Toàn Cầu Cao Võ

Chương 602: Ta từng chạy thắng cấp tám!

Nhưng lúc này, Phương Bình cũng biết Giảo muốn làm gì, ngưng tụ một đạo khí huyết trong tay, lần này không cần Giảo nuốt, Phương Bình trực tiếp ném tới.
Giảo nuốt vào một cái, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, tiếp tục nhìn Phương Bình.
Phương Bình bất đắc dĩ, lại lần nữa ngưng tụ một đạo khí huyết, ném qua.
Giảo lại nuốt vào lần nữa.
Tần Phượng Thanh nhìn riết ngơ luôn!
Chuyện quái quỷ gì?
Vậy cũng được hả!
Vậy thì… lần sau gặp sinh vật cao cấp, mình cũng có thể dùng cách này để đào mạng?
Tần Phượng Thanh chuyển động con ngươi, nên cũng không thấy Phương Bình quay lưng.
Nhìn thấy, Phương Bình tặng anh ta một câu nói… lên đường bình an!
Nếu như không phải Phương Bình có thể liên tục bổ sung khí huyết, lần trước đã bị Giảo nuốt sống, còn có thể sống đến hiện tại?
Liên tiếp đút bảy, tám lần, Phương Bình đã có chút nôn nóng.
Mẹ nó, ngươi muốn ăn bao nhiêu chứ!
Giảo thật sự đói bụng.
Những ngày gần đây, nó đang không ngừng mở rộng Giảo Vương Lâm, năng lượng tiêu hao quá lớn.
Còn tại sao không ăn yêu thú thì… phí lời, có đầu bếp, ai sẽ tự mình động thủ xuống bếp chứ.
Lúc tiến vào địa quật, điểm tài phú của Phương Bình là 85 triệu.
Nhưng sau khi tiến vào địa quật, không tới một ngày, giờ khắc này, điểm tài phú của Phương Bình lại tiêu hao quá lớn.
Lúc trước đánh nhau với võ giả cấp năm, dùng mất một triệu, sau một đường lao nhanh, tiêu hao hơn 2 triệu, bây giờ cho Giảo ăn, mất liền một triệu, hơn nữa còn biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
80 triệu, 79 triệu…
Mãi cho đến 75 triệu, Giảo giống như ăn no, thỏa mãn ngậm miệng lại.
Thoải mái!
Giảo không nói gì, nhưng theo ánh mắt và ngôn ngữ hình thể, Phương Bình nhìn ra ý đó.
Tần Phượng Thanh bây giờ cũng yên tâm không ít, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể đi chưa?"
Phương Bình lườm anh ta một cái, chờ chết đi, còn đi, chạy đi đâu chứ!
Mẹ nó, lần này mình đến, cố ý vòng qua Giảo Vương Lâm, cái tên này còn kéo mình vào. Phương Bình đã quên, thật ra là chính cậu tự chạy vào.
Tần Phượng Thanh thật ra cũng ăn không ít đan dược, bây giờ khí huyết cũng dần dần khôi phục.
Phương Bình thấy thế, nhìn Giảo, nhỏ giọng nói: "Có thể ý nó là để em đi, anh ở lại, Tần Phượng Thanh, nếu không anh ở lại thử xem, em đi cũng không có sao…”
Mặt Tần Phượng Thanh tái mét.
"Em sẽ đến thành Hy Vọng, anh cho nó ăn chút khí huyết là được, Giảo đại vương rất dễ nói chuyện…"
Tần Phượng Thanh cắn răng nói: "Anh đi trước."
"Anh đi thử xem?"
Phương Bình xì cười một tiếng, khinh bỉ nói: "Em cho Giảo đại vương ăn no, nó mới không ăn anh, bây giờ anh đi, nó lập tức ăn anh cho mà xem!"
"Vậy… Vậy chúng ta cứ chờ?"
"Đúng, chờ, chờ nó đói bụng, em lại cho ăn… Cho ăn đến khi chúng ta không còn khí huyết nữa, lại bị nuốt vào."
Phương Bình tỏ vẻ đau khổ, vừa nãy cậu mới thử di chân một chút, Giảo ngay lập tức trừng cậu, cậu hơi sợ. Lần trước cậu một đi không trở lại, cũng đã ba tháng rồi.
Ba tháng, lâu như vậy không về, nếu Giảo có trí tuệ, e sợ sẽ đoán được là cậu sẽ bỏ chạy.
"Làm sao bây giờ?"
Phương Bình tính toán trong lòng, lần này, e sợ không thể thoát dễ dàng rồi.
"Cường giả cấp chín có thể đến đây không?" Phương Bình nhỏ giọng hỏi một câu.
Tần Phượng Thanh cũng ủ rũ, thấp giọng nói: "Ai lại rảnh tới đây làm gì, tìm đánh hả?"
"Vậy… Vậy chúng ta thật sự xong đời rồi."
Giờ khắc này, do trước đi vẫn bị đuổi giết, những thứ lấy được từ Giảo đều chưa chuyển thành điểm tài phú.
Điểm tài phú của cậu nhiều như vậy, cùng lắm là chống được tầm năm ba ngày, cậu sẽ sẽ bị nuốt. Khẩu vị của Giảo càng lúc càng lớn.
Trước đây, nó không ăn nhiều như vậy, hiện tại lại đút 6,7 triệu điểm tài phú, mới bao lâu chứ? Ăn sáu, bảy ngàn cal khí huyết rồi.
Nếu cứ thế mà một ngày ba bữa thì khó nói.
Phương Bình đang nôn nóng trong lòng, Giảo bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía xa.
Mà đúng lúc này, trời đã sáng!
Chớp mắt, đêm đen đã biến thành bình minh.
Trời vừa sáng, Phương Bình và Tần Phượng Thanh nhìn càng rõ ràng, xa xa, không trung giống như có bóng người!
Không, thật sự có người.
Sau một khắc, hai người liền cảm nhận được sóng năng lượng kịch liệt.
Có thể Giảo thu lại khí tức, có thể là đối phương tức đến nổ phổi nên không bận tâm đến, giờ khắc này, người đó toả ra sóng năng lượng có vẻ hơi trắng trợn không kiêng dè.
"Tông sư?"
Phương Bình nghi ngờ, Tần Phượng Thanh cau mày nói: "Không giống lắm… Địa quật cao cấp?"
Tông sư và cao cấp, thật ra rất khó phân biệt, đều là cường giả cao cấp, Tông sư chỉ là tôn xưng của nhân loại thôi. Nhưng cường giả nhân loại sẽ không quá rêu rao ở địa quật.
Phát tán khí tức không hề kiêng kị như thế, trừ phi đại chiến, bằng không, cường giả nhân loại vẫn rất biết điều.
Giảo giống như đang xác định cái gì, sau một khắc, ánh mắt Giảo lộ ra vẻ giận dữ.
Nó có trí khôn!
Nó nhớ khí tức của Phương Bình, nó cũng nhớ được khí tức của người đến.
Năm đó, khi nó vẫn còn là cấp bảy, thành Thiên Môn và thành Hy Vọng khai chiến, thành Thiên Môn cảm thấy Giảo Vương Lâm cản trở, đại quân đi qua còn phải đi đường vòng, cũng dễ dàng bị cường giả phục kích.
Nên thành Thiên Môn chuẩn bị càn quét Giảo Vương Lâm, bao gồm cả Giảo. Thành Thiên Môn thành có cả cấp bảy, tám, chín, cũng không sợ Giảo.
Mà người phụ trách lúc đó, chính là Lang Quân Đại thống lĩnh, cường giả cấp tám.
Thiên Lang thống lĩnh dù là anh ruột hắn, nhưng thực lực lại yếu hơn một chút.
Khi càn quét Giảo Vương Lâm, Lang Quân thống lĩnh mời anh của hắn đến áp trận (1), hai người đồng thời đến Giảo Vương Lâm. Kết quả… tuy Giảo chỉ có cấp bảy, thực lực lại rất mạnh, Lang Quân thống lĩnh cũng chỉ có thể đánh ngang tay với nó.
Sau đó, hai anh em vây công Giảo, cũng không thể triệt để giết Giảo, Thiên Lang thống lĩnh suýt chút đã bị giết.
Lúc đó, cường giả của Thành Hy Vọng cũng cảm nhận được đại chiến, có cường giả lại đây kiểm tra tình huống, nó kiêng kị bị kẻ khác đánh lén, mới không tiếp tục đuổi theo. Nhưng không có nghĩa là Giảo không thù dai.
Thú là loài thù dai nhất.
Lần trước hai thành đại chiến, trong ba Đại thống lĩnh của Thành Thiên Môn, Hổ Quân Đại thống lĩnh chết trận, vốn chuẩn bị đánh giết Báo Quân Đại thống lĩnh, kết quả sau đó mới phát hiện, Báo Quân Đại thống lĩnh lần trước phụ trách ở lại thủ thành, người đến chính là Lang Quân Đại thống lĩnh.
Đương nhiên, kẻ chết cũng là Lang Quân Đại thống lĩnh.
Giảo đột phá đến cấp tám, vốn là có tâm báo thù, nhưng nó đi một vòng Thành Thiên Môn, không cảm ứng được khí tức, hơn nữa, thành chủ Thành Thiên Môn bây giờ đang nổi giận, kém chút ra khỏi thành đại chiến với nó, Giảo chỉ có thể lui về.
Không ngờ ngày hôm nay, kẻ thù lại tự đưa mạng tới cửa!
Sau một khắc, khí thế Giảo tăng vọt, nổi giận gầm lên một tiếng, bay thẳng lên trời, trực tiếp giết đuổi Thiên Lang thống lĩnh.
"Kim Giác Thú Vương!"
Giữa không trung, Thiên Lang thống lĩnh cũng phát hiện Giảo, cũng nổi giận gầm lên một tiếng, cực kỳ phẫn nộ.
Bởi vì hắn cũng nhìn thấy hai người đang đứng dưới đất!
"Kim Giác Thú Vương hợp tác với võ giả của Hy Vọng Chi Địa giết phu nhân của mình?"
Thiên Lang thống lĩnh không khỏi nghĩ như thế, lại nhanh chóng đổi thành: "Nó cố ý chọc tức ta, dẫn ta tới đây?"
Hắn không thể không hoài nghi!
Thực lực của Kim Giác Thú Vương là gì?
Cảnh giới Tôn giả - cấp tám!
Thú Vương mạnh mẽ đến thế, sao lại không giết được hai võ giả trung cấp chứ? Nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy hai tên kia đang sống sờ sờ đứng ở đó.
Kim Giác Thú Vương lại xuất hiện ở chỗ này… Tuy nơi đây đã bị Kim Giác Chi Lâm bao trùm, nhưng Kim Giác Chi Lâm lớn như vậy, Kim Giác Thú Vương sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây?
Trong lòng ý nghĩ vạn ngàn, nhưng bây giờ không thể không chiến!
Kim Giác Thú Vương hùng hổ đánh tới, nếu mình trốn, thì lại không ổn.
Nơi này cách Thành Thiên Môn không xa, nếu giao thủ, thành chủ Thành Thiên Môn có thể đến cứu viện rất nhanh.
"Đùng!"
Giữa không trung, chớp mắt nổ tung, bắt đầu đánh nhau rồi
Bên dưới.
Phương Bình sửng sốt một chút, nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng đầu nói: "Anh đoán, có phải hắn ta đến đuổi giết chúng ta không?"
Sắc mặt Tần Phượng Thanh trắng bệch, nhỏ giọng nói: "Chắc vậy… Ánh mắt hắn nhìn chúng ta… thật là đáng sợ!"
"Cho nên...."
"Sơn cốc kia là nhà hắn."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, một giây sau, Phương Bình xoay người điên cuồng chạy trốn.
Mẹ nó, không có cách nào sống.
Mình chỉ là một cấp bốn nho nhỏ, bị Giảo nhìn chằm chằm thì thôi đi, giờ còn cướp sạch sào huyệt của một vị cường giả cao cấp, giết chết người không biết là vợ, là thiếp hay là người tình của hắn, hắn không muốn giết mình mới là lạ.
Tần Phượng Thanh cũng không cần Phương Bình nói, cũng liều cái mạng già, điên cuồng nốc thuốc vào miệng.
Chạy mau!
---
(1) Áp trận: hỗ trợ ổn định trận thế, thường ra tay sau cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận