Phế Thổ Khai Phát Nhật Ký

Chương 146: Phía sau nhìn chăm chú người

Chương 146: Phía sau nhìn chăm chú người
Chu Dị đùa nói: "Ngươi không sợ ta lừa ngươi?"
Lí Mặc cũng rất chắc chắn: "Các ngươi Thiên Hành Giả đều là nói lời giữ lời, tuyệt sẽ không vì chuyện như vậy mà nuốt lời, cản trở chính mình tiến hóa."
Còn có việc này?
Chu Dị tiếp tục hỏi Hồng Chuẩn.
Máy bay không người lái nói: "Sinh mệnh năng lượng trình độ càng cao, càng tiếp cận cơ điện sinh mệnh. Bọn chúng yêu cầu bảo đảm tự thân có đầy đủ dàn khung tin tức ổn định, nói dối hoặc liên tục thay đổi biểu đạt, đều sẽ phá hỏng sự ổn định của bản thân."
"Trái với quy tắc định nghĩa tự thân, sẽ dẫn đến toàn bộ kết cấu tin tức mất cân bằng và rối loạn, sẽ mất đi năng lực đi lại ở ngoại hải, từ phía trên Hành giả rơi xuống..."
Sự miêu tả của nó có chút khó đọc, thâm thúy.
Chu Dị lại triệu hoán Tiểu Fu tới.
"Đây là bởi vì Đại Thánh Linh."
Tiểu Fu giải thích: "Thiên Hành Giả cấp độ này, có thể thông qua gián tiếp viếng thăm Đại Thánh Linh, để thu hoạch tin tức bí ẩn trân quý của thế giới này. Đây cũng là năng lực quan trọng nhất của bọn chúng so với sinh mệnh cấp thấp."
"Nhưng lượng tin tức này quá khổng lồ, tiến vào Ký Hạch sẽ trong nháy mắt tạo thành ý thức chôn vùi. Cho nên biện pháp duy nhất là ghi lại ở chỗ Đại Thánh Linh, thông qua viếng thăm Đại Thánh Linh, đi thăm dò những tin tức hải lượng mà mình thu thập."
"Thiên Hành Giả nói dối, hoặc trái với quy tắc mà mình quyết định, những tin tức này sẽ ghi lại ở trong Ký Hạch, sẽ bị Đại Thánh Linh cho rằng không hợp với người viếng thăm trước đó, phán định là sai lầm. Người sai lầm vĩnh viễn không thể viếng thăm Đại Thánh Linh lần nữa, cũng không thể trở thành Thiên Hành Giả nữa."
Tố Lưu Giả giải thích cẩn thận hơn Hồng Chuẩn.
Chu Dị quy nạp một chút.
Ưu thế cốt lõi của Thiên Hành Giả cấp độ này là có thể sử dụng Đại Thánh Linh như một dịch vụ đám mây. Không thể tải xuống một lượng lớn dữ liệu trân quý, chỉ có thể viếng thăm trực tuyến để xem xét.
Ý thức của bọn chúng chính là mật mã viếng thăm ban đầu.
Nếu nói dối, mật mã sẽ báo lỗi, dẫn đến khóa tài khoản, sau đó không thể viếng thăm.
Tiếp đó sẽ bị kéo vào sổ đen.
Nói ngắn gọn là, toang.
Chẳng qua trước mắt còn hơi xa xôi để đến được ngoại hải.
Thiên Hành Giả cũng là không cái bóng sự tình.
Chu Dị đem lực chú ý trở lại Lí Mặc: "Ta nghe nói, Người Đột Biến là Thiên Nhân sử dụng thân thể. Ngươi là thừa dịp còn chưa bị Thiên Nhân điều khiển, đã chạy ra?"
"Không phải, lão đại."
Ánh mắt của tiểu hài có chút phức tạp: "Ta bị Thiên Nhân điều khiển rồi, chỉ là tình huống của ta đặc thù..."
"Ta không biết những người khác thế nào, dù sao ta có ký ức đến nay đã ở trong một phòng pha lê trong suốt, nơi đó có các loại đồ dùng trong nhà. Ban sơ thời điểm ta cảm thấy không có vấn đề gì, bởi vì ta luôn sống ở địa phương như vậy, thế giới là như thế."
"Thỉnh thoảng sẽ có một chút châm dài pha lê chui vào đâm ta. Cảm giác đó rất khó chịu, tựa như xương cốt bị một con dao nhỏ cạo tới cạo lui, có đôi khi lại giống có lưỡi dao và kim châm cắt xẻo và nhảy nhót dưới da."
Hồi ức quay lại, sắc mặt Lí Mặc có chút thống khổ: "Về sau ta mới biết được, đó là cải tạo khí quan cho ta, Cường Hóa Thể của ta đều được bồi dưỡng kích hoạt từng chút như vậy."
"Khó khăn nhất là đại não, quá trình cải tạo cũng dài nhất. Nhưng sau khi đại não cải tạo thành công, đầu óc của ta cũng dùng tốt hơn rất nhiều, cho nên ta bắt đầu nghĩ, nơi như vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ta là ai."
Người Đột Biến tiểu hài nói: "Có một ngày, ta hốt hoảng nghe được một thanh âm. Thanh âm đó nói cho ta, nó đang dùng thân thể của ta, mà lại nó rất thích ta chế tác Bôi Tử."
Lời này nhắc nhở Chu Dị.
Lúc tới, hắn liền thấy Lí Mặc đang dùng hai tay của mình nung Bôi Tử.
Thoạt nhìn đó là cái nhân ái tốt.
"Thanh âm đó hỏi ta phương pháp, ta liền giao cho nó. Ta hỏi nó là ai, nó nói không thể trả lời, ta gọi nó Bôi Tử."
Ánh mắt Lí Mặc có chút dao động: "Cảm giác đó rất kỳ diệu, nó ngay gần trong gang tấc, mà ta lại không nhìn thấy nó. Chúng ta cứ như vậy quen biết."
"Bôi Tử sử dụng thân thể của ta rất nhiều lần. Ta hỏi nó đang làm gì, nó nói ở phía dưới ngắm phong cảnh. Ta không biết những Thiên Nhân khác là chuyện gì xảy ra, dù sao nó so với rất nhiều nhân loại và Quang Nạp Chủng ta gặp thì thân mật hơn, nó bảo ta xưng hô nó là lão đại."
"Về sau có một ngày, nó nói cho ta biết, nó muốn trở về, cảm tạ ta đã dạy nó chế tác Bôi Tử. Nó nói, đã làm lão đại của ta, thì phải giúp ta một tay, để ta dựa theo địa phương nó nói mà trốn, chờ ổn định thì tìm bác sĩ chữa bệnh, đừng hỏi gì khác."
"Sau đó ta tỉnh lại từ Tử Hải, phát hiện phía sau có Kim Diện Vệ truy binh – cái tên này ta cũng biết thông qua nó. Ta liều mạng chạy trốn, dùng cái hắc thủ kia ngăn chặn bọn chúng."
"Sau đó ta tới nơi này, trốn vào trong cơ thể Dị Hình, đây đều là nó dạy ta, nói có thể che đậy điều tra từ bên ngoài. Đến nơi đây, ta học dân bản xứ cho mình một cái tên, gọi Lí Mặc, để nhắc nhở chính mình ít nói chuyện."
Lông mày Chu Dị từ từ giãn ra.
Khó trách. Lí Mặc, người bị khóa trong mật thất thời gian dài, lại có thể thuần thục tránh né truy binh ở bên ngoài. Bởi vì có Thiên Nhân đang giúp hắn bày mưu tính kế để chạy trốn.
"Sau đó ta đã đến nơi này."
Người Đột Biến thở dài nói: "Kỳ thật ta ở chỗ này rất nhiều năm rồi, có lẽ là mười năm, có lẽ là mười lăm năm, ta không cẩn thận tính toán, dù sao mỗi ngày với ta cũng không có gì khác biệt."
"Ta ở đây chế tác Bôi Tử, phơi nắng. Bởi vì bị cải tạo, thân thể của ta đình chỉ sinh trưởng, nhưng cũng không hoàn toàn hỏng mất, chỉ là bức xạ ra bên ngoài thì không tránh được."
"Nghe Bôi Tử nói, đây là một loại cơ chế. Chỉ cần nó rời khỏi thân thể này, sẽ mở chốt mở của Cường Hóa Thể, khiến chúng hỗn loạn, không thể thống nhất cân bằng, sẽ tạo thành bức xạ, là để thuận tiện cho bên ngoài định vị tiêu ký. Nếu không có thuốc ức chế, tình huống này sẽ ngày càng nghiêm trọng."
Lí Mặc đúng là một đứa trẻ lớn xác.
Chu Dị đã hiểu.
Khó trách hắn gọi mình là lão đại, bởi vì được Thiên Nhân lão đại trước đó đã cứu.
Lí Mặc tiếp tục: "Về sau ta luôn trốn trong cơ thể Dị Hình Tử Hải này, lưu lại trên tầng cao nhất để tiếng vang từ bóng người ở đây là nhỏ nhất. Giai đoạn đầu tình trạng bức xạ còn không nghiêm trọng, ta giả vờ làm người bình thường đi ra ngoài tìm hiểu không ít tình huống, bất quá về sau tình trạng bức xạ càng ngày càng nghiêm trọng, ta liền không đi ra ngoài nữa."
Chu Dị đại khái hiểu tình huống của hắn, thế là hỏi ngược lại: "Ngươi nói ở đây có ba viên phi tinh?"
"Đúng thế."
Lí Mặc chỉ ra ngoài cửa sổ: "Viên sớm nhất là lúc ta đến đây không lâu, sau khi nó bay đến đây, liền rơi xuống vườn chuyển động phía dưới."
"Viên thứ hai là vào một ngày mưa dông, rơi xuống Tử Hải, bất quá nó bị một lực lượng nào đó dẫn dắt, cũng đi đến vườn chuyển động."
Hắn đi đến cửa sổ, chỉ về phía vị trí một góc ở phòng vui chơi công viên. Nơi đó có một kiến trúc nhỏ cỡ trung, giống như đèn lồng, kết cấu tròn phía trên hiện lên hoa văn mai rùa, không thu hút lắm.
"Hai viên phi tinh đều đến đó, bay vòng quanh."
Lí Mặc mười phần chắc chắn.
Chu Dị nhìn về phía kiến trúc hình quả bóng kia.
Còn có cao thủ?
Thế mà ngay dưới mắt mình mà lại trở thành nơi đèn tối nhất.
Bất quá hắn nhớ là đã cùng Tần Tiếp đến đó xem qua, chỉ là một cái lầu nhỏ xoay tròn, phía trên không có cửa, giống như một kiến trúc trang trí. Cho nên hai người chỉ xem xét rồi chuyển sang địa điểm khác.
Còn phải đi tìm kiếm lại.
"Ta thực sự không nhìn thấy viên phi tinh thứ ba, có thể là không chú ý. Gần đây ta đang chế tác Bôi Tử mới." Lí Mặc nói.
Lúc này Hồng Chuẩn nhắc nhở: "Có người đang ở gần phía dưới."
Chu Dị lập tức quyết đoán: "Ngươi trốn trước, nếu còn có người lên, thì hãy đi vào Tử Hải đợi ta, sau khi sự việc xong xuôi, ta sẽ tìm ngươi."
"Vâng, lão đại."
Chu Dị xuống tầng 13, tại hành lang tầng 11 gặp Phương Hạ, Thiên Tân kỵ sĩ, người đang cầm súng kíp trên tay.
Hắn thấy Chu Dị, hai vai hơi chùng xuống: "Chúng tôi ở dưới lầu thấy ánh lửa mãnh liệt, còn có xung kích năng lượng cao, sau khi thương lượng với Triệu Cường, chúng tôi vẫn quyết định lên xem sao. Nghĩ là, chí ít có thể yểm hộ cho ngài từ xa, dù sao ngài đang mạo hiểm vì chúng tôi."
Phương Hạ cắm súng vào dây lưng.
Chu Dị nói cho hắn biết: "Phía trên có một Người Đột Biến khá phiền toái, hắn chính là nguồn bức xạ, không liên quan đến Dị Hình này, các ngươi nhanh chóng đưa người bị thương đi."
"Ra là vậy."
Phương Hạ thở dài: "Vậy thì biết nên xử lý thế nào rồi. Chúng tôi sẽ đưa đội trưởng về thuyền, trước tiên dùng thuốc ức chế. Rất cám ơn ngài đã giúp đỡ, đệ cửu trung đội chúng tôi sẽ không quên sự giúp đỡ của ngài, về sau nhất định báo đáp."
"Bất quá việc cứu mạng quan trọng hơn, chúng tôi xin cáo từ trước."
Xuống lầu, bọn họ thu dọn đống lửa, một trước một sau đẩy giường sắt lá hộp cứu thương - có bánh lăn phía dưới, một đường tiến về phía bờ biển.
...
Chu Dị lần nữa đến bên ngoài Hoan Nhạc cốc, phát hiện gấu Teddy vẫn canh giữ ở bên ngoài. Nó hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại.
"Hắn còn chưa ra?"
"Chưa."
Gấu Teddy lộ vẻ bất đắc dĩ: "Ta đoán chừng, hắn chơi đủ mới bị cưỡng chế vứt ra. Đối với những thứ mới mẻ chưa từng thấy, hắn luôn rất dễ nghiện và chìm đắm..."
Chu Dị nói: "Ta vào xem một chút."
Hắn lần nữa thông qua khe ép cơ, một đường đi vào.
Lúc này đu quay thì bị ném lên không trung, thẳng tắp lên cao trong khi tự quay tốc độ cao, hoàn toàn có cảm giác gần với bầu trời.
Nửa giờ sau, đu quay vững vàng hạ xuống điểm ban đầu.
Tần Tiếp từ trên đi xuống, vẻ mặt tươi tỉnh: "Mặc dù vé vào cửa rất đắt, nhưng đích xác là một nơi có ý nghĩa."
Chu Dị hỏi về sự việc của Kỵ Sĩ Đoàn Tử Hải.
"Bọn họ đích xác ở đây, trước đó ta đã gặp. Bất quá bọn họ ở khu vực khác, nơi đó là một loại địa điểm huyễn tưởng giống như đắm chìm, ở bên trong sẽ thu hoạch được thân phận khác nhau."
Tần Tiếp hưng phấn giới thiệu với hắn: "Thân phận của ta ở bên trong là đội du kích chiến sĩ, địch nhân là quân xâm lược Nhật Bản, chúng ta tác chiến trong nhiều cảnh khác nhau, có rừng cây, thôn trang, núi tuyết, đồng ruộng, còn có thể triệu hoán pháo kích và không trung tập kích."
"Đánh nhau thật thoải mái. Đáng tiếc về sau bọn họ đến giờ bị đưa ra ngoài, một mình ta chơi có chút nhàm chán, liền tới thử các hạng mục khác."
Chu Dị nghe mà giật mình, công viên trò chơi này lại còn có CS người thật với bối cảnh kháng Nhật, đắm chìm.
Đừng đùa.
Hắn thật muốn vào chơi một ván.
Chỉ là bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.
Chu Dị nói: "Có manh mối, phi tinh có liên quan đến một vật ở đây."
Vẻ mặt Tần Tiếp lập tức nghiêm túc: "Ở đâu?"
Chu Dị dẫn hắn đến trước kiến trúc hình tròn không đáng chú ý kia, bảo Tần Tiếp kiểm tra xung quanh.
Trong lòng hắn có một suy đoán táo bạo.
Chỉ là suy đoán này bản thân nó có những chỗ rất không hợp lý, cần thực tiễn để xác nhận.
Đưa năng lượng vào.
Chồng chất ý thức.
Chu Dị nói trong lòng: "Chào ngươi, làm phiền một chút."
Hai giây sau.
"Ngươi là ai?"
Là một thanh âm xa lạ.
Quả nhiên.
Không ai nghĩ tới, bên trong kiến trúc sinh mệnh của công viên trò chơi, còn có một kiến trúc sinh mệnh khác tồn tại.
Chu Dị tự giới thiệu một cách đơn giản, sau đó nói: "Ta muốn thỉnh giáo một chút về chuyện phi tinh, có một viên phi tinh rơi vào bên này, ta đang tìm nó."
Đối phương nói: "Phi tinh ngươi nói là vệ tinh mặt đất hay là vệ tinh khí tượng?"
Trong đầu Chu Dị không khỏi hiện ra câu chuyện búa vàng búa bạc.
Hắn nói với kiến trúc sinh mệnh này: "Ta được người nhờ vả, tới tìm phi tinh rơi xuống ở đây không lâu, hẳn là vệ tinh rơi gần đây nhất."
"Nếu đúng như ngươi nói, nó không ở chỗ ta."
Chu Dị sững sờ: "Nhưng có người nói, nó bay đến chỗ ngươi."
Kiến trúc hình tròn nói: "Ta là trạm tiếp thu vệ tinh mặt đất, có thể tiếp thu vệ tinh. Viên ngươi miêu tả là vệ tinh tài nguyên, nó thật sự rơi xuống chỗ ta. Bất quá bây giờ nó bị nhà tù của tiểu bang Lông Mày bắt rồi."
Trạm dừng vệ tinh mặt đất, khó trách có thể dẫn dắt ba cái vệ tinh.
Chu Dị không hiểu: "Vì sao?"
"Bởi vì lúc rơi xuống, nó sơ suất giết hai sinh mệnh giống như ngươi, nên đã bị bắt vào tù, thời hạn tù là bảy năm."
"..."
Chu Dị kinh ngạc.
Vệ tinh đang ngồi tù, khó trách các bên không tìm thấy.
Hắn bỗng nhiên giật mình toàn thân, gáy lạnh toát.
Không đúng.
Trạm dừng vệ tinh mặt đất này không chỉ biết nhà tù của tiểu bang Lông Mày ngay sát vách, còn biết rõ thời gian phi tinh bị tù.
Chẳng lẽ nói...
Chu Dị dò hỏi: "Ngươi có thể đối thoại với nhà tù của tiểu bang Lông Mày?"
"Đương nhiên, kiến trúc sinh mệnh ở đây vốn kết nối với nhau thành một thể."
Trạm vệ tinh nói: "Nhất cử nhất động của các ngươi đều nằm trong tầm nhìn của "Liên hiệp thành phố" chúng ta."
Trong khoảnh khắc Chu Dị rùng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận