Thiên Phú Vạn Cổ Vô Song, Một Tay Quét Ngang 3000 Đế!

Chương 202: Ngươi đặt cái này đánh du kích đâu!

**Chương 202: Ngươi đặt cái này đánh du kích đâu!**
"Thao, ngươi đi theo ta làm cái lông gì!"
"Kẻ nào theo ngươi? Ta muốn đi tìm Trần Miểu đoạt chìa khóa!"
"..."
Tại tầng bảy của khu ký túc xá số sáu, Đường Cô Vân và Ngao Hải, hai người đang cùng nhau hướng về khu ký túc xá số bảy tiến đến.
Một phút đồng hồ trước, bọn hắn chạm mặt, một đường cãi nhau đến tận bây giờ.
Đường Cô Vân mặt mày khó chịu, nhìn Ngao Hải mà tâm tình cực kỳ bực bội.
Sở dĩ hắn khó chịu như vậy, là bởi vì hắn và Ngao Hải cùng đến từ một tỉnh — tỉnh Nam Hải.
Gia tộc hai người tại địa phương đều rất có sức ảnh hưởng, đây cũng là nguyên nhân khiến hai người quen biết nhau từ nhỏ.
Thiên phú hai người lại cực kỳ trác tuyệt, người trong nhà đều lấy đối phương làm tấm gương giáo huấn bọn hắn, điều này làm cho hai người nhìn nhau không vừa mắt.
Từ hồi tiểu học đã bắt đầu tranh đấu, trong lúc đó thắng bại đủ cả, cứ tranh đấu như vậy cho đến kỳ thi võ khảo trước đó không lâu.
Trong kỳ thi võ khảo, Đường Cô Vân kém một chút, bị Ngao Hải dùng tinh thần lực đánh lén dẫn đến bại trận, trở thành Võ bảng thứ hạng chót. (Mắt: Bảng nhãn, người đỗ thứ ba sau Trạng nguyên, Thám hoa trong kỳ thi Đình thời xưa).
"Mẹ nó, nếu không phải muốn cướp chìa khóa quan trọng, ta đã sớm đánh cho ngươi một trận hung ác!"
Đường Cô Vân hung tợn nói với Ngao Hải.
Ngao Hải cười khẩy một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ta là võ trạng nguyên."
Đường Cô Vân giận đến nắm chặt nắm đấm, "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!"
"Ta là võ trạng nguyên."
"Ta nói, lúc trước ngươi đánh lén mới..."
"Ta là võ trạng nguyên."
Bất luận Đường Cô Vân nói thế nào, Ngao Hải cũng chỉ đáp lại bằng một câu, làm Đường Cô Vân muốn phát điên.
"Ngươi chờ đó cho ta, ta đoạt được chìa khóa rồi, việc đầu tiên là làm thịt ngươi!"
"Sợ ngươi chắc? Chìa khóa là của ta, ngươi cũng sẽ một lần nữa bị ta đánh nằm bẹp xuống!" Ngao Hải nhún vai, lời nói hời hợt khiến gân xanh trên trán Đường Cô Vân hằn lên.
Đúng lúc này.
"Tô Hồng tại đại sảnh tầng 11 khu ký túc xá số 7, thu hoạch được chìa khóa vàng số 1."
Âm thanh từ loa phát thanh bất thình lình vang lên, làm hai người đang cãi nhau nhất thời sửng sốt.
"Tình huống như thế nào?"
Đường Cô Vân lộ vẻ hoảng hốt: "Không phải một hai phút trước, phát thanh nói Trần Miểu kia cầm được chìa khóa vàng số 1 sao?"
"Ngu xuẩn à, bây giờ đến tay Tô Hồng, chứng tỏ Trần Miểu đã bị Tô Hồng đánh bại." Ngao Hải khinh bỉ nói.
"Nói nhảm, ta đương nhiên biết, có thể lúc này mới có một hai phút, Trần Miểu đã bị Tô Hồng đánh bại rồi?"
Đường Cô Vân trừng mắt: "Ta nhớ được buổi sáng lúc gặp mặt, Trần Miểu kia không phải từ trong khu ký túc xá số năm đi ra sao? Hắn giống như chúng ta, đều là tam giai cao đoạn võ giả a!"
Ngao Hải ngẩn ra, ngay sau đó ánh mắt nhất thời trừng lớn.
"Ngọa tào, đúng a, Trần Miểu này sao lại nhanh như vậy đã bị Tô Hồng đánh bại?"
Hai người đối với việc Tô Hồng có thể thắng Trần Miểu, chỉ có chút kinh ngạc, không có chút nào ngoài ý muốn.
Dù sao, trước đó tại thao trường, một màn kia đã chứng minh thực lực Tô Hồng thâm bất khả trắc.
Kẻ nào coi hắn là một tam giai sơ đoạn thiên tài bình thường, thì đúng là ngu ngốc.
Chân chính làm hai người kinh ngạc, chính là việc Trần Miểu bị thua quá nhanh.
Lúc này mới được bao lâu?
Một hai phút mà thôi!
Tuy nói võ giả chân chính đọ sức chém giết, thắng bại xuất hiện cực nhanh.
Nhưng vấn đề là, hiện tại đang là vòng loại tranh đoạt ký túc xá a.
Trần Miểu đánh không lại Tô Hồng thì thôi, nhưng chẳng lẽ hắn sẽ không mang theo chìa khóa bỏ chạy sao?
Chìa khóa, một đồ vật nhỏ bé như vậy đều bị cướp đi, điều này chứng tỏ Trần Miểu tám chín phần mười đã bị đào thải!
Đây mới là việc khiến Đường Cô Vân và Ngao Hải khiếp sợ nhất.
Điều này cho thấy Trần Miểu đối đầu Tô Hồng, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có!
Ý thức được điểm này, hai người có chút do dự, còn có nên đi khu ký túc xá số bảy tìm Tô Hồng hay không?
"Hay là, chúng ta liên thủ đi đoạt?"
Trầm mặc một hồi, Ngao Hải mở miệng.
"Ai thèm liên thủ với ngươi..."
Đường Cô Vân mười phần kháng cự, vô ý thức nói vậy, nhưng nói đến một nửa, hắn ngừng lại.
Đây chính là chìa khóa của khu ký túc xá số một a, ai lại không muốn có nó chứ?
Đường Cô Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Liên thủ có thể, nhưng đoạt được chìa khóa vàng, ngươi và ta sẽ đại chiến một trận phân thắng bại, người thắng mang chìa khóa đi, thế nào?"
"Vừa đúng ý ta." Ngao Hải gật đầu.
"Vậy thì đừng nói nhảm, trễ nữa có khi Tô Hồng rời đi, đi!"
"Đi!"
...
Đại sảnh tầng một khu ký túc xá số bảy.
Ngô Trạch và Trần Tô, trước đó dẫn đội, lúc này đã gặp mặt cùng hai đội khác.
Phát thanh là thông báo toàn trường, bọn hắn tự nhiên cũng nghe thấy, lập tức triệu tập nhân thủ, chuẩn bị lên lầu tìm Tô Hồng.
"Bốn đội người hẳn là đủ rồi, nhiều hơn nữa, sân bãi cũng không đủ chỗ chứa."
"Sao lại không đủ, bốn đội cộng lại cũng hơn ngàn người, còn bắt không được Tô Hồng kia?"
"Đúng vậy a, Ngô Trạch, có phải ngươi quá mức coi trọng Tô Hồng rồi?"
Hai đội trưởng vừa mới tới mười phần kinh ngạc.
Nghe vậy, khóe miệng Ngô Trạch co giật một chút, không nói thêm gì.
Ngược lại là Trần Tô ở bên cạnh không nhịn được thở dài, nghĩ còn muốn đi tìm Tô Hồng, nói thật hắn thật sự không muốn đi.
Có thể hết lần này tới lần khác, không còn biện pháp nào, tiến vào khu ký túc xá lâu như vậy, hai mươi người kia cứ như ma quỷ, bọn hắn tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng.
Có khi vất vả lắm mới gặp được, đối phương liền lập tức quay đầu bỏ chạy, căn bản không cho mảy may cơ hội nào.
"Chúng ta cần phải tăng tốc độ, lúc tới, ta đã nghe nói có 5 đoàn người liên thủ vây quét một thiên tài, tất cả đều thu hoạch được 100 điểm tích phân cùng ký túc xá cá nhân." Hai gã đội trưởng vừa tới mặt mày hớn hở, thúc giục Ngô Trạch và Trần Tô mau chóng lên đường.
Nghe vậy, trong lòng Ngô Trạch và Trần Tô đều dâng lên cảm giác cấp bách.
"Đi!"
Hai người cũng không do dự, lập tức mang theo 1000 học sinh, đi lên lầu, chuẩn bị vây quét Tô Hồng.
Nhưng ngay khi đội ngũ dài dằng dặc kia vừa mới đi được nửa đường cầu thang.
Ngô Trạch và Trần Tô, chợt nghe phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại, sắc mặt hai người nhất thời đen kịt.
Chỉ thấy Tô Hồng tay cầm trường thương, xuyên thẳng qua trong đám người, mỗi một thương quét ra, có mấy học sinh tại chỗ bị đánh bất tỉnh.
"Ngọa tào, còn dám chủ động đưa tới cửa!?"
"Cơ hội tốt, Ngô Trạch, mau chỉ huy!"
Hai đội trưởng mới tới mở to hai mắt, sáng dọa người, Tô Hồng này đưa tới cửa, không phải muốn chết sao!
"Thao, làm thịt hắn, quá phách lối!" Ngô Trạch và Trần Tô liếc nhau, cùng hô lên, tổ chức cho học sinh phản công.
Hai tên đội trưởng mới tới mặt mày hớn hở, không chào hỏi Ngô Trạch và Trần Tô, liền gào thét xông về phía Tô Hồng.
"Ngọa tào, hai người các ngươi làm cái gì!?"
Ngô Trạch và Trần Tô sắc mặt đại biến, vội vàng lên tiếng bảo hai người trở về, có thể hai người này giống như không nghe thấy, không hề quay đầu, xông thẳng về phía Tô Hồng.
"Ta phục rồi, hai tên ngu ngốc này không nghĩ xem vì cái gì chúng ta không xung phong trước?"
Ngô Trạch và Trần Tô mặt đầy im lặng, nhưng hai đội trưởng kia đã đi đầu xông lên, bọn hắn lẽ nào cứ đứng đực ra đó?
Liếc mắt nhìn nhau, cả hai cũng chuẩn bị xông lên hỗ trợ.
"Tránh ra tránh hết ra!"
"Hai đội trưởng chúng ta chính diện giữ chân hắn, các ngươi phụ trợ tấn công từ bên cạnh!"
Hai tên đội trưởng mới tới đẩy đám người ra, gào thét xông về phía Tô Hồng.
Thấy đội trưởng dẫn đầu xung phong, đám học sinh sĩ khí tăng vọt, gào thét theo, chỉ chờ đội trưởng giữ chân được Tô Hồng, bọn hắn liền chuẩn bị cùng nhau xông lên.
"Ừm?"
Tô Hồng thần sắc có chút quái dị, tình huống gì đây, đội trưởng lại xung phong đi đầu?
Xem xét cảnh giới, hai cái tam giai sơ đoạn, đội trưởng ở đây đều dũng mãnh vậy sao?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng Tô Hồng động thủ không chút khách khí, nhanh chóng điểm ra hai thương.
Chỉ nghe "phốc xuy", "phốc xuy" hai tiếng!
Hai tên đội trưởng trong nháy mắt ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Đám học sinh chuẩn bị đánh nghi binh nhất thời ngây ngẩn cả người, trong miệng, tiếng la hét đầy hưng phấn trong nháy mắt im bặt.
"Thao, hai cái tên B này đến làm trò hề à?!"
"Không phải, ta còn tưởng thiên hàng mãnh nam gì đó chứ, ai dè lại như vậy?"
"..."
Ngô Trạch và Trần Tô chạy đến giữa chừng, thấy cảnh này, tại chỗ cũng bó tay rồi.
"Đều ngây người làm gì, kết trận đi!"
Thấy học sinh rối loạn thành một đoàn, Ngô Trạch lớn tiếng quát, đám học sinh không có người chỉ huy nhất thời rối rít kết trận.
Thấy thế, Tô Hồng lập tức thoát ra, tốc độ cực nhanh, đám học sinh vừa kết trận xong, quay đầu lại liền phát hiện, ngay cả cái bóng của Tô Hồng cũng không thấy đâu.
"Thao, hắn đặt cái này đánh du kích đâu!"
Ngô Trạch tức giận đến chửi ầm lên, nhìn hai tên đội trưởng đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, nhịn không được hướng mông bọn họ đạp thêm mấy cước.
Hai tên ngu ngốc, lại cứ thích xông lên nộp mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận