Ta Tại Trấn Dạ Ti Mở Ra Địa Ngục Chi Môn

Chương 61: Nổ tung!

**Chương 61: Nổ tung!**
"Tư Tư!"
Tống Thanh Thư mắt muốn nứt ra, đột nhiên xông lên, ôm Vương Tư Tư xuống.
Phát hiện Vương Tư Tư đã không còn hô hấp, không có nhịp tim.
Mấy người sắp nứt cả tim gan, trong số mấy người bọn họ, Vương Tư Tư là đặc biệt nhất, mẫn cảm nhất, cũng thiện lương nhất.
Trong nha môn, Lăng Sương, Tống Thanh Thư đám người bảo hộ Vương Tư Tư, đã mấy năm, coi như hài tử.
Bây giờ lại c·hết rồi?
Đoàn Ngọc nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội!"
Sau đó, Đoàn Ngọc dùng Khắc Kim ma nhãn kiểm tra toàn thân Vương Tư Tư, lật xem con ngươi của hắn.
Còn chưa có triệt để c·hết hết, nhịp tim cùng hô hấp đều là vừa ngừng không lâu, vẫn còn có thể cứu được.
"Tránh ra!"
Đoàn Ngọc tiến lên, nhắm ngay vị trí trái tim của Vương Tư Tư, mãnh liệt ấn xuống, làm cho trái tim thức tỉnh.
"Người nào trong các ngươi, đi làm hô hấp nhân tạo cho Tư Tư, nắm mũi hắn, đối miệng thổi khí, nhanh, nhanh, nhanh..."
Tống Thanh Thư, Trịnh Nhất Quan đám người do dự một lát.
Dù sao Vương Tư Tư là nam nhân, hơn nữa còn là một nam tử hán râu quai nón c·ứ·n·g cáp vô cùng.
Chúc Liên Thành không nói hai lời, tiến lên nắm mũi Vương Tư Tư, làm hô hấp nhân tạo cho hắn.
Sau đó, Đoàn Ngọc tiến hành tập trung mà đ·i·ê·n cuồng cấp cứu.
Đây là một quá trình rất tốn sức, cơ hồ muốn bẻ gãy cả x·ư·ơ·n·g sườn.
Liều mạng ấn, tần suất phải vô cùng cao.
Một phút, hai phút, ba phút...
Đoàn Ngọc không hề từ bỏ, Chúc Liên Thành cũng không hề từ bỏ, một mực làm hô hấp nhân tạo cho Vương Tư Tư.
Ròng rã năm phút đồng hồ,
Vương Tư Tư đã có nhịp tim.
Hô hấp cũng có.
Đoàn Ngọc cơ hồ mệt mỏi đến tê liệt ngã xuống đất.
Cuối cùng cũng cứu lại được!
Suýt chút nữa là không cứu nổi.
Bất quá, sau khi được cứu sống, Vương Tư Tư vẫn không tỉnh lại, rơi vào trạng thái hôn mê.
Đoàn Ngọc tiếp tục bắt đầu kiểm tra cả căn phòng, cửa sổ đang mở.
Tiến vào tầm nhìn của Khắc Kim ma nhãn, không ngừng phóng to, phóng to, sau đó tiến hành làm sắc nét.
Lập tức phát hiện trên bệ cửa sổ, có dấu chân.
Dấu chân cực kỳ bé nhỏ, nếu không dùng Khắc Kim ma nhãn, căn bản là không nhìn ra được.
Liên hệ với trận gió vừa rồi có thể suy đoán ra.
Hung thủ g·iết Vương Tư Tư, vừa rồi còn ở trong phòng, nghe được Tống Thanh Thư ở bên ngoài hô to tên Vương Tư Tư, hung thủ lúc này mới rời đi.
Dấu chân này rất nhạt, mà lại không hoàn chỉnh, vẻn vẹn chỉ có một nửa.
"Khắc Kim ma nhãn, ngươi có thể căn cứ vào một nửa dấu chân này, suy tính ra dấu chân hoàn chỉnh không?" Đoàn Ngọc trong lòng hỏi.
Một giây sau, trong tầm mắt của hắn liền xuất hiện một dấu chân hoàn chỉnh.
Ước chừng cỡ 42!
Đây cũng là chân của một nam nhân.
Nói cách khác, tên hung thủ này hẳn là nam nhân.
Bất quá, hung thủ vì sao lại muốn g·iết Vương Tư Tư?
Không có lý do a?
Mà lại chuyện này, có liên quan gì đến vụ án nguyền rủa của Cầm nữ không?
Cho đến bây giờ, toàn bộ vụ án càng ngày càng trở nên phức tạp khó lường.
"Trong nhà Tư Tư không an toàn, đưa hắn đến thành bảo của Trấn Dạ ti đi." Đoàn Ngọc nói.
"Tốt!" Chúc Liên Thành cõng Vương Tư Tư lên, hắn đã rất cao, trọn vẹn hơn một mét tám, nhưng Vương Tư Tư cao đến một mét chín, cho nên cõng hết sức cố gắng, không phải vì trọng lượng, mà là hai chân của Vương Tư Tư luôn kéo lê trên mặt đất.
... ... ...
Theo trong nhà Vương Tư Tư đi ra, Đoàn Ngọc phát hiện trên đường phố có người đang hóa vàng mã.
Đây là nhà ai có người c·hết sao?
Hắn cũng không quá để ý, nhưng khi chuyển qua một lối đi, lại phát hiện rất nhiều gia đình đều đang đốt giấy.
Trên đường đi, ít nhất có hàng trăm người đang hóa vàng mã.
Đoàn Ngọc nói: "Lý Lan Sơn tiên sinh cùng Ngô Hữu Đức huyện lệnh, được lòng dân đến vậy sao? Bọn họ c·hết rồi, nhiều người hóa vàng mã tế điện như vậy?"
Tống Thanh Thư nói: "Vì để tránh gây ra khủng hoảng, tin tức về cái c·hết của hai người đó không được công khai, đám người này là để kỷ niệm Thủy đại nhân."
Đoàn Ngọc nói: "Thủy đại nhân? Ai là Thủy đại nhân?"
Tống Thanh Thư nói: "Đã từng là huyện lệnh tiền nhiệm của Đông Huyện, Thủy Chính đại nhân."
Đoàn Ngọc nói: "Hắn làm quan rất tốt sao?"
Tống Thanh Thư nói: "Hắn có ân cứu mạng đối với mấy vạn bách tính Doanh Châu. Mười năm trước, triều đình vì đóng quân ở Doanh Châu, đã tranh đấu gay gắt với phủ của Uy Hải hầu tước, bởi vì số lượng trú quân có hạn, cho nên đã để quan quân đóng giả làm hải tặc, tác chiến với phủ của Uy Hải hầu tước. Phủ của Uy Hải hầu tước cũng không phải dễ đối phó, cũng cho võ sĩ gia tộc đóng giả làm đạo phỉ tấn công quân đội trú đóng của triều đình, hai bên đánh nhau túi bụi."
Dựa vào, lại còn có đoạn chuyện cũ này?
"Cho nên trong khoảng thời gian đó, Doanh Châu dân sinh khốn khó, rất nhiều người không đủ ăn, mà vừa vặn vào lúc này, lại xảy ra động đất, dẫn phát sóng thần, t·h·ư·ơ·n·g v·o·n·g vô số, nhà cửa sụp đổ vô số, mấy chục vạn người không nhà để về, ai nấy đều sắp c·hết đói, c·hết cóng."
"Bởi vì không đành lòng thấy nhiều dân chúng c·hết đói như vậy, huyện lệnh tiền nhiệm của Đông Huyện là Thủy Chính đã tham ô quân lương, cứu tế nạn dân, ròng rã mấy chục vạn thạch lương thực."
"Mấy chục vạn nạn dân đã sống sót, nhưng quân đội của triều đình và Uy Hải hầu lại đ·á·n·h thua, không ai nguyện ý chịu trách nhiệm, thế là trách nhiệm binh bại bị đổ hết lên đầu của một người, đó chính là huyện lệnh tiền nhiệm của Đông Huyện thành Doanh Châu, Thủy Chính."
"Vị thanh quan cứu người vô số này đã bị xử lăng trì đến c·hết, tất cả nữ quyến trong nhà, toàn bộ bị đưa đến giáo phường ti làm kỹ nữ, tất cả nam nhân trên mười ba tuổi đều bị xử tử, thật sự là vô cùng thê thảm."
Đoàn Ngọc lập tức trầm mặc.
Khó trách lòng dân Doanh Châu không hướng về triều đình, chuyện này thực sự đã làm tổn t·h·ư·ơ·n·g vô số trái tim của người dân Doanh Châu.
Tống Thanh Thư nói: "Hôm nay là ngày giỗ tròn mười năm Thủy Chính đại nhân qua đời, cho nên vô số người dân Doanh Châu đã ra ngoài hóa vàng mã, tế điện Thủy Chính đại nhân."
Rất nhanh, Đoàn Ngọc lại nhìn thấy một chỗ hóa vàng mã, ròng rã mấy chục người quỳ ở đó, trên tường còn dán chân dung của Thủy Chính đại nhân.
"Chúng ta cũng đi bái lạy vị Thanh Thiên đại lão gia này đi." Tống Thanh Thư nói.
Sau đó, mấy người tiến lên, hướng về phía chân dung của Thủy Chính đại nhân, cúi người vái chào.
... ... ...
Trong nha môn của Trấn Dạ ti Doanh Châu.
Lữ Thành Lương đại nhân lẳng lặng ngồi ở đó, không nhúc nhích.
Người hầu tiến đến nói: "Lão gia, buổi tối hôm nay ăn gì? Cá lát sao?"
Cá lát, chính là món cá sống thái lát.
Lữ Thành Lương nói: "Không ăn."
Người hầu nói: "Ngài cả ngày nay đều không có ăn gì, ta đi nấu cho ngài bát mì nhé?"
Lữ Thành Lương nói: "Không ăn, hôm nay cái gì cũng không ăn."
Người hầu không biết làm sao, đành rời đi.
Một lát sau, tâm phúc của hắn ở phía ngoài nói: "Đại nhân, hôm nay nữ nhân kia đã đưa đi rồi, bên kia mới đưa tới một nữ nhân."
Lữ Thành Lương nói: "Không ngủ, buổi tối hôm nay ai cũng đừng quấy rầy ta, tất cả đều tránh ra xa, bất kỳ ai cũng không được đến gần."
Tâm phúc nói: "Vâng, đại nhân."
Sau đó, Lữ Thành Lương chỉnh tề lại y quan, mở cửa gian phòng phía sau, lấy ra một cái rương.
Mở rương ra, bên trong có một bức tranh.
Hắn lấy bức tranh này ra, treo lên tường.
Sau đó chậm rãi bày ra, chuẩn bị tiến hành tế bái.
Một lát sau, sắc mặt hắn kịch biến.
Bởi vì, bức tranh này đã bị thay thế.
Đổi thành bức "Cầm nữ cầu".
Bức "Cầm nữ cầu" biến mất tại hiện trường thư viện Lan Sơn, lúc này lại xuất hiện ở đây.
Vậy mà lại xuất hiện ở đây? Quá quỷ dị.
Lữ Thành Lương đại nhân đầu tiên là mặt mày tái nhợt.
Ngay sau đó, hắn phát ra một tiếng cười lạnh.
"Giả thần giả quỷ đến trên đầu ta? Nơi này là nha môn của Trấn Dạ ti, đừng nói là không có yêu ma quỷ quái gì, coi như là có, ta ngược lại muốn xem xem sẽ như thế nào?"
Dứt lời, thanh âm của hắn như chuông lớn, bắt đầu niệm tụng những câu thơ.
"Vị ti vị cảm vong ưu quốc, sự định do tu đãi hạp quan. Thiên địa thần minh phù miếu xã, kinh hoa phụ lão vọng hòa loan."
(Kẻ hèn này chưa dám quên lo cho nước, việc đã định còn chờ đậy nắp quan tài. Trời đất thần minh phù hộ miếu xã, cha anh ở kinh đô mong ngóng ta về.)
Mỗi một câu thơ, đều phảng phất tràn đầy hạo nhiên chính khí.
Đừng nói là không có quỷ quái gì, coi như là có, cũng không cách nào đến gần.
Ngay sau đó, vị Lữ Thành Lương đại nhân này lấy ra phán quan bút, cười lạnh nói: "Không phải Cầm nữ nguyền rủa sao? Không phải tấm "Cầm nữ cầu" này hễ nhìn thấy là chắc chắn phải c·hết sao? Đến đây... Đến đây..."
... ...
Sáng sớm ngày hôm sau!
Người hầu sớm đã làm xong bữa sáng thịnh soạn, sau đó tới gõ cửa.
"Đại nhân, bữa sáng đã làm xong, ngài cả ngày hôm qua không có ăn gì, mau tới ăn đi, đừng để đói quá mà tổn hại thân thể."
Thế nhưng, trong phòng không có bất kỳ phản ứng nào.
"Đại nhân, đại nhân..."
Vu Liên Hổ tới, nói: "Lữ đại nhân, liên quan tới tình tiết vụ án, ta cần bẩm báo với ngài."
Trong phòng, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
"Lữ đại nhân? Lữ đại nhân?"
Vẫn không có phản ứng.
"Đại nhân, vậy ta xin phép vào." Vu Liên Hổ nói.
Sau đó, hắn tiến lên đẩy cửa bước vào, trong phòng trống rỗng.
Sau khi tiến vào gian trong!
Lập tức toàn thân lạnh toát!
Lữ Thành Lương đại nhân ngã trong vũng máu, đã c·hết từ lâu.
Mệnh căn của hắn, bị bẻ gãy sống sờ sờ, nhét vào trong miệng của hắn.
Mà cây phán quan bút kia, trực tiếp đâm từ phía dưới vào trong bụng, toàn bộ mặt đất đều là vết máu khô khốc.
Mấu chốt là Lữ Thành Lương đại nhân khi c·hết, ánh mắt đ·i·ê·n cuồng, trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị.
Mà trên bức tường trước mặt t·h·i t·h·ể của hắn, treo chính là bức "Cầm nữ cầu" kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận