Thiên Phú Vạn Cổ Vô Song, Một Tay Quét Ngang 3000 Đế!

Chương 2: Vạn cổ vô song

**Chương 2: Vạn cổ vô song**
Khu dân cư cũ kỹ.
Vài ngọn đèn đường le lói ánh sáng.
Tô Hồng về đến trước cửa nhà.
Đang định đẩy cửa bước vào.
Bỗng nhiên, động tác khựng lại.
Chỉ nghe sau cánh cửa mơ hồ truyền đến âm thanh trò chuyện của thúc thúc và thím.
"Em nhớ một tháng nữa là đến hạn nộp tiền nhà rồi, còn thiếu bao nhiêu?"
"Phải đóng một lần cả năm, còn thiếu hơn 8000..."
Âm thanh trong phòng im bặt một lúc, sau đó là tiếng thở dài.
"Anh sẽ nghĩ cách."
Tô Quốc Minh nói khẽ.
"Chuyện này đừng nói với bọn nhỏ, nhất là Tiểu Hồng."
"Nó đang thời kỳ quan trọng, sắp thi cao khảo rồi, đừng để nó biết..."
Nghe những lời này.
Tô Hồng hạ tay xuống, tựa lưng vào vách tường, im lặng không nói.
Trong phòng lát sau, lại vang lên âm thanh.
"Em biết."
Giọng thím lộ rõ vẻ lo âu.
"Em nghe hàng xóm nói, muốn đăng ký thi võ khoa, tốn không ít tiền báo danh..."
"Bao nhiêu?"
"Đại khái phải mấy vạn."
Yên tĩnh.
Một lát sau, tiếng bật lửa vang lên.
Tô Quốc Minh đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, không nói gì.
Thím do dự nói: "Hay là em dừng uống thuốc đi, đằng nào cũng không chữa khỏi, tiết kiệm được không ít tiền..."
"Mà Tiểu Hải, Tiểu Mẫn cũng vào cấp hai rồi, đang tuổi ăn tuổi lớn, lại thêm luyện võ, ăn uống không thể tiết kiệm!"
"Em dừng thuốc, ra ngoài tìm việc làm lại, chứ chỉ nhận đồ thêu ở nhà, không đủ..."
"Thân thể em vốn đã kém, đừng nghĩ mấy chuyện này."
Tô Quốc Minh trầm giọng nói.
"Em cứ điều trị, Tiểu Hải Tiểu Mẫn ăn uống không phải tiết kiệm, cứ mua."
"Tiền báo danh của Tiểu Hồng cũng thế, nó là đứa có thiên phú luyện võ tốt nhất nhà ta, nhất định phải luyện..."
"Thế nhưng..."
"Không có nhưng gì hết!"
Tô Quốc Minh nói khẽ.
"Cái nhà này có anh ở đây, không sập được!"
"Anh sẽ nghĩ cách, những chuyện này em đừng nói với ba đứa."
"Đừng nói nữa, kẻo đánh thức Tiểu Hải, Tiểu Mẫn, mà giờ này, Tiểu Hồng chắc cũng sắp về rồi."
"... Ừ, em đi dán thuốc cao cho anh trước."
"Được."
Tô Hồng đứng ở cửa, cúi đầu, không lên tiếng, siết chặt nắm đấm.
Một lát sau.
Tô Hồng hít sâu một hơi.
Gượng cười, đẩy cửa bước vào.
"Con về rồi!"
Trong phòng khách chật hẹp.
Thúc thúc Tô Quốc Minh đang nằm trên ghế sô pha.
Thím cầm miếng thuốc cao mùi nồng.
Nghe thấy giọng Tô Hồng.
Vẻ u sầu trên mặt hai người thoáng chốc tan biến.
Cùng nở nụ cười.
"Tiểu Hồng về rồi à!"
"Hôm nay luyện thế nào?"
Tô Quốc Minh cười hỏi.
"Tiến bộ rất lớn!"
Tô Hồng cười hắc hắc.
Tiến lên thuần thục nhận lấy miếng thuốc cao trong tay thím.
"Thím để con."
"Ôi cái thằng nhóc này!" Thím chọc đầu Tô Hồng, "Đây là chồng của ta! Còn tranh với ta."
"Ha ha ha!"
Ba người cùng bật cười.
Dán xong thuốc cao.
Tô Quốc Minh đứng dậy.
Vỗ vai Tô Hồng.
"Luyện muộn như vậy, nghỉ sớm đi, kẻo mai không có tinh thần!"
"Vâng!"
Tô Hồng đáp lời, lại cười hì hì nói.
"Thúc, có cần con đỡ thúc về phòng không?"
"Hửm!?"
Tô Quốc Minh trừng mắt, "Thằng nhóc này, lớn rồi phải không, dám trêu cả thúc à?"
Tô Quốc Minh giơ tay lên, làm bộ muốn đánh.
Tô Hồng cười hì hì né tránh, chạy vào phòng.
"Thằng nhóc này."
Tô Quốc Minh cười lắc đầu.
Vừa bước ra một bước.
Sắc mặt hắn thay đổi.
Tay vội ôm lấy lưng.
Trên mặt lộ vẻ đau đớn.
Thím vẻ mặt đau lòng đến đỡ hắn, hai người chậm rãi về phòng.
Mà một bên khác.
Tô Hồng vừa về đến phòng.
Khẽ đóng cửa lại, nụ cười trên mặt hắn biến mất.
Bọn họ ở căn phòng hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh.
Thúc thúc, thím ở một phòng.
Hắn cùng em trai Tiểu Hải và em gái Tiểu Mẫn, dùng chung một phòng.
Giường tầng, giống kiểu ký túc xá trường học, có hai chiếc.
Em trai, em gái khi thì tầng trên, khi thì tầng dưới, dùng chung một chiếc giường tầng.
Tô Hồng dùng một chiếc giường tầng khác, tầng dưới, còn tầng trên trống thì dùng để chất đồ đạc.
"Không đánh thức chứ."
Tô Hồng nhìn hai đứa em đang ngủ say.
Rón rén nằm lên giường.
Vừa đắp chăn.
Chợt nghe thấy em trai Tô Tiểu Hải lên tiếng.
"Anh."
"Vẫn chưa ngủ à?" Tô Hồng nói khẽ.
"Anh, em cũng chưa ngủ!"
Đầu Tô Tiểu Mẫn thò ra từ trong chăn.
"Hai đứa này..."
Tô Hồng cạn lời.
Đang muốn nói gì.
Chợt nghe thấy em trai Tô Tiểu Hải nói.
"Anh, em không muốn đi học nữa."
Tô Hồng cau mày, "Vì sao?"
Hắn ngồi dậy.
Trầm giọng nói: "Là có người bắt nạt em ở trường à?"
"Làm gì có chuyện đó."
Tô Tiểu Hải bĩu môi: "Em không đánh bọn họ là may rồi, còn bắt nạt em, em cho bọn họ hai đấm là sưng vù mặt ngay!"
"Vậy thì vì sao?"
Tô Hồng không hiểu.
Tô Tiểu Hải ghé vào đầu giường, nói nghiêm túc.
"Em muốn nghỉ học sớm để phụ giúp gia đình, bây giờ em còn khỏe hơn cả cha, có thể giúp cha khuân vác đồ."
Thúc thúc Tô Quốc Minh là công nhân bốc dỡ hàng.
"Còn có em."
Tô Tiểu Mẫn cũng nhỏ giọng nói.
"Em với Tiểu Hải, như vậy cha có thể nghỉ ngơi... Mà em còn khỏe hơn cả Tiểu Hải, Tiểu Hải không đánh lại em, em chắc chắn khuân vác nhanh hơn nó!"
"Em nói gì!" Tô Tiểu Hải sốt sắng.
"Sao nào Tiểu Hải, muốn so tài với chị không?"
Tô Tiểu Mẫn dựng mày lên, Tô Tiểu Hải lập tức xìu xuống.
Nhìn hai đứa em đùa giỡn, Tô Hồng lại rơi vào trầm mặc.
Hắn biết, em trai em gái đã nghe thấy những lời thúc thúc và thím nói.
"Anh, anh thấy thế nào?"
Tô Tiểu Hải hỏi.
"Thấy cái rắm, lo mà học hành cho tử tế."
"Đừng mà anh!"
Tô Tiểu Hải nói khẽ.
"Thiên phú luyện võ của em và Tiểu Mẫn đều không bằng anh, bọn em nghỉ học trước để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, anh chuyên tâm luyện võ, sau này thi đỗ đại học võ đạo, trở thành võ giả, em và Tiểu Mẫn tha hồ mà hưởng thụ!"
Tô Tiểu Mẫn cũng cười hì hì nói: "Đúng vậy anh, anh thành võ giả, em lập tức không đi làm, sau này ở nhà ăn bám anh, tất cả nhờ anh nuôi!"
Tô Hồng miễn cưỡng giật khóe miệng: "Hai đứa này thật là..."
Hắn không biết nên nói gì.
Em trai, em gái quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Điều này làm cho Tô Hồng - người làm anh, trong lòng như có một bức tường chắn ngang.
Thấy Tô Hồng không nói gì.
Tô Tiểu Hải và Tô Tiểu Mẫn liếc nhau.
Còn muốn nói gì đó.
"Thôi."
Tô Hồng xoa mặt, tự tin cười một tiếng.
"Hai đứa cứ yên tâm đến trường, chuyện trong nhà, chưa đến lượt các em phải lo."
"Anh đã có cách giải quyết tiền báo danh và tiền thuê nhà rồi."
Nghe vậy, Tô Tiểu Hải, Tô Tiểu Mẫn ngẩn ra, kinh ngạc nói.
"Thật ạ?"
Nói gì thì nói vẫn chỉ là trẻ con...
Tô Hồng khẽ gật đầu.
"Nói nhảm, anh của các em luyện võ uổng công à!"
Nói rồi, Tô Hồng nhếch miệng, hai tay mở ra.
"Có hiểu cái gì gọi là thiên phú không hả!"
Tô Tiểu Hải và Tô Tiểu Mẫn liếc nhau, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ vui mừng.
Nếu như có thể, bọn họ đương nhiên không muốn nghỉ học.
Sau khi kinh ngạc, Tô Tiểu Hải nhìn bộ dạng ra vẻ của Tô Hồng, bật cười.
"Anh, anh lại lên mặt rồi?"
Tô Hồng nhíu mày, cốc đầu Tô Tiểu Hải một cái.
Tô Tiểu Mẫn ban đầu cũng cười hì hì định nói gì đó.
Nhưng thấy Tiểu Hải bị đánh kêu gào, Tô Tiểu Mẫn rụt cổ lại, vội vàng nuốt lời trêu chọc vào trong.
"Em có phải cũng muốn nói gì không?"
Tô Hồng cúi đầu nhìn Tô Tiểu Mẫn.
"Hả?"
Tô Tiểu Mẫn hai tay kéo chăn, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, ánh mắt láo liên.
"Anh... Em không nói gì cả, anh đừng vu oan cho em!"
Nói rồi, Tô Tiểu Mẫn kéo chăn, che kín đầu.
"Thôi được rồi, ngủ sớm đi."
Tô Hồng bật cười, nói với hai đứa, rồi quay người ra khỏi phòng.
Nhẹ nhàng mở cửa lớn, đứng trên hành lang chật hẹp.
Vịn lan can, nhìn bầu trời đêm, thất thần.
Không biết qua bao lâu.
Hắn tự giễu cười.
"Thiên phú của ta tốt? Có lẽ vậy... Nhưng còn thiếu rất nhiều..."
Tô Hồng hít sâu một hơi, sau đó bỗng nhiên thở ra, như muốn trút hết mọi phiền muộn trong lòng!
Chợt, trong đầu hắn nhớ tới những lời Trần Lâm nói với hắn buổi chiều.
"Sàn đấu quyền anh ngầm..."
Tô Hồng tự lẩm bẩm, lấy ra chiếc điện thoại đầy vết nứt tìm kiếm.
Ánh mắt dừng lại ở dãy tiền thưởng kếch xù kia.
"Với Kim Cương Quyền nhập vi của ta, không phải là hoàn toàn không có khả năng!"
Tô Hồng tự nhủ, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
Cùng đường thì phải thay đổi, nếu không, mặc kệ là tiền báo danh võ khoa, hay là hoàn cảnh khốn khó của gia đình, hắn đều không thể giải quyết.
Trước kia hắn còn có chút do dự.
Nhưng hai đứa em vừa vào cấp hai, đã quyết tâm từ bỏ võ đạo, muốn giúp đỡ gia đình.
Hắn Tô Hồng, một nam nhân 18 tuổi, lo trước lo sau, như vậy còn ra thể thống gì!
Ngay khi Tô Hồng quyết định.
Một âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu.
"Đinh, kiểm tra thấy võ đạo chi tâm không lùi bước của ký chủ, hệ thống trói chặt thành công!"
"Đinh, gói quà tân thủ đã tự động mở!"
"Đinh, chúc mừng ký chủ nhận được thiên phú: Vạn cổ vô song!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận