Tam Thanh Nghe Lén Ta Tiếng Lòng, Hồng Hoang Nội Dung Truyện Băng Xong

Tam Thanh Nghe Lén Ta Tiếng Lòng, Hồng Hoang Nội Dung Truyện Băng Xong - Chương 259: Không, là ngươi Hà Đồ Lạc Thư (length: 7789)

Thiên Đế Đế Tuấn cũng không cho rằng Chu Thanh Thanh thiên vị Nhân tộc, nếu không, nàng đã chẳng ra tay cứu mười người con trai của hắn vào lúc Tây Phương nhị thánh tính kế Vu tộc và Yêu tộc, cuối cùng còn để bọn họ cai quản Thiên Can.
Hiện tại Phục Hy có thể khiến Chu Thanh Thanh hiển hóa bản thể đến trợ trận, việc lật ngược tình thế như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Thế nhưng dù là như vậy.
Thiên Đế Đế Tuấn vẫn có chút tức giận.
Mỗi lần nhìn thấy Chu Thanh Thanh.
Hắn đều có cảm giác như mất của thay người vậy.
Bây giờ thì tốt rồi.
Không chỉ trận đấu pháp mà hắn vốn cho rằng nắm chắc phần thắng trong tay đã thua mất, mà bây giờ còn sắp phải góp cả linh bảo tâm huyết của mình vào.
Cũng may.
Hắn cũng không phải loại tồn tại nói lời không giữ lời.
Hắn là Thiên Đế, đã hứa hẹn từ trước, thì lúc này tự nhiên cũng phải thực hiện lời hứa.
Cố nén những suy nghĩ quay cuồng.
Thiên Đế Đế Tuấn ánh mắt kiên định, xóa sạch toàn bộ dấu ấn nguyên thần của mình trên Hà Đồ Lạc Thư, vô cùng luyến tiếc mà đưa nó ra.
"Được làm vua thua làm giặc, có chơi có chịu."
"Phục Hy, Hà Đồ Lạc Thư từ bây giờ là của ngươi."
Phục Hy chậm rãi nhận lấy món Cực phẩm Tiên thiên Linh Bảo này, trong lòng vẫn còn có chút hoảng hốt.
Hạnh phúc này đến quá nhanh như một cơn gió lốc.
【 Hắc hắc, Đế Tuấn, đừng nhìn nữa, đằng nào thì trong quỹ đạo ban đầu, cái Hà Đồ Lạc Thư này cũng đâu phải của ngươi. 】 【 Mất nó sớm một chút, khả năng tính toán của ngươi giảm đi một ít, chưa hẳn đã không phải chuyện tốt. 】 【 Tất nhiên, ta cũng hiểu ngươi, đến linh bảo tâm huyết cũng phải đền vào, có chút u oán cũng là rất bình thường, cứ để Phục Hy tới nhận lấy phần u oán này của ngươi đi! 】 Chu Thanh Thanh thò đầu ra, nhìn vẻ mặt phức tạp của Thiên Đế Đế Tuấn, trong lòng vui như mở cờ.
Thái Thanh Lão Tử không buồn tìm hiểu xem đồ đệ của mình đang cười vì điểm gì.
Bất quá có một điểm đồ đệ của mình quả thực không nói sai.
Mất đi Hà Đồ Lạc Thư đối với năng lực tính toán của Thiên Đế Đế Tuấn quả thật là một sự suy yếu to lớn.
Phải biết rằng.
Việc thôi diễn thiên cơ, mỗi một biến số đều sẽ phân hóa ra vô số khả năng, với một Cực phẩm Tiên thiên Linh Bảo như Hà Đồ Lạc Thư, nó có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Chỉ là biểu cảm có chút hả hê cuối cùng này của Thanh Thanh có hơi không che giấu được.
Khóe miệng trên mặt kia sắp nhếch đến mang tai rồi.
Để tránh bị chỉ ra ngay tại chỗ.
Thái Thanh Lão Tử vận dụng vĩ lực Thánh Nhân, che đậy đi những ánh mắt khác, để tránh bị mọi người phát hiện.
Nhưng mà.
Rất nhanh.
Thái Thanh Lão Tử liền biết mình làm chuyện này là vô cùng dư thừa.
Bởi vì ngay lúc này.
Phục Hy vừa nhận lấy Hà Đồ Lạc Thư đã lập tức xoay người lại, hướng mặt về phía Thanh Thanh, khẽ đẩy về phía trước.
"Thanh Thanh, nhờ có ngươi tương trợ, ta mới có thể chiến thắng, Hà Đồ Lạc Thư này là của ngươi!"
"... ."
Đông Hoàng Thái Nhất nhìn cảnh tượng trước mắt này, có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Cảnh tượng trước mắt này giống hệt như lúc hắn ở Tu Di sơn bắt nạt Tây Phương nhị thánh, đoạt đồ vật về đưa cho Chu Thanh Thanh vậy.
Chỉ là Tây Phương nhị thánh vốn là người bị hại lúc này đã đổi thành huynh trưởng của mình, Thiên Đế Đế Tuấn.
Đông Hoàng Thái Nhất trong nháy mắt liền cảm nhận được cái cảm giác tự mình đoạt lấy thành quả thắng lợi trước mặt người khác là như thế nào.
Khi đó hắn thấy thật sảng khoái.
Bây giờ Phục Hy cũng thấy sảng khoái.
Khi đó Tây Phương nhị thánh là thằng hề.
Lúc này Yêu tộc nhị hoàng cũng là thằng hề.
Chỉ là tại sao kẻ được lợi lúc nào cũng là Chu Thanh Thanh vậy?
【 Ngọa Tào! 】 【 Hà Đồ Lạc Thư của ta cái quái gì chứ, sao lại đẩy sang cho ta thế này? 】 Chu Thanh Thanh vạn lần không ngờ tới Phục Hy lại vào lúc này đưa Hà Đồ Lạc Thư cho nàng.
Nếu nhận lấy, chẳng phải là dời đi thù hận sao, Đế Tuấn sẽ chuyển hết nỗi u oán ngập lòng kia sang cho nàng, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn rồi.
"Tiên thiên Thánh Đức chi khí đã bị ta nắm giữ, Hà Đồ Lạc Thư đối với ta mà nói đã vô dụng."
"Lần này chiếm được lợi là nhờ mượn lực lượng của Thanh Thanh ngươi, Hà Đồ Lạc Thư này nên thuộc về ngươi."
Phục Hy ánh mắt lấp lánh, tràn đầy thành tâm thật ý.
Thái Thanh Lão Tử không xen vào.
Nếu ở trạng thái bình thường, Phục Hy chắc sẽ không làm ra chuyện không não giống như Đông Hoàng Thái Nhất như vậy, nhưng Phục Hy trước mắt vừa nhờ sự giúp đỡ của Thanh Thanh mà chiến thắng Thiên Đế Đế Tuấn, đầu óc nóng lên, không suy nghĩ chu toàn đại cục cũng rất bình thường.
Tâm trí Thiên Đế Đế Tuấn lại lần nữa bị đả kích mạnh.
Hà Đồ Lạc Thư mà mình nhịn đau cắt thịt đưa ra lại bị Phục Hy qua tay liền đưa cho Chu Thanh Thanh.
Hơn nữa đối phương còn khoe khoang nói linh bảo này đối với hắn vô dụng, vô dụng thì ngươi trả lại đây đi chứ.
"Chép miệng."
Thái Thanh Lão Tử nheo mắt.
Đồ đệ Thanh Thanh của hắn giờ lại không muốn, thậm chí còn biểu lộ ra ngoài bằng cách tặc lưỡi, đây không phải là hiện tượng tốt.
Chẳng lẽ cuối cùng Thanh Thanh cũng muốn phóng thích mặt hắc ám trong lòng ra rồi sao?
Ngay lúc Thái Thanh Lão Tử đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên liền thấy Thanh Thanh cười tủm tỉm nhận lấy Hà Đồ Lạc Thư, "Phục Hy, ngươi không cần cái này thì thật đúng lúc, Tam sư tôn của ta mới thu một đệ tử là Quy Linh, nàng đặc biệt thích hợp với linh bảo này, ngươi cũng từng gặp qua rồi, ta sẽ mang về cho nàng."
"Nàng cũng rất tò mò về Cửu Cung Bát Quái, vừa hay có thể dùng linh bảo này."
【 A, muốn hố ta à, không có cửa đâu. 】 【 Quy Linh sư muội có mai rùa, rất hợp với Cửu Cung Bát Quái, ta nhớ Hà Đồ Lạc Thư xuất hiện từ mai rùa, Phục Hy không muốn, vừa hay cho sư muội. 】 【 Tứ Cực trụ sư muội cũng đã luyện thành pháp bảo khác rồi, bây giờ vừa vặn để nàng có thêm món này. 】 【 Sư muội bối phận nhỏ hơn, Thiên Đế Đế Tuấn hẳn là cũng ngại mà không u oán nữa đâu nhỉ, ha ha ha! 】 "..."
Thái Thanh Lão Tử thần sắc bình tĩnh.
Thanh Thanh chiêu di hoa tiếp mộc này cũng dùng rất đẹp, hắn đưa mắt nhìn sang Thiên Đế Đế Tuấn, quả nhiên phát hiện cặp lông mày vốn nhíu chặt của Đế Tuấn đã giãn ra.
Nếu Hà Đồ Lạc Thư thật sự ở trong tay Phục Hy hoặc Thanh Thanh, nói không chừng Thiên Đế Đế Tuấn cả ngày nhìn thấy sẽ rất phiền lòng, bây giờ được đưa cho một đệ tử khác, cũng coi như là mắt không thấy tâm không phiền.
Nghe Chu Thanh Thanh nói muốn đem Hà Đồ Lạc Thư cho sư muội của mình, tâm tình Thiên Đế Đế Tuấn cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh, hắn thực sự không dám tưởng tượng ra cảnh tượng người nào đó cầm Hà Đồ Lạc Thư của mình mà lượn lờ trước mặt.
Luôn cảm thấy đạo tâm mình có khả năng không ổn định mà muốn động thủ.
Bây giờ Chu Thanh Thanh quyết định đem Hà Đồ Lạc Thư giao cho đệ tử nhất mạch của Thông Thiên giáo chủ, cũng không tệ.
Cửu Cung Bát Quái và Hà Đồ Lạc Thư cũng có mức độ phù hợp nhất định.
Hắn vừa mới cũng thôi diễn một phen, đưa ra kết luận "Hà Đồ Lạc Thư, mai rùa Long Mã", như vậy Quy Linh hẳn là có duyên với Hà Đồ Lạc Thư.
Như vậy cũng không tính là làm ô danh linh bảo tâm huyết của hắn.
Trong khóe mắt nhìn thấy Chu Thanh Thanh cẩn thận cất Hà Đồ Lạc Thư đi, Thiên Đế Đế Tuấn lúc này mới hoàn toàn nghiêm nghị trở lại.
"Trận đấu pháp lần này đúng thật là ta thua, ta sẽ cho Nhân tộc và Yêu tộc cơ hội có một trận chiến công bằng, đến lúc đó nếu Nhân tộc vẫn không địch lại, vậy thì không phải chuyện của ta."
Phục Hy vung tay áo, đứng thẳng nghiêm trang, thần sắc trang nghiêm, "Đương nhiên là vậy."
【 Tung hoa, tung hoa, đáng để chúc mừng nào! 】 Nghe hai người đạt thành thỏa thuận, trong lòng Chu Thanh Thanh vui vẻ, chuyến đi Thiên đình lần này, xem như hoàn mỹ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận