Ta Tại Trấn Dạ Ti Mở Ra Địa Ngục Chi Môn
Chương 86: Đoàn Bạch Bạch! Tàn nhẫn chi sát!
**Chương 86: Đoàn Bạch Bạch! Sát nhân tàn nhẫn!**
Lão tam Đoàn Chính Vũ, mạnh mẽ tiến lên mở cửa.
Quả nhiên, bên ngoài trống rỗng.
Tất cả đều giống như đêm hôm đó, giống y như đúc.
Không có tiếng bước chân, không có bóng người, chỉ có tiếng đập cửa.
Đoàn Chính Vũ đóng cửa phòng, trở về phòng, run rẩy nói: "Đoàn Bạch Bạch, ta biết rồi, ta cảm giác được mối nguy hiểm là thứ gì."
"Đoàn Ngọc, năm ngày trước, ta về đến nhà, phát hiện trên bàn trong phòng bỗng nhiên có thêm một tờ giấy, trên đó viết, ta biết thân phận chân thật của ngươi, ngày mai chín giờ tối, đến động nhện ở hậu sơn gặp nhau, ta có bí mật lớn phải nói cho ngươi, nhất định phải đến."
"Mà tờ giấy này ký tên, chính là Đoàn Bạch Bạch."
Đoàn Ngọc nói: "Vậy tờ giấy này đâu?"
Đoàn Chính Vũ lắc đầu nói: "Sau khi ta xem xong, tờ giấy này liền tự cháy."
Đoàn Ngọc nói: "Vậy ngươi có đến động nhện gặp Đoàn Bạch Bạch này không?"
Đoàn Chính Vũ nói: "Có, ta đã đợi suốt hai tiếng đồng hồ, không có ai đến gặp ta cả."
Lão tam Đoàn Chính Vũ nói rất ngắn gọn, nhưng hắn khẳng định đã trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt.
Bởi vì tờ giấy này, rất có thể là một cái bẫy, một cạm bẫy đáng sợ.
Đoàn Chính Vũ một khi đi, thân phận nằm vùng của hắn tuy không đến mức trực tiếp bại lộ, nhưng cũng xem như bại lộ gần một nửa.
Ngươi có thân phận chân thật gì? Ngươi lại hiếu kỳ về bí mật lớn này như vậy?
Đoàn Chính Vũ nói: "Cho nên ta vẫn luôn cảm thấy, đây là một cái bẫy, cái bẫy giăng ra để dẫn ta mắc câu. Mà trong khoảng thời gian này, lão đại một mực liều mạng muốn vạch trần ta, không ngừng xúi giục các nghĩa tử khác nghi ngờ ta. Nhưng điều này không phải căn nguyên khiến ta bất an, cho dù ta là nằm vùng của Trấn Dạ ti, Uy Hải hầu cũng không ép buộc phải g·iết ta."
Đúng, coi như thân phận nằm vùng của Đoàn Chính Vũ bị lộ, cũng có thể từ từ trừ khử, không nhất thiết phải lập tức g·iết c·hết.
Chỉ có một loại tình huống, nhất định phải lập tức g·iết.
Đó chính là, Đoàn Chính Vũ biết bí mật gì đó, hoặc là sắp biết bí mật gì đó.
Đoàn Chính Vũ tiếp tục nói: "Lúc ấy ta cũng rất tò mò, cái tên ký lại là Đoàn Bạch Bạch. Bên trong Uy Hải hầu tước phủ, căn bản không có người này, trong vòng mấy chục năm qua chưa từng có người này."
Tiếp theo, lão tam Đoàn Chính Vũ nói: "Hiện tại có lẽ ta đã biết, ba chữ Đoàn Bạch Bạch này bản thân đã mang ý nghĩa về một bí mật không thể cho ai biết. Đây mới là căn nguyên ta cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng, ba chữ Đoàn Bạch Bạch này, mới có thể là thứ khiến ta mất mạng."
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Lão tam Đoàn Chính Vũ đi vòng quanh t·h·i t·hể.
Dựa theo cục diện này mà cứ tiếp tục, không chỉ hắn Đoàn Chính Vũ có thể sẽ c·hết, mà Đoàn Ngọc cũng có nguy cơ mất mạng.
Ba chữ Đoàn Bạch Bạch này, rốt cuộc có ma lực gì?
Cái c·hết của Đệ Cửu nghĩa tử, có liên quan đến chuyện này không?
Lão tam Đoàn Chính Vũ nói: "Không thể ở lại đây nữa, võ công của tên hung thủ kia vô cùng kinh người. Đêm hôm đó hắn g·iết Lão Cửu, gần như chỉ trong nháy mắt là xong. Hơn nữa còn khiến Lão Cửu kêu thảm thiết."
Cái này. . . Rất đáng sợ.
Bởi vì, tên hung thủ này hoàn toàn có thể không cho Lão Cửu phát ra âm thanh.
Một khi phát ra âm thanh, các nghĩa tử khác liền sẽ xông lại, sẽ khiến tên hung thủ này khó mà thoát thân.
Nhưng tên hung thủ này, vẫn để cho Lão Cửu kêu lên trước khi c·hết.
Điều này đại biểu cho võ công của hắn, hoàn toàn đạt đến mức cực hạn.
Mà võ công kinh người của tên hung thủ này, lão tam Đoàn Chính Vũ là không ngăn nổi.
Đoàn Chính Vũ nói: "Đoàn Ngọc, chúng ta không thể ở lại trong phòng này, hung thủ kia chắc chắn ở trong đám nghĩa tử, chúng ta lại một lần nữa tập hợp."
Đoàn Ngọc nói: "Ta có quyền, ta sẽ tuyên bố ta đã kiểm tra t·h·i t·hể, đồng thời tìm ra hung thủ, mệnh lệnh tất cả nghĩa tử, toàn bộ tập hợp lại."
Đoàn Chính Vũ nói: "Được."
Tiếp theo, Đoàn Chính Vũ nói: "Mặt trời mọc ngày mai, vụ án này sẽ kết thúc, ngươi không tìm được hung thủ cũng không sao. Ngươi hãy xác nhận ta là hung thủ, ta sẽ cố gắng chống cự một lúc, rồi nhận tội. Ta sẽ thừa nhận ta là nằm vùng của Hắc Long đài, bởi vì Tiểu Cửu tiết lộ thân phận của ta, cho nên ta đã g·iết c·hết hắn để bịt miệng."
Mặt Đoàn Ngọc run lên.
Đoàn Chính Vũ nói: "Không sao, giữ được ngươi là quan trọng nhất, ta đã không còn giá trị gì."
Sau đó, Đoàn Ngọc kiểm tra t·h·i t·hể của Đệ Cửu nghĩa tử trong thời gian ngắn nhất, đồng thời ghi lại toàn bộ trong tầm mắt của Khắc Kim ma nhãn.
Sau đó, hắn đi thẳng ra bên ngoài, cao giọng nói: "Tất cả nghĩa tử của Uy Hải hầu, toàn bộ tập hợp, ta đã tìm ra hung thủ g·iết c·hết Cửu công tử."
Sau đó, Đoàn Ngọc trực tiếp đi đến đập từng cửa phòng.
"Ta đã tìm ra hung thủ g·iết c·hết Cửu công tử, tất cả mọi người đến nhà hàng tập hợp, không ai được vắng mặt." Đoàn Ngọc cao giọng nói.
Sau đó, từng nghĩa tử mở cửa phòng ra.
Đoàn Ngọc dùng Khắc Kim ma nhãn quét nhìn mọi thứ trong phòng của bọn hắn, trong thời gian ngắn nhất.
Tất cả nghĩa tử đều rất phối hợp, đi đến nhà hàng tập hợp.
"Lục công tử, ngài thích chơi đàn à." Đoàn Ngọc hỏi.
Đoàn Ngọc chú ý đến Lục công tử này, trong lúc mọi người vui chơi ban ngày, chỉ có hắn và lão đại, hoàn toàn giữ vững được sự bình tĩnh.
Lục công tử nói: "Đúng."
Hắn cũng rất kiệm lời, chỉ nói một chữ khi có thể, tuyệt đối không nói hai chữ, ôm đàn rời khỏi phòng.
Tiếp theo, đi đến bên ngoài phòng của nghĩa tử thứ tám, gõ cửa.
Vị Bát công tử này, từ đầu đến cuối đều như người vô hình, mọi người có làm gì thì hắn làm theo, nhưng không nói lời nào, hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại nào.
Đoàn Ngọc gõ cửa, hắn đang gấp giấy.
Hắn cũng cầm giấy, đi ra khỏi phòng.
. . .
Tám nghĩa tử, toàn bộ đi vào nhà hàng ngồi xuống ghế.
Hung thủ liền ẩn trong số đó.
Mặc kệ có thể tìm ra tên hung thủ này hay không, nhưng ít nhất hắn sẽ không thể g·iết người.
Có thể bảo vệ Đoàn Chính Vũ an toàn hay không thì không biết, bởi vì hắn cảm thấy mình đã bị người hạ thủ.
Nhưng ít nhất có thể bảo vệ Đoàn Ngọc an toàn, tên hung thủ kia không thể ngu ngốc đến mức g·iết Đoàn Ngọc trước mặt mọi người được.
Lão Đại nói: "Đoàn Ngọc, ngươi nói đã tìm được hung thủ?"
Đoàn Ngọc nói: "Đúng, Đại công tử."
Lão Đại nói: "Nếu như ngươi thật sự tìm được tên hung thủ này, sau này hãy đổi cách gọi, gọi là đại ca. Bởi vì nghĩa phụ từng nói, chỉ cần ngươi phá được vụ án này, tìm ra hung thủ g·iết c·hết Tiểu Cửu, ngươi chính là Đệ Cửu nghĩa tử mới."
Lão tứ bỗng nhiên nói: "Đoàn Ngọc, ngươi trở thành Tiểu Cửu mới rồi, sẽ không đi nhìn trộm Tứ tẩu ngươi tắm rửa chứ."
Đoàn Ngọc nói: "Điều đó còn chưa chắc."
Tiếp theo, Đoàn Ngọc hỏi: "Tứ công tử, vị thê tử này của ngài có dung mạo mỹ miều kinh người đến mức nào? Mà khiến ngài sớm từ bỏ hy vọng trở thành người thừa kế, cưới nàng về?"
Lão tứ nói: "Đến khi nào ngươi gặp, rồi sẽ biết."
Tiếp theo, lão tứ nói: "Đoàn Ngọc, ngươi nói đã tìm được hung thủ, vậy thì bây giờ, hãy chỉ ra tên hung thủ đó đi."
Đoàn Ngọc nói: "Tứ công tử đừng vội, vì để đảm bảo an toàn, ta sẽ không chỉ ra tên hung thủ này ngay bây giờ, võ công của hắn rất cao, ngộ nhỡ hắn phản kích, ngược lại sẽ dẫn đến tai họa. Ngày mai Uy Hải hầu sẽ phái một đội Võ Sĩ đến, ta sẽ giao tên hung thủ này cho quân đội của Uy Hải hầu tước phủ, trực tiếp giao cho hầu tước đại nhân."
Lão Ngũ bỗng nhiên nói: "Làm sao chúng ta biết được, người ngươi bắt chính là hung thủ, ngộ nhỡ ngươi chỉ tùy tiện tìm một kẻ xui xẻo?"
Đoàn Ngọc nói: "Ta nếu muốn tìm ra hung thủ, thì chắc chắn phải có chứng cứ xác thực."
Lão Đại nói: "Đoàn Ngọc, ngươi cứ yên tâm. Mấy huynh đệ chúng ta võ công cũng rất cao, một khi ngươi chỉ ra kẻ nào là hung thủ, chúng ta lập tức sẽ khống chế hắn. Nếu như ngươi không nói, phải chờ tới hừng đông, ngược lại sẽ phát sinh thêm chuyện."
Đoàn Ngọc nói: "Đại công tử yên tâm, hừng đông cũng chỉ còn có bốn canh giờ nữa thôi."
Lão Đại nói: "Vậy được, hi vọng ngươi thật sự tìm được tên hung thủ, nếu như ngươi lừa gạt mọi người, thì chúng ta sẽ không tha cho ngươi."
Đoàn Ngọc chậm rãi nói: "Xem ra mấy vị công tử đều không tin ta thật sự tìm ra hung thủ, vậy ta tiết lộ một tin tức. Trong đêm ở trên thuyền này, không ai được mang vũ khí lên đúng không?"
Mấy nghĩa tử nói: "Đương nhiên, trước khi lên thuyền, toàn bộ đều đã kiểm tra, không ai mang v·ũ k·hí, dù cho một lưỡi dao cũng không có."
Đoàn Ngọc nói: "Các ngươi biết v·ũ k·hí g·iết c·hết Cửu công tử là gì không?"
Tất cả mọi người đều dựng tai lên.
Đoàn Ngọc nói: "Là một loại tơ, cứng rắn vô cùng, lại sắc bén, nếu như ta đoán không sai, loại tơ này là do Tu La thú phun ra. Loại tơ này dệt thành quần áo có thể chống lại đao thương. Mà khi rút sợi tơ này ra thì có thể g·iết người như ngoé."
Đoàn Ngọc tiếp tục nói: "Ta đã nghiên cứu t·h·i t·hể của Cửu công tử, t·h·i t·hể bị chia làm tám phần, hơn nữa hoàn thành chỉ trong nháy mắt. Không có bất kỳ ai có đao pháp nhanh như vậy, hơn nữa các vết thương rất đều, như thể đã được đo đạc, điểm mấu chốt nhất là, mỗi một vết thương đều rất rất nhỏ, chỉ bằng một phần mười sợi tóc."
"Bất kỳ lưỡi đao nào, đều không thể tạo ra vết thương như vậy. Hơn nữa, đây là một loại lưới lớn bện bằng tơ Tu La, chùm qua, trực tiếp đem người cắt thành tám phần, rất gọn gàng, ngay ngắn."
"Không ai động vào t·h·i t·hể này. Ta đã tính toán vô cùng kỹ lưỡng, cơ thể này đồng thời vỡ vụn thành tám phần. Nếu như là dùng đao kiếm chém, t·h·i t·hể sẽ rơi xuống theo thứ tự, vậy thì sẽ không có hình dạng như hiện tại."
"Chỉ có t·h·i t·hể trong nháy mắt, đồng thời bị chia thành tám phần, mới có thể có hình dạng như bây giờ."
"Cho nên ta suy đoán, hung thủ dùng một loại lưới g·iết người bằng tơ Tu La, gần như là tàng hình, trong nháy mắt đem Cửu công tử cắt thành tám phần."
"Nếu như ta đoán không sai, loại tơ Tu La đặc thù này, hung thủ vẫn đang giấu trong người, nó gần như không có trọng lượng, một khi may trong quần áo, hoặc là giấu ở nơi nào đó, vậy thì sẽ không có bất kỳ sơ hở nào."
Vừa nói xong, tám nghĩa tử nhìn nhau.
Như thể muốn xem ra, trong quần áo người nào giấu tơ Tu La kia.
Hơn nữa, cảm thấy Đoàn Ngọc nói rất có lý, tuy không hiểu nhưng nghe rất cao siêu, vô cùng thần bí.
Lúc này, Đoàn Ngọc bỗng nhiên nói: "Chư vị công tử, ta xin mạn phép hỏi, có ai biết Đoàn Bạch Bạch không?"
Nghe vậy, lão tam Đoàn Chính Vũ biến sắc.
Đoàn Ngọc ngươi lúc này nói chuyện này làm cái gì? Không muốn sống nữa sao?
Nhưng các nghĩa tử khác, dường như không hiểu, toàn bộ lắc đầu, biểu thị căn bản không biết cái gì là Đoàn Bạch Bạch.
Sau đó, không ai nói chuyện nữa, cứ lẳng lặng chờ trời sáng.
Chờ quân đội của Uy Hải hầu đến, chờ Đoàn Ngọc vạch trần hung thủ là ai.
Bỗng nhiên, có người nói: "Cứ ngồi không như vậy, có phải nhàm chán quá không."
Tiếp đó có người nói: "Lão Lục, ngươi không phải thích chơi đàn sao? Chơi một khúc nghe xem?"
Thế là, Lão Lục đặt đàn lên đùi, bắt đầu gảy.
Trình độ, rất không tệ.
Nhưng cũng chỉ là rất không tệ.
Bản nhạc quá tao nhã, Đoàn Ngọc nghe mà buồn ngủ.
Đoàn Ngọc bỗng nhiên nói: "Mấy vị công tử, ta thật sự là buồn ngủ quá rồi. Dù sao thì ta không thể là hung thủ, ta không thể cùng mọi người thức được, ta đi ngủ một giấc có được không?"
Sau đó, Đoàn Ngọc trực tiếp nằm lên bàn lớn.
Tiếp theo, hắn ngủ thật.
Võ công của mấy người ở đây rất cao, giả vờ ngủ là không lừa được.
Có ngủ thật hay không, chỉ cần nghe hơi thở, còn có nhìn lỗ chân lông là biết.
Cho nên, Đoàn Ngọc thật sự đã ngủ thiếp đi.
. . .
Hơn một canh giờ sau.
Bỗng nhiên, Đoàn Ngọc đang ngủ phát ra âm thanh kỳ quái.
"Đoàn Thiết Chùy, đừng mà, đừng mà."
"A. . . Ta c·hết mất."
Đoàn Ngọc đột nhiên ưỡn người, sau đó im lặng.
Toàn bộ thế giới, lập tức trở nên yên tĩnh.
Tiếp theo, Đoàn Ngọc cũng tỉnh lại.
Ánh mắt của tám nghĩa tử, toàn bộ nhìn chằm chằm vào quần của hắn.
Đoàn Ngọc lúng túng nói: "Ngại quá, ban ngày các ngươi chơi bạo quá, quá kích thích, vừa rồi ta gặp một cơn ác mộng, mơ thấy ta bị một nữ nhân cao tám thước, eo cũng tám thước giày xéo, ta xương chậu vỡ vụn luôn rồi, nữ nhân kia chắc là Đoàn Thiết Chùy."
Mọi người không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Đoàn Ngọc.
Ngươi. . . Khẩu vị của ngươi cũng mặn thật đấy.
Mộng xuân, không đi mộng những mỹ nhân tuyệt sắc kia, vậy mà lại mơ thấy Đoàn Thiết Chùy có vòng eo tám thước?
Mọi người chưa từng gặp Đoàn Thiết Chùy sau khi lớn, nhưng từ lúc nàng năm tuổi, có thể đoán được, nữ nhân này tuyệt đối cao tám thước, eo tám thước, gần giống như đô vật.
Đoàn Ngọc nói: "Ta đi tắm rửa, thay quần áo."
Vừa nói ra, Đoàn Chính Vũ hơi đổi sắc mặt, Đoàn Ngọc đây không phải tự đưa mình vào nguy hiểm sao?
Tiếp đó Đoàn Ngọc nói: "Đại công tử, để đảm bảo an toàn, xin ngài giám sát tất cả mọi người ở đây, trong lúc ta tắm rửa không ai được rời đi nửa bước."
Đại công tử nói: "Được."
Sau đó, Đoàn Ngọc liền đi vào phòng tắm bên cạnh.
Con thuyền này rất hiện đại, có mấy bồn nước lớn, có thể trực tiếp tắm.
Một lát sau, liền có tiếng nước ào ào.
Đoàn Ngọc vừa tắm, vừa hát, giọng hát có hơi khó nghe.
"Mỗi người trên thân đều có lông, ta hát về lông cho các ngươi nghe."
"Rốt cuộc trên người chúng ta có thứ lông gì, ta hát cho các ngươi biết."
Bài hát này thật sự là quá da diết, do Đoàn Ngọc hát ra, thật sự là có hơi t·ra t·ấn lỗ tai.
Quan trọng là, còn kèm theo tiếng Đoàn Ngọc bôi xà phòng, còn có tiếng kỳ cọ khi tắm.
Thật sự là khó chịu.
Hơn nữa phòng tắm rửa và nhà hàng, chỉ cách nhau một tấm ván gỗ, mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Cuối cùng có người nhịn không được, nói: "Lão Lục, ngươi chơi đàn đi, cái giọng quỷ này khó nghe quá."
Thế là, nghĩa tử thứ sáu bắt đầu chơi đàn, hy vọng át đi bài hát về lông khó nghe của Đoàn Ngọc, cùng với tiếng kỳ cọ tắm rửa.
Đoàn Ngọc dường như cũng tự biết, trong phòng tắm cũng không hát nữa.
Cho nên, chỉ có tiếng đàn của Lão Lục, còn có tiếng nước ào ào.
. . .
Trong phòng tắm.
Đoàn Ngọc vẫn đang tắm, nước ào ào chảy.
Hắn không mặc quần áo đứng dưới vòi sen.
Lão Lục ở bên ngoài, cuối cùng đã chịu chơi một bản nhạc có tiết tấu, không tao nhã như vậy.
Nghe hay hơn, Đoàn Ngọc vừa kỳ cọ, vừa nghiêm túc lắng nghe.
Bỗng nhiên. . .
Nước phun ra từ vòi sen, từ trong suốt, biến thành màu xanh lá cây.
Màu xanh lá cây quỷ dị.
Toát ra mùi vị cay nồng đáng sợ.
Mỗi giọt nước rơi xuống, đều bốc ra khói xanh quỷ dị.
Cái này. . . Đây không phải nước, đây là axit mạnh.
Đây có lẽ là loại axit mạnh còn kinh khủng hơn cả cường toan, có thể hòa tan người trong nháy mắt, biến thành bạch cốt.
Chất lỏng axit mạnh đáng sợ này, phun thẳng vào người Đoàn Ngọc không mảnh vải che thân.
"A. . . A. . . A. . ."
Đoàn Ngọc kêu lên thảm thiết, như tiếng kêu của Lệ Quỷ, rõ ràng vô cùng thống khổ.
Hắn giãy giụa, ngã xuống đất.
Sau đó khắp người từ trên xuống dưới, bốc lên từng đoàn sương mù dày đặc màu xanh lá quỷ dị.
Tám nghĩa tử ở bên ngoài nghe thấy âm thanh, trong nháy mắt kinh hãi.
Tám người, vô cùng nhanh chóng đá văng cửa gỗ, xông vào phòng tắm.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn sững sờ.
. . .
Lão tam Đoàn Chính Vũ, mạnh mẽ tiến lên mở cửa.
Quả nhiên, bên ngoài trống rỗng.
Tất cả đều giống như đêm hôm đó, giống y như đúc.
Không có tiếng bước chân, không có bóng người, chỉ có tiếng đập cửa.
Đoàn Chính Vũ đóng cửa phòng, trở về phòng, run rẩy nói: "Đoàn Bạch Bạch, ta biết rồi, ta cảm giác được mối nguy hiểm là thứ gì."
"Đoàn Ngọc, năm ngày trước, ta về đến nhà, phát hiện trên bàn trong phòng bỗng nhiên có thêm một tờ giấy, trên đó viết, ta biết thân phận chân thật của ngươi, ngày mai chín giờ tối, đến động nhện ở hậu sơn gặp nhau, ta có bí mật lớn phải nói cho ngươi, nhất định phải đến."
"Mà tờ giấy này ký tên, chính là Đoàn Bạch Bạch."
Đoàn Ngọc nói: "Vậy tờ giấy này đâu?"
Đoàn Chính Vũ lắc đầu nói: "Sau khi ta xem xong, tờ giấy này liền tự cháy."
Đoàn Ngọc nói: "Vậy ngươi có đến động nhện gặp Đoàn Bạch Bạch này không?"
Đoàn Chính Vũ nói: "Có, ta đã đợi suốt hai tiếng đồng hồ, không có ai đến gặp ta cả."
Lão tam Đoàn Chính Vũ nói rất ngắn gọn, nhưng hắn khẳng định đã trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt.
Bởi vì tờ giấy này, rất có thể là một cái bẫy, một cạm bẫy đáng sợ.
Đoàn Chính Vũ một khi đi, thân phận nằm vùng của hắn tuy không đến mức trực tiếp bại lộ, nhưng cũng xem như bại lộ gần một nửa.
Ngươi có thân phận chân thật gì? Ngươi lại hiếu kỳ về bí mật lớn này như vậy?
Đoàn Chính Vũ nói: "Cho nên ta vẫn luôn cảm thấy, đây là một cái bẫy, cái bẫy giăng ra để dẫn ta mắc câu. Mà trong khoảng thời gian này, lão đại một mực liều mạng muốn vạch trần ta, không ngừng xúi giục các nghĩa tử khác nghi ngờ ta. Nhưng điều này không phải căn nguyên khiến ta bất an, cho dù ta là nằm vùng của Trấn Dạ ti, Uy Hải hầu cũng không ép buộc phải g·iết ta."
Đúng, coi như thân phận nằm vùng của Đoàn Chính Vũ bị lộ, cũng có thể từ từ trừ khử, không nhất thiết phải lập tức g·iết c·hết.
Chỉ có một loại tình huống, nhất định phải lập tức g·iết.
Đó chính là, Đoàn Chính Vũ biết bí mật gì đó, hoặc là sắp biết bí mật gì đó.
Đoàn Chính Vũ tiếp tục nói: "Lúc ấy ta cũng rất tò mò, cái tên ký lại là Đoàn Bạch Bạch. Bên trong Uy Hải hầu tước phủ, căn bản không có người này, trong vòng mấy chục năm qua chưa từng có người này."
Tiếp theo, lão tam Đoàn Chính Vũ nói: "Hiện tại có lẽ ta đã biết, ba chữ Đoàn Bạch Bạch này bản thân đã mang ý nghĩa về một bí mật không thể cho ai biết. Đây mới là căn nguyên ta cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng, ba chữ Đoàn Bạch Bạch này, mới có thể là thứ khiến ta mất mạng."
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Lão tam Đoàn Chính Vũ đi vòng quanh t·h·i t·hể.
Dựa theo cục diện này mà cứ tiếp tục, không chỉ hắn Đoàn Chính Vũ có thể sẽ c·hết, mà Đoàn Ngọc cũng có nguy cơ mất mạng.
Ba chữ Đoàn Bạch Bạch này, rốt cuộc có ma lực gì?
Cái c·hết của Đệ Cửu nghĩa tử, có liên quan đến chuyện này không?
Lão tam Đoàn Chính Vũ nói: "Không thể ở lại đây nữa, võ công của tên hung thủ kia vô cùng kinh người. Đêm hôm đó hắn g·iết Lão Cửu, gần như chỉ trong nháy mắt là xong. Hơn nữa còn khiến Lão Cửu kêu thảm thiết."
Cái này. . . Rất đáng sợ.
Bởi vì, tên hung thủ này hoàn toàn có thể không cho Lão Cửu phát ra âm thanh.
Một khi phát ra âm thanh, các nghĩa tử khác liền sẽ xông lại, sẽ khiến tên hung thủ này khó mà thoát thân.
Nhưng tên hung thủ này, vẫn để cho Lão Cửu kêu lên trước khi c·hết.
Điều này đại biểu cho võ công của hắn, hoàn toàn đạt đến mức cực hạn.
Mà võ công kinh người của tên hung thủ này, lão tam Đoàn Chính Vũ là không ngăn nổi.
Đoàn Chính Vũ nói: "Đoàn Ngọc, chúng ta không thể ở lại trong phòng này, hung thủ kia chắc chắn ở trong đám nghĩa tử, chúng ta lại một lần nữa tập hợp."
Đoàn Ngọc nói: "Ta có quyền, ta sẽ tuyên bố ta đã kiểm tra t·h·i t·hể, đồng thời tìm ra hung thủ, mệnh lệnh tất cả nghĩa tử, toàn bộ tập hợp lại."
Đoàn Chính Vũ nói: "Được."
Tiếp theo, Đoàn Chính Vũ nói: "Mặt trời mọc ngày mai, vụ án này sẽ kết thúc, ngươi không tìm được hung thủ cũng không sao. Ngươi hãy xác nhận ta là hung thủ, ta sẽ cố gắng chống cự một lúc, rồi nhận tội. Ta sẽ thừa nhận ta là nằm vùng của Hắc Long đài, bởi vì Tiểu Cửu tiết lộ thân phận của ta, cho nên ta đã g·iết c·hết hắn để bịt miệng."
Mặt Đoàn Ngọc run lên.
Đoàn Chính Vũ nói: "Không sao, giữ được ngươi là quan trọng nhất, ta đã không còn giá trị gì."
Sau đó, Đoàn Ngọc kiểm tra t·h·i t·hể của Đệ Cửu nghĩa tử trong thời gian ngắn nhất, đồng thời ghi lại toàn bộ trong tầm mắt của Khắc Kim ma nhãn.
Sau đó, hắn đi thẳng ra bên ngoài, cao giọng nói: "Tất cả nghĩa tử của Uy Hải hầu, toàn bộ tập hợp, ta đã tìm ra hung thủ g·iết c·hết Cửu công tử."
Sau đó, Đoàn Ngọc trực tiếp đi đến đập từng cửa phòng.
"Ta đã tìm ra hung thủ g·iết c·hết Cửu công tử, tất cả mọi người đến nhà hàng tập hợp, không ai được vắng mặt." Đoàn Ngọc cao giọng nói.
Sau đó, từng nghĩa tử mở cửa phòng ra.
Đoàn Ngọc dùng Khắc Kim ma nhãn quét nhìn mọi thứ trong phòng của bọn hắn, trong thời gian ngắn nhất.
Tất cả nghĩa tử đều rất phối hợp, đi đến nhà hàng tập hợp.
"Lục công tử, ngài thích chơi đàn à." Đoàn Ngọc hỏi.
Đoàn Ngọc chú ý đến Lục công tử này, trong lúc mọi người vui chơi ban ngày, chỉ có hắn và lão đại, hoàn toàn giữ vững được sự bình tĩnh.
Lục công tử nói: "Đúng."
Hắn cũng rất kiệm lời, chỉ nói một chữ khi có thể, tuyệt đối không nói hai chữ, ôm đàn rời khỏi phòng.
Tiếp theo, đi đến bên ngoài phòng của nghĩa tử thứ tám, gõ cửa.
Vị Bát công tử này, từ đầu đến cuối đều như người vô hình, mọi người có làm gì thì hắn làm theo, nhưng không nói lời nào, hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại nào.
Đoàn Ngọc gõ cửa, hắn đang gấp giấy.
Hắn cũng cầm giấy, đi ra khỏi phòng.
. . .
Tám nghĩa tử, toàn bộ đi vào nhà hàng ngồi xuống ghế.
Hung thủ liền ẩn trong số đó.
Mặc kệ có thể tìm ra tên hung thủ này hay không, nhưng ít nhất hắn sẽ không thể g·iết người.
Có thể bảo vệ Đoàn Chính Vũ an toàn hay không thì không biết, bởi vì hắn cảm thấy mình đã bị người hạ thủ.
Nhưng ít nhất có thể bảo vệ Đoàn Ngọc an toàn, tên hung thủ kia không thể ngu ngốc đến mức g·iết Đoàn Ngọc trước mặt mọi người được.
Lão Đại nói: "Đoàn Ngọc, ngươi nói đã tìm được hung thủ?"
Đoàn Ngọc nói: "Đúng, Đại công tử."
Lão Đại nói: "Nếu như ngươi thật sự tìm được tên hung thủ này, sau này hãy đổi cách gọi, gọi là đại ca. Bởi vì nghĩa phụ từng nói, chỉ cần ngươi phá được vụ án này, tìm ra hung thủ g·iết c·hết Tiểu Cửu, ngươi chính là Đệ Cửu nghĩa tử mới."
Lão tứ bỗng nhiên nói: "Đoàn Ngọc, ngươi trở thành Tiểu Cửu mới rồi, sẽ không đi nhìn trộm Tứ tẩu ngươi tắm rửa chứ."
Đoàn Ngọc nói: "Điều đó còn chưa chắc."
Tiếp theo, Đoàn Ngọc hỏi: "Tứ công tử, vị thê tử này của ngài có dung mạo mỹ miều kinh người đến mức nào? Mà khiến ngài sớm từ bỏ hy vọng trở thành người thừa kế, cưới nàng về?"
Lão tứ nói: "Đến khi nào ngươi gặp, rồi sẽ biết."
Tiếp theo, lão tứ nói: "Đoàn Ngọc, ngươi nói đã tìm được hung thủ, vậy thì bây giờ, hãy chỉ ra tên hung thủ đó đi."
Đoàn Ngọc nói: "Tứ công tử đừng vội, vì để đảm bảo an toàn, ta sẽ không chỉ ra tên hung thủ này ngay bây giờ, võ công của hắn rất cao, ngộ nhỡ hắn phản kích, ngược lại sẽ dẫn đến tai họa. Ngày mai Uy Hải hầu sẽ phái một đội Võ Sĩ đến, ta sẽ giao tên hung thủ này cho quân đội của Uy Hải hầu tước phủ, trực tiếp giao cho hầu tước đại nhân."
Lão Ngũ bỗng nhiên nói: "Làm sao chúng ta biết được, người ngươi bắt chính là hung thủ, ngộ nhỡ ngươi chỉ tùy tiện tìm một kẻ xui xẻo?"
Đoàn Ngọc nói: "Ta nếu muốn tìm ra hung thủ, thì chắc chắn phải có chứng cứ xác thực."
Lão Đại nói: "Đoàn Ngọc, ngươi cứ yên tâm. Mấy huynh đệ chúng ta võ công cũng rất cao, một khi ngươi chỉ ra kẻ nào là hung thủ, chúng ta lập tức sẽ khống chế hắn. Nếu như ngươi không nói, phải chờ tới hừng đông, ngược lại sẽ phát sinh thêm chuyện."
Đoàn Ngọc nói: "Đại công tử yên tâm, hừng đông cũng chỉ còn có bốn canh giờ nữa thôi."
Lão Đại nói: "Vậy được, hi vọng ngươi thật sự tìm được tên hung thủ, nếu như ngươi lừa gạt mọi người, thì chúng ta sẽ không tha cho ngươi."
Đoàn Ngọc chậm rãi nói: "Xem ra mấy vị công tử đều không tin ta thật sự tìm ra hung thủ, vậy ta tiết lộ một tin tức. Trong đêm ở trên thuyền này, không ai được mang vũ khí lên đúng không?"
Mấy nghĩa tử nói: "Đương nhiên, trước khi lên thuyền, toàn bộ đều đã kiểm tra, không ai mang v·ũ k·hí, dù cho một lưỡi dao cũng không có."
Đoàn Ngọc nói: "Các ngươi biết v·ũ k·hí g·iết c·hết Cửu công tử là gì không?"
Tất cả mọi người đều dựng tai lên.
Đoàn Ngọc nói: "Là một loại tơ, cứng rắn vô cùng, lại sắc bén, nếu như ta đoán không sai, loại tơ này là do Tu La thú phun ra. Loại tơ này dệt thành quần áo có thể chống lại đao thương. Mà khi rút sợi tơ này ra thì có thể g·iết người như ngoé."
Đoàn Ngọc tiếp tục nói: "Ta đã nghiên cứu t·h·i t·hể của Cửu công tử, t·h·i t·hể bị chia làm tám phần, hơn nữa hoàn thành chỉ trong nháy mắt. Không có bất kỳ ai có đao pháp nhanh như vậy, hơn nữa các vết thương rất đều, như thể đã được đo đạc, điểm mấu chốt nhất là, mỗi một vết thương đều rất rất nhỏ, chỉ bằng một phần mười sợi tóc."
"Bất kỳ lưỡi đao nào, đều không thể tạo ra vết thương như vậy. Hơn nữa, đây là một loại lưới lớn bện bằng tơ Tu La, chùm qua, trực tiếp đem người cắt thành tám phần, rất gọn gàng, ngay ngắn."
"Không ai động vào t·h·i t·hể này. Ta đã tính toán vô cùng kỹ lưỡng, cơ thể này đồng thời vỡ vụn thành tám phần. Nếu như là dùng đao kiếm chém, t·h·i t·hể sẽ rơi xuống theo thứ tự, vậy thì sẽ không có hình dạng như hiện tại."
"Chỉ có t·h·i t·hể trong nháy mắt, đồng thời bị chia thành tám phần, mới có thể có hình dạng như bây giờ."
"Cho nên ta suy đoán, hung thủ dùng một loại lưới g·iết người bằng tơ Tu La, gần như là tàng hình, trong nháy mắt đem Cửu công tử cắt thành tám phần."
"Nếu như ta đoán không sai, loại tơ Tu La đặc thù này, hung thủ vẫn đang giấu trong người, nó gần như không có trọng lượng, một khi may trong quần áo, hoặc là giấu ở nơi nào đó, vậy thì sẽ không có bất kỳ sơ hở nào."
Vừa nói xong, tám nghĩa tử nhìn nhau.
Như thể muốn xem ra, trong quần áo người nào giấu tơ Tu La kia.
Hơn nữa, cảm thấy Đoàn Ngọc nói rất có lý, tuy không hiểu nhưng nghe rất cao siêu, vô cùng thần bí.
Lúc này, Đoàn Ngọc bỗng nhiên nói: "Chư vị công tử, ta xin mạn phép hỏi, có ai biết Đoàn Bạch Bạch không?"
Nghe vậy, lão tam Đoàn Chính Vũ biến sắc.
Đoàn Ngọc ngươi lúc này nói chuyện này làm cái gì? Không muốn sống nữa sao?
Nhưng các nghĩa tử khác, dường như không hiểu, toàn bộ lắc đầu, biểu thị căn bản không biết cái gì là Đoàn Bạch Bạch.
Sau đó, không ai nói chuyện nữa, cứ lẳng lặng chờ trời sáng.
Chờ quân đội của Uy Hải hầu đến, chờ Đoàn Ngọc vạch trần hung thủ là ai.
Bỗng nhiên, có người nói: "Cứ ngồi không như vậy, có phải nhàm chán quá không."
Tiếp đó có người nói: "Lão Lục, ngươi không phải thích chơi đàn sao? Chơi một khúc nghe xem?"
Thế là, Lão Lục đặt đàn lên đùi, bắt đầu gảy.
Trình độ, rất không tệ.
Nhưng cũng chỉ là rất không tệ.
Bản nhạc quá tao nhã, Đoàn Ngọc nghe mà buồn ngủ.
Đoàn Ngọc bỗng nhiên nói: "Mấy vị công tử, ta thật sự là buồn ngủ quá rồi. Dù sao thì ta không thể là hung thủ, ta không thể cùng mọi người thức được, ta đi ngủ một giấc có được không?"
Sau đó, Đoàn Ngọc trực tiếp nằm lên bàn lớn.
Tiếp theo, hắn ngủ thật.
Võ công của mấy người ở đây rất cao, giả vờ ngủ là không lừa được.
Có ngủ thật hay không, chỉ cần nghe hơi thở, còn có nhìn lỗ chân lông là biết.
Cho nên, Đoàn Ngọc thật sự đã ngủ thiếp đi.
. . .
Hơn một canh giờ sau.
Bỗng nhiên, Đoàn Ngọc đang ngủ phát ra âm thanh kỳ quái.
"Đoàn Thiết Chùy, đừng mà, đừng mà."
"A. . . Ta c·hết mất."
Đoàn Ngọc đột nhiên ưỡn người, sau đó im lặng.
Toàn bộ thế giới, lập tức trở nên yên tĩnh.
Tiếp theo, Đoàn Ngọc cũng tỉnh lại.
Ánh mắt của tám nghĩa tử, toàn bộ nhìn chằm chằm vào quần của hắn.
Đoàn Ngọc lúng túng nói: "Ngại quá, ban ngày các ngươi chơi bạo quá, quá kích thích, vừa rồi ta gặp một cơn ác mộng, mơ thấy ta bị một nữ nhân cao tám thước, eo cũng tám thước giày xéo, ta xương chậu vỡ vụn luôn rồi, nữ nhân kia chắc là Đoàn Thiết Chùy."
Mọi người không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Đoàn Ngọc.
Ngươi. . . Khẩu vị của ngươi cũng mặn thật đấy.
Mộng xuân, không đi mộng những mỹ nhân tuyệt sắc kia, vậy mà lại mơ thấy Đoàn Thiết Chùy có vòng eo tám thước?
Mọi người chưa từng gặp Đoàn Thiết Chùy sau khi lớn, nhưng từ lúc nàng năm tuổi, có thể đoán được, nữ nhân này tuyệt đối cao tám thước, eo tám thước, gần giống như đô vật.
Đoàn Ngọc nói: "Ta đi tắm rửa, thay quần áo."
Vừa nói ra, Đoàn Chính Vũ hơi đổi sắc mặt, Đoàn Ngọc đây không phải tự đưa mình vào nguy hiểm sao?
Tiếp đó Đoàn Ngọc nói: "Đại công tử, để đảm bảo an toàn, xin ngài giám sát tất cả mọi người ở đây, trong lúc ta tắm rửa không ai được rời đi nửa bước."
Đại công tử nói: "Được."
Sau đó, Đoàn Ngọc liền đi vào phòng tắm bên cạnh.
Con thuyền này rất hiện đại, có mấy bồn nước lớn, có thể trực tiếp tắm.
Một lát sau, liền có tiếng nước ào ào.
Đoàn Ngọc vừa tắm, vừa hát, giọng hát có hơi khó nghe.
"Mỗi người trên thân đều có lông, ta hát về lông cho các ngươi nghe."
"Rốt cuộc trên người chúng ta có thứ lông gì, ta hát cho các ngươi biết."
Bài hát này thật sự là quá da diết, do Đoàn Ngọc hát ra, thật sự là có hơi t·ra t·ấn lỗ tai.
Quan trọng là, còn kèm theo tiếng Đoàn Ngọc bôi xà phòng, còn có tiếng kỳ cọ khi tắm.
Thật sự là khó chịu.
Hơn nữa phòng tắm rửa và nhà hàng, chỉ cách nhau một tấm ván gỗ, mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Cuối cùng có người nhịn không được, nói: "Lão Lục, ngươi chơi đàn đi, cái giọng quỷ này khó nghe quá."
Thế là, nghĩa tử thứ sáu bắt đầu chơi đàn, hy vọng át đi bài hát về lông khó nghe của Đoàn Ngọc, cùng với tiếng kỳ cọ tắm rửa.
Đoàn Ngọc dường như cũng tự biết, trong phòng tắm cũng không hát nữa.
Cho nên, chỉ có tiếng đàn của Lão Lục, còn có tiếng nước ào ào.
. . .
Trong phòng tắm.
Đoàn Ngọc vẫn đang tắm, nước ào ào chảy.
Hắn không mặc quần áo đứng dưới vòi sen.
Lão Lục ở bên ngoài, cuối cùng đã chịu chơi một bản nhạc có tiết tấu, không tao nhã như vậy.
Nghe hay hơn, Đoàn Ngọc vừa kỳ cọ, vừa nghiêm túc lắng nghe.
Bỗng nhiên. . .
Nước phun ra từ vòi sen, từ trong suốt, biến thành màu xanh lá cây.
Màu xanh lá cây quỷ dị.
Toát ra mùi vị cay nồng đáng sợ.
Mỗi giọt nước rơi xuống, đều bốc ra khói xanh quỷ dị.
Cái này. . . Đây không phải nước, đây là axit mạnh.
Đây có lẽ là loại axit mạnh còn kinh khủng hơn cả cường toan, có thể hòa tan người trong nháy mắt, biến thành bạch cốt.
Chất lỏng axit mạnh đáng sợ này, phun thẳng vào người Đoàn Ngọc không mảnh vải che thân.
"A. . . A. . . A. . ."
Đoàn Ngọc kêu lên thảm thiết, như tiếng kêu của Lệ Quỷ, rõ ràng vô cùng thống khổ.
Hắn giãy giụa, ngã xuống đất.
Sau đó khắp người từ trên xuống dưới, bốc lên từng đoàn sương mù dày đặc màu xanh lá quỷ dị.
Tám nghĩa tử ở bên ngoài nghe thấy âm thanh, trong nháy mắt kinh hãi.
Tám người, vô cùng nhanh chóng đá văng cửa gỗ, xông vào phòng tắm.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn sững sờ.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận