Trảm Thần: Đại Diện Lão Sói Xám, Khái Niệm Thần Cũng Là Thần

Chương 117: Rốt cục vào chủ tuyến rồi, mụ mụ, ta không có mặc sai!

**Chương 117: Rốt cuộc cũng vào mạch truyện chính rồi, mẹ ơi, con không có xuyên không nhầm!**
"Đến, ngồi đi, hôm nay chúng ta cùng nhau đánh cờ."
Trần phu tử theo thói quen pha trà cho Sở Minh, sau đó chỉ vào bàn cờ vua nói.
Bị kỳ nghệ "cao siêu" của Sở Minh chinh phục nhiều lần, Trần phu tử đã hoàn toàn từ bỏ ý định dùng kỹ thuật đường đường chính chính đánh bại Sở Minh.
Hiện tại hắn muốn tìm những loại cờ mà tận khả năng không thể gian lận được.
Mà cờ vua bây giờ, chẳng phải không có phương pháp nào có thể để cho Sở Minh gian lận sao?
Trần phu tử đã dốc hết sức lực.
Nửa giờ sau...
"Sở tiểu hữu, ta cảm thấy ngươi vẫn nên trở về doanh huấn luyện thì tốt hơn, dù sao ngươi vẫn là người gác đêm dự bị, ta còn đặt kỳ vọng cao vào ngươi."
"Kỳ vọng cao gì chứ?"
"Đương nhiên là có liên quan đến chuyện đội đặc thù, nếu như ngươi không đi huấn luyện cho tốt, thì làm sao... Hả? Ngươi đột phá đến Xuyên Cảnh rồi sao?"
Ban đầu Trần phu tử còn có chút nghĩ xem làm thế nào để thắng được Sở Minh mà không để hắn gian lận.
Thật sự không có chú ý tới cảnh giới của Sở Minh.
Mà bây giờ... Trước khi Sở Minh rời đi, hắn cảm nhận được tinh thần lực mênh mông trong cơ thể Sở Minh.
Hiển nhiên đã đến Xuyên Cảnh!
"Đúng vậy."
Sở Minh rất thản nhiên nói.
"Tốt, tốt tốt tốt..."
Trần phu tử liên tục nói mấy tiếng tốt, hắn thật không nghĩ tới Sở Minh tiến bộ nhanh như vậy.
Nếu đã vậy, thậm chí không cần chính mình chủ động đề cử, cũng có thể nhờ Diệp Phạn cho Sở Minh vào một đội đặc thù.
"Cho nên ngươi có chuyện gì không?"
Sở Minh còn đang nghĩ hôm nay phải huấn luyện thế nào, tự nhiên không rảnh cùng Trần phu tử nói nhảm nhiều.
Nếu không phải hắn có ba âm 747, Sở Minh còn chẳng thèm đến đây.
Cờ đánh quá kém, lần nào cũng tự tin như vậy.
Giống như hôm nay, kỵ sĩ của mình là kỵ sĩ trong thơ của Vương Duy thì sao, chẳng phải đi được nhiều nước hơn sao, không biết thế nào.
Nhưng lão đầu này lại nói như vậy là không đúng, đùa sao, ta chơi cờ đã nhiều năm như vậy, đúng hay sai, chẳng lẽ ta không biết?
Nếu không phải cờ của ngươi không thể kéo thêm người, lão tử đã sớm đại thành Cửu Ngũ rồi.
"Không có việc gì, chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, ngươi có thể chuẩn bị sẵn sàng danh hiệu và quy mô của đội đặc thù rồi."
Trần phu tử còn chưa nói hết lời, Sở Minh đã đi thẳng đến Trai Giới Sở.
Hắn đã nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời, không rảnh cùng lão già c·hết tiệt này lằng nhằng nữa.
"Sở giáo quan, sao ngươi lại chảy nước miếng?"
Dưới ánh mặt trời chói chang, các tân binh đều mang tâm trạng kích động tập hợp lại một chỗ, bởi vì hôm nay huấn luyện viên đao pháp mới tới doanh huấn luyện, có thể học được đồ vật mới khẳng định là tốt nhất.
Bất quá Sở Sinh lại đứng ở một bên, thần sắc có chút mất tự nhiên, thậm chí khóe miệng còn có nước bọt.
Lâm Thất Dạ thấy cảnh này có chút lạnh sống lưng.
Chết tiệt! Lại quên nói với Sở Minh bảo hắn đổi mới phân thân rồi.
Cái này phải làm sao đây?
Vì cái gì mà mỗi sáng sớm hắn đều không có ở doanh huấn luyện?
Lại nói, nơi này có thể tùy ý ra vào sao?
Vô số vấn đề theo Sở Minh từ trên UFO cỡ nhỏ trên bầu trời bay xuống đều được giải quyết dễ dàng.
Không kỳ quái, như vậy sẽ không kỳ quái.
Hắn đã lái đ·ĩa bay rồi, mình còn có thể nói cái gì nữa?
"Ha ha ha, các ngươi đang nói chuyện gì vậy, ta lái đ·ĩa bay lướt sóng bị chóng mặt, vừa mới tỉnh."
Sở Minh thu hồi đ·ĩa bay dưới chân, bình ổn đáp xuống mặt đất, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Các tân binh lúc này cũng không biết phải nói cái gì.
"Vừa tới ngồi xuống đi, hôm nay muốn giảng về đao pháp, là huấn luyện viên mới chỉ đạo chúng ta."
Mạc Lỵ rất không thích người không tôn kính đao, biểu hiện vừa rồi của Sở Minh có hơi quá đáng, cho nên lúc này cũng không có ngữ khí tốt.
Lâm Thất Dạ thì nháy mắt với Sở Minh, người sau hiểu ý, thao tác Sở Sinh đi vào nhà vệ sinh.
Lúc trở lại, hắn đã không còn chảy nước miếng, ánh mắt cũng đã tỉnh táo trở lại.
"Huấn luyện viên mới?"
Sở Minh lẩm bẩm lời Mạc Lỵ vừa nói, nghĩ đến huấn luyện viên có vận khí tốt trong nguyên tác.
Trong lúc nhất thời có chút muốn cười.
Trong bảy người của tiểu đội "Màn Đêm" sau này đều có mặt đầy đủ ở giai đoạn này.
Chờ lát nữa kết thúc huấn luyện, Sở Minh nhất định phải lôi kéo huấn luyện viên hôm nay đi mua vé số, hắn tên là gì ấy nhỉ?
"… đến từ thần thoại, truyền thuyết, lời đồn đại nơi thôn dã, những sinh vật thần bí…"
Một huấn luyện viên mày rậm mắt to đi lên bục giảng, bắt đầu phát biểu, Sở Minh nghe những lời kịch quen thuộc này, lần đầu tiên có cảm giác lệ nóng dâng trào.
Mẹ ơi, con không có bị xuyên việt nhầm, đây chính là nguyên tác!
Mà Viên Cương đang quan sát lại cảm thấy lạnh buốt trong lòng, bởi vì Sở Minh bắt đầu ngẩn người.
Hắn ngây ngốc ra, chắc chắn không có chuyện tốt.
À không, chính xác mà nói, chỉ cần hắn hít thở thôi, chắc chắn là không có chuyện tốt!
Theo lời Hàn huấn luyện viên nói xong, ánh mắt của hắn bắt đầu dò xét.
"Ngươi, chính là ngươi, nghe có vẻ rất nhập tâm, xem thực chiến của ngươi thế nào."
Viên Cương khựng lại, tim hắn như ngừng đập.
Hắn không ngờ rằng, Hàn huấn luyện viên vừa mới đến đã để ý tới vị đại sát tinh này.
Ai làm lại hắn chứ?
Hắn không nhắc nhở, Viên Cương nghĩ, vạn nhất thì sao?
Vạn nhất Sở Minh lại bị Hàn huấn luyện viên này trị được thì sao?
Nếu để cho Diệp Phạn biết được suy nghĩ của Viên Cương, vậy thì hắn chắc chắn sẽ muốn xem ghi chép chuyển khoản của Viên Cương.
Thích tin tưởng người khác như vậy, ít nhất cũng phải chuyển cho 100 ông Tần Thủy Hoàng.
"A, ta?"
Lấy lại tinh thần, Sở Minh có chút xấu hổ, sau đó hắn đứng dậy, biểu lộ trên mặt mang theo vài phần khó xử.
Hàn huấn luyện viên còn tưởng rằng tiểu tử này thẹn thùng, liền lên tiếng an ủi: "Không có việc gì, ngươi cứ yên tâm lớn mật thể hiện, lão sư sẽ không làm gì ngươi."
Viên Cương lúc này mới an tâm nhắm mắt lại, thuận tay vẽ một chữ thập trước ngực.
An nghỉ đi, Hàn Lập, tổ chức sẽ nhớ kỹ tên của ngươi.
Chọc phải đại sát tinh này, Viên Cương không cảm thấy Hàn huấn luyện viên có thể có kết cục tốt đẹp.
"Vậy, huấn luyện viên, hay là để ta đi!"
Lâm Thất Dạ biết, chính mình nhất định phải làm gì đó.
Nếu thật sự để cho Sở Minh đi thể hiện, không chừng lát nữa khóa đao pháp sẽ biến thành buổi giao lưu của các bạn tâm thần.
Mặc dù mình không phải thánh mẫu, nhưng vì trạng thái tinh thần của mình, hắn cần phải đứng ra.
"Ừm? Vị bạn học này đã nhiệt tình như vậy, vậy được."
Hàn Vân ra hiệu cho Sở Minh ngồi xuống, sau đó quay sang Lâm Thất Dạ.
Viên Cương mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không yên ổn.
Hắn biết thân phận người đại diện song thần của Lâm Thất Dạ, hiện tại Hàn huấn luyện viên, có thể đánh lại Lâm Thất Dạ đang được hai vị thần minh nhìn chăm chú sao?
"Cố gắng tấn công ta, ta sẽ chỉ đạo cho ngươi, không cần sợ làm ta bị thương."
Hàn huấn luyện viên ban đầu nói câu trước, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, lại bổ sung thêm một câu.
"A, thật sao?"
Trong đôi mắt to của Lâm Thất Dạ tràn đầy nghi hoặc, mà vấn đề của hắn lại được Hàn huấn luyện viên khẳng định trả lời.
Nói xong, khí tức của Lâm Thất Dạ không còn che giấu, đao gỗ trong tay nhanh chóng chém xuống, tác dụng của việc Trần Mục Dã mở lớp học riêng cho Lâm Thất Dạ lúc này được phát huy vô cùng tinh tế.
Trong nháy mắt, Hàn huấn luyện viên vốn không mấy nghiêm túc đã rơi vào thế hạ phong.
Lúc này Hàn huấn luyện viên mới phản ứng được.
Khóa tân binh này, hình như không dễ dạy chút nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận