Quỷ Giới Cầu Tiên: Ta Có Một Gốc Thần Thông Đại Thụ

Chương 141: Xong, chơi đại phát

Chương 141: Xong, chơi lớn rồi!
Hứa Đạo nghĩ ngợi, hắn vẫn không muốn từ bỏ Trác Thủy ngay trước mắt, nơi gần Phủ Thành nhất. Chủ yếu là nơi này rất gần lối ra, dù có biến cố gì, quay người liền có thể thông qua thông đạo dưới lòng đất lúc đến kịp thời về thành.
Nếu không có khả năng xuống nước, vậy chỉ có thể đem Yêu Quỷ lôi lên bờ mà g·i·ết. Nghe Vương Lão nói, thường xuyên có thể nghe được Yêu Quỷ trong nước lên bờ làm loạn sao? Hiện tại sao nhìn mãi không thấy?
Thật ra không phải Vương Lão nói mò, trước tiên cần nhìn xem thủy vực Trác Thủy này lớn bao nhiêu, hai bên bờ Trác Thủy đều là nơi có thể lên bờ, vì sao Yêu Quỷ cứ phải lên bờ ở chỗ Hứa Đạo đang đứng? Hơn nữa nơi này quá gần tường thành Phủ Thành, Yêu Quỷ chán ghét khí tức phòng hộ p·h·áp trận, không muốn hiện thân ở đây mới là lẽ thường.
Hứa Đạo lại quên cái này, hắn chỉ nhớ trước kia ở huyện Dương Đồng, Yêu Quỷ như thủy triều, suốt đêm không dứt. Phòng hộ p·h·áp trận của huyện Dương Đồng có thể so với phòng hộ p·h·áp trận của Phủ Thành sao? P·h·áp trận Dương Đồng đối với Yêu Quỷ chỉ như hố phân có chút buồn nôn, còn p·h·áp trận Phủ Thành với Yêu Quỷ là vạc dầu l·i·ệ·t hỏa, hình t·h·i nấu n·ổ, Yêu Quỷ quá yếu trực tiếp không xong.
Vậy nên dụ Yêu Quỷ lên bờ thế nào đây? Hứa Đạo trầm tư rất lâu, bỗng nhiên kịp phản ứng, nếu câu cá cần mồi, thì với Yêu Quỷ, mồi thơm nhất ở đây ngoài Hứa Đạo ra còn có thể là gì? Yêu Quỷ t·h·í·c·h nhất không phải người s·ố·n·g, mà là linh tính tr·ê·n người.
Ban đầu ở huyện Dương Đồng, con nhiều mắt quỷ vì sao mạo hiểm dừng ở viện của Hứa Đạo, chẳng phải vì bị linh tính nồng đậm tr·ê·n người Hứa Đạo và Hứa Lộ dụ hoặc? Hứa Đạo quyết tâm, bỗng buông ra Thanh Đồng Đại Thụ áp chế linh tính tr·ê·n thân, lập tức một cỗ linh tính hào quang ngút trời mà lên, xuyên qua ấn đường t·h·i·ê·n linh của hắn, cao đến mười trượng.
Linh tính của hắn liên tục mạnh lên, Thanh Đồng Đại Thụ gột rửa linh tính, từ khi xuất sinh đến giờ, mấy chục năm như một ngày, chưa từng gián đoạn, đợi đến khi tu hành Võ Đạo, tốc độ tăng trưởng này càng nhanh, mà chờ hắn đặt chân lên Luyện Khí chi đạo, linh tính của hắn càng tăng m·ã·n·h. Tốc độ tăng trưởng kia thật sự tăng mấy lần.
Linh tính người bình thường mãn uẩn trong cơ thể đã là rất bất phàm, còn linh tính cấp độ Hứa Lộ thấu thể vài thước đã là t·h·i·ê·n tài trong t·h·i·ê·n tài. Còn linh tính chi quang tr·ê·n người Hứa Đạo cao khoảng mười trượng. Vì vậy linh tính của hắn dù bị Thanh Đồng Đại Thụ áp chế vẫn bị Cát Lão nhìn ra là linh tính mười phần, mà cái Cát Lão thấy chỉ là chút ít tiêu tán tự nhiên sau khi bị áp chế.
Nếu cảnh này bị Cát Lão nhìn thấy, sợ là bị dọa ngất xỉu. Hứa Đạo rút bội đ·a·o bên hông, trận địa sẵn sàng đón quân đ·ị·c·h, dù không biết p·h·áp kia có hiệu quả không, cẩn t·h·ậ·n chút vẫn hơn.
Nhưng đợi đã lâu cũng không động tĩnh, hắn hơi nghi hoặc, chẳng lẽ không dùng được? Hứa Đạo thất vọng lắc đầu, trấn áp lại linh tính, đợi nghĩ biện p·h·áp khác.
Sắc mặt Hứa Đạo bỗng nhiên đại biến, xoay người chạy! Mẹ ơi, hắn thấy cả Trác Thủy phảng phất b·ạo đ·ộng bình thường, như có người nhỏ giọt nước vào chảo dầu, ngay cả trọc lãng phía tr·ê·n Trác Thủy cũng bắt đầu cuốn ngược, vô số Yêu Quỷ phảng phất cá hồi du tranh nhau chen lấn từ hạ du lên thượng du, chen chúc mà tới, số lượng khiến Hứa Đạo tê cả da đầu.
Hắn tự xưng gặp qua Yêu Quỷ thành quần kết đội quanh huyện Dương Đồng, nhưng loại tràng cảnh Yêu Quỷ chồng Yêu Quỷ k·h·ủ·n·g· ·b·ố này, hắn lần đầu gặp.
Đám Yêu Quỷ đ·i·ê·n rồi, hoàn toàn không thèm để ý phòng hộ trận Phủ Thành, dù Dương Hòa chi khí trong đó chỉ cần tới gần đã như l·i·ệ·t hỏa t·h·iêu đốt, nhưng Yêu Quỷ phảng phất quên đau đớn và sợ hãi, đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g phun trào về phía trước. Hứa Đạo vừa liếc qua đã thấy mấy chục con Yêu Quỷ cao giai, nếu thật để Yêu Quỷ đuổi kịp, hắn sợ là bị ăn s·ố·n·g nuốt tươi.
Một hai con, thậm chí ba bốn con Yêu Quỷ cao giai, hắn dốc hết át chủ bài cũng có thể đấu một trận, nhưng mấy chục con cao giai Yêu Quỷ, hắn chỉ có thể chạy! Không thì ở lại c·h·ế·t à?
Hứa Đạo bước chân như bay, thoáng cái chui vào thông đạo dưới lòng đất, đến đây hắn vẫn chưa dừng lại mà trực tiếp xuyên qua thông đạo dưới lòng đất, trở lại trong thành.
Một lần nữa ở dưới phòng hộ p·h·áp trận, lần này hắn hiếm khi không cảm nh·ậ·n được cảm giác uy h·iếp mà ngược lại từ đáy lòng thấy an tâm. Ra khỏi thông đạo, hắn ẩn thân trong bóng tối, chưa rời đi ngay, mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào thông đạo.
Hắn lo nếu Yêu Quỷ theo thông đạo kia vào thành thì phiền. Việc này do hắn mà ra, hắn có thể nhờ p·h·áp trận Phủ Thành, thậm chí nhờ người tuần tra ban đêm của Phủ Thành ngăn cản c·h·é·m g·i·ế·t Yêu Quỷ, nhưng không thể không tin, tùy ý Yêu Quỷ vào th·ành h·ại người!
Nếu thật như vậy, nghiệp nợ Yêu Quỷ h·ạ·i người do hắn gánh! Đợi gần nửa canh giờ, thấy không có Yêu Quỷ nào dũng m·ã·n·h tiến ra theo thông đạo, Hứa Đạo rốt cục thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng hôm nay chơi thoát đâu! Tình huống này hắn không ngờ tới, chỉ thả linh tính bản thân ra đã suýt ủ thành đại họa!
Kế hoạch c·h·é·m g·i·ế·t Yêu Quỷ tối nay coi như ngâm nước nóng, đám Yêu Quỷ b·ạo đ·ộng kia không biết khi nào mới triệt để bình phục, trước khi chúng bình phục hẳn hắn không dám ra ngoài.
Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất nghiệm chứng kế hoạch câu cá của mình là được, chỉ là vì không có kinh nghiệm, đ·á·n·h ổ lớn, khiến cá trong ngư đường cả đ·i·ê·n rồi! Về sau, hắn chỉ cần thoáng buông linh tính là có thể dụ Yêu Quỷ ra, thực hiện kế hoạch của mình.
Nhưng hắn cũng nhận biết rõ sự nguy hiểm của thuỷ vực, khó trách Vương Lão nói nơi Yêu Quỷ Phủ Thành xung quanh p·h·át ra nhiều nhất là Trác Thủy này. Hắn đoán ảnh hưởng vừa rồi của linh tính hắn chỉ là một đoạn hà vực ngắn ngủi, mà đã ẩn giấu nhiều Yêu Quỷ kinh khủng, thì cả Trác Thủy uốn lượn không biết mấy vạn dặm, bên trong có bao nhiêu Yêu Quỷ?
Trác Thủy đã vậy, thì thông t·h·i·ê·n lớn khinh thế nào? Khó trách có người nói, sự hiểm trở của thông t·h·i·ê·n lớn khinh so với Hắc Sơn chỉ có hơn chứ không kém! Cái này mẹ nó là sông quỷ thật sự!
Hứa Đạo lặng yên không một tiếng động trở lại Bình An Phường, vào trạch viện, chưa kinh động ai. Nhưng không bao gồm một con ly nô tên trắng ngần. Con ly nô này rốt cục có tên, do sư nương đặt, trước đây tiểu muội gọi nó tuyết cầu, sư nương nghe xong liền đặt cho nó cái tên văn nhã đáng yêu hơn. Vì thấy nó tuyết trắng toàn thân, không tạp sắc, lông tóc thon dài mềm mại, nên đặt tên là trắng ngần trong tuyết trắng mênh mang.
Trắng ngần ngồi chồm hổm tr·ê·n xà nhà, thấy Hứa Đạo đẩy cửa vào, nó rất quen với chủ nhân này rồi, dù người này che giấu thân hình, che giấu khuôn mặt, thậm chí khí tức tr·ê·n người cũng khác hẳn ban ngày, nhưng nó vẫn nhận ra. Dù sao cảnh này không phải lần đầu gặp, gặp nhiều rồi quen.
Trắng ngần kêu một tiếng, thả người nhảy xuống, đến bên chân Hứa Đạo, trước hết hít hà rồi cọ đầu vào người hắn. Hứa Đạo túm cổ ly nô nhấc trắng ngần lên, mắt đối mặt, rồi liếc nhìn cả gian phòng: “Mẹ nhà ngươi vào bằng cách nào?” Hắn rõ ràng chặn hết các lỗ rồi mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận