Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1588

Một thương hạ xuống, sắc mặt Phương Bình thay đổi. Không nói lời nào, mười mấy thanh ngọc kiếm trong tay đều bị ném ra ngoài!
"Hừ!"
Người trên không hừ lạnh một tiếng, bóng thương như rồng, liên tiếp đánh nát bảy, tám thanh ngọc kiếm, nhưng thế thương cũng chỉ bị cản lại trong chốc lát, không tiếp tục nhắm vào Phương Bình.
Sắc mặt Phương Bình lần lượt biến đổi, nổi giận nói: “Mẹ kiếp, ông đây chọc gì tới các ngươi rồi?!”
Nói xong, trong tay xuất hiện thanh ngọc kiếm cuối cùng, đột nhiên quăng về phía xa xa.
"Phá không!"
Thanh ngọc kiếm này mới là hàng thật!
Vị cường giả dùng thương vừa xuất hiện lại hừ lạnh một tiếng, phương hướng Phương Bình ném đến cũng không phải là hắn, mà là một bóng mờ bên trái hắn.
"Lý Chấn... Bằng cái này vẫn chưa đủ để tiêu diệt ta!"
Người ở phía bên trái cũng không còn ẩn giấu diện mạo nữa, trong tay cầm trường kiếm, gương mặt đậm nét người phương Tây.
Phân hóa thể lực lượng tinh thần của Lý Chấn không có bóng người, chỉ có một thanh kiếm thông thiên. Thanh kiếm xuất hiện giữa trời, chém ra vô số vết nứt ở hư không.
Cường giả đến từ phương Tây nghiêm nghị đề phòng, nhưng cũng không sợ, khẽ quát một tiếng, trường kiếm bùng nổ ra ánh kiếm lóa mắt.
Ầm ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, răng rắc một tiếng… trường kiếm trong tay đối phương trực tiếp gãy vỡ, hóa thành bột mịn!
"Thật mạnh... Minh Vương... Danh bất hư truyền..."
Cường giả phương Tây miệng trào máu, đầu trực tiếp bị cắt thành hai nửa, ngay sau đó gian nan khôi phục lại.
Mà lúc này, Phương Bình cũng bị ánh đao của Triệu Hưng Võ chém trúng, kim thân bùng lên ánh sáng chói lòa như lửa, tiếng kim loại rền vang vọng khắp đất trời.
Trên bầu trời, cường giả cầm thương thấy phân hóa thể của Lý Chấn đã được dùng, cũng không còn chút kiêng kỵ nào, cười lớn một tiếng, cầm thương đâm thẳng về đầu Phương Bình!
"Chín đại trưởng lão cùng xuất hiện!"
Lúc này, sắc mặt nhóm người Khổng Lệnh Viên khó coi vô cùng! Chín đại trưởng lão, trừ Lâm Long đứng về phía Phương Bình, tám người khác đều đến!
Đây là chuyện không ai ngờ đến! Tà giáo thật sự dốc hết lực lượng! Dốc hết lực lượng để tiêu diệt Phương Bình! Ngoại trừ Đại Giáo Hoàng, tất cả cường giả cấp chín đều đã đến!
Cường giả cầm thương là Tứ trưởng lão, cường giả cầm kiếm là Ngũ trưởng lão.
Tứ trưởng lão vừa tiến lên tấn công Phương Bình, vừa quát lên: "Đánh nhanh thắng nhanh, giết Phương Bình, lập tức rút đi!"
Chín đại trưởng lão, lão Cửu đã chết trận, lão Thất tạo phản, bảy người còn lại đều ở đây. Một khi bị tóm gọn, tà giáo gần như triệt để bị hủy.
"Nghĩ hay lắm!"
Ngay vào lúc này, hai bóng người phá không mà tới.
"Phá không!"
Lão Lý chém ra một kiếm, dùng hết toàn lực, không chém về phía cường giả cầm thương, mà chém về phía cường giả cầm kiếm đã bị thương bởi một kiếm từ phân hóa thể lực lượng tinh thần của Lý Chấn.
Ngô Khuê Sơn cũng cầm đoản kiếm cấp chín trong tay, đoản kiếm xuất hiện giữa trời, bắn trúng trường thương, khiến đầu thương bị lệch vị trí.
Cánh tay trái kim thân của Phương Bình trực tiếp bị ánh thương rạch một đường dài, gần như phế cả cánh tay.
Phương Bình gần như muốn khóc, mắng to: “Đều đến! Lão Trương khốn kiếp… Mẹ nó, thế mà đến đủ cả!”
Chín đại trưởng lão đều đến! Nếu lão Ngô và lão Lý còn không đến nữa, hắn sẽ đi đời nhà ma.
Cường giả nắm thương không thể một thương tiêu diệt Phương Bình, giận tím người, nổi điên nói: "Khốn kiếp! Xảy ra chuyện gì!"
Vì sao Ngô Khuê Sơn cùng Lý Trường Sinh lại đến nhanh như vậy? Nãy giờ còn chưa tới năm phút đồng hồ! Cường giả giao thủ tốc độ cực nhanh, từ nãy đến giờ cũng chỉ mới ba bốn phút. Thế mà Ngô Khuê Sơn và lão Lý lại đi ra rồi!
Vì sao!
Chín đại trưởng lão cùng xuất hiện, tuy lão Thất làm phản, nhưng trong tám đại trưởng lão ở đây, có bảy người đã lĩnh ngộ bản nguyên, vô cùng mạnh mẽ, nhưng hiện tại liên tiếp xuất hiện biến cố!
Không ai trả lời hắn, Ngô Khuê Sơn chớp mắt xuất hiện bên cạnh Phương Bình.
Bên kia, lão Lý chém ra một kiếm, vị Ngũ trưởng lão đã bị trọng thương biến sắc, gầm nhẹ một tiếng, lực lượng phá diệt mạnh mẽ tuôn ra, không hề phòng ngự, mà ngưng tụ thành một thanh kiếm hư vô, trực tiếp về phía Lý Trường Sinh!
"Chết!"
"Chết!"
Hai người đồng thời quát lên một tiếng, ầm ầm, bầu trời gần như bị đâm thủng!
...
Ma Võ, bên bờ biển ở khu Nam.
La Nhất Xuyên cản lại sóng biển động, sắc mặt biến đổi, cắn răng nói: "Mười mấy vị cấp chín... Đáng chết! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"
Người bình thường và võ giả sơ trung cấp lúc này đều cảm nhận được động tĩnh cực lớn trên biển. Cả thành phố Ma Đô đều đang rung động! Nhưng những người này còn tưởng Phương Bình đang đột phá.
Tuy nhiên, chỉ có võ giả cao cấp biết chuyện gì đang xảy ra.
Hơn mười vị cường giả cấp chín đang giao chiến trên biển!
Không chỉ cấp chín, còn có không ít cấp bảy cấp tám, võ giả cao cấp của Ma Võ lúc này đều đang chạy tới bờ biển, bắt đầu đánh tan biển gầm sóng dữ. Đại chiến nổ ra trên biển, gây nên sóng thần cực lớn, nếu không đánh tan, Ma Đô có lẽ sẽ bị sóng thần phá hủy đi một nửa thành phố.
Mặc dù như thế, những cường giả này vẫn là tiều tụy vì lo lắng! Hơn mười vị cấp chín, mấy chục cấp bảy cấp tám… Có một phe không cần đoán, tất nhiên là nhóm người Phương Bình, vậy phe còn lại là ai?
Lúc này, trên bờ biển, Tổng đốc Ma Đô, một người đàn ông trung niên liếc nhìn xa xa, đột nhiên quát lên: "Võ giả cao cấp của Ma Đô theo ta diệt địch!"
"Tổng đốc!"
Có người khẽ quát một tiếng, 3 vị Bộ trưởng của ba bộ trước khi đi đã dặn dò không cho Tổng đốc Ma Đô tham dự trận chiến này.
"Xảy ra chuyện rồi!" Tổng đốc Ma Đô cũng khẽ quát một tiếng!
Vượt ngoài mong muốn! Cấp chín tham chiến lại cao hơn 10 người, điều này hoàn toàn không nằm trong dự liệu.
"Tổng đốc! Không thể tự ý xuất chiến, bây giờ địch ta không phân..."
"Ngươi..."
"Bao gồm cả ngươi và ta!"
Cường giả đứng bên người Tổng đốc Ma Đô than nhẹ một tiếng, bổ sung thêm một câu. Phải, bao gồm cả ngươi và ta.
Lúc này chạy đến tham chiến, cũng không ai biết ngươi có phải là người của tà giáo hay không, một khi phản bội, chính là tai họa lớn.
Tổng đốc Ma Đô một mặt không cam lòng, cuối cùng chợt quát lên: "Đánh tan biển động, đóng giữ các nơi, phòng ngừa náo loạn!"
Nghe theo lệnh của Tổng đốc Ma Đô, cường giả bản địa bắt đầu hành động, chỉ là gương mặt khó nén vẻ lo ưu, không biết kết quả trận này như thế nào?
Đánh nhau trên mặt đất. Hẳn là khai chiến với tà giáo. Nhưng tà giáo… từ đâu có nhiều cường giả như vậy!
Trong ấn tượng của rất nhiều người, tà giáo có cường giả cấp bảy là cùng, cấp tám càng hiếm thấy.
Nay, cấp chín tham chiến đã hơn 10 người, còn có rất nhiều võ giả cấp bảy cấp tám. Tà giáo điều động ít nhất 5 vị cấp chín trở lên! Vậy thì vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người rồi!
...
Trên biển, lão Lý và cường giả cầm kiếm cùng nhau xuất kiếm, hư không bị ép giữa hai ánh kiếm bị phá nát.
Lão Lý cười to nói: "Chỉ đến như thế!"
"Hừ!"
Cường giả cầm kiếm hừ lạnh một tiếng, nếu không phải trước đó mình bị phân hoá thể lực lượng tinh thần của Lý Chấn trọng thương, Lý Trường Sinh sao dám khinh thường mình!
Crack crack... Hư không phá nát.
Kim thân lão Lý lấp loé, đạp lên hư không mấy chục bước, trước ngực xuất hiện một lỗ thủng.
Đối thủ của ông càng thảm hại hơn. Cái đầu vừa mới khôi phục lại bị đánh vỡ, vô số vật chất bất diệt tràn vào tu bổ cái đầu.
Phía bên này, Ngô Khuê Sơn cũng ra tay đánh nhau với cường giả cầm thương.
Hai người đánh vào hư không, ánh kiếm ánh thương lan tràn, khiến Phương Bình sợ hãi vội vàng trốn chạy.
Chạy được một đoạn, Phương Bình quát: "Còn không mau đi! Nếu còn có thêm người đến, ông đây xem như các ngươi lợi hại! Chín vị đại trưởng lão đều đã đến, chẳng lẽ Đại Giáo Hoàng sẽ đến sao?
Hắn vừa mới gào thét, bên kia, pháp trượng của Ma Nhĩ Tháp bùng lên ánh sáng vàng chói mắt, hắn quát lớn một tiếng, một trượng đánh nát đầu một vị cường giả cấp tám!
"Lý Việt!" Trong năm người còn lại, có người thảm thiết kêu lên một tiếng, âm thanh thê lương.
Quân Tinh Lạc có người hy sinh rồi!
Nhưng điều này cũng chẳng là gì, quân Tinh Lạc vừa mới có người chết trận, phía Bát trưởng lão, Lưu Phá Lỗ bị đánh bay ngược ra, trên ngực bị đánh thủng một lỗ, rơi xuống biển rộng.
"Lưu lão!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận