Tu Tiên Trăm Năm, Tiền Nhiệm Đều Thành Thiên Mệnh Chi Nữ

Chương 328: cùng nhau mà đến

**Chương 328: Cùng nhau mà đến**
Trên thực tế, Cố Thành đã sớm biết Trầm Như Ca sẽ mang theo nữ nhi của mình trở về Trường Sinh Môn vào hôm nay, đương nhiên, từ ban đầu hắn đã chú ý đến thân ảnh nhỏ bé đứng bên cạnh Trầm Như Ca.
Nhưng hắn lại gắng gượng kiềm chế tâm tình, không vội xem xét đạo thân ảnh nhỏ bé kia.
Mãi cho đến khi bên cạnh vang lên thanh âm, hắn mới thuận theo tự nhiên đưa tay xoa xoa mái tóc dài nhu thuận của tiểu nữ hài, sau đó nở nụ cười ấm áp: "Ta là Cố Thành, còn ngươi tên gì?"
"Cố Thành?"
Cố Bình ngây ngẩn cả người, mặc dù lần này khi trở về tông môn, sư phụ nàng đã nói cho nàng biết phụ thân ruột của nàng đã trở về.
Nàng cũng biết tục danh của phụ thân.
Nhưng giờ khắc này, khi nàng thật sự tận tai nghe được, tận mắt nhìn thấy trước mắt cái người nhìn hết sức trẻ tuổi, lại tự xưng Cố Thành, nàng vẫn ngây ngẩn tại đương trường.
Mãi đến khi thanh âm của sư phụ lại vang lên bên tai.
"Bình Nhi, đây chính là cha ruột của ngươi, Cố Thành!"
Có chút quay đầu, nhìn sư phụ lúc này đang mỉm cười nhìn mình, Cố Bình theo bản năng lui về phía sau hai bước, sau đó nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi đang nở nụ cười ấm áp ở phía bên kia.
Nàng có chút không dám tin, nhưng sư phụ xưa nay chưa từng lừa gạt mình.
Mà ngay trong lúc nội tâm nàng còn đang chần chờ không biết có nên tin lời sư phụ hay không, nơi xa lại vang lên một đạo thanh âm quen thuộc: "Phụ thân, sao ngài không đợi ta a!"
Nghe được đạo thanh âm quen thuộc này, Cố Bình theo bản năng nhìn về phía sau lưng nam tử trẻ tuổi.
Rất nhanh, liền nhìn thấy đệ đệ Cố An đang vội vàng chạy xuống, sau đó từ phía sau lưng nắm lấy vạt áo nam tử trẻ tuổi trước mắt.
"Quả thật là phụ thân?"
Nhìn biểu hiện của thân đệ đệ, Cố Bình rốt cuộc không còn do dự, cũng xác nhận nam nhân trẻ tuổi trước mắt chính là phụ thân chưa từng gặp mặt của mình.
"A, tỷ tỷ, sao giờ tỷ mới về? Đúng rồi, còn có sư thúc tổ, ngài cũng tới?"
Cố Bình không để ý đến hỏi thăm của đệ đệ, mà lại ngẩng đầu nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mắt, lập tức cung kính lui về sau hai bước, cúi người thi lễ: "Cố Bình bái kiến phụ thân đại nhân. Nữ nhi vừa rồi không nhận ra phụ thân đại nhân, thật thất lễ, xin phụ thân đại nhân thứ tội."
Nhìn nữ nhi hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải đau lòng, lại nhìn nhi tử đang trốn sau lưng mình, Cố Thành lập tức nhịn không được thầm lắc đầu.
Thật là so sánh mới thấy khác biệt, nữ nhi hiểu chuyện như vậy, mà nhi tử này sao lại giống hỗn thế ma vương thế chứ?
Xem ra, sau này mình phải chấn chỉnh, quản giáo nhiều hơn!
Ý niệm xẹt qua rồi biến mất, Cố Thành lập tức nhìn nữ nhi đang cung kính trước mắt, lúc này sao có thể trách cứ nàng thất lễ?
Vội vàng đưa tay đỡ nữ nhi dậy, cũng không thèm để ý nhi tử đang trốn ở sau lưng mình, trực tiếp nói: "Ai nha, Bình Nhi làm gì đa lễ như vậy? Đều là lỗi của vi phụ, mau đứng lên, mau đứng lên..."
"Là Bình Nhi không nhận ra phụ thân đại nhân trước, là Bình Nhi sai..."
"Ai nha, Bình Nhi nói như vậy là trách vi phụ, vi phụ..."
Mắt thấy Cố Thành và nữ nhi bắt đầu đổ trách nhiệm cho nhau, Trầm Như Ca rốt cục nhịn không được, trực tiếp trầm giọng nói:
"Thôi, có chuyện gì thì lên núi rồi nói, hôm nay chính là nghi thức kế nhiệm môn chủ của phụ thân ngươi, một lát nữa dự là sẽ có rất nhiều quý khách giá lâm, Bình Nhi ngươi cũng đừng làm lỡ thời gian của phụ thân ngươi."
Nghe Trầm Như Ca nói, Cố Thành và nữ nhi đang đổ lỗi cho nhau đồng thời dừng lại.
Trong lòng Cố Thành hơi khựng lại, nhìn Trầm Như Ca lúc này mặt mày bình tĩnh thong dong nhưng lời nói rõ ràng có ẩn ý, thấy y không có ý định nói thêm gì, hắn liền mỉm cười nói với nữ nhi: "Bình Nhi, phụ thân đưa con trở về, mẫu thân con vẫn đang chờ."
"Phụ thân đại nhân, Bình Nhi tự mình đi được..."
"Ai, đừng khách sáo, đi thôi, từ đây lên núi còn một khoảng cách rất xa, vi phụ đưa con trở về cho nhanh..."
Nói xong câu đó, Cố Thành trực tiếp đưa tay giữ chặt nữ nhi, thân hình hai người khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía đỉnh Vân Lộng Phong.
Để lại tại chỗ, Cố An nhất thời không kịp trở tay, và Trầm Như Ca có chút kinh ngạc với một màn này.
Khó khăn lắm mới bay xuống núi, Cố An ngẩng đầu nhìn phụ thân và tỷ tỷ trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt, nhịn không được nhìn sư thúc tổ bên cạnh, ngập ngừng nói: "Cái này, cái này... Sư thúc tổ, ngài có thể mang ta đi một đoạn không?"
Bị đánh thức khỏi trầm tư, Trầm Như Ca yên lặng liếc nhìn tiểu gia hỏa trước mắt, sau đó toàn bộ nháy mắt treo lên bầu trời, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía đuổi theo hướng Cố Thành vừa rời đi.
Chỉ để lại ba câu nói không chút tình cảm nơi đó.
"Tự mình đi!"
Khi Cố An, sau bao nỗ lực, cuối cùng cũng bò lên được chủ phong, lúc tìm được phụ thân đại nhân, một màn trước mắt lại khiến hắn cảm thấy không công bằng.
Trong tiểu viện, phụ thân, mẫu thân, cùng sư thúc tổ, ba người lúc này tất cả đều cười nói vui vẻ, vây quanh tỷ tỷ hỏi han, thậm chí ngay cả mình đến, cũng không ai hỏi tới.
"Xem ra tu vi của Bình Nhi tiến triển quả nhiên rất nhanh, 'thần kiếm cửu quyết' mà lại có thể tu luyện tới tầng thứ bảy trong thời gian ngắn như vậy, Trầm Di tốn nhiều tâm tư rồi."
Cố Thành nhìn nữ nhi đã tu hành "thần kiếm cửu quyết" đến tầng thứ bảy, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, nên không có mấy người hiểu rõ uy lực chân chính của "thần kiếm cửu quyết" hơn hắn.
Bởi vậy, đối với việc nữ nhi tu hành "thần kiếm cửu quyết", hắn không những không có bất kỳ ý kiến, ngược lại còn thập phần đồng ý.
Mà đối với việc Trầm Như Ca thu nữ nhi làm đồ đệ, còn dụng tâm truyền thụ, hắn tự nhiên cũng thập phần cảm tạ.
Nghe được Cố Thành nói, Trầm Như Ca lại chỉ cười nhạt một tiếng, lập tức nhìn Cố Thành với vẻ mặt đầy thâm ý: "Không có gì, nha đầu Bình Nhi này trời sinh kiếm tâm thông minh, thiên phú của nó thậm chí còn mạnh hơn Mộ Dung Kiếm Thu rất nhiều, là hạt giống tốt để tu hành kiếm đạo, tương lai kế thừa Thiên Kiếm Tông ta, cũng là hiếm có thiên kiêu."
Cố Thành nhíu mày, hắn lập tức nghe ra Trầm Như Ca cố ý nhấn mạnh hai từ mấu chốt trong lời nói.
Một là tên Mộ Dung Kiếm Thu, một cái khác lại là truyền thừa.
Không cần nghĩ, hắn cũng biết được hàm nghĩa sâu xa trong những lời cuối cùng của Trầm Như Ca.
Nhất ẩm nhất trác, tự có thiên định! (Mọi việc đều có nguyên do)
Mộ Dung Kiếm Thu luôn luôn được Thiên Kiếm Tông coi là người được bồi dưỡng cho vị trí môn chủ kế nhiệm, hiện tại nàng lại trở thành người của Trường Sinh Môn.
Trong tình huống này, Thiên Kiếm Tông đứt đoạn truyền thừa, tự nhiên là phải có người bù đắp.
Mà người được chọn này, có lẽ vừa vặn lại chính là nữ nhi của mình. Bất quá đối với cục diện trước mắt, mặc kệ là mẫu thân Mộ Dung Kiếm Thu, hay là nữ nhi của mình, đều không có bất kỳ ý kiến phản đối.
Cố Thành, người cơ bản chưa từng quản nữ nhi một ngày, tự nhiên không tiện phát biểu quá nhiều ý kiến.
Huống chi, cho dù không nể mặt Trầm Như Ca, cũng phải chiếu cố mặt mũi của Trầm Dung Nguyệt.
Sau khi thông suốt điểm này, Cố Thành không còn xoắn xuýt, chỉ thuận miệng nói: "Đây là tự nhiên, có Trầm Di chiếu cố Bình Nhi, ngược lại ta thật ra bớt lo không ít."
Thấy Cố Thành, người làm cha này cuối cùng khẳng định con đường tu hành tương lai của Cố Bình, Trầm Như Ca cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người đang muốn nói thêm gì nữa, chợt thấy bên ngoài tiểu viện, Hứa Khôn không biết đã đứng đó từ khi nào, cao giọng nói: "Thiếu chủ, người của các đại tông môn đã bắt đầu lần lượt tới, môn chủ mời ngài ra mặt chủ trì đại cục."
Cố Thành đứng dậy, liếc nhìn Hứa Khôn đang cung kính đứng bên ngoài đại viện, thuận miệng nói: "Ta đã biết, ngươi đi bẩm báo phụ thân trước, ta sẽ nói với Trầm Di vài câu..."
Nhưng mà không đợi Cố Thành đuổi Hứa Khôn đi, Trầm Như Ca đã mỉm cười ngắt lời Cố Thành: "Thôi, hôm nay nếu là điển lễ kế nhiệm môn chủ, quyết không thể chậm trễ. Nghe nói các đại tông môn đều sẽ phái cao thủ tới xem lễ, ngươi phải chuẩn bị cho tốt."
Nghe xong, trong lòng Cố Thành hơi khựng lại, Trầm Như Ca dường như biết chút gì đó?
Bất quá lúc này không tiện hỏi thêm.
Khẽ gật đầu, Cố Thành đứng lên nói: "Đã như vậy, vậy vãn bối xin cáo từ trước, chờ nghi thức bắt đầu, chúng ta gặp lại."
Đối với lời này của Cố Thành, Trầm Như Ca chỉ thuận miệng đáp lại: "Ân, đi đi, ta sẽ nói chuyện riêng với Kiếm Thu, lát nữa khi nghi thức bắt đầu, chúng ta sẽ cùng nhau đến xem lễ."
"Vậy, xin thứ cho tại hạ cáo từ trước."
Cố Thành có chút chắp tay, lập tức quay người sải bước rời đi.
Lúc đi ngang qua nhi tử, còn cố ý xoa đầu nhi tử, nói: "Hiếm khi tỷ tỷ con trở về, chơi với tỷ tỷ con một lát, có chuyện gì chờ hôm nay qua rồi nói."
Cố An còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân, chỉ có thể theo bản năng gật đầu đáp ứng.......
Rời khỏi tiểu viện, Cố Thành nhìn Hứa Khôn đang chờ, vừa đi vừa hỏi: "Nghi thức kế nhiệm môn chủ giữa trưa mới bắt đầu, hiện tại tới đều là những tông môn nào?"
"Bẩm thiếu chủ, vừa rồi, Đại Hiền Tự, Diệu Âm Sơn, Dược Sư Môn và Cứu Thiên Môn cùng Bách Hoa Tông và Lôi Hỏa Thành, người của lục đại tông môn đều liên hợp cùng đi, lúc này đang được môn chủ tạm thời tiếp đãi tại đại điện của tông môn."
"Ân?"
Cố Thành dừng bước, quay đầu nhìn Hứa Khôn cũng dừng lại theo, nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi: "Tới đều là người nào? Lại muốn phụ thân đại nhân tự mình ra mặt tiếp đãi?"
Thấy thiếu chủ tự mình hỏi, Hứa Khôn không dám giấu diếm, trả lời tỉ mỉ: "Bẩm thiếu chủ, tới đều là các tông chủ của các đại tông môn, bao gồm Huyền Âm tiên tử của Diệu Âm Sơn, phương trượng Phổ Hiền thần tăng của Đại Hiền Tự, cùng Vân Trung Tử tiền bối của Dược Sư Môn, còn có tân môn chủ Quý Biển Hải của Cứu Thiên Môn, tông chủ Âm Lệ Hoa của Bách Hoa Tông, và thành chủ Liễu Nghiệp Hỏa của Lôi Hỏa Thành."
Nghe Hứa Khôn giới thiệu, Cố Thành lập tức có chút kinh ngạc, không nhịn được nói: "A, vậy mà lại có nhiều cao nhân tiền bối tới vậy?"
Trên thực tế, với thực lực của Cố Thành hiện tại, vô luận là ai tới, hắn cũng sẽ không kinh ngạc.
Nhưng điều hắn không thể ngờ là, người cầm lái của lục đại tông môn lại cùng lúc xuất hiện ở Trường Sinh Môn.
Trong chuyện này nếu nói không có vấn đề gì, hắn tuyệt đối không tin.
Trong lòng thầm nâng cao cảnh giác, Cố Thành cũng không nói thêm gì, trực tiếp đi về phía đại điện tông môn.
Mà ngay lúc Cố Thành đang tiến về phía đại điện tông môn, bên trong đại điện, Cố Thành nhìn mấy đại tông môn chưởng môn nhân xuất hiện ở Trường Sinh Môn, trong lòng cũng đồng dạng hiếu kỳ và kinh ngạc vạn phần.
Dù sao, Trường Sinh Môn không giống các đỉnh tiêm tông môn khác của Đại Hạ.
Bởi vì Trường Sinh Môn nằm biệt lập ở Nam Hải, khoảng cách với các tông môn khác khá xa, cộng thêm mười năm bế quan toả cảng trước đó, khiến cho liên hệ càng ít.
Vốn tưởng, cho dù những tông môn này có người đến đây chứng kiến xem lễ, nhưng tối đa cũng chỉ phái một ít trưởng lão tới mà thôi.
Nhưng sự thật lại là, bao gồm cả Thiên Kiếm Tông, bất kể trước kia từng có quan hệ như thế nào với Trường Sinh Môn, bây giờ các đại tông môn đều là do tông chủ đích thân tới.
Trong đó, nếu nói không có nhân tố nào khác, Cố Trường Sinh đánh chết cũng không tin.
Trong lòng mặc dù hiếu kỳ vì sao những người này lại cùng nhau xuất hiện, nhưng ngoài mặt Cố Trường Sinh vẫn duy trì sự nhiệt tình và lễ phép.
Một nam tử trung niên, không để ý phản ứng của những người đồng hành khác, trực tiếp tiến lên nói với Cố Trường Sinh: "Cố môn chủ, nhiều năm không gặp, vẫn luôn mạnh khỏe chứ?"
Cố Trường Sinh nhìn lại, thấy người nói chuyện, lập tức nhịn không được cười ha hả: "Thì ra là Liễu thành chủ, trận chiến ngoài thành hoàng đô ngày đó, phong thái của Liễu thành chủ Cố mỗ vẫn còn nhớ rõ."
Liễu Nghiệp Hỏa nghe vậy, cũng trong nháy mắt nhớ lại tình cảnh ngày đó, khẽ thở dài một cái: "Cố môn chủ nói vậy, thật khiến Liễu mỗ hổ thẹn. Ngày đó nếu không có Cố thiếu chủ kịp thời ra tay, chỉ sợ ta đã cùng Chúc Dung của Hỏa Thần Môn đồng quy vu tận. Nghe nói Cố thiếu chủ bây giờ đã bình an trở về, Liễu mỗ đặc biệt đến để cảm tạ."
Nói xong, Liễu Nghiệp Hỏa vỗ tay về phía ngoài đại điện.
Lập tức, liền có mấy đệ tử Lôi Hỏa Thành khiêng mấy cái rương lớn nặng trĩu đi vào, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Liễu Nghiệp Hỏa khoát tay, mấy đệ tử Lôi Hỏa Thành liền mở rương ra, rồi lui ra ngoài.
Ngay lập tức, mọi người đều bị chấn kinh bởi các loại bảo vật bên trong rương, nhao nhao cảm thán.
"Hỏa linh thạch? Đây chính là vật phẩm thiết yếu để rèn pháp khí a, Liễu thành chủ thật sự là hào phóng, lại một lần xuất ra nhiều như vậy?"
"Xem ra lần này Liễu thành chủ thật sự là thành tâm thành ý cảm tạ a."
Năm người đồng hành cùng Liễu Nghiệp Hỏa, lúc này thấy cảnh này, đều nhịn không được thầm gật đầu.
Mười năm trước trận chiến bên ngoài hoàng đô, nếu không có vị Cố thiếu chủ kia của Trường Sinh Môn ra tay, Liễu Nghiệp Hỏa cho dù không chết, cũng phải lột da.
Bây giờ, Liễu Nghiệp Hỏa đích thân tới cửa cảm tạ, cũng là hợp tình hợp lý.
Liễu Nghiệp Hỏa không để ý tới ý kiến của những người khác, trực tiếp chắp tay nói với Cố Trường Sinh trước mặt: "Cố môn chủ, những lễ mọn này coi như là hạ lễ của Lôi Hỏa Thành lần này đối với Trường Sinh Môn, xin hãy nhận lấy."
Cố Trường Sinh cúi đầu nhìn mấy cái rương lớn nặng trĩu bày trên mặt đất, trong lòng cũng kinh ngạc vạn phần.
Phải biết, hỏa linh thạch này là vật thiết yếu để tăng phẩm chất cho Linh khí, người bình thường có thể có được mấy viên đã là cơ duyên lớn, Liễu Nghiệp Hỏa bây giờ lại mang đến mấy rương lớn.
Không thể bảo là không thành tâm.
Ngay lúc hắn do dự không biết có nên nhận hay không, từ cửa đại điện lại vang lên một thanh âm: "Liễu thành chủ thật sự là quá đa lễ, Cố Thành cảm giác sâu sắc vinh hạnh, đa tạ đa tạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận