Quỷ Giới Cầu Tiên: Ta Có Một Gốc Thần Thông Đại Thụ

Chương 167: Ngai Ngai nhiệm vụ

Chương 167: Ngai Ngai nhiệm vụ
“Còn có loại sự tình này?” Trần Tiêu cũng kinh ngạc, “Có liên quan đến cái kia không biết tồn tại sao?”
Vấn đề này Tưởng Thái Thanh tự nhiên không thể t·r·ả lời, may mắn Trần Tiêu cũng không có ý muốn nghe hắn t·r·ả lời, càng giống như đang tự hỏi.
“Hoặc là tr·ê·n người hắn mang th·e·o một kiện trọng bảo có thể che lấp khí tức.” Trần Tiêu nhất thời cũng không thể x·á·c định, hắn nhìn về phía Tưởng Thái Thanh và Khuất Tuấn vẫn cung kính đứng ở một bên, “Đi thôi, vào thành trước đã. Nghiêm gia ở quận thành, Linh Hạc Quan, còn có những người khác hứng thú với Giao Châu cũng sắp đến.”
Thật ra đám người kia vốn muốn cùng hắn ngồi Hiên Viên p·h·á Không Chu, dù sao ai cũng biết thứ này chạy nhanh, lại an toàn. Nhưng Trần Tiêu căn bản không muốn cho đi cùng, một chút mặt mũi cũng không cho. Đôi khi, quá nể tình n·g·ư·ợ·c lại tỏ ra mình quá dễ nói chuyện, mà người một khi tỏ ra dễ nói chuyện, người khác sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Như thế là tự tìm phiền toái cho mình. Hơn nữa, đám người kia có tư cách gì để mình phải nể tình? Người đứng sau bọn họ tự mình đến còn tạm được.
“Vậy chúng ta phải tăng thêm tốc độ.” Tưởng Thái Thanh nghe vậy, lập tức lên tiếng nói, đợi những người kia đến, tình huống nơi này sẽ càng thêm phức tạp, hiện tại xem vị khâm sai đại nhân này rốt cuộc có t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n gì hữu hiệu hay không.
Trần Tiêu lộ vẻ kỳ quái: “Tại sao phải tăng thêm tốc độ?”
“Hả?”
“Mục đích hàng đầu của chúng ta bây giờ là gì?” Trần Tiêu hỏi.
“Đương nhiên là bắt Hoàng Cực. Thu thập tình báo về cái tồn tại kia.”
“Vậy mục đích của Nghiêm gia và đám người kia là gì?”
“Đương nhiên là Quỷ giao di bảo!”
“Cho nên, thật ra mặc kệ chúng ta muốn tình báo, hay bọn họ muốn Giao Châu. Muốn tìm được, việc đầu tiên là tìm tới Hoàng Cực, nếu t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n của chúng ta không thể trực tiếp tìm tới Hoàng Cực, vậy cứ để những kẻ có nắm chắc tìm tới Giao Châu kia tìm đi. Đến lúc đó, Hoàng Cực tự nhiên cũng lộ diện. Việc chúng ta cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi mà thôi.”
Trên người Trần Tiêu tuy cũng mang theo một ít đồ vật truy tung, nhưng đều có giá trị không nhỏ, đây chính là những thứ còn trân quý hơn cả Thượng phẩm Truy Tung Phù. Nếu có thể tiết kiệm thì tốt nhất. Nếu đám người kia cũng không tìm thấy, lúc đó tính tiếp. Bất quá hắn cảm thấy đám người này hẳn là có chuẩn bị, nếu không cũng sẽ không vượt qua mấy vạn dặm xa, tới đây.
Làm việc phải biết dùng đầu óc, chứ không phải chỉ biết làm bừa, nếu hắn thật là người như vậy thì sao quận thủ đại nhân lại giao việc này cho hắn điều tra. Chỉ là độ phức tạp của chuyện này vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn. Lần này e là không đơn giản như vậy. Dính đến quỷ thần không biết, tính nguy hiểm và tính chất phức tạp đều tăng lên đáng kể.
Vừa vặn để đám người kia dò đường cho mình, nhớ năm đó những người cùng mình được mệnh danh là t·h·i·ê·n tài, bây giờ chỉ có mình đạt tới Tông Sư chi cảnh, có phải do mình có t·h·i·ê·n phú tốt nhất không? Đương nhiên không phải, mà là trong số những người đó chỉ có hắn làm việc cẩn t·h·ậ·n nhất, có thể sống sót qua hết lần này đến lần khác. Thật sự cho rằng mình có đại khí vận? Vận may của mình thế nào, chính hắn biết rõ nhất. Từ một người bình thường tu hành đến tông sư, duy nhất có một câu làm châm ngôn, đó chính là cẩn t·h·ậ·n thì thuyền đi vạn năm. Cái tồn tại không biết kia có thể dùng một đạo chiếu ảnh để tiêu diệt một đầu Quỷ giao thượng phẩm, mình còn lợi h·ạ·i hơn cả Quỷ giao thượng phẩm sao? Càng là người cường đại, người có cảnh giới càng cao, n·g·ư·ợ·c lại càng có lòng kính sợ...
Khó được bạn tốt đoàn tụ, vô luận là Cát Lão hay Vương Lão đều rất cao hứng, bởi vậy uống không ít, thêm nữa đây là linh t·ửu sư nương cố ý chuẩn bị, cho nên hai người cuối cùng đều say. Hứa Đạo vì tuổi tác nên chỉ nhấp một ngụm làm bộ, liền bị sư nương lấy chén rượu đi, đổi cho rượu bồ đào, nói là rượu bồ đào, thật ra không phải rượu, mà là nước trái cây, bất quá t·r·ải qua phương p·h·áp đặc t·h·ù lên men sẽ mang một mùi rượu nhàn nhạt, ngay cả tiểu hài t·ử cũng uống được.
Ăn xong Hứa Đạo tự mình đưa Vương Lão về, rồi mới cáo từ sư phụ sư nương trở về nhà. A Nương và mọi người tự nhiên vẫn chưa ngủ, hiện tại gần như mỗi ngày, Hứa Đạo đều dùng giao Châu giúp mấy người tẩy luyện thân thể, dần dần mọi người cũng quen, nên vẫn chờ ở phòng kh·á·c·h.
Hứa Đạo thấy trời đã khuya, nên không nói nhảm, trực tiếp lấy giao Châu bắt đầu lấy giao Long chi khí. A Nương và mọi người cũng bắt đầu quen với việc tiêu hóa. Chỉ là hôm nay sau khi mỗi người tiêu hóa ba sợi giao Long chi khí, Hứa Đạo lại không dừng lại như thường ngày. Vì trong giao Châu chỉ còn lại năm sợi khí tức, lẽ nào lại chia ra để đến ngày mai? Đêm dài lắm mộng hắn sao có thể không hiểu?
Vậy là Hứa Đạo lấy ra bốn sợi khí tức, chỉ còn lại một sợi cuối cùng. Sợi cuối cùng này hắn phải giữ lại dùng. Đem bốn sợi khí tức rót vào bốn người, Hứa Đạo thở dài một hơi, thật ra giao Châu tẩy luyện đã lộ rõ tác dụng. Trong đó Hứa Lộ và A Bảo vốn có tư chất tốt, lúc này đã đạt tới rồng thực phượng tư, thậm chí Hứa Lộ còn vượt trội hơn. Còn Cát Ngọc Thư và A Nương vốn có tư chất hơi kém hơn một chút, nhưng bây giờ cũng có căn cốt gần Long Phượng, sự tiến bộ này không rõ rệt trực quan như tăng thực lực, nhưng lợi ích lại càng lớn. Một cái là hiện tại, một cái là tương lai.
Chỉ có kẻ ngốc mới dùng thứ này để tăng cảnh giới, hạt châu này năng lượng đủ cho một tứ phẩm vừa bước qua bậc cửa Tông Sư, nhưng cũng chỉ là nhất cảnh mà thôi, đến Tông Sư về sau thì sao? Lại giải quyết thế nào? Không lẽ lại đi tìm long châu sao? Võ giả càng về sau, tư chất càng quan trọng. Vì vậy hắn mới lấy ra vật trân quý này cho A Nương và mọi người tăng tư chất. Không cầu họ có thể một mực đ·u·ổ·i th·e·o mình, nhưng ít ra chậm lại một chút.
Hứa Đạo rời khỏi phòng kh·á·c·h, nhưng không về phòng ngủ ngay, mà tìm Ngai Ngai đang ngủ tr·ê·n nóc nhà. Hắn chỉ vẫy tay, Ngai Ngai lập tức tỉnh táo, mấy lần linh xảo liền đến bên cạnh Hứa Đạo. Thấy Hứa Đạo cầm giao Châu, khí chất uy phong lẫm lẫm ban đầu của vật nhỏ này m·ấ·t sạch, lại bắt đầu kêu ngọt ngào.
Hứa Đạo mang Ngai Ngai về phòng ngủ, đóng cửa lại rồi nói: “Nếu ngươi nghe hiểu những gì ta nói, hãy gật đầu. Không hiểu thì lắc đầu.”
Ngai Ngai trầm ngâm rồi bắt đầu gật đầu. Hứa Đạo thở phào nhẹ nhõm, “Trong này còn một đạo khí tức, ta để dành riêng cho ngươi.”
Ngai Ngai vui sướng kêu lên, nhưng Hứa Đạo lại nói: “Nhưng ta không thể cho ngươi ngay bây giờ, ngươi phải giúp ta một chuyện.”
Hứa Đạo lấy ra một cái túi nhỏ, bỏ giao Châu vào, rồi treo lên cổ Ngai Ngai. Ngai Ngai không hiểu gì, dù không rõ Hứa Đạo muốn làm gì, nhưng cũng không phản kháng.
Hứa Đạo cười nói: “Bây giờ ta muốn ngươi mang theo túi này, đi vào nhà người khác, sao cho không bị phát hiện. Ngươi đi càng nhiều nơi càng tốt, nếu có thể chạy khắp toàn bộ Phủ Thành thì càng hay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận