Trảm Thần: Đại Diện Lão Sói Xám, Khái Niệm Thần Cũng Là Thần

Chương 165: Giải quyết

**Chương 165: Giải quyết**
Sở Minh bỗng nhiên lao tới chiến trường, sấm sét rền vang khắp nơi hắn đi qua. Những bóng đen thích khách kia cảm nhận được áp lực mạnh mẽ này, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ. Nhưng bọn chúng quanh năm sống trong cảnh nguy hiểm, không phải hạng người dễ dàng lùi bước. Mấy tên liếc nhìn nhau, lại ăn ý từ bỏ đối thủ ban đầu, cùng nhau vây công Sở Minh.
Thấy thế, Sở Minh nhếch miệng cười, thân hình như quỷ mị xuyên qua trong ánh chớp.
Đến rất tốt! Tốt nhất là nên lại gần để hắn "tiếp xúc" một chút, tất cả vây quanh hắn mà đánh, như vậy hắn có thể càng nhanh hấp thu năng lượng.
Sở Minh đưa tay ra, một đạo sét trắng tráng kiện từ lòng bàn tay gào thét mà ra, đánh thẳng vào tên bóng đen phía trước nhất. Tên bóng đen kia căn bản không kịp tránh né, trong nháy mắt bị dòng điện bao phủ, thét lên thảm thiết, cả người bị đánh bay xa mấy mét, ngã nhào trên mặt đất, không rõ sống chết.
Những bóng đen khác thấy vậy, càng thêm lăng lệ tấn công, lưỡi dao trong tay lóe hàn quang, từ nhiều hướng đâm về Sở Minh.
Sở Minh không chút hoang mang, thân hình hắn chuyển động, lôi quang theo động tác của hắn tạo thành một vòng phòng ngự, ngăn cản toàn bộ những lưỡi dao kia.
Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống đất, cả người như đạn pháo phóng về phía hai tên bóng đen bên trái. Trong nháy mắt tiếp xúc, lôi quang quanh thân Sở Minh bộc phát đến cực hạn!
Dòng điện cường đại trong nháy mắt bao phủ hai tên bóng đen kia. Thân thể bọn chúng run rẩy kịch liệt trong ánh chớp, vũ khí trong tay cũng "bịch" một tiếng rơi xuống đất. Chỉ trong vài giây, hai tên bóng đen này đã bị điện giật mất đi ý thức, mềm nhũn ngã xuống đất.
Lúc này, các huấn luyện viên trên chiến trường nhìn thấy Sở Minh đại triển thần uy, đều trợn mắt há mồm.
Cái này không giống với Sở Minh trong trại tập huấn a! Từ lúc nào Sở Minh lại có thêm một cái lôi điện cấm khu? Bọn hắn làm sao không biết?
Bất quá, bọn hắn cũng biết, bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt chuyện này.
Vừa rồi bọn thích khách cố gắng thoát khỏi khống chế của các huấn luyện viên, muốn liên thủ giải quyết Sở Minh trước. Kết quả kế hoạch thất bại. Các huấn luyện viên cũng nhanh chóng phản ứng kịp, cùng Sở Minh phối hợp, thế cục trên chiến trường trong nháy mắt liền nghiêng về một bên.
Bọn thích khách bóng đen ban đầu có thực lực ngang bằng với các huấn luyện viên, sau khi Sở Minh gia nhập chiến đấu, đã rơi vào thế hạ phong.
Trận chiến giống như trở nên dễ dàng, rất nhanh đã giành được thắng lợi.
Đáng tiếc là, không bắt được một ai còn sống. Những người này đều là ôm quyết tâm quyết tử mà tới. Dám ra tay với tiểu thái gia của Bách Lý gia, trước khi tới bọn hắn đã xử lý tốt hậu sự.
Không thu được tin tức hữu dụng nào, sắc mặt Hồng giáo quan không được tốt lắm. Bất quá muốn từ biểu cảm hiện tại trên khuôn mặt của hắn nhìn ra tâm tình, cũng là có chút khó khăn.
Chiến đấu kết thúc, người gác đêm ở ngoại vi nghe được tin tức liền thu lại "Vô giới không vực", cũng phân phó nhân viên hậu cần tới quét dọn chiến trường.
Lâm Thất Dạ và mấy người khác lúc này cũng đi vào. Bọn hắn chạy tới, vừa vặn đụng phải người trông coi "Vô giới không vực" bên ngoài. Đối phương cũng là huấn luyện viên, lo lắng mấy học viên bọn hắn đi vào gặp phải bất trắc gì, nói thế nào cũng không cho bọn hắn vào.
Đám người này vốn là nhắm vào Bách Lý Đồ Minh, nhìn thấy hắn thì còn ra thể thống gì nữa?
Mấy người bọn hắn cứ như vậy bị cản lại, chỉ có thể lo lắng suông ở bên ngoài. Nếu còn kéo dài thêm, Lâm Thất Dạ đã muốn tìm cách xông vào.
Vừa thấy Sở Minh, mấy người liền xông tới, ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
Tào Uyên ôm đao nhíu mày hỏi: "Sở Minh, ngươi thế nào? Không bị thương chứ? Vừa rồi ngươi chạy quá nhanh, ta không đuổi kịp."
Bách Lý mập mạp chạy tới còn có chút thở hồng hộc: "Sở... Sở Minh, ngươi tuyệt đối đừng c·hết... Đêm nay đã nói mời chúng ta ăn tiệc cơ mà!"
Thẩm Thanh Trúc bất lực, thậm chí còn không muốn đứng cùng với đám người này.
"Giờ này rồi còn nghĩ đến ăn uống sao? Không thấy ngổn ngang trên đất nằm nhiều người như vậy à? Bọn họ đều là đến á·m s·á·t ngươi, ngươi vẫn ăn được sao?" Thẩm Thanh Trúc nhịn không được mở miệng giễu cợt.
Bách Lý mập mạp cuối cùng cũng thở đều, vỗ ngực nói: "Ngươi không hiểu rồi? Chuyện xưa kể trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất."
Thẩm Thanh Trúc lạnh lùng phun ra một chữ: "Heo."
Bách Lý mập mạp trừng mắt không phục: "Ta đây gọi là lòng thoải mái thì thân thể béo tốt! Ngươi có biết nói chuyện hay không!"
Lâm Thất Dạ không quan tâm hai người lắm mồm, nhìn lướt qua Sở Minh, phát hiện trên người hắn không có vết thương nào, cũng yên lòng.
Đợt thích khách này đã được giải quyết, Lâm Thất Dạ nhớ tới câu nói vừa rồi của Sở Minh, hỏi: "Chẳng lẽ còn có thích khách khác sao?"
Sở Minh khẽ gật đầu: "Bọn chúng sẽ không bỏ cuộc, tiếp theo chắc chắn sẽ còn. Mấy ngày nay phải tập trung tinh thần."
Lâm Thất Dạ lại hỏi: "Trước đó ngươi đã giải quyết qua một đợt rồi?"
Sở Minh dừng một chút, vẫn gật đầu. Việc này không cần thiết phải giấu diếm, trước đó là sợ bọn họ lo lắng, còn bây giờ... Đợt thứ hai đều đã tìm tới cửa, đợt thứ ba không biết lúc nào ra tay. Nói cho bọn hắn cũng không sao.
Lâm Thất Dạ nhìn Sở Minh bằng ánh mắt phức tạp: "Là lúc ngươi đến khách sạn sao? Vì sao không mang theo ta?"
Sở Minh liếc mắt nhìn hắn, mở miệng nói: "Mang theo ngươi làm gì? Ngươi bây giờ đánh được như ta sao?"
Khóe miệng Lâm Thất Dạ giật giật. Mặc dù lời nói thô nhưng ý tứ không thô, nhưng có cần phải thẳng thắn như vậy không? Cứ nói toạc ra như vậy, không sợ hắn nhảy lầu sao!
Nhịn một hồi lâu, Lâm Thất Dạ mới lên tiếng: "Hai người dù sao cũng hơn một người!"
Kết quả Sở Minh nhìn Lâm Thất Dạ, nắm tay lại: "Sự thật chứng minh, một mình ta cũng được."
Lâm Thất Dạ siết chặt nắm đấm. Đáng c·hết thật!
Hắn có chút không giữ được bình tĩnh. Hắn - người đại diện của song thần, vậy mà lại bị chê, hơn nữa kẻ ghét bỏ hắn lại thực sự mạnh hơn hắn, hắn không phản bác được. Chuyện này còn có thiên lý không?!
Bách Lý mập mạp lúc này mới nhận ra, kinh ngạc nhìn Sở Minh: "Ngươi giúp ta giải quyết thích khách?"
Sở Minh nghiêng đầu một chút: "Ngươi chỉ đợt nào?"
Bách Lý mập mạp nói: "Đợt thứ nhất."
Sở Minh khẽ gật đầu: "Vậy đúng là ta."
Bách Lý mập mạp lại hỏi dò: "Vậy đợt thứ hai?"
Sở Minh chỉ chỉ xung quanh: "Ngươi không phải đã thấy rồi sao? Cũng là ta."
Bách Lý mập mạp lập tức không nói gì, ngay cả việc Sở Minh lẻo mép một chút hắn cũng không so đo. Hắn nhìn Sở Minh không biết nên nói gì.
Bên cạnh hắn không phải không có người bảo vệ, ví dụ như tứ đại cấm vật làm cận vệ. Nhưng giống như Sở Minh, không có lợi ích, không có thù lao, thậm chí hắn còn chưa từng nhờ đối phương giúp đỡ. Vậy mà, đối phương lại diệt trừ những kẻ uy h·iếp hắn, một mình âm thầm bảo vệ hắn.
Đây là người đầu tiên.
Sau đó, hắn cũng chưa từng chủ động nhắc đến, nếu không phải Lâm Thất Dạ chú ý tới sơ hở trong lời nói của Sở Minh, chỉ sợ hắn hiện tại còn không biết.
Bách Lý mập mạp nhìn Sở Minh bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận