tán đi nội khí đang dẫn đạo.
Quý An hiểu rõ, trong lòng mình có chấp niệm, gắng sức muốn nắm lấy huyền cơ, lại đi trên con đường lĩnh ngộ thần ý ngày càng xa.
Nước là thứ không thể nắm bắt được.
Hắn thở phào một hơi, lấy lại bình tĩnh, tập trung tất cả vào việc kéo dài hơi thở, đợi khi nội tâm bình thản trở lại, thì mặc niệm pháp quyết, dẫn đạo nội khí.
Lần này kiên trì được thời gian ngắn hơn, khí tức dần dần trở nên không khống chế được.
Quý An quyết đoán dừng hành khí, hắn hiểu rõ, mặc dù bản thân tựa như đã ổn định tâm thần, nhưng chấp niệm trong lòng vẫn chưa từng buông xuống, cưỡng ép vận công tất nhiên sẽ rơi vào kết cục giống tiền thân.
Chỉ có buông bỏ chấp niệm, dùng tâm thái bình thường dẫn đạo nội khí, mới có thể lĩnh ngộ được huyền cơ trong pháp quyết.
Nhưng một khi chấp niệm đã gieo xuống, buông xuống nói thì dễ, thời gian quá gấp, sợi dây cung trong lòng từ đầu đến cuối vẫn căng thẳng, không phải nói thả lỏng là có thể bình tĩnh lại.
Quý An đứng dậy, vốc nước từ trong chậu, đi đến trước cửa sổ, hắn nhìn chăm chú vào ánh trăng phản chiếu trong tay, lâm vào trầm tư.
Hắn hồi tưởng lại sự trôi chảy khi hành khí ban đầu, cố gắng tìm ra nguyên nhân của sự trôi chảy đó.
Trong khi hắn suy tư, các ngón tay đang chụm lại thả lỏng, nước từ từ nhỏ xuống...
Bỗng nhiên, trong đầu Quý An lóe lên một tia sáng.
Ban đầu, khi dẫn đạo nội khí, trong lòng hắn không có quá nhiều mong đợi, hơn phân nửa tâm thần đều đặt ở việc mặc niệm pháp quyết, dù sao đây là lần đầu tiên hắn vận hành tu tiên pháp môn.
Hắn nhắm hai mắt, hai tay buông thõng tự nhiên, bắt đầu đọc thầm "Thương Thủy Hành Mạch Pháp", không dẫn đạo nội khí.
Chẳng biết từ lúc nào, một đám mây đen bay qua, khu rừng chìm trong bóng tối.
"Ầm ầm..."
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm.
"Rào rào..."
Ngay sau đó, những hạt mưa dày đặc như trút nước, lộp độp rơi trên mái nhà, mặt đất, lá cây.
Tiếng mưa rơi tương tự nhưng lại khác biệt, tiếng rơi trên lá cây có vẻ thanh thúy, còn tiếng mưa rơi trên mái nhà có chút ngột ngạt.
Giờ phút này, Quý An dừng tụng niệm khẩu quyết, chỉ lắng nghe tiếng mưa rơi hoạt bát, thần niệm tựa hồ thoát ly khỏi thân thể, bắt đầu bay bổng.
Vô số hạt mưa từ trên trời rơi xuống, cả ngọn núi nhỏ biến mất trong màn mưa bụi.
Mặt hồ an bình trong lòng hắn gợn lên ngàn vạn gợn sóng, nội khí không cần dẫn mà tự động, chậm rãi lưu động dọc theo đường đi mạch pháp.
Đợi trong thân thể lưu chuyển một chu thiên, tụ lại tại vùng đan điền, tụ tập một lát, rồi khuếch tán ra toàn thân.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, sinh sôi không ngừng.
Nội khí như sóng biển, lên lên xuống xuống, tốc độ lưu chuyển ngày càng nhanh, thời gian tụ ở đan điền ngày càng dài.
Mưa to dần dần ngừng, giọt nước trên lá cây rơi xuống vũng nước, tiếng leng keng như tiếng trời.
Không biết qua bao lâu, khi cuồn cuộn nội khí tích lũy đến một điểm giới hạn, tổ khiếu huyệt Khí Hải ở trong đan điền đột nhiên chấn động, mở ra một khe hở.
Giống như Cự Long hút nước, luồng nội khí cơ hồ có thể làm no căng người bị nuốt vào trong đó.
Trong nháy mắt, tất cả nội khí biến mất không còn tung tích, cơ thể trở nên trống rỗng.
Ngay sau đó, một luồng thanh linh chi khí từ trong tổ khiếu dâng lên.
Cùng lúc đó, gân cốt Quý An phát ra một trận thanh minh, thanh linh chi khí lưu chuyển toàn thân, từng đường khí mạch vốn không tồn tại, nhao nhao hiển hiện.
Tổ khiếu mở, tiên mạch hiện!
Trong lòng Quý An mừng như điên, thoát khỏi trạng thái huyền diệu.
Đúng lúc này, ý thức của hắn đột ngột bị kéo vào một vùng tối tăm lạnh lẽo.
Nơi đây, tất cả âm thanh biến mất, thời gian dường như cũng ngừng trôi.
Hắn tựa như một con côn trùng bị phong ấn trong hổ phách, bi ai là hắn còn có ý thức, nhưng lại hoàn toàn không khống chế được thân thể của mình.
Trong lúc hắn luống cuống tay chân, trung tâm của bóng tối dâng lên ánh sáng dịu, một con rùa đen có vân bát quái hoàn chỉnh trên lưng nổi lên.
Ly khảm định nam bắc, chấn đổi định đông tây, là Hậu Thiên Bát Quái.
Dựa vào, đây không phải là viên đá kỳ lạ mà ta nhặt được trong núi sao? Có người ra giá 100.000 muốn mua!
Theo thạch quy xuất hiện, ý thức Quý An trở về thân thể, một chuỗi tin tức hiện lên trong đầu hắn.
【 Ngự Chủ: Quý An 】
【 Đạo Vận: 0 】
【 Linh Cơ: 0 】
【 Pháp Thuật: Vô 】
Kim thủ chỉ đã đến rồi sao? Bởi vì ta muốn bán ngươi đi nên ngươi mới đưa ta đến đây?
Được thôi, ngươi thắng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận