Tám Giờ Công Tác Chế Triều Đình Ưng Khuyển
Chương 54: Lam Nhạc Xuyên
Chương 54: Lam Nhạc Xuyên
"Ngươi nói... tên Cẩm Y vệ Thiên hộ kia, gọi Lý Miểu?"
"Hiện tại, hắn ngay ở đây, ngay tại Thái Sơn của ngươi?"
Trong tĩnh thất, một nam tử trung niên hỏi.
"Vâng, đã ở đây ngây người nhiều ngày rồi." Tả Lê Sam đáp.
"Ta đêm đó đã giao thủ với hắn một trận, thảm bại."
"Người này võ công đã thoát khỏi phàm tục, nếu không nhờ cổ trùng và thần công của quý giáo, ta chỉ sợ không có cả sức hoàn thủ."
Tả Lê Sam vẻ ngoài đã khôi phục bình thường, vành tai bị Lý Miểu kéo, tay trái bị vặn gãy cũng đã lành. Chỉ là lúc này khuôn mặt hắn dữ tợn, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối, hai mắt vằn vện tơ máu, trông giống như một con chó dại.
Mấy ngày qua, hắn lén lút hại mấy đệ tử phái Thái Sơn, hút chân khí huyết nhục để bổ sung cho thân thể.
Ăn thịt người, tà công tinh tiến, thêm việc tâm cảnh bị tổn thương sau khi bị Lý Miểu đánh bại. Ba yếu tố này tác động khiến Tả Lê Sam càng thêm điên cuồng.
Hắn hiện tại, chỉ nhìn vẻ bề ngoài cũng có thể phát hiện sự bất ổn, cho nên mấy ngày nay không dám lộ diện trước mặt người ngoài, chỉ có thể mặc cho Liễu Bạch Vân khuấy đảo phái Thái Sơn lên xuống gà bay chó sủa.
Cứ tiếp tục như vậy, Ngũ Nhạc minh hội có lẽ sẽ thất bại.
Không có Ngũ Nhạc minh hội, sẽ không có quân bài giao dịch với Minh Giáo, không chiếm được cổ trùng còn lại. Không có cổ trùng, sẽ không đánh lại Lý Miểu, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử kỳ từng ngày tới gần.
Tả Lê Sam đường cùng, chỉ có thể sớm cầu viện Minh Giáo, yêu cầu Minh Giáo phái cao thủ đến giúp đỡ, đồng thời mang theo cổ trùng còn lại.
Nam nhân trung niên này, chính là người của Minh Giáo mang theo cổ trùng đến.
Minh Giáo tả sứ, Lam Nhạc Xuyên.
Hắn hơn năm mươi tuổi, dung mạo bình thường, chỉ có khuôn mặt như đao tước búa bổ, sắc bén khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
"Bất quá, hôm đó, ta thật sự đã làm hắn bị thương!" Tả Lê Sam cười hắc hắc nói.
"Chỉ vì ta chuyển tu công pháp quá nhanh, cổ trùng lại không đủ để tế luyện toàn thân, kiếm pháp không thể dung hòa với dị chủng chân khí, cho nên mới bại bởi hắn."
"Có cổ trùng, có cổ trùng..." Tả Lê Sam âu yếm vuốt ve ngực mình: "Ta sẽ không thua hắn nữa..."
"Chỉ cần giết hắn, ta vẫn là - thiên hạ đệ nhất!"
Lam Nhạc Xuyên nhíu mày nhìn Tả Lê Sam, âm thầm lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Rốt cuộc vẫn là... không có tác dụng lớn."
"Bất quá, nửa cái tuyệt đỉnh trở lên tên điên, cũng miễn cưỡng có thể dùng."
Minh Giáo chưa từng đem bảo áp vào Tả Lê Sam, đặt cược vào người của phái Thái Sơn.
Một kẻ điên, không có giá trị hợp tác.
Tả Lê Sam không nhận ra tâm tư của Lam Nhạc Xuyên.
Hắn vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng khi rốt cục có được cổ trùng còn lại, bù đắp được những sơ hở trên thân thể, trở thành cao thủ tuyệt đỉnh thực sự.
"Đêm nay, đêm nay."
"Lam tả sứ, đêm nay ta đi giết tên Cẩm Y vệ Thiên hộ kia."
"Sau đó, Ngũ Nhạc kiếm phái giao cho các ngươi. Các ngươi còn cổ trùng nào, tất cả đổi cho ta."
Tả Lê Sam vuốt ve chuôi kiếm, hướng Lam Nhạc Xuyên nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn mang theo dịch nhờn.
"Tốt, Tả chưởng môn. Cứ theo lời ngươi nói." Lam Nhạc Xuyên cười nói.
"Ngươi đi giết hắn, trước khi Ngũ Nhạc minh hội diễn ra, triều đình không kịp phái đại quân đến, hơn trăm Cẩm Y vệ còn lại tự có Minh Giáo ta giải quyết. Sau Ngũ Nhạc minh hội... Với võ công của Tả chưởng môn, thiên hạ lớn như vậy, tha hồ mà đi."
"Về phần dấu vết của Ngũ Nhạc kiếm phái này, tự có Minh Giáo ta xử lý. Tuyệt đối không để Tả chưởng môn phiền lòng."
"Tốt!" Tả Lê Sam phát ra một tiếng thét the thé.
"Chỉ chờ tối nay, chỉ chờ tối nay... Cái đầu Cẩm Y vệ Thiên hộ kia, sẽ là món quà ra mắt ta dành cho Lam tả sứ..."
"Sao thời gian trôi qua chậm vậy, ta muốn đi giết hắn ngay bây giờ..."
"Hay là, ta đi ngay bây giờ đi? Phía sau núi không người, giết hết rồi ném vào rừng sâu, hoặc là... Ta ăn luôn... Cổ trùng mới cũng cần huyết thực, vừa vặn, vừa vặn."
"Hắc hắc hắc..."
Lam Nhạc Xuyên nhíu mày, đang muốn mở miệng khuyên can.
"Tả chưởng môn, ngươi -"
Oanh! ! !
Tường ngoài tĩnh thất ầm ầm sụp đổ, mảnh gỗ vụn văng tung tóe, cùng với vô số đá vụn bắn về phía hai người.
Lam Nhạc Xuyên hướng về phía trước người đánh ra một chưởng, chân khí hùng hồn ngưng tụ thành thủ ấn vô hình, chặn lại đá vụn bắn tới.
Tả Lê Sam lại không trốn tránh, mặc cho đá vụn nện vào người, không để lại một vết tích nào.
"Không cần đợi đến tối, Tả chưởng môn, hai ta nghĩ là nên đi cùng ngươi luôn."
Trong màn bụi mù bốc lên, Lý Miểu chậm rãi bước tới.
Hắn giơ tay lên, ném đệ tử phái Thái Sơn mà hắn bắt được dọc đường xuống đất.
Đệ tử kia cố gắng ngẩng đầu, định nói với Tả Lê Sam rằng mình đã tiết lộ vị trí của hắn, nhưng đột nhiên trông thấy vẻ ngoài tà dị của hắn lúc này, nhất thời ngây người, không thể mở miệng.
Lý Miểu thấy Lam Nhạc Xuyên, nhíu mày: "Lam tả sứ, lại là ngươi?"
Lam Nhạc Xuyên cũng nhìn về phía Lý Miểu, nghiến răng nói: "Lý. Miểu."
"Ngươi chịu rời kinh rồi à."
Năm đó Lý Miểu có thể nói là một tay phá hủy những cố gắng của Minh Giáo, giết sạch cao thủ nhị lưu trong phái, khiến phái này mười lăm năm mới dần dần hồi phục.
Với thù hận lớn như vậy, Lam Nhạc Xuyên tự nhiên ôm sát tâm với Lý Miểu. Mười lăm năm nay, Lam Nhạc Xuyên từng vào kinh một lần, hai người đã gặp mặt.
Kẻ thù gặp nhau, vô cùng đỏ mắt.
Lúc này cả hai đều quyết tâm giết đối phương, không còn lời gì để nói. Ân cừu trên giang hồ, cuối cùng phải dùng máu để rửa.
Lý Miểu xông lên phía trước, thân hình chớp động, trong nháy mắt đã áp sát Tả Lê Sam.
Hắn giơ tay lên, chưởng mang theo màu xanh đen, đánh thẳng vào ngực Tả Lê Sam.
"Hay lắm!"
Tả Lê Sam hú lên quái dị, rút kiếm đâm thẳng vào ngực Lý Miểu.
Hắn tự cho là đã tìm ra cách đối phó với Lý Miểu: Chiêu thức của ta không bằng ngươi tinh thâm, nhưng thân xác của ta lại rắn chắc hơn ngươi!
Lúc này Tả Lê Sam đã bổ sung cổ trùng, thân thể càng thêm cứng cỏi hơn hôm trước.
Ngươi đánh ta một chưởng, ta đâm ngươi một kiếm! Bên cạnh còn có Lam Nhạc Xuyên yểm trợ, xem ai chết trước!
Lam Nhạc Xuyên lúc này cũng không nhàn rỗi, đồng thời hướng Lý Miểu chỉ tay vào hư không, một đạo chân khí sắc bén bắn ra, thẳng hướng phía Lý Miểu mà tới.
Lý Miểu lại cười một tiếng, tay trái phát ra màu xanh đen, một quyền đánh tan đạo chân khí sắc bén do Lam Nhạc Xuyên phóng tới.
Còn tay phải vẫn hướng ngực Tả Lê Sam mà đánh!
Bành! ! !
Đinh ——
Hai âm thanh va chạm cùng một chỗ, ầm vang bộc phát, khiến tai của đệ tử phái Thái Sơn bị bắt đến chảy cả máu.
Lảo đảo lùi lại, Tả Lê Sam vất vả lắm mới ổn định được tư thế, thì thất khiếu đã chảy máu.
Một dấu chưởng sâu một tấc trên ngực hắn vô cùng rõ ràng! Nếu là người bình thường, đã mất mạng tại chỗ!
Còn Lam Nhạc Xuyên cũng nhìn về phía quyền phong của Lý Miểu, phía trên chỉ rách một chút da thịt, vết thương nhẹ cũng không tính.
Hơn nữa vết thương đó còn bốc ra từng tia khói mỏng, đang khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được!
"Ngươi! Ngươi đêm đó căn bản không có dùng hết sức!"
Tả Lê Sam trợn tròn mắt, điên cuồng hét lớn về phía Lý Miểu.
Lam Nhạc Xuyên cũng nhìn Lý Miểu: "Với căn cốt của ngươi... Vậy mà lại đi con đường này?"
"Ngươi ở Thuận Thiên Phủ lâu đến hồ đồ rồi sao?"
"Ngươi nói... tên Cẩm Y vệ Thiên hộ kia, gọi Lý Miểu?"
"Hiện tại, hắn ngay ở đây, ngay tại Thái Sơn của ngươi?"
Trong tĩnh thất, một nam tử trung niên hỏi.
"Vâng, đã ở đây ngây người nhiều ngày rồi." Tả Lê Sam đáp.
"Ta đêm đó đã giao thủ với hắn một trận, thảm bại."
"Người này võ công đã thoát khỏi phàm tục, nếu không nhờ cổ trùng và thần công của quý giáo, ta chỉ sợ không có cả sức hoàn thủ."
Tả Lê Sam vẻ ngoài đã khôi phục bình thường, vành tai bị Lý Miểu kéo, tay trái bị vặn gãy cũng đã lành. Chỉ là lúc này khuôn mặt hắn dữ tợn, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối, hai mắt vằn vện tơ máu, trông giống như một con chó dại.
Mấy ngày qua, hắn lén lút hại mấy đệ tử phái Thái Sơn, hút chân khí huyết nhục để bổ sung cho thân thể.
Ăn thịt người, tà công tinh tiến, thêm việc tâm cảnh bị tổn thương sau khi bị Lý Miểu đánh bại. Ba yếu tố này tác động khiến Tả Lê Sam càng thêm điên cuồng.
Hắn hiện tại, chỉ nhìn vẻ bề ngoài cũng có thể phát hiện sự bất ổn, cho nên mấy ngày nay không dám lộ diện trước mặt người ngoài, chỉ có thể mặc cho Liễu Bạch Vân khuấy đảo phái Thái Sơn lên xuống gà bay chó sủa.
Cứ tiếp tục như vậy, Ngũ Nhạc minh hội có lẽ sẽ thất bại.
Không có Ngũ Nhạc minh hội, sẽ không có quân bài giao dịch với Minh Giáo, không chiếm được cổ trùng còn lại. Không có cổ trùng, sẽ không đánh lại Lý Miểu, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử kỳ từng ngày tới gần.
Tả Lê Sam đường cùng, chỉ có thể sớm cầu viện Minh Giáo, yêu cầu Minh Giáo phái cao thủ đến giúp đỡ, đồng thời mang theo cổ trùng còn lại.
Nam nhân trung niên này, chính là người của Minh Giáo mang theo cổ trùng đến.
Minh Giáo tả sứ, Lam Nhạc Xuyên.
Hắn hơn năm mươi tuổi, dung mạo bình thường, chỉ có khuôn mặt như đao tước búa bổ, sắc bén khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
"Bất quá, hôm đó, ta thật sự đã làm hắn bị thương!" Tả Lê Sam cười hắc hắc nói.
"Chỉ vì ta chuyển tu công pháp quá nhanh, cổ trùng lại không đủ để tế luyện toàn thân, kiếm pháp không thể dung hòa với dị chủng chân khí, cho nên mới bại bởi hắn."
"Có cổ trùng, có cổ trùng..." Tả Lê Sam âu yếm vuốt ve ngực mình: "Ta sẽ không thua hắn nữa..."
"Chỉ cần giết hắn, ta vẫn là - thiên hạ đệ nhất!"
Lam Nhạc Xuyên nhíu mày nhìn Tả Lê Sam, âm thầm lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Rốt cuộc vẫn là... không có tác dụng lớn."
"Bất quá, nửa cái tuyệt đỉnh trở lên tên điên, cũng miễn cưỡng có thể dùng."
Minh Giáo chưa từng đem bảo áp vào Tả Lê Sam, đặt cược vào người của phái Thái Sơn.
Một kẻ điên, không có giá trị hợp tác.
Tả Lê Sam không nhận ra tâm tư của Lam Nhạc Xuyên.
Hắn vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng khi rốt cục có được cổ trùng còn lại, bù đắp được những sơ hở trên thân thể, trở thành cao thủ tuyệt đỉnh thực sự.
"Đêm nay, đêm nay."
"Lam tả sứ, đêm nay ta đi giết tên Cẩm Y vệ Thiên hộ kia."
"Sau đó, Ngũ Nhạc kiếm phái giao cho các ngươi. Các ngươi còn cổ trùng nào, tất cả đổi cho ta."
Tả Lê Sam vuốt ve chuôi kiếm, hướng Lam Nhạc Xuyên nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn mang theo dịch nhờn.
"Tốt, Tả chưởng môn. Cứ theo lời ngươi nói." Lam Nhạc Xuyên cười nói.
"Ngươi đi giết hắn, trước khi Ngũ Nhạc minh hội diễn ra, triều đình không kịp phái đại quân đến, hơn trăm Cẩm Y vệ còn lại tự có Minh Giáo ta giải quyết. Sau Ngũ Nhạc minh hội... Với võ công của Tả chưởng môn, thiên hạ lớn như vậy, tha hồ mà đi."
"Về phần dấu vết của Ngũ Nhạc kiếm phái này, tự có Minh Giáo ta xử lý. Tuyệt đối không để Tả chưởng môn phiền lòng."
"Tốt!" Tả Lê Sam phát ra một tiếng thét the thé.
"Chỉ chờ tối nay, chỉ chờ tối nay... Cái đầu Cẩm Y vệ Thiên hộ kia, sẽ là món quà ra mắt ta dành cho Lam tả sứ..."
"Sao thời gian trôi qua chậm vậy, ta muốn đi giết hắn ngay bây giờ..."
"Hay là, ta đi ngay bây giờ đi? Phía sau núi không người, giết hết rồi ném vào rừng sâu, hoặc là... Ta ăn luôn... Cổ trùng mới cũng cần huyết thực, vừa vặn, vừa vặn."
"Hắc hắc hắc..."
Lam Nhạc Xuyên nhíu mày, đang muốn mở miệng khuyên can.
"Tả chưởng môn, ngươi -"
Oanh! ! !
Tường ngoài tĩnh thất ầm ầm sụp đổ, mảnh gỗ vụn văng tung tóe, cùng với vô số đá vụn bắn về phía hai người.
Lam Nhạc Xuyên hướng về phía trước người đánh ra một chưởng, chân khí hùng hồn ngưng tụ thành thủ ấn vô hình, chặn lại đá vụn bắn tới.
Tả Lê Sam lại không trốn tránh, mặc cho đá vụn nện vào người, không để lại một vết tích nào.
"Không cần đợi đến tối, Tả chưởng môn, hai ta nghĩ là nên đi cùng ngươi luôn."
Trong màn bụi mù bốc lên, Lý Miểu chậm rãi bước tới.
Hắn giơ tay lên, ném đệ tử phái Thái Sơn mà hắn bắt được dọc đường xuống đất.
Đệ tử kia cố gắng ngẩng đầu, định nói với Tả Lê Sam rằng mình đã tiết lộ vị trí của hắn, nhưng đột nhiên trông thấy vẻ ngoài tà dị của hắn lúc này, nhất thời ngây người, không thể mở miệng.
Lý Miểu thấy Lam Nhạc Xuyên, nhíu mày: "Lam tả sứ, lại là ngươi?"
Lam Nhạc Xuyên cũng nhìn về phía Lý Miểu, nghiến răng nói: "Lý. Miểu."
"Ngươi chịu rời kinh rồi à."
Năm đó Lý Miểu có thể nói là một tay phá hủy những cố gắng của Minh Giáo, giết sạch cao thủ nhị lưu trong phái, khiến phái này mười lăm năm mới dần dần hồi phục.
Với thù hận lớn như vậy, Lam Nhạc Xuyên tự nhiên ôm sát tâm với Lý Miểu. Mười lăm năm nay, Lam Nhạc Xuyên từng vào kinh một lần, hai người đã gặp mặt.
Kẻ thù gặp nhau, vô cùng đỏ mắt.
Lúc này cả hai đều quyết tâm giết đối phương, không còn lời gì để nói. Ân cừu trên giang hồ, cuối cùng phải dùng máu để rửa.
Lý Miểu xông lên phía trước, thân hình chớp động, trong nháy mắt đã áp sát Tả Lê Sam.
Hắn giơ tay lên, chưởng mang theo màu xanh đen, đánh thẳng vào ngực Tả Lê Sam.
"Hay lắm!"
Tả Lê Sam hú lên quái dị, rút kiếm đâm thẳng vào ngực Lý Miểu.
Hắn tự cho là đã tìm ra cách đối phó với Lý Miểu: Chiêu thức của ta không bằng ngươi tinh thâm, nhưng thân xác của ta lại rắn chắc hơn ngươi!
Lúc này Tả Lê Sam đã bổ sung cổ trùng, thân thể càng thêm cứng cỏi hơn hôm trước.
Ngươi đánh ta một chưởng, ta đâm ngươi một kiếm! Bên cạnh còn có Lam Nhạc Xuyên yểm trợ, xem ai chết trước!
Lam Nhạc Xuyên lúc này cũng không nhàn rỗi, đồng thời hướng Lý Miểu chỉ tay vào hư không, một đạo chân khí sắc bén bắn ra, thẳng hướng phía Lý Miểu mà tới.
Lý Miểu lại cười một tiếng, tay trái phát ra màu xanh đen, một quyền đánh tan đạo chân khí sắc bén do Lam Nhạc Xuyên phóng tới.
Còn tay phải vẫn hướng ngực Tả Lê Sam mà đánh!
Bành! ! !
Đinh ——
Hai âm thanh va chạm cùng một chỗ, ầm vang bộc phát, khiến tai của đệ tử phái Thái Sơn bị bắt đến chảy cả máu.
Lảo đảo lùi lại, Tả Lê Sam vất vả lắm mới ổn định được tư thế, thì thất khiếu đã chảy máu.
Một dấu chưởng sâu một tấc trên ngực hắn vô cùng rõ ràng! Nếu là người bình thường, đã mất mạng tại chỗ!
Còn Lam Nhạc Xuyên cũng nhìn về phía quyền phong của Lý Miểu, phía trên chỉ rách một chút da thịt, vết thương nhẹ cũng không tính.
Hơn nữa vết thương đó còn bốc ra từng tia khói mỏng, đang khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được!
"Ngươi! Ngươi đêm đó căn bản không có dùng hết sức!"
Tả Lê Sam trợn tròn mắt, điên cuồng hét lớn về phía Lý Miểu.
Lam Nhạc Xuyên cũng nhìn Lý Miểu: "Với căn cốt của ngươi... Vậy mà lại đi con đường này?"
"Ngươi ở Thuận Thiên Phủ lâu đến hồ đồ rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận