Tuổi Già Tu Tiên Ta Trường Sinh Bất Tử

Chương 001: Thái phó đương triều, giang hồ nghe tiếng

**Chương 001: Thái phó đương triều, giang hồ nghe danh**
Năm Nam Tầm thứ 211, ngày mùng chín tháng một.
Trần phủ, trong phủ lúc này một phái ồn ào náo động, nhưng lại không hiện vẻ ồn ào hồ đồ, âm thanh của dàn nhạc sáo trúc ẩn ẩn xen lẫn tiếng cười nói vui vẻ, khách đến Trần phủ không phú thì quý, đều là nhã sĩ.
Thậm chí lúc này, bên ngoài phủ, các quan to hiển quý đến bái yết cũng không phải ít, đều đứng xếp hàng đến tặng quà, đủ để thấy rõ sự lợi hại của Trần phủ.
Nhưng giờ phút này, nhân vật chính của buổi tiệc, gia chủ Trần gia Trần Đăng Minh, đã có chút chán ghét xã giao thế tục, xúc động chôn giấu trong lòng từ lâu, nương theo ngày càng đến gần trên thiệp mời, càng thêm rục rịch.
Là người đứng thứ tám ở Nam Tầm quốc bước vào cảnh giới Tiên Thiên của võ đạo cao nhân, Trần Đăng Minh tung hoành giang hồ mấy chục năm, sớm đã danh chấn Nam Tầm.
Nhưng sự nghiệp hiển hách hơn, chính là việc quốc quân Nam Tầm quốc tự mình mời Trần Đăng Minh trở thành Thái tử thái phó vài chục năm trước, tiến vào hoàng cung, dạy bảo võ học cho Thái tử.
Thái tử thái phó tuy là chức quan nhàn rỗi, nhưng cũng làm cho Trần phủ nhờ vậy mà nước lên thì thuyền lên, từ địa vị thế gia giang hồ nhảy vọt trở thành quan lại hào môn.
Trong những lời đồn này, điều khiến người ta say sưa bàn tán, chính là việc Trần Đăng Minh năm xưa ngẫu nhiên gặp tiên nhân, được ban cho một viên Trú Nhan đan, đến mức Trần lão gia tử bây giờ tuổi đã vượt quá tám mươi, nhưng vẫn như thiếu niên lang đẹp trai phong thần tuấn lãng, trở thành tình lang trong mộng của vô số nữ tử giang hồ.
Gần đây, bởi vì dạy bảo võ học cho Thái tử có phương pháp, quốc quân Nam Tầm quốc thân bút đề tên biển vàng "Nam Tầm đao vương", ban cho Trần Đăng Minh.
Nhất thời tên tuổi Trần Đăng Minh, nghiễm nhiên đã muốn vượt qua mấy vị tiên thiên tông sư khác.
Những ngày gần đây, tân khách đến Trần phủ chúc mừng, cơ hồ đều muốn đạp phá cửa lớn Trần phủ, chỉ vì được chiêm ngưỡng tấm biển "Nam Tầm đao vương" kia, ngắm phong thái của Trần đao Vương.
Nhưng đáng châm chọc là, võ công lợi hại nhất của Trần Đăng Minh không phải là đao pháp, mà là cổ thuật có được từ tiên nhân năm đó.
"Xuyên qua đến nay đã tám mươi hai năm, ta nếu không có kim thủ chỉ luyện công kéo dài tuổi thọ, chỉ sợ bây giờ cũng đã phải chết... Đáng tiếc, sớm tại hai mươi năm trước, sau khi võ đạo của ta đại thành, võ công bình thường cho dù là tuyệt học chí cao, cũng lại khó giúp ta luyện công kéo dài tuổi thọ, thứ duy nhất còn có hi vọng, chính là cổ thuật có được từ tiên nhân năm đó."
Trần Đăng Minh chắp tay đứng ở trên lầu cao, nhìn xuống tiệc rượu phồn hoa náo nhiệt dị thường phía dưới, vẻ mặt cứng đờ như gỗ, đã nhìn thấu khói lửa hồng trần, không muốn lại vì nó mà lãng phí nửa điểm tinh lực.
Phía sau hắn, là bốn phiến bình phong chạm khắc mười tám cảnh Nam Tầm, sau tấm bình phong lúc này đã quỳ đầy đất tử sĩ thân vệ Trần gia, đều là cao thủ nhất lưu do hắn một tay bồi dưỡng, sẽ vì hắn mà làm một chuyện.
Trong nội tâm Trần Đăng Minh cảm khái, "Đáng tiếc... Cổ thuật có được từ tiên nhân kia, dù cho ta có kim thủ chỉ tương trợ, bởi vì thiếu thốn tư nguyên tu luyện, cũng khó mà tiến thêm một bước.
Hiện tại chỉ còn lại năm mươi năm tuổi thọ, ta nếu còn lưu luyến vinh hoa phú quý thế gian, cuối cùng là muốn sống hết một đời như phàm nhân, rồi cũng sẽ ra đi như thế..."
Nếu không biết tiên nhân tồn tại thì còn tốt, Trần Đăng Minh hoàn toàn có thể cho rằng mình xuyên qua đến thế giới võ hiệp.
Hắn cố gắng tu luyện cho tới nay, có thể cùng quốc quân nâng cốc ngôn hoan, có thể giáo dục Thái tử trở thành Thái tử thái phó, danh chấn đại giang nam bắc, năm đó thanh sắc khuyển mã, hồng nhan vô số, còn cưới bảy phòng thê thiếp, có thể nói vinh hoa phú quý, mỹ nữ quyền lợi, hắn đều đã hưởng thụ qua, đời này đã không còn gì hối tiếc.
Trong năm mươi năm sau đó, hắn cũng có lòng tin đi đến đỉnh cao võ lâm giang hồ, thực sự trở thành võ lâm đệ nhất nhân.
Nhưng... Bởi đã sớm biết thế giới này có tiên nhân tồn tại, dã tâm của hắn cũng đã sớm phát sinh biến hóa vi diệu.
Từ khi đạt được truyền thừa cổ thuật của vị tiên nhân kia năm đó, những năm này hắn vẫn luôn tu luyện không ngừng, nhưng vì thế gian tư nguyên có hạn nên dần dần không thể tiến thêm.
Tuổi thọ của hắn cũng triệt để dừng bước tại đại nạn 132 tuổi từ mười lăm năm trước, khó mà được đề cao chút nào nhờ vào việc tu luyện công pháp.
Cho nên, mười lăm năm trước, hắn cao điệu cưới vợ nạp thiếp, khuếch trương gia tộc, xem như một lần điên cuồng trước dự tính xấu nhất, trải nghiệm một nhân sinh hoàn mỹ mà không nuối tiếc.
Nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa sinh con, chỉ vì trong lòng hắn vẫn ôm lấy một tia tưởng niệm cuối cùng, bởi vì cùng với truyền thừa cổ thuật của tiên nhân năm đó, còn có một tấm thiệp mời.
Thiệp mời giới thiệu, mỗi một trăm năm sẽ có dị vực tiên nhân giáng lâm, tại sườn núi phiêu miểu ở rừng Băng Phong phía bắc Nam Tầm quốc tổ chức thành tiên đại hội.
Phàm là người cầm trong tay thiệp mời, bất luận xuất thân thế nào, đều có tư cách tiến về sườn núi phiêu miểu thử một lần tiên duyên.
Nếu có tư chất tu tiên, thì sẽ được Tiên môn thu nhập môn tường, đặt chân Tu Tiên Giới, truy cầu trường sinh.
Chính sự tồn tại của một phong thiệp mời này, đã khiến Trần Đăng Minh bao nhiêu năm qua đều chưa từng tắt ý chí tu tiên.
Mà bây giờ, thời hạn thành tiên đại hội chính thức bắt đầu chỉ còn nửa năm, Trần Đăng Minh đã dự định bỏ xuống Trần gia, khởi hành rời đi.
Hắn cuối cùng liếc nhìn tiệc rượu náo nhiệt phi thường của gia tộc, lại từ một cửa sổ khác nhìn về khu vực hậu viện.
Bảy phòng thê thiếp của hắn đang cùng một đám nữ quyến quan to hiển quý chuyện trò vui vẻ.
Có thể thấy được, những thê thất này của hắn đều cực kỳ hưởng thụ cuộc sống phú quý hiện tại...
Những thê thất này, vốn là do hắn cưới khi đại phú đại quý mười lăm năm trước, không ai không phải là tiểu thư khuê các, xuất thân vô cùng tốt, ngay từ đầu đã chạy theo phú quý mà đến, vậy nên đều đang hưởng thụ thành quả đạt được.
Nhưng đáng tiếc, không một người hiểu được tấm lòng của hắn.
Đến bây giờ, hắn đột nhiên có chút hiểu rõ cảm giác khi xem lại « Đường Bá Hổ điểm Thu Hương », lúc Đường Bá Hổ nhìn những thê thiếp của hắn, trạng thái tình cảm đó thật sự tương tự như hắn hiện tại.
Năm đó xem không hiểu khi còn là học sinh lớp mười hai, bây giờ xem hiểu thì đã là lão nhân tam cao.
Hắn quay người rời đi, phân phó quản gia như hình với bóng ở bên cạnh, đi gọi sáu phòng và tam phòng thê thiếp.
Mười lăm năm trôi qua, bảy phòng thê thiếp mà hắn cưới năm đó, không ít cũng đã hoa tàn ít bướm, ngược lại hắn bởi vì phục dụng Trú Nhan đan trước kia, vẫn duy trì bộ dạng ba mươi tuổi.
Mà trong bảy phòng thê thiếp, chỉ có sáu phòng và tam phòng là còn trẻ đẹp, da thịt so với thiếu nữ còn mềm mại, khí chất càng không cần phải nói.
Trước lúc chia tay, Trần Đăng Minh muốn điên cuồng lần cuối, lưu lại dòng dõi, để nhân sinh ở thế gian này triệt để không nuối tiếc.
Nếu không, một khi truy cầu tiên duyên thất bại phát sinh hung hiểm gì, chẳng phải hắn sẽ uổng công một chuyến ở thế gian này, không lưu lại quá nhiều vết tích, sản nghiệp to lớn gây dựng bao năm cũng không có người kế thừa.
"Trần Trung."
Trần Đăng Minh bình thản nói.
"Lão nô tại!"
Quản gia Trần Trung khô héo cao gầy, khuôn mặt chất phác, nhưng đôi mắt tinh quang lấp lánh, khiến người ta cảm thấy hắn kiên nghị bất khuất, cũng không đơn giản, lúc này khom người chờ đợi Trần Đăng Minh phân công.
Trần Đăng Minh bình tĩnh nói, "Nếu tam phòng và sáu phòng có thai, bất luận nam nữ, ta muốn ngươi thủ hộ hài tử sau khi lớn lên, truyền lại gia nghiệp cho bọn hắn, không cần bọn hắn quá mức lợi hại, chỉ hi vọng bọn họ có thể khỏe mạnh bình an."
"Lão nô tất không phụ lão gia nhờ vả!"
Trần Trung kích động quỳ rạp trên mặt đất, hai tay giơ cao tiếp nhận tín vật cùng lời nhắn nhủ của Trần Đăng Minh, hốc mắt đã đỏ hoe.
Hắn hiểu rõ đây là sự tín nhiệm lớn lao của Trần Đăng Minh đối với hắn.
Sau khi được ban cho họ Trần, hắn đổi tên thành Trần Trung, cả đời chỉ trung thành với Trần gia, trung với lão gia.
Giang hồ sờ soạng lăn lộn nhiều năm, Trần Đăng Minh sẽ không chỉ làm một tay chuẩn bị, nhưng thực lực đã đạt đến Hậu thiên đỉnh phong lại cực kỳ trung tâm Trần Trung, là lựa chọn hàng đầu của hắn để giám hộ gia tộc sau khi hắn rời đi.
Ngoài ra, hắn còn lựa chọn những nhân tuyển khác từ trong đám tử sĩ, nhất thiết phải làm được vạn vô nhất thất.
Đêm đó.
Bên trong gian phòng gia chủ ở hậu viện Trần gia, mười tám tân nương tám mươi lang, mênh mang tóc trắng đối hồng trang. Uyên ương trong trướng thành đôi đêm, một cành hoa lê ép Hải Đường.
Cũng trong đêm nay, xung quanh Trần gia, pháo hoa pháo trúc vang vọng tận mây xanh, ngoài viện gió đêm xuân hoa nở ngàn cây, trong nội viện ngàn cây vạn cây hoa lê nở.
Tam phòng và sáu phòng vui đến phát khóc, chỉ cảm thấy khổ đợi nhiều năm, lão gia rốt cục nghĩ thông, muốn sinh hạ dòng dõi, đâu ngờ, Trần Đăng Minh sắp rời đi, đuổi phó cầu tiên trường sinh đại đạo.
...
Ngày thứ hai.
Nhóm tử sĩ đầu tiên của Trần gia rời đi trước nhất, thẳng đến Phiếu Miểu nhai ở rừng Băng Phong phía bắc Nam Tầm quốc.
Trần Đăng Minh vì cầu tiên duyên, khổ tìm hơn mười năm, từ đầu đến cuối chưa từng tìm thấy bất luận tiên tung thần tích nào.
Mà nơi rừng Băng Phong này, hắn đã từng nhiều lần phái người đi điều tra, nhưng cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Bây giờ càng tới gần thành tiên đại hội, hắn ngược lại càng thêm tỉnh táo, cũng không có kích động đến mức tự mình chạy tới dò xét, mà là bày mưu rồi hành động, trước điều động tử sĩ tiến đến tìm kiếm, một khi có hung hiểm gì cũng có thể kịp thời lẩn tránh.
Rốt cuộc, năm đó hắn lấy được truyền thừa của cổ đạo tiên nhân, cũng chỉ là từ một cỗ thi thể mà có được.
Tiên nhân vì sao lại chết, thành tiên đại hội có phải là một âm mưu hay không, đây đều là những điều chưa biết.
Là khách xuyên qua, tư duy và tầm mắt của Trần Đăng Minh không phải là thứ mà dân bản địa của thế giới này có thể so sánh.
Vừa nhắc tới tiên nhân, phản ứng của dân bản địa có thể là cực kỳ kính sợ, thậm chí đến mức mù quáng nghe theo mà không dám phản kháng.
Nhưng phản ứng của Trần Đăng Minh có thể là: Tiên nhân có lẽ chỉ là người tu tiên, tức tu chân giả, cũng là cường giả do người tu luyện mà thành, điều này hắn đã đọc qua quá nhiều trong tiểu thuyết ở kiếp trước.
Đương nhiên, rốt cuộc trước mắt hắn còn chưa thực sự được gặp cái gọi là Tiên nhân, không biết người tu tiên ở thế giới này, có khác biệt gì so với trong tưởng tượng của hắn hay không, hết thảy vẫn là không biết.
Sau khi nhóm tử sĩ đầu tiên xuất phát một tuần.
Trong giang hồ, bên ngoài hung địa Huyết Ngô quật đỉnh đỉnh đại danh, lúc này đột nhiên xuất hiện một nam tử thân ảnh áo quần lộng lẫy.
Huyết Ngô quật nổi danh bởi vì trong hang có vô số độc vật Huyết Ngô, có thể thấy lờ mờ bên trong rất nhiều hang động lấp lóe lân quang, âm trầm như quỷ hỏa.
Giữa trưa mỗi ngày, trong hang động này sẽ phun ra độc chướng màu xanh nhạt, chính là bài tiết vật của độc vật Huyết Ngô, từ đỉnh động tương tự lỗ khô lâu phun ra, người nếu không thận hút vào phế phủ, nhất định độc phát thân vong.
Năm đó, trong giang hồ có người lầm tưởng trong hang này có bảo tàng, là lăng mộ hoàng thất tiền triều, dẫn tới không ít người giang hồ hám lợi đen lòng muốn tiến vào trong đó đoạt bảo.
Ai ngờ Huyết Ngô quật bất quá chỉ là một nơi luyện cổ của Trần gia lão gia tử Trần Đăng Minh.
Khi đó Trần Đăng Minh còn chưa tấn thăng tiên thiên, nhưng ở trong giang hồ cũng là hào hiệp rất có danh tiếng, đối mặt bộ phận khách giang hồ tham lam hám lợi đen lòng, đã từng mở miệng nghiêm khắc nhắc nhở hung hiểm trong hang động, nhưng không ai muốn nghe hắn khuyên can, thậm chí cho là hắn nghĩ khuyên can đám người về sau, mình độc chiếm bảo vật.
Bất đắc dĩ, Trần Đăng Minh chỉ có thể mặc kệ, tự mình ở trong bóng tối kiệt lực khống chế Huyết Ngô phòng ngừa đả thương người.
Nhưng khách giang hồ tham lam nối đuôi nhau mà vào, trắng trợn lục soát trong hang động, cuối cùng vẫn quấy nhiễu Huyết Ngô, dẫn đến không ít người thương vong trong Huyết Ngô quật.
Sau đó rất nhiều năm, vẫn có người hoặc bởi vì đối với lời đồn về bảo tàng chưa từ bỏ ý định, hoặc là đối với bí tịch và binh khí của những khách giang hồ đã chết trong hang động mà nảy lòng tham, nhao nhao tiến vào hang động, thẳng đến càng nhiều người tử thương mà thu hoạch rải rác, Huyết Ngô quật mới dần dần trở thành hung địa, không ai dám can đảm tùy tiện xâm nhập.
"Không trải qua máu và nước mắt, không đụng vào tường thì người tham lam cuối cùng sẽ không dừng lại a."
Nam tử hoa phục miệng than nhẹ, nghe tiếng sột soạt giống như con rết nhúc nhích bò động trong hang động phía trước, hắn đi đến một bụi cây khác, đoán thời gian, xoay người bắt đầu dùng cuốc ngắn đào mở hố đất, lấy ra độc khuẩn trong hố.
"Tê tê ——"
Trong hố đất đột nhiên nhảy ra một con rắn có màu sắc sặc sỡ, phun lưỡi đỏ.
Hắn lại tiện tay tóm lấy con rắn ấn vào trong hố, một tay khác không chút hoang mang bắt đầu lấy độc khuẩn màu xanh lá mọc đầy ở rìa hố đất, bỏ vào túi cổ bên hông.
Nhưng thấy trong hố đất, tất cả đều là rắn độc quấn thành từng đoàn không ngừng nhúc nhích, màu xanh, màu sắc, màu đỏ các loại, mắt rắn băng lãnh, vảy, phun lưỡi rắn, đều làm người nhìn mà phát khiếp.
Hắn lại đã thành thói quen, bởi vì hắn vốn là chuyên gia chơi cổ, bồi dưỡng điên cổ, bất quá chỉ là thủ đoạn tầm thường.
Hắn tất nhiên là Trần gia gia chủ Trần Đăng Minh, nhân vật giống như truyền kỳ của Nam Tầm quốc.
Loại điên cổ được bồi dưỡng này, trong cổ đạo điển tịch mà cổ tiên để lại có ghi chép, chính là phàm cổ tầm thường, không có phẩm cấp gì.
Tuy nhiên, căn cứ theo ghi chép trong Luyện Cổ Quyết, đối với tu sĩ cảnh giới hơi thấp cũng có uy hiếp nhất định, xem như át chủ bài mà hắn chuẩn bị trước khi đến thành tiên đại hội.
Luyện cổ này, cần đem rắn độc vùi sâu trong đất, bồi dưỡng thành độc rắn khuẩn, sau đó lấy khuẩn để hại người hoặc là nuôi dưỡng Huyết Ngô, để luyện cổ.
Lấy xong điên cổ, Trần Đăng Minh lại tiến về rừng trúc phụ cận, lấy ra nan tre cổ được ngâm trong dược dịch đặc chế vài chục năm từ trong ống trúc.
Tiếp theo, hướng về hồ nước phụ cận, lấy ra cá chạch cổ được chế từ cá chạch trộn lẫn với tóc của bản thân và bùn độc đặc thù.
Sau khi lấy ra các loại cổ độc, Trần Đăng Minh mới tiến vào Huyết Ngô quật hung danh truyền xa.
Sau khi thắp sáng cây châm lửa, có thể thấy ở chỗ sâu trong Huyết Ngô quật, một mảng lớn lít nha lít nhít con rết đỏ ngòm đang nhúc nhích, đủ để khiến những người mắc chứng sợ dày đặc sau khi nhìn thấy phải ngạt thở.
Hàng ngàn hàng vạn chi tiết nhúc nhích trên mặt đất, hoặc là âm thanh độc kìm cắn xé lẫn nhau, giống như vô số con đường đang nhảy nhót trong lỗ tai.
Ngàn vạn Huyết Ngô luyện một cổ, luyện cổ chính là tàn khốc như vậy.
Trong hang động này, cuối cùng chỉ có một con Huyết Ngô còn sống sót, con Huyết Ngô kia chính là tài liệu chủ yếu để luyện chế Huyết Ngô cổ, "cái gọi là lấy trăm trùng bỏ vào trong, trải qua nhiều năm mở ra, tất có một con trùng ăn hết các con trùng khác, đó chính là cổ".
Trần Đăng Minh thay đổi quần áo trên người, sau đó gấp gọn gàng trong hang động.
Có thể thấy, dù đã hơn tám mươi tuổi, hắn vẫn thân thể cường tráng khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí có bày một chút sẹo mặt vết kiếm, chính là tiêu chí của nhiều năm tập võ và chém giết trong giang hồ.
Hắn bôi dược vật đặc chế lên người, sau đó tiến vào trong Huyết Ngô quật.
Vô số Huyết Ngô hung tàn ngửi được mùi trên người hắn, thoáng chốc giống như thủy triều tuôn về phía hắn.
Trần Đăng Minh không sợ hãi chút nào, lấy dao cắt da cổ tay, vẩy máu tươi xung quanh thân thể.
Nhất thời, lượng lớn Huyết Ngô chen chúc mà tới, đồng loạt dừng lại bên ngoài vòng tròn do hắn vẽ bằng máu, hung tàn chém giết lẫn nhau, tranh nhau ăn máu của hắn.
Đây cũng là cái gọi là "lấy người luyện cổ", toàn bộ quá trình âm trầm thần bí.
Huyết Ngô thiên tính hung tàn kiệt ngạo, rất khó sai khiến, sau khi luyện chế thành Huyết Ngô cổ càng khó mà khống chế, tùy tiện sẽ phản phệ chủ nhân.
Nhưng thông qua phương thức "lấy người luyện cổ", có thể khiến Huyết Ngô cuối cùng ăn máu của người luyện chế và dược dịch hỗn hợp, Huyết Ngô cổ được luyện chế cuối cùng có thể nghe theo hiệu lệnh của con người, như máu mủ tương liên, tâm ý tương thông với chủ nhân.
Để bồi dưỡng Huyết Ngô cổ này, Trần Đăng Minh đã tốn thời gian bốn mươi năm.
Trước khi đi đến thành tiên đại hội, đây chính là vương bài cuối cùng mà hắn chuẩn bị cho mình.
Bởi vì Huyết Ngô cổ một khi luyện thành, liền là linh cổ chân chính, có uy hiếp trí mạng đối với tu tiên giả.
Một khi thành tiên đại hội phát sinh bất luận không ổn gì, đây đều có thể là đòn sát thủ cam đoan an toàn tính mạng của Trần Đăng Minh.
Hơn nữa, Huyết Ngô cổ cũng chính là mấu chốt để « Luyện Cổ Quyết » của hắn đột phá, đến lúc đó tuổi thọ của hắn cũng sẽ được tăng trưởng...
...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận