Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 323: Xin lỗi

Lý Ngọc Phụng xoa đầu cháu trai bảo bối: “Được rồi được rồi, bà nội xin lỗi cháu, giấu cháu lén đi tới nhà cô là
bà không đúng, khi ấy còn không phải do bà nội vội đi hay sao? Lỡ như giải thích với cháu nửa ngày cháu không đồng ý cứ nhất định đòi đi thì lãng phí thời gian bao nhiêu? Tuy cháu rất ngoan, không cần người chăm sóc nhưng cháu và Đại Bảo đều qua nhà thì trẻ con trong nhà lại đông lên, lúc đó ảnh hưởng đến cô cháu ở cữ, lỡ như đến tháng sau mắc bệnh hậu sản gì đó lại chính là chuyện cả đời, khi ấy bà giải thích với cháu như thế cháu
sẽ nghe sao? Bà chỉ có một đứa con gái như vậy, cháu đừng nhỏ nhen như thế, đừng tính toán với bà già như bà có được không?”
Lý Ngọc Phụng không nói còn đỡ, vừa nói đến lại khiến Tiểu Bảo càng tức hơn: “Bà chỉ có một cô con gái nhưng cháu cũng chỉ có một cô thôi, cháu mới không nỡ làm ồn đến cô cháu đâu! Cháu đại nhân rộng lượng không so
đo với bà, bánh nướng nhân rau khô mà cô cháu làm đâu? Bà mau lấy ra cho cháu ăn đi!”
Lý Ngọc Phụng biết tiểu tử thối này đã nguôi giận: “Cháu giúp bà ngoại chuyển đồ vào trước đã, mẹ của Trụ Tử
còn kêu bà mang đồ ăn về cho các cháu nữa đây”
Đôi mắt của Tiểu Bảo lại “ting” một cái sáng ngời: “Mẹ của Trụ Tử? Chính là dì Nhã Lệ xinh đẹp mà Cơm Nắm nói
trong thư sao ạ?”
Lý Ngọc Phụng: “Ôi, các cháu mới lớn bao nhiêu thôi mà đã biết dì Nhã Lệ đẹp rồi?”
Tiểu Bảo phồng má, lầm bầm chuyển đồ vào nhà, không để ý đến bà nội.
Lý Ngọc Phụng lại bảo: “Lần sau không được người lớn cho phép thì không thể làm loại chuyện nguy hiểm như
chạy ra khỏi cửa, nghe thấy chưa?”
Tiểu Bảo không đáp lời.
Lý Ngọc Phụng: “Ôi, vốn còn muốn nói với cháu chuyện của Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ, nhưng xem ra cháu
không muốn nói chuyện với bà nội rồi, vậy bỏ đi”
Tiểu Bảo tức anh ách đáp: “Bà nội xấu nhất, bà nội xấu!”
Lý Ngọc Phụng vừa cười vừa tìm bánh nướng rau cải khô của Tô Tiếu Tiếu ra: “Bánh nướng rau khô mà con gái
của bà nội xấu làm…”Tiểu Bảo gào khóc: “Cháu nghe rồi, cháu biết sai rồi, sẽ không tùy tiện ra ngoài nữa đâu, mau cho cháu bánh nướng rau khô mà cô cháu làm đi!”
Lý Ngọc Phụng dốc những thứ mang về đây ra ngoài, bà ấy tưởng đồ mà Nhã Lệ cho chỉ là một ít đồ ăn vặt như nho khô và hạnh nhân, nhưng không ngờ ngoại trừ những thứ này ra còn có một túi kẹo sữa, một túi bánh quy và hai bao lì xì gặp mặt viết tên Đại Bảo và Tiểu Bảo, bà ấy mở ra xem thấy trong một bao lì xì đựng đến năm đồng tiền!
Lý Ngọc Phụng lắc đầu: “Nhã Lệ này thiệt tình..”
Lý Ngọc Phụng ở bên này xem đồ mà Nhã Lệ cho, Tiểu Bảo ở bên đó cũng lật thấy tiền mà Tô Tiếu Tiếu nhét vào trong hộp bánh trung thu: “Oa, bà nội ơi nhiều tiền quá!”
Lý Ngọc Phụng cả kinh, đi qua lấy xem, một xấp Đại Đoàn Kết ít nhất cũng phải tám đến mười tờ, còn có một ít phiếu thịt và phiếu khác nữa, còn có thư mà cô viết: “Mẹ, tiền lương của con rất cao, đây là tiền lương của con, có ít phiếu bên con không dùng đến, mẹ xem có thể dùng được hay không hoặc là tới chợ đen đổi ít phiếu dùng được với người ta, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ đến tiết kiệm tiền nữa mà mua thêm ít thịt ăn, Tiểu Bảo còn đang phát triển cơ thể, chị hai ở cữ cũng đừng tiết kiệm, mua thêm vài con gà ăn lúc ở cữ, mẹ cũng đừng chuyện gì cũng ôm hết lên người mình, việc anh hai nên làm mẹ cứ để ảnh làm, mẹ, con rất nhớ mẹ.
Lý Ngọc Phụng đọc xong mà nước mắt chảy xuống ào ào, kiếp trước bà ấy cứu được thần tiên gì mới nuôi ra được một cô con gái tốt như vậy.
Lý Ngọc Phụng vừa khóc, Tiểu Bảo đã bị dọa sợ không nhẹ: “Bà nội bà sao thế? Cháu không giận bà đâu, cháu chỉ nói đùa với bà thôi, cháu đồng ý với bà sau này sẽ không chạy lung tung nữa, bà đừng khóc có được không?”
Lý Ngọc Phụng ôm cháu trai bảo bối: “Bà nội không sao, bà nội chỉ vui quá thôi, Tiểu Bảo ngoan như vậy, bà nội lại càng vui hơn, nào, chia đống đồ này ra một ít, trưa ngày mai đi vào huyện thăm anh Đại Bảo của cháu.
Lý Ngọc Phụng đi rồi, Tô Tiếu Tiếu cứ cảm thấy trong nhà lạnh lẽo, đi đến góc nào cũng có thể nhớ tới bóng dáng bận rộn của mẹ cô.
Cá Nhỏ sáu tuổi và Đôn Đôn cũng đều đi học cả rồi, Bánh Đậu nhỏ ba tuổi vốn định đưa đến nhà trẻ nhưng cậu bé không muốn đi, nói bà ngoại nói phải ở nhà giúp mẹ chăm sóc em trai và em gái, thậm chí còn không chịu theo hai anh đi học.
Tô Tiếu Tiếu cũng không miễn cưỡng cậu bé, Bánh Đậu nhỏ vốn rất ngoan, thêm một người ở nhà giúp chọc Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ cũng rất vui.
1091 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận