Tuổi Già Tu Tiên Ta Trường Sinh Bất Tử

Chương 72: Tiên phong phiêu miểu lưu nơi nào, chỉ ở hoa đào Minh Nguyệt phường! (3)

**Chương 72: Tiên phong phiêu diểu lưu nơi nào, chỉ ở hoa đào Minh Nguyệt phường! (3)**
"Bất quá Trần đạo huynh, nếu ngươi đã từng đến những nhà khác hỏi mua qua loại đạo pháp nhất giai cao cấp này, thì Hồ mỗ miệng ta tuy có kín, nhưng không dám chắc những người khác cũng kín miệng như vậy, không chừng hai ngày nữa, người của Minh gia sẽ đến tận nhà bái phỏng ngươi."
"Ồ? Vì sao vậy? Chẳng lẽ Minh gia ngay cả việc khách nhân chúng ta đến hỏi cũng không được phép sao?"
"Không phải vậy, chỉ là gần đây không được yên ổn cho lắm, đầu tiên là số lượng yêu thú phụ cận tăng nhiều, thậm chí còn xuất hiện cả yêu thú luyện khí đẳng cấp cao, tiếp đó là một gia tộc nghèo túng ở Nam Vực di chuyển tới."
"Gia tộc nghèo túng ở Nam Vực?" Trần Đăng Minh hơi giật mình, đặt chén trà xuống.
"Haizz! Ngài đừng nói, tiểu nương tử của gia tộc kia dáng dấp thật sự là rất mơn mởn, đáng tiếc tao ngộ lại cực kỳ thê thảm, nghe đâu lão tổ của gia tộc đó đều đã c·h·ế·t rồi.
Hiện tại lại gả cho một thiếu gia trúc cơ vô vọng của La gia.
La gia thu xếp, muốn cho Lạc gia đưa ra địa bàn đặt chân ở phụ cận, áp lực của Minh gia cũng vì thế mà đến, bắt đầu mời chào luyện khí tu sĩ cấp cao. Cho nên mới nói, không yên ổn, không yên ổn!"
"Vậy gia tộc nghèo túng đó hiện giờ đang ở đâu?"
"Sao thế? Trần đạo huynh quen biết gia tộc kia à?"
"Không phải vậy, chỉ là nghe Hồ lão bản ngươi nói nữ tu kia rất mơn mởn, ta cũng hiếu kỳ thôi, nếu ở gần, ta đến xem thử hai mắt cũng không được sao."
Hồ lão bản giật mình, "A ~~~ ha ha ha, Trần đạo huynh, người trong đồng đạo, người trong đồng đạo a! Chúng ta thật sự là, gặp nhau hận muộn! Hay là đêm nay, ta làm chủ, dẫn ngươi đi..."
"Cái này... Cái này không tốt lắm, lần đầu quen biết, chúng ta còn nhiều thời gian, hôm khác! Hôm khác!"
Một chén trà sau.
Trần Đăng Minh hai tay khoanh lại giấu trong tay áo, nhíu mày đi ra khỏi cửa hàng Thương Minh.
Lạc gia lão tổ đã c·h·ế·t, Lạc gia cả tộc di chuyển ra khỏi biên thuỳ Nam Vực, nửa tháng trước dời đến Nhạc Sơn Câu phụ cận, cách đây sáu trăm dặm, vừa vặn ngay bên ngoài phạm vi thế lực của Minh gia, tình huống này vượt quá dự kiến của Trần Đăng Minh, nhưng lại như nằm trong dự liệu.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, Lạc gia sẽ thảm đến như thế, đến nỗi ngay cả vị lão tổ Trúc Cơ trung kỳ kia cũng đã c·h·ế·t.
Hắn vốn cho rằng, Lạc gia coi như không chống đỡ nổi Chu gia và Lâm gia tập kích, thì với trí tuệ của Lạc gia lão tổ, cũng nên sớm đưa ra phán đoán sáng suốt.
Nhận sợ, tự xưng cái tiểu lạc, tranh thủ thời gian cả tộc di chuyển, chân bôi dầu.
Kém nhất cũng chính là vứt bỏ gia tộc căn cứ địa và linh mạch.
Đường đường tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, cẩn thận một chút, không đến nỗi ngay cả tính mạng cũng không giữ được.
Nhưng bây giờ xem ra, Lạc gia lão tổ dường như từ đầu đã không có ý định rút lui, ăn thua đủ, đến khi phát giác tình thế không ổn, mới bắt đầu cho cả tộc di chuyển, cuối cùng hộ tống Lạc Băng thuận lợi rời đi, mà c·h·ế·t thảm tại Nam Vực.
Tình huống này phát sinh, làm Trần Đăng Minh cảm thấy khó hiểu.
Bởi vì nếu đổi lại là hắn, tuyệt đối sẽ bỏ xe giữ tướng, lập tức cả tộc di chuyển, Lạc gia lão tổ, sao lại không khôn ngoan như thế?
Bất quá, suy tư đến đây, Trần Đăng Minh lại không khỏi nhịn không được cười lên, cảm giác mình đây là quá lấy Thượng Đế thị giác và tin tức kém để suy nghĩ vấn đề.
Cái gọi là người ngoài sáng suốt, người trong cuộc mê muội, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Hắn là bởi vì đã sớm nhận được nhắc nhở từ Từ Ninh, lại thêm tự mình trải qua việc Lâm gia một tay tạo ra thú triều, mới suy đoán ra Chu gia khả năng lớn là đã liên thủ với Lâm gia.
Lạc gia cách Lâm gia hơn hai ngàn dặm, không giống như hắn có thể nhận được tin tức, tự mình trải qua một vài chuyện, há lại sẽ biết Chu gia và Lâm gia đã liên thủ.
Dù cho là có chỗ suy đoán, cũng không thể bảo đảm hoàn toàn có thể xác định.
Ở trong loại tình huống khó bề phân biệt kia, Lạc gia lão tổ đưa ra quyết sách phán đoán, tự nhiên cũng sẽ không trực tiếp hướng đến kết quả xấu nhất, đó là cả tộc di chuyển hạ quyết sách, cuối cùng kéo dài lâu, thì cũng đã muộn.
"Kỳ thật. Nếu như Lạc Băng không trở lại, Lạc gia lão tổ cũng chưa chắc sẽ c·h·ế·t, Chu gia thật chẳng lẽ dám được ăn cả ngã về không?
Chỉ có Lạc Băng trở về, Chu gia có thể chém cỏ tận gốc, mới có thể không kiêng nể gì như thế quy mô tiến công. Nếu như vậy mà xét, La gia lấy một kẻ ở rể, một viên Trúc Cơ Đan để hấp dẫn Lạc Băng trở về, trong này..."
Trần Đăng Minh nghĩ tới đây, dừng chân tại ngã tư đường đứng yên rất lâu, lông mày giãn ra rồi lại bình phục, sau đó lấy bản đồ ra nhìn vị trí của Nhạc Gia Câu, thở dài một tiếng, đi về hướng chợ linh thái.
Trong chợ linh thái ban đêm, giá cả của các loại linh thái tất nhiên sẽ giảm xuống trên diện rộng, đây đều là kinh nghiệm sống.
Dựa vào tài ăn nói khéo léo, Trần Đăng Minh nịnh hót mấy vị nữ tu bán thức ăn đến mức mặt đỏ tai hồng, mua được mấy bao lớn linh thái với giá thấp hơn so với bình thường.
Sau đó mấy ngày, hắn một mặt chờ đợi tin tức mua thương phẩm từ phía Hồ lão bản, một mặt cũng đang hỏi thăm tình huống của Lạc gia, đồng thời cũng thỉnh giáo hàng xóm Chúc Tầm về tình trạng yêu thú ở dã ngoại gần đây, thuận tiện để hắn đánh một chút yêu thú, nuôi dưỡng hai con cổ trùng đang đói khát khó nhịn.
"Ta nói cho ngươi biết a, Trần lão đệ, Lục Bối Thủy Chu kia rất khó đối phó, với kinh nghiệm săn yêu thú nhiều năm của Chúc ca ta, con nhện nước này trong đám yêu thú đồng cấp, đều có thể được xem là có sức chiến đấu đỉnh cấp!
Tám cái chân. Dài như thế, lớn như thế, sắc bén như vậy ta lần trước cùng hai tên đạo hữu tao ngộ, suýt nữa thì trọng thương, trong đó một tên đạo hữu còn c·h·ế·t, may mắn ta thực lực mạnh, pháp khí cứng rắn, mới chạy về được."
Trong đình viện, Chúc Tầm vừa nói vừa khoa tay múa chân, thần sắc kinh hãi, thấy Trần Đăng Minh vẫn còn thất thần, hắn trừng mắt, "Mau rót rượu đi, ta đang giảng cho ngươi nghe những kinh nghiệm đổi bằng sinh mạng, ngày sau ngươi ra ngoài mà gặp, tuyệt đối sẽ dùng đến."
"A, a, đa tạ Chúc đạo huynh!"
Trần Đăng Minh vội vàng cười rót rượu, thăm dò, "Chúc đạo huynh, ngươi với thực lực luyện khí tầng năm mà còn không đối phó được nhện nước kia, vậy chẳng lẽ nhện nước kia là yêu thú luyện khí tầng sáu sao?"
"Vậy không có ——" Chúc Tầm nhíu mày, quan sát Trần Đăng Minh từ trên xuống dưới, "Cho nên mới nói, Trần lão đệ, ngươi còn non lắm, quá non, ngươi phải biết.
Chúng ta là tán tu mà đụng phải yêu thú cùng cảnh giới, vậy thì cơ hồ đều là chắc chắn phải c·h·ế·t, có thể giữ được mạng, đều xem như nhân vật lợi hại trong đám tán tu, còn có thể một mình diệt được yêu thú, thì thật là phượng mao lân giác.
Rốt cuộc chúng ta là tán tu, cũng không sánh được con cháu của các gia tộc hay đại môn phái, pháp khí có hạn, uy lực của pháp khí cũng có hạn, có khi muốn học một môn đạo pháp tốt cũng chưa chắc có thể học được.
Mà Lục Bối Thủy Chu trong đám yêu thú, thì tương đương với con em gia tộc, đệ tử môn phái, chiến lực siêu quần, ta có thể liên hợp với hai vị đạo hữu khác đánh lui nó, đã là đủ hít hà rồi!"
"À, thì ra là thế?" Trần Đăng Minh giả bộ giật mình, "Nói như vậy, hiện tại ở dã ngoại lợi hại nhất, cũng chính là yêu thú nhện nước kia? Không còn loại nào khác?"
"Xì, yêu thú nhện nước kia, làm không tốt cũng đã bị luyện khí tu sĩ cấp cao mà Minh gia mời đến tiêu diệt rồi.
Thứ đồ chơi kia cũng không biết từ đâu chui ra, đột nhiên xuất hiện một đám, làm bị thương rất nhiều tu sĩ ở phụ cận, dẫn đến gần đây việc buôn bán của Minh Nguyệt phường cũng trở nên khó khăn, không ai dám đến, Minh gia có thể không vội sao?"
Trần Đăng Minh phụ họa, "Cũng đúng."
Trong lòng thì thầm nghĩ, xem ra bên ngoài vẫn chưa đến nỗi quá nguy hiểm, bất quá Lục Bối Thủy Chu lại truy sát Lạc gia từ Nam Vực đuổi đến tận đây, ngược lại là làm hắn bất ngờ.
Chẳng lẽ Lâm gia còn dám vươn tay dài như vậy? Ngẫm lại cũng không có khả năng... Có lẽ là yêu thú chạy khoảng cách xa, g·iết chóc đến điên cuồng, đã mất đi khống chế.
Chúc Tầm tiếp tục uống một hớp rượu, khoe khoang nói, "Minh gia lúc trước còn có người đến mời ta, rốt cuộc ta thế nhưng là đã đánh lui một con nhện nước, bọn hắn mời ta đến cửa chỉ đạo cung cấp kinh nghiệm, bất quá ta đã từ chối.
Ngươi nghĩ xem ta là người sống một mình quen rồi, bán một chút thịt là xong, đi bán mạng cho Minh gia? Hừ ~~ làm sao có thể? Ta gặp người của Minh gia, ta cũng sẽ không khom lưng một chút nào!"
Đúng lúc này, trận pháp của đình viện đột nhiên truyền đến tiếng vang, bên ngoài có khách đến thăm.
Trần Đăng Minh kinh ngạc, tiện tay đánh ra một đạo linh quang, thu hồi trận pháp, mở cửa sân ra.
"Xin hỏi, Trần đạo hữu có phải là đang ở đây không? Chúng ta là khách khanh ngoại vụ của Minh gia, mạo muội đến đây bái phỏng, còn xin Trần đạo hữu nhất thiết phải gặp mặt một lần!"
Ngoài cửa đứng thẳng ba tên tu sĩ, hai nam một nữ, đều mặc pháp bào đặc trưng màu xanh nhạt của Minh gia, vô cùng bắt mắt, nữ tử đang nói chuyện có đôi mắt sáng liếc nhìn, thăm dò vào bên trong sân.
Chúc Tầm sửng sốt trong nháy mắt, chén rượu lơ lửng giữa không trung, sau đó lập tức luống cuống tay chân đứng dậy, bước nhanh về phía cửa sân, định cúi người chào.
Nhưng mới đi được vài bước thì kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn về phía Trần Đăng Minh, rồi lại nhìn về phía tu sĩ Minh gia, có chút hỗn độn.
"Các ngươi. Các ngươi tìm Trần lão đệ à?"
Ba vị tu sĩ Minh gia liếc nhìn Chúc Tầm, lịch sự mỉm cười gật đầu, sau đó lại đưa ánh mắt về phía Trần Đăng Minh, nữ tu cầm đầu hạ thấp người nói.
"Vị này chắc hẳn chính là Trần đạo hữu? Quả thật là dáng vẻ đường đường, phong độ trầm ngưng có thể hay không mời chúng ta vào trong viện uống một chén, ngồi xuống giao lưu."
"À cái này."
Chúc Tầm đã ngây ra như phỗng, không biết đây là tình huống gì, cảm giác cồn đã lên đến não, đầu óc choáng váng, mặt cũng nóng bừng đỏ lên.
Trần Đăng Minh khẽ nhíu mày, có chút không vui vì Minh gia gióng trống khua chiêng tìm đến như vậy, không chừng rất nhanh tất cả hàng xóm xung quanh đều sẽ biết rõ tình trạng của hắn, ngày sau muốn cùng người khác thoải mái giao lưu, người ta cũng chưa chắc chịu như Chúc Tầm, cái gì cũng lớn miệng nói ra.
Bất quá dù sao Minh gia cũng là chủ nhà, hắn vẫn thu lại nỗi lòng, trên mặt lại nở nụ cười, nhiệt tình ngẫu nhiên mời, mời bọn họ ngồi xuống nói chuyện.
"Không được không được, Trần Đạo, Trần đạo huynh, các ngươi trò chuyện, tiểu đệ ta ra ngoài đi dạo trước, đa, đa tạ Trần đạo huynh hôm nay mời tiểu đệ uống rượu, ngày sau tiểu đệ tất mang mấy cân thịt đến nhà tạ ơn."
Chúc Tầm lập tức xấu hổ mỉm cười ôm quyền, nhìn về phía Trần Đăng Minh với ánh mắt né tránh, vội vàng rời đi, rõ ràng đã không còn vẻ thoải mái, tùy ý như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận