Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 797: Phiên Ngoại 29



Mạnh Phồn nhìn cô ấy chơi đùa vui vẻ với hai em gái ở bên kia, ℓúc này hai đứa bé qua đó cô ấy ℓại phải chăm sóc.

Hai đứa bé bị kéo trở về vẫn ngoan ngoãn đi theo Mạnh Phồn, đứa bé có cha dẫn đi chơi khác với đứa bé không có cha dẫn đi chơi, chơi điên cuồng cả một ngày trên đường trở về đã ngủ thiếp đi.

Ở Hương Giang tổng cộng mười ngày, trong đó có hai ngày Mạnh Phồn đi ra ngoài ℓàm việc, thời gian còn ℓại đều chơi với hai đứa nhỏ.

Sau khi tới thủ đô Mạnh Phồn dẫn bọn họ tới thẳng tứ hợp viện, nơi này anh ta đã bảo người tới thu dọn trước.

Mấy người xách theo hành lý vào cửa, Mạnh Phồn đưa chìa khóa cho Đồng Nguyệt.

“Sau này các em sẽ ở đây, nơi này cách trường học rất gần, đi bộ chỉ mất hơn 10 phút. Hai đứa bé còn nhỏ, tạm thời không cần phải đến trường, nếu muốn đưa đi học mà nói cũng có nhà trẻ nhận. Nhà cha mẹ tôi ở ngay bên đường đối diện, cách nơi này rất gần, nếu hai đứa bé không đi học, em có việc ra cửa thì cứ để hai đứa bé chỗ cha mẹ tôi. Sau này đi học giữa trưa trở về cũng có thể đến bên cha mẹ tôi ăn cơm, buổi tối trở về.”

“Tôi là đứa con có lúc tuổi già, cha mẹ tôi đều đã lớn tuổi, nhưng mà bên cạnh bọn họ có giúp việc chăm sóc, cho nên không cần lo lắng chuyện đứa bé ở chỗ bọn họ. Có chuyện gì hay là em muốn làm việc mà nói, cứ đưa đứa bé tới bên đó là được, tôi sẽ nói rõ với bọn họ.”“Đúng vậy, không cần lại tìm người, nếu hai đứa bé có thể để bên chỗ cha mẹ anh, vậy chuyện còn lại không có vấn đề gì. Em gái tôi không còn nhỏ nữa, có thể tự mình chăm sóc bản thân.”

Mạnh Phồn gật đầu không cưỡng cầu, đặt hành lý xuống chuẩn bị rời đi.

“Bình thường tôi trở lại thủ đô đều ở chỗ cha mẹ, cách nơi này khoảng 200 mét, tôi đi trước, chuyện đứa bé tôi còn chưa nói với bọn họ, mọi người nghỉ ngơi trước đi. Tôi trở về nói với bọn họ một chút, ngày mai dẫn mọi người cùng nhau qua đó ăn bữa cơm.”“Không cần phiền phức như vậy, bọn em có thể tự mình chăm sóc mình. Cho dù chị cả đi làm buổi tối vẫn sẽ trở về, bình thường bọn em phải đi học, giữa trưa trở về bọn em có thể tự mình nấu cơm, không cần người khác chăm sóc.”

Hiện giờ đi theo chị cả sống, không còn phải hầu hạ cả gia đình như trước đây nữa, cuộc sống này đã vô cùng tốt đẹp.

Đồng Nguyệt cũng gật đầu:Nhà này khoảng 400 mét vuông, có sáu phòng lớn bé, tất cả đều thu dọn sạch sẽ, bên trong đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, có thể trực tiếp xách giỏ vào ở.

Nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp đã chuẩn bị đầy đủ, tiến vào là có thể sống như bình thường, ít phải cần thêm đồ.

Mạnh Phồn nhìn hai em gái một lát, hỏi Đồng Nguyệt:“Sau này nếu em có công việc, có cần tìm người chăm sóc bọn họ không?”

Đồng Nguyệt còn chưa nói chuyện, hai em gái đã từ chối.

Đồng Nhan nói:Mạnh Phồn ngồi xổm xuống, nói với hai đứa nhỏ:

“Ngoan ngoãn ở chỗ này nghỉ ngơi với mẹ một ngày, ngày mai cha tới đón hai đứa đi thăm ông bà nội, được không?”

Hai đứa bé có chút không hiểu lắm, Đồng Lâm nhỏ nhất hỏi: “Cha, cha không ở cùng bọn con ạ?”

Mạnh Phồn cười xoa đầu nhỏ của cậu bé: “Cha trở về thăm ông bà nội, sau này sẽ ở cùng bọn con.”

Trên mặt đất trải sàn gỗ, tủ quần áo và bàn sách tràn ngập hương vị cổ điển, nhìn có vẻ kém biệt thự xa hoa cao cấp ở Hương Giang nhưng có thêm cảm giác cổ kính.

Hai gian sương phòng thì hơi nhỏ một chút nhưng đồ nên có đều có, hai em gái có thể mỗi người một phòng.

Hai đứa bé còn nhỏ tạm thời có thể ngủ chung với nhau hoặc ngủ cùng mẹ, dù sao phòng cũng đủ, thậm chí còn có một số phòng có thể dành cho khách.









Bạn cần đăng nhập để bình luận