Thành Tựu Tiên Đế, Toàn Bộ Nhờ Địch Nhân Cố Gắng

Chương 46: Liền cái này?

**Chương 46: Chỉ có thế thôi sao?**
Cơ Tố Anh ngồi xếp bằng trên dãy núi.
Nàng đặt thanh trường kiếm trên đùi, ngắm nhìn biển mây trong núi, vẻ mặt đượm buồn.
Cơ Tố Anh đang suy nghĩ một số chuyện trong lòng.
"Thế giới này, rốt cuộc có còn là thế giới cũ không? Ở kiếp trước, ta chưa từng thấy qua Lưu Thuận Nghĩa."
"Có thể với biểu hiện của Lưu Thuận Nghĩa, không thể nào lại vô danh tiểu tốt."
Bỗng nhiên.
Cơ Tố Anh có chút hiểu ra.
Nếu không phải mình phát hiện ra điểm đặc thù của Lưu Thuận Nghĩa.
Thậm chí khắp nơi đều muốn lôi kéo Lưu Thuận Nghĩa lên đài.
Thì e rằng, không ai thèm để ý đến một tên tạp dịch đệ tử.
Mà Lưu Thuận Nghĩa, tự nhiên cũng sẽ ẩn tàng đến mức không ai hay biết.
Có điều có một điểm.
Cơ Tố Anh từ đầu đến cuối có chút không rõ.
Dựa theo thiên phú này của Lưu Thuận Nghĩa.
Ở kiếp trước, khi toàn bộ đại lục lâm vào cảnh lầm than.
Không thể nào không có bóng dáng của hắn.
Bởi vì có câu, tổ bị phá thì trứng cũng chẳng còn.
Cho dù Lưu Thuận Nghĩa có ẩn tàng như thế nào, trong thời loạn thế này, hắn đều khó có khả năng không ra tay.
"Chẳng lẽ, trước khi kiếp nạn đến, hắn đã phi thăng?"
Cơ Tố Anh càng nghĩ, càng cảm thấy có khả năng.
Đương nhiên.
Đây không phải là chuyện khiến Cơ Tố Anh đau đầu nhất.
Phát hiện ra Lưu Thuận Nghĩa, hơn nữa bản thân đã hoàn thành lá bài tẩy của mình.
Đây là một chuyện đáng mừng.
Chỉ là bây giờ có một điểm khiến Cơ Tố Anh cảm thấy có chút không khống chế được.
Đó chính là chuyến đi tới Huyễn Nguyệt Cung lần này.
Nếu dựa theo trí nhớ kiếp trước của mình.
Phần thưởng cho kẻ đứng đầu Huyễn Nguyệt Cung lần này hẳn là Tinh Thần Áo và Trường Mệnh Quả.
Nhưng bây giờ lại thay đổi.
Biến thành Cửu Đoạn Kiếm và Tẩy Thần Quả.
Mặc dù vật phẩm của vế sau, so với hai thứ ở vế trước cao cấp hơn.
Nhưng việc này cũng dẫn đến một vấn đề vô cùng bất lực.
Đó chính là.
Thế giới này đã trở nên xa lạ.
Đã không còn là thế giới trong trí nhớ của nàng.
Điều khiến Cơ Tố Anh sợ hãi nhất chính là.
Trước kia ở đây có cắm một thanh kiếm rỉ.
Kỳ thật đó là một thanh Tiên kiếm từ Tiên giới rơi xuống phàm trần.
Thanh Tiên kiếm kia không chỉ là tuyệt phẩm Tiên Khí, mà còn ẩn chứa kiếm đạo truyền thừa.
Ân, mặc dù kiếm đạo truyền thừa thì bản thân nàng sớm đã có.
Nhưng bây giờ trên mặt đất chỉ còn lại một cái lỗ do trường kiếm để lại.
Thanh Tiên kiếm kia.
Đã biến mất!
Cơ Tố Anh cau mày.
"Có hai khả năng, có lẽ là ta từ dòng sông thời gian trở về, xúc động thời gian đại đạo, cho nên, đã sinh ra sai lệch!"
"Mà loại khả năng còn lại!"
Cơ Tố Anh không khỏi có chút bối rối trong lòng.
Ở kiếp trước, Cơ Tố Anh thân là thiên kiêu đỉnh tiêm, nhờ vào thanh Tiên Khí kia, suýt chút nữa đã đồ sát hết kẻ địch.
Nếu là người của phe mình cũng có ký ức như mình, vượt qua dòng sông thời gian trở về đây, tuyệt đối sẽ không sử dụng thanh kiếm này.
Cơ Tố Anh cảm thấy.
Việc bản thân đã cống hiến.
Xứng đáng được người trong thiên hạ tôn kính.
Vì sự tôn kính đó, không thể nào có người lại vượt lên trước, động vào thanh kiếm này.
Nhưng nếu là kẻ địch.
Vậy chuyện này có chút phiền toái.
Bởi vì tung tích của Tiên kiếm không rõ.
Nếu thật sự rơi vào tay kẻ địch.
Vậy tương lai của phiến thiên địa này, sẽ là đường cùng.
Cơ Tố Anh cảm thấy.
Chuyện này nhất định phải điều tra kỹ càng.
Nghĩ đến đây.
Cơ Tố Anh đứng dậy.
Có thể nàng vừa mới đứng dậy.
Thì thân ảnh của Thi Trường Hâm liền xuất hiện ngay trước mặt nàng.
"Cơ Tố Anh, giao túi trữ vật của Huyết Khôi Pháp Sư ra đây, bản tọa có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
Nói rồi.
Thi Trường Hâm càng thêm khinh miệt nhìn Cơ Tố Anh.
Cơ Tố Anh nhìn Thi Trường Hâm ngông cuồng như vậy.
Cũng cảm thấy thú vị.
"Ồ, vậy nếu ta không cho thì sao?"
Khí tức Nguyên Anh của Thi Trường Hâm ập thẳng đến Cơ Tố Anh.
"Vậy thì chết!"
Thi Trường Hâm nói.
Nhưng ngay sau đó.
Thi Trường Hâm liền trợn to hai mắt.
"Cái này, sao có thể?"
Thi Trường Hâm khó có thể tin được.
Bởi vì Cơ Tố Anh trước uy áp Nguyên Anh của hắn.
Vẫn bình chân như vại.
Cơ Tố Anh thậm chí còn dùng ngón tay gõ gõ chuôi kiếm của mình, cau mày: "Chỉ có thế thôi sao?"
Thi Trường Hâm không nói hai lời.
Thân hình trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Cơ Tố Anh.
Đồng thời vung một quyền về phía đầu của Cơ Tố Anh.
Một quyền này.
Thi Trường Hâm rất tự tin.
Bởi vì nhục thân của hắn vô địch.
Một quyền này.
Cho dù không đánh chết được Cơ Tố Anh.
Nhưng tuyệt đối có thể lấy đi nửa cái mạng của nàng.
Có điều một giây sau.
Thi Trường Hâm chấn kinh.
Bởi vì Cơ Tố Anh chỉ giơ thanh trường kiếm của mình lên.
Thi Trường Hâm tung một quyền đánh vào chuôi kiếm.
"Oanh ~"
Một lực phản chấn ập đến.
Thân thể Thi Trường Hâm trong nháy mắt bay ngược ra sau, cuối cùng đột nhiên đâm vào một ngọn núi ở xa xa.
Thi Trường Hâm không quan tâm đến vết thương trên thân thể mình.
Hắn bắt đầu điên cuồng vận chuyển khí huyết, thúc giục thân thể, điên cuồng tháo chạy.
Cơ Tố Anh hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát sao?"
Cơ Tố Anh một tay nắm lấy chuôi kiếm.
Trường kiếm không hề rời khỏi vỏ, đột nhiên chém về phía Thi Trường Hâm.
Một đạo kiếm khí khủng bố đến cực điểm, gần như là trong chớp mắt đã tới.
Trong nháy mắt liền muốn chém qua thân thể Thi Trường Hâm.
Thân thể Thi Trường Hâm trong nháy mắt liền chia làm hai nửa!
"Ồ, vậy mà không chết!"
Cơ Tố Anh do dự một chút.
Cuối cùng bàn tay còn lại, rốt cục đặt lên trên vỏ kiếm.
Nàng chuẩn bị rút kiếm.
Nhưng vào lúc này.
Thân ảnh của Thanh Đằng trưởng lão xuất hiện, vừa vặn chặn trước mặt Cơ Tố Anh.
Thanh Đằng trưởng lão mỉm cười.
"Từ khi nào mà Tố Anh sư chất lại tức giận như vậy? Nói với lão phu, lão phu thay ngươi giải quyết!"
Cơ Tố Anh nhìn Thanh Đằng trưởng lão một cách sâu sắc.
Rút tay khỏi vỏ kiếm.
"Không có gì, ta đi về đây!"
Nói xong, thân ảnh Cơ Tố Anh bay lên không trung.
Thanh Đằng trưởng lão mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đợi sau khi Cơ Tố Anh thật sự rời đi.
Thân thể Thanh Đằng trưởng lão cũng theo đó biến mất............
Lúc này trong một mảnh rừng núi.
Một con quạ đen đang không ngừng tìm kiếm.
Cuối cùng.
Con quạ kia tìm được mục tiêu.
Trong nháy mắt đáp xuống.
Sau cùng.
Con quạ kia rơi xuống trên một tảng đá lớn.
Nhìn một đống máu đang không ngừng nhúc nhích, vặn vẹo.
Rồi sau đó lại biến thành người.
Đó chính là Thi Trường Hâm.
Chỉ là Thi Trường Hâm hiện giờ.
Giống như một đứa trẻ vừa mới đầy tháng.
Quạ đen cười ha ha.
"Ngươi không phải vô địch sao? Ha ha ha, bây giờ bị người ta một kiếm, suýt chút nữa Nguyên Anh đều bị chém nát!"
Thi Trường Hâm lúc này lại không hề tỏ ra đau khổ.
"Mặc dù lần này ta bị chém mất nhục thân, nhưng ta phát hiện, ta có thể tái tạo căn cơ!"
Quạ đen cũng trong nháy mắt trợn to hai mắt.
Đây là mình vô tình tạo ra thứ quái thai gì vậy?
Quạ đen có chút im lặng.
Mà thân thể Thi Trường Hâm thì lại bắt đầu sinh trưởng.
Có điều cái giá phải trả chính là.
Xung quanh lũ dã thú.
Đều bị hút khô máu tươi.
"Ân, đã trở lại Trúc Cơ đỉnh phong!"
Quạ đen triệt để chấn kinh.
Nếu là người bình thường bị chém mất nhục thân, tái tạo nhục thân cũng cần đến vài năm.
Khôi phục tu vi, ít nhất cũng phải mười năm trở lên.
Nhưng Thi Trường Hâm.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa ngày.
Liền khôi phục được Trúc Cơ đỉnh phong!
Tiểu tử này.
Quá mức yêu nghiệt rồi.
Ánh mắt Thi Trường Hâm bỗng nhiên lộ ra vẻ tham lam.
"Ta đã nhìn thấy mỹ vị tuyệt đỉnh."
Nói rồi.
Thi Trường Hâm càng ngửi mùi thơm trong không khí.
"Thật là một loại máu thơm ngọt!"
Vừa nói.
Nước miếng Thi Trường Hâm liền chảy ròng ròng.
Quạ đen theo ánh mắt của Thi Trường Hâm nhìn sang.
Phát hiện một nam một nữ.
Cả hai đều là Luyện Khí tầng sâu kiến.
"Ngươi nói, trên người hai người này có máu thơm ngọt?"
Quạ đen có chút không chắc chắn hỏi.
Thi Trường Hâm lắc đầu.
"Tên nam kia bình thường không có gì lạ, nhưng nữ tử kia, mùi vị thơm ngọt đó... Chậc chậc, không được, ta muốn nuốt nàng!"
Nói xong.
Thi Trường Hâm lần nữa lao về phía hai người.
Quạ đen lần này không bỏ chạy.
Dù sao cũng chỉ là giết hai con sâu kiến Luyện Khí tầng mà thôi, không cần thiết phải bỏ chạy.
————
Lưu Thuận Nghĩa và Trần Xảo Lệ, sau một phen dịch dung cải trang.
Mục đích rất rõ ràng, hướng thẳng về phía Vong Xuyên bí cảnh mà đi.
Ban đầu mọi chuyện đều tốt đẹp.
Nhưng bỗng nhiên.
Tên của Thi Trường Hâm trên Đại Đạo Kim Quyển trong đầu Lưu Thuận Nghĩa bắt đầu nhấp nháy.
"Đây là có ý gì?"
Lưu Thuận Nghĩa dừng bước.
Trần Xảo Lệ, người từ đầu đến cuối vẫn quan sát Lưu Thuận Nghĩa, trong nháy mắt chú ý tới động tĩnh của hắn.
"Sao vậy?"
Lưu Thuận Nghĩa cau mày.
"Cẩn thận một chút, ta có dự cảm không tốt!"
Trần Xảo Lệ trong nháy mắt lấy ra tấm chắn, toàn thân dán đầy phòng ngự phù, thậm chí còn mặc một thân phòng ngự pháp bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận