Từ Danmachi Bắt Đầu Tổng Mạn

Chương 163: Haruhime có thiệt nhiều nói hướng đối với ngài nói “cầu đặt mua”

**Chương 163: Haruhime có rất nhiều điều muốn nói với ngài "Cầu đặt mua"**
"À, Vận..."
Chigusa khẩn trương nép sau lưng Yamato Mikoto, cả người xấu hổ đến mức muốn nhỏ máu, Yamato Mikoto cũng mặt đỏ như quả cà chua, nhìn đám nam nhân vây quanh mà không nói nên lời.
Hỏng bét... Mặc dù không phải lần đầu tới đây, nhưng lần nào cũng thật ngượng ngùng... Ô ô ô...
Yamato Mikoto bất lực đến mức muốn khóc, hoàn toàn không biết ứng phó với tình huống hiện tại thế nào, chẳng lẽ lại rút đao chém loạn... Mà đây cũng không phải quái vật...
Hơn nữa bọn hắn cũng không có ác ý... Ô ô ô, sớm biết thế đã kéo Ouka đoàn trưởng cùng đi.
"Xin lỗi, các vị tiên sinh làm ơn nhường đường, hai vị tiểu thư này đang đợi ta, làm ơn tránh ra một chút."
Ngay khi Yamato Mikoto và Chigusa sắp không chịu nổi bầu không khí mập mờ này, âm thanh quen thuộc vang lên, ngẩng đầu liền thấy một người quen thuộc đẩy đám người ra, tiến vào.
"Yazai đoàn trưởng..." Yamato Mikoto và Chigusa sửng sốt, sau đó mừng rỡ như điên, như tìm được cứu tinh.
"A, thì ra là đang đợi bạn trai, thảo nào không nói tiếng nào, xin lỗi đã quấy rầy."
"Lần sau gặp lại 27 trò chuyện."
"Có chút tiếc nuối, hai vị tiểu thư đáng yêu."
Những nam nhân vây quanh thấy có bạn trai đến thì rất thức thời rời đi.
Yamato Mikoto và Chigusa lập tức thở phào, cả người đều nhẹ nhõm.
"Phù ~ Vô cùng cảm tạ ngài đã giúp đỡ, Yazai đại nhân, vô cùng cảm tạ, ngài lại giúp chúng ta một lần." Yamato Mikoto vội vàng khom lưng cúi đầu, vô cùng cảm kích.
"Lời cảm tạ thì thôi đi, tiện tay mà thôi, dù sao ta và Takemikazuchi đại nhân rất thân." Yazai khoát tay, ra vẻ không sao cả, sau đó dùng ngón tay vuốt cằm, cười đầy ẩn ý.
"Ân, hai người các ngươi không giống như là muốn tới nơi này... Chẳng lẽ, hai người các ngươi có hứng thú với chuyện con ngựa kia?"
Mặt Yamato Mikoto và Chigusa lập tức đỏ bừng, vội vàng luống cuống giải thích.
"Không, không phải thế, chúng ta không có hứng thú với chuyện con ngựa kia, là..."
"Là vì bằng hữu ở phố vui, các ngươi lần trước đã nói, ha ha, chỉ đùa thôi." Yazai bật cười trước biểu cảm của hai người, không trêu các nàng nữa, nếu làm hai người dễ xấu hổ này quá mức, thì thật không phải.
"Là, là như vậy..." Yamato Mikoto cúi đầu, cả người ngượng ngùng, sau đó cẩn thận liếc nhìn Yazai, nhỏ giọng nói.
"Cái kia... Yazai đại nhân đến đây là... Chẳng lẽ... Cũng đúng, Yazai đại nhân cũng là nam nhân, đối với, đối với, đối với nơi này cảm thấy hứng thú cũng là, lý, đương nhiên."
Nói đến đây Yamato Mikoto xấu hổ muốn nhỏ máu, người quen của mình, hơn nữa còn là ân nhân, lại đụng phải ở chỗ này, lại còn đến làm chuyện đó, cả người nóng bừng lên.
Chigusa cũng xấu hổ, cúi đầu đứng sau Yamato Mikoto, không dám ngẩng lên.
"Đoán mò cái gì chứ, ta không phải đến tìm vui, cũng là đến tìm bằng hữu, được rồi, ta còn thuận tiện mang theo lễ vật."
Yazai giơ tay, trong tay là lễ vật Haruhime chuẩn bị, đến từ thế giới Quỷ Diệt, món đồ chơi đất đặc sản, cùng với kẹo, dù sao cũng giống hệt đồ vật ở Cực Đông khu, nói là đồ vật quê hương Haruhime cũng không sai.
Dù sao Haruhime hẳn là cũng rất nhớ quê hương.
Ở đây gặp được Yamato Mikoto và Chigusa, không cần nghĩ cũng biết hai người bọn họ đến tìm Haruhime.
Hơn nữa lần trước nói muốn gom tiền chuộc thân cho Haruhime, không lẽ đã hành động? Nhưng kết quả nhất định sẽ khiến bọn họ thất vọng.
Tất cả đều là phí công.
"Bằng hữu, bằng hữu... Chẳng lẽ bằng hữu của Yazai đại nhân cũng, cũng bị bán, bán đến đây?" Yamato Mikoto lập tức mở to mắt.
"Không phải, bằng hữu của ta chính là kỹ nữ ở đây, thế nào? Cái loại biểu cảm đó, chẳng lẽ làm bạn với kỹ nữ rất kỳ quái?"
"Không, không phải... Vô cùng cảm tạ, vậy hai người chúng ta sẽ không quấy rầy ngài." Yamato Mikoto ánh mắt né tránh, vội vàng cúi đầu, muốn kéo Chigusa rời khỏi nơi thị phi này.
"Ấy, chờ chút, các ngươi không phải đang chuẩn bị gom tiền chuộc thân cho bằng hữu sao? Đã chuộc thân cho nàng chưa?" Yazai mỉm cười hỏi.
Biểu cảm của Yamato Mikoto và Chigusa lập tức từ thẹn thùng biến thành xám xịt.
"Nhìn biểu cảm các ngươi là không thành công, Ishtar quyến tộc sẽ không thả người, đúng không."
"Bất kể thế nào, chúng ta nhất định sẽ cứu bằng hữu ra." Yamato Mikoto nắm chặt tay, nghiến răng nói.
"Dù cho Takemikazuchi quyến tộc phải đối đầu với Ishtar quyến tộc, những kẻ sở hữu mạo hiểm giả cấp 5 đứng đầu cùng với hơn trăm chiến đấu kỹ nữ cấp 3?" Yazai bình thản nói: "Trước khi quyết định, hãy suy nghĩ thật kỹ xem mình có đủ khả năng không, đến lúc đó đừng để người không cứu được, ngược lại bằng hữu xung quanh lại lần lượt mất mạng."
"Nếu chỉ là kỹ nữ bình thường, lỗ mãng một chút thì không sao, nhưng nếu là một thứ gì đó rất quan trọng đối với quyến tộc, vậy sẽ khá phiền phức, nói không chừng sẽ trực tiếp đắc tội chết một cái quyến tộc, các ngươi tốt nhất nên điều tra kỹ một chút, nói đến thế thôi, bye bye."
Nói xong, Yazai xoay người, phất tay chào tạm biệt.
Yamato Mikoto nhìn bóng lưng Yazai, suy nghĩ về những lời vừa rồi, chậm rãi cúi đầu.
Rõ ràng đã chuẩn bị khoản tiền lớn, nhưng Ishtar quyến tộc nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp đuổi bọn họ đi.
Rõ ràng có thể dùng tiền chuộc thân cho kỹ nữ, vì sao chứ? Nhiều tiền như vậy, đủ để chuộc thân cho hoa khôi trong tiệm.
Chẳng lẽ, Haruhime đại nhân đối với Ishtar quyến tộc mà nói, không chỉ là kỹ nữ bình thường, chuyên dùng để chiêu đãi khách nhân 217?
...
Yazai quen đường đi vào kỹ viện, có lẽ đã là khách quen, không bị các nữ nhân trong kỹ viện dây dưa, các nàng đều biết, mạo hiểm giả đeo mặt nạ này chỉ tìm kỹ nữ Hồ Nhân Tộc kia.
"Ngài đã đến, Yazai đại nhân, Haruhime đã đợi ngài lâu rồi."
Căn phòng quen thuộc màu hồng phấn, tràn đầy trêu chọc tình dục, thiếu nữ tai hồ tóc vàng quỳ gối trước bàn nhỏ, nhẹ nhàng cúi chào Yazai vừa mới mở cửa bước vào, đây là lễ tiết đón khách cao nhất ở Cực Đông khu.
"A ~ Ta còn chưa lên tiếng, mà đã biết là ta đến, chúng ta tâm đầu ý hợp thật đấy, Haruhime."
Yazai nhìn thiếu nữ tai hồ, nói đùa.
"Bởi vì gần đây chỉ có Yazai đại nhân đến, cho nên không cần đoán cũng biết là Yazai đại nhân." Haruhime ngẩng đầu, mặt hơi đỏ, có chút ngượng ngùng, đôi mắt như ngọc phỉ thúy nhìn thiếu niên vẫn luôn mỉm cười ôn nhu như mọi ngày.
Hôm nay hắn lại đến, tốt quá, nàng có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với hắn.
"Hôm nay ta đặc biệt mang đặc sản cho Haruhime, là kẹo quê hương của Haruhime, không biết có phải hương vị quê nhà không."
Yazai đi đến trước bàn nhỏ, ngồi xếp bằng như thường lệ, đem lễ vật đặt lên bàn, mỉm cười đẩy về phía Haruhime.
"Lễ vật?" Haruhime mở to mắt, có chút bất ngờ, và vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận