Từ Danmachi Bắt Đầu Tổng Mạn

Chương 44: Có thương hại người khác người cũng sẽ có vuốt lên đau xót người “”

**Chương 44: Kẻ làm tổn thương người khác rồi cũng sẽ có người xoa dịu nỗi đau**
"Yazai đại nhân... Ngài tại sao lại ở đây, ngài không phải..." Lily ngơ ngác nhìn vị mạo hiểm giả đại nhân vẫn ôn nhu mỉm cười với nàng.
"Ân, u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u say, nhưng không say hoàn toàn, từ Dungeon lúc đi ra ta đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt không có hảo ý, cho nên vẫn luôn chú ý." Yazai từ trong lòng n·g·ự·c lấy ra lọ thuốc trị liệu mà Thượng Thần đại nhân đã cho hắn hồi sáng đưa cho t·h·iếu nữ đang ngây người, ôn nhu nói.
"Không ngờ tới, chỉ là không để ý, đã xảy ra chuyện như vậy. Đây là thuốc trị thương Thượng Thần nhà ta cho ta, uống vào có thể hết đau."
Lily cúi đầu, tóc che khuất đôi mắt, mím môi, âm thanh nghẹn ngào, bả vai nho nhỏ có chút run rẩy, lập tức ngẩng đầu, khóe mắt rưng rưng, không cách nào lý giải, gào thét giải tỏa cảm xúc.
"Tại sao lại muốn tới giúp Lily? Tại sao phải đuổi tới đây!
Chẳng lẽ Yazai đại nhân không biết Lily là cố ý chuốc say ngài, tr·ộ·m đi thứ quan trọng nhất của ngài sao!
Tại sao phải đuổi theo đến đây giúp ta! Còn chẳng hề để ý mà cười với ta, giống như không có chuyện gì phát sinh vậy!"
Nước mắt không tự chủ được tuôn ra từ khóe mắt.
"Không sao cả, ta biết, Lily là cô bé tốt." Yazai mỉm cười nói, với hắn mà nói, thứ trân quý nhất chính là thời khắc này, chứ không phải một chiếc đồng hồ kỷ niệm.
Lily nghe vậy, siết c·h·ặ·t nắm đ·ấ·m, giống như đã tìm được nơi trút bỏ những cảm xúc tiêu cực tích góp từ nhỏ đến lớn, cam chịu hét lớn, nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt.
"Lily là cô bé tốt? Đồ ngốc, Yazai đại nhân là tên ngốc ngây thơ sao?
Lily là kẻ trộm cắp hèn hạ vô sỉ, luôn p·h·ả·n· ·b·ộ·i mạo hiểm giả, đ·â·m sau lưng, là kẻ kém cỏi nhất trong đám Pallum!
Mỗi lần đều vụng t·r·ộ·m giấu một phần Ma Thạch mà Yazai đại nhân vất vả khổ cực k·i·ế·m được, rồi đem bán đi.
Thực hiện được những chuyện đó, trong lòng luôn mắng Yazai đại nhân sao không c·hết nhanh trong tay quái vật đi, như vậy Lily còn là cô gái tốt sao?"
"Những điều này ta đều biết, nhưng không sao cả." Yazai mỉm cười nói.
"Tại sao lại không sao! Chẳng lẽ Yazai đại nhân thật sự là một kẻ ngốc, một tên ngốc không có t·h·u·ố·c chữa!" Lily nước mắt không ngừng rơi trong hốc mắt, ngẩng đầu nhìn mạo hiểm giả đại nhân vẫn mỉm cười, không có nửa điểm trách cứ nàng, gào to.
"Bởi vì ta t·h·í·c·h Lily." Yazai duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi của Lily.
Lily không thể tin được, ngây ngẩn cả người.
"Tại sao? Tại sao lại t·h·í·c·h một Lily như thế này?"
"Ta có thể cảm nhận được, Lily rất cô đơn, rất muốn có bạn bè, muốn được người khác cần đến."
"Ta t·h·í·c·h Lily kiên cường, t·h·í·c·h Lily cố gắng s·ố·n·g, t·h·í·c·h thế giới có Lily."
Yazai nắm chặt hai tay Lily.
"Lily làm tất cả cũng chỉ vì muốn s·ố·n·g, bất kể Lily làm sai điều gì ta đều sẽ không tức giận.
Ở quốc gia của ta có một câu nói: 'Chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác, thì đừng khuyên người ta lương thiện.' Ta chưa từng t·r·ải qua nỗi khổ của Lily, làm sao có tư cách phẫn nộ với tất cả hành động của ngươi chứ."
Nội tâm khép kín của Lily lập tức bị một tia chớp đ·á·n·h nát, ánh mặt trời chiếu rọi toàn bộ thế giới.
Nhìn xem mạo hiểm giả đại nhân, nước mắt không ngừng từ hốc mắt chảy ra, bao nhiêu ủy khuất tích lũy từ nhỏ đến lớn đã tìm được nơi giải tỏa, phun trào mãnh liệt.
"Ô ô ô a a a ô ô ô... Yazai đại nhân, thực x·i·n· ·l·ỗ·i... Ô ô ô ô..."
Yazai chậm rãi vươn hai tay ra, Lily như một đứa t·r·ẻ bị oan ức lớn lao nhào vào trong lòng n·g·ự·c hắn, vùi đầu vào y phục của hắn mà k·h·ó·c lớn, nức nở nói "thực x·i·n· ·l·ỗ·i".
"Lily, một mình chịu đựng rất khổ sở đúng không, ta biết."
Yazai ôm lấy Lily đang gào k·h·ó·c, ôn hòa nói.
"Nếu như nói tr·ê·n thế giới này có những kẻ làm người khác tổn thương, vậy thì nhất định cũng sẽ có những người xoa dịu nỗi đau."
"Ta muốn trở thành người xoa dịu nỗi đau của Lily."
"Ô ô ô, Yazai đại nhân, thực x·i·n· ·l·ỗ·i, thực x·i·n· ·l·ỗ·i..." Lily ôm Yazai, giải tỏa hết những cảm xúc bị đè nén từ nhỏ đến lớn.
Yazai nhẹ nhàng vỗ về lưng Lily.
Hắn đã từng được đối xử t·ử tế, cũng muốn đối xử t·ử tế với người hắn yêu t·h·í·c·h.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ hai câu nói khắc sâu trong trí nhớ.
"Khi có người từ tận đáy lòng thừa nhận ngươi, người đó đối với ngươi chính là người quan trọng nhất."
"Nơi có người nhớ đến ngươi, chính là nơi ngươi thuộc về."
Hắn hiện tại chính là người quan trọng nhất và là nơi thuộc về của t·h·iếu nữ trong n·g·ự·c này.
"K·h·ó·c đi, hãy k·h·ó·c hết những ủy khuất ra." Yazai nhẹ nhàng vỗ về lưng Lily, an ủi nói, nếu như hắn t·r·ải qua những chuyện giống như Lily, hắn không thể đảm bảo có thể kiên cường được như Lily.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, không biết qua bao lâu, Lily đã ngừng k·h·ó·c, bắt đầu trở nên có chút không biết làm sao, lúng túng, chậm rãi rời khỏi n·g·ự·c Yazai.
"Lily tr·ê·n người còn có vết thương, uống cái này đi." Yazai đưa thuốc trị liệu tới, ôn nhu nói.
"Thuốc trị liệu rất đắt, ban đêm Thượng Thần đại nhân mới cho, Lily chẳng qua chỉ b·ị t·h·ư·ơ·n·g ngoài da, rất nhanh sẽ khỏi, vẫn nên để Yazai đại nhân dùng trong Dungeon." Lily không nhận, lắc đầu nói.
"Thuốc trị liệu có tác dụng trị liệu vết thương, chỉ cần sử dụng đúng giá trị là được, những chuyện khác nên để người tài giỏi suy nghĩ." Yazai trực tiếp mở nắp bình đưa tới bên miệng Lily, cái này không uống cũng phải uống, không lẽ lại để t·h·u·ố·c đổ tr·ê·n mặt đất.
Nội tâm Lily tràn đầy thứ gọi là "ôn hòa", nàng lúc này cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Uống cạn thuốc, giơ cánh tay lên lau nước mắt tr·ê·n mặt, nhặt Ma k·i·ế·m và đồng hồ từ dưới đất lên.
"Yazai đại nhân, trả lại cho ngài."
"Kỳ thật đối với ta mà nói, thứ quan trọng không phải là vật phẩm quý giá, coi như Lily có làm m·ấ·t ta cũng sẽ không tức giận. Với ta mà nói, ta th·e·o đ·u·ổ·i thứ tốt đẹp nhất của Nhân Thế Gian." Yazai nhận lại, nhìn Lily cúi đầu lau nước mắt tr·ê·n mặt, ôn hòa cười nói, vươn tay xoa đầu Lily.
"Thứ tốt đẹp nhất của Nhân Thế Gian?" Lily ngẩng đầu.
"Ân, tiền tài đã không có có thể k·i·ế·m lại, nhưng những tâm hồn tốt đẹp một khi đã m·ấ·t đi thì sẽ không thể tìm lại được nữa, loại tốt đẹp đó được gọi là tình yêu, tình bạn, tình thân, sự thấu hiểu, sự tin cậy, ta th·e·o đ·u·ổ·i ở Dungeon chính là những loại thứ này."
Yazai nhìn đôi mắt ngập nước và đôi môi của Lily vì tiếng thút thít, trong lòng có chút rung động, không tự chủ được chậm rãi cúi xuống.
Lily nhìn khuôn mặt ôn nhu đang chậm rãi đến gần, gương mặt dần dần đỏ lên, nhắm mắt lại.
Chụt ~
......
"Đi thôi, Lily, cùng ta về nhà."
Yazai có chút ngây ngốc cười một tiếng, không đợi Lily kịp phản ứng, liền nắm tay nàng kéo đi. Nụ hôn đầu tiên sau mười tám năm cuối cùng cũng đã trao đi.
"Như vậy... thật sự không có vấn đề sao? Yazai đại nhân." Lily mím môi, khuôn mặt đỏ bừng hỏi.
"Lily mới l·ừ·a gạt Yazai đại nhân, nhưng bây giờ lại muốn gia nhập quyến tộc của Yazai đại nhân."
"Không sao đâu, quyến tộc của ta hiện tại, tính cả Chủ Thần tổng cộng cũng chỉ có năm người, hai ngày nay Chủ Thần cũng đi c·ô·ng tác rồi, bây giờ Soma quyến tộc khiến ta rất lo lắng cho tình cảnh của ngươi, Lily."
"Thế nhưng, Lily rõ ràng đã p·h·ả·n· ·b·ộ·i Yazai đại nhân, nhưng bây giờ lại đơn giản như vậy..."
Không đợi Lily nói xong, Yazai vừa cười vừa nói.
"Vậy, Lily còn có thể p·h·ả·n· ·b·ộ·i ta nữa không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận