Thành Tựu Tiên Đế, Toàn Bộ Nhờ Địch Nhân Cố Gắng

Chương 103: Đời này không có tính qua dạng này treo

**Chương 103: Đời này chưa từng gặp qua loại 'treo' này**
"Cho nên, mau chóng đi theo chúng ta!"
Một bộ xương khô khác trên mặt đất lại viết.
Đến giờ đầu óc lão đầu vẫn còn mơ hồ.
Hắn cũng bị ba vị lão tổ này của mình làm cho hồ đồ rồi.
Ta sẽ phát sáng phát nhiệt, không tốt cho chúng ta?
Rốt cuộc đây là kiểu lý luận gì?
Có điều lão đầu thực sự không thể lay chuyển được ba bộ xương khô này.
Chỉ đành thở dài.
"Được rồi, được rồi, đều nghe theo các lão tổ!"
"Có điều, ta đói bụng rồi, cũng nên để ta ăn chút gì đó rồi hẵng lên đường!"
Ba cái đầu lâu nhìn nhau một cái.
Sau đó gật đầu.
————
Không lâu sau, lão đầu tùy tiện đi đến ven một trấn nhỏ, sau đó liền tùy tiện tìm một tiệm cơm nhỏ.
Nhưng khi lão đầu vừa mới ngồi xuống.
Sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Bởi vì tiệm cơm nhỏ này đã kín người.
Đương nhiên, đây không phải điều quan trọng nhất.
Chủ yếu là, trong mắt lão đầu, trên người những người này đều bốc lên huyết sát chi khí.
"Đây là, họa sát thân!"
Lão đầu phóng tầm mắt nhìn tới.
Tất cả.
Những người này, toàn bộ đều có họa sát thân.
Có thể lại quan sát cẩn thận.
Lão đầu mặt đầy mộng bức.
"Khách quan, ngài dùng gì?"
Tiểu nhị đi tới hỏi thăm.
Lão đầu nhìn tiểu nhị, cười khổ một tiếng: "Xin lỗi, ta quên mang tiền!"
Nói xong.
Lão đầu nhanh chóng rời đi.
Sau đó lão đầu lại tìm một tiệm cơm không có nhiều người, tìm một gian phòng riêng, tùy tiện gọi vài món ăn.
Nhìn xung quanh vắng lặng.
Lão đầu vội vàng nhỏ giọng gọi xung quanh.
"Ba vị lão tổ, có ở đó không?"
Soạt!
Lão đầu vừa mới nói xong, ba bộ xương khô từ trên xà nhà treo ngược xuống.
Ánh mắt cùng nhau nhắm vào lão đầu.
Làm cho lão đầu sợ đến mức thở không ra hơi.
"Lão tổ, các người có thể đừng dọa ta, ta tuổi cũng không nhỏ, trái tim này của ta thực sự không chịu nổi."
Một trong những bộ xương khô cầm tấm bảng, xoạt xoạt viết một hàng chữ.
"Gọi chúng ta có việc gì?"
Lúc này lão đầu mới nói ra nghi ngờ của mình.
"Lão tổ, ta vừa mới tính ra một quẻ tượng rất kỳ lạ, chính là những người vừa rồi, ta tính toán bọn họ đều có họa sát thân, nhưng họa sát thân này, sẽ không khiến bọn họ c·h·ết, thậm chí cũng sẽ không bị thương, nhưng kỳ quái là, họa sát thân này, còn có chút ổn định bên trong mang theo không ổn định, nhấp nháy liên tục, giống như là đang khiêu vũ!"
"Cả đời ta, chưa từng thấy qua loại quẻ tượng này!"
Ba cái đầu lâu: "???"
Tràng diện trầm mặc hồi lâu.
Lúc này lão đầu thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ là ta học nghệ chưa tinh?"
Ba cái đầu lâu biến mất.
Chưa được bao lâu.
Ba cái đầu lâu, xương cốt đều biến thành màu xanh.
Dắt lấy lão đầu muốn đi.
"Ai ai ai, chờ chút, các tổ tông, đây là muốn đi đâu? Ta còn chưa......"
Lão đầu còn chưa nói xong, ba cái đầu lâu thẳng tắp ngã xuống, nằm thành một hàng, hai tay còn đan chéo trước ngực.
Dáng vẻ này, nhìn vô cùng an tường.
Lão đầu: "???"
Đây là thế nào?
Đúng lúc này.
Lão đầu chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Trước kia khi ta làm nghề y, thường xuyên đến tiệm cơm này ăn, đừng nhìn tiệm nhỏ này chẳng ra sao, nhưng tay nghề rất tuyệt!"
Triệu Cú và Lưu Thuận Nghĩa từ bên ngoài bước vào.
Lão đầu ngẩn người.
Sau đó vẫy tay với Triệu Cú, muốn chào hỏi.
Bỗng nhiên một cái đầu lâu bật dậy, bịt miệng hắn, vội vàng kéo hắn vào phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Lưu Thuận Nghĩa nhìn về hướng lão đầu.
Có chút không xác định.
"Triệu huynh, ta vừa rồi hình như lại nhìn thấy gã thầy bói kia!"
Triệu Cú sửng sốt một chút.
"Ở đâu?"
Lưu Thuận Nghĩa chỉ chỉ gian phòng của lão đầu.
Lúc này bộ xương khô bịt miệng lão đầu lại nằm xuống, bất động.
Mà Lưu Thuận Nghĩa và Triệu Cú, đã đi tới cửa gian phòng.
"Soạt ~"
Cửa phòng bị đẩy ra.
Lưu Thuận Nghĩa và Triệu Cú liền thấy lão đầu kia trong miệng phun ra một ngón tay xương xẩu.
Trên mặt đất còn có ba bộ hài cốt.
Mấy người nhìn nhau im lặng.
Lúc này lão đầu vội vàng giải thích.
"Ba vị này là lão tổ của ta, trước đó mộ tổ nhà chúng ta không phải bị nổ tung sao? Ta liền nghĩ giúp các lão tổ nhà chúng ta tìm lại một mảnh phong thủy bảo địa."
"Vừa rồi khi vận chuyển các lão nhân nhà ta, không cẩn thận hắt hơi một cái, liền...... Ha ha, thật là trùng hợp!"
Lưu Thuận Nghĩa và Triệu Cú gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Triệu Cú lúc này cười cười.
"Vừa vặn, người quen gặp mặt, chúng ta uống một chén, ta mời khách!"
Lão đầu vừa nghe nói Triệu Cú mời khách.
Tự nhiên sẽ không từ chối.
Bất quá nhìn lão đầu này.
Triệu Cú vẫn nói: "Hay là, ngươi lại tính cho ta một quẻ!"
Lão đầu gãi đầu: "Ngươi muốn tính gì?"
Triệu Cú vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định.
"Ngươi tính cho ta xem, tương lai ta sẽ trở thành hạng người gì!"
Triệu Cú từ khi đi theo Lưu Thuận Nghĩa, mặc dù không có làm chuyện xấu, nhưng hắn luôn cảm thấy bọn họ làm việc, không giống như là chuyện tốt.
Lúc này mới có ý nghĩ muốn tìm lão đầu tính toán lại.
Lão đầu lúc này nói ra: "Ngày sinh tháng đẻ!"
Triệu Cú gật đầu.
Sau khi có được ngày sinh tháng đẻ của Triệu Cú.
Lão đầu bắt đầu đo lường tính toán.
Không bao lâu.
Lão đầu trợn to hai mắt.
"Ngươi, ngươi tương lai được người trong thiên hạ kính ngưỡng, ai gặp cũng muốn triều bái, thậm chí ta còn chứng kiến một hàng chữ!"
Triệu Cú mừng rỡ.
"Nói thế nào?"
Lão đầu nhíu mày.
"Cứu khổ cứu nạn Triệu thiên tôn!"
Triệu Cú trong nháy mắt mừng như điên.
"Thật sao!"
Lão đầu gật đầu.
Lúc này Triệu Cú vui mừng như một đứa trẻ.
"Lưu huynh, ngươi nghe thấy chưa? Ta, về sau thế nhưng là cứu khổ cứu nạn Triệu thiên tôn, điều này nói rõ, y thuật của ta, sẽ danh dương thiên hạ!"
Lưu Thuận Nghĩa càng chúc mừng nói: "Cho nên nói, lần này ngươi không cần lo lắng rồi!"
Triệu Cú gật đầu.
Lúc này Triệu Cú bỗng nhiên nhìn lão đầu nói.
"Hay là, ngươi tính cho Lưu huynh của ta một quẻ."
Lão đầu nhìn tướng mạo của Lưu Thuận Nghĩa, do dự một chút rồi gật đầu.
"Được rồi, đọc bát tự đi!"
Lưu Thuận Nghĩa do dự một chút, đọc bát tự lúc xuyên không tới đây cho lão đầu.
Lão đầu bắt đầu bói toán.
"Ân? Ân......?"
Lão đầu tính lại một lần nữa.
Sau đó rơi vào trầm tư.
Triệu Cú nhíu mày.
"Ngươi nói gì đi chứ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lão đầu có chút không xác định.
"Vị Lưu huynh này, mặc dù danh khí không bằng ngươi, nhưng cũng được người đời xưng là một thân chính khí quân tử chân chính, danh khí không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ."
Nhưng mà, cái luồng hắc khí hô hô kia, thực sự là Hạo Nhiên Chính Khí sao?
Triệu Cú: "???"
Một thân chính khí?
Triệu Cú có chút khó tin nhìn Lưu Thuận Nghĩa.
Lưu Thuận Nghĩa có chút im lặng.
"Ngươi đây là ánh mắt gì? Chẳng lẽ không đúng sao?"
Triệu Cú rơi vào trầm mặc.
Vốn dĩ tâm trạng có chút phấn khởi, trong nháy mắt trở nên tồi tệ.
"Ai, đoán mệnh chi đạo, quả nhiên không thể tin."
Lưu Thuận Nghĩa mặt đen lại!
"Ta cảm thấy ngươi đang mắng ta!"
Triệu Cú cười cười.
"Thực sự không có, ta chỉ là cảm thấy đoán mệnh thực sự không thể tin."
Lưu Thuận Nghĩa thở dài.
Bất quá Lưu Thuận Nghĩa thấy người của Nộ Thiên Điện đã rời đi, lúc này cũng hành lễ với lão đầu.
"Đa tạ lão tiên sinh."
Nói xong.
Hắn ném cho lão đầu 1000 linh thạch, đưa ra cáo từ.
Triệu Cú cũng đi theo rời đi.
Lưu Thuận Nghĩa và Triệu Cú vừa đi.
Ba bộ xương khô liền nhảy dựng lên.
Một cái tới chiêu đá bay, trực tiếp đá lão đầu ngã trên mặt đất.
Hai cái còn lại cầm ghế, sau đó ba người cùng nhau xông vào ẩu đả.
"Đừng, đừng đánh nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận