Tu Tiên Trăm Năm, Tiền Nhiệm Đều Thành Thiên Mệnh Chi Nữ

Chương 16: Ngươi cũng không phải vật gì tốt!

**Chương 16: Ngươi cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì!**
“Choang”
Cây trường kiếm từ thuở nhỏ cầm kiếm đến giờ chưa từng một lần rời tay, rốt cuộc lần đầu tiên tuột khỏi tay nữ tử.
Giờ phút này, bị những lời nói xuất phát từ nội tâm của Cố Thành làm cho rung động, nữ tử rốt cuộc không cách nào khống chế tâm tình của mình, đâm đầu thẳng vào trong lồng ngực Cố Thành, dùng sức đấm đá hắn.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao ngươi mỗi lần đều muốn vào lúc ta hạ quyết tâm lại đối xử với ta như vậy? Tại sao phải hết lần này tới lần khác làm tổn thương ta?”
Cố Thành nhẫn nhịn những cú đấm mạnh mẽ của nữ tử, giữ im lặng, chỉ là ôm chặt lấy nữ tử trong ngực, lặng lẽ chờ đợi nàng phát tiết hết nỗi ủy khuất trong lòng.
Mãi cho đến cuối cùng, sau khi đã phát tiết mà vẫn không thỏa mãn, nữ tử trực tiếp cắn mạnh một cái vào bả vai trần trụi của hắn.
Dù vậy, hắn cũng không vận công chống cự, yên lặng đón nhận nỗi đau thấu tận tâm can, chỉ là trong miệng không ngừng xin lỗi: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta…”
Trên thực tế, lần xin lỗi này của Cố Thành thật đúng là xuất phát từ chân tâm.
Dù sao, nếu không phải lúc trước mình bị ma quỷ ám ảnh, chỉ lo tu tiên duyên, cầu trường sinh, chỉ sợ hài tử của mình và Mộ Dung Kiếm Thu đều đã trưởng thành.
Bây giờ làm ra chuyện như vậy, đã chậm trễ bản thân, cũng chậm trễ người khác.
Vậy mà mặc dù như thế, tại lúc mình mặc kệ là vô tình hay là cố ý đối nó làm ra đủ loại chuyện quá đáng sau, đối phương vẫn có thể lựa chọn hi sinh trong sạch bản thân mình c·ứu mình.
Chỉ cần điểm này, đối với Cố Thành mà nói, liền không thể cô phụ.
Mà tựa hồ là cảm nhận được sự chân thành áy náy của Cố Thành, cảm xúc của Mộ Dung Kiếm Thu cũng rốt cục dần dần bình tĩnh trở lại, buông lỏng hàm răng đang cắn vào bả vai Cố Thành.
Nhìn Mộ Dung Kiếm Thu ngẩng đầu nhìn về phía mình, Cố Thành mỉm cười, chịu đựng cơn đau kịch liệt truyền đến trên bờ vai, Thân Thủ lau vết máu tươi nhiễm trên khóe miệng nàng, nói: “Hả giận chưa? Nếu như chưa, bên vai này cũng cho ngươi cắn.”
Mộ Dung Kiếm Thu nhìn hai hàng dấu răng hằn sâu trên bờ vai Cố Thành, cơ hồ thấy được cả xương, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ vì thái độ trẻ con vừa rồi của mình, vội vàng quay đầu đi, nói: “Hừ, cắn ngươi ta còn sợ bẩn miệng!”
Thấy ngữ khí của Mộ Dung Kiếm Thu đã không còn lạnh lùng như lúc ban đầu, Cố Thành vội vàng rèn sắt khi còn nóng, cố ý nói: “Vậy ngươi đợi đó, ta đi rửa sạch sẽ để cho ngươi cắn.”
Nói xong, hắn liền thật sự làm bộ đi về phía bờ biển, tựa hồ thật sự muốn tắm rửa sạch sẽ rồi để đối phương cắn vậy.
Mộ Dung Kiếm Thu tự nhiên không biết ý nghĩ chân thật của hắn, thấy gia hỏa này thế mà làm thật, liền vội vàng kéo Cố Thành lại, nói: “Bớt ở chỗ này giả vờ giả vịt đi, có thời gian này vẫn là trước giải thích rõ ràng tại sao trong Ngưng Thần Đan lại có thành phần Long Dương thảo?”
Trên thực tế, sau khi bình tĩnh trở lại, với kiến thức của Mộ Dung Kiếm Thu, tự nhiên rất nhanh liền nghĩ thông suốt chuyện này hẳn là có vấn đề.
Việc tổn thương thần hồn nhiều năm của mình được chữa khỏi hoàn toàn bằng một viên Ngưng Thần Đan, điều này đủ để chứng minh hiệu dụng cường đại của viên Ngưng Thần Đan này.
Mà với thực lực ngộ đạo Tứ Trọng Sơn của Cố Thành, nếu thật sự muốn cưỡng ép mình, hoàn toàn không cần thiết phải bỏ thêm vào một viên Ngưng Thần Đan trân quý như vậy.
Lại thêm việc trước đó tại trên vách đá Hậu Sơn của Trường Sinh môn, đối phương ra tay đỡ cho mình đòn công kích trí mạng vào hạ bộ, những điều này đều đủ để chứng minh Cố Thành đối với mình hẳn là không có ác ý.
Như thế, thành phần Long Dương thảo trong Ngưng Thần Đan này có chút không đúng.
Lại nhớ tới ngày đó Cố Thành đem gốc Thất Diệp An Thần Thảo vạn năm giao cho tiên đồng Hứa Khôn của hắn ngay trước mặt mình, hẳn là nhờ người khác luyện chế đan dược.
Như thế, người có khả năng nhất đã tự tiện bỏ thêm đồ vật vào trong chính là người luyện đan kia.
Nghĩ rõ ràng những điều này, sắc mặt Mộ Dung Kiếm Thu lập tức băng lạnh, nhìn Cố Thành đang do dự, tựa hồ không biết trả lời như thế nào, nói: “Nghe nói Trường Sinh môn các ngươi có một vị cửu phẩm đan sư họ Vương, cho dù là Hạ Hoàng đời trước cũng từng cầu thuốc vị cửu phẩm đan sư này?”
Cố Thành nghe vậy lập tức giật mình, không thể tin nhìn về phía Mộ Dung Kiếm Thu.
Mà khi nhìn thấy phản ứng này của hắn, Mộ Dung Kiếm Thu còn có thể không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao, không nhịn được tức giận nói: “Đáng chết lão già, sớm muộn gì có một ngày ta muốn tự tay giết lão hỗn đản này!”
Đối với việc Mộ Dung Kiếm Thu khôi phục lý trí, hai ba lần liền đoán ra kẻ chủ mưu trong chuyện này, Cố Thành cũng bất đắc dĩ.
Ai bảo Vương sư thúc của mình quá mức nổi danh chứ, cho dù là trong toàn bộ tu hành giới, trình độ đan đạo của lão cũng là số một.
Hơi suy nghĩ một chút, Cố Thành vẫn nhỏ giọng ý đồ giải thích một hai: “Thật ra, Vương sư thúc cũng là có ý tốt……”
Chỉ là lời giải thích của hắn mới nói được mấy chữ, ánh mắt giết người của Mộ Dung Kiếm Thu liền nhìn lại, khiến hắn có chút không rét mà run, vội vàng sửa lời: “Tốt cái rắm, loại người tự tiện làm chủ này quả thật khiến người người căm phẫn, việc này ta cũng là người bị hại, tương lai nhất định sẽ cùng Mộ Dung cô nương trừ khử tên bại hoại này!”
“Hừ, ngươi cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì!” Mộ Dung Kiếm Thu hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thành, giận chó đánh mèo.
Cố Thành bị mắng cũng không dám cãi lại, ai bảo bản thân đuối lý chứ?
Chỉ là nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Dung Kiếm Thu, hơi do dự một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Nếu Mộ Dung cô nương đã biết Long Dương thảo, vậy chắc hẳn cũng biết nguy hại của thứ này rồi chứ?”
Cố Thành không đề cập tới việc này còn tốt, nhấc lên chuyện này lập tức khiến Mộ Dung Kiếm Thu vừa mới bớt giận một chút lại lần nữa bốc hỏa.
Những năm gần đây, để rèn luyện bản thân, Mộ Dung Kiếm Thu không biết đã đi qua bao nhiêu cấm địa, trải qua bao nhiêu gian truân.
Long Dương thảo loại vật này, cũng là thứ nàng đã từng tận mắt nhìn thấy một vị trưởng lão Hợp Hoan Tông sử dụng với một hạch tâm đệ tử của một Tiên môn chính đạo.
Cho dù là đến tận bây giờ, hồi tưởng lại dáng vẻ thê thảm của nữ đệ tử Tiên môn luân lạc đến kỹ viện thế tục kia lúc phát tác, nàng vẫn không rét mà run.
Nhất là nhớ tới lúc trước nữ đệ tử bị bảy tám tên nam tử ghê tởm vây quanh, cuối cùng lúc bị mình giết chết.
Khóe miệng nàng lộ ra nụ cười cảm tạ từ tận đáy lòng, càng làm cho nàng đối với loại đồ vật tà ác vô cùng như Long Dương thảo này sợ hãi vô cùng.
Chỉ là không ngờ, một ngày nào đó, bản thân mình thế mà cũng trúng độc Long Dương thảo!
Với tu vi của mình, nhiều nhất chỉ có thể áp chế được ba tháng.
Mà sau ba tháng, nếu nàng không thể giống như hôm qua cùng người song tu để trì hoãn, chỉ sợ kết cục sẽ không khác gì nữ đệ tử Tiên môn kia.
Thân thể run rẩy, Mộ Dung Kiếm Thu không nhịn được run lập cập.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể tạm thời lợi dụng song tu chi pháp kéo dài thời gian, chỉ cần mình có thể nhanh chóng tu thành Tâm Kiếm, tin tưởng với uy lực của Tâm Kiếm, có lẽ có thể thanh trừ tà ác độc tố này!
Hạ quyết tâm, Mộ Dung Kiếm Thu hung hăng trừng mắt nhìn về phía Cố Thành, nghiêm nghị nói: “Từ hôm nay trở đi, không cho phép ngươi rời khỏi bên cạnh ta, nếu không ta lập tức giết ngươi, sau đó tự sát!”
Mặc dù Cố Thành rất muốn nói, lấy tình huống hiện tại mà xem, Mộ Dung Kiếm Thu hẳn là không giết được mình.
Bất quá, cân nhắc đến tính đặc thù của Long Dương thảo, hắn cũng chỉ có thể gật đầu.
Ít nhất, trước khi giải trừ độc tố Long Dương thảo, hắn không thể rời khỏi bên cạnh Mộ Dung Kiếm Thu.
Bằng không, tính mạng là chuyện nhỏ, nhưng rất có thể trên đầu của mình sẽ biến thành đồng cỏ xanh mướt!
Có lẽ, mình nên suy tính đến chuyện có một đứa con trai Long Dương thể, hoặc là một đứa con gái Phượng Linh thể.
Dù sao, nói thế nào thì bây giờ mình cũng đã một trăm hai mươi tuổi, có con để hưởng thụ niềm vui gia đình hẳn là rất bình thường đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận