Tổng Võ: Trường Sinh Vạn Cổ, Mỗi Ngày Tự Động Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 593: Sự bại (1/2)

Ánh nến chiếu sáng gian phòng, Lục Tiểu Phụng, Kim Cửu Linh, Lỗ Thiếu Hoa ba người còn dẫn theo mười tên bộ đầu bao quanh Thượng Phương Bảo kiếm, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đến Dương Thành, Tú Hoa đạo tặc trên đường đi cũng không hề động thủ, vậy hôm nay rất có thể là thời gian hắn động thủ. Một là trên đường đi đám người nơm nớp lo sợ, tâm thần căng thẳng đến cực hạn, rất vất vả mới đến Dương Thành, tinh thần buông lỏng, dễ dàng lơi lỏng, xuất hiện sơ hở. Thứ hai, trong tường cao đại viện, là địa phương Tú Hoa đạo tặc giỏi nhất, lẻn vào mật thất, sau đó đánh cắp bảo bối. "Mặc kệ Tú Hoa đạo tặc là ai, chỉ cần dám xuất hiện, hắn liền không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta." Kim Cửu Linh lộ ra nụ cười ung dung tự tin. Lục Tiểu Phụng nói: "Vẫn là đừng nên thả lỏng thì tốt hơn, vạn nhất đối phương thật sự có bản lĩnh không ai ngờ tới, thì nguy rồi." Kim Cửu Linh gật đầu: "Lục Tiểu Phụng, vẫn là ngươi cẩn thận hơn." Cả đám liền đợi trong phòng, lẳng lặng chờ đợi bình minh. Đến giờ sửu, các bộ khoái trong phòng buồn ngủ, dù là Lục Tiểu Phụng nội công cao thâm lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi, từ ban ngày đến giờ, hắn không ngừng nghỉ, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, đổi lại ai cũng không chịu nổi. Hắn nhìn sang Kim Cửu Linh và Lỗ Thiếu Hoa, hai người cũng không khá hơn là bao, đầu óc mơ màng, mí mắt sụp xuống, như thể lúc nào cũng ngủ được. Không đúng! Lục Tiểu Phụng đột nhiên tỉnh táo, bọn họ có vẻ mệt mỏi quá mức, không nên như thế này. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng hô hét. "Tú Hoa đạo tặc xuất hiện!" "Tú Hoa đạo tặc xuất hiện!" Sắc mặt Lục Tiểu Phụng biến đổi, đột nhiên tỉnh táo. Kim Cửu Linh và Lỗ Thiếu Hoa cũng ngay lập tức tỉnh lại, ba người đồng loạt xông đến cạnh cửa, chỉ thấy dưới ánh trăng, trên tường cao, một người đứng trên đó, một thân đại hồng bào, mặt đầy râu quai nón. "Các ngươi đề phòng nghiêm mật như vậy, cho rằng ta không lấy được Thượng Phương Bảo kiếm sao?" "Hắc hắc ~~~" Theo tiếng cười, ánh nến trong phòng bỗng tắt! Tất cả mọi người rơi vào bóng tối, Lục Tiểu Phụng chú ý thấy Tú Hoa đạo tặc trên tường cao khinh công vô cùng tốt, lao thẳng vào phòng. "Không được!" "Tuyệt đối không thể để hắn vào phòng!" Lục Tiểu Phụng lật tay định bắt lấy Tú Hoa đạo tặc, thì trong tay đối phương tú hoa châm bắn ra, nhanh như điện giật bắn về phía Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng né tránh, theo sau Kim Cửu Linh và Lỗ Thiếu Hoa liền cùng đối phương giao chiến. Vừa hay, lúc này ánh trăng bị mây đen che khuất, trong phòng lập tức lâm vào tình cảnh tối tăm, không nhìn thấy năm ngón tay. Bên tai Lục Tiểu Phụng chỉ có tiếng hô hét đánh nhau, bỗng, chỉ nghe Kim Cửu Linh gầm lên: "Thắp nến lên!" Tiếp đó, ánh nến sáng lên, trong phòng lại khôi phục ánh sáng, Lục Tiểu Phụng vô thức nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra, lại phát hiện Kim Cửu Linh và Lỗ Thiếu Hoa đều bị thương, Kim Cửu Linh đứng thẳng lưng, thần sắc âm trầm khó coi, khóe miệng có máu. Lục Tiểu Phụng theo ánh mắt hắn nhìn lại, thì thấy Thượng Phương Bảo kiếm đặt ở giữa bàn đã biến mất. Sắc mặt hắn trầm xuống, sao có thể như vậy! Lỗ Thiếu Hoa cũng trầm mặc không nói. Mọi chuyện quá bất ngờ, không ai nghĩ rằng trong vòng vây trùng điệp vẫn để Tú Hoa đạo tặc đắc thủ. "Lần này xong rồi." Lỗ Thiếu Hoa thì thầm, thần sắc tan tác suy sụp. Mất Thượng Phương Bảo kiếm, tất cả bọn họ đều phải chịu tội. "Không sao, Tú Hoa đạo tặc chạy không thoát." Lục Tiểu Phụng bỗng nói. Kim Cửu Linh và Lỗ Thiếu Hoa đều nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc. Dù sao Thượng Phương Bảo kiếm đã mất, Tú Hoa đạo tặc cũng xem như chạy thoát, vì sao Lục Tiểu Phụng còn nói đối phương không chạy được? Rầm! Nhưng rất nhanh, một tiếng vang đinh tai nhức óc đã trả lời vấn đề của bọn họ. Mây đen tan ra, trăng sáng một lần nữa lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng thanh lãnh mang đến chút ít ánh sáng, người áo xanh dáng người thẳng tắp chắp tay đứng trên tường cao, trên mặt quấn khăn đen, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng hơn cả mặt trăng. Một thân hồng bào, Tú Hoa đạo tặc ngã lăn trên đất, không ngừng rên rỉ. Con ngươi Kim Cửu Linh đột nhiên co lại, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía người áo xanh. "Tú Hoa đạo tặc, ngươi còn chưa lấy được Thượng Phương Bảo kiếm, chạy làm gì?" "Chẳng lẽ ngươi nhanh vậy đã nhận thua rồi sao?" Người áo xanh đứng trên tường cao, giọng điệu hờ hững. Lục Tiểu Phụng bước nhanh đến bên cạnh Tú Hoa đạo tặc, gỡ râu giả của hắn ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú. "Ngươi là Mạnh Vĩ, vốn là người Nam Hải!" Một bộ khoái kinh ngạc hô lên. Trong lòng Lục Tiểu Phụng hơi động, Hoa Ngọc Hiên chính là ở Nam Hải, Mạnh Vĩ trước mắt nếu là người của Nam Hải, lại là cao thủ trong nha môn, hoàn toàn có khả năng gây án. Chỉ là Thượng Phương Bảo kiếm đã mất, mà trên người đối phương không có, hẳn là hắn cũng không phải là Tú Hoa đạo tặc thật sự? "Tên Mạnh Vĩ nhà ngươi, ngươi vậy mà làm ra chuyện này!" "Ta thật sự là nhìn lầm ngươi!" Lỗ Thiếu Hoa đột nhiên vung quyền đánh tới, một quyền này kình lực cường tráng, đủ để đoạt mạng Mạnh Vĩ. Ngay sau đó, người áo xanh như quỷ mị, xuất hiện trước người Lỗ Thiếu Hoa, trước khi nắm đấm hắn kịp giáng xuống, đầu ngón tay như điện chớp điểm một cái, Lỗ Thiếu Hoa lập tức kêu thảm một tiếng, loạng choạng lùi lại. "Chuyện còn chưa rõ ràng, ngươi đã vội giết hắn làm gì?" Lỗ Thiếu Hoa quát: "Ngươi nói bậy bạ gì? Ta chỉ là không cam lòng, hắn là bộ khoái của phủ nha, vậy mà cố ý làm trái, còn đẩy bao nhiêu đồng bào chúng ta vào hiểm cảnh, ta cũng không có ý muốn giết hắn." Người áo xanh ôi ôi cười, ý khinh thường lộ rõ. "Nếu hắn là Tú Hoa đạo tặc, tại sao không có Thượng Phương Bảo kiếm?" Lỗ Thiếu Hoa sắc mặt âm trầm: "Ý ngươi là sao?" Người áo xanh nhìn về phía Kim Cửu Linh, Kim Cửu Linh dù bị thương, vẫn đứng thẳng người, không hề có ý cúi đầu. "Thượng Phương Bảo kiếm so với bảo kiếm bình thường lớn hơn một chút, nếu như nhét vào người, sẽ không thể xoay trở, Kim bộ đầu, ngươi cũng bị thương nặng như vậy, sao còn đứng thẳng như thế?" Kim Cửu Linh cười nhạt: "Ta không biết ngươi muốn nói gì, ngươi hình như một mực đang bao che cho Tú Hoa đạo tặc?" Người áo xanh cũng ôi ôi cười: "Tú Hoa đạo tặc nếu không phải ta, thì cũng chạy đi rồi, ta bao che cho hắn, lý do của ngươi có hơi gượng ép đấy, nói nhiều vô ích, không bằng để ta xem một chút xem trên người Kim bộ đầu rốt cuộc đang giấu cái gì đi." Vừa dứt lời, sắc mặt Kim Cửu Linh biến đổi, người áo xanh đã ở trước mặt hắn. Kim Cửu Linh quát khẽ một tiếng, vận chuyển chân khí, tay trái tú hoa châm bay ra, tay phải vung chưởng, chưởng lực hùng hậu gần như trong nháy mắt dán lên lồng ngực Lý Kinh Thiền. "Ta giết ngươi!" Oanh! Chưởng lực bộc phát, giây sau từ trên người người áo xanh truyền đến một luồng phản lực mạnh hơn, cánh tay Kim Cửu Linh răng rắc một tiếng gãy gập, bất lực buông thõng xuống. Đồng thời những chiếc tú hoa châm bay ra từ tay trái lơ lửng trước người Lý Kinh Thiền một tấc rồi rơi hết xuống đất. Người áo xanh vung tay phải một vòng, liền lấy Thượng Phương Bảo kiếm từ trên người Kim Cửu Linh. Sắc mặt Kim Cửu Linh âm trầm đến mức như sắp chảy nước ra. "Lỗ Thiếu Hoa và Mạnh Vĩ đều là tâm phúc của ngươi phải không?" "Kim Cửu Linh, chuyện của ngươi bại lộ rồi." Lời nói lạnh lùng của người áo xanh khiến Kim Cửu Linh cảm thấy một nỗi hàn ý chưa từng có đang quét sạch toàn thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận