Thiên Phú Vạn Cổ Vô Song, Một Tay Quét Ngang 3000 Đế!

Chương 5: Hài hước cực kỳ

**Chương 5: Hài hước cực kỳ**
Rạng sáng năm giờ.
Lộ thiên diễn võ trường.
Từng tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên.
Trong đó, một thân ảnh với tốc độ cực nhanh lướt qua bầu trời.
Mỗi lần đáp xuống, chân hắn lại đạp mạnh vào không khí, sau một khắc liền giống như đạn pháo bay vút về phía khác.
Một lát sau.
Thân ảnh này đáp xuống mặt đất.
Lộ ra khuôn mặt tuấn lãng của thiếu niên.
"Mở hệ thống giao diện!"
Tô Hồng thầm nói trong lòng.
Sau một khắc, giao diện hiện ra.
Tính danh: Tô Hồng
Thiên phú: Vạn cổ vô song
Khí huyết: 85 (+)
Tinh thần: 23 (+)
Thể chất: Phàm thể ·3% (+)
Võ kỹ: Kim Cương Quyền · hoàn mỹ, Phù Quang Chưởng · hoàn mỹ, Đạp Không Bộ · hoàn mỹ.
Võ đạo giá trị: 0
"Trong vòng một đêm, một môn võ học cấp D, hai môn võ học cấp E, tất cả đều đạt tới cảnh giới hoàn mỹ!"
Tô Hồng phấn chấn nắm chặt nắm đấm.
Hắn đi tới trước dụng cụ đo lường chiến lực nhất giai.
Hết quyền này đến chưởng khác, liên tục tung ra.
Sau khi liên tục đánh trong một phút.
Tô Hồng xác định được chiến lực của mình.
Giá trị chiến lực đều dao động trong khoảng 1800 ~ 1900.
100 điểm khí huyết là võ giả sơ đoạn nhất giai.
200 điểm là trong phạm vi nhất giai.
300 điểm là cao đoạn nhất giai.
Nói cách khác.
Chiến lực hiện tại của hắn.
Đã vô hạn tiếp cận, võ giả trong phạm vi nhất giai bình thường.
Đương nhiên, không tính đến việc võ giả sử dụng võ học gia tăng chiến lực.
Nhưng như vậy cũng đã rất kinh người.
Phải biết.
Khí huyết hiện tại của Tô Hồng bất quá 85 điểm.
Vẫn chỉ là một võ đồ thường thường không có gì lạ.
Mà lôi đài tận đấu quyền anh ngầm, cũng có phân chia đẳng cấp.
Võ đồ đấu với võ đồ, chuẩn võ giả đấu với chuẩn võ giả, võ giả đấu với võ giả!
Với thực lực hiện tại của hắn, đối đầu với võ đồ, thậm chí là chuẩn võ giả, hoàn toàn là dễ như trở bàn tay!
"Tận đấu quyền anh ngầm mỗi ngày đều có tổ chức, tối nay sẽ đi xem thử một phen."
"Về nhà trước!"
...
"Tiểu Hồng, luyện võ xác thực cần phải khổ luyện, nhưng tốt nhất ngươi vẫn đừng nên thức suốt đêm, phải học cách nghỉ ngơi..."
Lúc ăn điểm tâm, thím do dự một chút, vẫn là mở miệng khuyên nhủ.
Chú cũng gật đầu, "Không nên nôn nóng như vậy, kiên trì, tích lũy từng bước mới là quan trọng nhất, vẫn là cần phải kết hợp giữa khổ luyện và nghỉ ngơi."
Hai người biểu hiện như thường ngày.
Căn bản không nhìn ra mảy may dáng vẻ ưu sầu đêm qua.
"Yên tâm đi chú thím, trạng thái của ta rất tốt."
Tô Hồng vừa ăn bánh bao, vừa cười nói.
Tô Tiểu Mẫn cười hì hì nói: "Cha mẹ không cần lo, ca ca mạnh mẽ như trâu, bây giờ bảo huynh ấy cày một ngày ruộng cũng không cần thở dốc!"
Tô Tiểu Hải ban đầu cũng định trêu chọc một chút, nhưng nghĩ tới đêm qua bị cho một trận đòn, lần này rút kinh nghiệm, im lặng không lên tiếng.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn là đúng.
Tô Tiểu Mẫn vừa trêu chọc như vậy, Tô Hồng cũng không để bụng.
Thím thì véo chặt lỗ tai Tô Tiểu Mẫn.
"Sao lại nói chuyện với ca ca như vậy!"
"Ca, cứu muội!" Tô Tiểu Mẫn hít hà hơi lạnh, gọi Tô Hồng cầu cứu.
"Đáng đời." Tô Hồng cười ha ha.
Thấy vậy, Tô Tiểu Hải thầm may mắn, may mà bản thân thông minh.
Trong tiếng cười nói rộn rã, bữa điểm tâm kết thúc.
"Cha mẹ, bọn con đi học đây!"
"Thúc thúc thẩm thẩm, con dẫn hai đứa đi trước."
"Trên đường cẩn thận, Tiểu Hải, Tiểu Mẫn, ở trường đừng có bắt nạt bạn học, nhưng nếu có người bắt nạt các con, thì cứ đánh cho ta, nhà chúng ta không chủ động gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức, biết chưa!"
Tô Tiểu Mẫn kéo dài giọng nũng nịu: "Ai nha ~ mẹ ~ con biết rồi, con đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể bắt nạt bạn học chứ?"
Tô Tiểu Hải bên cạnh giật giật khóe miệng.
Em đúng là không bắt nạt người khác.
Nhưng rảnh rỗi em lại thích đánh ta thôi!
"Hay là mách mẹ một chút?"
Tô Tiểu Hải thầm nghĩ, liền thấy Tô Tiểu Mẫn cười hì hì lườm mình một cái.
Nhất thời, Tô Tiểu Hải sáng suốt lựa chọn ngậm miệng.
Thấy mẹ hướng mình nhìn qua.
Tô Tiểu Hải tự tin nhếch khóe miệng, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: "Mẹ, con không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi, ai có bản lĩnh đó mà bắt nạt con?"
"Ngoại trừ Tô Tiểu Mẫn." Tô Tiểu Hải trong lòng bổ sung một câu.
Rất nhanh.
Tô Hồng mang theo đệ đệ muội muội rời khỏi tiểu khu.
Vừa ra khỏi cửa, hắn liền thấy.
Hai tiểu gia hỏa này, nụ cười trên mặt đã biến mất.
Hai hàng lông mày hiện ra vẻ lo lắng.
"Nha a, bây giờ còn học được cả trò biến sắc mặt sao?"
Tô Hồng một tay xoa đầu đệ đệ, một tay xoa đầu muội muội.
"Ui da! Xoa đầu sẽ không cao lên được!"
Tô Tiểu Mẫn bất mãn lên tiếng kháng nghị.
"Ca, hôm qua huynh nói thật sao?"
Tô Tiểu Hải liếc nhìn Tô Hồng một cái, trong mắt mang theo vài phần chờ mong.
"Thật sự đã có biện pháp giải quyết rồi sao? Không phải là gạt bọn muội chứ?"
Nói đến đề tài này.
Tô Tiểu Mẫn cũng không thèm kháng nghị Tô Hồng hung ác nữa.
Mặc cho Tô Hồng xoa đầu.
Nhỏ giọng nói: "Ca, huynh phải nói thật, không được thì bọn muội sẽ nghỉ học, giúp đỡ việc nhà!"
Bước chân Tô Hồng dừng lại.
Đưa mặt đệ đệ muội muội lại gần.
Hắn vẻ mặt thành khẩn, từng chữ từng câu nói.
"Yên tâm, ta không lừa các ngươi, ta thật sự có biện pháp."
Thấy Tô Hồng nghiêm túc như vậy.
Ánh mắt Tô Tiểu Hải và Tô Tiểu Mẫn triệt để sáng lên.
Bọn hắn biết, một khi Tô Hồng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc này, thì sẽ không lừa bọn hắn.
Điều này nói rõ, hắn thật sự có biện pháp.
"A!"
Tô Tiểu Mẫn vui vẻ nhảy cẫng lên.
Tô Tiểu Hải cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Thấy đệ đệ muội muội khôi phục vẻ hoạt bát như trước kia.
Khóe miệng Tô Hồng hơi cong lên.
Đây chính là ý nghĩa cho những nỗ lực của hắn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì để cho người nhà nở nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Sau khi đưa đệ đệ muội muội đến trường.
Mười mấy phút sau.
Tô Hồng đi vào Tinh Thành nhất trung, lớp 12/6.
Vừa vào cửa, Trần Lâm liền hớn hở bảo Tô Hồng mau chóng ngồi xuống.
"Tô Hồng, cân nhắc thế nào rồi, tối đến xem chút không?"
"Ta không đi được."
Tô Hồng lắc đầu nói.
"Ngươi chắc chứ?"
Trần Lâm trợn to mắt.
"Vậy là ngươi thật sự muốn bỏ lỡ một bộ phim võ giả chém giết, quyết định vậy không hối hận chứ?"
Ta không cần xem, ta đi đánh!
Tô Hồng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn không định nói cho Trần Lâm, bởi vì nói ra, Trần Lâm khẳng định sẽ ngăn cản hắn.
Thậm chí còn có thể mách với chú và thím, khiến cho người ta càng thêm lo lắng.
"Tất cả im lặng!"
Lúc này, chủ nhiệm lớp Lý Minh đi tới.
"Tất cả mọi người đến nhà thi đấu tập hợp."
Lời này khiến cho các học sinh ngạc nhiên.
"Thưa thầy, không tự học buổi sáng sao?"
Lý Minh cười nói.
"Cũng có thể tự học buổi sáng, nhưng hôm nay hiệu trưởng đặc biệt mời một vị võ giả tam giai, đến truyền thụ cho mọi người một môn võ học cấp C, các ngươi xác định không đi?"
Võ giả tam giai đích thân dạy! ?
Lại còn là võ học cấp C!
Các học sinh kịp phản ứng, lập tức gào thét ầm ĩ chạy tới nhà thi đấu.
Tốc độ nhanh đến mức nào?
So với ngày thường giờ nghỉ trưa chạy đi nhà ăn còn nhanh hơn!
"Võ học cấp C?"
Tô Hồng mắt sáng rực.
Hắn hiện tại không sợ võ học khó, chỉ sợ võ học không đủ!
"Võ học cấp C? Ta dựa vào, nếu ta học được, chẳng phải là trong kỳ thi cuối tháng sẽ thoải mái chém giết!"
Trần Lâm hưng phấn vung vẩy nắm đấm.
Tiến đến bên người Tô Hồng, nhỏ giọng nói.
"Nếu học xong cái này, ta nói không chừng còn dám đi tận đấu quyền anh ngầm đánh một trận!"
Tô Hồng khiếp sợ nhìn hắn.
Trần Lâm trừng mắt, vỗ Tô Hồng một cái.
Khó chịu nói: "Sao thế, không phải huynh đệ, ngươi không tin ta à?"
Tô Hồng còn chưa kịp lên tiếng, Trần Lâm đã tự mình xì hơi.
"Thôi được rồi, học được ta cũng không đi đánh, đám võ giả kia ra tay tàn nhẫn thật sự, mà lại võ học đạt đến cảnh giới đại thành cũng không ít, ta đi cũng chỉ là đưa đồ ăn, vẫn nên thành thành thật thật đứng xem thì hơn."
Nói xong, Trần Lâm bỗng nhiên nháy mắt, ra vẻ lão luyện vỗ vỗ bả vai Tô Hồng.
"Tiểu Hồng à, ta rất coi trọng ngươi... Chờ Kim Cương Quyền của ngươi đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, ngươi đi đánh, ta đặt cược, sau đó chúng ta chia đều lợi nhuận, hung hăng kiếm một khoản!"
Nói xong, Trần Lâm tự mình cười vui vẻ.
"Ta có phải rất hài hước không?"
Tô Hồng giơ ngón tay cái lên: "Hài hước cực kỳ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận