Thành Tựu Tiên Đế, Toàn Bộ Nhờ Địch Nhân Cố Gắng

Chương 218: Nhớ lại một ít chuyện

**Chương 218: Nhớ lại một ít chuyện**
"Dừng, dừng, dừng ngay, ta sắp nổ tung mất, hai vị Diêm Vương à, tăng lên hợp thể cảnh giới không phải chỉ dựa vào tu vi là được, còn cần Võ Đạo nữa."
Triệu Cú trực tiếp đưa cho hắn một quả ngộ đạo.
"Mau ăn đi!"
Đàm Chí Tân ngơ ngác.
Cơ duyên này đến quá đột ngột, lại quá mức cuồng bạo.
Lúc này, Đàm Chí Tân đang nằm trong đỉnh lớn, cảm giác mình nhất định vẫn còn đang trong cơn mơ.
Linh tủy hay là thiên tài địa bảo của nhà ai, lại bị đổ hết vào làm thành nước thuốc.
"Không phải, chờ chút, Lãnh Sương đại nhân, sao ngươi còn thêm cả gia vị vào thế!"
Lãnh Sương ngẩn người một chút.
Sau đó nhìn gia vị trong tay, ho khan một tiếng.
"Ngươi đừng hỏi, dù sao cũng có tác dụng."
Đàm Chí Tân không hiểu cho lắm.
Nhưng hắn rất nghe lời.
Sau đó, sau khi ăn xong quả ngộ đạo.
Đàm Chí Tân liền bắt đầu ngộ đạo.
Nhưng mà, hắn hiện tại chỉ cần vừa nhắm mắt lại, chính là vong ưu, vong ưu, vong ưu......
"Vong Ưu Đại Đế!"
Oanh......
Đàm Chí Tân mặt mày ngơ ngác tiến vào hợp thể cảnh giới.
Mà Trần Xảo Lệ cũng đã sớm bày trận pháp che đậy hết thảy dị tượng.
Theo Đàm Chí Tân đột phá.
Linh tủy và thiên tài địa bảo bên trong chiếc đỉnh lớn kia bắt đầu bị hắn điên cuồng hấp thu.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, tu vi của hắn liền vững chắc lại.
"Ta...... Ta......"
Đàm Chí Tân lúc này không biết nên vui mừng hay nên khóc.
Bởi vì hắn là biến dị Mộc linh căn, hắn vẫn luôn lĩnh ngộ sinh mệnh chi đạo.
Có thể gặp được Diêm Vương Điện rồi.
Mỗi ngày đều là vong ưu.
Hiện tại lại ngược lại.
Sinh mệnh chi đạo, từ đầu đến cuối không nắm bắt được trọng điểm.
Vong ưu chi đạo, hơi lĩnh ngộ một chút liền nhập môn.
Tiếp đó phá cảnh.
Trở thành hợp thể cảnh giới, Đàm Chí Tân, thần sắc đều có chút sinh không thể luyến. (Ý là chán chường, không thiết sống)
Mà Lãnh Sương lúc này trực tiếp lấy ra một thanh đao đặc biệt.
Răng rắc một tiếng chặt một khối linh hồn của Đàm Chí Tân.
""
"A......"
Đàm Chí Tân kêu thảm một tiếng.
Bất quá, linh hồn của hắn rất nhanh đã khôi phục.
Triệu Cú ra tay.
"Thật xin lỗi, nha đầu này gần đây có chút tham ăn!"
Lãnh Sương hai mắt lóe lên ánh sao, miệng còn đang nhai.
Đàm Chí Tân hít sâu một hơi.
"Diêm Vương, vậy tiếp theo ta nên làm thế nào?"
Lưu Thuận Nghĩa cười cười.
"Thân là Thanh Liên Tông tông chủ, ngươi đi trợ giúp Cơ Tố Anh, giải cứu Lão Triệu, đây không phải là điều hiển nhiên sao? Mà lại bây giờ ngươi đã là hợp thể đại năng rồi!"
Đàm Chí Tân gật đầu.
"Tốt!"
Nói xong.
Đàm Chí Tân trong nháy mắt hướng về phía Cơ Tố Anh mà đi.
Tốc độ rất nhanh.
Dù sao hợp thể cảnh giới, không gian na di, (Dịch chuyển trong không gian) đó đều là những năng lực cơ bản.
Mà Lưu Thuận Nghĩa thì mang theo những người còn lại, bắt đầu chạy trốn.
Cũng không phải thật sự chạy.
Mà là cố gắng cách xa một chút để xem trò vui.
Triệu Cú ngược lại mười phần hiếu kỳ. (vô cùng hiếu kỳ)
"Hố hàng, ta cảm thấy ngươi không thích hợp!"
Lưu Thuận Nghĩa: "???"
Triệu Cú lúc này nói.
"Nếu là ngày trước, ngươi lúc này tuyệt đối sẽ đi đánh lén, kéo cừu hận, sau đó cố ý lộ ra sơ hở, để cho người ta muốn xử lý ngươi, nhưng lần này ngươi lại có chút yên tĩnh đến đáng sợ."
Lưu Thuận Nghĩa lúc này có chút bất đắc dĩ.
"Ta trước đó không phải đã nói cho ngươi, Thiên Đạo đi xử lý một đại gia hỏa sao?"
Triệu Cú ngẩn người một chút.
"Chuyện này có liên quan?"
Lưu Thuận Nghĩa gật đầu.
"Có người đang quấy nhiễu trật tự thời gian, thậm chí còn muốn mở ra cánh cổng thời gian, chuyện này ảnh hưởng tới toàn bộ căn cơ của thế giới, Thiên Đạo đi xử lý chuyện này rồi. Bất quá, kẻ có khả năng ảnh hưởng tới căn cơ thời gian kia sẽ còn xuất hiện lại, ta đang chờ hắn!"
Triệu Cú hồ nghi nhìn Lưu Thuận Nghĩa. (Hoài nghi)
"Ngươi không định giải quyết gia hỏa kia luôn sao? Thật ra, dựa theo tính cách trước kia của ngươi, ta cảm thấy ngươi có thể sẽ giữ hắn lại, từ từ tra tấn."
Lưu Thuận Nghĩa cũng bất đắc dĩ.
"Ta cũng muốn vậy, nhưng có một số việc ta cũng không dám chắc chắn."
Triệu Cú: "???"
Lưu Thuận Nghĩa ngược lại hỏi.
"Ngươi thử nghĩ xem, nếu hắn thật sự có thể ảnh hưởng tới cánh cổng thời gian, quay về quá khứ, giết chết cha mẹ ta, vậy còn có ta tồn tại không?"
Triệu Cú ngây ngẩn cả người.
"Cái này......"
Cho nên, Lưu Thuận Nghĩa mới rất bất đắc dĩ.
"Vốn dĩ ta cũng muốn giữ hắn lại, thậm chí tên kia hình như còn có niết bàn thể chất, (thể chất đặc biệt) nếu có thể bắt được, thậm chí còn có thể coi như dược liệu của chúng ta!"
"Nhưng loại chuyện không chắc chắn này, ta không dám thử!"
Triệu Cú cũng gật đầu.
Có thể bỗng nhiên, hắn cảm thấy có gì đó là lạ.
"Ngươi biết người kia là ai?"
Lưu Thuận Nghĩa gật đầu.
"Trần Bắc Bình!"
Triệu Cú ấn tượng rất sâu.
Hắn lúc trước bị Lưu Thuận Nghĩa đẩy lên vị trí danh dự trưởng lão, liền từng nghe nói qua tên thiên tài này.
Không ngờ, lần này boss lớn nhất lại là hắn?
"Không đúng, Triệu Thanh đâu?"
Lưu Thuận Nghĩa nhìn lên trời một chút.
Triệu Cú: "Quy thiên?" (Ý hỏi Triệu Thanh c·h·ết rồi à?)
Lưu Thuận Nghĩa: "......"
Lúc này, Triệu Thanh từ trên trời giáng xuống, một quyền nện vào đầu Triệu Cú.
"Mẹ nó Triệu Thanh, lão tử hôm nay liều mạng với ngươi."
Triệu Thanh đứng bằng một tay, căm tức nhìn Triệu Cú.
"Tới đây, lão tử, ta vừa vặn đang ngứa tay."
Hai người lại lần nữa đánh nhau.
Nửa canh giờ sau.
Triệu Cú bị Triệu Thanh đánh cho mặt mũi bầm dập, mắt sưng vù lên.
"Ai ui ui...... Triệu Thanh, tại sao ta cảm giác ngươi có thù với ta vậy!"
Triệu Thanh cười cười: "Chuyện không hề có!"
Sau đó Triệu Thanh cổ quái nhìn Lưu Thuận Nghĩa.
"Mục tiêu của tên kia rất trực tiếp, tốc độ rất nhanh!"
Lưu Thuận Nghĩa: "???"
"Hắn trực tiếp đi tới niên đại trước khi ngươi sinh ra, nói cách khác, hắn đang tìm phụ mẫu của ngươi!"
Lưu Thuận Nghĩa: "......"
Lúc này, Thiên Đạo cũng hạ xuống.
Đứng trước mặt Lưu Thuận Nghĩa, cúi đầu không dám nói lời nào.
Dù sao, lần này là nàng hành sự bất lực. (làm việc không tốt)
Triệu Thanh còn sợ Lưu Thuận Nghĩa và tiểu tình nhân của hắn nảy sinh mâu thuẫn, vội vàng giải thích.
"Thiên Đạo đã tận lực, nhưng tên kia đã chuẩn bị rất kỹ. Sau khi cánh cổng thời gian mở ra, có Viễn Cổ đại năng ra tay ngăn cản Thiên Đạo, cho nên tên kia mới chui vào được chỗ trống."
Lưu Thuận Nghĩa lúc này xoa xoa thái dương.
"Kỳ thật đây là chuyện nhất định phải xảy ra, bởi vì ta nhớ tới một vật, ân, nói thế nào đây, các ngươi yên tâm, ta không sao."
Thiên Đạo lúc này len lén nhìn Lưu Thuận Nghĩa.
Sau đó nhỏ giọng hỏi: "Thật sự không trách ta?"
Lưu Thuận Nghĩa cười cười.
"Đây không phải lỗi của ngươi, chỉ là ta có một chút không rõ, ta và Trần Bắc Bình, hình như không có thâm cừu đại hận gì, tại sao hắn muốn giết chết ta, thậm chí còn phải xuyên qua dòng sông thời gian, đến bóp chết ta."
Đám người toàn bộ lắc đầu.
Mấu chốt là, loại chuyện này bọn hắn cũng không hiểu rõ.
Bất quá, nếu đối phương có thời gian chi lực, chắc hẳn là có liên quan tới thời gian.
Mà lúc này, Lưu Thuận Nghĩa thì rất đau đầu.
Bởi vì một đoạn ký ức đang dần dần được hắn nhớ lại.
Trong ký ức.
Hình như mình đang nói chuyện phiếm với một lão già.
"Ta vì ngươi lựa chọn một gia đình thế gia tài bạc triệu thì thế nào?"
Lưu Thuận Nghĩa gật đầu: "Chỉ cần có thể cho ta nằm ngửa, để cho ta làm một phú nhị đại, (thế hệ giàu có thứ hai) phá gia nhiều đời đều có tiền tiêu không hết là được."
"Tốt, tốt, tốt!"
Sau đó lão đầu kia chọn một người.
"Phốc......"
Người kia c·hết.
Lão đầu: "......"
Lưu Thuận Nghĩa: "???"
"Không phải, ngươi có ý gì? Người ta mới 26, đang tuổi trẻ trung xinh đẹp, ngươi lại giết chết người ta?"
Lão đầu có chút xấu hổ.
"Đây có lẽ là một chuyện ngoài ý muốn, bất quá cụ thể tình huống thế nào, ta cũng không nói chính xác được."
"Như vậy đi, ta còn có rất nhiều gia tộc."
Sau đó, Lưu Thuận Nghĩa liền nhìn thấy lão đầu kia chọn một cái, gạch một cái trên danh sách.
Lưu Thuận Nghĩa nhịn không được.
"Không phải, ngươi là đang lựa chọn gia đình cho ta, hay là đang dựa vào mong muốn của ta để lựa chọn gia đình, rồi tiến hành mưu sát có chọn lọc?"
"Thì sao, ngươi giết hết con em nhà giàu, ta sẽ không còn đầu thai vào gia đình con em nhà giàu nữa đúng không?"
Lão đầu rất là bất đắc dĩ.
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra a, hay là, linh hồn Địa Cầu các ngươi, đều có chút khắc phụ mẫu ở thế giới khác?"
Lưu Thuận Nghĩa tức giận muốn giơ một cái bạt tai lên.
Bất quá nhìn lão đầu già như vậy, cuối cùng nhịn được.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi cũng không thể để cho ta là thiên sinh địa dưỡng a!" (trời sinh đất dưỡng)
Bỗng nhiên, lão đầu kia ánh mắt sáng lên.
"Không phải, ngươi đây là có ý gì?"
Lưu Thuận Nghĩa luống cuống.
Sau đó lão đầu kia lấy ra một cái hoa sen.
"Không phải, ngươi chờ chút, ngươi có ý tứ gì? Ta không muốn đại phú đại quý được không? Ngươi để cho ta làm người, có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận