Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 125. Ý nghĩ không thực tế


Chương 125. Ý nghĩ không thực tế
Giang Thái Huyền đưa mắt nhìn những người này rời đi vừa xong thì lại có khách tới rồi, Dương Tử Lăng.
Dương Tử Lăng thần sắc âm trầm, mặt mũi đầy vẻ khó chịu: "Tràng chủ, là ngươi bảo Hứa Trường Không khiêu chiến với ta đúng không?"
Giang Thái Huyền nhún nhún vai, cũng không nhiều lời mà thừa nhận.
Dương Tử Lăng khó thở: "Ngươi có biết tên kia là một tên điên không hả, vất vả lắm mới đánh bại được hắn, không đến một khắc sau hắn lại nói hắn đã tăng lên thêm, lại khiêu chiến tiếp."
Giang Thái Huyền chép miệng, cảm thán nói: "Ngộ tính không tồi."
Ngươi có chú ý trọng điểm không vậy?
Dương Tử Lăng hít sâu một hơi: "Tràng chủ, hiện tại ngươi phải khiến cho hắn cách xa ta ra một chút."
"Không có cách nào.
Giang Thái Huyền bất đắc dĩ, xoè tay: "Kỳ thật, ngươi cũng có thể để cho hắn đi tham quân, tên này là một võ giả ngu ngốc, nghe nói có đối thủ, chắc chắn hắn sẽ đi."
Dương Tử Lăng ngẩn người, lâm vào trầm tư.
"Hơn nữa, chiến đấu với hắn cũng có lợi cho Thần Võ Kinh của ngươi tiến triển, Dương tiểu thư, ta đây là một lòng suy nghĩ cho ngươi đó.
Giang Thái Huyền nghiêm túc nói.
Nghĩ cho ta? Thật tuyệt, nói thế thì chẳng có cách nào phản bác được.
"Vậy còn một vấn đề nữa, cái bàn quay này, hôm qua ta đã bỏ ra mấy vạn nguyên tệ mà vì sao vẫn không trúng thưởng?
Dương Tử Lăng khó chịu nói.
"Chuyện này phải xem cơ duyên của mỗi người.
Giang Thái Huyền nghiêm mặt, nói: "Dương tiểu thư, ngươi hiểu gì gọi là vận khí không? Vận khí của mỗi một người cũng cần được tích lũy, giống như một người nghèo sắp chết đói, đột nhiên nhặt được một nguyên tệ, lại có được kỳ ngộ, nhờ vào đó mà một bước lên mây."
"Hiểu tại sao không? Bởi vì hắn đã dùng nửa đời cực khổ để tích lũy ra nửa đời sau vinh hoa phú quý, bây giờ ngươi đang ở thời kì cực khổ, cho nên chỉ cần bỏ ra đủ tiền thì sẽ có được ban thưởng!"
Dương Tử Lăng: "..."
"Tràng chủ, vậy đợi nửa đời sau ta lại đến đây rút thưởng, cáo từ.
Dương Tử Lăng chắp tay, xoay người rời đi một cách kiên quyết.
Giang Thái Huyền há to miệng, không phải ngươi nên tiếp tục nạp tiền sao? Không nạp tiền thì sao có thể tích lũy đủ vận khí? Chẳng lẽ do ta kể chuyện không đủ thuyết phục?
Dương Tử Lăng rất nhanh đã đi rồi, Giang Thái Huyền sờ lên cằm, nhìn cửa hàng của đạo tràng trong lòng bỗng nhiên có một suy đoán, chắc là Dương Tử Lăng hết tiền rồi, nếu không với tính tình của nàng, hiện tại còn bị Hứa Trường Không liên tục khiêu chiến như thế, hẳn là đã sớm mua thêm đồ để gia tăng thực lực rồi.
"Tràng chủ, chúng ta đến rồi."
Tại Giang Thái Huyền trầm tư một lúc thì nhóm La Thanh đã quay trở lại.
"Ta muốn mua Thần Ma đan và linh khí Tiên Thiên."
"Ta cũng giống như thế, thuận tiện mua cả công pháp Thần cấp từ Nhập môn đến Trúc Cơ luôn."
"Ta cũng như vậy, ta muốn Thần Võ Kinh từ Nhập môn đến Trúc Cơ."
"Các ngươi không muốn mua Đạo Quả sao? Công pháp Đạo Quả một khi tu luyện thì sẽ đạt được Đạo Quả, phi trên không trung, phiêu diêu tự tại.
Giang Thái Huyền dụ dỗ nói.
"Vậy lấy một chương Đạo Quả.
La Thanh khẽ cắn môi móc ra nguyên tệ: "Đợi đến lúc phụ thân ta tấn cấp Đạo Quả thì có thể sưu tập càng nhiều tài nguyên, kiếm càng nhiều tiền hơn."
"Không tồi, đột phá Đạo Quả có thể kiếm nhiều tiền hơn.
Mấy vị gia chủ còn lại cũng liên tục gật đầu.
"Bất quá, xin chư vị hãy chú ý, chỉ có là thân nhân huyết mạch mới có thể tu luyện cùng nhau, nếu cách mấy thế hệ thì phải chính hắn đến mua.
Giang Thái Huyền dặn dò một câu.
"Đa tạ tràng chủ giải nghi hoặc, chúng ta hiểu được.
Bọn La Thanh vội vàng bỏ tiền.
Lúc này Giang Thái Huyền mới phát hiện, đám người này thật sự rất giàu có, so với những gia tộc cao cấp ở Thanh Nguyệt thành còn giàu hơn, những người này ở bên ngoài Thanh Nguyệt thành phát triển đã nhiều năm, không có sự áp chế của thành chủ nên thu được không ít tiền tài.
Cũng không phải do đám người này thông minh mà vì ở bên ngoài Thanh Nguyệt thành, bọn họ có thể bá đạo hoành hành, làm ra không ít chuyện mờ ám.
Giao dịch xong, tiểu kim khố của Giang Thái Huyền lập tức tăng vọt lên gần một nghìn đồng tệ, mặc dù vẫn còn kém xa Dương Tử Lăng nhưng cũng đã không ít rồi.
Các đại gia chủ hài lòng rời đi, còn một số người nghèo hơn thì mua một vài chương của công pháp, chỉ là không mua chương của Đạo Quả.
"Các vị dừng bước, ở đây còn có một cái bàn quay, mấy vị có muốn xem không?
Giang Thái Huyền bắt đầu giới thiệu bàn quay, đây mới là thứ lừa tiền người khác.
Chỉ cần hệ thống không ban phát lòng từ thiện lung tung, thì có bỏ bao nhiêu tiền cũng đừng mong lấy được.
Một số người có ít tiền trầm mặc một lát rồi quả quyết nhảy hố, về tiền thì bản thân không sánh bằng, vậy thì so vận khí.
Kết quả hiển nhiên khiến người ta thất vọng, bọn họ không có vận khí, không nhận được phần thưởng.
Tiễn khách hàng, Giang Thái Huyền đăng lên một bài viết nhằm cảm tạ các võ giả của Thanh Nguyệt thành đã hỗ trợ tuyên truyền, nhưng lại không có gì để cảm tạ, chỉ có một câu cảm ơn này thôi.
Đối với lời cảm ơn này, những người đó cũng rất hài lòng rồi, muốn thẻ hội viên, đương nhiên không có cửa.
"Muốn lên Trúc Cơ còn kém rất nhiều, bằng vào tình trạng hiện tại của bản thân thì ít nhất phải tốn mười sợi linh khí Tiên Thiên, nếu như có người nào đó có khả năng mua đi một cái thần huyết, thần thể thì tốt rồi.
Giang Thái Huyền vẻ mặt đau khổ thầm nghĩ.
Chỉ tiếc, chỉ là ý nghĩ không thực tế mà thôi.
Chương 126. Kinh doanh
Những thế lực ở ngoài thành sau khi biết Thần Ma đạo tràng không có thành kiến đối với bọn họ thì cũng dần yên tâm nên thường xuyên ghé đến Thần Ma đạo tràng hơn.
"Tràng chủ, ta muốn thuê Lý Quảng tiền bối dọn dẹp đám yêu thú một chút.
La Thanh đứng ở cửa Đạo Tràng, có chút thấp thỏm nói: "Ngoài thành có một cái sơn cốc, những yêu thú ở bên trong thường xuyên lao ra ăn thịt người, nhất định phải tiêu diệt."
"Thực lực của đám yêu thú bên trong thung lũng kia như thế nào?
Giang Thái Huyền hỏi, dừng một chút lại bổ sung thêm: "Không được phép giấu diếm, nếu không Lý Quảng tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng."
Chỉ khi hiểu rõ thực lực thì hắn mới có thể nói thách giá cao một chút... Ờm, là định giá, nói một cái giá hợp lý.
"Tràng chủ, trong sơn cốc có ba con yêu thú Trúc Cơ, một trong số đó là yêu thú Tiên Thiên.
La Thanh vội vàng trả lời.
"Muốn tiêu diệt toàn bộ hay là chỉ tiêu diệt ba con Trúc Cơ thôi?"
"Ba con Trúc Cơ là được rồi, số còn lại ta có thể giải quyết.
La Thanh nói.
"Vậy thì hai ngàn nguyên tệ. Ngoài ra, một trong những con yêu thú đó thuộc về Đạo Tràng.
Giang Thái Huyền duỗi ra hai ngón tay nói.
"Đa tạ Tràng chủ.
La Thanh vui mừng, y vội vàng lấy ra hai ngàn nguyên tệ.
Giang Thái Huyền gọi Lý Quảng đến, nhìn thế lực đông đảo ngoài thành, hắn chỉ tay vào bảng hiệu, nói: "Thanh Nguyệt thành đã bắt đầu khai phá Yêu Thú Sơn Mạch, còn Thanh Nguyệt hồ thì sao? Một khi bọn họ đem những tài nguyên đó đổi thành tiền rồi gia tăng thực lực, lúc đó địa vị của các ngươi khó mà bảo toàn được."
Bọn La Thanh biến sắc, nếu hắn có đủ thực lực chắc chắn là đã khuếch trương thế lực ra bên ngoài, chiếm cứ nhiều tài nguyên hơn!
Tương tự, một khi các thế lực ở trong Thanh Nguyệt thành phát triển, khẳng định sẽ khuếch trương, chiếm cứ bọn họ trước tiên.
"Tràng chủ, ta sẽ khai phá tốt sơn cốc.
La Thanh trầm giọng nói, trước khi đến hắn đã quyết định lấy sơn cốc ra khai phá rồi vận chuyển ra ngoài bán.
"Tràng chủ, chúng ta cũng muốn thuê.
Trong nháy mắt, Dư gia tộc cũng hiểu ra, đây là con đường nhanh nhất.
Nếu mãi trông cậy vào hoạt động cướp đoạt như trước kia, ít tiền không nói mà còn vác thêm tiếng xấu, còn không biết khi nào sẽ bị một tên nào đó xông ra hành hiệp trượng nghĩa.
Nếu khai phát tài nguyên của mấy nơi này rồi vận chuyển ra ngoài bán đổi tiền, vừa là thời điểm kinh doanh tốt vừa là kế lâu dài.
"Báo cho các ngươi một tin tốt, mỗi một hoàn cảnh, đối thủ và với độ khó khác nhau thì ta đưa ra một giá tiền thích hợp.
Giang Thái Huyền mỉm cười nói.
"Trúc Cơ, hai con.
Có gia chủ nói.
"Ba con Trúc Cơ, dọn dẹp một phần rừng rậm."
"Dọn dẹp một ngọn núi nhỏ, một con Trúc Cơ."
"Ừm, Lý Nguyên Bá dũng mãnh vô song, hắn có thể dễ dàng giết hai con, một ngàn năm trăm nguyên tệ. Ba con Trúc Cơ thì để Gia Cát Thần Hầu, trận pháp vừa ra thì đến bao nhiêu bại bấy nhiêu, hai ngàn nguyên tệ, một con Trúc Cơ thì để Võ Tòng, một nghìn tệ, không cần trích phần trăm."
Giang Thái Huyền cười híp mắt phân phó cường giả, hôm nay Võ Tòng không đi dọn dẹp Thanh Nguyệt hồ, đám người kia không có tiền nên nhất định sẽ ra tay ở tài nguyên, đổi tiền mới có thể thuê.
Sau khi phái toàn bộ các Thần Ma ra ngoài làm nhiệm vụ xong, vẫn có không ít gia tộc đến, hắn thu tiền trước, đợi nhóm Thần Ma giải quyết xong nhóm trước rồi sẽ đi giải quyết nhóm tiếp theo.
Tiễn xong các đại gia tộc ngoại thành, Giang Thái Huyền lại lần nữa nghênh đón khách nhân đến.
"Ôi chao, Vương đại thiếu, Vương thiếu thành chủ, khách quý khó gặp nha.
Giang Thái Huyền có chút kinh ngạc, ngoại trừ thời điểm Thanh Nguyệt thành lộn xộn nên bọn họ đến cầu cứu ra thì vẫn luôn không xuất hiện.
Hiện tại đến, có nghĩa là lại có tiền rồi à?
Vương Minh Minh gần đây rất hăng hái, cha hắn lên làm thành chủ nên giờ hắn đã là Thiếu thành chủ, hiện tại hắn hoàng hành ngang dọc trong thành cũng không có ai dám nói gì, còn có một đám chó săn nói tư thế của hắn chưa đủ bá đạo.
Vương Minh Minh nghiêng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy xuân phong đắc ý: "Tràng chủ, nhờ hồng phúc của ngươi, Vương Minh Minh ta mới có ngày hôm nay."
"Haha.
Giang Thái Huyền khẽ cười một tiếng rồi mời hắn vào đạo tràng: "Lần này đến là muốn mua gì?"
"Ta muốn mua một viên Thần Ma đan, ngươi cũng biết những viên lần trước chưa khiến cho toàn bộ kinh mạch của ta đả thông hoàn toàn được.
Vương Minh Minh cười khan một tiếng, mang theo một tia bất mãn: "Tràng chủ, Đại Vân hoàng thất thật keo kiệt, ta đường đường là Thiếu thành chủ mà mỗi tháng chỉ được lãnh một trăm kim tệ."
Lấy một vạn nguyên tệ ra giao cho Giang Thái Huyền, Vương Minh Minh vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Vậy mười nghìn nguyên tệ đây là?
Giang Thái Huyền ngẩn người, tiền tiêu vặt một tháng là một trăm kim tệ, vậy ngươi làm sao có được mười nghìn nguyên tệ này?
"Phụ thân ta là thành chủ mà, hắn bán một tòa nhà sau đó lại cho thêm một ít là đủ hơn mười nghìn.
Vương Minh Minh xoa xoa tay nói.
"Thì ra là thế.
Giang Thái Huyền gật đầu, lấy ra một viên Thần Ma đan cho hắn: "Ngươi có muốn mua dịch vụ bảo hành không?"
"Không cần đâu, ta trở về sẽ tự làm.
Vương Minh Minh cất Thần Ma đan rồi đi tới trước bàn quay, bỏ tiền ra rút thưởng: "Lần này ta bỏ ra mấy trăm nguyên tệ, không tin vẫn không lấy được phần thưởng."
Giang Thái Huyền há to miệng, rất ý tứ không nói cho hắn biết, dù Dương Tử Lăng có bỏ ra mấy chục nghìn cũng sẽ không cầm được phần thưởng.
"Ting, cảm ơn đã tham dự."
"Ting, bạn thu hoạch được một hòn đá phổ thông."
"Ting, bạn..."
Chương 127. Phá sản
Giang Thái Huyền không đành lòng nhìn tiếp.
Hắn mở Thiên Võng ra, Thanh Nguyệt thành đang bùng nổ, viện trưởng Thanh Nguyệt Học Viện, Liễu Thanh Minh đã thành công thu dưỡng hơn mười cô nhi, Liễu Thanh Minh cũng dựa theo lời của Giang Thái Huyền mà để bọn hắn ra ngoài làm công kiếm tiền cho học viện.
Mặc dù như vậy có chút mất mặt, cảm giác như đang ức hiếp trẻ nhỏ, bóc lột vô sỉ nhưng nếu Thanh Nguyệt thành muốn phát triển thì không thể không làm như vậy.
Ở thế giới này, thứ không thiếu nhất là người chết và cô nhi, mỗi một giây một phút đều có người chết đi, có người tan nhà nát cửa để lại con thơ lang thang, bi thảm sống sót qua ngày.
Liễu Thanh Minh làm vậy cũng là vì muốn cứu bọn chúng, dù sao thế giới này quá nguy hiểm, không thể lường trước được một ngày nào đó bỗng nhiên bị người khác chướng mắt nên giết chết.
Thanh Nguyệt thành phát triển, các thường dân phiền muộn.
Vốn việc làm đã rất khó tìm, nay lại có một đống võ giả chạy đến làm công, nếu không muốn bị đoạt công việc thì bọn hắn phải chịu áp lực rất lớn.
"Tràng chủ, chúng ta nên làm gì đây.
Một bài đăng mang theo nỗi bi thương ngập tràn gửi đến hắn.
"Chuyện gì làm sao cơ?
Giang Thái Huyền nghi hoặc.
"Tràng chủ, không phát nổi tiền công.
Lưu Chính khóc lóc.
Hắn chỉ là gia chủ của một tiểu gia tộc, bắt tay với Dư gia tộc nhận thầu Thanh Nguyệt hồ, nhưng hiện tại một phần ba Thanh Nguyệt hồ đều chưa thanh lý xong nên không có tiền.
Võ Tòng thì hắn không thuê nổi, chuyện này có thể không vội, dù sao hắn cũng đã có được rất nhiều tài nguyên ở Thanh Nguyệt hồ, vận chuyển ra ngoài bán thì rất nhanh có thể thu hồi vốn, còn có thêm lợi nhuận nữa.
Nhưng thủ hạ của bọn họ vất vả lâu như vậy, tiền lương ít chưa nói, bây giờ đến tiền lương hắn cũng không phát nổi, không có tiền thì ai chịu làm cho hắn?
Những tiểu gia tộc như bọn họ dù có cộng toàn bộ lại cũng không được bao nhiêu người.
"Các ngươi bị ngu hả? Nhập cổ phần, khiến cho bọn họ thành lập một liên minh cùng nhau khai phát Thanh Nguyệt hồ, bọn họ xuất lực, cho bao nhiêu phân bấy nhiêu.
Giang Thái Huyền khinh thường bĩu môi nói: "Tiền lương là vật chết, là thứ không có động lực nhất, cho bọn họ cùng chia, thu hoạch càng nhiều, bọn họ sẽ đạt được càng nhiều, như vậy bọn họ sẽ bán mạng mà làm."
Lưu Chính ngẩn ngơ, có thể làm như vậy à? Thanh Nguyệt thành chưa từng có chuyện như vậy trước đây!
"Thanh Nguyệt hồ, một khi thanh lý yêu thú Trúc Cơ xong, phỏng chừng có thể kiếm bộn tiền, không sợ bị lỗ, đợi sau khi thực lực của các ngươi tăng lên, ở bên trong yêu thú có thể luyện chế ra tinh phẩm, thì có tinh phẩm gì mà không biết?"
"Nuôi dưỡng yêu thú Trúc Cơ , hiểu không? Đến lúc đó các ngươi đột phá Đạo Quả trở thành võ giả Đạo thì bán yêu thú Trúc Cơ, sau này các ngươi lại trâu bò hơn thì bán yêu thú Đạo Quả."
Giang Thái Huyền kể về một cảnh tượng trong tương lai đầy đẹp đẽ, trong nhất thời, trái tim nhỏ còn có chút kích động.
Lưu Chính ngu ngơ, lập tức đáp: "Đa tạ tràng chủ, ta sẽ thương nghị với bọn họ."
"Ừm, các ngươi phải nhớ kỹ, con đường của các ngươi đi là tinh phẩm, chỉ bán tinh phẩm, mặc dù những thứ kia cũng là rác rưởi, rác rưởi mạnh hơn một chút.
Giang Thái Huyền bĩu môi.
Lần này Lưu Chính không mấy cao hứng, nói yêu thú Trúc Cơ là rác rưởi, cũng chỉ có ngươi nói ra được.
"Tràng chủ, cáo từ.
Vương Minh Minh đột nhiên cất tiền lại, sốt ruột nói.
"Sao vậy, không rút thưởng nữa à?
Giang Thái Huyền kinh ngạc.
"Tràng chủ, chuyện nhập cổ phần này rất có tiền đồ, thân là Thiếu thành chủ, ta cũng muốn giúp bọn họ một tay.
Vương Minh Minh ném lại một câu rồi vội vã chạy đi.
Giang Thái Huyền kinh ngạc, không nghĩ tới tên này vẫn rất có đầu óc, vừa nghe được lời của hắn nói đã lập tức chạy đi nhập cổ phần, không biết về sau có thể nhúng tay vào chuyện làm ăn khác hay không.
Giang Thái Huyền lại đăng thêm vài bài viết: "Bàn về nuôi dưỡng yêu thú, Yêu Thú Sơn Mạch, nuôi dưỡng yêu thú non. Không cần lo chúng chạy thoát nữa, đã có Gia Cát Thần Hầu bày trận, cam đoan một con cũng không mất, đặc biệt an toàn."
Các đại gia tộc của Thanh Nguyệt thành đương nhiên cũng muốn nuôi dưỡng, nhưng mà hiện tại trong tay không có tiền. Hơn nữa bày trận cũng cần tiền, chuyện gì cũng phải đợi bán tài nguyên ra đã.
"Tràng chủ.
Hứa Trường Không mặt mũi bầm dập đi tới.
"Anh bạn trẻ, lần này muốn mua gì?
Giang Thái Huyền hỏi.
"Ta, ta muốn mua một sợi tiên thiên linh khí, ta phát hiện nguyên lực của ta vẫn không bằng Dương Tử Lăng.
Hứa Trường Không nói.
Giang Thái Huyền gật đầu: "Năm ngàn nguyên tệ."
Hứa Trường Không lần này không sảng khoái lấy tiền ra như trước nữa, mà lôi ra một đống bình thuốc to và mấy món binh khí: "Những thứ này ngươi có lấy không?"
Bạn nhỏ đáng thương, phá sản rồi à.
Giang Thái Huyền phất tay thu lấy, hệ thống quét hình, khẽ nhíu mày: "Thứ đáng giá nhất chỉ có một bình Nguyên Đan thuần, giá trị một nghìn nguyên tệ, còn mấy món kia cộng lại chỉ có tám trăm."
"Chiếc nhẫn này cũng đưa ngươi.
Hứa Trường Không lột chiếc nhẫn trên tay xuống đưa cho Giang Thái Huyền.
"Ting, nhẫn không gian cấp thấp, trị giá ba ngàn nguyên tệ."
"Khụ, đáng giá ba ngàn, còn thiếu hai trăm nguyên tệ.
Giang Thái Huyền bất đắc dĩ, xem ra hệ thống muốn lột sạch Hứa Trường Không rồi đây.
Hứa Trường Không lại sờ sờ túi, chỉ còn lại mấy kim tệ, hắn cắn răng một cái rồi lấy ra một khối khoáng thạch: "Tiền tài là vật ngoài thân, ta một người một kiếm ngao du là đủ rồi."
"Ting, kiểm tra được Huyền phẩm khoáng thạch, giá trị một trăm chín mươi nguyên tệ."
"Còn thiếu mười nguyên tệ.
Giang Thái Huyền nhún vai, mặc dù những đồ vật này nếu bán ra ngoài thì giá cả sẽ rất cao, nhưng ở chỗ này thì giá rất giá.
"Mười nguyên tệ?
Hứa Trường Không khẽ nhíu mày, chợt bắt đầu mở nút áo.
"Anh bạn trẻ, ngươi muốn làm cái gì, nghiêm cấm dụ dỗ hoặc giao dịch bằng phương thức vô sỉ hạ lưu...
Giang Thái Huyền sắc mặt biến đổi, ta không phải gay, không chơi trò này.
Xoảng.
Loảng xoảng một tiếng, Hứa Trường Không từ trên người lấy ra một khối thiết giáp ném xuống đất, thở hổn hển nói: "Tràng chủ, đây là phụ trọng trang bị mà sư phụ chế tạo cho ta, ngươi xem có đáng mười nguyên tệ không?"
Giang Thái Huyền quét một chút, gật đầu nói: "Mười một nguyên tệ, ta sẽ thối cho ngươi một nguyên tệ."
Giang Thái Huyền thu toàn bộ đồ vật, sau đó hệ thống gửi đến một nguyên tệ, hắn cẩn thận đặt vào tay Hứa Trường Không, thở dài: "Anh bạn nhỏ, nhớ tiêu tiết kiệm một chút, một nguyên tệ này hẳn là đủ ngươi ăn một đoạn thời gian."
Hứa Trường Không cầm tiên thiên linh khí, nặng nề gật đầu: "Tràng chủ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đánh bại Dương Tử Lăng, sau đó khiêu chiến ngươi!"
"... Bạn nhỏ, đã phá sản rồi mà ngươi vẫn không có cảm giác gì hả?"
Chương 128. Vân lệnh
Nhìn Hứa Trường Không rời đi, Giang Thái Huyền thở dài một tiếng, ngươi có nhiều thời gian như vậy sao không lo kiếm tiền đi? Sư phụ ngươi dạy thế nào vậy?
Hứa Trường Không rời đi, hắn mua được một linh khí Tiên Thiên nên muốn luyện hóa tinh luyện nguyên lực. Hắn tin tưởng lần này nhất định có thể đánh bại được Dương Tử Lăng, nếu vẫn không phải là đối thủ của y như cũ thì phải làm sao bây giờ?
Vấn đề này Hứa Trường Không chưa từng nghĩ tới, dù bị đánh bại rất nhiều lần nhưng hắn vẫn tràn ngập lòng tin như cũ, lần sau, mình nhất định sẽ thắng.
"Ta phải cố gắng tu luyện, sớm tấn cấp Tiên Thiên đỉnh phong, có đủ tiên thiên linh khí, trực tiếp đạt đến Trúc Cơ.
Giang Thái Huyền thầm nghĩ.
Khoanh chân ngồi xuống, tu luyện nguyên khí.
Tại quán rượu Thanh Nguyệt, Dương Tấn mặt mũi tràn đầy mệt mỏi trở về, trên thân còn có một vệt máu, hai tay đều đang phát run.
"Ngươi sao vậy?
Dương Tử Lăng sắc mặt hơi biến, vội vàng hỏi.
"Vân Lệnh rốt cục có tung tích rồi, nhưng có yêu thú Trúc Cơ đỉnh phong trấn thủ ở đó, hơn nữa không chỉ một con, nếu không phải ta đã luyện hóa tiên thiên linh khí, tinh luyện nguyên lực thì e là lần này đã không trở lại được.
Dương Tấn sắc mặt trắng bệch.
Nếu không phải Dương Tử Lăng chia cho hắn một sợi linh khí tiên thiên, khiến cho sức chiến đấu của hắn tăng lên không ít thì lần này thật sự có khả năng ở lại Yêu Thú Sơn Mạch rồi.
"Yêu thú Trúc Cơ thì ta không sợ, ta vẫn còn một chút nguyên tệ ở đây, chỉ cần xác định được địa điểm thì chúng ta có thể mời cường giả xuất thủ.
Dương Tử Lăng nói.
Dương Tấn lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa xác định được, ta chỉ biết vị trí đại khái mà thôi. Khu đó đã rất gần với phạm vi của yêu thú Đạo Quả rồi, nếu Chúa Công không phái cường giả Đạo Quả đến thì chỉ có thể mời cường giả ở đạo tràng mà thôi."
Thần sắc của Dương Tử Lăng bình tĩnh, nói: "Ngươi cũng biết phụ thân ta sẽ không mời Đạo Quả tới, mà ta cũng sẽ không dùng họ."
Dương Tấn gật đầu, thở dài đáp: "Chỉ mong Thần Ma đạo tràng không mơ ước đến Vân Lệnh."
Dương Tử Lăng cười lạnh nói: "Chuyện đó ngươi yên tâm. Vân Lệnh vừa xuất hiện thì chắc chắn Đại Vân hoàng thất sẽ rung chuyển một phen, Thần Ma đạo tràng mà nhúng tay e chỉ là một củ khoai lang nóng rước lấy hoạ diệt thân mà thôi. Chỉ có chúng ta mới có thể cầm được Vân Lệnh."
Dương Tấn nghe vậy, chần chờ nói: "Nhưng nếu Lâm lão biết được chắc chắn sẽ rất bất mãn, e là sẽ bất lợi đối với chúng ta."
"Một Đạo Quả sơ kỳ mà thôi, nếu không phải thế cục hiện tại khẩn trương, há có thể để hắn càn rỡ!" Dương Tử Lăng khinh thường cười lạnh, thần sắc lạnh như băng nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, sau đó dò thám xem chuyện Vân Lệnh lần này, nhất định phải làm chuyện này không một chút sơ hở nào."
"Vâng.
Dương Tấn ôm quyền, lui xuống.
Bọn họ đến Thanh Nguyệt thành chính là vì muốn dò xét Vân Lệnh. Trước đó vốn muốn phát động Công Hội Dong Binh tìm kiếm nguyên linh căn, nếu tìm không ra liền dùng tiền khiến cho Đạo Quả sơ kỳ Lâm lão xuất thủ.
Đáng tiếc lúc bọn họ vẫn đang trên đường thì nghe được tin tức Công Hội Dong Binh đã bị diệt, Thanh Nguyệt thành chủ cũng bị tiêu diệt.
Lúc bấy giờ Dương Tử Lăng thay đổi chủ ý thành nắm trong tay Thanh Nguyệt thành, đổi thành chủ thành người của mình sau đó để cho thành chủ hạ lệnh hỗ trợ tìm kiếm nguyên linh căn.
Lúc đến nàng vốn nghĩ như thế, nhưng sau khi đến Thanh Nguyệt thành và biết được sự tồn tại của Thần Ma đạo tràng nàng đã đổi ý. Tốn khoản tiền lớn để đi tìm một gốc linh dược nguyên linh căn không biết đang ở đâu, mời một Đạo Quả sơ kỳ đến giúp đỡ, đây không phải là đang nói đùa à?
Mấy ngàn nguyên tệ ở đây có thể mời được một Trúc Cơ có khả năng giết chết Đạo Quả, nếu lão già Lâm Sơn không biết điều thì Dương Tử Lăng rất sẵn lòng ném một khoản tiền lớn ra ngoài để làm thịt vị kia Đạo Quả sơ kỳ Lâm lão kia.
"Hi vọng ngươi không làm hỏng chuyện.
Dương Tử Lăng thần sắc băng lãnh đi vào Thanh Nguyệt Thành, hết thảy mọi chuyện đều rất bí mật, chỉ có Lâm lão biết mà thôi.
Đáng tiếc, Lâm lão đó thật sự quá ghê tởm, hắn biết thế cục đang khẩn trương liền thừa cơ giở công phu sư tử ngoạm, nếu không phải do Vân Lệnh mới là trọng yếu, nhất định phải thật cẩn thận trong mọi chuyện nên nàng không muốn khiến cho quá nhiều người chú ý, Dương Tử Lăng đã muốn thông báo nhiệm vụ, chiêu mộ vài Đạo Quả tới.
Mặc dù Đạo Quả tại Đại Vân quốc được xem là cao thủ hàng đầu, nhưng bỏ ra một khoản tiền lớn như trăm nghìn nguyên tệ thì tuyệt đối sẽ có Đạo Quả đến giúp một tay.
Trong chuyện này liên lụy quá nhiều người, Lâm lão và phụ thân nàng quen biết nhau cho nên nàng nghĩ đến hắn trước tiên. Chỉ là không ngờ rằng người mà phụ thân xem như bằng hữu lại sẽ giở công phu sư tử ngoạm, há miệng liền muốn nguyên linh căn, hoặc là hai trăm nghìn nguyên tệ.
Nguyên linh căn có thể gia tăng tỷ lệ đột phá lên Đạo Quả, trên thị trường thì dù có một trăm nghìn nguyên tệ cũng không mua được, phụ thân nàng cho nàng hai trăm năm mươi nghìn nguyên tệ, vốn định dùng năm mươi nghìn nguyên tệ phát động Công Hội Dong Binh, xem có thể tìm được hay không, nếu như tìm không được thì coi như xong, nếu tìm được thì sẽ tiết kiệm được một khoản lớn.
Lúc ấy mọi chuyện đã lỡ rồi, muốn thay người cũng không thể nên chỉ đàng cắn răng mà đáp ứng, vì cẩn thận từng ly từng tí nên có thể sẽ phải động đến toàn bộ số tiền mà nàng mang theo.
Thế nhưng nàng không có cách nào cự tuyệt sự dụ hoặc của Thần Ma đạo tràng, tiền đã bỏ ra rồi, muốn mời Lâm lão xuất thủ thêm lần nữa là không có khả năng.
Có điều bây giờ nàng đã có ý định khác, chỉ cần Lâm lão đến nàng sẽ vỗ về hắn ổn định tạm thời, chờ cầm được Vân Lệnh trong tay thì lập tức thuê cường giả giết chết hắn, hết thảy sẽ tốt đẹp.
Chương 129. Ngươi có muốn gia nhập tông môn của ta không?
Tại Thanh Nguyệt hồ, Lưu Chính và một số gia chủ của các tiểu gia tộc đang ngồi trên bờ cỏ bên hồ, nhìn Thanh Nguyệt hồ mà chau mày đầy ủ rũ.
Thủ hạ đã nghỉ việc, nơi này giờ chỉ còn lại bọn hắn.
Sau khi Vương Minh Minh trở lại phủ thành chủ và thương nghị với phụ thân Vương Nguyên một phen, hắn luyện hóa Thần Ma đan xong liền ngựa không dừng vó đến Thanh Nguyệt hồ.
Trực tiếp tìm tới Lưu Chính đang sầu muộn, kêu lên: "Lưu Chính thúc, đang bận hả?"
Lưu Chính liếc mắt nhìn người vừa tới, vừa nhìn thấy mặt liền vội vàng đứng dậy: "Thiếu thành chủ, là ngài sao, sao lại rảnh rỗi đến nơi này của ta?"
"Lưu Chính thúc, không phải ta nhàn rỗi không chuyện gì mà là muốn hỗ trợ ngươi.
Vương Minh Minh cười khan nói.
Lưu Chính đáy lòng cười lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn cung kính như cũ, không lộ ra mảy may chút nào: "Thiếu thành chủ nói chơi à, Lưu mỗ sao dám làm phiền thân thể quý giá của Thiếu thành chủ?"
"Lưu Chính thúc nói gì vậy, cái gì mà quý giá, Vương Minh Minh ta mặc dù khảo hạch đứng thứ nhất, đi thi đấu săn bắt đứng thứ nhất... Bây giờ là nhi tử của thành chủ, nhưng ta vẫn là đồng minh của Lưu Chính thúc như cũ.
Vương Minh Minh vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lưu Chính ngơ ngác, ngươi vẫn còn khoe khoang hai cái giải thưởng huyền diệu ấy à? Hiện tại toàn bộ Thanh Nguyệt thành ai mà không biết ngươi có được nó bằng cách gian lận?
Nhìn vẻ mặt mang theo nụ cười của Vương Minh Minh, Lưu Chính hít sâu một hơi rồi nói: "Thiếu thành chủ đã đọc qua bài viết của tràng chủ? Muốn nhúng tay vào Thanh Nguyệt hồ?"
Vương Minh Minh gật đầu, nói: "Vâng, Lưu Chính thúc bây giờ tiền bạc thiếu thốn, các ngươi nhận thầu Thanh Nguyệt hồ mười năm, lẽ ra không nên nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, nhưng phủ thành chủ có quyền quản lý toàn bộ Thanh Nguyệt thành, cũng có nghĩa vụ hỗ trợ."
"Thiếu thành chủ... Quả nhiên vẫn không cần mặt mũi như trước.
Lưu Chính thở dài một tiếng, rốt cục cũng nói ra lời từ trong nội tâm.
Vương Minh Minh cũng không nổi nóng, người nói hắn không cần mặt mũi rất nhiều, hắn đã quen rồi, hắn nghĩ nghĩ rồi thấp giọng nói: "Lưu Chính thúc, có phủ thành chủ nhập cổ phần, chúng ta liền là người một nhà, sau này Thanh Nguyệt hồ cũng có khả năng tiếp tục nhận thầu."
Lưu Chính kinh hãi, trong nháy mắt liên tưởng rất nhiều, liền vội vàng hỏi: "Thiếu thành chủ dự định nhập cổ phần như thế nào?"
"Mười nghìn nguyên tệ, ba thành ngươi thấy sao?
Vương Minh Minh dựng thẳng lên một ngón tay.
Lưu Chính biến sắc, có chút tức giận: "Thiếu thành chủ nhân lúc cháy nhà hôi của à, Thanh Nguyệt hồ tùy tiện khai phát một chút cũng không chỉ mười nghìn nguyên tệ. Hơn nữa mười nghìn nguyên tệ có thể làm được gì, phát lương tháng, thuê mấy cường giả là hết rồi."
Nếu thật sự khai phá Thanh Nguyệt hồ, tuyệt đối không chỉ là mấy chục nghìn nguyên tệ mà là một nguồn thu nhập không ngừng, mười nghìn nguyên tệ mà muốn chiếm ba thành thì chẳng khác gì cướp bóc.
"Lưu thúc, ngươi suy nghĩ một chút đi, chúng ta hợp tác thì sau này không cần lo lắng Thanh Nguyệt hồ bị người khác cướp đi, luôn luôn là của ngươi.
Vương Minh Minh nhớ lại lời bàn giao của Vương Nguyên liền thấp giọng nói.
"Ba thành nhiều quá, nếu Thiếu thành chủ đây thật sự có tâm hợp tác thì Lưu mỗ nhất định đáp ứng, nếu ngài muốn lấy lại Thanh Nguyệt hồ, Lưu mỗ cũng nhận.
Lưu Chính sắc mặt khó coi nói, trứng chọi đá, trước kia hắn đã không sánh bằng Đại Gia tộc Vương gia, huống chi hiện giờ Vương Nguyên đã là thành chủ.
Vương Minh Minh nhìn xung quanh một chút, mấy gia chủ kia cũng đều là đối tác, hắn giảm thanh âm thấp xuống một chút rồi nói: "Kỳ thật, hai thành rưỡi cũng có thể thương lượng."
"Hai thành rưỡi?
Lưu Chính sắc mặt rất khó coi, nhịn không được nữa liền lớn tiếng nói: "Thiếu thành chủ, ngươi muốn bức chết ta à? Nhiều nhất là hai thành."
Mấy vị gia chủ cũng chạy đến, vẻ mặt bất mãn nói: "Thiếu thành chủ, chỉ có thể là hai thành mà thôi, hai thành rưỡi nhiều quá."
"Không được, nhất định phải là hai thành rưỡi, phủ thành chủ không chỉ có bỏ vốn mười nghìn nguyên tệ và trả lại quyền nhận thầu cho các ngươi mà bọn ta còn nỗ lực rất nhiều.
Vương Minh Minh nói.
"Hai thành!" Lưu Chính rất kiên định.
"Hai thành rưỡi!" Vương Minh Minh một bước cũng không nhường.
"Thiếu thành chủ, nhiều nhất là hai thành một.
Mấy vị gia chủ đứng bên cạnh nhíu nhíu mày, lên tiếng.
"Không được, nhất định là hai thành rưỡi..."
Hai bên cò kè mặc cả, tranh đi tranh lại đến mức mặt đỏ bừng bừng, Vương Minh Minh xắn tay áo lên.
"Bên kia đang làm gì vậy?
Bên hồ Thanh Nguyệt có một đôi nam nữ nhanh chóng đi tới, thần sắc nghi hoặc.
Có người tới đây, hai bên lập tức tắt ngúm, hai tay Vương Minh Minh chắp ra sau, đứng ở một bên.
Bọn Lưu Chính nghiêng đầu sang chỗ khác, trầm mặc im ắng.
Hai người kia khẽ nhíu mày, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, trong nháy mắt đi tới trước người Vương Minh Minh, lạnh giọng hỏi: "Nơi đây là Thanh Nguyệt thành à? "
Vương Minh Minh quét mắt nhìn hai người nhưng nhìn không thấu tu vi của đối phương: "Đây là Thanh Nguyệt thành, các ngươi là người phương nào, tới đây để làm gì?"
"Bọn ta chỉ thuận tiện đi ngang qua Thanh Nguyệt, đi thôi.
Nam tử sau khi có được đáp án thì muốn rời đi.
Nữ tử khẽ gật đầu, đang muốn rời đi thì ánh mắt đột nhiên khựng lại, đặt một chưởng lên vai Vương Minh Minh, nguồn nguyên lực nhập thể do thám một phen, cả kinh nói: "Kinh mạch trăm thông, đúng là thiên tài ngàn năm khó gặp."
Vương Minh Minh biến sắc, vận động nguyên lực trong cơ thể muốn tránh thoát nhưng lại là may mảy không cách nào động đậy.
"Mau thả Thiếu thành chủ ra.
Bọn Lưu Chính sắc mặt đại biến vội vàng tiến lên ngăn cản.
Nam tử cũng nhìn về phía Vương Minh Minh, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ: "Sư muội, ngươi không nhìn lầm chứ?"
"Sư huynh, ngươi tự mình nghiệm chứng sẽ biết.
Nữ tử nói.
Nam tử liền vươn tay đè lên một vai khác của Vương Minh Minh, nguyên lực nhập thể thì lập tức kinh ngạc: "Quả nhiên là thiên tài ngàn năm khó gặp."
Nghe lời hai người nói, Lưu Chính nhẹ nhàng thở ra, hai người này hẳn là không có ác ý, nhưng bọn họ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác mà nặng nề nhìn hai người kia.
Nam tử kia cũng không nhìn bọn Lưu Chính mà trực tiếp mở miệng: "Ta là đệ tử của trưởng lão môn phái Thanh Sơn, Lâm Sơn, ngươi có muốn gia nhập môn phái của ta không?
Chương 130. Thanh Sơn Tông
Vương Minh Minh ngẩn người, ông đây quả nhiên là người may mắn, đi bàn chuyện làm ăn cũng có thể gặp được đệ tử tông môn, còn muốn thu hắn nhập tông môn?
Chẳng qua hiện tại hắn đã là Thiếu thành chủ, Thanh Sơn Tông gì gì đó căn bản chưa từng nghe qua.
Thế là, Vương Minh Minh mỉm cười: "Hai vị có thể buông ta ra trước rồi nói không?"
Hai người liếc nhau, đồng thời buông tay, trên mặt hiện lên vẻ cao ngạo: "Xét thấy ngươi có thiên phú không tồi, có thể gia nhập vào tông của ta, bằng lòng không?"
"Thanh Sơn Tông à... Tông môn này nằm ở đâu? Chưa từng nghe nói qua.
Vương Minh Minh nhanh chóng lui lại, bọn Lưu Chính cũng vội vàng bảo vệ hắn.
"Ta không trách ngươi thiếu hiểu biết, cái Thanh Nguyệt thành này chỉ là một thành nhỏ của biên cảnh Đại Vân, lụi bại hết mức, là thành trì tồi tàn nhất.
Nam tử ngạo nghễ buông ra một câu, đối với Thanh Nguyệt thành tràn ngập sự khinh thường, hắn vô cùng cuồng ngạo: "Thanh Sơn Tông bọn ta ở Đại Vân quốc nổi danh cực kì, trưởng lão là Lâm Sơn, là một võ giả Đạo Quả, đến hoàng thất cũng phải kính trọng!"
"Võ giả Đạo Quả, có vẻ là rất lợi hại.
Vương Minh Minh chép chép miệng, khuôn mặt hắn chợt nghiêm lại, chắp tay nói: "Xin hỏi hai vị, nếu gia nhập thì Thanh Sơn Tông cho ta bao nhiêu tiền một tháng?"
Hai người: "..."
Gia nhập Thanh Sơn Tông, mỗi tháng cho bao nhiêu tiền?
Đây con mẹ nó là một câu mà võ giả nên hỏi sao?
Nam tử kia hít sâu một hơi, nói: "Gia nhập Thanh Sơn tông thì mỗi tháng được năm mươi nguyên tệ, một viên Thối Thể đan, còn có thể thu được một công pháp Tiên Thiên, võ kỹ Tiên Thiên."
"Còn nữa không?
Vương Minh Minh mong đợi nhìn hắn.
"Còn? Những thứ này còn chưa đủ à?
Hai người đều ngẩn cả người, những vật này đều cực kì khó cầu, bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu mới có được, nhưng nếu gia nhập Thanh Sơn tông thì có thể được ngay thế mà người còn không biết đủ à?
"Ta còn tưởng rằng mỗi tháng cho rất nhiều tiền chứ.
Vương Minh Minh bĩu môi, chỉ vào Thanh Nguyệt hồ, ngạo nghễ nói: "Biết hồ này không? Ta đang đàm phán một vụ làm ăn lớn, một khi khai phá ra thì mỗi tháng chỉ bán yêu thú và tài nguyên trong hồ không thôi là đã được mấy ngàn, thậm chí thu nhập được hơn chục ngàn nguyên tệ, không có tiền thì đi chỗ khác chơi đi."
Hai người bọn họ ngớ người, buôn bán yêu thú, khai phá Thanh Nguyệt hồ?
"Võ kỹ Tiên Thiên, công pháp Tiên Thiên đều là cao cấp, vượt xa cái Thanh Nguyệt thành rách rưới này, dù có tiền cũng không mua được.
Nam tử nọ đè nén lửa giận trong lòng mà ngạo nghễ nói, y dừng một chút lại nói tiếp: "Võ giả nên lấy võ đạo làm trọng, há có thể coi trọng tiền tài? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngu ngốc."
Bọn Lưu Chính nhíu mày, bọn họ thừa nhận Thanh Nguyệt thành rất nhỏ, kiến thức của bọn họ cũng rất ít, nhưng nếu nói ý muốn kiếm tiền là ngu ngốc thì thật khiến bọn hắn khó chịu.
Biết tiền quan trọng thế nào, có tác dụng thế nào không hả?
Công dụng chủ yếu, đó chính là, chỉ cần có tiền, vài phút thành thần cho ngươi xem!
"Ngu ngốc?
Vương Minh Minh khó chịu, cười lạnh nói: "Hai vị muốn làm gì thì làm đi, ta cũng không muốn truy cứu các vị đến đây làm gì, đừng quấy rầy ta bàn chuyện làm ăn."
"Hừ, ta thấy ngươi tuổi nhỏ đã có tu vi cấp chín, có tâm yêu mến hiền tài mới để cho ngươi gia nhập Tông môn, đúng là không biết tốt xấu.
Nữ tử cả giận nói.
Vương Minh Minh hiện tại đã là Võ đạo cấp chín, nhưng vẫn đang trong sơ kỳ, còn cách Tiên Thiên một khoảng khá xa.
Võ đạo cấp chín cộng với tuổi của hắn còn trẻ nên mới khiến cho nữ tử chú ý, dò xét căn cốt thiên phú của hắn.
"Cảm ơn ngươi xem trọng, cút đi.
Mở miệng ngậm miệng toàn nói hắn ngu ngốc khiến cho Vương Minh Minh rất khó chịu.
"Ngươi muốn chết!" Ánh mắt của nam tử lạnh lẽo, sắc mặt băng lãnh, lộ ra bản tính động sát tâm: "Hôm nay ngươi muốn cũng phải nhập, không muốn cũng phải nhập, nếu không ta sẽ giết cả nhà ngươi, bắt ngươi làm nô bộc!"
"Không tồi, tiểu tử, dám nói bọn ta cút, ngươi là người đầu tiên!" Nữ tử cũng nổi giận.
"Giết cả nhà của ta?
Vương Minh Minh nổi giận, hai mắt lóe lên sát khí, nếu không phải đánh không lại đối phương thì chắc chắn hắn đã giết chết hai người này.
"Hai thành, chúng ta giúp ngươi xử lý bọn hắn.
Lưu Chính đi tới bên cạnh Vương Minh Minh, thấp giọng nói.
"Ngươi nhân lúc cháy nhà hôi của.
Vương Minh Minh bất mãn nói, nhưng đối mặt với hai người của Thanh Sơn tông vốn là là hai vị Tiên Thiên, hắn không phải đối thủ.
"Học theo ngươi thôi.
Lưu Chính không chút xấu hổ nói.
"Được. Phải giữ lại mạng, đánh cho tàn phế rồi đưa đến trước mặt ta.
Vương Minh Minh bĩu môi: "Nếu không phải bây giờ không có đạo tràng ở đây thì sao ta phải đồng ý với các ngươi."
"Được.
Lưu Chính mỉm cười, lật tay một cái trường kiếm liền ra khỏi vỏ, một tia kiếm khí sắc bén bắn ra, bao phủ hai người.
"Nếu Thiếu thành chủ đã là cổ đông thì chính là người của mình, dám khi dễ người của chúng ta, phế!" Các tiểu gia chủ còn lại cũng quát một tiếng, vung kiếm ra.
"Mấy cái công pháp tu luyện rác rưởi của Tiên Thiên, ta chém qua không ít... Phụt."
Nam tử cười lạnh một tiếng, trực tiếp nghênh đón một kiếm kia, sau đó liền phun ra một búng máu, trường kiếm cũng tuột ra khỏi tay, một thanh trường kiếm sắc bén đã gác ở trên cổ hắn.
Chương 131. Đám người tông môn ngớ ngẩn
"Chuyện này, không thể nào...
Tình huống của nữ tử so với nam tử kia cũng không khác nhau lắm, chuyện này con mẹ nó là tình huống gì vậy?
Bọn họ, xuất thân từ tông môn chính tông, công pháp họ tu luyện tuy không phải Đỉnh cấp nhưng ở Đại Vân quốc cũng được coi là cao cấp.
Một cái thành trì rách rưới nhỏ bé mà bọn họ bình thường chẳng muốn chú ý đến, Tiên Thiên hẳn cũng phải rác rưởi như vậy, công pháp cấp thấp không tưởng tượng nổi, sau đó bị bọn họ một kiếm diệt sạch rồi bắt tên thiên tài ngàn năm khó gặp ấy đi, được trưởng lão ban thưởng mới đúng chứ?
Thế mà, con mẹ nó chuyện này không đúng kịch bản!
Bọn hắn bị đánh bại, một kiếm cũng không đỡ nổi, bị bắt làm tù binh!
Phanh
Lưu Chính và mấy gia chủ đồng thời đánh ra một chưởng làm trọng thương hai người khiến bọn họ phun ra thêm một búng máu nữa, bấy giờ hai người kia tựa như một bao cát rách nát trực tiếp bay ra ngoài.
"Đây mà là đệ tử tông môn á? Không phải tông môn chỉ nhận thiên tài làm đệ tử sao?
Bọn Lưu Chính kinh ngạc.
Bọn họ đang chuẩn bị đại chiến một trận, vậy mà hai người đó ngay cả một chiêu cũng không chịu nổi?
"Chuyện này, có khả năng bọn họ đã gia nhập vào một tông môn giả.
Một vị gia chủ trầm tư một lát, nói.
Nói xong thì đi thẳng tới trước hai người kia, lại bổ thêm hai chưởng, xác định là thật sự không có sức phản kháng, trực tiếp nắm tóc kéo về phía Vương Minh Minh.
"A, a, đám ngu ngốc ti tiện, mau thả ta ra, sư phụ ta là trưởng lão Thanh Sơn Tông!" Nam tử sắp điên rồi, sắc mặt dữ tợn mà quát.
"Mau buông ta ra, sư phụ ta là cường giả Đạo Quả, các ngươi sỉ nhục ta như thế, đợi sư phụ ta đến nhất định giết cả nhà các ngươi!" Nữ tử cũng nghiêm nghị uy hiếp nói.
"Đạo Quả?
Bọn Lưu Chính giật mình, vẻ mặt hiển lên sự sợ hãi.
Bọn họ tùy tiện ra tay liền chọc phải đệ tử của võ giả Đạo Quả?
Võ giả Đạo Quả, đừng thấy cường giả của Thần Ma đạo tràng làm thịt Đạo Quả chỉ bằng mấy chiêu, bọn họ không phải là cường giả đạo tràng, chỉ cần là Tiên Thiên, Trúc Cơ đều có thể bóp chết bọn họ, nói gì đến Đạo Quả.
Quan trọng nhất chính là, bọn họ không có tiền!
Vương Minh Minh cười lạnh một tiếng, cực kì tự phụ mà nói: "Ta không thiếu tiền."
Phủ thành chủ được Đại Vân quốc hỗ trợ, đưa tới một số tiền đủ để phát triển tạm thời cho nên Vương Minh Minh rất có khí thế.
Chuyện này thì liên quan gì đến tiền?
Hai vị đệ tử của Thanh Sơn tông không hiểu, nhưng không khó để bọn họ nhìn thấy vẻ mặt e ngại của đám Lưu Chính, lập tức cười lạnh thành tiếng: "Mau buông ta ra rồi quỳ xuống dập đầu, giao ra tâm pháp võ học của các ngươi, nếu không đợi sư phụ của bọn ta xuất hiện, Thanh Nguyệt thành này e là không còn một người nào sống, Đại Vân hoàng thất cũng sẽ không bao giờ báo thù cho các ngươi!"
"Thiếu thành chủ, hai tên ngốc mà ngươi muốn đây.
Lưu Chính trực tiếp vứt hai người kia xuống dưới chân Vương Minh Minh rồi quay người tụ tập lại cùng một chỗ với đám người kia, thương nghị: "Tiếp tục khai phá Thanh Nguyệt hồ, ngươi đi thông báo cho bọn họ là Thiếu thành chủ sẽ phát tiền lương, để bọn họ trở lại làm việc."
"..."
Đám người này rốt cuộc bị sao vậy, trước đó còn e ngại mà sao hiện tại lại làm như chưa có chuyện gì phát sinh, tiếp tục thảo luận khai phá Thanh Nguyệt hồ thế?
"Ai, hai vị, Thanh Sơn tông của hai ngươi thật sự rất giàu hả?
Vương Minh Minh ngồi xổm người xuống nhìn hai người.
"Hừ, Thanh Sơn tông ta ở Đại Vân quốc xếp thứ mười trong số tông môn, ba vị trưởng lão trong tông môn đều là võ giả Đạo Quả!" Hai người ngạo nghễ nói: "Thức thời thì mau chóng thả bọn ta ra, không thì lúc sư phụ ta đến rồi, trên dưới Thanh Nguyệt thành này không còn ai sống đâu!"
"Hai ngươi có phải bị ngu không vậy?
Vương Minh Minh trợn trắng mắt, tức giận nói: "Ta hỏi là có phải các ngươi rất giàu hay không, mẹ nó ai thèm hỏi tông môn của ngươi mạnh hay không?"
"Sư phụ ta là..."
"Được rồi, biết rồi, võ giả Đạo Quả, muốn diệt cả nhà của ta, còn muốn đồ sát toàn thành đúng không?
Vương Minh Minh ngoáy lỗ tai, không hề lo lắng nói: "Ngươi nhớ cho kĩ, ta là Giang Thái Huyền, có bản lĩnh thì để sư phụ của ngươi tới giết ta!"
Lưu Chính: "..."
Ngươi vu oan giá hoạ một cách đê tiện như vậy, tràng chủ mà biết thì không giết chết ngươi mới là lạ?
"Giang Thái Huyền, bọn ta nhớ kỹ, sư phụ ta đến tất nhiên sẽ giết ngươi!" Nam tử dữ tợn gầm nhẹ nói.
"Được, nói nhảm xong rồi thì mau giao tiền tài trên người các ngươi ra đây, nếu không thì ta sẽ lột sạch hai ngươi ném vào trong hồ cho yêu thú ăn. Ngươi yên tâm, Giang Thái Huyền ta nói được làm được!" Vương Minh Minh hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng.
Soạt
Nước trong Thanh Nguyệt hồ dao động, một con yêu thú xông lên, lộ ra hai hàm răng nanh chi chít, rất là hung tàn.
Hai người kia liếc nhau, vội vàng lấy ra một cái không gian giới chỉ ném cho Vương Minh Minh, lạnh giọng nói: "Giang Thái Huyền, ta đã nhớ kỹ ngươi, những vật này tạm thời để ở chỗ của ngươi, sư phụ ta đến đây nhất định phải khiến ngươi trả bằng máu!"
"Ai không đến thì làm cháu trai, lão tử ở Thanh Nguyệt Sâm Lâm chờ các ngươi!" Vương Minh Minh ngạo nghễ hừ lạnh, chụp lấy hai cái không gian giới chỉ.
Không gian giới chỉ sau khi nhận chủ cũng có thể giải trừ, hai người kia rất sảng khoái giải trừ nhưng trong mắt đều ẩn ẩn sát khí, hiển nhiên hắn thật sự đã chọc ra phiền toái.
"Cút đi.
Vương Minh Minh lạnh lùng phất tay, để cho hai người bọn họ xéo đi.
Nhìn hai người kia lộn nhào lảo đảo rời đi, một vị gia chủ hỏi: "Thiếu thành chủ, vì sao ngươi không trực tiếp giết chết hai người kia luôn?"
"Giết làm gì? Giữ lại đến lúc đó lại cướp thêm một lần.
Vương Minh Minh bình tĩnh nói.
Lưu Chính cau mày nói: "Thiếu thành chủ, ngươi làm như vậy không sợ tràng chủ giết chết ngươi hả?"
"Nói mò gì vậy, ta đây là đang giới thiệu mối làm ăn cho tràng chủ. Ngươi nghĩ xem, người như võ giả Đạo Quả chắc chắn rất giàu, Tràng chủ lại có thể kiếm một món hời thì hắn nhất định sẽ cảm tạ ta.
Vương Minh Minh bĩu môi, chợt kích động nói: "Không nói nữa, ta muốn đi báo tin vui này cho tràng chủ."
"Thiếu thành chủ, vậy mười nghìn nguyên tệ kia?
Lưu Chính kéo hắn lại.
"Cho ngươi.
Vương Minh Minh trực tiếp ném mười nghìn nguyên tệ ra rồi nhanh chân chạy mất, cướp của hai tên tông môn Tiên Thiên xong hắn muốn đi mua chút đồ tốt.
Luyện võ làm trọng? Kiếm tiền là ngu ngốc?
Luyện võ gì chứ? Biết kiếm tiền là đủ rồi, đám tông môn ngớ ngẩn.
Chương 132. Tin vui
"Đây chính là tin vui mà ngươi mang đến cho ta sao?"
Bên trong Thần Ma đạo tràng, Giang Thái Huyền xụ mặt nhìn Vương Minh Minh, thằng nhóc này gây ra rắc rối lớn xong đem giá họa cho hắn thì thôi đi, lại còn không biết xấu hổ chạy tới nói là vì muốn tốt cho hắn.
"Minh Minh, ngươi thay đổi rồi.
Giang Thái Huyền nói khẽ, đây còn là học sinh tiểu học... không đúng, phải là học sinh mẫu giáo dễ bị lừa trước kia hay không? "Tràng chủ, ngươi suy nghĩ một chút, võ giả Đạo Quả là người của tông môn nên chắc chắn rất có tiền.
Vương Minh Minh nói.
"Cút đi.
Giang Thái Huyền vẻ mặt khó chịu, vung tay lên hất Vương Minh Minh bay ra ngoài.
"Tràng chủ, ta tới thuê cường giả.
Vương Minh Minh cười khổ một tiếng lại lăn chạy vào: "Ta muốn thuê cường giả thanh lý Thanh Nguyệt hồ."
Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn Vương Minh Minh, chợt hắn cười gằn: "Xin lỗi, ta không muốn cho ngươi thuê."
Vương Minh Minh biến sắc, vội vàng nói: "Tràng chủ, ngươi yên tâm, ta nhất định cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng."
Nếu như bị Thần Ma đạo tràng cho vào danh sách đen, vậy hắn sẽ thật sự là hết đời, khi võ giả Đạo Quả đến thì cả Vương gia sẽ đều phải quỳ lạy.
Giang Thái Huyền ngồi trước cửa, vui vẻ nhìn Vương Minh Minh: "Vương đại thiếu gia, ngươi lại đây giải thích cho ta nghe, nếu tâm tình ta tốt nói không chừng ta sẽ đồng ý với người."
"Tràng chủ, ta vừa đoạt được nhẫn không gian của bọn họ, có mấy chục nghìn nguyên tệ, chúng ta mỗi người một nửa được không?
Vương Minh Minh xoa xoa tay nói.
"Ta không làm loại việc bẩn thỉu này.
Giang Thái Huyền xua xua tay, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Làm vậy sẽ làm mất thân phận của ta."
Thân phận?
Vương Minh Minh hoang mang, nhưng cũng hiểu là Giang Thái Huyền không muốn lấy, vội vàng nói: "Tràng chủ không muốn cũng được, vậy ta dùng một nửa này thuê cường giả, đợi Đạo Quả tới, nếu bọn chúng dám gây sựthì trực tiếp làm thịt được không?"
Giang Thái Huyền lắc đầu: "Ta là người làm ăn, mà võ giả Đạo Quả lại là khách hàng lớn, làm gì có người làm ăn nào đi giết khách hàng chứ."
"Tràng chủ, nhưng ngươi cũng không thể nhìn ta chết chứ?
Vương Minh Minh sắc mặt sụp đổ, mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Ngoại trừ Thần Ma đạo tràng ra hắn thực sự tìm không ra biện pháp nào giải quyết võ giả Đạo Quả cả.
"Đáng đời, ai bảo ngươi không có việc làm tự nhiên đi gây sự.
Giang Thái Huyền cười lạnh.
"Tràng chủ, lần này không phải ta gây sự, mà là hắn muốn cưỡng ép ta nhập giáo phái, còn không cho ta tiền tiêu hàng tháng.
Vương Minh Minh vẻ mặt ủy khuất: "Còn không phải là vì ta muốn ở lại đây sao, nếu cứ như thế mà đi, sau này sẽ không gặp được tràng chủ nữa."
Giang Thái Huyền trầm mặc, sau này võ giả Thanh Nguyệt thành kiếm được tiền sẽ đều đến mua Thần Ma đan, rèn luyện một chút, lúc đó tùy tiện chọn ra một người cũng sẽ đều là thiên tài, dẫn đến sẽ được giáo phái coi trọng, như vậy là hoàn toàn bình thường mà.
Nhìn Giang Thái Huyền trầm mặc, Vương Minh Minh sắc mặt có chút méo mó, mang theo một tia lửa giận: "Tràng chủ, lần này thật không nên trách ta, ta không đáp ứng nhập giáo phái hai tên kia liền muốn giết cả nhà ta, biến ta trở thành nô bộc, điều này đổi là ai cũng không thể nhẫn nhịn được đúng chứ?"
Giang Thái Huyền mỉa mai cười một tiếng, nhìn Vương Minh Minh, không có nói chuyện.
"Tràng chủ, ta sai rồi, ta cam đoan, lần sau nhất định không giá họa cho ngươi nữa.
Vương Minh Minh trong nháy mắt liền suy sụp, hai mắt đỏ ngầu suýt nữa là khóc.
Giang Thái Huyền thở dài một tiếng: "Tha thứ cho ngươi thì có thể, nhưng dù sao ngươi cũng đã rước phiền phức cho đạo tràng, nên ngươi phải làm một số việc cho ta mới được."
"Chuyện gì, tràng chủ cứ nói, chỉ cần để cho ta tiếp tục được thuê cường giả, được mua đồ, thì ta nhất định sẽ làm được.
Vương Minh Minh vui mừng, vội vàng nói.
"Cầm lấy mấy tờ giấy này, phía trên có một chút vật liệu đã được ghi lại, hãy cố gắng giúp ta sưu tập chúng.
Giang Thái Huyền thản nhiên nói.
Vương Minh Minh nhìn lướt qua, xoa xoa tay nói: "Tràng chủ, vậy tiền công sưu tập thì sao?"
"Tiền? Ngươi còn mặt mũi mà đòi tiền với ta? Vương đại thiếu gia, đây là cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội đó, cút đi.
Giang Thái Huyền nổi giận, còn dám để cho mình xuất tiền? Ta đánh chết ngươi!
Vương Minh Minh run một cái, vội vàng cười khan nói: "Nói đùa, nói đùa thôi, nào dám để tràng chủ ra tiền, đây là mười nghìn nguyên tệ, ta muốn thanh lý Thanh Nguyệt hồ."
"Năm lần, Lý Nguyên Bá và Võ Tòng giải quyết xong nhiệm vụ ngoài thành, sẽ đến Thanh Nguyệt hồ thanh lý năm lần.
Giang Thái Huyền gọi một tiếng.
Sau khi Lý Nguyên Bá và Võ Tòng xử lý rắc rối của thực lực bên ngoài Thanh Nguyệt thành xong, sẽ trực tiếp tiến về Thanh Nguyệt hồ bắt đầu thanh lý.
Hai vị Thần Ma cùng lúc ra tay hiệu suất sẽ nhanh hơn rất nhiều, lại thêm sự tham gia của phủ thành chủ, vậy thì tiền tháng sẽ được phát và những võ giả kia sẽ làm việc chăm chỉ hơn.
"Hi vọng Vương Minh Minh thu thập vật liệu được sớm một chút.
Giang Thái Huyền xoa cằm, ánh mắt đầy chờ mong.
Đó là Gia Cát Thần Hầu nói, vì các loại trận pháp như Tụ Nguyên trận, Tuyệt Sát trận, Huyễn trận, nếu như thu thập vật liệu đầy đủ sẽ có thể bố trí được tại Thanh Nguyệt Sâm Lâm.
Nếu như bày tất cả trận pháp xuống, sát trận lại có nhóm Thần Ma luân phiên bảo vệ, thì Đạo Quả đến bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu.
"Đám người khốn khổ này hãy mau mau kiếm tiền đi, sau đó mời Gia Cát Thần Hầu bày trận cho các ngươi.
Giang Thái Huyền rất không hài lòng về tiến độ khai phá của Thanh Nguyệt thành.
Thanh Nguyệt thành mà phát triển thì các ngành nghề cũng sẽ được phát triển theo, trước kia một cửa hàng nhỏ mà không tuyển được nhân viên cũng sẽ dẫn đến làm ăn khó khăn, chỉ cần giá cả không quá thấp thì về cơ bản đều có thể tìm được công việc.
Bây giờ các đại gia tộc tạm thời không có nhận thêm người, vì người nhà bọn họ tạm thời đã đủ để khai phá, đào quặng, tìm linh dược rồi.
Chương 133. Ăn mày?
Hai vị Tiên Thiên phái Thanh Sơn dìu đỡ nhau khập khiễng đi vào Thanh Nguyệt thành, cư dân trong thành vội vàng tránh xa bọn họ.
"Sư huynh, chúng ta đi đâu?
Nữ tử bối rối mà nhìn đường không biết nên đi về đâu.
"Đi tìm Dương Tử Lăng và Giang Thái Huyền, ta nhất định phải giết chết bọn chúng.
Nam tử thù hận nói.
Những người xung quanh đang nhìn bọn họ, mặc dù nói là đang tìm kiếm, nhưng giờ trong mắt nam tử tất cả đều là sự châm chọc, xem thường, điều này khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục.
Hắn là đệ tử phái Thanh Sơn, từ khi rời khỏi giáo phái không một lần nào hắn không được khen cả, chung quanh hắn ai mà chẳng gọi hắn là thiên tài, nhưng bây giờ hắn lại đang chật vật như vậy, không những vậy còn không có ai vây xem mà lại rời đi.
"Dương Tử Lăng nói hắn ở quán rượu Thanh Nguyệt, là quán rượu lớn nhất, nên có thể rất dễ dàng tìm thấy.
Nữ tử thấp giọng nói.
Hai người họ đi khập khiễng tìm kiếm quán rượu Thanh Nguyệt.
Chừng mười lăm phút sau, cuối cùng hai người họ cũng đứng trước cửa quán rượu Thanh Nguyệt, đang muốn đi vào thì một bóng người cản ở trước cửa, một tên chạy bàn trên mặt hiện lên sự khinh thường, không nhịn được nói: "Bây giờ còn chưa đến thời gian phát cơm, hai tên ăn mày các ngươi mau xéo đi."
"Ăn mày?
Sắc mặt hai người trong nháy mắt liền thay đổi, cực kỳ phức tạp, vô cùng tức giận: "Ngươi nói chúng ta là ăn mày sao?"
"Nhìn các ngươi toàn thân bẩn thỉu, lại còn què quặt, không phải ăn mày thì là cái gì?
Tên chạy bàn vẻ mặt khinh thường, vừa chuyển mắt liền trông thấy trường kiếm của hai người, sắc mặt hơi đổi, ngữ khí hơi có hòa hoãn, nói: "Thanh Nguyệt lâu đã bị người ta bao hết rồi, mau rời đi đi."
"Một kẻsâu kiến đê hèn mà lại dám xỉ nhục chúng ta như vậy.
Hai người họ đều tức giận đến muốn nổ tung, trường kiếm leng keng ra khỏi vỏ, sát khí bùng lên.
"Chưởng quầy, có người gây sự.
Tên chạy bàn sắc mặt trắng bệch, xoay người chạy.
"Dừng tay."
Hai vị Tiên Thiên tuy rằng thân đang bị thương nặng, nhưng cũng không phải dạng một tiểu nhị bình thường có thể đấu nổi, nhìn thấy hai thanh trường kiếm sắp đến người mình, bỗng một tiếng thét gầm truyền đến, một bóng người vụt xuất hiện, một đạo kiếm khí bắn ra ngăn cản hai thanh trường kiếm.
"Người nào dám quản chuyện của Thanh Sơn Tông ta?
Hai người họ tức giận nhìn chằm chằm vào người mới tới.
"Hai vị, đây là quán rượu Thanh Nguyệt, không phải nơi giết người.
Bóng người nhanh chóng đi tới, là một người đàn ông trung tuổi, trong tay cầm kiếm, mặc quần áo trưởng quầy: "Tại hạ chưởng quầy Thanh Nguyệt lâu Hạ Tam, xin hai vị nể mặt."
"Nể mặt? Tiểu nhị nhà ngươi sỉ nhục hai người bọn ta, ngươi có biết chúng ta là ai không?
Nam tử tức giận cười, ánh mắt băng giá như sương.
"Thật xin lỗi, nhưng cách ăn mặc của hai vị, quả thực khiến người khác khó mà ngờ tới, đúng là tiểu nhị có lỗi, tại hạ thay hắn xin lỗi.
Hạ Tam thản nhiên nói, quay người, nổi giận nói với tiểu nhị: "Còn không mau ra đây tạ lỗi hai vị đại nhân, thật không có mắt nhìn, đến hai vị Tiên Thiên cũng không nhận ra, người không muốn làm việc nữa đúng không?"
Tiểu nhị biến sắc, chạy tới rồi quỳ xuống, cuống quít dập đầu: "Hai vị đại nhân tha mạng, là tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, mong hai vị tha tội."
"Tha tội?
Nam tử cười lạnh một tiếng, sát khí vẫn chưa tan: "Muốn để ta tha tội cũng được, vậy đi tự sát đi."
"Bằng hữu, đầu cũng dập đầu, tội cũng xin rồi, đừng có mà không biết tốt xấu.
Hạ Tam sắc mặt cũng trầm xuống, không nghĩ tới người này sẽ làm quá như vậy.
"Chúng ta chính là người của Thanh Sơn Tông, nói cho ngươi biết, hôm nay nếu hắn không chết, ngày mai ta sẽ diệt cả quán rượu Thanh Nguyệt nhà ngươi!" Nữ tử lạnh lẽo nói.
"Diệt quán rượu Thanh Nguyệt của ta ư ?
Hạ Tam cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là sự mỉa mai: "Không cần biết ngươi là đệ tử phái nào, lập tức cút cho ta."
"Chết đi!" Hai người lửa giận mãnh liệt, kiếm phong cùng rút ra.
"Chỉ là công phu mèo cào như các ngươi mà cũng dám đến đây gây sự sao?"
Hạ Tam cười lạnh một tiếng, hắn vung kiếm, kiếm khí vô song, kiếm pháp tinh xảo khiến trường kiếm của hai người họ lại bay ra ngoài.
Hai vị đệ tử của Thanh Sơn Tông sững sờ, đây chính là một thành nhỏ ở biên giới, cái loại mà còn không có chỗ xếp hạng ở thành trì sao?
Vậy mà tùy ý chọn ra một Tiên Thiên cũng có thể đánh được bọn họ sao?
"Hạ chưởng quầy, xin hãy dừng tay."
Một tiếng gọi khẽ truyền đến, Dương Tử Lăng từ trên lầu chậm rãi đi tới, nói: "Hai người này là bằng hữu của ta, xin hạ thủ lưu tình, chớ có so đo."
Hạ Tam vốn định giáo huấn hai người này một trận, nhưng thấy Dương Tử Lăng đi ra liền vội vàng thu tay lại, vị này chính là quý khách mà thành chủ Vương Nguyên dặn dò, nên nhất định phải chăm sóc chu đáo, chắp tay nói: "Dương tiểu thư, là hạ nhân không biết nên đánh thương bằng hữu của người, xin tha tội."
"Cái này không trách hắn được, ngược lại là ta không đúng mới đúng, ai bảo mỗi ngày đều cấp màn thầu thừa cho ăn mày trong thành, dẫn tới không ít tên ăn mày đến đây, để tiểu nhị ca cực nhọc rồi.
Dương Tử Lăng nhẹ giọng một câu, thoáng nhìn về phía hai người họ: "Các ngươi theo ta đi lên đây."
Hai người họ vô cùng xấu hổ, bọn họ không nghĩ tới là sẽ gặp lại Dương Tử Lăng trong trường hợp thế này.
"Được rồi không cần dập đầu nữa, lần sau mở to con mắt lên, thái độ cũng tốt đi một chút.
Hạ Tam thở dài, tiểu nhị vô cùng thành khẩn, tại vì gần đây cũng bị ăn mày quấy rầy trong lòng có chút khó chịu, nên mới bộc phát ra như vậy.
"Đa tạ chưởng quầy, đa tạ Dương tiểu thư.
Tiểu nhị liên tục dập đầu, xong rồi mới đứng dậy, tiếp tục làm việc.
Chương 134. Các ngươi lên Thiên Võng xem đi
Lầu hai, trong gian phòng của Dương Tử Lăng.
"Lưu Khánh, Dư Hồng, các ngươi sao lại rơi vào tình cảnh này? Lão Lâm đâu?
Dương Tử Lăng nhíu mày, hai người này là đệ tử của lão Lâm nên nàng có chút quen biết, trước đó nàng cũng tìm qua lão Lâm, nhưng không ngờ rằng lão Lâm không đến mà hai người này lại đến trước.
"Sư phụ có việc, chúng ta tới trước một bước.
Nam tử Lưu Khánh mở miệng, xoay cái sắc mặt liền trầm xuống nói: "Dương tiểu thư tới Thanh Nguyệt thành được một khoảng thời gian rồi có biết người nào tên Giang Thái Huyền không?"
"Giang Thái Huyền?
Dương Tử Lăng khẽ giật mình, hỏi: "Bộ dạng các ngươi như vậy, là do hắn làm sao?"
"Đúng vậy, người này ỷ vào người đông thế mạnh, đã đoạt mất nhẫn không gian của chúng ta, thật là đáng chết, đợi sư phụ đến nhất định phải giết hắn, không, là giết cả nhà của hắn.
Lưu Khánh cắn răng nói.
Dương Tử Lăng nhìn hai người họ một cách kỳ quái, tràng chủ đối phó các ngươi mà còn phải ỷ vào người đông thế mạnh? Bảo sư phụ cấp Đạo Quả sơ kỳ của các ngươi giết cả nhà tràng chủ? Gan lớn vậy, các ngươi thật không sợ chết ư?
"Ta thấy, việc này cho qua đi.
Dương Tử Lăng thấp giọng đề nghị.
"Không bao giờ!" Lưu Khánh lạnh hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: "Lưu Khánh ta từ khi gia nhập Thanh Sơn Tông tới nay, chưa từng nhận qua sự nhục nhã thế này? Ta nhất định phải giết cả nhà hắn, còn muốn diệt cả quán rượu này nữa!"
Nữ tử Dư Hồng cũng lạnh lùng mở miệng: "Một đám sâu kiến đê hèn mà khiến chúng ta chịu nhục như vậy, cái này mà truyền đi, chúng ta làm sao mà còn mặt mũi gặp người khác đây?"
Dương Tử Lăng nhíu mày, nói: "Các ngươi kể chút xem, Giang Thái Huyền mà các ngươi gặp dáng dấp ra sao, tu vi thế nào? Có biết sống ở đâu không?"
Nàng không thể tin tràng chủ sẽ đi chơi cái trò cướp bóc này, đến chức vị thành chủ còn không thèm, sẽ thèm đi cướp bóc bọn họ sao?
"Tầm mười lăm mười sáu tuổi, đã võ đạo cấp chín, có thiên phú kiên nhẫn chịu đựng, trong đầu toàn là ý tưởng kiếm tiền ngu ngốc.
Lưu Khánh lạnh lùng nói.
Dương Tử Lăng nhíu mày: "Theo ta được biết, Giang Thái Huyền đã Tiên Thiên, thiên phú thì không biết, về phần kiếm tiền, hắn xác thực là trong đầu toàn ý nghĩ kiếm tiền, nhưng không hề nhảm nhí."
"Tiên Thiên? Hừ, đây còn không phải là nhảm nhí sao, võ giả lúc này lấy luyện võ làm trọng, kiếm tiền chỉ là tư tưởng của đám người đê hèn kia thôi.
Dư Hồng khinh thường nói.
Dương Tử Lăng vuốt vuốt ấn đường, thở dài: "Các ngươi tự kết nối Thiên Võng xem tin tức đi, ngoài ra, đừng nói từ nhảm nhí nữa, ta thật sự lo các ngươi không sống đi ra khỏi Thanh Nguyệt thành được."
Thanh Nguyệt thành bây giờ đã tiến hành đại khai phá, người người đều nghĩ đến chuyện kiếm tiền, hai người này cứ nhắc đi nhắc lại từ ngu ngốc, nhảm nhí, đây chẳng khác gì mắng người toàn thành sao?
Nếu như là thành nhỏ biên giới bình thường, với bản lĩnh của hai người này thì có thể tung hoành được, nhưng hiện tại Thanh Nguyệt thành, phàm là võ giả Tiên Thiên hỏi có mấy người mới không có võ học thần cấp trên người chứ?
Thanh Sơn Tông mặc dù không tồi, nhưng ở Đại Vân quốc cũng không tính là đứng đầu, võ học trong tông thì có thể lợi hại được đến đâu cơ chứ?
Trước kia có thể cùng hai người họ không phân cao thấp, nhưng hiện tại, Dương Tử Lăng ngay cả động thủ cũng không còn hứng nữa, vì hoàn toàn có thể giết họ được ngay lập tức.
Trong lòng hai người họ rất nặng nề, nhìn bộ dạng này của Dương Tử Lăng, hoàn toàn không có ý báo thù cho bọn họ, lại còn lo bọn họ không ra khỏi Thanh Nguyệt thành được, chẳng lẽ Giang Thái Huyền này thế lực lớn đến như vậy?
Trước đó hình như nghe thấy những người kia gọi Giang Thái Huyền thiếu thành chủ, chẳng lẽ Giang Thái Huyền thật sự là thiếu thành chủ, có cha là quản lý Thanh Nguyệt thành ư?
Vội vàng đăng nhập Thiên Võng, ngay sau đó, sắc mặt hai người họ thay đổi liên tục, lúc bắt đầu chỉ là kinh ngạc, sau đó liền là hoảng sợ, tiếp theo đó nữa là run rẩy.
Trong tay có bốn đại cường giả, ba vị có thể giết Đạo Quả, một vị là vô địch Trúc Cơ...
Thực lực bản thân là vô địch Tiên Thiên, là đệ nhất Thanh Nguyệt!
Đây là Thanh Nguyệt thành sao? Ngươi khẳng định đây không phải quốc đô Đại Vân Quốc?
"Dương.....Dương Tử Lăng.
Lưu Khánh nuốt một ngụm nước bọt, cầu một câu trả lời từ Dương Tử Lăng, trong mắt vẫn mang theo một tia may mắn, hi vọng Dương Tử Lăng nói cho bọn hắn, tất cả điều này đều là giả!
Dương Tử Lăng thương hại nhìn hai người họ: "Mặc dù không biết ai là người ra tay với các ngươi, nhưng tuyệt đối không phải là Giang Thái Huyền, hắn căn bản không hề ra khỏi Thanh Nguyệt Sâm Lâm, hơn nữa, nếu hắn muốn ra tay với các ngươi, chỉ cần tùy ý tỏ ý một chút, lúc đó không chỉ có các ngươi mà ngay cả ta cũng không ra khỏi Thanh Nguyệt thành được!"
Lời nói này mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng không phải là giả!
Hai người họ thở phào nhẹ nhõm, nếu như đối đầu với Thần Ma đạo tràng, đoán chừng cho dù gọi sư phụ hắn tới, thì Thần Ma đạo tràng cũng không có chút lo lắng gì.
"Dương tiểu thư, Thần Ma đạo tràng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, một cái thành nhỏ cấp thấp, chỉ là nơi tụ tập của bọn tép riu, tại sao có thể tồn tại những thứ như vậy được?
Lưu Khánh lau mồ hôi, hỏi.
Đây hoàn toàn là BOSS mới, được che dấu bên trong thôn, ở đây có thật sự tốt không?
"Trên Thiên Võng có giải thích, các ngươi tự tra xem đi, ta tiện thể đi tắm trước đây.
Dương Tử Lăng nói.
Hai người họ lúc này mới nhớ tới, bản thân hiện tại rất nhếch nhác, vội vàng cáo từ, đặt một gian phòng bắt đầu tắm rửa.
Dưới lầu quán rượu Thanh Nguyệt, Hứa Trường Không mặt mũi bầm dập, xụ mặt nhìn Hạ Tam: "Chưởng quầy, ta không bao quán rượu này nữa, được không?"
"Được.
Hạ Tam gật đầu.
"Vậy có thể trả lại tiền cho ta được không?
Hứa Trường Không mong đợi nhìn hắn.
Mỗi lần khiêu chiến Dương Tử Lăng, hắn đều sẽ bao cả quán rượu Thanh Nguyệt, phòng ngừa có người quấy rầy, sau đó ở đằng sau đấu võ.
Lần này đã khiêu chiến xong, kết quả rất rõ ràng, hắn lại thua.
Hạ Tam vội ho một tiếng, sắc mặt khó coi mà nói: "Hứa công tử, lúc trước đàm phán xong rồi, bao một ngày không lùi được, ngươi thế này khiến ta rất khó xử."
"Nhưng mà...
Hứa Trường Không há to miệng, bây giờ còn chưa hết ngày, chí ít lùi thời gian, để cho ta ăn một bữa cơm chứ.
Nhìn vẻ mặt bi kịch của Hứa Trường Không, Hạ Tam than nhẹ một tiếng: "Thôi vậy, mặc dù ngươi thế này là đang quấy rối chuyện làm ăn của ta, nhưng ai bảo chúng ta lại hợp ý, nên đành trả lại ngươi hai kim tệ, tiêu tiết kiệm một chút đi."
"Đa tạ chưởng quầy.
Hứa Trường Không vội vàng nhận kim tệ, không ngừng nói lời cảm ơn.
"Hứa công tử, thấy ngươi cũng đã túng quẫn, không bằng ta giới thiệu cho ngươi một công việc được không? Kiếm chút tiền, tích góp cho đủ, rồi đi đạo tràng nâng cao thực lực, sau đó lại khiêu chiến Dương tiểu thư.
Hạ Tam nói.
"Hạ chưởng quầy, ngài thật sự là người tốt.
Hứa Trường Không cảm động không thôi.
"Không còn cách nào, ai bảo chúng ta hợp ý như vậy, đi, đến một bên nói rõ.
Hạ Tam kéo Hứa Trường Không đi về hướng hẻo lánh.
Chương 135. Con số may mắn
Thần Ma đạo tràng.
Thời gian nhận linh thực đã đến, Giang Thái Huyền nhận lấy linh thực miễn phí của mình, khoanh chân tu luyện, hắn vẫn chọn Thần Huyết đan.
Về phần linh khí Tiên Thiên vẫn nên là bỏ đi, một viên Thần Huyết đan cũng bù được hai sợi linh khí Tiên Thiên rồi, hắn không ngốc đến mức không biết lựa chọn thế nào là đúng.
Ăn Thần Huyết đan vào rồi tiếp tục luyện hóa.
"Cuối cùng cũng đạt Tiên Thiên đỉnh phong, còn thiếu chút linh khí Tiên Thiên là được lên được Trúc Cơ rồi.
Giang Thái Huyền vươn người đứng dậy.
Một ngày mới bắt đầu, hi vọng có thể có khách tới cửa.
"Kiểm tra Thiên Võng xem nào? Gì cơ? Đội ngũ đem tài nguyên đi bán đã trở về rồi sao?
Giang Thái Huyền vui mừng.
Trên Thiên Võng truyền ra tin tức thương đội Thanh Nguyệt thành đã trở về.
"Trở về thì tốt, ta ngồi chờ các ngươi tới cửa."
Giang Thái Huyền đi rửa mặt rồi đặt người nằm trên võng chờ đối phương tới cửa.
Một lúc lâu sau, người của đại gia tộc quả nhiên đến, có Trần Trung Hà, Vương Minh Minh, gia chủ mới của Tiêu gia, cũng là đường thúc của Tiêu Thiên -Tiêu Thành, ba gia chủ của đại gia tộc cùng nhau đi tới.
"Hoan nghênh các vị, lần này kiếm được không ít tiền phải không?
Giang Thái Huyền cười híp mắt nhìn ba người.
"Tràng chủ, xin cứu mạng.
Vẻ mặt ba người họ buồn rười rượi, phiền muộn nói: "Tràng chủ, chúng ta bị cướp rồi."
"Cái gì? Bị cướp?
Giang Thái Huyền sửng sốt, hắn sầm mặt, sao lại có thể bị người ta cướp cơ chứ?
"Tràng chủ, chúng ta chở hàng đi bán ở Vân Thủy thành, ai ngờ đột nhiên có mấy tên cướp chạy ra chặn đường, người của chúng ta đã liều hết mình mới bảo vệ được một phần tài nguyên và miễn cưỡng bảo vệ được cái mạng.
Tiêu Thành buồn rầu.
"Có mấy tên cướp vặt thôi mà các ngươi cũng không xử lý được hả? Vậy chẳng phải quá vô dụng rồi à?
Sắc mặc Giang Thái Huyền liền khó coi, Thần cấp công pháp cho các ngươi mua về để làm cảnh à?
"Tràng chủ, mấy thành lớn thật sự rất nguy hiểm, mấy tên cướp đường kia đều có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong.
Tiêu Thành cười khổ.
"Nếu như là một hai tên Trúc Cơ sơ kỳ còn được, nhưng giờ đây, lão tổ tông Tiêu gia đầu quân thành chủ Thanh Nguyệt đã bị Võ Tòng diệt rồi, hiện tại chỉ còn hai vị lão tổ Trúc Cơ trung kỳ thuộc Vương gia và Trần gia, còn lại mấy vị Trúc Cơ sơ kỳ kia đi cũng vô dụng.
Trần Trung Hà bất đắc dĩ nói.
"Vậy các ngươi đây đang dự định đến thuê cường giả sao?
Giang Thái Huyền suy tư, vuốt cằm nói: "Như vậy vừa đi vừa về cũng mất ít nhất là vài ngày, sợ là các ngươi thuê không nổi."
"Vậy xin tràng chủ cho thuê giá rẻ một chút, giảm giá cho chúng ta đi.
Vương Minh Minh nghiêm mặt nói.
"Giảm giá?
Giang Thái Huyền cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: "Nợ của tiểu tử ngươi ta còn chưa tính, giờ còn muốn giảm giá? Không có cửa nhé!"
Hai vị gia chủ hai nhìn nhau, không biết Vương Minh Minh đã làm gì chọc giận đến tràng chủ.
"Thực ra, các ngươi có thể thế này.
Giang Thái Huyền thầm nảy ra một ý, hắn nói: "Các ngươi phái người thăm dò kỹ sào huyệt của đối phương, rồi mới đến thuê, như vậy chỉ cần ra tay một lần trực tiếp giải quyết một mẻ luôn, đỡ vất vả nhiều lần."
Ba người trầm mặc một chút, nói: "Nhưng mà, trong khoảng thời gian này e rằng chúng ta không thể đi Vân Thủy thành được nữa, ở đó không bán được tài nguyên."
"Vậy có thể đổi qua thành trì khác.
Giang Thái Huyền nghiêm mặt nói: "Các ngươi không biết sao? Có một thiên tài đã tới Thanh Nguyệt thành chúng ta, đến từ Phong Diệp thành, là người đã đánh thắng hết những người trẻ tuổi ở Phong Diệp thành, hắn chỉ là Tiên Thiên mà có thể tới đây, các ngươi có thể hỏi thăm đường từ hắn."
"Tiên Thiên mà dám chạy tới đây sao?
Ba người họ mở to hai mắt.
Nếu như là chặng đường mà Tiên Thiên có thể đi tới đây thì đường này hẳn là không có thổ phỉ cướp giữa đường, cùng lắm thì chỉ là mấy tên cướp tép riu, với thực lực của bọn họ cũng hoàn toàn có thể giải quyết được.
"Ừm, nếu ta đoán không sai thì người đó bây giờ hẳn là đang ở quán rượu Thanh Nguyệt, tên là Hứa Trường Không, là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi .
Giang Thái Huyền nói.
"Đa tạ tràng chủ, chúng ta đi tìm hắn ngay đây, cáo từ.
Trần Trung Hà cùng Tiêu Thành ôm quyền rời đi, Vương Minh Minh thì ở lại.
"Tràng chủ, ta muốn mua chút đồ.
Vương Minh Minh cười khan nói, đồ cướp được của hai tên Tiên Thiên kia còn chưa dùng hết.
Không thể không nói, hai đệ tử giáo phái kia có rất nhiều tiền, hai cái nhẫn không gian chỉ toàn là tiền, cộng lại phải đến ba mươi nghìn nguyên tệ, còn có các loại chai lọ đan dược, nếu bán đi thì ít nhất cũng kiếm được hơn nghìn nguyên tệ nữa.
"Muốn mua gì?
Giang Thái Huyền nói.
"Hai sợi linh khí Tiên Thiên.
Vương Minh Minh thoải mái lấy ra một vạn nguyên tệ.
Giang Thái Huyền nhận tiền, đưa đồ: "Còn muốn mua gì nữa không?"
"Bàn xoay!" Vương Minh Minh nắm chặt thành quyền, vẻ mặt kiên định: "Ta nhất định sẽ giành được phần thưởng, ta là người rất may mắn!"
"Đúng vậy, ngươi là người rất may mắn, ta luôn tin tưởng ngươi!" Giang Thái Huyền tâng bốc một câu, trên mặt Vương Minh Minh hiện lên một tia đắc ý.
Người rất may mắn...
Vương thiếu thành chủ, ngươi lấy tự tin ở đâu ra vậy?
"Tràng chủ, bọn ta tới rồi.
Lưu Chính cùng mấy tên tiểu gia chủ nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt vui mừng.
"Lưu gia chủ, các vị gia chủ, mời vào bên trong.
Giang Thái Huyền vội vàng nghênh tiếp bọn họ.
"Tràng chủ, nhờ ngươi chỉ điểm khai phá Thanh Nguyệt hồ, nên thu nhập lần này của bọn ta mới nhiều như vậy.
Trên mặt Lưu Chính vui mừng không che giấu được, còn mấy vị gia chủ kia cũng hết sức kích động.
"Xem ra các ngươi kiếm được không ít nha.
Giang Thái Huyền cười nói, cũng mừng thay cho bọn họ, vì bọn họ đi một thành nhỏ khác.
"Tràng chủ, cho ta một sợi linh khí Tiên Thiên.
Lưu Chính kích động nói.
"Có ngay.
Giang Thái Huyền vội vàng lấy linh khí Tiên Thiên ra, một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Mấy vị gia chủ khác cũng mua linh khí Tiên thiên, tính cả Lưu Chính thì tổng cộng có năm người, trong chốc lát đã được trích phần trăm là hai trăm năm mươi, thôi được con số này rất may mắn.
Chương 136. Bày trận
Vương Minh Minh hâm mộ không thôi, đáng tiếc hắn không được phần trăm nào, nhưng hắn có thể sẽ được chia phần trăm vào lần sau, nghĩ đến điều này, tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều.
Thanh Nguyệt hồ là một vùng đất trù phú, bọn họ chỉ khai phá một chút mà mỗi người đều được chia nhiều như vậy, nếu như khai phá toàn bộ thì sẽ kiếm được đầy tiền, mọi người cùng nhau phát tài.
Sau khi mua được linh khí Tiên Thiên, năm vị gia chủ lập tức luyện hóa tại chỗ, tu vi tăng lên một phần, phẩm chất nguyên lực cũng đã tốt hơn.
"Lần này, nếu lại gặp đệ tử tông môn thì một chiêu cũng thừa sức đối phó chúng.
Lưu Chính đắc ý nói.
Giang Thái Huyền cổ quái nhìn bọn họ, lại nhìn sang Vương Minh Minh.
Vương Minh Minh vội ho một tiếng, nói: "Khụ, Lưu Chính thúc, ngươi nên trở về trông nom Thanh Nguyệt hồ rồi đấy."
Năm vị gia chủ chợt bừng tỉnh, cáo từ rời đi.
Giang Thái Huyền không nói đến chuyện của đệ tử tông môn vì Vương Minh Minh đã nói qua rồi, giờ chỉ cần thu thập vật liệu trận pháp cho đủ, bị giá họa một lần cũng không phải chuyện gì lớn lao cả, hơn nữa việc này cũng không lớn lao gì.
Lý Nguyên Bá trở về, trong khoảng thời gian này, hắn đã tích lũy đầy đủ Thần Ma đan, nhưng vẫn còn hai lần đi thanh lý Thanh Nguyệt hồ nữa: "Tràng chủ, để Lý Quảng và Thần Hầu đi đi, ta và Võ Tòng muốn bế quan."
"Các ngươi cũng muốn tấn cấp Đạo Quả à?
Giang Thái Huyền kinh ngạc.
"Ừm, nhiệm vụ trước đó của Võ Tòng nhiều hơn bọn ta, tích lũy Thần Ma đan cũng nhiều hơn, có thể đủ để trực tiếp vượt qua Đạo Quả rồi.
Lý Nguyên Bá nói.
"Vậy được, còn lại giao cho Lý Quảng và Thần Hầu giải quyết.
Giang Thái Huyền nói.
"Đa tạ tràng chủ.
Lý Nguyên Bá ôm quyền rời đi, Võ Tòng cũng đi theo sau, được sự đồng ý của Giang Thái Huyền trực tiếp treo trên cây.
"Tại sao luôn có cảm giác Thần Ma không đủ dùng nhỉ?"
Giang Thái Huyền bất đắc dĩ bĩu môi, hai vị trực tiếp đột phá bế quan, một lần bế quan cũng đều rất lâu, trong thời gian này thiếu nhân viên trầm trọng.
Giang Thái Huyền mở Thiên Võng ra xem bài đăng, liếc thấy Vương Minh Minh đang điên cuồng bỏ tiền vào bàn quay, đột nhiên hắn nói: "Vương thiếu thành chủ, cha ngươi bảo ngươi về nhà ăn cơm."
"Nói cho ông biết là ta không ăn, ta hiện tại đang rất bận, không có thời gian.
Vương Minh Minh cũng không quay đầu lại, nói, nhìn vào bàn quay với hai mắt đỏ ngầu, trên mặt lại càng hiện lên vẻ điên cuồng.
Bản thân mang theo nhiều nguyên tệ như vậy, nhất định có thể lấy được phần thưởng, phần thưởng lần này chính là Thần Võ thể của Võ Tòng đó!
Giang Thái Huyền hỗ trợ trả lời một câu: "Con của ngươi không về đâu, hắn đang bận lắm."
"Bận bịu cái khỉ gì, tràng chủ, nhân vật lớn của quốc đô tới rồi, bảo tên nghịch tử kia về nhanh lên.
Vương Nguyên nằm vùng Thiên Võng nên trả lời rất nhanh.
"Thiếu thành chủ, phụ thân ngươi nói có nhân vật lớn tới nhà.
Giang Thái Huyền tốt bụng giúp đỡ chuyển đạt.
"Nhân vật lớn nào vậy, có thể lớn bằng tràng chủ à? Không quay về, ta có cảm giác ta sắp trúng thưởng rồi!" Vương Minh Minh lấy một nguyên tệ ra, kích động nói.
"..."
Ta có thể nói, loại cảm giác này của ngươi, ta đã từng có qua rất nhiều lần rồi.
Cuối cùng Vương Minh Minh vẫn quyết định không quay về, giờ hắn có đủ sức để chơi cả đêm luôn!
Không lâu sau, có quản gia của phủ thành chủ đến, tiếc là kéo cũng kéo không được, chỉ có thể để mặc cho Vương thiếu thành chủ ở chỗ này chơi rút thưởng.
"Không biết lần này người tới là nhân vật lớn nào nhỉ, liệu có phải còn giàu hơn so với Dương Tử Lăng hay không?"
Giang Thái Huyền lắc đầu, hắn cảm thấy mình suy nghĩ hơi nhiều, Dương Tử Lăng chính là người dám tạo phản đó, người có thể hơn nàng chắc cũng không có mấy người đâu.
Hắn nằm trên võng lắc lư, để Vương Minh Minh một mình rút thưởng, hắn lười để ý đến.
Giang Thái Huyền mở Thiên Võng ra, một đám người đang hâm mộ Lưu Chính bọn họ kiếm được món tiền lớn, bắt đầu nghĩ rằng, có phải bản thân cũng nên chuẩn bị kế hoạch khai phá một nơi rồi hay không.
Nhưng mà hiện tại ở Thanh Nguyệt thành nơi cần khai phá cũng đã khai phá rồi, Yêu Thú Sơn Mạch bị đại gia tộc và Thanh Nguyệt Học Viện chiếm, Thanh Nguyệt hồ thì bị Lưu Chính bọn họ chiếm cả rồi.
Ở địa bàn ngoài thành thì thế lực ngoài thành đang phát triển mạnh, bọn họ muốn nhúng tay cũng không có cơ hội.
Giang Thái Huyền xem xong Thiên Võng, thấy không có tin tức gì mới liền bước đi vào vườn thuốc.
"Trời, xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong vườn thuốc mọc đầy tinh mễ, còn dược liệu thì không thấy đâu nữa, một gốc cũng không thấy.
"Thần Hầu, đây là có chuyện gì?
Giang Thái Huyền rất khó chịu, mặc dù những dược liệu này không quý gì, nhưng nó cũng là tiền.
"Tràng chủ, bày trận thì cần có nguyên khí trời đất, vì không có nguyên tinh nên đành phải luyện dược liệu thôi, đừng có hoài nghi năng lực của một trận pháp Thần Ma, ngay cả nguyên lực bên trong dược liệu cũng có thể được tinh luyện đó.
Gia Cát Thần Hầu ngạo nghễ nói.
"..."
Đã ai nghi ngờ năng lực trận pháp của ngươi đâu? Nhưng quan trọng là ngươi nhổ hết toàn bộ dược liệu ở đây để bày trận pháp, rồi thay hết thành tinh mễ, làm vậy cũng được hả?
"Tràng chủ, không nên quá kích động, tinh mễ này trải qua sự nâng cấp của cây Thần Ma, phẩm chất đang thay đổi, đến lúc trưởng thành tới một mức nhất định, chúng ta cũng đỡ phải tích lũy mấy viên Thần Ma đan, dùng tinh mễ bổ sung vào là được rồi.
Gia Cát Thần Hầu lại nói.
"Nhưng sao không dùng dược liệu nữa?
Giang Thái Huyền không biết làm sao.
"Sản lượng cao hơn, được rồi, không nói nữa, ta bận lắm, đang thanh lý Thanh Nguyệt hồ đây.
Gia Cát Thần Hầu nói.
Giang Thái Huyền không biết nói gì nữa, cái đám này đúng là biết cách nâng cấp bản thân.
"Tinh mễ có thể nâng cao nguyên lực, mà những thứ này đều trải qua sự hỗ trợ của cây Thần Ma, hay là ta thử trước nhỉ? Cứ làm như vậy đi.
Giang Thái Huyền quả quyết nhổ một cây, sau đó đi nấu cơm.
Chương 137. Vân công tử
Bây giờ Tây Môn Mập Mạp đang bế quan, nhóm Thần Ma cũng không có thời gian tới làm cơm, chỉ có thể tự mình làm vậy.
"Tràng chủ, ngươi còn tự mình nấu cơm à? Đến nhà ta ăn đi.
Vương Minh Minh rút thưởng xong thấy vậy thì mở miệng nói.
"Không đi, chỗ ta đây là tinh mễ đặc biệt đó.
Giang Thái Huyền lắc đầu.
Tinh mễ này trải qua sự hỗ trợ của Thần Ma cây, tuyệt đối tốt hơn gấp mấy lần so với tinh mễ bình thường.
"Tinh mễ?
Vương Minh Minh giật mình, vội vàng nói: "Tràng chủ, lát nữa cho ta ăn ké một ít với."
"Đừng có hòng.
Giang Thái Huyền cười lạnh.
"Một nguyên tệ.
Vương Minh Minh quả quyết mở miệng.
"Hai nguyên tệ một bát.
Giang Thái Huyền đưa ra hai ngón tay.
"Được thôi, hai thì hai.
Vương Minh Minh đưa hai nguyên tệ.
Giang Thái Huyền bắt đầu đi nấu cơm, về phần đồ ăn thì vẫn là thịt yêu thú, chỉ là đổi thịt của loài khác, không sợ ăn ngán.
Hai nguyên tệ một bát cơm, đây chắc chắn là bát cơm quý nhất Thanh Nguyệt thành, tinh mễ mặc dù đắt đỏ, nhưng cũng không bán được đến cái giá này.
"Nơi này chính là Thần Ma đạo tràng phải không?"
Có ba người bước nhanh đến, một người trong đó chắp tay sau lưng, cách ăn mặc giống như một quý công tử, quần áo lộng lẫy được trang trí bằng sợi vàng, ngay eo có treo một ngọc bội quý.
Hai người khác, một nam một nữ, thần sắc mang theo một chút kiêu ngạo, nhưng lại đi phía sau người này.
"Nơi này đúng là Thần Ma đạo tràng, ta là..."
Giang Thái Huyền còn chưa nói xong, quý công tử kia khinh thường quét mắt nhìn hắn một cái rồi đi thẳng vào.
Một nam một nữ kia liếc mắt nhìn Giang Thái Huyền, khinh thường nói: "Thành trì cấp thấp đúng là thành trì cấp thấp, trước đó thì có tên tiểu nhị của quán chen mồm nói bậy, giờ lại có đầu bếp nấu cơm dám tùy tiện trả lời?"
Đầu bếp...nấu cơm?
Má nó, tại nhân viên không đủ nên ta mới tự mình ra tay đó, vả lại, ta làm cho bản thân ăn, còn Vương Minh Minh kia là mua hai nguyên tệ một bát đó!
"Vân công tử, vị này là tràng chủ Thần Ma đạo tràng Giang Thái Huyền.
Nam tử còn lại chỉ về phía Vương Minh Minh đang điên cuồng rút thưởng, mang theo một tia e sợ, giới thiệu nói.
"Hửm? Là các ngươi à, cút đi, đừng đến phiền ta.
Vương Minh Minh phẫn nộ quát, hai người này chính là Lưu Khánh và Dư Hồng, hắn hiện tại không có thời gian đánh bọn họ, bây giờ hắn chỉ muốn trúng thưởng thôi!
Vương Minh Minh là ta sao? Giang Thái Huyền ngơ ngác trong chốc lát mới lấy lại tinh thần, hiểu rồi, ba người này chắc là người của tông môn mà Vương Minh Minh cướp bóc hôm trước.
"Thiếu thành chủ Vương Minh Minh đâu?
Vân công tử lạnh lùng nhìn Giang Thái Huyền, nói: "Nghe nói hắn ở chỗ này, hiện tại đang ở đâu?"
Vương Minh Minh một mặt mờ mịt nhìn hắn: "Ngươi là ai vậy?"
Tìm ta? Ta không biết ngươi, chẳng lẽ đây là trưởng lão của tông môn kia? Nhưng nhìn có vẻ trẻ tuổi quá.
Mặc kệ đi, có lẽ là lão quái vật ngụy trang thành, điều này đối với Đạo Quả mà nói không phải là việc khó.
Nghĩ đến đây, Vương Minh Minh vỗ đùi: "Mười nghìn nguyên tệ, cho ta..."
"Khụ, Vương thiếu thành chủ, ba vị này đều là Tiên Thiên.
Giang Thái Huyền vội ho một tiếng, nhắc nhở.
"Vương thiếu thành chủ?
Ba người sững sờ, kinh ngạc nhìn Vương Minh Minh: "Ngươi không phải Giang Thái Huyền sao?"
"Giang Thái Huyền ở đây.
Giang Thái Huyền bĩu môi, đi vào đạo tràng: "Vị này là thiếu thành chủ, các ngươi tới đây làm gì, tìm người hay là mua đồ?"
Vương Minh Minh cười khan một tiếng, nói: "Ta và tràng chủ là bạn tốt, tràng chủ quả thực là muốn giữ ta lại ăn cơm, còn tự thân xuống bếp, ta cũng cảm thấy ngại rồi đây."
Vốn dĩ sát ý của Lưu Khánh và Dư Hồng lại bùng lên, nhưng khi nghe nói như thế liền lập tức thu lại.
Một thiếu thành chủ bọn họ không để vào mắt, nhưng nếu là bạn tốt của tràng chủ Thần Ma đạo tràng thì phải kiêng dè rồi.
Giang Thái Huyền cũng không vạch trần, hắn mở miệng nói: "Nếu muốn mua đồ thì nơi này có công pháp, thể chất, huyết mạch, các ngươi tự xem đi, còn có Thần Ma đan, Thần Huyết đan, linh khí Tiên Thiên."
Vương Minh Minh tiếp tục rút thưởng.
"Công pháp, thể chất, huyết mạch... Thần cấp sao?
Vân công tử nhìn lướt qua, lập tức mở to hai mắt nhìn, nơi này thế mà ngay cả Thần cấp cũng bán được?
Lưu Khánh và Dư Hồng lạnh lùng nói: "Những thứ này đều là thật sao?"
Thần cấp đúng là không thể tin được, cho dù bọn họ đã tra rõ tin tức trên Thiên Võng, nhưng vẫn không thể nào tin được.
"Chẳng phải các ngươi đã được thể nghiệm thử rồi à?
Giang Thái Huyền thản nhiên nói: "Các ngươi đến một chiêu của Tiên Thiên trong thành cũng không tiếp được, đó chính là nghiệm chứng tốt nhất."
Hai người họ lập tức xấu hổ, dè dặt liếc nhìn Vân công tử.
Trong mắt Vân công tử hiện lên vẻ khác lạ: "Có thật là Dương Tử Lăng đã bỏ ra ba trăm nghìn nguyên tệ ở chỗ này hay không?"
"Nếu ngươi đến để tìm bằng chứng thì xin mời xem Thiên Võng, còn nếu là đến mua đồ, thì mời xem kỹ vật phẩm.
Giang Thái Huyền xua tay, hắn lười đi chứng thực.
"Được, ta thật muốn xem xem, Thần Ma đạo tràng này có thần kỳ như vậy hay không.
Vân công tử khẽ cười một tiếng, vừa lật tay, một túi tiền xuất hiện: "Ở đây có mười nghìn nguyên tệ, một viên Thần Ma đan."
Giang Thái Huyền lấy Thần Ma đan ra, giao cho Vân công tử, nhận lấy nguyên tệ.
Vân công tử luyện hóa tại chỗ, tinh luyện ra không ít tạp chất, nguyên khí Tiên Thiên vận chuyển một vòng, tạp chất rơi xuống, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Hiệu quả của đan này so với nghe đồn bên ngoài còn mạnh hơn nhiều."
Giang Thái Huyền cười mà không nói.
Lưu Khánh và Dư Hồng vẻ mặt hâm mộ, chợt âm hiểm liếc nhìn Vương Minh Minh, tiền của bọn hắn chính là bị cái thằng nhãi cướp mất.
Chương 138. Nghèo mạt rệp
"Còn muốn mua gì không?
Giang Thái Huyền nhìn Vân công tử thản nhiên nói.
"Hai sợi linh khí Tiên thiên, công pháp Thần cấp từ Nhập Môn đến Thần Thông, ta không thể kém hơn Dương Tử Lăng được.
Vân công tử cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói.
Hai mắt Giang Thái Huyền sáng lên, nói: "Công pháp từ Nhập Môn đến Thần Thông giá một nghìn một trăm mười nguyên tinh, cộng thêm năm mươi nguyên tệ mua hai sợi Tiên Thiên linh khí, một trăm linh tinh(*)."
(*) Linh tinh: một loại tiền tệ
Vân công tử thò tay vào nhẫn tìm một lượt, đột nhiên dừng lại, trên mặt đầy xấu hổ.
"Sao vậy, ngươi không có tiền sao?
Sắc mặt Giang Thái Huyền lãnh đạm không cảm xúc.
Vương Minh Minh đang quay bàn cũng tỏ vẻ mỉa mai: "Thế này mà muốn so với Dương tiểu thư à, người ta vừa vung tay đã lấy ra ba trăm nghìn nguyên tệ đó, còn không thèm chớp mắt luôn."
Sắc mặt Vân công tử bỗng chốc đỏ lên, trước đó không chú ý đến giá tiền, hiện tại cộng lại tất cả phải mất hơn một nghìn nguyên tinh, nhưng hắn không phải là mua không nổi mà là còn dùng vào việc khác nữa nên không nỡ tiêu.
"Vân công tử.
Lưu Khánh và Dư Hồng thấp giọng gọi một tiếng, nói: "Thành chủ mời chúng ta qua đó, có chuyện vô cùng khẩn cấp."
Sắc mặt Vân công tử dịu đi, thản nhiên nói: "Nếu vậy thì chúng ta quay về trước, tràng chủ, lần sau chúng ta lại đến, cáo từ."
Vân công tử nói xong liền chuồn đi.
"Nghèo mạt rệp.
Vương Minh Minh không nhịn được liền bĩu môi: "Còn nói là phụ thân ta mời các ngươi trở về, các ngươi là cái thá gì chứ?"
Bước chân ba người họ dừng lại một lát, sắc mặt đen như nhọ nồi, tốc độ rời đi ngày một nhanh.
Giang Thái Huyền mở Thiên Võng ra, không quên hô lên một câu: "Trên Thiên Võng Vương thành chủ không gọi các ngươi đâu chớ đi nhanh như vậy kẻo vấp ngã đó."
Dám nói ta là đầu bếp, ta chọc tức chết ngươi.
Ba người họ loạng choạng suýt chút nữa là ngã quỵ xuống, bọn họ một người là nhân vật lớn đến từ quốc đô, hai người là đệ tử tông môn, chưa từng gặp qua sự sỉ nhục thế này!
"Vương thiếu thành chủ, đối phương có thể là nhân vật lớn đến từ quốc đô, ngươi có chắc chắn là khi trở về sẽ không bị đánh chết không?
Giang Thái Huyền nhìn Vương Minh Minh, thằng nhãi này đúng là không sợ chết mà.
"Sợ cái gì chứ, đêm nay ta không về.
Vương Minh Minh điên cuồng nói, xem ra thật sự muốn chơi cả đêm rồi.
"Lại có thêm ba nghìn nguyên tệ rồi.
Giang Thái Huyền nhìn tiểu kim khố của mình, sung sướng cực kỳ.
...
"Chết tiệt, một cái thành trì rác rưởi, cửa hàng thì cấp thấp mà dám bán đắt như vậy, cho rằng công pháp kia là Thần cấp thật sao?
Bên trong Thanh Nguyệt Sâm Lâm, vẻ mặt Vân công tử phẫn nộ, trong mắt lóe lên sự âm hiểm.
"Điện hạ bớt giận.
Hai người họ vội vàng ôm quyền hành lễ: "Điện hạ, hiện tại sư phụ chưa tới nên chỉ có thể nhẫn nại mà thôi."
"Hừ, chờ Lâm lão đến đoạt được Thần Ma đạo tràng này, hôm nay dám sỉ nhục ta như vậy, còn cả thiếu thành chủ Vương Minh Minh kia nữa. Đợi ta trở về quốc đô, lập tức sẽ đổi thành chủ Thanh Nguyệt thành.
Vân công tử thần sắc u ám nói.
"Điện hạ anh minh, nhưng mà, thực lực Thần Ma đạo tràng không hề yếu, hơn nữa còn có thể so với võ giả Đạo Quả, một mình sư phụ sợ là rất khó hạ được.
Lưu Khánh thấp giọng nói.
"Ha ha, có thể so với Đạo Quả sao, chúng chỉ là một đám phế vật vừa đột phá, cảnh giới chưa ổn định mà thôi, ta đã đưa nguyên linh căn cho Lâm lão rồi, tin là không lâu nữa khi Lâm lão đến đây thì lão đã lên Đạo Quả trung kỳ.
Vân công tử cười lạnh nói.
"Điện hạ anh minh, nếu như sư phụ đột phá Đạo Quả trung kỳ, nhất định có thể hạ đượcThần Ma đạo tràng, đến lúc đó, tất cả đồ bên trong đều là của điện hạ.
Hai người Lưu Khánh vui mừng nói.
"Tốt quá rồi, nỗi nhục mà chúng ta chịu đựng cũng có thể đòi lại được rồi.
Dư Hồng cũng nói.
"Được rồi, đừng gọi ta là điện hạ nữa, các ngươi trở về chỗ Dương Tử Lăng kia dò xét tin tức Vân Lệnh đi.
Vân công tử nói.
"Vâng.
Hai người họ hành lễ một cái, rồi cất bước rời đi.
Giang Thái Huyền tiễn hai người kia đi, liền dạo quanh Thiên Võng kiểm tra tin tức.
Chẳng mấy chốc lại có người đến, là một võ giả xa lạ, cũng là võ giả Tiên Thiên, ăn mặc rất phi phàm, mặt sắc như đao, vô cùng lạnh lùng.
"Hoan nghênh.
Giang Thái Huyền thầm nghi hoặc, hôm nay là ngày gì mà lại tới một người nhìn bất phàm như vậy.
"Thần Võ Kinh, từ Tiên Thiên đến Trúc Cơ.
Người tới lạnh lùng nói, trực tiếp lấy ra một nghìn một trăm nguyên tệ.
Giang Thái Huyền một tay lấy tiền, một tay giao hàng, không khó nhận ra rằng người này đã tìm hiểu kỹ càng về đạo tràng rồi mới tới.
"Linh khí Tiên Thiên, hai sợi.
Lại lấy ra thêm mười nghìn nguyên tệ.
Võ giả Tiên Thiên mua xong đồ liền rời đi.
Không bao lâu sau lại có thêm người đến, cũng là một người lạ, điều này khiến Giang Thái Huyền cảm thấy rất kỳ lạ, hôm nay làm sao vậy, đột nhiên có nhiều võ giả xa lạ đến đây vậy, không những vậy, toàn bộ đều là người có thực lực cao.
Những người này về cơ bản đều đến mua chút đồ, công pháp bán không được bao nhiêu, song Thần Ma đan và linh khí Tiên Thiên thì bán được khá nhiều.
Đợi làm xong việc thì sắc trời cũng đã tối rồi, Vương Minh Minh đói gần chết nên đã tự mình đi nấu cơm.
"Tràng chủ, hôm nay việc làm ăn của ngươi tốt vậy sao?
Vương Minh Minh vọc cơm, vẻ mặt kinh ngạc: "Đây là tinh mễ thật sao? Tại sao ta cảm giác không khác gì so với ăn Thần Ma đan vậy, chỉ là kém một chút."
Giang Thái Huyền ăn một miếng cũng thấy có cảm giác này, chỉ là kém xa so với Thần Ma đan rồi, hơn nữa, nguyên lực trong cơ thể tiết ra nhiều hơn, so với tự mình tu luyện sẽ chậm một chút.
"Đây là phương pháp trồng trọt đặc biệt, còn về việc làm ăn buôn bán, ta cũng rất kinh ngạc.
Giang Thái Huyền xoa mi tâm, hôm nay, không tính võ giả lạ lẫm mua công pháp Tiên Thiên Trúc Cơ kia, tiền hoa hồng của hắn cũng được hơn một nghìn nguyên tệ.
Nếu cứ theo chiều hướng này, hắn sẽ mua được mười sợi linh khí Tiên Thiên ngay thôi.
"Gần đây ngươi có nghe tin đồn nào nói sẽ có người đến Thanh Nguyệt thành không?
Giang Thái Huyền nuốt tiếp miếng thịt yêu thú rồi hỏi.
Vương Minh Minh lắc đầu: "Ta làm gì có thời giờ để ý những việc này, ta còn đang nghĩ biện pháp kiếm tiền đây."
Ngươi nghĩ cách tiêu tiền thì có.
Giang Thái Huyền trợn mắt, biết hỏi Vương Minh Minh cũng không hỏi được gì, cơm nước xong xuôi trực tiếp nằm ngủ trên võng, còn Vương Minh Minh thì tiếp tục rút thưởng.
Chương 139. Màn diễn ăn khách ở quán rượu Thanh Nguyệt
Người từ bên ngoài tìm đến Thanh Nguyệt thành càng ngày càng nhiều, khiến Thanh Nguyệt thành càng thêm náo nhiệt, nhưng cũng có giới hạn.
Có không ít võ giả ngoại lai vô cùng cuồng ngạo, đa số đều xem thường võ giả Thanh Nguyệt thành, thậm chí còn muốn ăn cơm chùa.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, những võ giả cuồng ngạo này đa số đều bị đánh.
Mà toàn là gục ngay sau một chiêu, ngay cả sức đánh trả cũng không có.
"Ta thật không hiểu nổi, tại sao mấy con gà yếu ớt kia lại dám cuồng vọng như thế?
Một vị Tiên Thiên của Thanh Nguyệt thành bất đắc dĩ phát bài viết trên Thiên Võng.
"Thế giới này rốt cuộc sao vậy? Đến ta còn không dám vậy mà tại sao những con gà yếu ớt này, con nào con nấy cũng cho là mình đúng hết vậy?"
"Điều này khiến ta nghĩ đến có thiếu niên từng khiêu chiến tràng chủ, mà thiếu niên kia tên là gì ý nhỉ? Mấy ngày nay không thấy có động tĩnh rồi?"
Chuyện khiêu chiến Giang Thái Huyền sớm đã lan truyền ra ngoài, Hứa Trường Không liên tiếp bại mấy lần, một chiêu cũng không đỡ được, sau đó lại chạy tới khiêu chiến Dương Tử Lăng, nhưng cũng cùng một kết cục thảm bại, cuối cùng thì phá sản luôn rồi.
"Người thiếu niên tên Hứa Trường Không mà ngươi nói vì ăn một bữa quá nhiều, hiện tại đang ở quán rượu Thanh Nguyệt rửa bát gán nợ, làm việc rất khổ cực, nhưng bởi vì quá mệt mỏi, tiêu hao quá lớn nên ăn lại càng nhiều hơn rồi, thế cho nên hắn càng ngày nợ càng nhiều."
Giang Thái Huyền lơ mơ nhìn Thiên Võng, Hứa Trường Không chạy đi rửa bát rồi ư? Còn ăn càng ngày càng nhiều nữa?
Cứ tiếp tục như vậy, vậy chẳng phải là cả đời cũng không trả hết nợ sao?
"Một thằng nhỏ đơn thuần như vậy, sư phụ hắn thật sự chỉ dạy hắn tu luyện thôi, còn những kiến thức khác thì lại không dạy chút nào.
Giang Thái Huyền xoa mi tâm, mặc niệm cho Hứa Trường Không.
"Nhưng không phải ta bảo Tiêu Thành, Trần Trung Hà đi tìm hắn sao, tại sao vẫn còn đang rửa chén vậy?
Giang Thái Huyền không hiểu, phát bài viết lên Thiên Võng hỏi thăm.
"Tràng chủ, chưởng quầy Thanh Nguyệt không thả người, Hứa Trường Không nợ tiền quá nhiều, chúng ta mời hắn sẽ thêm lỗ vốn mà thôi, cho nên chỉ lấy phần bản đồ tuyến đường.
Trần Trung Hà bất đắc dĩ đáp.
"Nợ quá nhiều? Ăn thì cũng có ăn được bao nhiêu đâu mà?
Giang Thái Huyền không hiểu, cho dù ngày ngày đều ăn thịt yêu thú, vậy cũng không thể nợ nguyên tệ nhiều như vậy, cùng lắm là hơn chục nghìn chứ mấy.
"Hắn ăn mỗi ngày thì thôi không nói làm gì, nhưng hắn còn đi khiêu chiến Dương Tử Lăng, đã thế hoàn toàn không quan tâm đến nơi đánh, làm hỏng đồ dùng trong quán của quán rượu Thanh Nguyệt, lại còn đuổi khách hàng đi, ha ha, cả đời này của hắn đoán chừng không ra được rồi.
Trần Trung Hà cười lạnh.
"Vậy à, vậy chưởng quầy còn muốn cho hắn làm việc à? Sao không đuổi hắn đi luôn cho rồi?
Giang Thái Huyền thắc mắc, đây chẳng khác nào tự phá chuyện làm ăn của mình cả.
Lần này Trần Trung Hà không trả lời ngay, có thể là đang bận chuyện khác, tầm mười lăm phút sau mới trả lời: "Cuộc chiến Tiên Thiên tìm ở đâu được chứ, nó đã thành điểm đặc sắc của quán rượu Thanh Nguyệt rồi, tên Hạ Tam kia còn đang ước bọn họ đến mỗi ngày kia kìa."
Giang Thái Huyền có thể tưởng tượng được, ở quán rượu Thanh Nguyệt, chưởng quầy Hạ Tam trên mặt đang nở nụ cười bỉ ổi, một bên lừa bịp Hứa Trường Không, hù dọa hắn về việc đang nợ rất nhiều tiền để hắn mau chóng làm việc, một bên vui mừng đếm tiền.
Làm hỏng mấy bộ bàn ghế thì đáng bao nhiêu chứ? Trước còn dọa khách hàng chạy, hiện tại dọa khách khách cũng không đi nữa, đều muốn ở lại xem kịch, có thể nói, hiện tại quán rượu Thanh Nguyệt kiếm được món lời lớn, cũng khiến cho Hạ Tam nhìn thấy một kế hoạch kiếm tiền trước mắt.
Bán vé, thuê võ giả đến tỷ thí, rồi mở bàn đặt cược!
Như vậy, dù giá cả thịt rượu có tăng gấp đôi đi nữa cũng vẫn có người tới.
"Không ngờ rằng một thiếu niên đơn thuần lại suy đồi đến nước này."
Giang Thái Huyền cảm thán một tiếng, không cảm thấy xấu hổ khi hãm hại thất bại, hắn bình tĩnh tắt Thiên Võng, nghênh đón khách mới.
Giờ hắn đã hiểu tại sao việc đạo tràng lại đắt khách như thế, tất cả là vì những tên võ giả ngoại lai cao ngạo kia bị đánh nên muốn quay về tìm lại mặt mũi.
Vương Minh Minh đã về rồi, mặc dù hắn có sức chơi cả đêm, nhưng lại không có vận may như Thang Nguyệt Lộ và Tiêu Thiên, mười nghìn nguyên tệ chơi một đêm, tay đã mỏi rã rời nhưng vẫn không hề trúng thưởng.
Không lâu sau lại có võ giả tới cửa, hôm qua những ai chưa mua công pháp Thần cấp thì đều đến mua hết, từ Tiên Thiên đến Trúc Cơ và mua thêm hai sợi linh khí Tiên Thiên.
Thanh Nguyệt thành, phủ thành chủ.
Trong hậu hoa viên, Vương Nguyên, Vân công tử, còn có một người đàn ông tuổi trung niên, ba người ngồi trước bàn đá uống trà trò chuyện.
"Cha, ta về rồi này.
Giọng Vương Minh Minh truyền đến.
"Nghịch tử, ngươi còn dám trở về, còn không mau quỳ xuống cho ta!" Vẻ mặt Vương Nguyên vốn đang tươi cười trong nháy mặt liền tối sầm lại, nghiêm nghị quát.
Vương Minh Minh ngẩn người, vốn không muốn quỳ nhưng nghĩ tới mình đã tiêu không ít tiền nên vội vàng quỳ xuống.
"Tên nghịch tử này, không an phận ở nhà, suốt ngày chạy ra bên ngoài, ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?
Vương Nguyên quát mắng.
"Kiếm tiền.
Vương Minh Minh trợn mắt, bĩu môi nói.
Vương Nguyên ngừng lại, kiếm tiền? Được thôi, lý do này rất tốt.
"Kiếm tiền? Nghe nói ngươi cướp được tiền của hai Tiên Thiên phải không?
Sắc mặt Vương Nguyên rất khó coi.
"Là bọn họ nhục mạ ta, nói muốn giết cả nhà chúng ta, còn muốn bắt hài nhi làm nô lệ, hài nhi nhất thời tức giận bèn đả thương bọn họ.
Tròng mắt Vương Minh Minh chuyển động, lớn tiếng gào khóc nói: "Cha, ngươi có biết ta bị bọn họ ức hiếp thê thảm cỡ nào hay không!."
Vân công tử: "..."
Chương 140. Đoạt Thần Ma đạo tràng
Vương Nguyên nghe vậy liền khó chịu, hắn nghiêm nghị quát hỏi: "Lời ngươi nói là thật sao? Nếu có câu nào nói dối, cha đánh gãy chân của ngươi."
"Thật mà, ngươi cũng biết tính ta mà, thỉnh thoảng hay chơi đùa, nhưng số lần ra tay với người khác thì chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Vương Minh Minh lau nước mắt: "Là bọn họ muốn giết cả nhà chúng ta, ta mới ra tay, hài nhi cũng không thể bất hiếu được."
Trong mắt Vương Nguyên hiện lên một chút tán thưởng, nhưng sắc mặt vẫn khó coi, quay đầu nhìn về phía Vân công tử: "Vân công tử, Lý Uẩn tiền bối, nếu như các ngươi muốn làm khó Vương Nguyên, Vương Nguyên xin nhận, nhưng hai vị kia muốn giết cả nhà ta, Vương Nguyên ta mặc dù thực lực có hạn, nhưng cũng không để mặc cho người ta chém giết."
Sắc mặt Vân công tử trầm xuống, Lý Uẩn ở một bên mặt như sương lạnh: "Thiếu thành chủ, ta hỏi lại ngươi, có đúng bọn họ nói như vậy không?"
"Đúng, không tin các ngươi có thể đi trong thành hỏi thử đi, để bọn họ đến đây đối chất với ta, Vương Minh Minh ta nếu có một câu nói dối, thiên lôi sẽ đánh chết ta.
Vương Minh Minh lập tức thề thốt.
"Vương thành chủ, chuyện này là chúng ta không đúng, đã khiến ngươi khó xử rồi, sau chuyện này, ta sẽ giáo huấn Lưu Khánh và Dư Hồng.
Lý Uẩn thần sắc u ám nói.
"Đa tạ Lý Uẩn tiền bối khoan dung độ lượng, nghịch tử, còn không nhận lỗi với Lý Uẩn tiền bối, trả lại đồ cho người ta.
Vương Nguyên cả giận nói.
Vương Minh Minh bĩu môi: "Hết rồi, cho tràng chủ hết rồi."
Vương Nguyên: "..."
Lý Uẩn nhìn Vương Minh Minh thật lâu, chợt bật cười: "Thành chủ nói đùa rồi, một đồ chơi nhỏ như vậy, coi như lễ gặp mặt phái Thanh Sơn chúng ta cho Thiếu thành chủ đi."
Vương Nguyên nhìn Lý Uẩn, mặc dù đối phương đang cười, nhưng hắn lại cảm thấy lạnh buốt, một cỗ sát khí vô hình.
Nếu như hắn không phải là thành chủ, còn giá trị lợi dụng với bọn họ, e là họ đã ra tay với hắn rồi.
"Đa tạ tiền bối ban tặng, ta để cho người ta đi Thanh Nguyệt hồ cầm chút ngư thú tới làm bữa trưa ăn.
Vương Nguyên ôm quyền, thi lễ một cái, đang muốn mang theo Vương Minh Minh rời đi.
"Thiếu thành chủ chờ một lát, sao không ngồi xuống nói chuyện chút đi?
Vân công tử lên tiếng nói.
Mặt Vương Minh Minh hơi biến sắc, cười khan một tiếng rồi ngồi xuống, mặc dù đang ở phủ thành chủ , nhưng hắn không phải là đồ ngốc, cha của hắn còn gọi một tiếng tiền bối, thì vị Lý Uẩn này, ít nhất cũng là võ giả Trúc Cơ!
"Thiếu thành chủ và Giang Thái Huyền là bạn tốt, nên có thể xin Thiếu thành chủ giới thiệu một chút về Thần Ma đạo tràng hay không?
Vân công tử cười hỏi.
"Thần Ma đạo tràng, Vân công tử hỏi ta xem như hỏi đúng người rồi.
Trên mặt Vương Minh Minh hiện lên chút đắc ý, nói: "Toàn bộ Thanh Nguyệt thành, chỉ có ta là hiểu rõ Thần Ma đạo tràng nhất."
Nhìn vẻ mặt mong đợi của hai người họ, Vương Minh Minh lại nói: "Thần Ma đạo tràng, Vân công tử... Khụ, nơi đó chỉ cần có đủ tiền là có thể mua được thương phẩm để nâng cao thực lực."
Vương Minh Minh vốn định nói Vân công tử cũng từng đi đến đó, nhưng nghĩ tới lời mỉa mai của mình lúc ấy, lập tức liền đổi lời nói.
"Hừ, đan dược và linh dược để nâng cao thực lực bên ngoài có rất nhiều, chỉ cần gia nhập giáo phái, có thực lực, tự nhiên sẽ có người đưa lên.
Lý Uẩn ngạo nghễ, khinh thường nói: "Loại đồ vật này, nếu ăn nhiều thì cảnh giới sẽ không ổn định, tiềm lực về sau sẽ không lớn, như vậy cũng không có tác dụng gì."
"Thương phẩm Thần Ma đạo tràng khác biệt so với đan dược bình thường.
Vương Minh Minh giải thích.
"Khác biệt? Có thể khác biệt cái gì chứ?
Lý Uẩn cười nhạo một tiếng: "Nếu có thời gian chi bằng cố gắng luyện võ, gia nhập tông môn, đến lúc đó, có tài nguyên nào là không có chứ? Chạy đi kiếm tiền như vậy, thật sự rất mất mặt võ giả!"
Mất mặt con khỉ nhà ngươi!
Luyện võ bà nội mày, luyện võ sao quan trọng bằng kiếm tiền chứ?
Vương Minh Minh thầm mắng Lý Uẩn ngu xuẩn, nhưng miệng lại không dám nói như vậy, hắn cười khan nói: "Lý tiền bối nói đúng lắm, tại hạ ghi sâu trong lòng."
Vân công tử liếc mắt nhìn Lý Uẩn, lại nhìn về phía Vương Minh Minh: "Nghe nói cường giả mạnh nhất đạo tràng có thể giết Đạo Quả vừa đột phá đúng không?"
"Đúng vậy, Thanh Nguyệt thành chủ đời trước luyện chế huyết đan, gây ra tai họa cho Thanh Nguyệt thành, chính cường giả đạo trường ra tay chém giết.
Vương Minh Minh nói, đây chính là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
"Vậy ngươi có biết, cường giả mạnh nhất đạo tràng hiện nay đang ở trình độ nào không?
Vân công tử hỏi lần nữa.
"Vẫn giống như trước kia.
Vương Minh Minh nghĩ nghĩ rồi nói.
Đáy mắt Vân công tử hiện lên vẻ vui mừng, khẽ cười nói: "Đa tạ thiếu thành chủ giải thích, hiện tại nếu thiếu thành chủ có việc thì xin cứ tự nhiên, chúng ta thế nào cũng được."
Vương Minh Minh biết, đây là đang muốn đuổi mình đi, trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn đứng dậy rời đi, hắn cũng không muốn ở lâu cùng hai người này.
"Người mạnh nhất chỉ có thể đối phó Đạo Quả vừa đột phá, vậy việc này thành rồi.
Vân công tử cười lạnh nói.
"Đến lúc đó giành được Vân Lệnh, chúng ta lại đoạt Thần Ma đạo tràng, lấy đi toàn bộ đồ vật trong đó.
Lý Uẩn nói.
"Ha ha, nữ nhân ngu xuẩn Dương Tử Lăng kia, còn tốn ba trăm nghìn nguyên tệ để mua đồ, nếu trực tiếp đoạt lấy thì không phải cái gì cũng là của ta hết sao?
Vân công tử hai mắt băng lãnh.
Chương 141. Hợp tác
"Tràng chủ, hôm qua có một nam một nữ đến đây phải không? Đi theo họ còn có một vị Vân công tử nữa."
Trong đạo tràng, Dương Tử Lăng đến từ rất sớm, thấy chưa có ai đến nên hỏi ngay.
Giang Thái Huyền gật đầu: "Ừm, tên nghèo họ Vân kia, nói gì mà sẽ không kém hơn ngươi, kết quả, một nghìn nguyên tinh cũng không bỏ ra nổi."
"Không bỏ ra nổi một nghìn nguyên tinh sao?
Dương Tử Lăng có chút suy tư, chợt nói: "Tràng chủ, đa tạ đã cho ta biết, ta đi đây."
"Sao vậy, không mua đồ gì sao?
Giang Thái Huyền có chút thất vọng.
"Qua hai ngày nữa ta lại đến, đến lúc đó sẽ lại mua sắm một chút.
Dương Tử Lăng nói, nói xong, trực tiếp rời đi.
Giang Thái Huyền lắc đầu, nhưng không nghĩ nhiều, bởi vì ngay sau đó lại có võ giả tới.
"Đột nhiên xuất hiện một đám võ giả xa lạ, thật đúng là may mắn mà.
Giang Thái Huyền phấn khởi nghênh đón võ giả vào.
Về phần đám võ giả này tới để làm gì, Giang Thái Huyền cũng không thèm để ý, chỉ cần đám người này đến mua đồ là được rồi.
"Tràng chủ, ta muốn một quyển Đạo Quả, một quyển Thần Thông."
Một âm thanh lạnh lùng truyền đến, Giang Thái Huyền hai mắt tỏa sáng, đây chẳng phải là vị võ giả Tiên Thiên xa lạ hôm qua đã đến sau khi Vân công tử ba người bọn họ rời đi hay sao.
"Một quyển Đạo Quả và một quyển Thần Thông, một nghìn một trăm nguyên tinh.
Giang Thái Huyền nói.
"Đây.
Vị võ giả này rất sảng khoái, trực tiếp lấy nguyên tinh ra.
"Còn muốn mua gì không?
Giang Thái Huyền nói.
"Bản vẽ luyện khí Thần Thông.
Võ giả Tiên Thiên nói lần nữa, lại lấy ra một nghìn hai trăm nguyên tinh: "Bốn sợi linh khí Tiên Thiên."
"Hở?
Giang Thái Huyền chợt khựng lại, người này và Dương Tử Lăng mua đồ rất giống nhau, chẳng lẽ, cũng là một đại nhân vật sao? Nhưng xem cách ăn mặc so với Vân công tử và Dương Tử Lăng thực sự có chút chênh lệch.
"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?
Võ giả Tiên Thiên nhíu mày.
"Không có gì, chỉ là hơi kinh ngạc về cách chi tiêu của các hạ.
Giang Thái Huyền khẽ cười một tiếng, lấy thương phẩm đưa cho hắn.
Nhận lấy đồ, võ giả Tiên Thiên liền quay người đi, lúc đi tới cửa bước chân đột nhiên dừng lại: "Nếu như Dương Tử Lăng hỏi, làm phiền tràng chủ chuyển lời, Mộc Kiếm Việt tới."
"Mộc Kiếm Việt sao? Quả nhiên là nhằm về phía Dương Tử Lăng.
Giang Thái Huyền nỉ non một tiếng, không ngờ rằng, mị lực của Dương Tử Lăng lớn thật, có thể dụ được nhiều người đến đây như vậy.
Mộc Kiếm Việt đã đi, mua được đồ rồi, hắn muốn bế quan nâng cao thực lực.
Tiếp theo đó, lại có không ít võ giả đến, hôm nay mua nhiều so với hôm qua.
Đồ hôm qua mua hơn phân nửa là để thử nghiệm, khi có trải nghiệm nhất định cho bản thân rồi, hôm nay hầu như là đã mang đủ nguyên tệ đi.
Giang Thái Huyền rất bận rộn, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến mấy ngày nữa là hắn có thể tích góp đủ nguyên tệ rồi.
"Tràng chủ, ta muốn hai sợi linh khí Tiên Thiên."
"Ta muốn hai viên Thần Ma đan."
"Người bên ngoài quả nhiên hào phóng, xem ra cách kiếm tiền này phải truyền đi ra ngoài mới được.
Giang Thái Huyền thầm nghĩ, Thanh Nguyệt thành quá nhỏ, nhìn mà xem, người bên ngoài tùy ý đến một hai người thôi cũng đã có thể chi ra nhiều tiền như vậy.
Nếu là chiếm được những thành trì lớn kia, không biết kiếm được bao nhiêu đây?
Giang Thái Huyền kiềm chế sự kích động trong lòng, bắt đầu lấy đồ cho đám người này.
Bận mãi đến tối mịt, Giang Thái Huyền tiễn tất cả võ giả rồi mới nằm tại đạo tràng nghỉ ngơi, nhìn tiểu kim khố của mình cộng thêm tích góp trước đó nữa sắp được mười nghìn nguyên tệ rồi!
"Tràng chủ, xảy ra việc lớn rồi.
Liễu Thanh Minh vội vã chạy tới.
"Liễu viện trưởng, ngươi không an phận ở nhà trẻ của mình, tìm tới ta làm gì? Chẳng lẽ đám cô nhi kia kiếm tiền cho ngươi rồi?
Giang Thái Huyền mừng rỡ.
"Không phải, tràng chủ, không phải chúng ta chung vốn khai phá một mạch khoáng sao?
Liễu Thanh Minh vẻ mặt đau khổ nói.
"Sao vậy, khoáng mạch xảy ra vấn đề gì à?
Giang Thái Huyền hỏi.
"Gần đây không biết tại sao, yêu thú trong Sơn Mạch lại xông ra ngoài, khiến cho khoáng thạch của chúng ta không chuyển ra được.
Liễu Thanh Minh thở dài.
"Ầy, đơn giản, Lý Quảng và Gia Cát Thần Hầu, ngươi muốn thuê ai nào?
Giang Thái Huyền nói.
"Ta muốn thuê Lý Quảng.
Liễu Thanh Minh lấy ra một túi tiền: "Đây là chúng ta góp được năm ngàn nguyên tệ, hi vọng Lý Quảng tiền bối có thể ra tay, lần này yêu thú có hơi nhiều, hi vọng tràng chủ có thể chấp nhận giá tiền này."
"Hơi nhiều?
Giang Thái Huyền nhíu mày.
"Đúng vậy, ít nhất là mười con yêu thú Trúc Cơ trở lên, có khi còn nhiều hơn.
Liễu Thanh Minh thở dài.
"Ngươi không phái người đi thăm dò sao, nguyên nhân sự việc thì sao?
Giang Thái Huyền nghi hoặc.
"Thành chủ nói rồi, chuyện này không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay được, bảo ta đón người trong khoáng mạch ra, chờ khoảng thời gian này qua đi mới khai phá tiếp.
Liễu Thanh Minh bất đắc dĩ nói.
"Lý Quảng, năm nghìn nguyên tệ, đưa những người kia ra, nhiệm vụ này ngươi có tiếp nhận không?
Giang Thái Huyền gọi Lý Quảng.
Nhiệm vụ thanh lý Thanh Nguyệt hồ hắn đã làm xong rồi, nếu muốn thanh lý thì phải thuê mới lần nữa.
Lý Quảng chớp mắt hiện ở trước cửa: "Có thể."
Hai người họ rời đi, Giang Thái Huyền nằm võng nghỉ ngơi.
Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, bốn tên võ giả trung niên cùng nhau đến, Giang Thái Huyền khẽ nhíu mày, trong bốn người này, có ba người là võ giả Trúc Cơ, còn một người quá thâm hậu nhìn không ra tu vi.
Võ giả Trúc Cơ rất ít khi đến đây, mà hắn lại nhìn không ra tu vi, vậy người này ít nhất phải là Trúc Cơ đỉnh phong, thậm chí, có thể là võ giả Đạo Quả!
"Bốn vị muốn mua gì?
Mặc kệ đối phương là tu vi gì, chỉ cần tới thì đều là khách hàng.
"Hai viên Thần Ma đan, hai viên Thần Huyết đan, võ học Thần Thông, mười sợi linh khí Tiên Thiên.
Vị võ giả có tu vi cao thâm nhất kia nói.
Giang Thái Huyền gật gật đầu: "Tổng cộng một trăm chín mươi nghìn nguyên tệ."
Vị võ giả này trực tiếp trả tiền, ăn một viên Thần Ma đan, một sợi Tiên Thiên linh khí vào.
Uy lực vượt qua Trúc Cơ hiện ra, nhanh chóng luyện hóa Thần Ma đan và linh khí Tiên Thiên, hai mắt hắn sáng rực, mặt đầy kinh ngạc: "Tốt, tốt, quả nhiên là đồ tốt."
Phẩy tay một cái, ba vị võ giả Trúc Cơ trong nháy mắt cản ở trước cửa, phong tỏa đường ra.
"Ngươi vậy là có ý gì?
Giang Thái Huyền sắc mặt trầm xuống, thần sắc lạnh lẽo.
"Tràng chủ Thần Ma đạo tràng Giang Thái Huyền, làm quen một chút, ta là phân hội trưởng lão Công Hội Dong Binh Vân Thủy thành, nay đến là vì muốn đàm phán chuyện hợp tác với tràng chủ.
Võ giả trung niên lãnh đạm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận