Tuổi Già Tu Tiên Ta Trường Sinh Bất Tử

Chương 173: Trăm môn chúc mừng long phượng múa, lên như diều gặp gió Trường Thọ tông (1)

Chương 173: Trăm môn chúc mừng, long phượng múa lượn, lên như diều gặp gió Trường Thọ tông (1)
Đồng tâm kết nối uyên ương lữ, tịnh đế khai hoa tiêu trưởng thành.
Muốn hỏi gió đông mượn tin vui, Trường Xuân rộng mời khách tiên gia.
Mùng tám tháng năm, chính là ngày đại hỉ của Trường Xuân phái, ngày kết duyên của đạo lữ Trường Xuân.
Một vị Giả Đan đại tu kết hợp cùng tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, việc này đối với tu tiên gia tộc mà nói, cũng có thể xem là một sự kiện trọng đại, oanh động phương viên mấy ngàn dặm, hấp dẫn không ít tu sĩ tham gia náo nhiệt.
Huống chi hai người này còn là tu sĩ của Trường Xuân phái.
Người sáng suốt đều biết, đạo lữ Trường Xuân này sau khi kết thành liên lý, sẽ đi về Trường Thọ tông, đến lúc đó lại càng như cá chép hóa rồng.
Lúc này có thể tạo mối quan hệ, không mau chóng kết giao, ngày sau đôi tiên lữ Trường Xuân này song song thành tựu Kim Đan, lại muốn tạo mối quan hệ thì sẽ rất khó.
Kết quả là, đừng nói là các tông môn đạo phái được Trường Xuân phái mời, ngay cả những tu tiên gia tộc xung quanh không được mời, cũng nhao nhao chạy đến dâng hạ lễ.
Trong chốc lát, từ sơn môn Trường Xuân phái cho đến Trường Nhạc phường dưới núi, khung cảnh đều có thể nói là long trọng hùng vĩ.
Bên trong sơn môn, đã bày tiệc mừng ngàn người, phía dưới sơn môn, còn có các loại tạp kỹ biểu diễn, có Ngự Thú Tông mang đến Linh thú trúc cơ thủy giao cùng trúc cơ Loan Điểu chúc mừng, ngụ ý long phượng trình tường, bốn phía chiêng trống vang trời, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
. . .
Bên trong sơn môn Trường Xuân phái.
Trần Đăng Minh thân mang pháp bào màu đỏ tràn đầy hỉ khí, tươi cười cùng các tộc trưởng tu tiên gia tộc và đại biểu một số môn phái khác hàn huyên khách sáo.
"Mã gia chủ đưa hạ lễ hậu hĩnh như vậy, thật sự là quá thịnh tình, tốn kém quá, lát nữa phải uống thêm mấy chén."
"Ai! Gì mà phái chủ, không ngờ ngươi lại đích thân tới, thật làm cho tiểu đệ cảm thấy vạn phần vinh hạnh."
"Trần lão đệ, miệng ngươi a, vẫn ngọt ngào như vậy, ta không phải là bộ phái chủ, đây là thay mặt phái chủ tới chúc mừng ngươi, ngươi đừng có tâng bốc ta nữa."
Trần Đăng Minh cười ha ha một tiếng, khom người làm mời, "Mau mau mời đến khách quý điện an tọa."
Vừa nói chuyện, mắt thấy cách đó không xa lại có đệ tử thông báo, có người của tu tiên gia tộc đến đây chúc mừng, gia tộc kia tên gì, hắn nghe còn chưa từng nghe qua, huống chi là nhận biết.
"Đây thật là giàu ở thâm sơn có họ hàng xa?"
Trần Đăng Minh lau mồ hôi trên trán, lại vỗ vỗ túi trữ vật căng phồng, cảm thấy vất vả nhưng vui vẻ.
Thật sự là không ngờ, vốn định kín đáo tổ chức tiệc mừng, kết quả giờ các thế lực lớn nhỏ đến chúc mừng, đến nay đã tới mấy chục nhà, ít nhất mỗi nhà cũng tặng mười khối thượng phẩm Linh Tinh.
Lúc này, xa xa truyền đến âm thanh thông báo của đệ tử báo tin.
"Diệu Âm tông đưa tới hạ lễ! Chúc Trường Xuân tiên lữ răng long đầu bạc, cùng nhau hướng tới Kim Đan đại đạo!"
"Diệu Âm tông?"
Trần Đăng Minh sững sờ.
Diệu Âm tông này đùa gì vậy, thần hồn của chưởng môn Hàn Vĩnh Tự của Diệu Âm tông bây giờ còn đang ở trong Dẫn Hồn cờ của hắn, linh trí gần như đã bị hao mòn không còn.
Lại có người đưa hạ lễ đến?
Không phải đến đập phá đấy chứ?
Ánh mắt hắn nhìn sang, liền nhìn thấy một tu sĩ trúc cơ có xương gò má cao, dưới cằm có ba sợi râu dài, cùng một tu sĩ trúc cơ trẻ tuổi có chút tuấn lãng khác cùng nhau đi tới.
"Hầu Vạn Tông?"
Trần Đăng Minh kinh ngạc, không ngờ người đến của Diệu Âm tông lại có Hầu Vạn Tông, người từng có một lần gặp mặt trên chiến trường.
Lúc ấy hắn còn hỏi thăm tin tức về Lạc gia và Lạc Băng từ người này, cũng chính là khi đó tìm được Tưởng Cường.
Nói cho cùng, chỉ gặp người này một lần, thế mà cũng nhiệt tình không ngại ngàn dặm xa xôi đến tặng lễ.
"Hầu huynh! Không ngờ ngươi cũng đến, trước đó không báo cho ta một tiếng, ta cũng có thể lập tức sắp xếp tiếp đãi."
Trần Đăng Minh vừa cười vừa thở dài khách khí nói.
"Trần đạo huynh! Việc này nào dám để ngài trăm công nghìn việc lại bớt thời gian, ngài còn nhớ rõ tiểu hầu ta, ta đã hết sức vui mừng rồi."
Hầu Vạn Tông nhìn thấy Trần Đăng Minh, ngược lại có chút khẩn trương, vội vàng thở dài hành lễ.
Bây giờ Trần Đăng Minh đã là Giả Đan đại tu, mà hắn cũng biết, chưởng môn nhà mình từng gây khó dễ cho Trần Đăng Minh, sau bị lão tổ Trường Thọ tông đánh lui.
Lúc trước hắn quen biết Trần Đăng Minh, còn chỉ biết là cái tên Trần Minh, hiện tại hắn xem như đã rõ ràng.
"Trần đạo huynh!"
Tu sĩ trúc cơ trung niên ba sợi râu dài cũng khách khí hành lễ với Trần Đăng Minh, thở dài, rồi lấy ra một túi đựng đồ, cười nói:
"Đây là đại biểu cho thủ tịch Diệu Âm tông chúng ta đưa tới một phần hạ lễ, thủ tịch nói, đạo huynh ngươi cũng coi là cố nhân năm đó, nay đại hôn ngày lành, dâng lên phần hạ lễ này để tỏ chút tâm ý.
Chỉ tiếc thủ tịch còn có chuyện quan trọng quấn thân, cho nên không thể đích thân tới chúc mừng, xin Trần đạo huynh thứ lỗi. ."
"Ồ?"
Trần Đăng Minh nhíu mày, trong lòng khẽ động, áy náy nói, "Thủ tịch quý phái là "
Hầu Vạn Tông lập tức cười nói, "Trần đạo huynh, thủ tịch của phái ta, chính là Lạc Băng Lạc thủ tịch!"
"Ồ?"
Trần Đăng Minh giật mình, mặt không đổi sắc, sau khi biểu thị cảm tạ, liền phân công đệ tử tiếp dẫn tới đem hai người dẫn vào phòng khách quý.
"Lạc Băng."
Trần Đăng Minh cúi đầu nhìn túi trữ vật trong tay, sau khi khẽ nhíu mày, mở túi trữ vật ra, đã thấy trong túi có hai mươi khối thượng phẩm Linh Tinh cùng một tấm lệnh bài.
Nhìn lệnh bài có khắc chữ 'Lạc', Trần Đăng Minh mắt sáng lên, lại chậm rãi thu hồi túi trữ vật, cất giữ riêng.
Lúc này, Trần Đăng Minh cảm giác được một ánh mắt ôn nhu cách đó không xa.
Quay đầu nhìn lại, không khỏi cười một tiếng.
"Có chút. Đến, cầm lấy đi."
Trần Đăng Minh vẫy tay, gọi Hứa Vi ở bên kia, đem một túi trữ vật khác đã đầy ắp hạ lễ đưa tới.
"Nhiều như vậy?"
Hứa Vi tặc lưỡi, không nhắc tới một lời về chuyện người của Diệu Âm tông vừa tới, che miệng cười rạng rỡ nói, "Ngọc tỷ bây giờ còn chưa trang điểm, đều ở trong động phòng đếm Linh Tinh."
Trần Đăng Minh nháy mắt mấy cái, cười nói, "Việc này còn rất phát tài, không bằng chúng ta lần sau lại kết hôn một lần?"
Hứa Vi sững sờ, sau đó ánh mắt mất tự nhiên nheo lại, cong cong như vầng trăng khuyết mỉm cười, "Nào có ai như ngươi, người bên ngoài tặng lễ đều muốn đưa nghèo, cũng không dọa người ta sao?"
"Vậy thì có gì? Chúng ta cũng không phải không đáp lễ."
"Không nói nữa. Ta đi tặng đồ."
Trần Đăng Minh mỉm cười nhìn Hứa Vi vội vàng chạy đi, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, vui sướng trong lòng cũng vơi bớt một chút.
Một bên khác, Hứa Vi chạy đi, niềm vui trên mặt cũng dần dần giảm bớt, trong lòng vừa chua xót, vừa cay đắng, đồng thời lại vạn phần cảm động.
Giống như tờ giấy có khóe mắt ươn ướt, lúc này nước mắt của nàng tất nhiên cũng giống như hạt châu đứt dây lăn xuống.
Nguyên nhân chính là vì người giấy, tư chất lại thấp, nàng cũng tự biết thọ nguyên không nhiều.
Cho nên dù Trần Đăng Minh chủ động mở miệng, nàng cũng không muốn đối mặt, không muốn vì vậy mà ảnh hưởng đến Trần Đăng Minh.
Nàng cũng ngưỡng mộ Hạc Doanh Ngọc cùng Trần Đăng Minh kết hợp, đồng thời từ đáy lòng chúc phúc cùng ủng hộ, đã từng ảo tưởng, hôm nay mặc áo tân nương là chính mình.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt chỉ trích cùng kinh ngạc của người khác, nàng liền cảm thấy tự ti, càng sợ vì vậy mà người khác xem thường Trần Đăng Minh.
. . .
Đêm đó, hoa tươi ánh nến cùng rượu ngon, âm thanh khúc nhạc, tăng thêm rất nhiều không khí vui mừng cho tiệc mừng long trọng này.
Dưới sự chứng kiến của tu sĩ Kim Đan trung kỳ Khuất Anh Hoa của Trường Thọ tông cùng phái chủ Khâu Phong của Trường Xuân phái, hai vị Kim Đan đại tu này.
Trần Đăng Minh cùng Hạc Doanh Ngọc dưới ánh trăng, một người giá giao, một người cưỡi loan, giữa không trung cùng uống rượu giao bôi.
Cuối cùng, Hắc Vân Báo xuất hiện, xoay quanh trong ánh lửa pháo hoa rực rỡ, thẳng thắn khoe khoang chữ viết trên người, kéo đến một xe hoa tươi cùng linh quả, rải xuống phía trên, làm cho cả tiệc mừng tràn ngập hoa tươi và linh quang.
Một ngày này.
Trường Xuân phái cuồng hoan suốt đêm.
Bên trong động phủ.
Nửa đêm xuân thấu sa mỏng, gió đông thổi mộng tới ráng chiều.
Nhà ai ngọc tiêu vừa dứt tiếng, một mảnh mây trắng rơi Hạnh Hoa.
Sau đó.
Hạc Doanh Ngọc tình ý dạt dào, hai gò má ửng hồng, đôi mắt ươn ướt như sắp chảy ra nước, ngầm trách Trần Đăng Minh quá mức giày vò.
Trần Đăng Minh thì ngồi ở bên ngoài phòng, dễ chịu ngâm mình trong suối nước nóng của động phủ, đồng thời nghe Hứa Vi ở bên cạnh báo cáo số hạ lễ nhận được.
"Tổng cộng thu được hơn ba trăm khối thượng phẩm Linh Tinh, mười hai kiện pháp khí cấp hai, hơn mười loại đan dược có giá trị khác nhau. Nhiều như vậy?"
Nghe xong báo cáo, Trần Đăng Minh kinh ngạc quay sang nhìn Hứa Vi, nhận được một ánh mắt khẳng định mà lén cười của đối phương, không khỏi tặc lưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận