Thần Ma Cung Ứng Thương
Chương 1581: Thần tính
Chương 1581: Thần tính
“Ồ? Vậy các ngươi đưa Ma Thần giáp cho ta.” Thần Thập Thất bình tĩnh lên tiếng.
“Bọn ta đã nói sau khi trở về Đạo Đình sẽ đưa cho ngươi.” Ma Bằng khẽ biến sắc, trầm giọng trả lời.
“Trở về? Nực cười, các ngươi còn định trở về sao?” Thần Thập Thất cười lạnh, nếu các ngươi chịu quay trở lại mới là lạ.
“Đương nhiên bọn ta sẽ về.” Giọng điệu của Ma Bằng không mấy chắc chắn, về hay không về, quả thật bọn họ vẫn chưa quyết định.
“E là các ngươi không lấy Ma Thần giáp ra được nhỉ? Trước đây lúc nào các ngươi cũng mặc nó, không nỡ cởi ra, là đã dâng lên cho Thiên Đạo, hay là bị tên trộm kia cướp mất rồi?” Thần Thập Thất giễu cợt: “Chúng ta đều không phải đồ ngu, ngươi đừng hòng lừa được ta.”
“Xem ra ngươi đã biết tất cả, vậy ngươi nói đi, ngươi muốn gì.” Ma Bằng thở dài, hỏi.
“Ta muốn học Nhất Khí Hóa Tam Thanh!” Thần Thập Thất hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Cùng với những đạo pháp thần thông của Thiên Đạo Động Thiên mà các ngươi biết.”
“Có phải ngươi hơi tham lam quá rồi không?” Sắc mặt mấy người Ma Bằng đen sì.
“Ta có thể tiếp tục cho các ngươi tài nguyên, các ngươi học đạo pháp xong thì dạy lại cho ta.” Thần Thập Thất cười: “Các ngươi cũng đâu phải hạng người tốt lành gì, không phải sao?”
Mấy người Ma Bằng im lặng, quả thật bọn họ không phải người tốt, hình như đề nghị này cũng đáng suy xét lắm?
Thôn Phệ tộc.
Cuối cùng mấy người Ma Bằng cũng thuật lại toàn bộ sự việc, bao gồm cả chuyện Đạo Đình hạ cấm chế bên trong cơ thể.
“Không ngờ tới tận bây giờ các ngươi mới phát hiện Đạo Đình hạ cấm chế, đúng là phế vật.” Thần Thập Thất cười lạnh, nói tiếp: “Đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm có thể phá giải được cấm chế của Đạo Đình, ta ngày càng coi thường chúng rồi đấy.”
“Ngươi đã biết chuyện cấm chế từ trước?” Mấy người Ma Bằng kinh ngạc.
“Đừng quên ta đã được kế thừa cái gì, là thần tính Ma Thần!” Thần Thập Thất cười lạnh, trong con ngươi màu vàng thoáng chốc đã giăng đầy bí văn, bên ngoài cơ thể cũng nổi lên vô số đường nét màu vàng, khí chất cả người chợt trở nên vừa lạnh lùng vừa cao cao tại thượng, uy áp lạnh buốt cuốn lấy nhóm Ma Bằng, hệt như một tôn Ma Thần giáng lâm.
“Ma Thần bỏ mạng, thần tính đại biểu cho ý chí khi xưa của Ma Thần, thậm chí còn ẩn chứa một phần ngộ tính, có điều Đạo Đình đã tách thần tính và thần văn ra, để chúng ta không thể kế thừa toàn bộ võ đạo của Ma Thần.”
“Cách đây không lâu, ta đã từng cảm ngộ được một lần, đồng thời phát hiện cấm chế này, do đó ta đã tu luyện ra một phân thân, để có thể thế mạng vào lúc cần thiết, không ngờ các ngươi cũng đạt được kỳ ngộ, lĩnh hội đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm.”
Thần Thập Thất thu lại các đường vân kim sắc, khí thế cũng quay trở về như bình thường.
Nhóm Ma Bằng bừng tỉnh, khó trách Thần Thập Thất dám ra đây, thì ra vẫn còn một phân thân khác đang tọa trấn trong Đạo Đình, nên hắn cũng không lo bị phát hiện.
“Ngươi muốn sở hữu toàn bộ võ đạo Ma Thần, từ đó nhận sự truyền thừa của Ma Thần?” Ma Bằng hỏi.
“Trước đây ta quả thật đã nghĩ như vậy, nhưng sau này ta mới biết suy nghĩ của mình thật quá ngây thơ.” Thần Thập Thất lắc đầu: “Sau khi tiếp nhận thần tính, ngươi sẽ càng ngày càng cảm nhận được sự kỳ diệu và đáng sợ của Ma Thần, cho dù có kế thừa toàn bộ võ đạo thì cũng không thể trở thành Ma Thần, vì căn cơ vốn có của chúng ta và bọn họ chênh lệch quá lớn.”
Ma Thần chính là con cưng được Hỗn Độn sinh ra trong kỷ nguyên xa xôi nhất, căn cơ vững vàng, muốn sánh ngang với bọn họ, hầu như là chuyện bất khả thi, cho dù nhận được truyền thừa Ma Thần cũng không thể đi lên con đường đó.
Trước đây Thần Thập Thất từng nghĩ như thế, bây giờ vẫn vậy, tuy không thể sánh bằng Ma Thần, nhưng ít nhất có thể tăng cao thực lực của bản thân.
“Giao đạo pháp thần thông cho ta đi, ta sẽ lấy tài nguyên ở Đạo Đình giúp các ngươi, chúng ta chính là đối tượng hợp tác tốt nhất.” Gương mặt vốn lạnh lùng của Thần Thập Thất cũng trở nên kích động.
“Được.” Ma Bằng không dây dưa, hắn nâng tay điểm một cái, truyền qua cho Thần Thập Thất.
Sau khi tiếp nhận thông tin trong đầu, bên ngoài cơ thể Thần Thập Thất lại hiện lên đường vân màu vàng, vô số bí pháp đang nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, chỉ trong nháy mắt, Thần Thập Thất đã lĩnh ngộ được hơn một nửa, mấy giây sau, bên cạnh hắn đã xuất hiện ba hóa thân, hơn nữa còn vô cùng ổn định.
Đây chính là thần tính của Ma Thần!
Văn lộ Ma Thần chỉ được gia cố trên chiến giáp, nhưng thần tính thì là trực tiếp dung nhập vào cơ thể, thần hồn, nếu không chịu nổi thì sẽ thân tử đạo tiêu, nhưng nếu có thể chịu được thần tính thì sẽ đạt được một thiên phú cực cao.
“Ta đi trước, khi nào ta lấy được tài nguyên sẽ đưa cho các ngươi.” Thần Thập Thất bỏ lại một câu, sau đó ra khỏi Thôn Phệ tộc, trở về Đạo Đình.
“Thần tính Ma Thần ư.” Đạo Tam hâm mộ.
“Có cái gì hay ho đâu mà hâm mộ, trước đây Thần Thập Thất không có lạnh lùng như hiện tại.” Ma Bằng cười lạnh, tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn không giấu được vẻ hâm mộ.
Thần tính Ma Thần mang lại không ít chỗ tốt, song cũng tiềm tàng tai họa cực lớn, đó chính là ảnh hưởng tới thần hồn của bản thân, nó sẽ không ngừng hướng về Ma Thần, chỉ cần có người nào ý chí không vững sẽ trực tiếp bị thần tính không chế, sau đó tự lầm tưởng là Ma Thần.
“Đạo Tam về rồi.” Đạo Vô Nhai và nhóm Phệ Cửu trở lại.
“Vô Đạo huynh, đây là tài nguyên của ngươi.” Ma Bằng chia cho lão một phần.
“Đa tạ Ma Bằng huynh.” Đạo Vô Nhai cất tài nguyên, sau đó lên tiếng: “Bây giờ chúng ta đi gặp sư tôn?”
“Bọn ta đi trước rồi, ngươi đi một mình đi.” Ma Bằng không giấu giếm.
“Cũng được, vậy ta tự qua đó một chuyến.” Đạo Vô Nhai gật đầu, hóa thành luồng sáng bay đi.
Chương 1582: Là ngươi sáng tạo ra?
“Phệ Cửu huynh đệ, không biết các ngươi vừa đi làm gì thế?” Ma Bằng lại quay sang mấy người Phệ Cửu, mỉm cười hỏi.
“Không làm gì hết.” Ngoài mặt thì Phệ Cửu nói như vậy, nhưng đầu lại quay hẳn sang một bên, rõ rành rành là có chuyện mà không muốn nói.
“Đạo Vô Nhai chết tiệt, chắc chắn có chuyện giấu chúng ta.” Ma Bằng thầm mắng, sau đó cố rặn ra một nụ cười: “Phệ Cửu huynh đệ, đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chăm sóc gì cho tộc nhân, là bọn ta thất lễ, chỗ này có mấy gốc thần dược, ngươi nhận cho.”
Phệ Cửu cười híp mắt, lúc này mới nói: “Cũng không phải chuyện quan trọng gì, Thiên Đạo đại nhân cũng từng nhắc qua rồi đấy, sư bá của các ngươi.”
“Đạo Vô Nhai còn bái cả sư bá?” Nhóm Ma Bằng trở nên sốt ruột, bọn họ còn chưa gặp mặt sư bá này, mà Đạo Vô Nhai đã lôi kéo được quan hệ rồi? Có phải lão đã học thêm được mấy đạo pháp thần thông không?
“Cũng không tính là bái sư, chỉ là chỉ điểm mấy chiêu thôi, các ngươi đừng có ra ngoài nói lung tung đó.” Phệ Cửu thấp giọng trả lời.
“Đương nhiên bọn ta sẽ không bán đứng Phệ Cửu huynh đệ, không biết liêu bọn ta có được sư bá chỉ điểm hay không?” Ma Bằng vội lên tiếng đảm bảo, hai mắt lộ vẻ mong chờ.
“Các ngươi không cần sốt ruột, chờ thời cơ thích hợp, Thiên Đạo đại nhân sễ dẫn các ngươi đi.” Phệ Cửu an ủi.
Mấy người Ma Bằng có chút không cam lòng, mọi người còn định nói thêm gì đó thì Phệ Cửu lại mở miệng: “Bọn ta không thể dẫn các ngươi đi được, nhưng các ngươi có thể lén đi theo, bọn ta chỉ thuận miệng nhắc tới…khụ, các ngươi hiểu rồi đó.”
“Ta hiểu, ta hiểu, đa tạ Phệ Cửu huynh đệ chỉ điểm.” Nhóm Ma Bằng vội vàng chắp tay, nếu không phải bọn họ biết hiện tại tài nguyên rất quý báu thì đã tặng một gốc thần dược cho hắn để tỏ lòng biết ơn rồi.
…
Thần Thập Thất lấy dược đạo pháp thần thông, song cũng vẫn quyết định không phá giải cấm chế, bây giờ hắn còn phải tiếp tục ở lại Đạo Đình để bòn rút thêm tài nguyên, chờ tới khi nào không lấy thêm được nữa thì mới nghĩ cách khác.
Sau khi trở về Đạo Đình, Thần Thập Thất suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên khí thế trên người bộc phát, đường vân kim sắc bao trùm khắp toàn thân, thần uy mệnh mông cuồn cuộn hết bốn phương tám hướng, thạch ốc được chết tạo từ Hỗn Độn thạch rung lắc dữ dội, khí thế ngợp trời khuấy động Hỗn Độn, khiến các võ giả khác chú ý tới.
“Thần Thập Thất, ngươi nổi điên gì đó?” Có vô số tiếng quát lạnh lẽo vang lên, mấy vị võ giả ngự không xuống, bên ngoài cơ thể của mỗi người đều được phủ lên một lớp thần văn, có người lạnh lùng, khó người tàn bạo, thần văn trên người cũng có trắng có đen, không ai giống ai.
“Nhất Khí Hóa Tam Thanh.”
Một tiếng hừ lạnh truyền tới, Thần Thập Thất bước ra khỏi thạch ốc, chắp tay sau lưng, thờ ơ nhìn các võ giả: “Thần thông mà vi huynh mới sáng tạo ra, thế nào?
“Ba tôn hóa thân, không yếu hơn bản thể!” Các võ giả vừa tới kinh ngạc thốt.
“Là ngươi sáng tạo ra?” Võ giả giật mình.
Võ giả có thần tính biết sáng tạo thần thông không phải chuyện lạ gì, nhưng mà có thể sáng tạo ra một thần thông lợi hại như vậy thì Thần Thập Thất là người đầu tiên, Nhất Khí Hóa Tam Thanh này, trực tiếp nghiền Đạo Hoàng Kinh ra bã!
“Không phải ta, chẳng lẽ là ngươi?” Thần Thập Thất cười lạnh, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.
“Nhất Khí Hóa Tam Thanh?” Một giọng nói bình tĩnh truyền tới, nam tử trung niên bước đến, điềm tĩnh nhìn Thần Thập Thất: “Đi theo ta.”
Dứt lời, người nọ lập tức rời đi, Thần Thập Thất vội vàng đuổi theo, cung kính đáp: “Dạ, đại nhân.”
Hắn đi theo nam tử trung niên tới một cung điện, Thần Thập Thất vẫn giữ nguyên vẻ mặt kính cẩn, không nói câu nào.
“Thập Thất, nói về Nhất Khí Hóa Tam Thanh của ngươi đi.” Nam tử trung niên hời hợt lên tiếng.
“Dạ.” Thần Thập Thất cung kính thuật lại Nhất Khí Hóa Tam Thanh, không dám giấu giếm một chút nào.
“Không tệ, quả thật là một đại thần thông.” Hai mắt nam tử trung niên phát sáng: “Ngươi sáng tạo ra thần thông, lập được công lao to lớn, nói đi, ngươi muốn phần thưởng gì.”
“Ta muốn một ít tài nguyên, gần đây trong đầu xuất hiện rất nhiều điều để cảm ngộ, nhưng chỉ trong chốc lát đã tiêu hao rất nhiều, ta muốn có thêm một ít tài nguyên để bù lại.” Thần Thập Thất cúi đầu, không dám nhìn người nọ.
“Tài nguyên?” Nam tử trung niên nhíu mày.
“Đại nhân, tại hạ chỉ muốn tài nguyên dưới cấp Đạo Cảnh, chỉ cần chuẩn bị kịp thời, phòng ngừa có tiêu hao hay gặp phải vết thương nhỏ, tài nguyên dưới cấp Đạo Cảnh là đủ rồi.” Thần Thập Thất vội nói.
“Cũng được, vậy thì cho ngươi.” Sắc mặt nam tử trung niên dịu lại, sau đó lại lên tiếng: “Đạo pháp này chỉ để một mình ngươi sử dụng, không được truyền ra bên ngoài, nó cũng sẽ trở thành một trong nhưng thần thông mạnh nhất của Đạo Đình.”
Trong lòng Thần Thập Thất thầm run lên, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện.
Đạo Hoàng Kinh chỉ được sử dụng ba lần trong đời, sau ba lần, người sử dụng sẽ hóa đạo ngã xuống, dung nhập vào đạo của người sáng tạo ra Đạo Hoàng Kinh.
Với sự xuất hiện của Nhất Khí Hóa Tam Thanh, Đạo Hoàng Kinh đã lập tức trở thành đồ bỏ, rác rưởi, nếu truyền ra ngoài, sẽ không ai chịu học Đạo Hoàng Kinh nữa!
Đạo Đình không thiếu những đạo pháp thần thông cường đại, nhưng bọn họ thì thiếu, Đạo Đình sẽ không cung cấp cho bọn họ thần thông nào quá mạnh, còn sẽ động tay động chân với những thần thông này, khiến bọn họ không thể phản kháng.
Cũng như khi hắn phát hiện ra cấm chế, hắn chỉ dám luyện chế ra một phân thân khác, chứ không dám làm bừa, nếu lúc đó bản thân trực tiếp nhảy ra thì tuyệt đối không thể bảo toàn mạng sống.
“Nhận lấy số tài nguyên này đi, cống hiến mà ngươi đã làm vì Đạo Đình, Đạo Đình sẽ nhớ rõ công lao của ngươi, ngươi cứ cố gắng sáng tạo thần thông đạo pháp, Đạo Đình sẽ không bạc đãi ngươi.” Nam tử trung niên nói.
“Dạ, đại nhân.” Thần Thập Thất cất tài nguyên vào, cung kính hành lễ rồi xoay người rời đi.
Chương 1583: Cấm chế
Nhìn theo bóng dáng Thần Thập Thất đi ra ngoài, trên mặt nam tử trung niên xuất hiện ý cười: “Cuối cùng cũng xuất hiện một môn đại thần thông, là do thần tính bắt đầu có hiệu quả, hay là do ngươi đã dung nhập thần tính?”
“Phải lập tức báo cáo cho sư tôn biết.” Nam tử trung niên truyền âm, đồng thời truyền Nhất Khí Hóa Tam Thanh đi.
Bên trong Đạo Đình, một bóng người ngồi xếp bằng im lìm như một tảng đá, ngay cả khi nhận được truyền tin cũng không nhúc nhích chút nào.
Nam tử trung niên không nhận được tin trả lời thì không chú ý tới nữa.
Sau khi Thần Thập Thất lấy được tài nguyên bèn tuyên bố bế quan, mấy võ giả còn lại muốn hỏi chuyện cũng chẳng có cơ hội.
“Tài nguyên đã tới tay, phải tìm cơ hội chuyển nó ra ngoài để lấy được nhiều thần thông đạo pháp hơn.” Thần Thập Thất thầm nhủ: “Nhưng khi mình có càng nhiều đạo pháp thần thông, bản thân cũng sẽ trở thành tiêu điểm, lúc đó rời khỏi đây sẽ phiền phức hơn nhiều, đợi khi nào ra ngoài phải hỏi xem có cách nào để che giấu không mới được.”
Nghĩ tới đây, Thần Thập Thất không nhịn thêm được nữa, hắn dứt khoát để lại phân thân rồi cẩn thận rời khỏi thạch ốc, đi ra ngoài.
Thần Thập Thất dùng hết toàn lực chạy tới Thôn Phệ tộc, hắn tìm nhóm Ma Bằng, lấy tài nguyên ra: “Cho ta một phần đạo pháp thần thông che giấu có thể qua mặt được người của Đạo Đình, bằng không bọn chúng sẽ chú ý tới ta, không thể đưa tài nguyên ra ngoài được.”
“Để bọn ta hỏi sư tôn.” Mấy người Ma Bằng vội vàng đi tới Thiên Đạo Động Thiên, chuyện này có liên quan tới vấn đề đột phá của bọn họ, không thể xảy ra bất trắc gì.
Mấy người Phệ Cửu gọi Thần Thập Thất, Phệ Minh lặng lẽ ra khỏi thành trì, truyền tin cho Long Đế: “Phó thôn, đã tiếp xúc được người của Đạo Đình, nhưng Thần Thập Thất lo lắng bị phát hiện.”
“Đã biết.” Sau khi Long Đế nhận được tin tức bèn đi tới phía sau thạch ốc, lên tiếng báo cáo: “Tràng chủ, bây giờ phải làm thế nào, nếu Thần Thập Thất bỏ mạng, chúng ta khó có thể kiếm tiền từ Đạo Đình.”
“Năm trăm vạn, có thể giải quyết, hoặc bỏ mạng.” Giang Thái Huyền mở mắt, đáp.
“Không có biện pháp nào có thể giải quyết dứt điểm sao?” Long Đế vội hỏi.
“Không có, chúng ta không biết mức độ trung thành của các thành viên chủ chốt trong Đạo Đình.” Giang Thái Huyền bình tĩnh: “Có khả năng tình hình sẽ chuyển biến tốt hơn, có khả năng làm hỏng chuyện, ngươi tự chọn đi.”
“Tràng chủ, có cách nào để thay đổi thần trí, khiến chúng làm việc cho ta không?” Long Đế trầm ngâm: “Hình như Phật môn có thần thông độ hóa.”
“Làm thế sẽ bị phát hiện, Đạo Đình có Thánh Nhân.” Giang Thái Huyền bất đắc dĩ: “Nếu không thì ta cũng đã chọn độ hóa đại thần thông rồi.”
“Thôi vậy, năm trăm vạn thì năm trăm vạn, vậy tiếp theo ta nên làm gì?” Long Đế lại hỏi.
“Thuê năm vị Thánh Nhân, bọn họ sẽ giải quyết, sau đó cứ bảo Thần Thập Thất dâng đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm lên.” Giang Thái Huyền cười đáp.
“Được.” Long Đế nhanh chóng thuê người, trong lòng lại không khỏi nghi hoặc: “Nhưng một khi dâng đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm lên, nhất định Đạo Đình sẽ biết Thần Thập Nhất đã phát hiện cấm chế.”
“Yên tâm đi, Thánh Nhân sẽ giải quyết.” Giang Thái Huyền nói.
Sau khi trừ đi năm trăm vạn, năm vị đại lão đồng thời ra khỏi cổ thôn, đi vào Đạo Đình, họ tìm tới nam tử trung niên đang ngồi xếp bằng bên trong cung điện, Nữ Oa thờ ơ: “Lão Quân, ngươi lên.”
Lão Quân khẽ gật đầu, ông ta cong tay búng một phát, một cỗ năng lượng vô hình lập tức lẻn vào bên trong cơ thể nam tử trung niên, sau đó năm người đứng dậy đi mất, không gây ra một tiếng động nào, và từ đầu tới cuối, nam tử trung niên cũng không hề phản ứng.
Không bao lâu sau, Thần Thập Thiên đi tới, có điều sắc mặt hắn rất khó coi, trông còn có vẻ do dự, hắn thầm mắng đám Ma Bằng, không biết cách này có đáng tin hay không: “Đại nhân, ta lại sáng tạo ra đạo pháp mới.”
Nam tử trung niên tỉnh dậy từ trong trạng thái tu luyện, hai mắt lóe sáng, ánh mắt khi nhìn Thần Thập Thất cũng ngày càng sắc bén, pha lẫn một ít hưng phấn, hệt như khi nhìn thấy một con chuột bạch: “Nói ta nghe xem.”
“Thuộc ha vừa sáng tạo ra đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm.” Thần Thấp Thất thấp thỏm, cắn răng thuật lại nội dung của đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm cho nam tử trung niên.
Nam tử trung niên lĩnh hội một phen, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn sang Thần Thập Thất, tiếp đó hắn lại vận chuyển một lượt, rồi cơ thể bất chợt cứng còng lại, ánh mắt lạnh lùng trở nên ngơ ngác và phẫn nộ.
“Đại nhân, ngài, ngài đừng giết ta, ta không có ý dò xét cấm chế, chẳng qua là đúng lúc sáng tạo ra đạo pháp này thôi, ta vẫn chưa phá giải cấm chế.” Thần Thập Thất quỳ rạp xuống: “Đại nhân, ta một lòng trung thành với đại nhân, không dám làm trái một chút nào, sau khi sáng tạo ra đạo pháp này, ta đã lập tức dâng lên cho đại nhân.”
Nam tử trung niên như bừng tỉnh, không thèm để ý tới lời cầu khẩn của Thần Thập Thất.
Cấm chế? Không có ý thăm dò?
Mẹ nó, nếu không phải ngươi đưa đạo pháp tới đây thì ta cũng không biết bên trong cơ thể mình có cấm chế!
Trong lòng nam tử trung niên như sụp đổ, tại sao, tại sao bên trong cơ thể của ta lại có cấm chế? Ta là thành viên nòng cốt của Đạo Đình, là đồ nhi của ngươi mà!
Cấm chế này chắc chắn là cấm chế của Đạo Đình, hắn đã từng bố trí không ít, mà cấm chế trong người Thần Thập Thất cũng do hắn làm, có điều ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ được rằng trong người hắn cũng có một cái, mà cấm chế này còn mạnh hơn cái kia không ít, chẳng trách hắn không phát hiện ra.
Tại sao? Chẳng lẽ đám Thần Thập Thất chỉ là thử nghiệm, vô dụng rồi thì vứt, hắn cũng vậy?
“Ngươi đứng lên trước đi.” Suy nghĩ trong đầu nam tử trung niên xoay chuyển không ngừng, khi nhìn sang Thần Thập Thất, hắn phiền muộn phất tay.
Chương 1584: Thần thông mới
“Đại nhân, ngài không trách ta đã sáng tạo ra đạo pháp này?” Thần Thập Thất mừng rớ nhìn hắn.
Trách ngươi? Ta còn phải cảm ơn ngươi!
Trong lòng nam tử trung niên lạnh lẽo, sắc mặt lại bình tĩnh: “Sau này gọi là là Trần đại nhân, đạo pháp này rất tốt, nhớ rõ không được truyền ra ngoài.”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Thần Thập Thất thở phào nhẹ nhõm, nói như thế, nghĩ là hắn không cần chết nữa.
“Ngươi nói đi, tại sao không phá giải cấm chế mà lại đưa cho ta?” Trần đại nhân thờ ơ.
“Thuộc hạ một lòng vì đại nhân, đại nhân không lên tiếng, thuộc hạ tuyệt không phá giải.” Thần Thập Thất cung kính đáp, hiện tại hắn vẫn chưa thoát khỏi nguy cơ mất mạng, nhất định phải thành khẩn.
“Tốt.” Trần đại nhân tán dương một tiếng, sau đó lại sầm mặt: “Thập Thất, trước đây ngươi cũng là người của Hỗn Độn, khi đó bị tộc nhân phản bội, bán đứng ngươi, có phải ngươi muốn giết hết bọn chúng không?”
“Không, ta chỉ hận những kẻ đã bán đứng ta.” Thần Thập Thất cúi đầu: “Vả lại, khi đó người bị bán đứng không phải chỉ có một mình ta, còn có mấy người khác nữa.”
Còn mấy người khác nữa…
Vẻ mặt Trần đại nhân trở nên phức tạp, trừ hắn ra, trong cơ thể của những huynh đệ khác cũng có cấm chế sao? Chuyện này cũng rất có khả năng, xem ra hắn nhất định phải điều tra một phen.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Trần đại nhân phất tay, trong lòng lạnh lẽo vô cùng, đồng thời không truyền đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm đi nữa, hắn cười lạnh: “Muốn coi ta là giun dế sao, mấy lão già này, ta lao tâm lao lực vì các ngươi bao nhiêu năm nay, thế mà lại đối xử với ta như vậy!”
Trần đại nhân nghĩ tới trước đây khi bái sư, kiến lập Đạo Đình, bản thân đã cống hiến biết bao nhiêu thứ, kết quả lại bị hạ cấm chế lên người!
“Không được, ta cũng không thể phá giải nó, một khi phá giải, sẽ kinh động tới bọn chúng.” Trần đại nhân nhíu mày: “Chẳng lẽ ta không có cách nào để thoát khỏi bọn chúng? Các ngươi không cho ta đạo pháp vượt qua Đạo Cảnh, nói là do tư chất ta không đủ cao, cũng là vì các ngươi lo lắng ta phát hiện ra cấm chế, phản bội lại các ngươi?”
Cổ thôn Hỗn Độn.
Mấy người Lão Quân trở lại, sau đó tản đi làm việc của mình, Tôn Hầu Tử vẫn ngồi xếp bằng bên cạnh Giang Thái Huyền, hấp thu năng lượng Hỗn Độn để tu luyện như thường lệ.
“Đại Thánh, không có gì ngoài ý muốn chứ?” Giang Thái Huyền mở mắt.
“Không có.” Tôn Hầu Tử nhe răng cười: “Tràng chủ, ngươi không biết đâu, lúc đó mặt mũi tên kia trắng như tờ giấy vậy, chắc chắn là đang sợ muốn chết, nên cũng không có ra tay với Thần Thập Thất.”
“Hạ bao nhiêu cấm chế?” Giang Thái Huyền hỏi.
“Đã tra qua rồi, tổng cộng có năm người không có cấm chế, bọn ta đã bày bốn cấm chế, còn một tên nữa, vì cách Thánh Nhân quá gần, không dễ ra tay, nên chỉ có thể bỏ qua hắn.” Tôn Hầu Tử nói.
Giang Thái Huyền gật đầu: “Để lại một người cũng tốt, nếu ai cũng như vậy, có thể phát sinh tình huống ngược lại.”
“Lão Tôn cũng nghĩ như thế.” Tôn Hầu Tử gật đầu, rồi thỏa thích hấp thu năng lượng Hỗn Độn vào người.
Giang Thái Huyền tiếp tục cắn thuốc, hắn cảm thấy thế nào cũng có một ngày hắn ăn Hỗn Độn đan tới ói ra mất, may mà có Tôn Hầu Tử hỗ trợ, tốc độ tu luyện của bản thân cũng không chậm, chẳng bao lâu sẽ đột phá Thần Vương Hậu Kỳ.
…
Trong Đạo Đình, Thần Thập Thất đưa tài nguyên ra ngoài, sau đó lại đi sáng tạo một thần thông mới, thần thông Đấu Chiến, tăng gấp bội chiến lực.
Động tĩnh lần này vẫn không nhỏ, mấy võ giả thần tính khác cũng bắt đầu sốt ruột, tốc độ sáng tạo thần thông này của ngươi có phải hơi quá nhanh rồi hay không? Vả lại, lần này Đạo Đình bị gì vậy, sao lại không đưa Nhất Khí Hóa Tam Thanh cho bọn họ tu luyện?
Cho dù là đồ ngốc thì cũng có thể nhận ra Nhất Khí Hóa Tam Thanh này mạnh hơn hẳn Đạo Hoàng Kinh, sau khi thần thông này xuất hiện, hẳn phải thay thế Đạo Hoàng Kinh, cho bọn họ chuyển sang tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh mới đúng.
Nhưng Đạo Đình không chỉ không cho bọn họ tu luyện, mà ngay giả một chút tin tức cũng không thấy đâu, hệt như chưa từng có chuyện này xảy ra vậy.
“Đấu Chiến, Nhất Khí Hóa Tam Thanh!”
Thần Thập Thất thấp giọng quát, ba hóa thân hiện ra, cộng thêm có Đấu Chiến làm nền, sức chiến đấu của Thần Thập Thất lúc này lập tức bạo phát, ba hóa thân cũng tản ra hung uy cực kỳ đáng sợ.
“Đấu Chiến? Nhất Khí Hóa Tam Thanh? Ngươi lại sáng tạo ra thần thông mới?” Sắc mặt các võ giả thần tính trở nên khó coi, bọn họ đều là những người đã tiếp nhận thần tính Ma Thần, tuy không phải cùng một Ma Thần nhưng người mà ngươi đã tiếp nhận này, có phải quá mạnh rồi hay không?
Thần Thập Thất kiêu ngạo: “Ta không chỉ sáng tạo được hai môn thần thông này, hiện tại, không ai trong các ngươi là đối thủ của ta!”
Võ giả thần tính không phản bác, Thần Thập Thất nói không sai, Đấu Chiến tăng sức chiến đấu lên gấp đôi, lại có thêm Nhất Khí Hóa Tam Thanh, trừ phi bọn họ liên hợp vây công, bằng không nếu chỉ đơn đả độc đấu thì chẳng ai thắng được Thần Thập Thất.
“Thần Thập Thất, tại sao lại không truyền Nhất Khí Hóa Tam Thanh mà ngươi đã sáng tạo ra bên ngoài, lẽ nào, Nhất Khí Hóa Tam Thanh có chỗ hại gì?” Một vị võ giả thần tính cười lạnh.
“Hay là ngươi tới thử xem?” Thần Thập Thất khinh thường cười nói, một hóa thân tức khắc bước ra: “Ta dùng một hóa thân đấu với ngươi.”
Võ giả thần tính sững người, hóa thân này có tu vi ngang với ngươi, thế thì có khác gì đánh nhau với chính ngươi đâu? Mà sức chiến đấu của hóa thân này cũng được tăng lên, ta đánh thắng được chắc/
“Các ngươi lui xuống đi.” Trần đại nhân bước tới, lạnh lùng nói: “Đi xuống hết đi.”
“Dạ, đại nhân.” Võ giả thần tính kính cẩn trả lời, không dám làm càn bèn vội vàng lui xuống.
“Đi theo ta.” Trần đại nhân bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi, vẻ mặt lạnh lùng bất chợt trở nên tối sầm.
Chương 1585: Mua rồi hối hận một lúc, bỏ lỡ hối hận cả đời
“Lần sau có thần thông mới, không được để lộ, trực tiếp tìm bổn tọa.” Trần đại nhân nghiêm giọng: “Nếu ngươi cứ làm thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện, tới lúc đó bổn tọa cũng không bảo vệ được ngươi.”
“Dạ, đại nhân.” Trong lòng Thần Thập Thất thầm run lên, vốn hắn cho rằng có thể leo lên được cành cao là Trần đại nhân thì không cần lo lắng gì nữa hết, nhưng một câu này đã khiến hắn hiểu ra, Đạo Đình không phải là Đạo Đình của Trần đại nhân, y cũng chỉ là một người trong số đó!
Nhớ tới lời của đám Ma Bằng, còn có ý tưởng của mấy người Phệ Cửu, Thần Thập Thất thầm suy tính liệu có nên nói ra hay không.
Trần đại nhân thấy hắn nhíu mày trầm tư, hoàn toàn không coi lời nói của hắn ra gì, sắc mặt hơi sầm xuống: “Ngươi đang nghĩ gì?”
“Đại nhân, nhờ có sự quan tâm của đại nhân, Thập Thất mới có được ngày hôm nay.” Thần Thập Thất chắp tay, cung kính lên tiếng: “Nhưng mà đại nhân, thật sự không truyền đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm này ra ngoài hay sao? Nếu đại nhân lấy đạo pháp này ra lung lạc lòng người, chắc chắn các võ giả thần tính sẽ trung thành với đại nhân.”
Trần đại nhân nghe vậy, không khỏi trầm ngâm, sau đó đột nhiên hỏi: “Ngươi đã tiếp nhận thần tính, hiện tại thần tính lại sáng tạo thêm một thần thông, là thần tính đã khống chế ngươi?”
“Thuộc hạ không biết.” Thần Thập Thất lắc đầu, quả thật thần tính này có thể ảnh hưởng tới thần trí, nhưng đây lại không phải công pháp do thần tính làm ra.
“Ngươi nghĩ sao về cảnh giới trên Đạo Cảnh?” Trần đại nhân thình lình lên tiếng.
“Trên Đạo Cảnh, chính là…chính là tồn tại vô thượng, chỉ có Ma Thần mới có thể chạm tới, thuộc hạ không dám dò xét.” Thần Thập Thất mở miệng, suýt nữa đã lỡ miệng nói ra hết, trong lòng hắn đang căng thẳng cực kỳ.
“Ngươi ngập ngừng.” Trần đại nhân lạnh lùng nói: “Nói thật cho ta biết, nếu khiến bổn tọa hài lòng, bổn tọa sẽ trọng thưởng.”
“Dạ, đại nhân.” Thần Thập Thất biết bản thân không giấu giếm được nữa, chỉ đành khai ra hết: “Trên Đạo Cảnh chính là Thánh Nhân chí tôn, cũng được xưng là Hỗn Nguyên Đại Đạo, có ba cách để chứng đạo thành Thánh, lần lượt là…”
Trong lúc Thần Thập Thất trả lời, Trần đại nhân cũng nhìn chằm chằm vào hắn, thần tính quả là bất phàm, chẳng lẽ vẫn còn sót lại võ đạo do Ma Thần truyền thừa?
Thật ra Trần đại nhân cũng không hiểu rõ thần tính lắm, nghe tới ba cách chứng đạo, hắn cũng không biết là thật hay giả, mà mấy lão già kia cũng không nói cho hắn biết chuyện gì về cảnh giới trên Đạo Cảnh.
“Ba cách thành Thánh này, có bao nhiêu phần là thật?” Trần đại nhân hỏi.
“Thuộc hạ cũng không biết, chỉ là đột nhiên lĩnh ngộ được tin tức xuất hiện trong đầu.” Trên mặt Thần Thập Thất hiện lên vẻ hoang mang: “Còn về thật giả, thuộc hạ không dám đảm bảo.”
Đột nhiên lĩnh ngộ?
Chắc chắn đây là tác dụng của thần tính, Trần đại nhân nghĩ thầm: “Có thể truyền Thuận Thiên Phong Cấm ra ngoài, nhưng nhất định phải là ngươi tin tưởng được, bằng không, một khi bạo phát, hẳn ngươi tự biết kết cục của ngươi.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.” Thần Thập Thất mừng rỡ, vội đáp.
“Ừ.” Trần đại nhân gật đầu, do dự trong chốc lát mới nói: “Ngươi có biết ở bên chỗ lão tam, có ai muốn được lão tam coi trọng nhất không?”
Lão tam?
Trong đầu Thần Thập Thất hiện lên một người, chính là một vị đại nhân đứng đầu đám Đạo Tam, cũng là nhân vật quan trọng: “Là Đạo Nhất.”
Hầu hết bọn họ đều biết rõ chuyện này, bởi vì bọn họ đều là người muốn tranh, mà bọn họ cũng không thể không tranh giành, chỉ có tranh, mới có thể nhận được tài nguyên càng tốt, sau này nếu có chỗ tốt cũng sẽ là người đầu tiên được hưởng.
“Bổn tọa hỏi người muốn nhất, chứ không phải người đang được xem trọng nhất.” Trần đại nhân lạnh giọng.
“Đạo Thất.” Thần Thập Thất vội đáp, trong lòng lại bối rối, hỏi cái này để làm gì?
Trần đại nhân bảo hắn ra ngoài, sau đó tự mình tới tìm Đạo Thất, không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã xuất hiện thêm một cuốn cổ tịch - đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm.
Thần Thập Thất cũng mời mấy vị võ giả thần tính tới, mấy người này đều được coi là người có quan hệ tốt nhất với hắn, cộng thêm việc nhắc tới Trần đại nhân, xác suất xảy ra chuyện cực kỳ nhỏ, mà bản thân cũng có thể nhận được tài nguyên của bọn họ.
Không sai, chính là đưa Thuận Thiên Phong Cấm cho bọn họ, sau đó lại lừa gạt thêm vài câu, không lo không lấy được tài nguyên.
“Chờ sau khi lấy được tài nguyên, thì đổi thành đạo pháp thần thông mới để tăng thực lực.” Thần Thập Thất thầm nhủ.
“Lục ca, mua đạo pháp không?” Thần Thập Thất cẩn thận bước vào một gian thạch ốc, lén lút lấy một quyển sách ra.
“Đạo pháp?” Thần Lục ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Thần Thập Thất, không khỏi trở nên kinh ngạc: “Ngươi sáng tạo ra?”
“Đúng vậy, mua thì hối hận một lúc, bỏ lỡ hối hận một đời.” mua thì hối hận một lúc, bỏ lỡ hối hận một đời thấp giọng đáp.
“Mua rồi hối hận một lúc, bỏ lỡ hối hận cả đời?”
Thần Lục ngạc nhiên, cười phá lên: “Được, ngươi muốn cái gì thì ta dùng cái đó để mua? Dùng vật đổi vật?”
“Tài nguyên, ta chỉ muốn tài nguyên.” Thần Thập Thất đáp.
“Cho ngươi, đưa ta đạo pháp.” Thần Lục phất tay, hào phóng lấy tài nguyên ra.
Thần Thập Thất liếc mắt nhìn, bấy nhiêu đây tài nguyên chưa phải là toàn bộ tài sản của Thần Lục, nhưng hắn không gấp, chỉ cần mua xong bản đạp pháp này, chắc chắn Thần Lục sẽ chạy không thoát, mà còn sảng khoái đưa tài nguyên cho hắn.
“Đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm?” Thần Lục tò mò, hắn không thèm để ý tới Thần Thập Thất vẫn còn ở đây, đã trực tiếp bắt đầu tham ngộ.
Một khắc sau, sắc mặt Thần Lục tái xanh, ánh mắt trở nên lành lạnh đáng sợ: “Thật sự là do ngươi sáng tạo ra?”
“Lục ca đã nhận ra rồi?” Thần Thập Thất mỉm cười: “Sinh tử bị nắm giữ trong tay Đạo Đình, chẳng phải đã sớm lường trước được chuyện này rồi sao?”
Thần Lục buồn bực nói: “Đôi khi vờ làm kẻ hồ đồ cũng tốt.”
Quả thật là mua rồi hối hận một lúc, bỏ lỡ hối hận cả đời.
Chương 1586: Giảng đạo
“Bây giờ không thể nào giả vờ hồ đồ được nữa.” Thần Thập Thất nói: “Ta còn một ít thần thông khác, có thể nâng cao thực lực.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn...” Thần Lục trợn tròn mắt, ngữ khí nặng nề: “Chỉ dựa vào hai người chúng ta, e là không đủ.”
“Trần đại nhân cũng biết, trong người hắn cũng có cấm chế.” Thần Thập Thất không biểu cảm lên tiếng.
“Ngay cả đại nhân cũng có cấm chế?” Thần Lục bàng hoàng nhìn hắn, Trần đại nhân là nhân vật nòng cốt của Đạo Đình, là một trong những người có địa vị cao nhất, vậy mà cũng bị khống chế?
“Cho nên, Lục ca, ngươi có mua đạo pháp thần thông này hay không?” Thần Thập Thất đè giọng xuống, thì thào: “Ta vẫn chưa thông bao cho những người khác, thật ra là Trần đại nhân mượn tên của ta để âm thầm truyền đạo pháp này ra ngoài.”
Thần Lục bừng tỉnh, là Trần đại nhân đang bí mật lôi kéo hắn?
“Nếu đã bước lên thuyền giặc, ta còn có thể xuống được chắc?” Thần Lục cười khổ: “Đưa hết những thần thông đạo pháp khác cho ta đi, mạnh hơn chút nào thì đảm bảo hơn chút ấy.”
“Không thành vấn đề, tài nguyên đâu?” Thần Thập Thất duỗi tay.
“Tài nguyên? Bây giờ chúng ta cùng một phe, ngươi xem...”
“Lục ca, chuyện nào ra chuyện nấy, hơn nữa đây là ý của Trần đại nhân, hắn muốn thu thập tài nguyên để luyện một loại đan dược, có thể đột phá cảnh giới trên Đạo Cảnh.” Thần Thập Thất giải thích.
Cho ngươi miễn phí? Nói nhảm gì thế, con mẹ nó ta còn phải dùng tài nguyên để đổi thấy thần thông đạo pháp, nếu đưa không cho ngươi, ta lấy gì để đổi nữa? Ta cũng muốn học nhiều hơn để tăng thực lực của bản thân.
Thần Lục mở miệng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, giao số tài nguyên còn lại ra.
“Tạm thời đừng để lộ những đạo pháp thần thông này ra ngoài.” Thần Thập Thất thấp giọng bảo: “Đạo Hoàng Kinh có khuyết điểm... một khi lộ ra, Đạo Hoàng Kinh sẽ trở thành đồ bỏ, Đạo Đình nhất định sẽ ra tay với ngươi.”
“Ta hiểu, nhẫn nhịn, đợi Trần đại nhân luyện đan thành công, vượt qua Đạo Cảnh.” Thần Lục nặng nề gật đầu.
Thần Thập Thất hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục đi tìm mấy người khác, lúc này mới thi triển công pháp ẩn giấu để trốn khỏi Đạo Đình, tới Thôn Phệ tộc.
Mà lúc này, Trần đại nhân đang che giấu thân ảnh, theo dõi tam sự đệ của mình - Lâm Viêm.
Sau khi tam sư đệ nhận được đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm, sau khi tham ngộ xong, sắc mặt cũng âm trầm giống như hắn, trong cơ thể của tam sư đệ cũng có cấm chế.
“Đạo Thất, ngươi lui xuống trước đi.” Trần đại nhân hiện thân, phất tay nói.
“Nhị sư huynh, sao lại rãnh rỗi tới chỗ ta?” Khuôn mặt Lâm Viêm trở nên bình tĩnh như trước, cảnh giác nhìn Trần đại nhân.
Trần đại nhân thấy Đạo Thất đi mất, lúc này mới thấp giọng lên tiếng: “Sư đệ có cấm chế trong người, cũng không dễ chịu đâu nhỉ?”
“Ngươi, chẳng lẽ là do ngươi làm?” Sắc mặt Lâm Viêm trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.
“Vi huynh vẫn chưa có bản lĩnh đó.” Vẻ mặt của Trần đại nhân cực kỳ lạnh lùng và nặng nề: “Trong ngời vi huynh cũng có, đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm này cũng là do vi huynh đưa cho Đạo Thất, để xem sư đệ có cấm chế hay không, nếu không có, ta sẽ không hiện thân.”
“Sư huynh cũng có?” Lâm Viêm kinh hãi.
Trần đại nhân không trả lời, chỉ duỗi tay ra, không hề phòng bị.
Lâm Viêm nắm chặt tay hắn, một luồng đạo ý len lỏi vào trong cơ thể, sắc mặt ngày càng lạnh băng: “Sư huynh, ngươi nói xem chúng ta phải làm gì bây giờ? Trực tiếp đánh thức sư tôn?”
“Làm thế sẽ chết càng nhanh!” Vẻ mặt Trần đại nhân trở nên khó coi: “Kế hoạch trước mắt, chỉ có thể dùng đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm để lôi kéo người khác, tìm kiếm cơ hội.”
“Cho dù chúng ta liên hợp, e cũng không phải đối thủ của sư tôn.” Trên mặt Lâm Viêm thấp thoáng vẻ kinh sợ, đó chính là cường giả đã sợ đã vượt qua Đạo Cảnh, không phải chỉ cần nhiều người là có thể thắng được.
“Dù có chết, cũng không thể để mấy lão già đó dễ chịu!” Trần đại nhân hừ lạnh: “Gần đây thần tính có tiến triển mới, có tin tức về cảnh giới trên Đạo Cảnh, ngươi muốn nghe không?”
“Trên Đạo Cảnh? Sư huynh mau nói.” Lâm Viêm mừng rỡ, vội vàng hỏi.
Trần đại nhân kể rõ ba cách thành Thánh, khiến Lâm Viêm nghe mà kích động không thôi, đáng tiếc không có pháp môn cụ thể, hai người chỉ có thể tưởng tượng mộ chút.
“Thần Thập Thất? Sư huynh, ngươi phải để ý kỹ Thần Thập Thất, hắn lấy nhiều tài nguyên như vậy, lại có thêm thần tính, khó đảm bảo sẽ không vượt qua chúng ta, trở thành Thánh Nhân.” Lâm Viêm nhíu mày.
“Vi huynh sẽ chú ý.” Trần đại nhân gật đầu, cáo từ rời đi: “Chúng ta cũng phải thử xem mấy huynh đệ khác thế nào.”
“Chuyện này cứ giao cho sư đệ, sự huynh chỉ cần trông chừng Thần Thập Thất.” Lâm Viêm nghiêm mặt nói.
Lúc này Trần đại nhân không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi mất.
Bên trong Đạo Đình âm thầm phát sinh biến số, Thần Thập Thất tìm tới Thôn Phệ tộc, nhận được lời mời của nhóm Ma Bằng, nói rằng Thiên Đạo đạo nhân muốn dẫn hắn cùng nhau đi gặp một vị sư huynh, và vị sư huynh này chính là Ma Viên Hỗn Độn, cường giả cấp Thánh Nhân.
Thánh Nhân!
Vừa nghe thấy Thánh Nhân, Thần Thập Thất đã phấn khích không chịu nổi, Trần đại nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ, là vì sợ cái gì? Chính là sợ Thánh Nhân - người vượt qua cấp bậc Đạo Cảnh, đó chính là chênh lệch không thể bù bằng số lượng!
Còn về chuyện thu tài nguyên, không thành vấn đề, Thần Thập Thất có mang theo không ít.
Ở đài luận đạo, có rất nhiều lão tổ và người của Đạo Đình đang tụ tập thành nhóm, Thiên Đạo và Sương cũng tìm một chỗ để ngồi xuống, lần này Giang Thái Huyền cũng tới, hắn ngồi trên một cái thạch đài nhỏ, còn thạch đài lớn thì để Thiên Đạo ngồi.
“Chư vị trật tự, lần giảng đạo này hơi khác một chút, các vị nhớ lắng nghe.” Tôn Hầu Tử thờ ơ lên tiếng.
“Rõ, Đại Thánh.” Nhóm Đạo Vô Nhai cung kính hành lễ.
Chương 1587: Ta chiến đấu cả đời, chỉ vì để sinh tồn!
“Hỗn Độn chưa phân tách, thiên địa hỗn loạn, không gian mờ mịt không ai hay, từ khi Bàn Cổ phá Hồng Mông, ‘thanh’ - ‘trọc’ (*) chia tách...”
(*) Thanh: trong sạch; trọc: vẩn đục
Trong lời nói của Tôn Hầu Tử ẩn chứa đạo âm, Hỗn Độn trên đầu chấn động, hiển hóa ra một thế giới huyền ảo, trên Hoa Quả Sơn có một khối tiên thạch, tập hợp tinh hoa nhật nguyệt, hấp thu linh khí vô tận, rồi chợt một thạch hầu nhảy ra.
Thạch hầu vượt muôn ngàn trùng khó khăn gian khổ, học được thuật trường sinh bất lão, đạo pháp thần thông đỉnh cấp, sau đó trở về Hoa Quả Sơn làm sơn đại vương, tiếp đó lên trời làm quan, phản lại Thiên Đình.
Mười vạn thiên binh thiên tướng, tiên thần cường đại, đại thần thông đỉnh cấp và Thánh Nhân của Thiên Đình lần lượt xuất hiện, họ thao túng chúng sinh, điều khiển vạn vật.
Lúc này, hầu tử trong cảnh tưởng mà bọn họ quan sát đang một mình đối mặt với cả thế giới, hầu tử dùng một cây gậy Kim Cô, một bộ chiến giáp cuồng chiến tiên thần, đánh vào Lăng Tiêu Bảo Điện, tiêu diệt vô số tiên thần, hầu tử gầm lên một tiếng khiến người hoảng sợ: “Nếu Thiên chọc ta, ta đánh nát Thiên, Địa gò bó ta, ta giẫm nát Địa, khi ta có được cơ thể tự do, còn kẻ nào dám cao cao tại thượng?”
Ầm
Người của Đạo Đình và nhóm lão tổ Phệ Cửu run rẩy toàn thân, da đầu tê dại, máu chảy trong người sôi sùng sục, chỉ muốn được gầm lên thành tiếng như thế.
Khi ta có được cơ thể tự do, còn kẻ nào dám cao cao tại thượng?
Đạo Đình dựa vào đâu mà có thể chi phối vận mệnh của bọn họ?
Bọn họ cũng giống như hầu tử trong cảnh tưởng ban nãy, bị Đạo Đình đùa bỡn, bị tiên thần điều khiển, thao túng sống chết, hệt như một món đồ chơi!
Cảnh tượng nọ vẫn còn đang tiếp tục, hầu tử vừa gầm lên một câu tràn đầy khí phách bị một tôn Phật trấn áp, thoắt cái đã trấn áp năm trăm năm, thậm chí Thánh Nhân còn chẳng cần ra tay.
Cuối cùng khi lên đường đến Tây Thiên thỉnh kinh, hầu tử mang theo vòng Kim Cô trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, dường như hầu tử đã gột bỏ hết những kiêu căng ban đầu, trở nên cực kỳ nghe lời, sau cùng trở thành hộ pháp Phật giáo, Đấu Chiến Thắng Phật.
Nhiệt huyết của mọi người lập tức nguội lạnh, bọn họ nhìn hầu tử mà cảm thấy đồng cảm vô cùng, hầu tử đeo vòng Kim Cô, còn bọn họ bị hạ cấm chế, vận mệnh giống nhau biết bao.
Hầu tử đại náo Thiên Cung, trước đây bọn họ cũng từng tung hoành khắp Hỗn Độn, hầu tử bị Phật trấn áp, bọn họ cũng bị Đạo Đình trấn áp.
Nhìn hầu tử sau khi trở thành Đấu Chiến Thắng Phật thì không còn sự kiêu căng và khí phách trước kia nữa, mà chỉ còn lại sự nghe lời và ngoan ngoãn, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy bi ai, phản kháng không lại, làm sao có thể kiêu căng được, chỉ có thể phục tùng nghe lời, bảo vệ mạng nhỏ của mình.
“Chẳng lẽ, bản thân ta cũng phải giống như hầu tử đó, làm một con chó mãi hay sao?” Mọi người thầm run, nơi sâu nhất dưới đáy lòng như có thứ gì đó chực xông ra ngoài.
Lúc này, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, Tôn Hầu Tử làm Đấu Chiến Thắng Phật trong năm trăm năm, sau đó lại trở về nơi hầu tử đã bái sư học nghệ, khi đó sư tôn đã biến mất, hầu tử trả lại tất cả đạo pháp, quay về Hoa Quả Sơn và hóa thành tiên thạch.
Chư thần cũng không để ý tới hầu tử đã hóa thành thạch sơn kia, dường như đã quên mất đối phương, tam giới yên bình ngàn năm, thạch sơn lại tiếp tục nứt ra, một hầu tử bay ra ngoài, muốn đi bái sư học nghệ.
Mọi người đang nghe giảng đạo khó hiểu, chẳng lẽ lại muốn quậy thêm một lần nữa? Tái hiện lại câu chuyện này?
Hầu tử lại đến nơi mà trước đây đã học nghệ, rồi lại đánh tới Thiên Đình, và lại trở thành Đấu Chiến Thắng Phật.
Trong vô sô lần tái hiện cảnh tượng đó, vô số lần luân hồi, con đường của hầu tử vẫn không thay đổi, vận mệnh cũng không thay đổi, tất cả những chuyện này trông giống như một lần tập dượt kết thúc, không có chút khác biệt nào.
Chư thần ngày càng không hiểu nổi, chẳng lẽ cảnh tượng này muốn nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ không bao giờ thay đổi được vận mệnh, bọn họ sẽ bị Đạo Đình khống chế mãi mãi?
Tới tận lần thứ chứ, hầu tử vẫn trở thành Đấu Chiến Thắng Phật, buông bỏ hết tất cả tu vi, ngay khi mọi người cho rằng hầu tử sẽ hóa thành tiên thạch và bắt đầu lại từ đầu thì thấy hầu tử ngồi xếp bằng xuống chỗ đã sinh ra mình.
“Chỉ muốn trở mình, sẽ không thể trở mình thành công, muốn thành Thánh, thì phải khiên chư thánh tan thành may khói.”
“Ta hỏi ngươi, ta không cha không mẹ, không có ai yêu thương, lúc đó, các ngươi đã cho ta thay đổi cuộc đời chưa?... Khi ta và các con săn bắt trồng trọt tự cung tự cấp, các ngươi lại phái người tới trói buộc tính mạng của ta, các ngươi đã cho ta thay đổi đời mình chưa?”
“...”
“Ta chiến đấu cả đời, chỉ vì để sinh tồn!”
Hầu tử đang ngồi dưới đất không có chút tu vi đạo pháp nào, nhưng lại phát ra tiếng rống làm chấn động cả tam giới, sự kiêu căng ban đầu đã quay trở lại, thể phách không có tu vi bộc phát một cỗ năng lượng mới, đạo chiến đấu chỉ thuộc về hầu tử.
Hầu tử đánh thẳng tới Thiên Đình, phá nát linh sơn, tiêu diệt Diêm Vương, đối đầu với Thánh Nhân, giẫm đạp tiên thần, trở thành Thánh Nhân vô thượng!
Các Thánh Nhân đồng loạt ngã xuống, mà đương nhiên những Thánh Nhân này đều được bịa ra, nếu dám dùng mấy người Lão Quân thì ngay cả Nữ Oa cũng phải ra ngoài đánh hắn.
“Chiến đấu cả đời, chỉ vì để sinh tồn! Chúng ta, cũng là vì sinh tồn!”
Người của Đạo Đình cảm nhận được rõ ràng nhất, tiếp đó là các lão tổ Phệ Cửu, tuy trong người bọn họ không có cấm chế, nhưng lão tổ của bọn họ thì sao? Tộc đàn ở Hỗn Độn có khác gì đang bị cầm tù đâu?
“Thần thông Đấu Chiến của các ngươi được truyền lại từ bổn tọa, thứ các ngươi nhìn thấy, chính là cuộc đời của bổn tọa.” Tôn Hầu Tử nhe răng cười lạnh: “Giảng đạo kết thúc, lần sau tiếp tục.”
Dứt lời, Tôn Hầu Tử trực tiếp mang Giang Thái Huyền rời đi, không thèm để ý tới mọi người vẫn còn ngơ ngác.
Chương 1588: Rất nhiều?
“Tràng chủ, không có sai sót gì chứ?” Sau khi trở về, trong mắt Tôn Hầu Tử chợt hiện lên vẻ hung tàn, nếu quả thật kết thúc như cảnh tượng ban nãy thì tốt biết mấy, đáng tiếc, cách để hắn trở thành Thánh lại là tới đây, dung luyện căn nguyên Ma Thần.
“Không sai sót gì cả, bây giờ chỉ cần xem bọn họ làm thế nào thôi.” Giang Thái Huyền bình tĩnh nói: “Chút nữa ta sẽ bảo Thiên Đạo tiết lộ một số tin tức cho bọn họ, có đủ tài nguyên thì sẽ có thể mời được Thánh Nhân, như vậy bọn họ không sợ hãi Đạo Đình nữa, khi đó mới có gan phản kháng.”
“Tới lúc đó nếu động thủ, tràng chủ, đừng quên lão Tôn ta.” Tôn Hầu Tử xoa tay, từ sau khi dung luyện căn nguyên Ma Thần, tới tận bây giờ vẫn chưa được đánh một trận đàng hoàng.
“Sắp rồi.” Giang Thái Huyền híp mắt, hắn liếc mắt nhìn nhiệm vụ, hiện tại đã đạt gần ba trăm triệu, không thể không nói, Thần Thập Thất đã đưa tới rất nhiều tài nguyên: “Ta vẫn nên mau chóng nâng cao tu vi, chậc, con đường Thần Hoàng quả thật có chút xa xôi.”
...
“Đợi khi ta có cơ thể tự do, còn kẻ nào dám cao cao tại thượng?”
Nhiệt huyết trong người nhóm Thần Thập Thất trở nên sôi sục, bây giờ bọn họ chỉ muốn hóa thân thành hầu tử, bước lên con đường của đạo chiến đấu, cuồng chiến Lăng Tiêu, càn rỡ kiêu căng, quét sạch chư thần khắp trời, tiêu diệt Thánh Nhân chư thiên, trở thành Thánh Nhân độc nhất.
“Thánh Nhân, nếu chúng ta cũng có thể chạm tới cảnh giới Thánh Nhân, Đạo Đình chó má này còn ngăn được ta chắc?” Đạo Vô Nhai nghiến răng, hiện tại lão cực kỳ hận Đạo Đình.
“Ta vốn tưởng có thể ngồi chung thuyền, ăn chung nồi... lúc đó khi tiến vào Đạo Đình, lẽ nào lại không nghĩ như vậy?” Hai mắt Ma Bằng trở nên lạnh lẽo, nhưng sự thật lại là bọn họ và hầu tử đều dã sai, từ trước tới nay Đạo Đình chưa từng đặt bọn họ vào vị trí bình đẳng.
“Đạo Đình.” Phệ Cửu thở dài, bây giờ bọn họ và người ở Đạo Đình không còn xa lạ như trước nữa, đồng thời đã hiểu thêm nhiều điều về Đạo Đình, Đạo Vô Nhai cũng không còn ép họ tới Đạo Đình nữa.
Sau lưng mấy vị lão tổ này có Thánh Nhân, Thiên Đạo đạo nhân cũng quen biết với bọn họ, nếu còn lừa họ vào Đạo Đình nữa thì không thích hợp lắm.
“Phệ Cửu lão tổ, xin lỗi ngươi về chuyện trước đây, bọn ta cũng mới biết trong cơ thể mình có cấm chế.” Đạo Vô Nhai giải thích.
“Không sao, các ngươi đã bái Thiên Đạo làm thầy, đều là người một nhà cả.” Phệ Cửu xua tay.
“Bái sư? Đúng vậy, chúng ta còn có sư tôn.” Đạo Vô Nhai mừng rỡ: “Chúng ta đi cầu xin sư tôn, nếu Đạo Đình dám giết chúng ta, chúng ta sẽ mời sư bá ra, hình như chúng ta đâu phải chỉ có một sư bá?”
“Đúng đó, chúng ta vẫn còn sư tôn và sư bá.” Nhóm Ma Bằng mỉm cười, bản thân họ không đột phá được Đạo Cảnh, không thể trở thành Thánh Nhân, nhưng bọn họ có sư môn làm chỗ dựa!
Nghĩ tới đây, mọi người lại tiến vào Thiên Đạo Động Thiên để tìm Thiên Đạo, mấy người họ khóc rống lên: “Sư tôn, cứu mạng.”
“Khóc lóc như vậy, còn ra thể thống gì!” Thiên Đạo lạnh giọng quát.
“Sư tôn.” Nhóm Đạo Vô Nhai nín khóc ngay tức khắc, có điều hai mắt vẫn rưng rưng: “Sư tôn, đồ nhi sắp chết rồi.”
“Hửm? Nói rõ ràng.” Thiên Đạo nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Sư tôn, ngươi cũng biết đó, trong cơ thể bọn ta có cấm chế, cấm chế này tới từ Đạo Đình...” Nhóm Đạo Vô Nhai thêm mắm dặm muối, khiến Đạo Đình trở thành một thế lực vô cùng tà ác.
“Sư tôn, Đạo Đình đó chính là hậu duệ của Ma Thần ác độc, bọn họ rút thần tính, thần văn của các Ma Thần đã chết...” Ma Bằng cũng bắt đầu thuật lại các hành vi tàn độc của Đạo Đình.
Thiên Đạo đã biết chuyện này từ lâu, nhưng vai diễn của nó là một sư tôn luôn luôn bế quan, truyền thừa đạo pháp, không hỏi nhiều, nên bây giờ chỉ đành tiếp tục nghe bọn họ nói.
“Thế lực tà ác như vậy, thân là người của huyền môn, nhất định phải diệt trừ tận gốc.” Thiên Đạo lạnh giọng: “Nhưng sư tôn thế cô lực bạc, e là không thể tiêu diệt Đạo Đình.”
“Sư tôn, vậy thì mời sư bá giúp đỡ?” Đạo Vô Nhai vội nói, sau đó tiếp tục hỏi: “Sư tôn, bọn ta có mấy vị sư bá thế?”
“Rất nhiều, nhưng tạm thời chỉ liên lạc được năm vị.” Thiên Đạo đáp.
“Rất nhiều, nhưng tạm thời chỉ liên lạc được năm vị?” Mấy người Ma Bằng kinh hãi, số lượng sư bá như vậy không phải nhiều bình thường đâu, năm vị đều là Thánh Nhân, vậy thì còn sợ cái gì nữa? Trực tiếp dìm chết Đạo Đình là được!
“Để mời sư bá của các ngươi ra tay, cần rất nhiều tài nguyên, vi sư không lấy ra được.” Thiên Đạo thở dài: “Các ngươi nhịn thêm một hồi đi, không bao lâu nữa vi sư sẽ chứng đạo thành Thánh, cũng chỉ mấy ngàn tới một vạn năm thôi.”
Gì cơ, mấy ngàn tới một vạn năm thôi, tới lúc đó xác của bọn ta cũng rữa luôn rồi!
“Ta có thể mang tài nguyên tới.” Thần Thập Thất bước tới, lấy một đống tài nguyên ra: “Nhiêu đây đủ không?”
“Không đủ.” Thiên Đạo lắc đầu: “Nhưng đủ để mời một vị.”
“Một vị thôi thì có đủ sức tiêu diệt Đạo Đình không?” Thần Thập Thất hỏi.
“Không đủ, sư bá của các ngươi đã từng dò xét Đạo Đình, bên trong không chỉ có một Thánh Nhân.” Thiên Đạo bình tĩnh đáp: “Muốn đánh bại Đạo Đình thì chỉ có thể tập hợp đủ năm vị, đây là thông tin về năm sư bá của các ngươi.”
“Năm vị? Vậy thì ta lại tìm thêm tài nguyên.” Thần Thập Thất nói với giọng chắc nịch.
“Đây là thần thông đạo pháp mới, các ngươi cầm đi tu luyện.” Thiên Đạo đưa cho bọn họ cuốn cổ tịch đã được chuẩn bị sẵn, sau đó tiếp tục bế quan.
Học xong đạo pháp thần thông mới, mọi người lại trở về Thôn Phệ tộc, Thần Thập Thất gấp rút quay về Đạo Đình, lừa Trần đại nhân lấy thêm tài nguyên, để bản thân tranh thủ đột phá thành Thánh.
Chương 1589: Làm phản
Về tới Thôn Phệ tộc, khi mọi người định vào thành trì để tiếp tục luận đạo, tham ngộ đạo pháp thần thông thì một bóng người đi ra từ Thôn Phệ thành, thờ ơ nhìn bọn họ: “Đạo Tam, Ma Bằng, ra ngoài lâu như vậy, sao vẫn không truyền tin tức gì về?”
“Ma Vân, sao ngươi lại tới đây?” Ma Bằng biến sắc, lạnh lùng nhìn người nọ.
Người nọ mặt một bộ chiến giáp Ma Thần, chứng tỏ cũng là một Ma Thần Vệ, vả lại còn là tu vi Đạo Cảnh đỉnh phong, mạnh hơn nhiều so với bọn họ.
“Còn không phải là do các ngươi vô dụng quá hay sao?” Ma Vân cười lạnh, trong mắt nổi lên nghi ngờ: “Ma Thần chiến giáp của các ngươi đâu?”
“Mất rồi.” Ma Bằng điềm nhiên nói.
“Mất rồi? Các ngươi muốn chết à? Chuyện quan trọng như vậy mà lại dám cả gan giấu giếm?” Ma Vân phẫn nộ: “Bây giờ ngoan ngoãn theo bổn tọa về nhận tội, có lẽ có thể tha cho các ngươi một mạng.”
“Ngoan ngoãn chịu trói? Ngươi có bản lĩnh này chắc?” Ma Bằng cười khẩy, khí thế bất chợt tăng vọt, bên cạnh đột nhiên xuất hiện ba hóa thân: “Đấu Chiến, Nhất Khí Hóa Tam Thanh!”
“Nhất Khí Hóa Tam Thanh.”
Các Ma Vệ Thần, Đạo Tam, Đạo Vô Nhai và Thần Thập Thất đồng loạt ra tay, mười mấy người nhanh chóng bao vây Ma Vân: “Bây giờ, ngươi có còn lòng tin có thể bắt bọn ta về không?”
“Các ngươi phản bội Đạo Đình?” Ma Vân sầm mặt, tuy hắn đã là Đạo Cảnh đỉnh phong, nhưng vẫn lấy cực kỳ áp lực: “Thần Thập Thất, Đạo Tam, Đạo Vô Nhai, các ngươi cũng làm phản?”
Tuy nhóm Ma Bằng đã làm mất Ma Thần giáp, nhưng sau khi học Đấu Chiến thần thông, cộng thêm Nhất Khí Hóa Tam Thanh, thực lực của bọn họ không hề yếu hơn so với khi mặc Ma Thần giáp, huống hồ ở đây còn có ba người Thần Thập Thất, và cả nhóm lão tổ Phệ Cửu, Ma Vân hoàn toàn không có phần thắng nào.
“Làm phản?” Ma Bằng cười nhạo, ánh mặt lạnh lẽo cùng cực: “Đạo Đình hạ cấm chế lên người bọn ta, thao túng bọn ta, bây giờ lại nói bọn ta làm phản?”
“Đợi khi ngô có được tự do, kẻ nào còn dám cao cao tại thượng!”
Một tiếng quát lạnh vang lên, thần uy mênh mông dâng trào, mười mấy người đồng loạt ra tay, nhóm Phệ Cửu cũng ra sức hỗ trợ, tu vi Đạo Cảnh đỉnh phong của Ma Vân còn chưa được bộc phát đã trực tiếp bị lột mất Ma Thần giáp, cuối cùng bị bọn họ bắt sống.
Ma Vân: “...”
Không ngờ mấy tên này lại dám phản bội Đạo Đình, còn dứt khoát như vậy nữa, đây tuyệt đối không phải là quyết định trong một sớm một chiều, mà đã dự mưu từ lâu, còn ba hóa thân kia, thế mà lại không yếu hơn bản thể, rốt cuộc đây là thần thông đạo pháp của ai?
“Ngươi không cần phải thử truyền tin đâu.” Đạo Vô Nhai lạnh lùng lên tiếng, lão phất tay, vô số văn lộ thần bí xuất hiện, bao vây xung quanh: “Có đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm ở đây, ngươi không truyền tin đi được.”
Rốt cuộc chuyện này là sao? Thế quái nào mà các ngươi lại có bản lĩnh này?
Ma Vân sững người, nhưng hắn biết, nếu còn không lên tiếng, rất có thể sẽ bị giết, thế là hắn vội vàng mở miệng: “Chư vị bình tĩnh, nếu ta không trở về, khiến Đạo Đình muốn phái thêm người tới, thì không chỉ là một người thôi đâu.”
“Ma Vân, chúng ta đều là người số khổ.” Đạo Vô Nhai thở dài, ném một quyển Thuận Thiên Phong Cấm xuống: “Ngươi tự tham ngộ đi, học xong hẵng nói.”
Ma Vân kinh ngạc, gì vậy, lại còn đưa mình đạo pháp nữa?
Tuy trong lòng ngờ vực, nhưng Ma Vân vẫn cầm nó lên để tham ngộ, tiếp đố sắc mặt của hắn trở nên khó coi vô cùng.
“Bây giờ tin rồi chứ? Chúng ta giống như nhau cả, đều là con chó bị Đạo Đình dắt mũi, hiện tại có cơ hội để phản kháng, nếu thắng, ngươi có thể tiêu dao khắp Hỗn Độn to lớn, nếu bại, thân tử đạo tiêu.” Vẻ mặt của Đạo Vô Nhai cực kỳ bình tĩnh, song trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh lẽo và điên cuồng.
“Thực lực của Đạo Đình không đơn giản như các ngươi nghĩ.” Ma Vân sầm mặt nói: “Đạo Đình, có cường giả vượt qua cảnh giới Đạo Cảnh.”
“Chuyện này bọn ta biết, sau lưng của bọn ta cũng có.” Đạo Vô Nhai cười đáp: “Nếu không như thế, bọn ta cũng không dám làm phản.”
“Các ngươi cũng có?” Ma Vân kinh ngạc.
“Đúng vậy, bọn ta đã bái sư ở Thiên Đạo Động Thiên, có năm vị sư bá với tu vi vượt qua Đạo Cảnh.” Đạo Tam giơ một bàn tay lên, khiến Ma Vân nhìn mà phải hít ngược một hơi.
Năm vị!
Ma Vân không rõ Đạo Đình có mấy cường giả khủng bố tới như vậy, hắn chỉ biết là có, nhưng hắn không thể nào ngờ được rằng sau khi mấy người Đạo Vô Nhai đi ra ngoài, cũng tìm được cường giả như vậy để làm chỗ dựa, tìm một phát được tận năm người!
Bộ bây giờ cường giả mạnh nhường này đi đầy đường rồi hả? Từ bao giờ mà trong Hỗn Độn lại xuất hiện năm người?
“Vậy các ngươi còn không mau đi tiêu diệt Đạo Đình?” Ma Vân không khỏi kích động trong lòng, nếu có thể, làm gì có ai muốn bị khống chế đâu?
“Thời cơ chưa tới.” Đạo Vô Nhai bày ra vẻ mặt cao thâm khó đoán, chờ khi nào bọn ta gom đủ tài nguyên thì sẽ giết tới đó ngay.
“Không nói chuyện này nữa, Ma Vân, ngươi có bao nhiêu tài nguyên, mau lấy ra đây.” Thấy Ma Vân vẫn còn muốn hỏi, Ma Bằng lạnh giọng lên tiếng.
“Là sao?” Ma Vân nhíu mày.
“Là sao? Ngươi đã học đạo pháp của bọn ta, bộ ngươi tưởng học miễn phí hả? Không đưa tài nguyên thì ai cho ngươi học?” Đạo Tam lạnh lùng nói.
Ma Vân: “…”
Là các ngươi ném qua, bảo ta học xong rồi nói tiếp, giờ lại mở miệng đòi tài nguyên?
Thôi vậy, cứ đưa tài nguyên trước đã, hết cách, bây giờ hắn đang nằm trong tay bọn họ, vả lại còn phải trông chờ vào bọn họ tiêu diệt Đạo Đình nữa.
“Tài nguyên đây, nếu ta ở ngoài này quá lâu, Đạo Đình sẽ sinh nghi, nhưng ta lại không thể mang các ngươi trở về, ta phải nói thế nào?” Ma Vân nhắc tới một vấn đề nan giải.
“Cứ nói bọn ta sắp bắt được kẻ trộm rồi, sau đó sẽ có người giúp ngươi.” Đạo Vô Nhai đáp.
“Không sai, ngươi về trễ một chút, ta nhờ Trần đại nhân nói đỡ cho ngươi.” Thần Thập Thất lên tiếng.
Chương 1590: Tru Thần Tứ Kiếm
“Trần đại nhân? Hắn sẽ giúp ta?” Ma Vân trợn tròn mắt, chẳng lẽ, nhân vật quan trọng của Đạo Đình cũng tạo phản?
Thần Thập Thất im lặng gật đầu, bấy giờ mới khiến tâm trạng thấp thỏm của Ma Vân bình tĩnh trở lại, thành viên chủ chốt cũng đã tạo phản, hắn còn sợ gì nữa? Cứ làm theo là được!
“Ngươi có thể truyền đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm ra ngoài, nhưng nhất định phải làm trong âm thầm, sau đó thu thập tài nguyên cho bọn ta, bọn ta sẽ đưa đạo pháp thần thông mới cho ngươi, để ngươi nâng cao thực lực.” Thần Thập Thất lôi kéo Ma Vân, muốn ra khỏi Đạo Đình, hắn phải truyền thụ lại tâm đắc lừa gạt người khác của bản thân.
“Nhớ kỹ câu này, chờ khi ngô có được tự do, còn kẻ nào dám cao cao tại thượng?” Thần Thập Thất nặng nề nói: “Chúng ta làm điều này vì tự do, vì sinh tồn, không phải tạo phản gì hết!”
“Ta hiểu rồi.” Sắc mặt của Ma Vân cũng trở nên nghiêm nghị: “Nếu đã có lòng tin thành công, đương nhiên ta cũng sẵn lòng đánh một trận.”
“Thần Thập Thất, Ma Vân.” Phệ Cửu thình lình gọi bọn họ lại, chắp tay lên tiếng: “Hai vị đạo hữu, nhóm lão tổ bọn ta, mong rằng có thể được các ngươi giúp đỡ một phen.”
“Đương nhiên rồi.” Thần Thập Thất gật đầu, một khi tiêu diệt Đạo Đình thành công, bọn họ còn phải tiếp tục qua lại với nhóm Phệ Cửu, mà nhóm Phệ Cửu lại còn là người được Đại Thánh coi trọng, hiện tại có thể giúp, đương nhiên bọn họ sẽ ra tay.
Thần Thập Thất đau đầu suy nghĩ, nên nói thế nào với Trần đại nhân bây giờ? Rồi còn đỡ lời cho Ma Vân kiểu gì?
Chuyện này có liên quan tới mấy người Đạo Vô Nhai, nếu bọn họ chết, sao hắn có thể có thêm đạo pháp thần thông được nữa, và sao có thể mời được Thánh Nhân? Hiện tại không phải lúc thích hợp, ít nhất phải gom đủ tài nguyên đã.
Suy nghĩ một hồi lâu, Thần Thập Thất cắn răng đi tìm Trần đại nhân, nhưng điều khiến hắn phải thất vọng chính là Trần đại nhân không có ở đây!
“Phải làm sao bây giờ?” Thần Thập Thất vội vàng truyền tin cho Ma Vân, bảo hắn tạm thời đừng về vôi, Trần đại nhân không ở đây.
Không còn cách nào các, Thần Thập Thất chỉ đành đợi ở đó, đồng thời cũng dặn Ma Vân chờ tin.
Chỉ trong chớp mắt đã trôi qua hai canh giờ, thế mà Trần đại nhân vẫn chưa trở về, Ma Vân không chờ nỗi nữa, nếu hắn còn không về thì e rằng Đạo Đình sẽ phái người ra ngoài tìm hắn.
Thần Thập Thất sốt ruột cực kỳ, lúc này Trần đại nhân mới vội vã xuất hiện: “Thập Thất, lần này đã sáng tạo ra được gì rồi?”
“Đại nhân, ta đến đây là muốn xin ngươi nói đỡ vài lời cho Ma Vân huynh đệ.” Thần Thập Thất cung kính lên tiếng.
“Nói đỡ?” Trần đại nhân nhíu mày: “Nói cái gì?”
“Chuyện là như vầy, Ma Vân ra khỏi Đạo Đình để tìm nhóm Ma Bằng…” Thần Thập Thất nói nửa thật nửa giả: “Nhiệm vụ của mấy người Ma Bằng khó mà hoàn thành ngay được, Ma Vân cũng không tiện bắt bọn họ trở về, nên ta mới muốn nhờ đại nhân giúp.”
“Bọn họ không liên quan gì tới ngươi chứ?” Trần đại nhân bình tĩnh nói.
“Không liên quan gì cả, có điều thuộc hạ và bọn họ rất hợp nhau.” Thần Thập Thất gồng mình đáp: “Bọn họ biết không ít về Ma Thần văn, thuộc hạ muốn cùng tham ngộ với bọn họ.”
“Vậy thì càng phải mang họ về.” Trần đại nhân lạnh lùng nói.
Thần Thập Thất gấp đến nỗi mồ hôi chảy đầy đầu, hắn không ngừng lục lọi các thông tin trong đầu để nghĩ cách thuyết phục Trần đại nhân.
“Thần Thập Thất, ngươi đang giấu ta chuyện gì? Mau khai báo rõ ràn, bằng không, bổn tọa sẽ không khách sáo.” Trần đại nhân lạnh giọng lên tiếng.
“Đại nhân.” Thần Thập Thất căng thẳng cực kỳ, hắn cười khổ: “Đại nhân, chuyện tới bước này, ta cũng không thể giấu được nữa, chỉ hy vọng ngài đừng tức giận.”
“Mau nói!” Trần đại nhân nói với giọng điệu lạnh lẽo.
“Truy bắt kẻ trộm chỉ là một trong những lý do nhóm Ma Bằng ra ngoài, quan trọng hơn nữa là bọn họ còn phải tìm một kiện bảo vật.”
“Bảo vật gì?” Trần đại nhân nhíu mày, chẳng lẽ thanh thần kiếm trắng như tuyết kia bị phát hiện?
“Là bảo vật từng giết chết Ma Thần Hỗn Độn - Tru Thần Tứ Kiếm!” Thần Thập Thất nặng nề đáp.
“Bảo vật từng giết chết Ma Thần?” Trần đại nhân sầm mặt: “Lời ngươi nói là thật? Tru Thần Tứ Kiếm?”
“Là thật, thuộc hạ từng mượn Ma Thần giáp của Ma Bằng một thời gian, sau khi tiếp xúc với thần tính, trong đầu xuất hiện thêm một vài tin tức.” Thần Thập Thất nặng nề đáp: “Tin tức đó chính là tin về Tru Thần Tứ Kiếm, thần tính của Ma Thần mà thuộc hạ được truyền thừa nói cho ta biết, lý do mà vị Ma Thần nọ ngã xuống chính là vì bị Tru Thần Tứ Kiếm giết hại.”
“Nếu có thể tìm được Tru Thần Tứ Kiếm, có thể hạ gục cả Thánh Nhân.” Thần Thập Thất nhớ lại thông tin về Tru Tiên Tứ Kiếm.
“Nếu có tận mấy Thánh Nhân thì sao? Dù không phải Thánh Nhân, nhưng có Tru Thần Tứ Kiếm trong tay cũng có thể diệt Thánh?” Trần đại nhân lên tiếng.
“Trên Tru Thần Tứ Kiếm có bày một sát trận vô thượng, chỉ khi tập hợp đủ bốn Thánh Nhân mới có thể phá giải, một người như chúng ta không thể làm được, nếu tập hợp vô số võ giả mượn sức mạnh của Tru Tiên Tứ Kiếm, tuy không đánh hạ được nhưng cũng có thể tự bảo vệ.” Thần Thập Thất đè thấp giọng.
“Có tin tức gì về Tru Thần Tứ Kiếm chưa?” Hai mắt Trần đại nhân trở nên nóng rực.
“Có manh mối rồi, nhưng vẫn cần thêm một khoảng thời gian.” Thần Thập Thất cúi đầu: “Bọn họ dùng tài nguyên để nhờ cậy nhân lực ở các tộc đàn Hỗn Độn, hiện mọi người đang tranh thủ tìm kiếm, không qua bao lâu nữa sẽ có thể tìm được thanh Tru Thần Kiêm đầu tiên.”
“Ngươi chắc chắn?” Trần đại nhân lạnh giọng.
“Thuộc hạ sẽ cố hết sức.” Thần Thập Thất chẳng thiết sống nữa, con mẹ nó ta đảm bảo bằng cách nào? Tru Thần Tứ Kiếm này là do ta bịa lại từ Tru Tiên Tứ Kiếm của Thông Thiên giáo chủ, sư bá của đám Đạo Vô Nhai mà.
Hỏi mượn Tru Tiên Tứ Kiếm của Thánh Nhân? Đờ mờ ta không có cái gan đó, cũng không biết có mượn được hay không.
“Không phải cố gắng, mà nhất định phải làm được, ngươi muốn bao nhiêu tài nguyên, ta sẽ cho ngươi, nhưng ta nhất định phải nhìn thấy Tru Thần Tứ Kiếm!” Trần đại nhân hừ lạnh, phất tay áo nói: “Ta sẽ thay ngươi lo liệu chuyện của Ma Vân, còn bao nhiêu chuyện đang giấu giếm, ta mong ngươi sẽ khai báo rõ mọi chuyện.”
“Hết rồi ạ.” Thần Thập Thất vội lắc đầu.
Chương 1591: Nhận thưởng
Trần đại nhân rời đi, Thần Thập Thất thở phào nhẹ nhõm, may mà tạm thời vẫn lừa được, bây giờ chỉ cần nghĩ xem làm cách nào để mang Tru Tiên Tứ Kiếm lại đây.
Sau khi trở về thạch ốc không bao lâu, Ma Vân gửi tin tới: “Đa tạ.”
“Ngươi nên mau mau tìm tài nguyên đi, nếu không gom được, chúng ta sẽ chết chắc.” Thần Thập Thất truyền tin đi, tiếp tục lừa mấy người khác.
Mà Trần đại nhân thì mởi Lâm Viêm, và một người nữa, cũng chính là chủ nhân của nhóm Ma Vân - Tiêu Lãng tới, ba người họp mặt tại đại điện.
“Không cần biết phải bỏ ra bao nhiêu tài nguyên, nhất định phải lấy được Tru Thần Tứ Kiếm, nó là cơ hội duy nhất của chúng ta.” Trần đại nhân nặng nề lên tiếng.
“Tru Thần Tứ Kiếm, ngươi chắc chắn là thật à?” Lâm Viêm nhíu mày.
“Không chắc chắn, nhưng ta sẽ ép Thần Thập Thất tìm cho bằng được, một khi đã tới tay, đương nhiên có thể chắc chắn.” Trần đại nhân trầm ngâm: “Các ngươi đã do thám bên đại sư huynh và tiểu sư đệ chưa?”
“Vẫn chưa, thực lực của đại sư huynh mạnh nhất, khó mà dò la được, còn tiểu sư đệ vẫn đang bế quan dưới sự trông chừng của mấy lão già kia.” Hai mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo: “Khó có thể đến gần hai người đó.”
“Nếu đại sư huynh và tiểu sư đệ không có cấm chế thì sẽ rất phiền phức.” Sắc mặt Trần đại nhân trở nên khó coi: “Ta muốn để đại sư huynh dẫn dắt chúng ta diệt Thần.”
“Cũng không bắt buộc phải đến gần, chúng ta chỉ cần xác định được đại sư huynh có cấm chế hay không thôi, nếu vậy thì đơn giản hơn nhiều.” Lâm Viêm nói: “Chúng ta có thể dùng cách cũ, cho người dâng đạo pháp lên, chúng ta không bị phát hiện là được, cho dù đại sư huynh nghi ngờ, chúng ta cũng kiên quyết không thừa nhận, lúc đó lẽ nào hắn còn có thế giết chúng ta à?”
“Chỉ sợ mấy lão quái vật kia thật sự muốn tiêu diệt chúng ta, đứng trước mặt bọn họ, chúng ta chẳng khác gì con ong cái kiến.” Tiêu Lãng lắc đầu, tàn nhẫn nói: “Phải tiếp tục tìm cơ hội, hoặc chờ Tru Thần Kiếm tới tay, sau đó dẫn đại sư huynh ra khỏi Đạo Đình, nếu không có cấm chế, thì cứ làm như thê, tới lúc đó chối bỏ là được.”
“Vậy cứ làm theo ý của lão tứ, chờ Tru Thần Kiếm.” Trần đại nhân vỗ bàn quyết định, rồi bảo hai người đi về trước.
Sau khi Thần Thập Thất viện cớ Tru Thần Tứ Kiếm, thì càng có thể lấy tài nguyên thỏa thích, ba người Trần đại nhân, Lâm Viêm, Tiêu Lãng hợp tác bòn rút tài nguyên ở Đạo Đình, lại càng thêm thoải mái, dù sao cũng không phải đưa tài nguyên cho Đạo Đình, bọn họ muốn xài sao thì xài.
Thần Thập Thất liên tục tuồn tài nguyên ra ngoài, cũng thường xuyên đi nghe giảng đạo, trừ danh phận sư tôn ra thì không khác gì nhóm Đạo Vô Nhai hết, đương nhiên Ma Vân cũng như vậy.
Ở cổ thôn Hỗn Độn, Giang Thái Huyền nhìn tiến độ nhiệm vụ, hắn chớp chớp mắt, không khỏi vui mừng, bốn trăm triệu!
“Giao nhiệm vụ.”
“Ting, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, thưởng hạt giống Thần Ma Tiên Thiên X1, dịch dinh dưỡng Thần Ma X1, độ hoàn thành cực cao, thưởng hai phần quà thần bí X2.”
“Mở quà.”
“Ting, ký chủ nhận được…mảnh vỡ hạt giống Thần Ma cuối cùng X5, dịch dinh dưỡng Thần Ma cuối cùng X1.”
“Không cần lo ngại về Đạo Đình nữa.” Giang Thái Huyền mỉm cười, sau đó bảo Tôn Hầu Tử mang hắn về để gieo hạt giống.
“Ting, ký chủ dung hợp hạt giống Thần Ma cuối cùng, nhận được hình thức cuối cùng ở gian đoạn đầu, mong ký chủ nhanh chóng đột phát Thần Đế, kích hoạt hình thức hoàn chỉnh.”
“Ting, công bố nhiệm vụ, kiếm năm trăm triệu nguyên điểm Thần Ma, thưởng hạt giống Thần Ma cuối cùng X1, tùy thuộc vào mức độ hoàn thành, thưởng phần quà bí ẩn X2.”
“Hình thức cuối cùng?” Giang Thái Huyền nhận được thông báo của hệ thống, hơi sững người: “Hệ thống, cái này nghĩa là sao?”
“Hình thức cuối cùng ở giai đoạn đầu chỉ mở được Thần Ma cuối cùng, còn hình thức cuối cùng phiên bản hoàn chỉnh, sau khi ký chỉ trở thành Thần Đế sẽ biết.” Hệ thống lạnh lùng trả lời.
Thôn Phệ tộc.
Thần Thập Thất khổ sở nhìn mấy người Đạo Vô Nhai: “Chư vị huynh đệ, các ngươi nghĩ cách xin Thiên Đạo tiền bối mời Thông Thiên tiền bối ra đây đi.”
“Thần Thập Thất, chuyện này bọn ta xin thế nào được?” Sắc mặt Đạo Vô Nhai đen sì: “Còn chẳng phải tại ngươi dại dột hay sao, viện cớ gì không được, tự nhiên nhắc tới Tru Tiên Tứ Kiếm làm gì?”
Tru Tiên Tứ Kiếm là đại sát khí của Thông Thiên giáo chủ, Thiên Đạo đã từng nói với bọn họ, một khi tứ kiếm xuất hiện, Hỗn Độn sẽ rối loạn, không có đủ bốn Thánh Nhân thì không thể phá vỡ được, khi đánh tay đôi cũng hoàn toàn có thể trấn áp Thánh Nhân.
Không ngờ Thần Thập Thất lại để tiết lộ chuyện về đại sát khí ra ngoài, tiết lộ thì thôi đi, lại còn nói có thể tìm được?
Nhóm Đạo Vô Nhai hục hặc thở hắt một hơi, cực kỳ muốn chém luôn cái tên này, quả thật Tru Tiên Tứ Kiếm rất cường đại, nhưng bây giờ vẫn chưa gom đủ tài nguyên, không phải lúc thích hợp để tiêu diệt Đạo Đình.
Đưa Tru Tiên Tứ Kiếm cho mấy người Trần đại nhân còn đỡ, nếu tiến vào Đạo Đình mà bị mấy lão già kia phát hiện, vậy phải tính làm sao?
Đạo Đình cũng có Thánh Nhân, một khi bọn chúng phát hiện Tru Tiên Tứ Kiếm trước, sau đó trấn áp phong ấn trước một bước thì bọn chúng sẽ mất đi uy hiếp lớn nhất, tru tiên đồ thánh gì đó, toàn bộ công cốc.
Bọn họ dám đi xin Tru Tiên Tứ Kiếm không? Không dám!
Bọn họ có thể nghĩ tới điểm này, nhất định Thông Thiên giáo chủ cũng có thể, nên lão sẽ không đồng ý lấy Tru Tiên Tứ Kiếm ra, giao quân cờ quan trọng nhất của mình cho bọn họ.
“Không lấy được Tru Tiên Tứ Kiếm, mấy người Trần đại nhân không dám phản, chúng ta vẫn chưa gom đủ tài nguyên.” Thần Thập Thất nhăn nhó, hắn cầu xin: “Bên phe chúng ta có năm vị Thánh Nhân, cho dù không có Tru Tiên Tứ Kiếm, cũng không cần sợ bọn chúng.”
“Ngươi thật ngu ngốc.” Đạo Vô Nhai lại nói, tức tới mức muốn tẩn hắn một trận: “Tác dụng lớn nhất của Tru Tiên Tứ Kiếm không phải diệt Thánh, mà là nhốt Thánh! Một khi bọn chúng chạy thoát, không có Tru Tiên Tứ Kiếm, sao chúng ta có thể ngăn cản?”
“Tới khi đó, liệu ngươi có thể gánh nổi sự báo thù của Thánh Nhân không?” Ánh mắt Ma Bằng cũng trở nên lạnh lẽo.
Chương 1592: Thần Ma mới
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thần Thập Thất mở miệng, rồi thở dài một tiếng, cả người hắn xụi lơ, tuyệt vọng nói: “Ta muốn giành lại tự do.”
“Các ngươi cũng đừng vội tuyệt vọng, không bằng cứ hỏi thử xem.” Nhóm Phệ Cửu lên tiếng: “Hỏi Thiên Đạo đạo nhân xem có ý tưởng gì khác không, không cần biết có thành công hay không, nhưng cũng phải thử một lần.”
“Chỉ có thể như thế thôi, hy vọng sư tôn có cách khác.” Nhóm Đạo Vô Nhai bất đắc dĩ thở dài, sau đó đi tới Thiên Đạo Động Thiên.
...
Trong Hỗn Độn, Tru Tiên Tứ Kiếm phá nát không gian, sát khí của Thông Thiên giáo chủ cuồn cuộn xuất hiện, kiếm khí Tiên Thiên trải khắp bốn phương tám hướng, mênh mông không dứt như sóng biểu đại dương, nó xé rách Hỗn Độn, đất nước lửa gió không ngừng tan biến, hệt như đang khai thiên lập địa.
Tôn Hầu Tử vung một gậy xuống, Hỗn Độn rúng chuyển, hung uy cái thế hiển hóa chân thân Ma Thần cao vạn trượng trong tiếng thét dài.
Ầm
Một gậy rơi xuống, Hỗn Độn tách rời, ma uy mênh mông cuồn cuộn, hai mắt hắn phát ra thần quang, xuyên thẳng qua từng tầng kiếm khí, nhìn chằm chằm vào một đạo nhân.
“Thông Thiên, Bát Hầu, các ngươi đừng có quá đáng!” Đạo nhân kia tức muốn nổ phổi, ánh sáng nhiều mày tỏa ra không ngớt, nhưng không tài nào địch lại kiếm khí và uy áp của Đại Thánh, đành phải lùi về sau liên tục.
Thông Thiên giáo chủ không lên tiếng, Tru Tiên Kiếm chấn động, kiếm khí ngày càng đáng sợ, Tôn Hầu Tử nhe răng cười lạnh, gậy Kim Cô tấn công dồn dập.
“Thông Thiên, ngươi có còn liêm sỉ nữa không? Bát hầu, ngươi đã có từng này cơ duyên, đã sớm thoát khỏi ván cờ này, giữ gìn thể diện của mình đi!” Đạo nhân phòng thủ cực kỳ khó khăn, tức muốn ói máu.
“Thể diện? Chuẩn Đề, ngươi có tư cách nhắc tới thể diện?” Thông Thiên cười lạnh, trào phúng đáp: “Ngươi tưởng ngươi vẫn đang ở Hồng Hoang? Hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi nếm thử, cái gì gọi là ỷ đông hiếp ít.”
“Mở miệng khép miệng Bát Hầu, ngươi cho rằng lão Tôn vẫn dễ bắt nạt như trước đây à?” Hai mắt Tôn Hầu Tử lộ ra hung quang, vô vàn kim quang xuất hiện quanh gậy Kim Cô, hắn vung mạnh xuống: “Gọi lão Tôn là Tề Thiên Đại Thánh!”
“Thông Thiên giáo chủ, bần đạo đã tử kiểm điểm bản thân sâu sắc, lúc đó còn là do sư huynh của ngươi ngỏ lời mời, bần đạo cũng chẳng biết làm gì hơn.” Chuẩn Đề vội vàng giải thích, khi thấy gây Kim Cô đang tiếp tục lao tới, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ: “Đại Thánh, chúng ta là một phe!”
Hiện tại gậy Kim Cô này đã là thần khí Tiên Thiên, nếu đơn đả độc đấu, Chuẩn Đề không sợ, nhưng con khỉ này và Thông Thiên lại liên thủ, Thông Thiên cũng dùng tới Tru Tiên Tứ Kiếm, bây giờ mà cứng chọi cứng thì chẳng khác nào chán sống.
Vả lại, từ trước tới nay Chuẩn Đề không phải là một Thánh Nhân coi trọng mặt mũi, hoặc là nói da mặt của Chuẩn Đề là dày nhất.
“Đứng yên không được động đậy, để ta đánh hai phát.” Tôn Hầu Tử chỉ vào Chuẩn Đề, cười lạnh nói: “Đánh xong hai gậy ta sẽ cho qua.”
“Cho ta đâm bốn nhát, ta cũng cho qua.” Thông Thiên giáo chủ cười lạnh.
Chuẩn Đề: “...”
Nếu cho các ngươi dùng Tru Tiên Tứ Kiếm, gậy Kim Cô đâm ta, đánh ta, con mẹ nó ta không chết cũng mất hết nửa cái mạng!
“Cao ngọa cửu trùng vân, bồ đoàn liễu đạo chân
Thiên địa huyền hoàng ngoại, ngô đương chưởng giáo tôn
Bàn Cổ sinh Thái Cực, lưỡng nghi tứ tượng tuân
Nhất đạo truyền tam hữu, nhị giáo xiển (*) tiệt phân
Huyền môn đô lãnh tụ, nhất khí hóa Hồng Quân.”
(*) Xiển: trình bày rõ ràng
Một đạo âm già nua và hờ hững truyền đến, huyền quang chém ngang Hỗn Độn, hai bóng người bước vào Hỗn Độn, một cỗ năng lượng êm dịu chảy vào nơi diễn ra cuộc chiến tách ba người ra, Tru Tiên Tứ Kiếm rung lên, trở về tay của Thông Thiên giáo chủ.
“Thầy.” Chuẩn Đề vội vàng bay qua, khóc rống: “Thầy, tràng chủ, bọn họ vô sỉ bắt nạt ta.”
Người vừa tới chính là Hồng Quân Đạo Tổ và Giang Thái Huyền.
“Thầy.” Thông Thiên giáo chủ hành lễ, khinh bỉ nhìn Chuẩn Đề, không nói thêm gì cả.
“Bái kiếm Đạo Tổ.” Tôn Hầu Tử chắp tay.
Giang Thái Huyền nhìn Chuẩn Đề, muốn mách lẽo thì mách đi, đừng có tìm ta.
“n oán từ Hồng Hoang, đừng kéo qua tận đây.” Hồng Quân liếc nhìn Chuẩn Đề, sau đó quay sang Thông Thiên và Hầu Tử, lên tiếng tán thưởng; “Không tệ.”
Chuẩn Đề hậm hực im miệng, cũng không thèm nói mấy câu như bị bắt nạt nữa, rõ ràng là chẳng có tác dụng gì.
“Được rồi, tới cổ thôn Hỗn Độn trước đi.” Giang Thái Huyền mở miệng.
“Đi.” Thông Thiên giáo chủ và Tôn Hầu Tử đi trước dẫn đường, Chuẩn Đề theo sau, cuối cùng là Hồng Quân và Giang Thái Huyền.
Giang Thái Huyền mở thông tin về Chuẩn Đề và Hồng Quân ra xem:
Tiên Thiên Thần Ma: Chuẩn Đề (Tây phương nhị giáo chủ, Phật Mẫu)
Ấu niên kỳ: Thần Vương đỉnh phong
Thần công: Chuẩn Đề Chân Kinh (Tiên Thiên)
Thần Ma Bất Diệt Thể: Hỗn Nguyên Bất Diệt Thể
Thiên phú: Tinh thông Phật pháp Tiên Thiên, có thiên phú tuyệt đỉnh về Phật đạo, có thể kích phát sức mạnh Thiên Đạo khi chiến đấu
Thần khí: Đạo khí Tiên Thiên: Thất Bảo Diệu Thụ; thần khí Tiên Thiên: Thần Chử, Lục Căn Thanh Tịnh Trúc…
Thần Ma cuối cùng: Hồng Quân (Đạo Tổ)
Ấu niên kỳ: Thần Đế đỉnh phong
Thần công: Hồng Quân Đại Đạo (cấp cao nhất)
Thần Ma Bất Diệt Thể: Đại Đạo Thể
Thiên phú: Tam Thiên Đại Đạo, thiên phú vô song
“Đạo Tổ, hỏi ngươi chuyện này?” Giang Thái Huyền nhìn thông tin, nhíu mày lại.
“Tràng chủ có nghi vấn gì?” Hồng Quân cười nói, hệt như một ông cụ dễ gần.
“Tạo Hóa Bảo Điệp của ngươi đâu?” Giang Thái Huyền chớp mắt: “Lấy ra đây, bật hack cho ta, để ta lĩnh ngộ ba ngàn đại đạo.”
Hồng Quân: “…”
Nhìn Giang Thái Huyền đang nhịn không được muốn lục soát cả người mình, Hồng Quân bật cười: “Phải khiến tràng chủ thất vọng thôi, lão đạo không có Tạo Hóa Bảo Điệp, đã trả lại cho Hồng Hoang rồi.”
“Vậy ngay cả một kiện thần khí cũng không có?” Giang Thái Huyền bĩu môi: “Bàn Cổ còn có Bàn Cổ Phủ kia kìa.”
“Tràng chủ chậm chân rồi, ta đã đưa hết bảo vật cho đệ tử trong môn, còn về Bàn Cổ Phủ, hiện nó cũng đang nằm trong tay một đệ tử, Bàn Cổ cũng không có.” Hồng Quân lão đạo thản nhiên đáp, hoàn toàn không để tâm tới bảo vật.
“Các ngươi đối xử tốt với bọn họ thật.” Giang Thái Huyền thở dài, bản thân hắn ngay cả một cọng tóc cũng không kiếm được, đám Lão Quân quả thật rất may mắn, có thể sở hữu nhiều bảo vật như vậy.
Chương 1593: Mượn Tru Tiên Tứ Kiếm
Khi về tới cổ thôn Hỗn Độn, mấy người Lão Quuân đã chờ ở đây từ lâu.
Biết Hồng Quân tới, Lão Quân, Hậu Thổ và Nữ Oa lập tức chạy về đây ngay, sau khi hành lễ đệ tử, rốt cuộc mọi người cũng gặp nhau ở thế giới này.
“Chúng ta đã không gặp mặt bao nhiêu năm rồi nhỉ.” Hồng Quân cảm thán.
Lão Quân im lặng không đáp, Hậu Thổ trầm mặc ngồi bên cạnh, sắc mặc Nữ Oa bình tĩnh, nhìn không ra có chút kích động nào.
“Hôm nay gặp nhau ở đây, chúng ta luận đạo một phen, để ta kiểm tra tiến độ tu luyện mấy năm nay của các ngươi.” Hồng Quân cười nói.
“Đa tạ thầy.” Các Thánh Nhân cung kính.
“Tràng chủ cũng tham gia đi.” Hồng Quân lại lên tiếng, lão phất tay, không gian tức khắc thay đổi, tuy vẫn ở trong Hỗn Độn, nhưng không biết đã cách cổ thôn Hỗn Độn bao xa.
Giang Thái Huyền và mấy vị Thánh Nhân cùng ngồi xuống, cái gọi là luận đạo kiểm tra, chẳng qua là để Hồng Quân chỉ điểm mà thôi.
Lão Quân thân là đại sư huynh nên lên tiếng đầu tiên, đạo pháp huyền diệu, đạo ý vô biên, tu vi tinh thâm, mọi khía cạnh đều vượt qua những Thánh Nhân khác một bậc.
Hông Quân nhắm mắt lắng nghe, dường như đang đắm mình trong đạo của Lão Quân, mấy vị Thánh Nhân khác cũng vậy.
Giang Thái Huyền cũng im lặng nghe giảng, chẳng qua hắn có hơi mơ hồ, hắn nghe không hiểu rất nhiều chỗ, may mà Lão Quân có lòng, dùng đạo ý đã giúp hắn luyện hóa năng lượng Hỗn Độn, đẩy nhanh tốc độ tu luyện của hắn.
Năng lượng Hỗn Độn vô biên, theo lời từng vị Thánh Nhân, chảy ồ ạt vào trong cơ thể, tu vi của Giang Thái Huyền nhanh chóng tăng cao, tu vi vốn đã sắp đạt tới ngưỡng Thần Vương hậu kỳ cuối cùng cũng tiến thêm một bước, chính thức trở thành Thần Vương hậu kỳ.
Hầu Tử cũng tham gia luận đạo, hiện tại hắn đã có tư cách ngồi ở đây.
Sau đó là Hồng Quân, không có mặt đất nở sen vàng, nghìn hoa rợp trời như trong truyền thuyết, mà chỉ có đạo văn huyền ảo xuất hiện, xưa cũ và thần bí, năng lượng Hỗn Độn mạnh mẽ chảy dồn vào người hắn, đồng thời tự động luyện hóa, giống hệt như đang đổ nước vào thùng gỗ, may mà Giang Thái Huyền không thiếu cảnh giới, chỉ thiếu những năng lượng Hỗn Độn này mà thôi.
Đại đạo ba ngàn, vạn pháp quy nhất, Hồng Quân đại đạo.
Trong lòng Giang Thái Huyền chợt ngộ ra đôi điều, là về đại đạo của Hồng Quân, hắn cảm ngộ ba ngàn đại đạo, rồi lại hấp thu những tinh hoa thích hợp cho bản thân, chuyển hóa thành đại đạo Hồng Quân.
“Tràng chủ.”
Một tiếng gọi vang lên, đánh thức Giang Thái Huyền: “Long Đế? Ngươi ở đây?”
“Tràng chủ, ta không ở đây thì ở đâu?” Long Đế hoang mang.
Giang Thái Huyền hơi sững người, đập vào mắt là thạch ốc, thì ra bản thân hắn đã trở lại cổ thôn, chắc là do Hồng Quân đưa hắn về: “Chuyện gì?”
“Tràng chủ, mấy người Thần Thập Thất muốn mượn Tru Tiên Tứ Kiếm.” Long Đạo nói: “Nhưng lại lo Thông Thiên đại nhân không đồng ý, cho nên đã đến tìm Thiên Đạo, Thiên Đạo bảo ta hỏi ngươi.”
“Mượn thì mượn đi.” Giang Thái Huyền thản nhiên: “Chỉ cần trả tiền, đạo tràng sẽ cho thuê.”
“Nhưng mà tràng chủ, bọn họ muốn cầm tới Đạo Đình để lừa đại nhân của bọn họ, mà Đạo Đình thì có Thánh Nhân đó.” Long Đế nói ra lo lắng trong lòng: “Có khi nào giúp kẻ địch được lợi không? Có ảnh hưởng tới việc chúng ta ra tay với Đạo Đình không?”
“Giúp kẻ địch được lợi?” Giang Thái Huyền bật cười: “Đạo tràng không sợ giúp kẻ địch, mở cửa làm ăn, sao có thể từ chối khách hàng?”
“Ơ?” Long Đế kinh ngạc, hắn tới đây hỏi cũng là vì lo lắng Tru Tiên Tứ Kiếm sẽ rơi vào tay Đạo Đình, cùng là Thánh Nhân, ai biết Đạo Đình có thể chế ngự được Tru Tiên Tứ Kiếm hay không, lỡ như có thể, vậy thì bọn họ thật sự đã tiếp tay cho giặc.
Nếu không có bốn Thánh Nhân thì không thể phá giải Tru Tiên Tứ Kiếm, đạo tràng có bốn vị Thánh Nhân, bốn vị phá trận, vậy chỉ còn sót lại một người.
“Thời kỳ dậy thì nhảm nhí đã qua rồi, bây giờ chúng ta có thể quẩy.” Trong mắt Giang Thái Huyền mang theo ý cười: “Dựa theo giá thuê bình thường cho các ngươi thuê Tru Tiên Tứ Kiếm, một kiếm một trăm vạn, thế nào?”
“Dậy thì? Có thể quẩy?” Long Đế ngơ ngác, sau đó nói: “Được, dù sao cũng là bọn họ trả tiền.”
“Vậy thì đợi thêm một lúc nữa, sau khi luận đạo kết thúc thì có thể mang Tru Tiên Kiếm đi.” Giang Thái Huyền trả lời: “Tới lúc đó ta sẽ báo với ngươi.”
“Được.” Long Đế xoay người rời đi, tiếp tục làm phó thôn của mình, đồng thời báo tin tốn này cho bọn họ: “Có thể cho các ngươi mượn Tru Tiên Tứ Kiếm.”
“Có thể mượn Tru Tiên Tứ Kiếm?” Nhận được tin trả lời, nhóm Phệ Cửu không khỏi sửng sốt, đại sát khí như thế này mà cũng mượn được?
“Đương nhiên có thể.” Long Đế thản nhiên: “Có điều các ngươi phải đi tìm Thiên Đạo, để Thiên Đạo mượn tới cho các ngươi.”
“Đa tạ phó thôn.” Phệ Cửu mừng rỡ, truyền tin cho mấy người Thần Thập Thất và Ma Bằng.
Giang Thái Huyền tiếp tục tu luyện, bỗng hắn khựng lại: “Thần Vương đỉnh phong?”
Bản thân hắn đã bất giác trở thành Thần Vương đỉnh phong luôn rồi, nếu Hồng Quân lão đạo không đưa hắn về đây thì chắc hẳn có thể tăng được nhiều hơn nữa?
Tuy Giang Thái Huyền hơi tiếc nuối, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, dù sao hắn cũng là tràng chủ, phải trông coi cửa hàng.
“Hồng Quân đã tới, không cần lo lắng Tru Tiên Tứ Kiếm sẽ lọt vào tay Thánh Nhân dị giới, ta hoàn toàn khống chế cục diện, trừ phi có cường giả cấp bậc Đạo Tổ xuất hiện.” Giang Thái Huyền thầm nhủ.
Thế giới này có Đạo Tổ, nhưng tuyệt đối không phải là Đạo Đình, nếu Đạo Đình có Đạo Tổ thì nhóm Lão Quân đã bị phát hiện khi tiến vào Đạo Đình dò la rồi.
Rốt cuộc Hồng Quân mạnh tới mức nào, xem thái độ của mấy người Lão Quân là biết, nơi này không phải Hồng Hoang, nhưng bọn họ vẫn hành lễ như cũ, cư xử cũng đầy cung kính, tuy rằng có ân sư đồ, nhưng cũng có một phần nguyên nhân là do Hồng Quân quá mạnh.
Chương 1594: Thanh kiếm đầu tiên
Thôn Phệ tộc.
Thần Thập Thất vừa nhận được tin không lập tức chạy về Đạo Đình ngay, hắn phải lấy được Tru Tiên Kiếm trước, sau đó mới đi lừa Trần đại nhân.
Không bao lâu sau, Đạo Vô Nhai đã nhận được tin của Thiên Đạo, lão phấn khích đứng lên: “Sư tôn bảo chúng ta qua đó để lấy Tru Tiên Tứ Kiếm.
“Được.” Thần Thập Thất vội vàng đứng dậy: “Chúng ta mau tới đó lấy Tru Tiên Tứ Kiếm.”
Mọi người chạy tới Thiên Đạo Động Thiên, nhóm Phệ Cửu cũng đi cùng, bọn họ cũng muốn xem thử, rốt cuộc Tru Tiên Tứ Kiếm mà không hội tụ đủ bốn Thánh Nhân thì không phá vỡ được có uy năng tới cỡ nào.
Ầm
Vừa bước vào tiểu thế giới, sát khí ngút trời đã xông tới, vô số văn lộ thần bí xuất hiện giữa không trung, hư không chấn động, không ngừng bị hủy diệt rồi lại phục hồi, sát khí ngút trời, sắc mặt nhóm Phệ Cửu tối sầm lại, bọn họ vội vàng lui về sau.
Bốn thanh cổ kiếm tản ra sát khí không dứt, chúng sừng sững ở đó hệt như một ngọn núi thần, thế giới nhỏ này không thể chịu được uy năng của cổ kiếm.
“Đây, đây là Tru Tiên Tứ Kiếm?” Thần Thập Thất nuốt nước bọt, hoảng sợ không thôi, chỉ là kiếm uy mà bọn họ đã chịu không nổi, một khi sử dụng, sẽ còn đáng sợ tới mức nào?
“Không sai, đây chính là Tru Tiên Tứ Kiếm.” Thiên Đạo và Sương bước tới, Thiên Đạo đã từng nhìn thấy Tru Tiên Tứ Kiếm, nhưng đây lại là lần đầu tiên Sương nhìn thấy, nên nàng cũng vô cùng kinh hãi.
“Bái kiến sư tôn.” Nhóm Đạo Vô Nhai rất kính cẩn.
“Các ngươi mang đi đi.” Thiên Đạo xua tay, nói xong thì chuẩn bị rời đi.
“Sư tôn, bọn ta mang đi như thế nào?” Đạo Vô Nhai vội cản Thiên Đạo lại: “Sư tôn, mong ngươi hỗ trợ.”
Sao bọn ta mang bốn thanh cổ kiếm này đi được? Bọn ta không chịu nổi!
Thiên Đạo phất tay, bốn thanh Tru Tiên Kiếm chấn động, tiếp đó nhanh chóng thu nhỏ lại khoảng còn ba thước: “Đây là thuật sử dụng Tứ Kiếm, các ngươi cầm đi.”
“Đa tạ sư tôn.” Nhóm Đạo Vô Nhai nắm chặt Tru Tiên Tứ Kiếm, cuối cùng nỗi lo trong lòng cũng được dằn lại.
“Thiên Đạo đại nhân, phó thôn từng nói một câu, không biết ý của nó là gì.” Phệ Cửu nhíu mày, thấp giọng nói: “Thời kỳ dậy thì nhảm nhí đã qua, có thể quẩy, câu này nghĩ là sao?”
Thiên Đạo: “…”
Con mẹ nó sao ta biết? Đợi ta đi hỏi đã.
“Cáo từ.” Nhóm Thần Thập Thất rời đi, Phệ Cửu không nhận được đáp án, chỉ đành đi theo bọn họ.
“Chúng ta mang một thanh về trước, đổi được thêm một phần tài nguyên rồi tính tiếp.” Thần Thập Thất nói, lỡ mang hết toàn bộ về, rồi Trần đại nhân quyết định tạo phản ngay thì sao, bọn họ không có đủ tài nguyên, chết là cái chắc.
Thần Thập Thất để lại ba thanh kiếm, mang một thanh Tru Tiên Kiếm rời đi, may mà chữ trên kiếm không phải thần văn mà bọn họ biết, nên không cần lo lắng Trần đại nhân sẽ phát hiện ra đây là Tru Tiên chứ không phải Tru Thần.
Thần Thập Thất trở về Đạo Đình, sau đó đi thẳng tới thạch ốc, dung hợp lại với phân thân, ngay khi hắn định đi tìm Trần đại nhân thì cửa thạch ốc đã bị mở toang, Trần đại nhân lạnh mặt đứng trước cửa.
“Đại nhân.” Thần Thập Thất biến sắc.
“Thuật phân thân, không tệ nhỉ.” Trần đại nhân lạnh lùng nói.
“Đại nhân, thuộc hạ…”
“Không cần giải thích, tìm được vật đó rồi?” Trần đại nhân thản nhiên.
“Đã tìm được một thanh trong số đó, ba thanh còn lại vẫn đang tiếp tục lùng sục.” Thần Thập Thất cung kính đáp, tiếp đó lấy Tru Tiên Kiếm ra, dâng lên bằng hai tay: “Đại nhân, đây là Tru Thần Kiếm, uy năng của nó đã bị ẩn giấu.”
“Được.” Ánh mắt lạnh như băng của Trần đại nhân dịu lại, thay vào đó là vẻ kích động: “Kiếm này có uy năng tới mức đó thật ư?”
“Đại nhân, nếu ngài muốn thử, có thể ra khỏi Đạo Đình để thử, uy năng của Tru Thần Kiếm quá mạnh, sẽ dễ kinh động tới người khác.” Thần Thập Thất vội nói, lại lấy ra công pháp điều khiển kiếm: “Đây là công pháp điều khiển Tru Thần Kiếm.”
“Có tin tức gì của ba thanh còn lại chưa?” Trần đại nhân thu kiếm lại, thờ ơ hỏi.
“Đã có rồi, nhưng đám lão tổ kia lòng tham không đáy, thật quá đáng ghét.” Thần Thập Thất phẫn nộ.
“Không sao, tham thì tham, Đạo Đình vẫn còn tài nguyên.” Trần đại nhân vừa lấy được Tru Tiên Kiếm, tâm trạng đang tốt cực kỳ, hắn phất tay, lại đưa một đống tài nguyên sang: “Ngươi có thể rời khỏi Đạo Đình, nhưng nhớ phải bẩm báo lại với bổn tọa.”
“Dạ, đại nhân.” Thần Thập Thất cung kính hành lễ, dừng một lúc mới dè dặt hỏi: “Đại nhân, không biết có thể tha cho những lão tổ tộc đàn trong Đạo Đình một mạng hay không?”
“Là điều kiện các lão tổ ở Hỗn Độn đề cập với ngươi?” Trần đại nhân bình tĩnh đáp.
“Vâng, chỉ như vậy, bọn họ mới tiếp tục tìm Tru Thần Kiếm cho chúng ta.” Thần Thập Thất cười khổ.
“Không biết hạ cấm chế cho bọn chúng?” Trần đại nhân nhíu mày.
“Đại nhân, bọn họ tặng cho ta một câu.”
“Câu gì?”
“Đợi ngô có được tự do, còn kẻ nào dám cao cao tại thượng? Liều chết đánh cược, chỉ vì sinh tồn.” Thần Thập Thất nói xong bèn cúi thấp đầu, không nhìn Trần đại nhân.
Trong mắt Trần đại nhân ánh lên vẻ kinh ngạc lẫn nghi hoặc, lập tức cảm thấy đồng cảm vô cùng, hắn cười nói: “Thôi, chuyện này giao cho ngươi, ngươi có thể qua lại với nhóm trưởng lão kia, chỉ cần không để cho tiểu sư đệ biết là được.”
“Đa tạ đại nhân.” Thần Thập Thất mừng thầm, ý của Trần đại nhân là, đã lo liệu xong mấy vị khác rồi?
Hắn biết tiểu sư đệ trong miệng Trần đại nhân, y cũng là một trong những nhân vật quan trọng của Đạo Đình, tuy thuộc hàng nhỏ nhất, nhưng thực lực lại không yếu hơn bọn họ chút nào, thậm chí có tin đồn rằng y còn mạnh hơn cả Trần đại nhân một ít.
Trần đại nhân lấy được Tru Tiên Kiếm thì không muốn ở lại lâu hơn, hắn để lại một khối Đạo Lệnh rồi rời khỏi thạch ốc, tiếp đó liên hệ với Lâm Viêm và Tiêu Lãng để thương nghị nên hành sự như thế nào.
Thần Thập Thất cũng mang Đạo Lệnh đi tìm lão tổ các tộc.
Chương 1595: Ngươi còn muốn ta khen ngươi như thế nào?
Hỗn Độn khí tràn ngập khắp nơi bị một khối đạo bài trấn áp, một cái khóa Hỗn Độn thạch xuyên qua cơ thể, trói buộc một con Thôn Phệ thú già nua.
Một võ giả Đạo Cảnh ngồi xếp bằng trước mặt Thôn Phệ tộc, trong tay còn cầm một con dao găm làm từ Hỗn Độn thạch, người nọ lạnh lùng nhìn Thôn Phệ thú: “Phệ Thần, ngươi còn chưa chịu quy phục? Đã nhiều năm như vậy, thịt của ngươi, bổn tọa ăn tới muốn ói luôn rồi.”
Thôn Phệ thú già nua lạnh lùng nhìn người nọ, không trả lời.
“Thả Phệ Thần ra.” Thần Thập Thất bước tới, nhìn thoáng qua Phệ Thần, tuy trên người có vô số vết thương, nhưng khí tức lại rất mạnh mẽ: “Đây là lệnh bài của đại nhân, ta tới để mang Phệ Thần đi.”
“Tham kiến đại nhân.” Võ giả Đạo Cảnh đang ngồi vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ: “Đại nhân, Phệ Thần vẫn chưa chịu quy hàng, nếu mang đi, e sẽ tấn công đại nhân, rước lấy đại họa.”
“Chuyện này không cần ngươi lo.” Thần Thập Thất thờ ơ: “Còn không mau thả ra, nếu là chậm trễ sự vụ của đại nhân, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”
“Dạ, dạ.” Võ giả Đạo Cảnh không nói thêm nữa, hắn đánh một luồng thần lực ra, khóa Hỗn Độn thạch lập tức rút khỏi cơ thể của Thôn Phệ thú, mang theo một đống máu tươi, Thôn Phệ thú già nua không nhúc nhích, cũng không hề phát ra âm thanh nào, trông hệt như một pho tượng.
“Theo ta ra ngoài.” Thần Thập Thất xoay người đi mất.
“Còn không mau đi?” Võ giả Đạo Cảnh thấy Thôn Phệ thú vẫn không chịu động đậy, không khỏi quát mắng.
Lúc này Thôn Phệ thú mới bắt đầu cử động, thần lực lưu chuyển, vết thương trên người lập tức lành lặn, sau đó mới đi theo Thần Thập Thất.
Một người một thú bước vào Hỗn Độn, đợi đến khi xung quanh không còn ai, Thần Thập Thất lấy một tảng đá ra: “Hẳn ngươi biết nó.”
Thôn Phệ thú già nua bất chợt khựng lại, ngơ ngác nhìn khố đá đó, rôi hai mắt bắt đầu tỏa ra huyết quang, sát khí ngập trời: “Các ngươi ra tay với tiểu Cửu?”
“Là Phệ Cửu bảo ta đưa cho ngươi.” Thần Thập Thất bình tĩnh đáp: “Mọi chuyện đều nằm trong tảng đá này.”
Thôn Phệ thú dùng một trảo giữ chặt tảng đá, một luồng tin tức tràn ra, huyết quang trong mắt biến mất, thay vào đó là kinh ngạc và thích thú: “Các ngươi muốn tạo phải?”
“Đừng có nói rõ ra như thế.” Thần Thập Thất đè thấp giọng: “Ta đã liên lạc được với mấy vị đại nhân, bây giờ chuyện ngươi phải làm chính là giúp ta lôi kéo mấy lão tổ khác, đây là đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm, có thể dễ dàng giải quyết cấm chế trong người, nhưng không thể lập tức phá giải, mà phải chờ thời cơ.”
“Ta hiểu.” Phệ Thần gật đầu: “Ta sẽ liên hệ với mấy tộc đàn khác, nhưng ta phải làm như thế nào?”
“Ngươi cầm lấy khối lệnh bài này, ta chơi ngươi một tấm bản đồ, trừ những khu cấm màu đỏ, mấy chỗ còn lại ngươi muốn đi đâu thì đi.” Thần Thập Thất lấy một tấm bản đồ ra, đánh dấu lại các cấm địa ở Đạo Đình và địa bàn của tiểu sư đệ của Trần đại nhân: “Chuyện này cần phải bí mật tiến hành, một khi truyền đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm ra ngoài, phải đảm bảo rằng chúng ta không bị bại lộ, bằng không cả đám chết chắc.”
Phệ Thần gật đầu: “Ngươi yên tâm, cứ giao cho ta, bây giờ mấy lão tổ các tộc đó đang ở đâu, ngươi cũng phải đưa ta tin tức về họ.”
“Đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi.” Thần Thập Thất điểm tay một cái, truyền tin qua cho Phệ Thần: “Đưa ngươi rồi đó, có chuyện gì thì truyền tin cho ta.”
Sau khi căn dặn xong, Thần Thập Thất trực tiếp rời đi.
Mà bên kia, Trần đại nhân cũng vừa thương lượng xong với hai vị sư đệ, hắn muốn ra về trước: “Ta tới Hỗn Độn trước, các ngươi mời đại sư huynh ra.”
“Nhị sư huynh yên tâm.” Lâm Viêm và Tiên Lãng mỉm cười, sau đó cùng đi tìm đại sư huynh.
Trần đại nhân nhanh chóng rời khỏi Đạo Đình, tiến vào Hỗn Độn, đến khi đi được chừng mấy chục vạn dặm mới lấy Tru Tiên Kiếm ra, định thử xem uy năng của Tru Tiên Kiếm ra sao.
Ầm
Thần lực hội tụ, Tru Tiên Kiếm chấn động, sát khí cuồn cuộn trải khắp bốn phương tám hướng, Hỗn Độn nứt toác, dòng chảy trở nên tán loạn, mơ hồ có hư ảnh hủy diệt của đất, nước, lửa và gió.
“Quả thật là thần khí diệt Thánh!” Trần đại nhân cầm Tru Tiên Kiếm trong tay, đáy lòng hăng hái cực kỳ, uy năng này hệt như có thể đập nát Hỗn Độn, khai thiên lập địa, đây chish là thần uy vô thượng!
“Chỉ một thanh kiếm thôi mà đã mạnh như thế, nếu có đủ bốn thanh, chắc chắn ta sẽ khiến các ngươi phải ngỡ ngàng!” Trần đại nhân cười lạnh, cất Tru Tiên Kiếm lại và đợi đại sư huynh tới.
“Sư đệ, rốt cuộc là có chuyện gì mà phải ra khỏi Đạo Đình mới nói được?” Một giọng nói già nua truyền tới, ba bóng người lần lượt xuất hiện, Lâm Viêm, Tiêu Lãng và một vị lão giả.
“Đại sư huynh, sư đệ vừa sáng tạo ra một đạo pháp, muốn nhờ sư huynh chỉ điểm vài điều.” Trần đại nhân trở tay, lấy đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm ra: “Đại sư huynh, mời.”
“Ồ? Là đạo pháp thì trực tiếp thảo luận trong Đại Đình là được mà.” Đại sư huynh nhận lấy Thuận Thiên Phong Cấm, bắt đầu xem xét, trong lúc đó không khỏi kinh ngạc: “Không ngờ đạo cấm chế của sư đệ đã đến trình độ này, vi huynh bội phục.”
“Trừ bội phục, còn gì nữa không?” Trần đại nhân hỏi sâu xa.
“... Vẫn là bội phục?” Đại sư huynh nhíu mày, ngươi còn muốn ta khen ngươi như thế nào?
“Đại sư huynh, ngươi tu luyện thử xem?” Trần đại nhân nhíu mày.
“Tu luyện?” Đại sư huynh lắc đầu từ chối: “Đạo pháp này không có ích cho ta bao nhiêu, sư huynh đa tạ ý tốt của ngươi.”
“Vậy tức là sư huynh có đạo pháp cấm chế tốt tốt hơn?” Trần đại nhân nhận lấy Thuận Thiên Phong Cấm, cười hỏi.
Đại sư huynh lắc đầu: “Không có, nhưng cùng lắm thì đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm cũng chỉ có thể trở thành một thủ đoạn hành sự của vi huynh, tạm thời vi huynh không cần tới nó.”
Trần đại nhân càng nhíu chặt mày: “Sư huynh vẫn nên luyện nó đi.”
“Đúng đó, sư huynh cứ luyện đi.” Lâm Viêm và Tiêu Lãng vội nói.
Đại sư huynh thở dài: “Nói đi, các ngươi muốn xin ta cái gì, không cần lấy đạo pháp ra trao đổi, làm sư huynh đệ đồng môn, chuyện có thể giúp ta đều sẽ giúp, chỉ cần không quá đáng.”
Ba người: “…”
Ngươi nghĩ bọn ta lấy đạo pháp này ra đây là vì có chuyện nhờ ngươi? Sao ngươi lại có thể nghĩ bọn ta như vậy?
Chương 1596: Thế giới này, không nạp tiền, không thể thành Thánh
“Sư huynh, ta không cậy nhờ gì cả, chỉ muốn ngươi tu luyện đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm này thôi.” Trần đại nhân nói.
“Thôi được.” Đại sư huynh bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đành bắt đầ tham ngộ, vô số đạo pháp cấm chế xẹt qua trong đầu, ngay khi đại sư huynh định lên tiếng thì trong lòng đột nhiên run lên, từ khi nào trong cơ thể của mình lại xuất hiện một cấm chế?
“Đại sư huynh, có thu hoạch gì không?” Trần đại nhân híp mắt cười nhìn lão, hai tay đặt ở sau lưng chuẩn bị rút Tru Tiên Kiếm ra, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ lập tức rút kiếm chém đại sư huynh này, tuyệt đối không hề do dự.
Sắc mặt đại sư huynh trầm xuống: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì mà lại muốn ta tu luyện đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm, cấm chế trong người ta là do các ngươi làm?”
“Cấm chế? Có thể cho sư đệ kiểm tra thử hay không?” Lâm Viêm nhướng mày, kinh ngạc hỏi.
“Hửm?” Hai đầu chân mày của đại sư huynh sít lại càng chặt, rốt cuộc là kẻ nào đã giở trò?
Lâm Viêm thuận lợi kiểm tra, cuối cùng thở phào: “Có cấm chế.”
“Sao, cấm chế trong người ta là do các ngươi hạ thật?” Đại sư huynh sầm mặt, trong người ta có cấm chế, nhưng hình như trông ngươi vui lắm nhỉ?
Lâm Viêm duỗi tay: “Đại sư huynh tự kiểm tra đi.”
Đại sư huynh dò xét một phen, sau đó nhìn sang Trần đại nhân và Tiêu Lãng, hai người cũng vươn tay ra.
Đại sư huynh: “…”
Cả bốn người đều có cấm chế? Vậy thì không cần đoán nữa, người có thể hạ cấm chế lên người bọn họ, chỉ có thể là sư tôn!
Đại sư huynh bừng tỉnh nhìn ba người, nhất thời không biết phải làm thế nào, đi chất vấn sư tôn ư? Làm thế chẳng khác nào tìm chết, nhưng nếu không làm gì hơn, thì lão không cam tâm.
“Đại sư huynh, chắc hẳn trong lòng ngươi cũng đã rõ, lần này bọn ta mời sư huynh ra đây, ngoại trừ đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm, còn có một chuyện nữa.” Trần đại nhân nghiêm túc nói: “Chuyện này cực kỳ trọng đại, hy vọng hôm nay sư huynh có thể cho bọn ta thấy lập trường của ngươi.”
“Lập trường? Các ngươi lại muốn làm gì, tạo phản?” Sắc mặt đại sư huynh hơi sầm xuống.
“Đúng vậy.” Trần đại nhân nặng nề gật đầu, ánh mắt của hai người Lâm Viêm và Tiêu Lãng cũng trở nên lạnh như băng.
“Dựa vào đâu?” Đại sư huynh cười khổ, dựa vào đâu để tạo phản chứ?
Ầm
Một thanh cổ kiếm xuất hiện, khí thế ngút trời quét qua, Trần đại nhân phất tay, cổ kiếm lập tức xé rách Hỗn Độn, cuối cùng rơi vào trong tay hắn: “Đây là Tru Thần Kiếm, cũng chính là vũ khí do Ma Thần Hỗn Độn để lại, đã từng dùng để chém Ma Thần Hỗn Độn.”
“Từng chém Ma Thần Hỗn Độn?” Đại sư huynh kinh ngạc, thứ do Ma Thần để lại và thứ đã từng đả thương Ma Thần hoàn toàn không giống nhau, có một số vật mà Ma Thần để lại chỉ là vật tàn khuyết hỏng hóc, mà thanh cổ kiếm này vô cùng nguyên vẹn, lại còn từng đả thương Ma Thần, chắc chắn là một đại sát khí.
“Tru Thần Kiếm này có tổng cộng bốn thanh, khi bốn thanh đồng thời xuất hiện, nếu không có đủ bốn Thánh Nhân thì không tài nào phá vỡ được chúng, mà người được gọi là Thánh Nhân chính là cường giả đã vượt lên khỏi cảnh giới Đạo Cảnh.” Trần đại nhân chậm rãi lên tiếng: “Hiện tại ta đã tìm được một thanh, ba thanh còn lại cũng đã có tin tức.”
“Tới lúc đó bốn sư huynh đệ chúng ta mỗi ngày dùng một thanh, chưa chắc không thể đánh lại bọn chúng.” Lâm Viên mở miệng.
“Nếu đại sư huynh đồng ý, thanh Tru Thần Kiếm này sẽ do đại sư huynh giữ.” Trần đại nhân dâng lên bằng hai tay.
“Ngươi chắc chứ?” Đại sư huynh hơi chần chừ.
“Không, nhưng cũng phải liều một lần!” Trần đại nhân gằn giọng: “Ngô muốn có được một thân thể tự do, dựa vào đâu lại bị khống chế như hiện tại, ân tình sư đồ khi xưa, qua nhiều năm như vậy chúng ta cũng đã trả hết, thế mà bọn chúng lại hạ cấm chế lên người chúng ta, một khi âm mưu của chúng thành công, chúng ta còn sống sốt được chắc?”
“Vì để sống sót, sư đệ tình nguyện liền một phen!”
“Sớm muộn gì cũng chếm tại sao không cược một ván?” Lâm Viêm và Tiên Lãng cũng lạnh giọng: “Chúng ta có thể hóa giải cấm chế này, chờ khi bốn thanh kiếm đều đã tới tay, thì lập tức giải trừ cấm chế, đột kích một phen, không phải không có cơ hội.”
“Tiểu sư đệ là người được cưng chiều nhất, hắn thì sao?” Đại sư huynh trầm giọng.
“Vẫn còn bế quan.” Trần đại nhân thờ ơ.
“Ta đồng ý, thăm dò tiểu sư đệ trước.” Đại sư huynh nói.
“Không thành vấn đề, thanh kiếm này giao cho đại sư huynh bảo quản.” Trần đại nhân dứt khoát giao Tru Tiên Kiếm ra.
“Tới lúc đó hẵng đưa ta.” Đại sư huynh xua tay, không phải lão không muốn, mà là lão không biết công pháp điều khiển thanh kiếm này, có lấy cũng chẳng làm gì được, mà trong tình hình bây giờ, mấy người này sẽ không đưa cho lão.
“Cũng được.” Trần đại nhân cất Tru Tiên Kiếm, sau đó bốn sư huynh đệ trở lại Đạo Đình.
Bọn họ vừa đi, đã có hai người xuất hiện, chính là Hồng Quân và Giang Thái Huyền.
“Đáng tiếc.” Hồng Quân Đạo Tổ nhìn bóng lưng của đại sư huynh, tiếc nuối lên tiếng.
“Đáng tiếc cái gì?” Giang Thái HUyền nghi hoặc.
“Bị chặt đứt con đường thành Thánh rồi.” Hồng Quân thở dài: “Tư chất của đại sư huynh kia không tồi, hiện tại đã tới ngưỡng cao nhất của Đạo Cảnh, đáng tiếc không có duyên với Thánh Nhân, trừ phi dùng tiền bù lại.”
“Vậy thì đáng tiếc thật, nhưng tại sao lại bị chặt đứt?” Giang Thái Huyền ngờ vực: “Chẳng lẽ là do sư tôn của bọn họ giở trò?”
“Có lẽ.” Hồng Quân ngẩng đầu nhìn lên Hỗn Độn, xung quanh là một mảnh đục ngầu: “Thế giới này, không nạp tiền, không thể thành Thánh.”
“Đạo Tổ phát hiện được gì rồi?” Giang Thái Huyền nhướng mày: “Đạo Đình có Thánh Nhân đấy.”
“Không giống nhau, bọn họ đã trở thành Thánh Nhân từ lâu rồi.” Hồng Quân bình tĩnh đáp: “Thế giới này không thể thành Thánh bằng công đức, còn trảm tam thi, không có tu vi cỡ ta hỗ trợ, chắc chắn sẽ chết.”
Chương 1597: Câu chuyện đằng sau Tru Tiên Tứ Kiếm
“Trảm tam thi cũng không được?” Giang Thái Huyền nhíu mày, thế giới này hở một chút là chém giết lẫn nhau, cá lớn nuốt cá bé, không có công đức cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ ngay cả trảm tam thi cũng cần phải có Hồng Quân đích thân hỗ trợ mới có thể thành Thánh, khiến hắn cực kỳ khó hiểu.
“Trừ phi có đại công đức che chở và tu vi cao hỗ trợ, bằng không có thể đổi tên trảm tam thi thành…tam thi hóa đạo pháp!” Hồng Quân Đạo Tổ cười lạnh: “Trảm đi tam thi, một lòng cầu đạo, nếu không có gì che chở, rất có khả năng sẽ bị đại đạo đồng hóa.”
“Vậy thì chỉ có thể nạp tiền để mời ngươi hộ pháp, hoặc dùng sức mạnh để chứng đạo?” Giang Thái Huyền hỏi: “Nhưng khoản tiền này, có ai trả nổi chứ?”
Cũng có thể sẽ có ngời trả nổi, nhưng rất nhiều người cần phải còn phải dính líu tới thế lực đằng sau của bọn họ, chẳng hạn như nhóm Long Đế, bọn họ còn phải nghĩ tới cả một tộc đàn. Bảo đưa hết tất cả của cải cho Long Đế? Long tộc sẽ đồng ý ư?
Long tộc, Đông Hoàng còn dễ nói, Tử Vi quân là đám fan u mê lão không lối thoát, nhưng mấy tộc đàn khác thì không phải như vậy, chẳng hạn như những tộc đàn trong Hỗn Độn, nếu có thể cứu mấy vị lão tổ trong tộc về, thì số lão tổ đó sẽ không chỉ dừng lại ở con số một.
Giang Thái Huyền lắc đầu: “Thôi, không nghĩ nữa, chỉ cần ta có thể kiếm được tiền là được, bọn họ có thành Thánh hay không, không liên quan tới ta.”
“Tràng chủ, nếu lão đạo sáng lập ra công pháp thành Thánh cho thế giới này thì sao?” Hồng Quân cười tủm tỉm nhìn hắn, trên mặt tràn đầy tự tin.
“Tùy ngươi, không liên quan tới ta.” Giang Thái Huyền xua tay.
“Có liên quan.” Hồng Quân lắc đầu: “Dùng sức mạnh và tam thi để chứng đạo quá xa vời, không có lợi cho việc tuyên truyền buôn bán của tràng chủ, lão đạo sẽ mở ra con đường thành Thánh khác cho thế giới này.”
Nạp tiền để xông thẳng tới cấp Thánh Nhân, quả thật vô cùng xa xỉ, Long Đế kiếm được không ít tiền, nhưng sau khi phân chia với cổ thôn Hỗn Độn thì không còn bao nhiêu nữa, vả lại đều đã tiêu hết toàn bộ để mua đạo ý tu luyện, mà tới bây giờ chỉ mới là Đạo Cảnh trung kỳ đỉnh phong, gần tới hậu kỳ.
Càng về sau thì cần càng nhiều đạo ý, đương nhiên cũng phải tiêu càng nhiều tiền hơn, nếu gom hết tất cả tài nguyên trong Hỗn Độn, chắc chắn có thể tạo ra một Thánh Nhân, nhưng nếu chia đều, thì có tạo ra được ai hay không cũng đã là vấn đề.
Biện pháp tốt nhất chính là để Hồng Quân nghiên cứu võ đạo của thế giới này, sau đó sáng tạo ra một công pháp thành Thánh phù hợp với thế giới này.
“Đạo Tổ có lòng tốt đến thế à?” Giang Thái Huyền híp mắt lại, không có ai là người dễ đối phó cả, đặc biệt là vị Hồng Quân Đạo Tổ này, nhìn bề ngoài trong có vẻ nhân từ, nhưng thật ra cực kỳ tâm cơ, bằng không cũng không thể nào trở thành Đạo Tổ được.
“Tràng chủ đã dời Tử Tiêu Cung tới thế giới này, mà vẫn tôn lão đạo làm Đạo Tổ, sao lão đạo có thể không làm chứ?” Hồng Quân cười đáp, lão phất tay, mang Giang Thái Huyền về cổ thôn: “Tràng chủ nên chăm chỉ tu luyện đi thôi.”
“Ta không có động lực gì nữa hết, không muốn ăn Hỗn Độn đan này nữa.” Giang Thái Huyền bĩu môi: “Đan điền lớn lắm rồi.”
“Tràng chủ, ngươi chỉ cần ăn Hỗn Độn đan, còn năng lượng Hỗn Độn, cứ gia cho lão đạo.” Hồng Quân vuốt râu cười.
“Tốt quá.” Tới lúc này Giang Thái Huyền mới mỉm cười: “Nếu ngươi đồng ý giảng đạo thì càng tốt hơn nữa.”
Hồng Quân lắc đầu: “Thỉnh thoảng nghe mấy lần là được rồi, số lần giảng đạo quá nhiều, e sẽ khiến cường giả của thế giới này chú ý.”
Giang Thái Huyền cũng không bắt ép, hắn biết người mà Hồng Quân nói tới là ai - cường giả cấp Đạo Tổ của thế giới này.
Có Hồng Quân giúp đỡ, tốc độ tu luyện của Giang Thái Huyền vô cùng nhanh, gần như đang tăng liên tục không ngừng nghỉ.
Sau khi Hồng Quân giúp hắn dẫn dắt năng lượng Hỗn Độn, thì trực tiếp tiến vào Thần giới tìm Thiên Đạo để thu thập võ đạo của thế giới này, sau đó mới trở lại cổ thôn, thờ ơ nói: “Tràng chủ, mấy người trong Đạo Đình sắp tìm tới Thôn Phệ tộc rồi.”
Giang Thái Huyền gật đầu, truyền tin ra ngoài.
Thôn Phệ tộc.
Thần Thập Thất lại tới, giao một đống tài nguyên ra rồi nhận được một đạo pháp thần thông mới.
Phệ Cửu đang bàn luận về đạo pháp thần thông chợt khựng lại, tiếp đó lập tức truyền tin cho bọn họ: “Trần đại nhân đang do thám, các ngươi đừng để bị lộ, chúng ta vừa truyền âm vừa thảo luận.”
“Được.” Nhóm Đạo Vô Nhai trả lời.
“Ở kỷ nguyên lâu đời nhất của Hỗn Độn, đã sinh ra ba ngàn Ma Thần Hỗn Độn...” Phệ Cửu bắt đầu, nói tới ba ngàn Ma Thần: “Đệ nhất Ma Thần Bàn Cổ, đệ nhị Ma Thần Hồng Quân, đệ tam Ma Thần Dương Mi...”
“Tru Thần Tứ Kiếm chính là thần khí do Ma Thần Hỗn Độn Hồng Quân để lại, nghe nói, chỉ cần tập hợp đủ Tru Thần Tứ Kiếm, kích phát thần uy của kiếm thì sẽ có thể triệu hoán được thần hồn của Ma Thần Hồng Quân, đương nhiên, thần hồn này không phải là thần hồn của Hồng Quân Ma Thần thật.”
“Thần hồn này chính là đạo ý vô thượng mà Hồng Quân Ma Thần để lại vĩnh viễn ở trong Hỗn Độn khi truyền đạo để che chở cho đạo chính thống của huyền môn, đồng thời chờ lời triệu hoán của Tru Thần Tứ Kiếm.”
“Không ngờ đằng sau Tru Tiên Tứ Kiếm còn ẩn giấu chuyện này.” Nhóm Thần Thập Thất kinh hãi: “Nhất định ta phải dâng chúng lên cho Trần đại nhân, như vậy thì Trần đại nhân sẽ trở thành cường giả vô địch.”
Trần đại nhân đang âm thầm theo dõi vốn còn đang định suy tính giành lấy, lúc này nghe được lời của Thần Thập Thất thì cực kỳ hài lòng, Thần Thập Thất này không tệ.
“Không sai, muốn triệu hoán thần hồn của Hồng Quân Ma Thần, cần phải sử dụng bí pháp và thần chú Ma Thần cổ, bằng không, không thể triệu hóa thần hồn Ma Thần được.” Phệ Cửu lại nói.
“Bí pháp gì, thần chú Ma Thần cổ?” Mấy người Thần Thập Thất vội hỏi.
“Chút nữa ta sẽ đưa cho các ngươi.” Phệ Cửu nói.
Chương 1598: Thần chú
“Đa tạ Phệ Cửu huynh đệ, ra đây lâu như vậy, nhận được đạo pháp thần thông mới, Thập Thất vô cùng vui vẻ, có điều đã tìm thấy mấy thanh thần kiếm còn lại chưa?” Thần Thập Thất lên tiếng cảm ơn, rồi lại hỏi tiếp.
“Đã tìm được thanh thứ hai, Hãm Thần Kiếm.” Phệ Cửu lấy thần kiếm ra: “Tru Thần Tứ Kiếm được chia thành Tru Thần, Hãm Thần, Lục Thần và Tuyệt (*) Thần.”
(*) Hãm: vùi lấp; Lục: giết; Tuyệt: cắt đứt
“Hiện tại đã tìm thấy Tru Thần và Hãm Thần, chỉ còn thiếu Lục Thần và Tuyệt Thần nữa thôi.” Thần Thập Thất kích động: “Phệ Cửu huynh đệ yên tâm, ta chắc chắn sẽ cứu lão tổ tộc ngươi ra ngoài.”
“Đa tạ Thập Thất huynh đệ.” Phệ Cửu cảm động không thôi.
“Ta cũng phải về đây, không thể để đại nhân chờ lâu, cáo từ.” Thần Thập Thất chắp tay, hóa thành luồng sáng đi mất.
Tốc độ của Thần Thập Thất rất nhanh, hệt như đang gấp rút trở về Đạo Đình, nhưng trong lòng lại đang nghĩ xem liệu Trần đại nhân có hiện thân hay không, đúng lúc này, một bóng người xuất hiện, chặn đường hắn: “Thần Thập Thất.”
“Trần đại nhân? Thuộc hạ tham kiến Trần đại nhân.” Thần Thập Thất vội vàng hành lễ, vô cùng cung kính.
“Lúc nãy ta có nghe các ngươi nói về ba ngàn Ma Thần Hỗn Độn?” Trên mặt Trần đại nhân không lộ rõ vui giận, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, không hề che đậy hành vi theo dõi của mình.
“Vâng, ba ngàn Ma Thần Hỗn Độn đã được sinh ra vào kỷ nguyên Hỗn Độn xa xôi nhất...” Thần Thập Thất thành thật khai báo.
Kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
“Đây cũng là điều ngươi vừa lĩnh ngộ được?” Giọng nói của Trần đại nhân trở nên lạnh lẽo.
“Đại nhân thứ tội.” Thần Thập Thất hoảng sợ, cuống quýt quỳ xuống, song trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh, dù sao ngươi cũng đã nghe thấy hết rồi.
“Đạo pháp thần thông này cũng không phải do ngươi sáng tạo ra, mà là bọn chúng đưa cho ngươi?” Ánh mắt Trần đại nhân rét lạnh: “Ngươi giấu không ít chuyện nhỉ, Tru Thần Tứ Kiếm còn có thể triệu hoán thần hồn của Hồng Quân Ma Thần?”
Thần Thập Thất cúi thấp đầu: “Vâng, chủ nhân của Tru Thần Tứ Kiếm chính là đệ nhị Ma Thần Hồng Quân, sau khi Hồng Quân rời khỏi Hỗn Độn, đã để lại Tru Thần Tứ Kiếm này, nghe nói chỉ cần kích phát Tru Thần Tứ Kiếm, bày kiếm trận vô thượng thì sẽ có thể triệu hoán được thần hồn của Hồng Quân Đạo Tổ.”
Mấy chuyện này là ban nãy Phệ Cửu mới nói cho hắn biết, mà thông tin trong lúc hai bên truyền âm giao lưu thì càng phong phú hơn nữa, còn bên ngoài thì chỉ đề cập vài câu cho Trần đại nhân nghe.
“Trong ba ngàn Hỗn Độn Ma Thần, đệ nhất Ma Thần Bàn Cổ, đệ nhị Ma Thần Hồng Quân, tại sao từ trước đến nay bổn tọa chưa từng nghe nói tới?” Trần đại nhân nhíu chặt mày.
“Đại nhân, chuyện này là do tộc đàn Hỗn Độn nói cho ta biết, là tin tức được truyền thừa từ huyết mạch của bọn họ.” Thần Thập Thất nói: “Còn về tính chân thật của nó, thuộc hạ không dám tụ kết luận.”
“Ừ, đưa Hãm Thần Kiếm cho bổn tọa.” Trần đại nhân bình tĩnh nói.
Thần Thập Thất vội vàng cung kính dâng lên, Hãm Thần Kiếm nằm yên lặng, hệt như không hề ẩn chứa chút uy năng nào.
Trần đại nhân nhận lấy Hãm Thần Kiếm, sau đó nói tiếp: “Vậy câu thần chú và bí pháp kia làm gì?”
“Đại nhân, đây là bí pháp.” Thần Thập Thất nhanh chóng đưa cho hắn, rồi lại chần chừ đáp: “Thần chú thì hơi kỳ lạ.”
“Nói.” Trần đại nhân giục.
“Xin đạo tràng cho ta mượn một ngàn vạn để mời Hồng Quân Ma Thần.” Sắc mặt Thần Thập Thất vô cùng kỳ lạ, hắn hoàn toàn không hiểu câu thần chú này đang nói cái gì, may mà Phệ Cửu có giải thích, giúp hắn qua mặt được Trần đại nhân.
“Xin đạo tràng cho ta mượn một ngàn vạn để mời Hồng Quân Ma Thần?” Trần đại nhân nhíu mày, một ngàn vạn là cái quái gì?
“Vâng, theo lời Phệ Cửu nói, Hồng Quân Ma Thần đã bố trí vô số đạo ý, chắc một ngàn vạn này chính là một ngàn vạn đạo ý, còn đạo tràng hẳn là nơi giảng đạo của Hồng Quân Ma Thần, có điều Phệ Cửu cũng không khẳng định, mà chỉ biết câu thần chủ là như thế thôi.” Thần Thập Thất cúi đầu.
Quỷ mới biết một ngàn vạn này có phải đạo ý hay không, dù sao thì ta cũng không biết.
“Chờ khi nào gom đủ Tru Thần Tứ Kiếm thì thử một phen là biết.” Trần đại nhân xua tay: “Có tin của Lục Thần và Tuyệt Thần chưa?”
“Có rồi, Thôn Phệ tộc đã đi tìm nó, bọn họ muốn cứu lão tổ trong tộc, nhất định sẽ toàn lực kiếm Hãm Thần và Tuyệt Thần cho đại nhân.” Thần Thập Thất cung kính đáp.
“Tốt lắm, có đám lão tổ kia trong tay, mấy tộc đàn này không thể không làm việc cho ta.” Trần đại nhân hài lòng: “Tranh thủ tìm hai thanh kiếm còn lại đi, bây giờ bổn tọa sẽ thử Hãm Thần Kiếm xem sao.”
Hắn sẽ đích thân kiểm tra mỗi một thanh kiếm, nhất định phải chuẩn bị kỹ càng rồi mới ra tay, dù sao đối thủ của hắn cũng là Thánh Nhân!
“Đây là tài nguyên mới lấy thêm, ta đã liên hệ được với đa số các lão tổ của ngươi rồi, còn những người không liên lạc được, ta cũng không còn cách nào khác.”
Thần Thập Thất lấy tài nguyên ra đưa cho Đạo Vô Nhai.
“Sao tài nguyên lần nà ít vậy?” Đạo Vô Nhai nhíu mày, thật sự quá ít, còn không bằng một nửa của lần trước.
“Trong Đạo Đình, tài nguyên dưới cấp Đạo Cảnh cũng không còn nhiều nữa.” Thần Thập Thất lau mồ hôi: “Chúng ta đã trộm biết bao nhiêu là tài nguyên ra đây rồi, tuy là nói Đạo Đình cất giấu rất nhiều, nhưng chúng ta lấy nhiều như thế thì chỗ đó cũng không chịu nổi đâu.”
Lần nào cũng lấy một đống, Đạo Đình nhiều người như vậy, bao nhiêu năm nay cũng đã tiêu hao không ít rồi.
“Còn trên cấp Đạo Cảnh, vẫn không chịu nhả ra à?” Đạo Vô Nhai nhíu mày.
“Không chịu.” Thần Thập Thất lắc đầu: “Mấy tài nguyên này không có tác dụng gì với chúng ta nên bọn chúng mới chịu đưa, một khi chúng ta mở miệng đòi tài nguyên Đạo Cảnh, vậy thì đã vượt quá giới hạn.”
Dừng lại một chút, Thần Thập Thất nói tiếp: “Với lại tài nguyên Đạo Cảnh cũng không nhiều, lúc ta dâng đạo pháp thần thông có nghe được mấy câu, nói cái gì mà tuyệt đối không thể giao tài nguyên Đạo Cảnh cho lão già kia được nữa, giữ lại cho bản thân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận