Tu Tiên: Cẩu Tại Dược Viên Làm Ruộng Cầu Trường Sinh
Chương 184: Người khác trong mắt bằng hữu
Chương 184: Bằng hữu trong mắt người khác
Hoàng thành Ly Hỏa!
Náo nhiệt phi phàm.
Không giống như địa vực của mười đại tiên môn, Phi Yên môn, Tinh Túc các, Linh Bảo tông, ba phái tạo thành thế chân vạc, khai sơn lập phái ở khu vực phụ cận ngoài trăm dặm hoàng thành.
Vương triều Ly Hỏa thông thẳng đến bình nguyên, đất đai rộng lớn, cho nên ba phái được xem như tập trung tại một nơi, là một cách để ngăn chặn ma tông.
Điều này cũng tạo nên sự náo nhiệt khác thường cho hoàng thành.
So với bất kỳ thành trì nào Giang Nhất Ninh từng thấy qua thì nơi đây cũng náo nhiệt hơn.
Đồng thời, ba phái cũng thiết lập các cửa hiệu của mình tại hoàng thành.
Bên ngoài phòng đấu giá của Linh Bảo tông.
Vương Vũ cười nói: "Giang sư huynh, ngài vào trước? Hay là chúng ta đợi một chút, nhóm chúng ta còn hẹn gặp một vị sư huynh Vạn Thú phái, đã hẹn xong là đi cùng nhau."
Giang Nhất Ninh tỏ vẻ không sao cả: "Vậy thì chờ một lát đi."
Con vẹt trên vai Triệu Lưu lại nhìn chằm chằm Hùng lão nhị: "Đem con gấu chó này bán cho Vạn Thú phái đổi đồ ăn đi."
Vương Vũ vỗ (con vẹt) một cái, áy náy nhìn về phía Giang Nhất Ninh.
Giang Nhất Ninh cũng đã quen rồi, con vẹt và Hùng lão nhị cà khịa nhau suốt dọc đường.
Hùng lão nhị nhìn Triệu Lưu một chút, lại nhìn về phía Vương Vũ: "Vương huynh đệ, ta là nể mặt ngươi lắm đấy, nếu không đã sớm vặt sạch lông con chim tạp mao này rồi..."
"Đến đây đến đây, bắt được vẹt ta rồi hẵng nói!" Con vẹt giương cánh bay lượn khiêu khích trên đỉnh đầu Hùng lão nhị.
Hùng lão nhị nhìn Giang Nhất Ninh một chút, truyền âm nói: "Đại sư huynh, hay là bắt con chim tạp mao này về núi đi, Lão tử... à không, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận."
Giang Nhất Ninh hồi âm: "Con chim này ngoại trừ cãi nhau thì chẳng có ích lợi gì, lại không biết làm ruộng, Thanh Trúc phong không nuôi phế vật!"
Vương Vũ quát lớn Triệu Lưu: "Lão lục, quản con chim của ngươi đi!"
Hùng lão nhị cũng khinh thường nói: "Ta mà thật sự động thủ, mấy vị sư huynh nhà các ngươi có tới cũng ngăn không nổi đâu."
Vương Vũ kinh ngạc nhìn Giang Nhất Ninh một chút, vốn vẫn cho rằng tu vi của Giang Nhất Ninh không cao hơn hai người bọn họ bao nhiêu, nhưng nghe khẩu khí của Hùng yêu, e rằng hắn vẫn là Kim Đan cảnh và yêu quái tiểu yêu thượng phẩm...
Triệu Lưu lại nghiêm túc nghĩ một lát, rồi mới nói: "Ngươi chắc chứ? Lưu Ý Đại sư huynh nhà ta tại Thục Sơn phong hội đã từng khiêu chiến đệ tử của mười đại tiên môn đấy..."
Giang Nhất Ninh liếc nhìn hắn, giọng nói của lão lục này không hề có ý trào phúng hay coi thường, chỉ đơn thuần là... nghiêm túc, dường như chỉ muốn xác thực vấn đề này.
Ngươi nói hắn ngốc ư? Không giống... Ngươi nói hắn ngây thơ? Cũng không giống...
Hùng lão nhị lại tỏ vẻ xem thường: "Tiên Môn phong hội, ta... cũng không phải chưa nghe qua, đừng nói mấy thứ vô dụng đó, nói gì đó cụ thể đi, dù lên đài bị đánh bay xuống thì cũng tính là đã lên đài rồi."
Ngược lại hắn vẫn nhớ kỹ lời dặn của Giang Nhất Ninh, không tùy tiện để lộ thực lực.
Giang Nhất Ninh cũng cười không nói gì, môn phái kỳ lạ này lại có cả danh nhân đương thời sao?
Triệu Lưu nghĩ nghĩ: "Để ta lấy ví dụ cho ngươi nhé, Dương Thanh Sinh ngươi biết không?"
Giang Nhất Ninh nhíu mày, vừa tỏ ra hứng thú: "Đại sư huynh các ngươi có thể đánh một trận với đệ nhất nhân đương thời sao?"
Triệu Lưu lắc đầu: "Cũng không hẳn vậy, chắc được khoảng một nửa trình độ đi!"
Giang Nhất Ninh: ...
Bật cười nói: "Đó là kiểu so sánh gì vậy?"
Triệu Lưu nhìn Giang Nhất Ninh, nghĩ nghĩ rồi lại tiếp tục nói: "Đại sư huynh đương thời của Vô Cực kiếm phái, Quan Trị Lương, ngươi biết không? Lưu Ý Đại sư huynh chắc được hai phần ba trình độ của hắn."
Giang Nhất Ninh ngẩn người, cười lắc đầu: "Không quen..."
Triệu Lưu lại nhíu mày: "Vậy còn Phan Nam Sinh, người vui đến quên trời quên đất ở trước cửa Thục Sơn ấy, ngươi biết không?"
Giang Nhất Ninh nhíu mày: "Có nghe loáng thoáng..."
Đột nhiên, Triệu Lưu vỗ đầu một cái: "Đúng rồi, Thanh Vân tam quan nhân, bây giờ gọi là Thanh Vân tam kiếm, trong đó có Trọng Thiên Kiếm, Lưu Ý sư huynh chắc là ngang tài ngang sức với hắn!"
"Đây là tân tú đương thời mới nổi danh tại Thục Sơn phong hội năm nay, mới gần đây thôi, chắc ngươi có chú ý chứ."
"À..." Giang Nhất Ninh gật đầu: "Vậy thì có nghe nói rồi."
Hắn liếc nhìn Vương Vũ, thấy đối phương không phản bác, dường như cũng rất tán thành lời Triệu Lưu nói.
Giang Nhất Ninh suy nghĩ, nói thật, ở thời đại này mà có thực lực như vậy, hẳn cũng được xem là nhân kiệt rồi.
"Hai vị sư đệ, không biết quý phái tên là gì?"
Vương Vũ cười nói: "Không có tên tuổi gì, đều là do sư tôn thiện tâm, thu nhận hơn mười cô nhi ở Vương triều Ly Hỏa này. Đối ngoại thì nói là tiểu phái, nhưng thực chất không có môn phái gì cả."
Giang Nhất Ninh gật đầu: "Vậy lệnh sư tôn thật là người có lòng từ bi."
Đến bản thân mình quản ba đứa nhỏ thôi mà cũng thấy phiền phức không ngừng rồi...
Đang nói chuyện, Vương Vũ đột nhiên vẫy hai tay: "Tịch sư huynh, bên này!"
Giang Nhất Ninh quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức trở nên quái dị...
Người đến bên hông quấn một con Ngân Xà, chẳng phải là kẻ hay xưng cha mình là Đại chấp sự Vạn Thú phái, người bị Băng Hỏa Tiên tử đông lạnh trước rồi thiêu đốt sau, cái gì đó... Đúng rồi, Tịch Phi Long!
Tịch Phi Long đi tới, tùy ý gật đầu chào, liếc mắt nhìn thấy Giang Nhất Ninh, đột nhiên sững sờ.
Hình ảnh trong đầu hiện lên, ký ức vẫn còn mới nguyên...
Lúc đó một mình hắn lẻ loi trơ trọi ngồi trên đài đấu, nhìn theo bóng lưng của đám người đang cười cười nói nói kia...
Vương Vũ lập tức giới thiệu: "Giang sư huynh, vị này là Tịch sư huynh, cha hắn chính là Đại chấp sự của Vạn Thú phái..."
Giang Nhất Ninh cười cười gật đầu.
Tịch Phi Long lập tức đưa tay ngăn Vương Vũ giới thiệu, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, ôm quyền nói: "Giang sư huynh, không ngờ lại gặp nhau ở đây!"
Vương Vũ kinh ngạc: "Ra là Tịch sư huynh và Giang sư huynh quen biết nhau."
Đồng thời trong lòng lại đánh giá Giang Nhất Ninh một lần nữa...
Tịch Phi Long cố gắng giữ nụ cười: "Thanh Vân tam kiếm, Trọng Thiên Kiếm, sao có thể không biết ngươi được, chỉ sợ Giang sư huynh không có ấn tượng nhiều về tại hạ mà thôi."
Lời này vừa nói ra, Vương Vũ và Triệu Lưu đều kinh ngạc nhìn Giang Nhất Ninh, người sau cũng lười giải thích gì.
Chỉ là hờ hững nói: "Không, ấn tượng rất sâu!"
"Đã đến cả rồi, vậy vào phòng đấu giá xem một chút đi."
Nếu không phải muốn xem thử 【 Hoàng Kim lệ 】, bản thân hắn cũng lười ở lại đây, không ngờ còn gặp phải người quen.
Triệu Lưu đột nhiên ôm quyền: "Giang sư huynh lại ngang tài với Đại sư huynh của ta, không ngờ lại khiêm tốn như vậy, lời đồn quả nhiên không sai."
Giang Nhất Ninh: ...
Thôi cứ coi như ngươi đang khen ta đi.
Nhưng mà, Triệu Lưu quay đầu lại nói với Tịch Phi Long: "Phi Long huynh, mời!"
Tịch Phi Long liếc nhìn Giang Nhất Ninh một cái, rồi cùng Triệu Lưu đi vào phòng đấu giá.
Điều này khiến Giang Nhất Ninh nhất thời không phản ứng kịp...
Hắn nhìn về phía Vương Vũ.
Vương Vũ cười nói: "Đi thôi, Giang sư huynh mời."
Sau đó hắn hạ giọng giải thích nhỏ: "Nói ra cũng kỳ lạ, sư đệ ta và Tịch sư huynh khá là hợp tính nhau..."
Giang Nhất Ninh không khỏi tò mò hỏi: "Là sao?"
"Tịch sư huynh cứ hay thích nhắc đến cha mình, có chút giống tiểu hoàn khố, nhưng bản tính không xấu. Lần đầu gặp mặt, bởi vì để ý con vẹt của sư đệ, nên đã xảy ra tranh chấp..."
"Sư đệ cũng là người đầu óc không được lanh lợi cho lắm, nói với Tịch sư huynh, cha nhà ngươi là Đại chấp sự thì liên quan gì đến việc ngươi muốn mua vẹt của ta? Vậy mà Tịch sư huynh lại thật sự đứng tại chỗ tranh luận vấn đề này với sư đệ..."
"Sau một hồi tranh luận, không hiểu sao hai người lại thành bằng hữu..."
Giang Nhất Ninh không nhịn được trêu ghẹo: "Thế giới của quái nhân, có lẽ có điểm chung nào đó chăng."
Vương Vũ cũng cười nói: "Thật ra sau này ta cũng nhận ra, Tịch sư huynh hẳn là không có mấy bằng hữu ở Vạn Thú phái, cho nên mới hay chạy đến Vương triều Ly Hỏa này để giải sầu..."
Giang Nhất Ninh gật đầu, hắn rất tán đồng điểm này.
Trước đây, sau khi Tịch Phi Long trải qua 'băng hỏa tẩy lễ' từ sư tỷ và Hồng Oanh Nhi, quả thực không thấy đồng môn Vạn Thú phái nào đến quan tâm hay an ủi hắn... Nói thật lòng, con trai Đại chấp sự mà ngay cả một người hầu cũng không có đi theo, không thể không nói, nhân duyên của hắn đúng là không ra sao cả, hoặc là tính cách quá quái lạ?
...
Mấy người ra khỏi phòng đấu giá...
Có cha là Đại chấp sự, quả thực không giống người thường, Tịch Phi Long đã đấu giá thành công một viên 【 Hoàng Kim lệ 】.
Lúc được đưa đến phòng riêng, Giang Nhất Ninh đề nghị muốn quan sát một chút, hắn cũng hào phóng đưa cho Giang Nhất Ninh xem.
Sau đó, hắn liền trực tiếp để Linh Xà của mình nuốt chửng 【 Hoàng Kim lệ 】.
Lúc chia tay, Giang Nhất Ninh không nhịn được hỏi: "Tịch huynh, Linh Xà của ngươi nuốt 【 Hoàng Kim lệ 】 để làm gì vậy?"
Tịch Phi Long cười cười, không hề giấu diếm chút nào: "Trận đấu ở Thục Sơn trước đó, ta nhận ra thiếu sót của A Ngân, thân thể nó quá yếu, cho nên ta đã cầu xin cha ta tạo ra một pháp môn đoán thể phù hợp cho A Ngân..."
"Linh thú vốn cũng thuộc về yêu thú, con đường Luyện Thể đối với chúng vẫn tương đối thuận lợi. Sau khi có Đoán Thể pháp, ta đã tìm một số bảo vật để hỗ trợ A Ngân tu luyện..."
Giang Nhất Ninh nghe vậy, dần dần nhíu mày: "Vạn Thú phái cũng có thể giúp Yêu tu khai sáng pháp quyết sao?"
Điều này khiến hắn nhớ tới hải yêu đã tập kích mình, cái chiêu bắn ra tia sáng để ngự không đó, có được tính là một loại pháp quyết không nhỉ...
Tịch Phi Long lại lắc đầu: "Linh thú đi theo con đường Luyện Khí, tu sĩ cũng am hiểu về phương diện này, cho nên đồng bạn của Vạn Thú phái đều chủ yếu là linh thú, rất ít người chọn Yêu tu làm đồng bạn... Ít nhất thì ta chưa từng thấy ai ở Vạn Thú phái làm vậy."
"Duy nhất chỉ có Chân Long. Chân Long vừa thuộc dạng Yêu tu Luyện Thể, vừa là linh thú Luyện Khí, có thể nói là cả hai đồng tu. Nhưng cũng chưa nghe nói chưởng môn giúp Chân Long khai phát pháp quyết của Yêu tu..."
Giang Nhất Ninh âm thầm gật đầu, dù sao đi nữa, vẫn có khả năng này.
Tiếp đó hắn lại nghi ngờ hỏi: "Tịch huynh, thật ra ta có một thắc mắc, Vạn Thú phái bỏ nhiều tâm tư giúp linh thú tăng thực lực như vậy, nếu thật sự gặp nguy hiểm mà chúng nó chạy trước thì phải làm sao?"
Tịch Phi Long cười giải thích: "Loài thú, ở một mức độ nào đó mà nói, còn đơn thuần và chân thành hơn con người! Chúng là những chiến hữu đáng tin cậy..."
Giang Nhất Ninh bất giác liếc nhìn Hùng lão nhị, đơn thuần ư? Cái gã này còn đang định giấu nghề, muốn làm mình bất ngờ đây này.
Hùng lão nhị cười ngượng ngùng: "Đại sư huynh, ngài nhìn ta như vậy làm gì, ta thì khác chứ, ngài xem mấy lần gặp nguy hiểm, ta đều đứng ra đỡ, nhường ngài đi trước mà!"
Giang Nhất Ninh không phản bác, mà nhìn về phía Tịch Phi Long tiếp tục nói: "Điều đó cũng khó nói lắm, đứng trước sinh tử, mạnh ai nấy chạy cũng là chuyện thường tình mà? Chẳng lẽ không có thủ đoạn nào để kiềm chế linh thú sao?"
Đây mới là mục đích chính của hắn.
Việc thần hồn của hải yêu bị câu diệt, chính là một thủ đoạn kiềm chế rất tốt...
Tịch Phi Long cười sờ đầu Ngân Xà, vẻ mặt vô cùng cưng chiều.
"Sư huynh có điều không biết, đệ tử Vạn Thú phái, từ khi Trúc Cơ đã bắt đầu lựa chọn linh thú đồng bạn để bồi dưỡng, nếu không có tình huống đặc thù thì gần như sẽ gắn bó cả đời... Gọi nhau là huynh đệ, thân nhân cũng không quá lời, căn bản không cần thủ đoạn kiềm chế nào cả..."
Giang Nhất Ninh gật gật đầu, thuận miệng đáp một câu: "Thì ra là thế!"
"Được rồi, mấy vị sư đệ, ta còn phải đi bình định chém ma, xin cáo từ trước, hữu duyên sẽ gặp lại."
Giang Nhất Ninh liền ôm quyền, rồi quay người đi...
Tịch Phi Long do dự một chút, đột nhiên gọi: "Giang sư huynh..."
Giang Nhất Ninh quay đầu lại.
Tịch Phi Long cố nặn ra nụ cười: "Thật ra lúc trước trên đài đấu... ta không có ác ý gì đâu!"
Giang Nhất Ninh khoát tay: "Chỉ là đấu pháp trên đài thôi mà, không cần nhắc đến mấy chuyện đó..."
Tịch Phi Long gật đầu: "Cảnh tượng đám hảo hữu các ngươi ngồi ở rìa Vân Đài uống rượu tán gẫu, thật sự khiến người ta rất hâm mộ... Ta thì không sánh được với các vị sư huynh sư tỷ đó, nếu có cơ hội, thật sự hy vọng có thể có một nhóm hảo hữu cùng nhau vui đùa..."
Giang Nhất Ninh cười cười, đại khái hiểu ý hắn, nhưng có thể chơi chung với nhau được hay không, không phải là chuyện mình có thể quyết định.
"Các vị, hữu duyên tự khắc sẽ gặp lại!"
Nói xong, lần này hắn thật sự rời đi...
Ba người nhìn theo bóng lưng một người một gấu.
Vương Vũ hỏi: "Tịch sư huynh, Giang sư huynh có nhóm bằng hữu như thế nào mà khiến ngài hâm mộ đến vậy?"
Tịch Phi Long dường như có chút hoài niệm: "Ta đã quan sát rất lâu..."
"Thanh Vân tam kiếm thì không cần nói rồi, Quan Trị Lương của Vô Cực kiếm phái, Phật tử đương thời của Tiểu Thiên Tự, vị đạo sĩ đi cùng Phật tử... hẳn là người đương thời hành tẩu của Thiên Cơ quan, nếu không đoán sai còn có một vị chắc là Phan Nam Sinh của Thục Sơn, ngoài ra... Hỏa Vân tiên tử, Lãnh Nguyệt tiên tử, Linh Đang tiên tử chắc cũng được tính vào!"
Triệu Lưu và Vương Vũ nhìn nhau, há to miệng mà không biết nói gì...
Tịch Phi Long tiếp tục nói: "Mấu chốt không phải là thân phận gì, mà là cái cảm giác cùng nhau đó. Dưới sự chú ý của các đại năng, có người ngồi xuống là cả đám cùng nhau ngồi ở rìa Vân Đài chẳng hề câu nệ mà uống rượu nói chuyện thỏa thích, mặc kệ bao nhiêu người chỉ trỏ cũng không thèm để tâm, cũng không tự giữ thân phận, thậm chí có thể cùng nhau vui vẻ nô đùa đến mức ngã lăn ra khỏi Vân Đài..."
"Lúc Quan Trị Lương khiêu chiến Dương Thanh Sinh, bọn họ đã trực tiếp dùng tiếng cổ vũ hò reo, phá vỡ tư thái cao ngạo của Dương Thanh Sinh..."
Ngược lại hắn lại quan sát vô cùng cẩn thận.
"Ta nghĩ, nếu có một nhóm bằng hữu như vậy, cùng nhau trải qua sóng gió (Phong Vũ cùng đường), làm chuyện gì chắc cũng sẽ rất thú vị."
Hắn nhìn theo bóng lưng đã biến mất, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn...
Hoàng thành Ly Hỏa!
Náo nhiệt phi phàm.
Không giống như địa vực của mười đại tiên môn, Phi Yên môn, Tinh Túc các, Linh Bảo tông, ba phái tạo thành thế chân vạc, khai sơn lập phái ở khu vực phụ cận ngoài trăm dặm hoàng thành.
Vương triều Ly Hỏa thông thẳng đến bình nguyên, đất đai rộng lớn, cho nên ba phái được xem như tập trung tại một nơi, là một cách để ngăn chặn ma tông.
Điều này cũng tạo nên sự náo nhiệt khác thường cho hoàng thành.
So với bất kỳ thành trì nào Giang Nhất Ninh từng thấy qua thì nơi đây cũng náo nhiệt hơn.
Đồng thời, ba phái cũng thiết lập các cửa hiệu của mình tại hoàng thành.
Bên ngoài phòng đấu giá của Linh Bảo tông.
Vương Vũ cười nói: "Giang sư huynh, ngài vào trước? Hay là chúng ta đợi một chút, nhóm chúng ta còn hẹn gặp một vị sư huynh Vạn Thú phái, đã hẹn xong là đi cùng nhau."
Giang Nhất Ninh tỏ vẻ không sao cả: "Vậy thì chờ một lát đi."
Con vẹt trên vai Triệu Lưu lại nhìn chằm chằm Hùng lão nhị: "Đem con gấu chó này bán cho Vạn Thú phái đổi đồ ăn đi."
Vương Vũ vỗ (con vẹt) một cái, áy náy nhìn về phía Giang Nhất Ninh.
Giang Nhất Ninh cũng đã quen rồi, con vẹt và Hùng lão nhị cà khịa nhau suốt dọc đường.
Hùng lão nhị nhìn Triệu Lưu một chút, lại nhìn về phía Vương Vũ: "Vương huynh đệ, ta là nể mặt ngươi lắm đấy, nếu không đã sớm vặt sạch lông con chim tạp mao này rồi..."
"Đến đây đến đây, bắt được vẹt ta rồi hẵng nói!" Con vẹt giương cánh bay lượn khiêu khích trên đỉnh đầu Hùng lão nhị.
Hùng lão nhị nhìn Giang Nhất Ninh một chút, truyền âm nói: "Đại sư huynh, hay là bắt con chim tạp mao này về núi đi, Lão tử... à không, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận."
Giang Nhất Ninh hồi âm: "Con chim này ngoại trừ cãi nhau thì chẳng có ích lợi gì, lại không biết làm ruộng, Thanh Trúc phong không nuôi phế vật!"
Vương Vũ quát lớn Triệu Lưu: "Lão lục, quản con chim của ngươi đi!"
Hùng lão nhị cũng khinh thường nói: "Ta mà thật sự động thủ, mấy vị sư huynh nhà các ngươi có tới cũng ngăn không nổi đâu."
Vương Vũ kinh ngạc nhìn Giang Nhất Ninh một chút, vốn vẫn cho rằng tu vi của Giang Nhất Ninh không cao hơn hai người bọn họ bao nhiêu, nhưng nghe khẩu khí của Hùng yêu, e rằng hắn vẫn là Kim Đan cảnh và yêu quái tiểu yêu thượng phẩm...
Triệu Lưu lại nghiêm túc nghĩ một lát, rồi mới nói: "Ngươi chắc chứ? Lưu Ý Đại sư huynh nhà ta tại Thục Sơn phong hội đã từng khiêu chiến đệ tử của mười đại tiên môn đấy..."
Giang Nhất Ninh liếc nhìn hắn, giọng nói của lão lục này không hề có ý trào phúng hay coi thường, chỉ đơn thuần là... nghiêm túc, dường như chỉ muốn xác thực vấn đề này.
Ngươi nói hắn ngốc ư? Không giống... Ngươi nói hắn ngây thơ? Cũng không giống...
Hùng lão nhị lại tỏ vẻ xem thường: "Tiên Môn phong hội, ta... cũng không phải chưa nghe qua, đừng nói mấy thứ vô dụng đó, nói gì đó cụ thể đi, dù lên đài bị đánh bay xuống thì cũng tính là đã lên đài rồi."
Ngược lại hắn vẫn nhớ kỹ lời dặn của Giang Nhất Ninh, không tùy tiện để lộ thực lực.
Giang Nhất Ninh cũng cười không nói gì, môn phái kỳ lạ này lại có cả danh nhân đương thời sao?
Triệu Lưu nghĩ nghĩ: "Để ta lấy ví dụ cho ngươi nhé, Dương Thanh Sinh ngươi biết không?"
Giang Nhất Ninh nhíu mày, vừa tỏ ra hứng thú: "Đại sư huynh các ngươi có thể đánh một trận với đệ nhất nhân đương thời sao?"
Triệu Lưu lắc đầu: "Cũng không hẳn vậy, chắc được khoảng một nửa trình độ đi!"
Giang Nhất Ninh: ...
Bật cười nói: "Đó là kiểu so sánh gì vậy?"
Triệu Lưu nhìn Giang Nhất Ninh, nghĩ nghĩ rồi lại tiếp tục nói: "Đại sư huynh đương thời của Vô Cực kiếm phái, Quan Trị Lương, ngươi biết không? Lưu Ý Đại sư huynh chắc được hai phần ba trình độ của hắn."
Giang Nhất Ninh ngẩn người, cười lắc đầu: "Không quen..."
Triệu Lưu lại nhíu mày: "Vậy còn Phan Nam Sinh, người vui đến quên trời quên đất ở trước cửa Thục Sơn ấy, ngươi biết không?"
Giang Nhất Ninh nhíu mày: "Có nghe loáng thoáng..."
Đột nhiên, Triệu Lưu vỗ đầu một cái: "Đúng rồi, Thanh Vân tam quan nhân, bây giờ gọi là Thanh Vân tam kiếm, trong đó có Trọng Thiên Kiếm, Lưu Ý sư huynh chắc là ngang tài ngang sức với hắn!"
"Đây là tân tú đương thời mới nổi danh tại Thục Sơn phong hội năm nay, mới gần đây thôi, chắc ngươi có chú ý chứ."
"À..." Giang Nhất Ninh gật đầu: "Vậy thì có nghe nói rồi."
Hắn liếc nhìn Vương Vũ, thấy đối phương không phản bác, dường như cũng rất tán thành lời Triệu Lưu nói.
Giang Nhất Ninh suy nghĩ, nói thật, ở thời đại này mà có thực lực như vậy, hẳn cũng được xem là nhân kiệt rồi.
"Hai vị sư đệ, không biết quý phái tên là gì?"
Vương Vũ cười nói: "Không có tên tuổi gì, đều là do sư tôn thiện tâm, thu nhận hơn mười cô nhi ở Vương triều Ly Hỏa này. Đối ngoại thì nói là tiểu phái, nhưng thực chất không có môn phái gì cả."
Giang Nhất Ninh gật đầu: "Vậy lệnh sư tôn thật là người có lòng từ bi."
Đến bản thân mình quản ba đứa nhỏ thôi mà cũng thấy phiền phức không ngừng rồi...
Đang nói chuyện, Vương Vũ đột nhiên vẫy hai tay: "Tịch sư huynh, bên này!"
Giang Nhất Ninh quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức trở nên quái dị...
Người đến bên hông quấn một con Ngân Xà, chẳng phải là kẻ hay xưng cha mình là Đại chấp sự Vạn Thú phái, người bị Băng Hỏa Tiên tử đông lạnh trước rồi thiêu đốt sau, cái gì đó... Đúng rồi, Tịch Phi Long!
Tịch Phi Long đi tới, tùy ý gật đầu chào, liếc mắt nhìn thấy Giang Nhất Ninh, đột nhiên sững sờ.
Hình ảnh trong đầu hiện lên, ký ức vẫn còn mới nguyên...
Lúc đó một mình hắn lẻ loi trơ trọi ngồi trên đài đấu, nhìn theo bóng lưng của đám người đang cười cười nói nói kia...
Vương Vũ lập tức giới thiệu: "Giang sư huynh, vị này là Tịch sư huynh, cha hắn chính là Đại chấp sự của Vạn Thú phái..."
Giang Nhất Ninh cười cười gật đầu.
Tịch Phi Long lập tức đưa tay ngăn Vương Vũ giới thiệu, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, ôm quyền nói: "Giang sư huynh, không ngờ lại gặp nhau ở đây!"
Vương Vũ kinh ngạc: "Ra là Tịch sư huynh và Giang sư huynh quen biết nhau."
Đồng thời trong lòng lại đánh giá Giang Nhất Ninh một lần nữa...
Tịch Phi Long cố gắng giữ nụ cười: "Thanh Vân tam kiếm, Trọng Thiên Kiếm, sao có thể không biết ngươi được, chỉ sợ Giang sư huynh không có ấn tượng nhiều về tại hạ mà thôi."
Lời này vừa nói ra, Vương Vũ và Triệu Lưu đều kinh ngạc nhìn Giang Nhất Ninh, người sau cũng lười giải thích gì.
Chỉ là hờ hững nói: "Không, ấn tượng rất sâu!"
"Đã đến cả rồi, vậy vào phòng đấu giá xem một chút đi."
Nếu không phải muốn xem thử 【 Hoàng Kim lệ 】, bản thân hắn cũng lười ở lại đây, không ngờ còn gặp phải người quen.
Triệu Lưu đột nhiên ôm quyền: "Giang sư huynh lại ngang tài với Đại sư huynh của ta, không ngờ lại khiêm tốn như vậy, lời đồn quả nhiên không sai."
Giang Nhất Ninh: ...
Thôi cứ coi như ngươi đang khen ta đi.
Nhưng mà, Triệu Lưu quay đầu lại nói với Tịch Phi Long: "Phi Long huynh, mời!"
Tịch Phi Long liếc nhìn Giang Nhất Ninh một cái, rồi cùng Triệu Lưu đi vào phòng đấu giá.
Điều này khiến Giang Nhất Ninh nhất thời không phản ứng kịp...
Hắn nhìn về phía Vương Vũ.
Vương Vũ cười nói: "Đi thôi, Giang sư huynh mời."
Sau đó hắn hạ giọng giải thích nhỏ: "Nói ra cũng kỳ lạ, sư đệ ta và Tịch sư huynh khá là hợp tính nhau..."
Giang Nhất Ninh không khỏi tò mò hỏi: "Là sao?"
"Tịch sư huynh cứ hay thích nhắc đến cha mình, có chút giống tiểu hoàn khố, nhưng bản tính không xấu. Lần đầu gặp mặt, bởi vì để ý con vẹt của sư đệ, nên đã xảy ra tranh chấp..."
"Sư đệ cũng là người đầu óc không được lanh lợi cho lắm, nói với Tịch sư huynh, cha nhà ngươi là Đại chấp sự thì liên quan gì đến việc ngươi muốn mua vẹt của ta? Vậy mà Tịch sư huynh lại thật sự đứng tại chỗ tranh luận vấn đề này với sư đệ..."
"Sau một hồi tranh luận, không hiểu sao hai người lại thành bằng hữu..."
Giang Nhất Ninh không nhịn được trêu ghẹo: "Thế giới của quái nhân, có lẽ có điểm chung nào đó chăng."
Vương Vũ cũng cười nói: "Thật ra sau này ta cũng nhận ra, Tịch sư huynh hẳn là không có mấy bằng hữu ở Vạn Thú phái, cho nên mới hay chạy đến Vương triều Ly Hỏa này để giải sầu..."
Giang Nhất Ninh gật đầu, hắn rất tán đồng điểm này.
Trước đây, sau khi Tịch Phi Long trải qua 'băng hỏa tẩy lễ' từ sư tỷ và Hồng Oanh Nhi, quả thực không thấy đồng môn Vạn Thú phái nào đến quan tâm hay an ủi hắn... Nói thật lòng, con trai Đại chấp sự mà ngay cả một người hầu cũng không có đi theo, không thể không nói, nhân duyên của hắn đúng là không ra sao cả, hoặc là tính cách quá quái lạ?
...
Mấy người ra khỏi phòng đấu giá...
Có cha là Đại chấp sự, quả thực không giống người thường, Tịch Phi Long đã đấu giá thành công một viên 【 Hoàng Kim lệ 】.
Lúc được đưa đến phòng riêng, Giang Nhất Ninh đề nghị muốn quan sát một chút, hắn cũng hào phóng đưa cho Giang Nhất Ninh xem.
Sau đó, hắn liền trực tiếp để Linh Xà của mình nuốt chửng 【 Hoàng Kim lệ 】.
Lúc chia tay, Giang Nhất Ninh không nhịn được hỏi: "Tịch huynh, Linh Xà của ngươi nuốt 【 Hoàng Kim lệ 】 để làm gì vậy?"
Tịch Phi Long cười cười, không hề giấu diếm chút nào: "Trận đấu ở Thục Sơn trước đó, ta nhận ra thiếu sót của A Ngân, thân thể nó quá yếu, cho nên ta đã cầu xin cha ta tạo ra một pháp môn đoán thể phù hợp cho A Ngân..."
"Linh thú vốn cũng thuộc về yêu thú, con đường Luyện Thể đối với chúng vẫn tương đối thuận lợi. Sau khi có Đoán Thể pháp, ta đã tìm một số bảo vật để hỗ trợ A Ngân tu luyện..."
Giang Nhất Ninh nghe vậy, dần dần nhíu mày: "Vạn Thú phái cũng có thể giúp Yêu tu khai sáng pháp quyết sao?"
Điều này khiến hắn nhớ tới hải yêu đã tập kích mình, cái chiêu bắn ra tia sáng để ngự không đó, có được tính là một loại pháp quyết không nhỉ...
Tịch Phi Long lại lắc đầu: "Linh thú đi theo con đường Luyện Khí, tu sĩ cũng am hiểu về phương diện này, cho nên đồng bạn của Vạn Thú phái đều chủ yếu là linh thú, rất ít người chọn Yêu tu làm đồng bạn... Ít nhất thì ta chưa từng thấy ai ở Vạn Thú phái làm vậy."
"Duy nhất chỉ có Chân Long. Chân Long vừa thuộc dạng Yêu tu Luyện Thể, vừa là linh thú Luyện Khí, có thể nói là cả hai đồng tu. Nhưng cũng chưa nghe nói chưởng môn giúp Chân Long khai phát pháp quyết của Yêu tu..."
Giang Nhất Ninh âm thầm gật đầu, dù sao đi nữa, vẫn có khả năng này.
Tiếp đó hắn lại nghi ngờ hỏi: "Tịch huynh, thật ra ta có một thắc mắc, Vạn Thú phái bỏ nhiều tâm tư giúp linh thú tăng thực lực như vậy, nếu thật sự gặp nguy hiểm mà chúng nó chạy trước thì phải làm sao?"
Tịch Phi Long cười giải thích: "Loài thú, ở một mức độ nào đó mà nói, còn đơn thuần và chân thành hơn con người! Chúng là những chiến hữu đáng tin cậy..."
Giang Nhất Ninh bất giác liếc nhìn Hùng lão nhị, đơn thuần ư? Cái gã này còn đang định giấu nghề, muốn làm mình bất ngờ đây này.
Hùng lão nhị cười ngượng ngùng: "Đại sư huynh, ngài nhìn ta như vậy làm gì, ta thì khác chứ, ngài xem mấy lần gặp nguy hiểm, ta đều đứng ra đỡ, nhường ngài đi trước mà!"
Giang Nhất Ninh không phản bác, mà nhìn về phía Tịch Phi Long tiếp tục nói: "Điều đó cũng khó nói lắm, đứng trước sinh tử, mạnh ai nấy chạy cũng là chuyện thường tình mà? Chẳng lẽ không có thủ đoạn nào để kiềm chế linh thú sao?"
Đây mới là mục đích chính của hắn.
Việc thần hồn của hải yêu bị câu diệt, chính là một thủ đoạn kiềm chế rất tốt...
Tịch Phi Long cười sờ đầu Ngân Xà, vẻ mặt vô cùng cưng chiều.
"Sư huynh có điều không biết, đệ tử Vạn Thú phái, từ khi Trúc Cơ đã bắt đầu lựa chọn linh thú đồng bạn để bồi dưỡng, nếu không có tình huống đặc thù thì gần như sẽ gắn bó cả đời... Gọi nhau là huynh đệ, thân nhân cũng không quá lời, căn bản không cần thủ đoạn kiềm chế nào cả..."
Giang Nhất Ninh gật gật đầu, thuận miệng đáp một câu: "Thì ra là thế!"
"Được rồi, mấy vị sư đệ, ta còn phải đi bình định chém ma, xin cáo từ trước, hữu duyên sẽ gặp lại."
Giang Nhất Ninh liền ôm quyền, rồi quay người đi...
Tịch Phi Long do dự một chút, đột nhiên gọi: "Giang sư huynh..."
Giang Nhất Ninh quay đầu lại.
Tịch Phi Long cố nặn ra nụ cười: "Thật ra lúc trước trên đài đấu... ta không có ác ý gì đâu!"
Giang Nhất Ninh khoát tay: "Chỉ là đấu pháp trên đài thôi mà, không cần nhắc đến mấy chuyện đó..."
Tịch Phi Long gật đầu: "Cảnh tượng đám hảo hữu các ngươi ngồi ở rìa Vân Đài uống rượu tán gẫu, thật sự khiến người ta rất hâm mộ... Ta thì không sánh được với các vị sư huynh sư tỷ đó, nếu có cơ hội, thật sự hy vọng có thể có một nhóm hảo hữu cùng nhau vui đùa..."
Giang Nhất Ninh cười cười, đại khái hiểu ý hắn, nhưng có thể chơi chung với nhau được hay không, không phải là chuyện mình có thể quyết định.
"Các vị, hữu duyên tự khắc sẽ gặp lại!"
Nói xong, lần này hắn thật sự rời đi...
Ba người nhìn theo bóng lưng một người một gấu.
Vương Vũ hỏi: "Tịch sư huynh, Giang sư huynh có nhóm bằng hữu như thế nào mà khiến ngài hâm mộ đến vậy?"
Tịch Phi Long dường như có chút hoài niệm: "Ta đã quan sát rất lâu..."
"Thanh Vân tam kiếm thì không cần nói rồi, Quan Trị Lương của Vô Cực kiếm phái, Phật tử đương thời của Tiểu Thiên Tự, vị đạo sĩ đi cùng Phật tử... hẳn là người đương thời hành tẩu của Thiên Cơ quan, nếu không đoán sai còn có một vị chắc là Phan Nam Sinh của Thục Sơn, ngoài ra... Hỏa Vân tiên tử, Lãnh Nguyệt tiên tử, Linh Đang tiên tử chắc cũng được tính vào!"
Triệu Lưu và Vương Vũ nhìn nhau, há to miệng mà không biết nói gì...
Tịch Phi Long tiếp tục nói: "Mấu chốt không phải là thân phận gì, mà là cái cảm giác cùng nhau đó. Dưới sự chú ý của các đại năng, có người ngồi xuống là cả đám cùng nhau ngồi ở rìa Vân Đài chẳng hề câu nệ mà uống rượu nói chuyện thỏa thích, mặc kệ bao nhiêu người chỉ trỏ cũng không thèm để tâm, cũng không tự giữ thân phận, thậm chí có thể cùng nhau vui vẻ nô đùa đến mức ngã lăn ra khỏi Vân Đài..."
"Lúc Quan Trị Lương khiêu chiến Dương Thanh Sinh, bọn họ đã trực tiếp dùng tiếng cổ vũ hò reo, phá vỡ tư thái cao ngạo của Dương Thanh Sinh..."
Ngược lại hắn lại quan sát vô cùng cẩn thận.
"Ta nghĩ, nếu có một nhóm bằng hữu như vậy, cùng nhau trải qua sóng gió (Phong Vũ cùng đường), làm chuyện gì chắc cũng sẽ rất thú vị."
Hắn nhìn theo bóng lưng đã biến mất, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận