Tổng Võ: Trường Sinh Vạn Cổ, Mỗi Ngày Tự Động Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 497: Thuấn sát Tư Hán Phi

Tư Hán Phi vốn dĩ tự tin tràn đầy khi giao đấu với Lăng Độ Hư, muốn chém giết Lăng Độ Hư để uy hiếp giới võ lâm Thần Châu. Nào ngờ đâu, cao thủ tà đạo Tất Dạ Kinh mà hắn chiêu dụ lại bị người ta một kiếm đánh chết! Tư Hán Phi đương nhiên hiểu rõ về Tất Dạ Kinh, y xuất thân từ một môn phái đã sớm ẩn dật, sư huynh của y còn khó lường hơn. Bản thân võ công của Tất Dạ Kinh cũng không hề tầm thường, Tam đại tán chiêu của Thiên Ưng Kích lại càng cường tuyệt sắc bén. Dù là một đấu một với bảy cao thủ hiện tại, cũng chưa chắc đã bại, đừng nói đến mất mạng. Thế mà lại bị người ta một kiếm đánh chết. Người kia là ai? Căn cứ tình báo mà bọn chúng thu thập được, Hoàng đế Thần Châu chỉ phái bảy cao thủ đến cướp đoạt bảo vật của Kinh Nhạn cung. Giờ lại xuất hiện thêm một người? Đây có phải là át chủ bài của Hoàng đế Thần Châu hay không, thậm chí là còn có cao thủ đang ẩn nấp? Tư Hán Phi nghĩ cũng không sai. Phía sau quân Mông Cổ bỗng truyền đến tiếng la hét bằng tiếng Mông Cổ, những tiếng la này còn lẫn cả sự kinh hãi. Tư Hán Phi dùng mâu đẩy Lăng Độ Hư ra, theo tiếng nhìn lại thì thấy một nam tử áo xanh thong thả bước đi, giết vào trận quân Mông Cổ. Y chập ngón tay như kiếm, giống như đang vẽ tranh trong không trung. Kiếm khí tung hoành, nhanh chóng bắn ra xung quanh. Từng tên lính Mông Cổ ngã xuống, đao kiếm của chúng vừa mới giơ lên, thậm chí còn chưa chém xuống thì đã bị kiếm khí cướp đi tính mạng. Lý Kinh Thiền nhìn như thong thả, kì thực tốc độ không hề chậm. Quân Mông Cổ rất nhanh đã bị giết xuyên qua, thoáng như cắt cỏ, nơi đâu cũng là thi thể. Tư Hán Phi giật mình, trên đời sao có cao thủ như vậy? Tâm phúc Xích Trát Lực hét lớn một tiếng, dẫn đầu đội vệ binh tinh nhuệ xông ra ngoài. Đám người Mông Cổ này đều là cao thủ hạng nhất, công phu không yếu. Dù không thông nội lực chân khí, so với võ giả bình thường cũng có thể dễ dàng chiến thắng. Cây trường mâu của Xích Trát Lực lại càng cương nhu cùng tồn tại, vừa ra tay đã như hàng vạn ngôi sao băng xé rách bầu trời, khiến người ta không tìm được đâu mới thật sự là sát chiêu! “Hư thì thực chi, thực thì hư chi, hư thực biến hóa, quả là không tệ.” “Một tên Mông Cổ như ngươi mà có thể luyện võ công đến mức này, quả thật là có cố gắng.” Đây chính là thiên mệnh, khi Mông Cổ quật khởi, tự nhiên có vô số anh hùng hào kiệt. Nhưng khi Mông Cổ suy tàn, cũng không ai có thể xoay chuyển tình thế. Trước thiên mệnh, không ai có thể thay đổi được, chỉ có thuận theo thời thế mới có thể đứng ở thế bất bại. Giống như nước vậy, thủy lợi vạn vật mà không tranh giành. Không tranh giành thì hơn người tranh giành! Kiếm chỉ giơ cao, giữa thiên địa dường như rơi vào sự yên tĩnh hoàn toàn, tất cả 'Khí' đều ngưng trệ trong khoảnh khắc này. Tiếp đó, tất cả khí toàn bộ hóa thành kiếm, theo kiếm chỉ của Lý Kinh Thiền vừa rơi xuống, vô số kiếm khí như mưa to trút xuống, tràn ngập khắp nơi. Phốc phốc phốc—— máu tươi văng tung tóe, Xích Trát Lực ngã xuống đất chết không nhắm mắt. Đám tinh nhuệ lính Mông Cổ cũng bị ngã rạp như lúa mì bị cuồng phong thổi, trong chớp mắt chết sạch sành sanh. Tư Hán Phi huy động mâu sắt đến cực hạn, gần như không nhìn thấy mâu sắt thật, chỉ có thể thấy tàn ảnh của mâu. Bên cạnh y cũng có thân vệ dùng thân mình ngăn cản kiếm khí. Trong mắt y tràn đầy kinh hoàng sợ hãi. Tại sao trong người Hán lại có cường giả như vậy, sao trước đây chưa từng ra tay! Tất Dạ Kinh sư đệ Liệt Nhật Viêm thấy nguy liền chạy trối chết, hắn vốn dĩ vì sư huynh động thủ trước nên ở bên ngoài, cũng là nơi kiếm khí rơi xuống yếu ớt. Lúc này Liệt Nhật Viêm không có bất cứ tôn kính gì đối với người Mông Cổ. Hắn trực tiếp ném từng tên lính Mông Cổ dọc đường lên đầu, dùng chúng chắn kiếm khí. Còn mình thì thừa cơ chạy về phía ngoài Kinh Nhạn cung. Đại tướng Bác Nhĩ Hốt nắm lấy Tư Hán Phi liều mạng đào tẩu. Nhưng hắn không biết, so với Liệt Nhật Viêm, Tư Hán Phi đã bị Lý Kinh Thiền nhắm tới từ lâu. Hắn muốn giết chết y, suy yếu sức mạnh của người Mông Cổ, cũng để trấn nhiếp bọn chúng. Sao có thể để y trốn thoát. Dưới chân khẽ động, Bác Nhĩ Hốt liền thấy Lý Kinh Thiền đã chặn trước mặt bọn họ. Bác Nhĩ Hốt đành phải nuốt nước bọt, trong lòng càng thêm sợ hãi. Tư Hán Phi thì mất thần, nổi giận gầm lên một tiếng như phát điên, sử hết võ công của mình, mâu sắt hóa thành ảo ảnh, công kích Lý Kinh Thiền. Lúc này Bác Nhĩ Hốt cũng kịp phản ứng, vội vàng vung loan đao, chém về phía Lý Kinh Thiền. Hai đại cao thủ Mông Cổ liên thủ tấn công. Lý Kinh Thiền không hề hoảng hốt, tay phải nắm lại, đánh ra! Một chiêu thức nguyên sơ, cực kỳ đơn giản, không thấy bất cứ điều gì tinh diệu huyền ảo. Nhưng chính là một quyền này, tất cả sức mạnh giữa trời đất dường như hội tụ lại trong một quyền này, có uy lực phá hủy dãy núi, cắt đứt sông lớn. Bác Nhĩ Hốt và Tư Hán Phi còn chưa kịp thốt ra một tiếng kêu thảm thì đã mất mạng tại chỗ! "Hoàng gia chết rồi!" "Hoàng gia chết rồi!" Những người Mông Cổ còn sống sót kêu to, người người đều bỏ chạy trốn mạng. Bảy đại cao thủ đang khổ chiến cũng ngẩn người ra tại chỗ. "Đi Nhạn Dực Điện bên phải, còn chờ gì nữa." Giọng Lý Kinh Thiền mơ hồ vang lên, bảy đại cao thủ bừng tỉnh ngộ, vội chạy đến Nhạn Dực Điện bên phải. Nha Mộc Ôn và Thôi Sơn Kính vốn canh giữ ở Nhạn Dực Điện bên phải lúc này đã không thấy đâu. Nhạn Dực Điện bên phải trống rỗng, chỉ có chín lối vào xuất hiện trước mắt mọi người. "Cái nào?" Đám người nhìn về phía Hàn Công Độ. Hàn Công Độ chỉ vào cửa sau bên trái nói: "Cái này, mọi người cùng nhau xuống!" Lý Kinh Thiền bắt lấy đầu đà Hoành Đao đang hấp hối, dẫn đầu nhảy xuống, A Thanh theo sát sau hắn. Hàn Công Độ và mọi người không dám thất lễ, lần lượt nhảy xuống. Ngay sau khi bọn họ nhảy xuống không lâu, nắp làm bằng thép tinh cũng chậm rãi xoay lại, che kín cả chín cửa hang. Rồi thì chín cửa hang chậm rãi chìm vào lòng đất, mặt đất của Nhạn Dực Điện bên phải lại khôi phục nguyên trạng. Tình huống này quả thực không thể tưởng tượng, không thể nào hiểu được. Dù là Lý Kinh Thiền cũng không thể nghĩ ra được chuyện gì đang xảy ra. Điều duy nhất có thể giải thích có lẽ là Kinh Nhạn cung này và thế giới này đang ẩn chứa một loại sức mạnh vĩ đại nào đó. Sau khi nhảy xuống, thân thể mọi người nhanh chóng rơi xuống. Rơi nhanh chừng hơn trăm trượng, thật khiến người ta rợn cả tóc gáy. Sau đó tất cả cùng rơi xuống một tấm lưới lớn. Lý Kinh Thiền xoay người rơi xuống, A Thanh theo sát phía sau hắn. "Không có cạm bẫy, mọi người xuống đây đi." Sau khi Lý Kinh Thiền chạm đất thì lên tiếng nhắc nhở. Hàn Công Độ, Bích Không Tình xoay người đáp xuống. Hàn Công Độ lập tức thắp ánh nến của mình lên, soi sáng xung quanh. Mọi người phát hiện phía trên đầu bọn họ hơn một trượng có một tấm lưới lớn, chất liệu lưới rất lạ, không biết làm bằng gì. Mỗi sợi dây trên đó đều to bằng cánh tay người trưởng thành. Còn chỗ mà bọn họ đang đứng là một khoảng không gian lớn rộng hơn hai mươi trượng. Một mặt tường có hình tròn lớn, bên trên có rất nhiều hoa văn và đồ án điêu khắc. Ba mặt tường còn lại đều có một cửa hang đen ngòm, khiến người ta rùng mình. "Cẩn thận vận chuyển khí tức." Giọng của Lý Kinh Thiền lại truyền đến, mọi người mới phát hiện hắn đang chữa thương cho Hoành Đao đầu đà. Chỉ thấy một tay hắn chống lên lưng Hoành Đao đầu đà, chân nguyên phun trào, giúp Hoành Đao đầu đà từng chút một chữa trị vết thương trong cơ thể, sắp xếp lại những luồng chân khí đang hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận