Trảm Thần: Đại Diện Lão Sói Xám, Khái Niệm Thần Cũng Là Thần

Chương 186: Chớ ồn ào

**Chương 186: Chớ ồn ào**
Ánh mắt Hàn Thiếu Vân tối sầm lại khi chứng kiến cảnh tượng bọn họ tương tác, ảnh hưởng lẫn nhau, trong lòng hắn không thể diễn tả nổi cảm giác gì. Có lẽ hẳn là hoài niệm. Không khí hòa đồng của tiểu đội 186 khiến hắn nhớ lại những năm tháng hắn từng trải qua tại nơi canh giữ màn đêm.
Chỉ bất quá bây giờ... Hắn lại chỉ có thể nghe theo lệnh của mộng ngữ. Vô luận năm đó hắn là thật tâm hay giả dối, chỉ cần bị gieo tinh thần ấn ký của mộng ngữ, cũng chỉ có thể dựa theo ý nghĩ của nó làm việc, căn bản sẽ không cho ngươi cơ hội phản bội. Hiện tại hắn có thể ở chỗ này trải nghiệm một lát ấm áp, cũng chỉ bất quá là bởi vì mộng ngữ muốn mời chào Sở Minh.
Đợi sau khi ra khỏi cánh cửa này, lần sau gặp lại, hắn lại sẽ trở thành mối uy h·iếp của nơi canh giữ màn đêm, nghe theo m·ệnh l·ệnh của mộng ngữ, đi làm một chút chuyện hắn căn bản không muốn làm. Ánh mắt Hàn Thiếu Vân lộ vẻ cô đơn.
Bất quá cho dù là như vậy, hắn cũng không nỡ rời mắt đi, tham luyến nhìn xem cảnh tượng mấy người trong tiểu đội 186 cãi nhau ầm ĩ.
Sở Minh đang đổ gục trên ghế sô pha nghỉ ngơi. Lúc đi dạo phố không cảm thấy mệt mỏi, đợi khi sự hưng phấn qua đi, xem xét điện thoại, hôm nay số bước chân đã lên đến 38,000. Có thể nói là cao ngất ngưởng đứng đầu bảng.
Cho nên hiện tại, ngay cả việc đi vào phòng bếp hỗ trợ, để được nếm thử món ngon mới ra lò đầu tiên cũng không có cách nào hấp dẫn hắn. Đang ngồi ườn ra trên ghế sô pha như x·á·c c·h·ế·t, Sở Minh trong lúc lơ đãng nhìn thấy ánh mắt Hàn Thiếu Vân.
Sở Minh dừng một chút, gãi đầu. Hắn biết Hàn Thiếu Vân bất đắc dĩ, nhưng mà trước mắt trong số năng lực của hắn dường như không có cái nào có thể giúp cho Hàn Thiếu Vân.
Sở Minh cũng không phải là thánh mẫu, hắn và Hàn Thiếu Vân lại không có bao nhiêu giao tình, muốn cứu Hàn Thiếu Vân càng nhiều là bởi vì thực lực của hắn. Một cường giả "biển" cảnh, nếu như có thể nghe lệnh của hắn, vẫn là rất hữu dụng.
Trước mắt hắn không làm được sự tình, có lẽ...... Lão Sói Xám có thể? Phải biết rằng với tư cách một nhà phát minh lớn cấp khái niệm, hắn cơ hồ có thể phát minh ra bất kỳ vật gì, trừ việc không bắt được dê, thì không có chuyện gì Sói thúc của ta không làm được.
Nghĩ đến đây, Sở Minh gọi ra bảng hệ thống.
"Hệ thống, xem xét bảng thông tin."
【 Túc chủ: Sở Minh 】
【 Cảnh giới: xuyên cảnh trung kỳ 】
【 Năng lực: Vô hạn khôi phục, bất tử bất diệt, khái niệm cấp nghiên cứu khoa học, lôi điện hình thái, Lang Vương vinh quang, thiên tài hình thái 】
【 Trước mắt kết nối thế giới: Chú dê vui vẻ cùng Lão Sói Xám thế giới 】
【 Trước mắt khóa lại Thần Minh: Lão Sói Xám. 】
...
【 Thần Minh giới thiệu 】
【 Thần Minh: Lão Sói Xám 】
【 Thần cách: Khái niệm chi thần 】
【 Năng lực: "Ta suy nghĩ chi lực", "khái niệm cấp nghiên cứu khoa học", "vô hạn khôi phục", "bất tử bất diệt", "vô hạn nghị lực", "ngộ tính nghịch thiên", "thiên tài hình thái", "Lang Vương hình thái", "Thiên Thần hình thái"...... 】
【 Giá trị ràng buộc: 95% (đạt tới 100% có thể triệu hồi Thần Minh này) 】
Sở Minh nhìn xem hạng mục cuối cùng. Giá trị ràng buộc đã đạt đến 95%, khoảng cách đến lúc có thể triệu hồi Sói thúc ra càng ngày càng gần. Chỉ có điều càng đi về phía sau, giá trị ràng buộc tăng lên càng gian nan.
Hai ngày nay đã coi như là tăng cực nhanh. Bởi vì từ khi ra khỏi trại huấn luyện, hắn vẫn luôn chiến đấu. Đầu tiên là gặp phải vụ nổ mai phục từ trước ở trên đường, sau đó đi giúp Bách Lý Bàn Bàn giải quyết một đợt địch nhân, rồi lại tao ngộ chiến đấu khi đi tìm Bách Lý Bàn Bàn, kéo dài cả đêm.
Có thể nói hai ngày nghỉ này, Sở Minh không hề được nghỉ ngơi. Luôn ở trong trạng thái chiến đấu với cường độ cao, tiếp xúc gần gũi với địch nhân để hấp thu năng lượng.
Có thể tăng tới 95% cũng là hợp tình hợp lý.
Nếu hiện tại không giúp được Hàn Thiếu Vân, Sở Minh cũng không xoắn xuýt. Xoay người, dự định ở trên ghế sô pha chợp mắt một hồi. Vấn đề của hắn...... Cứ chờ đến khi Sói thúc có thể đi ra rồi sẽ thỉnh giáo hắn sau.
Ngay tại lúc Sở Minh mơ mơ màng màng sắp ngủ, trong phòng bếp truyền đến một trận vui sướng ồn ào.
"Ăn cơm rồi! Mau đến hỗ trợ bưng thức ăn!"
Giọng nói tràn đầy trung khí của Trần Mục Dã trực tiếp làm cho Sở Minh tỉnh giấc.
Sở Minh giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo không ít. Hắn ngồi dậy từ trên ghế sô pha, duỗi một cái lưng thật dài, cảm giác mệt mỏi dường như cũng tiêu tán mấy phần trong khoảnh khắc này.
Chỉ thấy Trần Mục Dã đeo một chiếc tạp dề, hai tay bưng một mâm sườn kho to có màu sắc mê người, đầy mặt tươi cười từ phòng bếp đi ra. Mùi thơm nồng đậm kia trong nháy mắt tràn ngập khắp phòng, kích thích khiến cho bụng của mọi người bắt đầu sôi ùng ục.
"Oa, đội trưởng, tay nghề này của anh đơn giản là tuyệt đỉnh! Món sườn này nhìn thôi đã thấy ngon đến c·h·ế·t người!" Hồng Anh là người đầu tiên vọt tới, vừa nói, vừa không nhịn được đưa tay muốn bốc một miếng nếm thử.
"Đi đi đi, rửa tay chưa mà đã đòi bốc!" Trần Mục Dã cười đẩy tay Hồng Anh ra, đặt mâm sườn lên trên bàn ăn.
Nói đi nói lại, Trần Mục Dã đem đồ ăn cất kỹ, lại từ bên cạnh cầm một cái bát cùng một đôi đũa, gắp cho Hồng Anh một miếng sườn đưa tới. "Em ăn trước một miếng đi, nhìn em thèm thuồng kìa, anh sợ nước bọt của em nhỏ vào trong thức ăn mất." Trần Mục Dã cười trêu ghẹo Hồng Anh.
Hồng Anh cười hắc hắc cầm chén nhận lấy, còn chưa kịp thổi, liền không thể chờ đợi được nữa mà bỏ vào trong miệng.
"Coi chừng nóng!" Trần Mục Dã vội vàng nhắc nhở, nhưng hiển nhiên đã muộn.
"Xì! Hô hô hô! Nóng quá, nóng quá!" Hồng Anh vừa lấy tay quạt lia lịa, vừa ngẩng đầu thổi hơi, bị nóng đến mức không nỡ nhả ra.
Sở Minh không biết từ đâu tới gần nhìn chằm chằm nàng, sau đó đột nhiên quát lớn một tiếng: "Chớ ồn ào, chớ ồn ào!"
Người trong phòng bị hắn dọa cho giật nảy mình, nhao nhao nhìn lại.
Trần Mục Dã nhìn trái nhìn phải 2 giây, sau đó không chút khách khí vỗ lên trên ót hắn một cái.
"Ngươi làm gì thế? Kêu la cái gì, dọa mọi người giật cả mình!" Trần Mục Dã vỗ một cái dùng năm phần lực, lực đạo này không hề nhẹ, Sở Minh bị đập đến lảo đảo, sau đó ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ oan ức nói: "Ta không có kêu la lung tung!"
Lâm Thất Dạ ghé lại, nghi ngờ quét mắt một vòng căn phòng: "Ở đây cũng không có ai cãi nhau, giọng của ngươi là lớn nhất đấy."
Sở Minh đưa tay chỉ về phía Hồng Anh: "Ta không có nói các ngươi, ta nói là Hồng Anh tỷ."
Lãnh Hiên lúc này cũng bưng một mâm đồ ăn đi ra, chỉ nghe được một câu cuối cùng, thuận miệng hỏi: "Hồng Anh làm sao?"
Sở Minh mặt đầy không phục, lên án nói: "Ta nói Hồng Anh tỷ đừng có xào rau trong miệng nữa, đội trưởng đã xào qua rồi, vậy mà đội trưởng lại đánh ta!"
Lãnh Hiên mộng bức một chút: "Hả? Xào rau trong miệng?"
Lãnh Hiên nhìn về phía Hồng Anh: "Cô còn có sở thích này?"
Sau đó lại quay đầu lại nói với Trần Mục Dã: "Đội trưởng, như vậy là anh không đúng, sao anh có thể vì chuyện này mà đánh Sở Minh, xào rau trong miệng, như vậy không vệ sinh lắm."
"Thất Dạ, cậu cũng không khuyên can gì cả." Lãnh Hiên trách cứ nhìn Lâm Thất Dạ một chút.
Vành môi Lâm Thất Dạ căng cứng vô cùng. Làm người chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn chỉ muốn nói: "Có bệnh thì đi chữa đi! (Nhe răng trợn mắt)"
Trần Mục Dã cạn lời nhìn Lãnh Hiên, vứt lại một câu: "Cậu không hiểu rõ chúng ta, cậu còn không hiểu rõ Sở Minh sao?" Nói xong Trần Mục Dã liền đi vào phòng bếp bưng thức ăn.
Lãnh Hiên nghe xong câu này, đờ người tại chỗ. Nửa ngày sau: "Chết thật! Quên mất người này là Sở Minh!"
Lãnh Hiên không để ý tới Sở Minh, những đội viên khác cũng nhao nhao đứng dậy từ vị trí của mình, lục tục đi vào phòng bếp, hỗ trợ bưng thức ăn xới cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận