Ta Tại Trấn Dạ Ti Mở Ra Địa Ngục Chi Môn
Chương 3: Sao có thể phân biệt ta là hùng con mái
**Chương 3: Làm sao có thể phân biệt ta là giống đực hay giống cái**
Hệ thống đâu? !
Người khác xuyên qua đều có hệ thống, có bàn tay vàng cả mà?
Đoàn Ngọc tìm rất lâu, không phát hiện ra hệ thống, cũng không phát hiện ra lão gia gia nào.
Thế nhưng khi một lần nữa đứng trước gương, hắn lại trở về bình thường.
Còn muốn bàn tay vàng gì nữa? Muốn hệ thống gì nữa chứ?
Có khuôn mặt đẹp trai đến mức tuyệt nhân hoàn, mạo như Phan An, tài cao tám tấc, còn muốn xe đạp làm gì?
Có nhan sắc lại có của, Phú Quý chỉ chờ an nhàn.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
"Ngọc Ca Nhi, có một vị khách nhân, muốn mời ngài qua đó một chuyến." Bên ngoài vang lên thanh âm của Quy công.
Đoàn Ngọc kinh ngạc nói: "Ta thương thế chưa lành, Lâm nương đã đáp ứng ta, nghỉ ngơi mấy ngày không tiếp khách."
Quy công nói: "Vị khách nhân này đặc thù, lai lịch rất lớn, không thể cự tuyệt."
Đoàn Ngọc vui mừng, lai lịch rất lớn?
Ta có hay không có thể hoàn lương đây?
Ân khách, ta đến rồi!
Thế nhưng trước khi ra cửa, Đoàn Ngọc lại có chút lo lắng, dù sao chính mình mới từ Địa Cầu xuyên qua tới không lâu, nên làm vịt như thế nào? Hắn không có kinh nghiệm.
Đột nhiên như vậy đã phải tiếp khách, thật đúng là có chút khó mà bình tĩnh được!
. . .
Đoàn Ngọc đi vào hiện trường, lập tức thấy đầy đất vết máu, cảm thấy có chút khó hiểu.
"Tiểu Ngọc, ngươi qua đây..." Bảo Nhi Lâm nương mau chóng gọi Đoàn Ngọc tới, ánh mắt tràn đầy lo lắng, vội vàng nói: "Bên trong là một nữ nhân có lai lịch lớn vô cùng, võ công rất cao, Tiên Âm các không đắc tội nổi. Nàng tâm lý biến thái, cừu hận nam nhân, trước đó năm gã tướng công đưa vào, đều bị nàng đánh tàn phế, sống không bằng chết."
Lập tức, cổ Đoàn Ngọc co rụt lại, liền muốn chuồn đi. Cơm chùa tuy ngon, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.
Sau đó, hắn che trán, giả vờ dáng vẻ muốn hôn mê, run giọng nói: "Lâm nương, đầu ta bất tỉnh hoa mắt, sợ là không được, các ngươi tìm người khác đi!"
Sau đó, hắn trực tiếp muốn ngã xuống đất, đại trượng phu chính là có thể co lại có thể duỗi.
Mà lúc này, trong phòng vị Nữ La Sát kia lạnh giọng nói: "Thời gian một nén nhang sắp hết, nếu còn không đưa người vào, ta liền bắt đầu đập phá!"
Vị chưởng quỹ trung niên bên ngoài nói: "Đưa vào đi."
Chết tiệt thật.
Hai gã Võ Sĩ tiến đến, cưỡng ép mang Đoàn Ngọc vào gian phòng lộng lẫy kia.
Không có chút nào thương hương tiếc ngọc, chẳng lẽ không hề để mắt đến ta đây tuyệt thế mỹ nam sao?
. . .
Vừa tiến vào, Đoàn Ngọc đã cảm giác được một cỗ sát khí, còn có cả mùi máu tanh.
"Ầm!" Hai gã Võ Sĩ đưa Đoàn Ngọc vào xong, trực tiếp đóng sầm cửa phòng lại.
Đoàn Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy vị Nữ La Sát này.
Cao trọn một thước tám, nước da màu lúa mạch, dáng người nóng bỏng khỏe khoắn cân đối, mặc trang phục da bó sát người.
Dáng người nhất lưu!
Đã không thể dùng từ nóng bỏng để hình dung.
Nữ tử ở thế giới này đều để tóc dài, duy chỉ có nàng là tóc ngắn, là một cô nàng ngổ ngáo siêu cấp.
Nhất là hai đôi chân dài kia, vừa dài lại thẳng, tràn đầy sức mạnh, phảng phất dễ dàng có thể bẻ gãy cái eo nhỏ của Đoàn Ngọc.
Đây là một sát thủ cấp bóng lưng.
Nói thật, chỉ riêng bóng lưng này, đã có thể khiến một thiếu niên thanh xuân lãng phí thời gian cả năm.
Nữ hiệp, mượn ảnh chụp dùng một lát, ta muốn luyện tay nghề!
Có điều, một nữ nhân có dáng người bốc lửa như vậy, lại hung tàn như thế, cừu thị nam nhân đến vậy.
Vết máu trên mặt đất, cùng với đồ đạc bị đập vỡ nát trong phòng, đều chứng minh đây là một con cọp cái.
Nữ La Sát bưng chén rượu, quay mặt lại, nhìn về phía Đoàn Ngọc.
Oa!
Theo ánh mắt của Đoàn Ngọc, nữ nhân này tướng mạo rất đẹp, nhưng ở thế giới này, cô gái có loại tướng mạo này lại không được hoan nghênh, bởi vì quá mức anh tư bừng bừng.
Mà lại nàng buổi tối hôm nay uống say, mất đi lý trí, cho nên càng thêm hung tàn.
Nhìn thấy Đoàn Ngọc, Nữ La Sát này cũng hơi kinh ngạc, bởi vì hắn dáng dấp quá đẹp đẽ.
Hai người giống như trái ngược nhau, nếu như Đoàn Ngọc làm nữ nhân, Nữ La Sát này làm nam nhân, vậy thì thích hợp.
"Ta tên Ân Mạc Sầu, Phó thống lĩnh thủy sư Doanh Châu." Nữ La Sát nói: "Ngươi là nam nhân đẹp đẽ nhất buổi tối hôm nay, nhưng coi như dung mạo ngươi có tuấn tú thế nào, cũng cần phải trả lời vấn đề của ta."
Đoàn Ngọc nói: "Mời nói."
Ân Mạc Sầu nói: "Trước đó năm con vịt, đều trả lời vấn đề của ta, nhưng đều khiến ta rất không hài lòng, cho nên không chết cũng tàn phế, các ngươi ở thanh lâu bán mình, đều là tiện tịch, ngươi có biết đánh chết các ngươi cần chịu trừng phạt gì không? Bồi thường năm mươi lượng tiền."
Sau đó nàng nhìn bàn tay của mình, thon dài uyển chuyển, dính đầy vết máu.
"Vấn đề này là, dung mạo ngươi tuấn tú như vậy, vì sao lại tự cam chịu đọa lạc, tới thanh lâu bán mình?" Nữ La Sát chậm rãi hỏi.
Chỉ đơn giản một vấn đề như vậy, năm người trước trả lời, toàn bộ đều không khiến nàng hài lòng, kết cục đều vô cùng thê thảm.
Chỉ cần mình trả lời sai lầm, cam đoan cũng là gà bay trứng vỡ.
Cho nên nhất thiết phải cẩn thận!
Đầu óc Đoàn Ngọc chuyển động cực nhanh, nữ nhân trước mặt này chính là tới để hả giận, nàng chính là cừu hận nam nhân.
Cho nên muốn tranh thủ sự đồng tình của nàng, nói bản thân mình thảm đến thế nào, hoàn toàn là tự tìm đường chết.
Đương nhiên kiêu ngạo nói, ta tới thanh lâu có liên quan gì tới ngươi, cũng không được, cũng là muốn chết.
Năm gã tướng công thanh lâu trước đó, đủ loại câu trả lời đều có, có phóng đãng không bị trói buộc, có bán thảm, có cao thâm mạt trắc các loại.
Nhưng kết quả đều vô cùng thê thảm, không chết cũng tàn phế.
Cho nên, Đoàn Ngọc phải trả lời thật tốt, bằng không làm Nữ La Sát này không hài lòng, nhẹ nhất cũng là gãy tay gãy chân.
Trọng điểm của vấn đề này nằm ở đâu?
Ở chỗ nàng cừu hận nam nhân.
Thế là, Đoàn Ngọc suy nghĩ một hồi, buồn bã nói: "Ta tới thanh lâu, hẳn là để tìm kiếm chân thực bản thân."
Ân Mạc Sầu kinh ngạc nói: "Có ý gì?"
Đoàn Ngọc ngồi xuống một cách lả lướt, uyển chuyển nói: "Kỳ thật trong một số thời khắc, ta không biết mình là nam nhân hay là nữ nhân."
Ách? !
Đoàn Ngọc tiếp tục nói: "Ta từ nhỏ đã thường xuyên làm cùng một giấc mộng, mơ thấy mình là một nữ tử, khiêu vũ bay lên trong tuyết trắng đầy trời. Nâng vầng trăng trong cát vàng đầy trời."
Ân Mạc Sầu nói: "Ngươi hoài nghi mình là nữ nhân, cho nên ngươi tới thanh lâu bán mình? Tiếp nam khách nhân, trở thành thỏ tướng công?"
Sau khi nói đến đây, ánh mắt Ân Mạc Sầu đã tràn đầy chán ghét, trên thân đã ngưng tụ sát khí.
Đoàn Ngọc lắc đầu nói: "Không, ta cảm giác mình là nữ nhân, thế nhưng... Ta yêu lại là nữ nhân, nam nhân bẩn thỉu biết bao."
Ách? !
Đây lại là chiều hướng gì?
Đoàn Ngọc đi đến trước mặt Nữ La Sát, ngồi xuống, chậm rãi nói: "Thế giới này đối với nữ tử quá bất công, cái gì ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng? Cái gì tam tòng tứ đức, cái gì nữ tử vô tài chính là đức? Mỗi một câu đều như dao kiếm, đâm vào trong lòng ta."
"Còn có Tiên Âm các này của chúng ta, nam nhân vì sao ra bán thân, cũng là vì vinh hoa phú quý, không biết xấu hổ. Nữ tử vì sao ra bán thân, đều là từ nhỏ bị phụ mẫu bán đi, mệnh mỏng như giấy, đều là những người số khổ."
"Ta từ nhỏ đã bị bán đến Tiên Âm các này, thế nhưng ta không cảm thấy khổ, ta từ lúc còn rất nhỏ đã thề, chờ đến một ngày ta trở nên mạnh mẽ, ta nhất định phải cứu những tỷ muội đáng thương ở Tiên Âm các này ra khỏi hố lửa."
"Những năm này ta vẫn luôn vô cùng hoang mang, vì sao nữ nhân chúng ta xuất sắc như vậy, lại chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con. Trên quan trường có bao nhiêu nữ tử? Trên sa trường có mấy nữ tử? Luyện kim sư có mấy nữ tử?"
"Nữ tử chúng ta, rõ ràng có tài văn chương nổi bật, rõ ràng có tài hoa hơn người, vì sao không thể tham gia khoa cử? Còn có những vở hí kịch kia, cái gì 《 Nữ phò mã 》, 《 Nữ Trạng Nguyên 》, càng làm ta đau lòng nhức óc, nàng rõ ràng có tài hoa như vậy, vì sao còn phải nữ giả nam trang?"
"Những năm này ta vẫn muốn viết một quyển sách, một quyển sách về nữ tướng quân. Một nữ tử, cứu vớt quốc gia, cứu vớt hoàng đế. Quyển sách này tên là 《 Hoa Mộc Lan 》."
"Thế giới rất đơn thuần, phức tạp chính là con người. Ân Tướng quân, ngươi là niềm kiêu ngạo của nữ tử, nhưng ta không biết ngươi có từng bị kỳ thị, bị chèn ép không? Thượng Quan của ngươi khi nhìn ngươi, có phải hay không tràn đầy ánh mắt ác ý, có phải hay không có người ở sau lưng ác ý phỏng đoán ngươi ra bán mình nữ sắc, mới đạt được vị trí ngày hôm nay? Nào ai biết ngươi vì thành tựu hôm nay, đã phải trả bao nhiêu máu và nước mắt, trả cái giá đắt gấp mười lần nam nhân."
Đoàn Ngọc càng nói càng xúc động, trực tiếp rót cho mình một chén rượu, dõng dạc nói: "Nữ tử chúng ta ưu tú, liền phải khiêm tốn kín đáo, bởi vì nữ tử vô tài chính là đức, phải khiêm tốn kín đáo. Còn những nam nhân kia, rõ ràng bình phàm như vậy, lại tự đại đến thế. Thật khiến người ta run rẩy vì tức giận, nữ tính chúng ta đến bao giờ mới có thể đứng lên."
Sau khi nói xong, không khí lâm vào yên tĩnh.
Vành mắt Nữ La Sát Ân Mạc Sầu đều đỏ lên, nhìn Đoàn Ngọc, khàn khàn nói: "Ngươi những lời này, đã nói hết những lời ta muốn nói mà không thể nói ra, ngươi thật sự là tri kỷ của tỷ tỷ!"
Đoàn Ngọc vành mắt đỏ bừng nói: "Thế giới này vốn nên nam nữ bình đẳng, tỷ muội chúng ta, gánh nặng đường xa."
Ân Mạc Sầu nhìn chằm chằm Đoàn Ngọc, giơ ly rượu lên nói: "Ngươi tên gì?"
Đoàn Ngọc nói: "Mọi người đều gọi ta là Đoàn Ngọc, nhưng không ai biết ta còn có một cái tên thật sự."
Nữ La Sát tràn ngập men say nói: "Tên là gì?"
Đoàn Ngọc nói: "Hoa Trạch Loại!"
Hắn lập tức ngẩng mặt 45 độ nhìn lên bầu trời đêm, khàn khàn nói: "Bởi vì chịu ảnh hưởng mãnh liệt của sao Minh Vương, ta không cách nào biểu đạt tình cảm như người bình thường, cũng không thể hòa hợp với mọi người. Nhưng không biết vì sao, hôm nay ở cùng một chỗ với tỷ tỷ, vậy mà lại dốc hết tâm can, gặp nhau hận muộn, có lẽ đây là do khí tràng Tinh Thần phù hợp!"
Ân Mạc Sầu nói: "Sao Minh Vương là gì?"
Đoàn Ngọc tiến lên, rúc vào bên cạnh nàng, ôm eo thon của nàng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta ở vào Thái Dương hệ, trên trời có chín đại hành tinh. Mỗi người chúng ta đều đối ứng với một ngôi sao trên trời, đều có chòm sao đặc biệt..."
. .
Hệ thống đâu? !
Người khác xuyên qua đều có hệ thống, có bàn tay vàng cả mà?
Đoàn Ngọc tìm rất lâu, không phát hiện ra hệ thống, cũng không phát hiện ra lão gia gia nào.
Thế nhưng khi một lần nữa đứng trước gương, hắn lại trở về bình thường.
Còn muốn bàn tay vàng gì nữa? Muốn hệ thống gì nữa chứ?
Có khuôn mặt đẹp trai đến mức tuyệt nhân hoàn, mạo như Phan An, tài cao tám tấc, còn muốn xe đạp làm gì?
Có nhan sắc lại có của, Phú Quý chỉ chờ an nhàn.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
"Ngọc Ca Nhi, có một vị khách nhân, muốn mời ngài qua đó một chuyến." Bên ngoài vang lên thanh âm của Quy công.
Đoàn Ngọc kinh ngạc nói: "Ta thương thế chưa lành, Lâm nương đã đáp ứng ta, nghỉ ngơi mấy ngày không tiếp khách."
Quy công nói: "Vị khách nhân này đặc thù, lai lịch rất lớn, không thể cự tuyệt."
Đoàn Ngọc vui mừng, lai lịch rất lớn?
Ta có hay không có thể hoàn lương đây?
Ân khách, ta đến rồi!
Thế nhưng trước khi ra cửa, Đoàn Ngọc lại có chút lo lắng, dù sao chính mình mới từ Địa Cầu xuyên qua tới không lâu, nên làm vịt như thế nào? Hắn không có kinh nghiệm.
Đột nhiên như vậy đã phải tiếp khách, thật đúng là có chút khó mà bình tĩnh được!
. . .
Đoàn Ngọc đi vào hiện trường, lập tức thấy đầy đất vết máu, cảm thấy có chút khó hiểu.
"Tiểu Ngọc, ngươi qua đây..." Bảo Nhi Lâm nương mau chóng gọi Đoàn Ngọc tới, ánh mắt tràn đầy lo lắng, vội vàng nói: "Bên trong là một nữ nhân có lai lịch lớn vô cùng, võ công rất cao, Tiên Âm các không đắc tội nổi. Nàng tâm lý biến thái, cừu hận nam nhân, trước đó năm gã tướng công đưa vào, đều bị nàng đánh tàn phế, sống không bằng chết."
Lập tức, cổ Đoàn Ngọc co rụt lại, liền muốn chuồn đi. Cơm chùa tuy ngon, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.
Sau đó, hắn che trán, giả vờ dáng vẻ muốn hôn mê, run giọng nói: "Lâm nương, đầu ta bất tỉnh hoa mắt, sợ là không được, các ngươi tìm người khác đi!"
Sau đó, hắn trực tiếp muốn ngã xuống đất, đại trượng phu chính là có thể co lại có thể duỗi.
Mà lúc này, trong phòng vị Nữ La Sát kia lạnh giọng nói: "Thời gian một nén nhang sắp hết, nếu còn không đưa người vào, ta liền bắt đầu đập phá!"
Vị chưởng quỹ trung niên bên ngoài nói: "Đưa vào đi."
Chết tiệt thật.
Hai gã Võ Sĩ tiến đến, cưỡng ép mang Đoàn Ngọc vào gian phòng lộng lẫy kia.
Không có chút nào thương hương tiếc ngọc, chẳng lẽ không hề để mắt đến ta đây tuyệt thế mỹ nam sao?
. . .
Vừa tiến vào, Đoàn Ngọc đã cảm giác được một cỗ sát khí, còn có cả mùi máu tanh.
"Ầm!" Hai gã Võ Sĩ đưa Đoàn Ngọc vào xong, trực tiếp đóng sầm cửa phòng lại.
Đoàn Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy vị Nữ La Sát này.
Cao trọn một thước tám, nước da màu lúa mạch, dáng người nóng bỏng khỏe khoắn cân đối, mặc trang phục da bó sát người.
Dáng người nhất lưu!
Đã không thể dùng từ nóng bỏng để hình dung.
Nữ tử ở thế giới này đều để tóc dài, duy chỉ có nàng là tóc ngắn, là một cô nàng ngổ ngáo siêu cấp.
Nhất là hai đôi chân dài kia, vừa dài lại thẳng, tràn đầy sức mạnh, phảng phất dễ dàng có thể bẻ gãy cái eo nhỏ của Đoàn Ngọc.
Đây là một sát thủ cấp bóng lưng.
Nói thật, chỉ riêng bóng lưng này, đã có thể khiến một thiếu niên thanh xuân lãng phí thời gian cả năm.
Nữ hiệp, mượn ảnh chụp dùng một lát, ta muốn luyện tay nghề!
Có điều, một nữ nhân có dáng người bốc lửa như vậy, lại hung tàn như thế, cừu thị nam nhân đến vậy.
Vết máu trên mặt đất, cùng với đồ đạc bị đập vỡ nát trong phòng, đều chứng minh đây là một con cọp cái.
Nữ La Sát bưng chén rượu, quay mặt lại, nhìn về phía Đoàn Ngọc.
Oa!
Theo ánh mắt của Đoàn Ngọc, nữ nhân này tướng mạo rất đẹp, nhưng ở thế giới này, cô gái có loại tướng mạo này lại không được hoan nghênh, bởi vì quá mức anh tư bừng bừng.
Mà lại nàng buổi tối hôm nay uống say, mất đi lý trí, cho nên càng thêm hung tàn.
Nhìn thấy Đoàn Ngọc, Nữ La Sát này cũng hơi kinh ngạc, bởi vì hắn dáng dấp quá đẹp đẽ.
Hai người giống như trái ngược nhau, nếu như Đoàn Ngọc làm nữ nhân, Nữ La Sát này làm nam nhân, vậy thì thích hợp.
"Ta tên Ân Mạc Sầu, Phó thống lĩnh thủy sư Doanh Châu." Nữ La Sát nói: "Ngươi là nam nhân đẹp đẽ nhất buổi tối hôm nay, nhưng coi như dung mạo ngươi có tuấn tú thế nào, cũng cần phải trả lời vấn đề của ta."
Đoàn Ngọc nói: "Mời nói."
Ân Mạc Sầu nói: "Trước đó năm con vịt, đều trả lời vấn đề của ta, nhưng đều khiến ta rất không hài lòng, cho nên không chết cũng tàn phế, các ngươi ở thanh lâu bán mình, đều là tiện tịch, ngươi có biết đánh chết các ngươi cần chịu trừng phạt gì không? Bồi thường năm mươi lượng tiền."
Sau đó nàng nhìn bàn tay của mình, thon dài uyển chuyển, dính đầy vết máu.
"Vấn đề này là, dung mạo ngươi tuấn tú như vậy, vì sao lại tự cam chịu đọa lạc, tới thanh lâu bán mình?" Nữ La Sát chậm rãi hỏi.
Chỉ đơn giản một vấn đề như vậy, năm người trước trả lời, toàn bộ đều không khiến nàng hài lòng, kết cục đều vô cùng thê thảm.
Chỉ cần mình trả lời sai lầm, cam đoan cũng là gà bay trứng vỡ.
Cho nên nhất thiết phải cẩn thận!
Đầu óc Đoàn Ngọc chuyển động cực nhanh, nữ nhân trước mặt này chính là tới để hả giận, nàng chính là cừu hận nam nhân.
Cho nên muốn tranh thủ sự đồng tình của nàng, nói bản thân mình thảm đến thế nào, hoàn toàn là tự tìm đường chết.
Đương nhiên kiêu ngạo nói, ta tới thanh lâu có liên quan gì tới ngươi, cũng không được, cũng là muốn chết.
Năm gã tướng công thanh lâu trước đó, đủ loại câu trả lời đều có, có phóng đãng không bị trói buộc, có bán thảm, có cao thâm mạt trắc các loại.
Nhưng kết quả đều vô cùng thê thảm, không chết cũng tàn phế.
Cho nên, Đoàn Ngọc phải trả lời thật tốt, bằng không làm Nữ La Sát này không hài lòng, nhẹ nhất cũng là gãy tay gãy chân.
Trọng điểm của vấn đề này nằm ở đâu?
Ở chỗ nàng cừu hận nam nhân.
Thế là, Đoàn Ngọc suy nghĩ một hồi, buồn bã nói: "Ta tới thanh lâu, hẳn là để tìm kiếm chân thực bản thân."
Ân Mạc Sầu kinh ngạc nói: "Có ý gì?"
Đoàn Ngọc ngồi xuống một cách lả lướt, uyển chuyển nói: "Kỳ thật trong một số thời khắc, ta không biết mình là nam nhân hay là nữ nhân."
Ách? !
Đoàn Ngọc tiếp tục nói: "Ta từ nhỏ đã thường xuyên làm cùng một giấc mộng, mơ thấy mình là một nữ tử, khiêu vũ bay lên trong tuyết trắng đầy trời. Nâng vầng trăng trong cát vàng đầy trời."
Ân Mạc Sầu nói: "Ngươi hoài nghi mình là nữ nhân, cho nên ngươi tới thanh lâu bán mình? Tiếp nam khách nhân, trở thành thỏ tướng công?"
Sau khi nói đến đây, ánh mắt Ân Mạc Sầu đã tràn đầy chán ghét, trên thân đã ngưng tụ sát khí.
Đoàn Ngọc lắc đầu nói: "Không, ta cảm giác mình là nữ nhân, thế nhưng... Ta yêu lại là nữ nhân, nam nhân bẩn thỉu biết bao."
Ách? !
Đây lại là chiều hướng gì?
Đoàn Ngọc đi đến trước mặt Nữ La Sát, ngồi xuống, chậm rãi nói: "Thế giới này đối với nữ tử quá bất công, cái gì ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng? Cái gì tam tòng tứ đức, cái gì nữ tử vô tài chính là đức? Mỗi một câu đều như dao kiếm, đâm vào trong lòng ta."
"Còn có Tiên Âm các này của chúng ta, nam nhân vì sao ra bán thân, cũng là vì vinh hoa phú quý, không biết xấu hổ. Nữ tử vì sao ra bán thân, đều là từ nhỏ bị phụ mẫu bán đi, mệnh mỏng như giấy, đều là những người số khổ."
"Ta từ nhỏ đã bị bán đến Tiên Âm các này, thế nhưng ta không cảm thấy khổ, ta từ lúc còn rất nhỏ đã thề, chờ đến một ngày ta trở nên mạnh mẽ, ta nhất định phải cứu những tỷ muội đáng thương ở Tiên Âm các này ra khỏi hố lửa."
"Những năm này ta vẫn luôn vô cùng hoang mang, vì sao nữ nhân chúng ta xuất sắc như vậy, lại chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con. Trên quan trường có bao nhiêu nữ tử? Trên sa trường có mấy nữ tử? Luyện kim sư có mấy nữ tử?"
"Nữ tử chúng ta, rõ ràng có tài văn chương nổi bật, rõ ràng có tài hoa hơn người, vì sao không thể tham gia khoa cử? Còn có những vở hí kịch kia, cái gì 《 Nữ phò mã 》, 《 Nữ Trạng Nguyên 》, càng làm ta đau lòng nhức óc, nàng rõ ràng có tài hoa như vậy, vì sao còn phải nữ giả nam trang?"
"Những năm này ta vẫn muốn viết một quyển sách, một quyển sách về nữ tướng quân. Một nữ tử, cứu vớt quốc gia, cứu vớt hoàng đế. Quyển sách này tên là 《 Hoa Mộc Lan 》."
"Thế giới rất đơn thuần, phức tạp chính là con người. Ân Tướng quân, ngươi là niềm kiêu ngạo của nữ tử, nhưng ta không biết ngươi có từng bị kỳ thị, bị chèn ép không? Thượng Quan của ngươi khi nhìn ngươi, có phải hay không tràn đầy ánh mắt ác ý, có phải hay không có người ở sau lưng ác ý phỏng đoán ngươi ra bán mình nữ sắc, mới đạt được vị trí ngày hôm nay? Nào ai biết ngươi vì thành tựu hôm nay, đã phải trả bao nhiêu máu và nước mắt, trả cái giá đắt gấp mười lần nam nhân."
Đoàn Ngọc càng nói càng xúc động, trực tiếp rót cho mình một chén rượu, dõng dạc nói: "Nữ tử chúng ta ưu tú, liền phải khiêm tốn kín đáo, bởi vì nữ tử vô tài chính là đức, phải khiêm tốn kín đáo. Còn những nam nhân kia, rõ ràng bình phàm như vậy, lại tự đại đến thế. Thật khiến người ta run rẩy vì tức giận, nữ tính chúng ta đến bao giờ mới có thể đứng lên."
Sau khi nói xong, không khí lâm vào yên tĩnh.
Vành mắt Nữ La Sát Ân Mạc Sầu đều đỏ lên, nhìn Đoàn Ngọc, khàn khàn nói: "Ngươi những lời này, đã nói hết những lời ta muốn nói mà không thể nói ra, ngươi thật sự là tri kỷ của tỷ tỷ!"
Đoàn Ngọc vành mắt đỏ bừng nói: "Thế giới này vốn nên nam nữ bình đẳng, tỷ muội chúng ta, gánh nặng đường xa."
Ân Mạc Sầu nhìn chằm chằm Đoàn Ngọc, giơ ly rượu lên nói: "Ngươi tên gì?"
Đoàn Ngọc nói: "Mọi người đều gọi ta là Đoàn Ngọc, nhưng không ai biết ta còn có một cái tên thật sự."
Nữ La Sát tràn ngập men say nói: "Tên là gì?"
Đoàn Ngọc nói: "Hoa Trạch Loại!"
Hắn lập tức ngẩng mặt 45 độ nhìn lên bầu trời đêm, khàn khàn nói: "Bởi vì chịu ảnh hưởng mãnh liệt của sao Minh Vương, ta không cách nào biểu đạt tình cảm như người bình thường, cũng không thể hòa hợp với mọi người. Nhưng không biết vì sao, hôm nay ở cùng một chỗ với tỷ tỷ, vậy mà lại dốc hết tâm can, gặp nhau hận muộn, có lẽ đây là do khí tràng Tinh Thần phù hợp!"
Ân Mạc Sầu nói: "Sao Minh Vương là gì?"
Đoàn Ngọc tiến lên, rúc vào bên cạnh nàng, ôm eo thon của nàng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta ở vào Thái Dương hệ, trên trời có chín đại hành tinh. Mỗi người chúng ta đều đối ứng với một ngôi sao trên trời, đều có chòm sao đặc biệt..."
. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận