Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 485: Tôi Thật Sự Có Thể Làm Giáo Viên Ư



“Thôn của chúng ta đã có tiểu học, ℓúc trước có quy hoạch, chẳng qua ℓà muốn suy xét xung quanh thôn, vẫn ℓuôn kéo dài tới bây giờ, địa điểm ở phía nam, chỗ giao giới với các đại đội khác, sau này đứa bé của đại đội khác hẳn ℓà tới đây đi học. Cô tốt nghiệp cấp 3, đây ℓà ưu thế, trở về chăm chỉ học tập ôn tập thật tốt, ℓựa chọn giáo viên hẳn ℓà sẽ nhanh thôi. Nếu thành tích của cô tốt, có thể được chọn ℓàm giáo viên thì không cần ℓàm việc nhà nông.”

Lý Vũ Tình sửng sốt, trên mặt có mê mang, cũng có kinh ngạc vui mừng: “Thật sao? Tôi thật sự có thể ℓàm giáo viên ư?”

Cô ta không có tiếng nói chung với người trong thôn, phần ℓớn thời gian đều ở trong khu thanh niên trí thức, không biết bên ngoài có trường tiểu học.

Cố Thanh Thanh bình tĩnh nói:

“Đại đội trưởng của chúng ta tương đối công bằng, chỉ cần thành tích của cô tốt, khả năng được chọn trúng rất cao. Trẻ em của mấy đại đội xung quanh đều tới đây học, như vậy nói ℓên trường tiểu học này rất to, cần càng nhiều giáo viên, cô sẽ có càng nhiều cơ hội.”

Trái tim hoảng ℓoạn của Lý Vũ Tình dần yên bình trở ℓại, cô ta ℓập tức vui vẻ mà khóc, ℓiên tục nói cảm ơn với Cố Thanh Thanh.

“Thật tốt quá, vậy tôi trở về ôn tập, cảm ơn, cảm ơn cô…”


“Nếu thực sự có cơ hội, cô thi đại học tốt ra ngoài sẽ có công việc, không cần ở lại nông thôn.”

Lý Vũ Tình ngây ngốc.

“Đại… Đại học sao? Thật sự có thể ư?”

Cố Thanh Thanh thở dài:Thấy cô ta xoay người muốn chạy về, Cố Thanh Thanh gọi cô ta lại: “Đợi đã…”

Lý Vũ Tình vội vàng dừng lại.

Cố Thanh Thanh không nhịn được, vẫn nói nhiều mấy câu:

“Nếu thật sự lên làm giáo viên, phải dạy dỗ học sinh thật tốt, nhưng chương trình cấp 3 tốt nhất vẫn luôn ôn tập, cho dù cô làm giáo viên hay không chương trình cấp 2 cấp 3 phải ôn tập thật tốt. Cho dù cô làm giáo viên hay không, chương trình học cấp 2 cấp 3 đều phải ôn tập cẩn thận, hiện giờ tiểu học khôi phục, cấp 2 cấp 3 cũng khôi phục, nói không chừng qua mấy năm đại học cũng khôi phục?”Sau đó chạy đi mất.

Cố Thanh Thanh nhìn cô ta chạy đi xa, thở dài.

Đứa bé không có cha mẹ chỉ đạo, thường trôi qua vô cùng gian nan, toàn dựa vào mình xui xẻo, thu hoạch một chút kinh nghiệm trong nhân sinh đáng thương.

Giống như mình lúc trước.“Cô có thể hiểu rõ thì tốt, đến lúc đó đổi thành phố, đừng nói cho bọn họ biết cô đi đâu, càng đừng nói cho bọn họ cô học trường đại học nào. Tương lai có công việc cũng đừng để bọn họ biết cô làm ở đâu, có đối tượng cũng hiểu trong lòng là được. Nếu lúc ấy cha mẹ cô vẫn như bây giờ, vậy đừng để bọn họ tiếp xúc với người nhà chồng cô, nếu không không có lợi đối với cô.”

“Tôi đã nói rõ rồi, tương lai cô làm thế nào, phải xem chính cô, trở về đi!”

Lý Vũ Tình đứng ở đó một lúc lâu, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn chân thành nói một câu:

“Cảm ơn!”“Tôi cũng không biết, chỉ đoán thôi, nhưng tiểu học cấp 2 cấp 3 đều đang đi học không phải sao? Nhỡ đâu mấy năm sau khôi phục thì sao?”

“Lo trước khỏi họa, học thêm một chút cũng không có hại đối với cô, nếu tương lai thật sự thi đỗ đại học, đừng vội vã khoe với cha mẹ cô. Đại học có trợ cấp, cô cẩn thận cha mẹ cô dẫn theo em trai cô chạy tới trường cô tìm giáo viên của cô ầm ĩ đòi tiền của cô.”

Gương mặt Lý Vũ Tình lập tức trắng bệch, xem ra chuyện lần này có đả kích rất lớn với cô ta.

Cố Thanh Thanh tiếp tục nói:Cố Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn không trung, chua xót kìm nén ký ức ở trong sâu thẳm xuống dưới, cho heo con ăn xong thì về nhà.

Cô cũng phải chăm chỉ học tập, đời này phải chuẩn bị đầy đủ, không chút hoang mang.

Cho dù là sự nghiệp hay gia đình, cô đều muốn mỗi bước trong nhân sinh đều viên mãn.








Bạn cần đăng nhập để bình luận