Phế Thổ Khai Phát Nhật Ký
Chương 12: Lựa chọn
**Chương 12: Lựa chọn**
Trở lại trấn Mâu Cốc, A Kim đầu tiên tìm tới người am hiểu nhất trồng nấm là Tào Đại Nguyên. Đối phương một tiếng từ chối: "A Kim, ta ở trấn Mâu Cốc có thể trồng nấm, tại sao phải đi nơi khác trồng? Dù sao trấn Mâu Cốc còn, ta vẫn ở đây, nhà ta ba đời đều ở đây, ta cũng không đi đâu cả."
Tào Đại Nguyên còn nhắc nhở hắn: "Trong miệng ngươi vị chủ tịch kia, chỉ là một người ngoài, ngươi mới quen hắn bao lâu? Ngươi đối với hắn hiểu rõ được bao nhiêu? Hắn đến đây với mục đích gì, có đúng như hắn nói không?"
A Kim nói cho đối phương biết, mình bị cướp tặc gây thương tích chính là chủ tịch chữa khỏi, hắn vén ống quần lên, lộ ra bắp chân đã đóng vảy.
Vị đệ nhất nhân nuôi nấm trên trấn này lại cho rằng: "Vết thương như vậy, không xử lý cũng có thể sẽ khỏi."
"Ngươi vẫn còn trẻ, nghĩ đến quá đơn giản, quá mức tin tưởng một ngoại nhân thân phận không rõ, coi chừng bị lừa đi làm mồi nhử cho quái vật."
"Người trẻ tuổi trồng nấm cho tốt, đừng suy nghĩ bậy bạ, thời gian sẽ trôi qua tốt hơn, ra ngoài nói không chừng liền mất mạng. Hiểu chưa?"
A Kim rất muốn phản bác.
Đối phương căn bản chưa từng thấy qua hang động xa hoa trên mặt đất của công ty, cũng không biết chủ tịch thuê Võ Sĩ Cua mạnh mẽ hữu lực đến cỡ nào, càng chưa từng ăn qua thịt quái vật nướng.
Nếu Tào đại thúc cảm nhận được những điều này, liền hiểu, lấy tài lực của chủ tịch, căn bản không cần bày những mánh khóe kia.
Bất luận A Kim nói thế nào, Tào Đại Nguyên chỉ lắc đầu:
"Tin người khác không bằng tin chính mình, ta tin vào việc trồng nấm của mình."
. . .
A Kim lại tìm đến Phong ca.
Phong ca làm bạn với sâu trùng, ở tại bên cạnh hố sâu trùng Mâu Cốc, hắn nhìn luôn có vẻ chưa tỉnh ngủ.
"Lại còn có nơi tốt như vậy, Đại Sư cấp thợ nhặt rác... Có chút muốn đi." Hắn xem ra rất có hứng thú.
Bất quá cuối cùng Phong ca vẫn từ chối.
Lý do của hắn là: "Ta đã đáp ứng nghề nông đoàn của trấn Kê Đầu, Ba ca bên kia bảo ta nuôi Mâu Cốc trùng có hình dáng hai cánh tay, mang trùng đến tìm hắn, liền có thể trực tiếp vào đoàn, định cư ở bên kia. Làm người phải giữ chữ tín, ta nói lời giữ lời."
"Hiện tại trùng của ta đã rất gần chiều dài này."
Phong ca cao hứng khoe với hắn một con Mâu Cốc trùng vừa dài vừa mập, khiến A Kim thấy vô cùng bội phục.
Cuối cùng A Kim chỉ có thể đi tìm Cung tiên sinh.
Không ngờ hắn nghe xong liền gật đầu đồng ý.
Lúc này, A Kim bất ngờ: "Ngươi không hỏi xem có phải lừa đảo không, có nguy hiểm không?"
Cung tiên sinh cười nói: "Trong lời miêu tả của ngươi có rất nhiều chi tiết xác thực, tỉ mỉ. Nếu như là âm mưu, hoàn toàn không cần thiết tạo ra nhiều chi tiết dễ bị lật tẩy như vậy, bao gồm thủ pháp xử lý vết thương, thuốc uống, cùng với hang động trên mặt đất."
"Vị chủ tịch kia có thể khiến cho loài quái vật cố chấp như Võ Sĩ Cua học được cách sử dụng vũ khí và công cụ, còn huấn luyện tác chiến nghiêm chỉnh... A Kim, ngươi không hiểu, đây là một sự kiện kinh người đến cỡ nào."
"Người có được khả năng này, căn bản sẽ không để ý tới loại địa phương nhỏ như trấn Mâu Cốc, cũng không cần thiết bày ra âm mưu. Chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể tùy ý phá hủy thị trấn này, tùy ý xử trí người trên trấn."
Không hổ là người biết đọc biết viết, nói ra khiến A Kim cảm thấy rất có sức thuyết phục.
Nếu mình cũng hiểu biết nhiều như vậy thì tốt.
"Bất quá cho ta một chút thời gian." Cung tiên sinh nói: "Đã muốn đi bái phỏng vị đại nhân vật này, vậy ta ít nhiều cũng phải chuẩn bị một chút đồ vật thể hiện được năng lực của mình. Cho ta ba ngày, ba ngày sau ta sẽ đi cùng ngươi."
. . .
Sau khi bảng hiệu Phế Thổ Khai Phát công ty được dựng lên, Chu Dị dùng sơn vẽ một con cua lên trên thùng hàng.
Chính mình đi tới đây, lập nghiệp dựa vào Võ Sĩ Cua.
Chúng làm logo công ty là thích hợp nhất.
Hạng mục đầu tiên của Phế Thổ Khai Phát công ty là khai hoang làm ruộng ở gần đó.
Điều Chu Dị không ngờ là, dù hắn đưa ra mức lương rất cạnh tranh, chiêu mộ hai người trồng nấm đều không thành công.
A Kim nói, hắn đã thử tìm mấy người, kết quả mọi người thấy Tào Đại Nguyên từ chối, cũng đều không muốn tới. Còn có một tình huống là Răng Cửa và một dân trấn khác mất tích —— bình thường loại tình huống này có nghĩa là người đã chết, khiến mọi người có chút khẩn trương.
Bản thân trấn Mâu Cốc rất khép kín, dân bản xứ có khả năng tiếp nhận cái mới kém. Bọn họ dám đi những nơi có quái vật ẩn hiện để nhặt củi và phân, nước tiểu, gánh nước và tìm thịt thối, là bởi vì bọn họ biết nơi nào có gì, là địa phương quen thuộc.
Đối với nơi như Phế Thổ Khai Phát công ty chưa từng nghe qua, đãi ngộ hậu hĩnh ngược lại khiến họ cảnh giác và sợ hãi.
Chu Dị có chút bó tay.
Cũng may cuối cùng vẫn có một người tới nhận lời mời.
Cung tiên sinh mặc áo thủng lỗ, chân mang tất, chống gậy gỗ. Hắn trông khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, có quầng thâm mắt rất nặng, thần sắc có chút tiều tụy.
Chu Dị vẫy tay ra hiệu: "Ngồi đi."
Sau khi được cho phép, Cung tiên sinh lúc này mới tập tễnh đi đến bên cạnh bàn, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống ghế.
Chu Dị cười nói: "Đối với Phế Thổ Khai Phát công ty của chúng ta, có gì muốn tìm hiểu không?"
Cung tiên sinh dừng một chút, lúc này mới hơi câu nệ mở miệng: "Ta chỉ hy vọng có thể có một chỗ an thân, A Kim nói, ngài sẽ bảo vệ an toàn cho nhân viên tạm thời, đúng không?"
Chu Dị gật đầu: "Chỉ cần ở nơi làm việc của công ty —— cũng chính là nơi này, an toàn sẽ được bảo vệ."
"Như vậy là đủ rồi, ngài bảo ta làm gì, ta sẽ làm cái đó." Đối phương có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Chu Dị hỏi: "Ngươi gặp chuyện gì?"
"Không dám giấu ngài." Cung tiên sinh kể: "Ta tên là Cung Chính, vốn sống ở phía tây xa xôi "Tiểu Yên lĩnh", đó là một thành thị sản xuất thuốc lá. Ta lúc 10 tuổi trở thành phương sĩ học đồ, được phân đến chỗ phương sĩ Ngô Sâm của Phương Sĩ hội làm việc. Bởi vì thiên phú ta thường thường, làm đều là các việc lặt vặt."
"Năm ta 15 tuổi, có lần Phương Sĩ hội kiểm tra, phát hiện Ngô Sâm đang nghiên cứu dược vật vi phạm lệnh cấm. Sau đó ta thành dê thế tội, Ngô Sâm đánh gãy một chân của ta, Phương Sĩ hội cũng dán thông cáo cấm chỉ ta tham dự bất kỳ công tác nào liên quan đến phương sĩ, cả đời không được vào Tiểu Yên lĩnh."
"Sau đó ta chỉ có thể đi theo thương đội dọn nhà, nhưng các thành thị và thị trấn xung quanh đều biết chuyện này. Ta không tìm được việc, thỉnh cầu định cư cũng luôn bị bác bỏ, cuối cùng định cư ở trấn Mâu Cốc xa xôi."
"Ta tới đây đã 10 năm, rất cảm kích người trên trấn không chê. Chân phải tuy không tốt, những bộ phận khác trên cơ thể ta coi như khỏe mạnh, ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ mọi người trong khả năng của mình."
"Đáng tiếc năng lực ta ít ỏi, đối với nhiều chuyện đều chỉ biết nửa vời, đối với vết thương của A Kim phán đoán cũng xảy ra vấn đề lớn, suýt chút nữa hại chết hắn. May mà có ngài uốn nắn, bây giờ nghĩ lại thực sự hổ thẹn..."
Hắn nói chuyện không nhanh không chậm, rất có trật tự.
Chu Dị lại hỏi: "Ngươi đã từng là phương sĩ học đồ, nghiên cứu phương hướng nào?"
Cung Chính dừng một chút, lúc này mới trả lời: "Ngô Sâm sở trường chế tác yên hoàn, đó là một loại thuốc lá hỗn hợp với các dược vật đặc thù khác, chế tác thành thuốc có hiệu quả mạnh, cũng là một trong những đặc sản của Tiểu Yên lĩnh."
"Yên hoàn thường dùng để giảm đau và trị liệu người bị thương nặng, đây cũng là một loại dược vật rất dễ bị lạm dụng, sau khi dùng sẽ sinh ra cảm giác thoải mái và thư giãn rõ ràng. Yên hoàn vi phạm lệnh cấm mà Ngô Sâm nghiên cứu, có thể khiến người và quái vật trầm mê thậm chí bị khống chế... Không ít người đều đến tìm hắn lấy loại yên hoàn kia, trong đó có không ít nhân vật có mặt mũi."
"Ta làm việc dưới trướng hắn, ngoài làm việc vặt, còn tham gia thí nghiệm thuốc trên các loại động vật, thậm chí là quái vật. Trí nhớ của ta không tệ lắm, nhận biết một số dược vật, hiểu rõ tình huống sinh lý của một số quái vật."
Chu Dị đã hiểu rõ.
Yên hoàn vi phạm lệnh cấm là một loại thuốc tinh thần dễ gây nghiện, hiệu quả mạnh, đằng sau liên lụy đến không ít lợi ích tương quan.
Phương Sĩ hội tìm Cung Chính, người học đồ này, để gánh tội, đem chuyện lớn hóa nhỏ.
"Mấy ngày nay ta nhớ lại, đem quái vật ở gần trấn Mâu Cốc tiến hành đánh dấu và vẽ." Cung Chính đưa tới một xấp giấy hơi ố vàng.
Tờ thứ nhất vẽ một con Trệ toàn thân lông cứng, mũi cụt, răng nanh, bốn chân có móng vuốt cong.
Dưới bức vẽ viết những văn tự không hiểu.
Hồng Chuẩn hào tiến hành phiên dịch:
. . .
【Trảo Trệ】
Lực lượng: E
Kỹ năng: F
Sinh mệnh lực: E
Xác định đẳng cấp: E
Tập tính: Sống bầy đàn, có trí lực nhất định, sức chịu đựng và khả năng kháng đòn mạnh, am hiểu săn bắn và xung kích, móng vuốt ở khoảng cách gần có lực sát thương khá mạnh.
Giá trị: Móng vuốt, da lông, thịt.
. . .
Chu Dị ánh mắt ngưng lại.
Quang Nạp Chủng dưới biển hắn nhận biết không ít, quái vật lục địa lại tiếp xúc không nhiều.
Cung Chính thế mà lại làm trắc tả chân dung cho bọn quái vật.
Cái này rất có giá trị đối với chính mình.
Trở lại trấn Mâu Cốc, A Kim đầu tiên tìm tới người am hiểu nhất trồng nấm là Tào Đại Nguyên. Đối phương một tiếng từ chối: "A Kim, ta ở trấn Mâu Cốc có thể trồng nấm, tại sao phải đi nơi khác trồng? Dù sao trấn Mâu Cốc còn, ta vẫn ở đây, nhà ta ba đời đều ở đây, ta cũng không đi đâu cả."
Tào Đại Nguyên còn nhắc nhở hắn: "Trong miệng ngươi vị chủ tịch kia, chỉ là một người ngoài, ngươi mới quen hắn bao lâu? Ngươi đối với hắn hiểu rõ được bao nhiêu? Hắn đến đây với mục đích gì, có đúng như hắn nói không?"
A Kim nói cho đối phương biết, mình bị cướp tặc gây thương tích chính là chủ tịch chữa khỏi, hắn vén ống quần lên, lộ ra bắp chân đã đóng vảy.
Vị đệ nhất nhân nuôi nấm trên trấn này lại cho rằng: "Vết thương như vậy, không xử lý cũng có thể sẽ khỏi."
"Ngươi vẫn còn trẻ, nghĩ đến quá đơn giản, quá mức tin tưởng một ngoại nhân thân phận không rõ, coi chừng bị lừa đi làm mồi nhử cho quái vật."
"Người trẻ tuổi trồng nấm cho tốt, đừng suy nghĩ bậy bạ, thời gian sẽ trôi qua tốt hơn, ra ngoài nói không chừng liền mất mạng. Hiểu chưa?"
A Kim rất muốn phản bác.
Đối phương căn bản chưa từng thấy qua hang động xa hoa trên mặt đất của công ty, cũng không biết chủ tịch thuê Võ Sĩ Cua mạnh mẽ hữu lực đến cỡ nào, càng chưa từng ăn qua thịt quái vật nướng.
Nếu Tào đại thúc cảm nhận được những điều này, liền hiểu, lấy tài lực của chủ tịch, căn bản không cần bày những mánh khóe kia.
Bất luận A Kim nói thế nào, Tào Đại Nguyên chỉ lắc đầu:
"Tin người khác không bằng tin chính mình, ta tin vào việc trồng nấm của mình."
. . .
A Kim lại tìm đến Phong ca.
Phong ca làm bạn với sâu trùng, ở tại bên cạnh hố sâu trùng Mâu Cốc, hắn nhìn luôn có vẻ chưa tỉnh ngủ.
"Lại còn có nơi tốt như vậy, Đại Sư cấp thợ nhặt rác... Có chút muốn đi." Hắn xem ra rất có hứng thú.
Bất quá cuối cùng Phong ca vẫn từ chối.
Lý do của hắn là: "Ta đã đáp ứng nghề nông đoàn của trấn Kê Đầu, Ba ca bên kia bảo ta nuôi Mâu Cốc trùng có hình dáng hai cánh tay, mang trùng đến tìm hắn, liền có thể trực tiếp vào đoàn, định cư ở bên kia. Làm người phải giữ chữ tín, ta nói lời giữ lời."
"Hiện tại trùng của ta đã rất gần chiều dài này."
Phong ca cao hứng khoe với hắn một con Mâu Cốc trùng vừa dài vừa mập, khiến A Kim thấy vô cùng bội phục.
Cuối cùng A Kim chỉ có thể đi tìm Cung tiên sinh.
Không ngờ hắn nghe xong liền gật đầu đồng ý.
Lúc này, A Kim bất ngờ: "Ngươi không hỏi xem có phải lừa đảo không, có nguy hiểm không?"
Cung tiên sinh cười nói: "Trong lời miêu tả của ngươi có rất nhiều chi tiết xác thực, tỉ mỉ. Nếu như là âm mưu, hoàn toàn không cần thiết tạo ra nhiều chi tiết dễ bị lật tẩy như vậy, bao gồm thủ pháp xử lý vết thương, thuốc uống, cùng với hang động trên mặt đất."
"Vị chủ tịch kia có thể khiến cho loài quái vật cố chấp như Võ Sĩ Cua học được cách sử dụng vũ khí và công cụ, còn huấn luyện tác chiến nghiêm chỉnh... A Kim, ngươi không hiểu, đây là một sự kiện kinh người đến cỡ nào."
"Người có được khả năng này, căn bản sẽ không để ý tới loại địa phương nhỏ như trấn Mâu Cốc, cũng không cần thiết bày ra âm mưu. Chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể tùy ý phá hủy thị trấn này, tùy ý xử trí người trên trấn."
Không hổ là người biết đọc biết viết, nói ra khiến A Kim cảm thấy rất có sức thuyết phục.
Nếu mình cũng hiểu biết nhiều như vậy thì tốt.
"Bất quá cho ta một chút thời gian." Cung tiên sinh nói: "Đã muốn đi bái phỏng vị đại nhân vật này, vậy ta ít nhiều cũng phải chuẩn bị một chút đồ vật thể hiện được năng lực của mình. Cho ta ba ngày, ba ngày sau ta sẽ đi cùng ngươi."
. . .
Sau khi bảng hiệu Phế Thổ Khai Phát công ty được dựng lên, Chu Dị dùng sơn vẽ một con cua lên trên thùng hàng.
Chính mình đi tới đây, lập nghiệp dựa vào Võ Sĩ Cua.
Chúng làm logo công ty là thích hợp nhất.
Hạng mục đầu tiên của Phế Thổ Khai Phát công ty là khai hoang làm ruộng ở gần đó.
Điều Chu Dị không ngờ là, dù hắn đưa ra mức lương rất cạnh tranh, chiêu mộ hai người trồng nấm đều không thành công.
A Kim nói, hắn đã thử tìm mấy người, kết quả mọi người thấy Tào Đại Nguyên từ chối, cũng đều không muốn tới. Còn có một tình huống là Răng Cửa và một dân trấn khác mất tích —— bình thường loại tình huống này có nghĩa là người đã chết, khiến mọi người có chút khẩn trương.
Bản thân trấn Mâu Cốc rất khép kín, dân bản xứ có khả năng tiếp nhận cái mới kém. Bọn họ dám đi những nơi có quái vật ẩn hiện để nhặt củi và phân, nước tiểu, gánh nước và tìm thịt thối, là bởi vì bọn họ biết nơi nào có gì, là địa phương quen thuộc.
Đối với nơi như Phế Thổ Khai Phát công ty chưa từng nghe qua, đãi ngộ hậu hĩnh ngược lại khiến họ cảnh giác và sợ hãi.
Chu Dị có chút bó tay.
Cũng may cuối cùng vẫn có một người tới nhận lời mời.
Cung tiên sinh mặc áo thủng lỗ, chân mang tất, chống gậy gỗ. Hắn trông khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, có quầng thâm mắt rất nặng, thần sắc có chút tiều tụy.
Chu Dị vẫy tay ra hiệu: "Ngồi đi."
Sau khi được cho phép, Cung tiên sinh lúc này mới tập tễnh đi đến bên cạnh bàn, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống ghế.
Chu Dị cười nói: "Đối với Phế Thổ Khai Phát công ty của chúng ta, có gì muốn tìm hiểu không?"
Cung tiên sinh dừng một chút, lúc này mới hơi câu nệ mở miệng: "Ta chỉ hy vọng có thể có một chỗ an thân, A Kim nói, ngài sẽ bảo vệ an toàn cho nhân viên tạm thời, đúng không?"
Chu Dị gật đầu: "Chỉ cần ở nơi làm việc của công ty —— cũng chính là nơi này, an toàn sẽ được bảo vệ."
"Như vậy là đủ rồi, ngài bảo ta làm gì, ta sẽ làm cái đó." Đối phương có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Chu Dị hỏi: "Ngươi gặp chuyện gì?"
"Không dám giấu ngài." Cung tiên sinh kể: "Ta tên là Cung Chính, vốn sống ở phía tây xa xôi "Tiểu Yên lĩnh", đó là một thành thị sản xuất thuốc lá. Ta lúc 10 tuổi trở thành phương sĩ học đồ, được phân đến chỗ phương sĩ Ngô Sâm của Phương Sĩ hội làm việc. Bởi vì thiên phú ta thường thường, làm đều là các việc lặt vặt."
"Năm ta 15 tuổi, có lần Phương Sĩ hội kiểm tra, phát hiện Ngô Sâm đang nghiên cứu dược vật vi phạm lệnh cấm. Sau đó ta thành dê thế tội, Ngô Sâm đánh gãy một chân của ta, Phương Sĩ hội cũng dán thông cáo cấm chỉ ta tham dự bất kỳ công tác nào liên quan đến phương sĩ, cả đời không được vào Tiểu Yên lĩnh."
"Sau đó ta chỉ có thể đi theo thương đội dọn nhà, nhưng các thành thị và thị trấn xung quanh đều biết chuyện này. Ta không tìm được việc, thỉnh cầu định cư cũng luôn bị bác bỏ, cuối cùng định cư ở trấn Mâu Cốc xa xôi."
"Ta tới đây đã 10 năm, rất cảm kích người trên trấn không chê. Chân phải tuy không tốt, những bộ phận khác trên cơ thể ta coi như khỏe mạnh, ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ mọi người trong khả năng của mình."
"Đáng tiếc năng lực ta ít ỏi, đối với nhiều chuyện đều chỉ biết nửa vời, đối với vết thương của A Kim phán đoán cũng xảy ra vấn đề lớn, suýt chút nữa hại chết hắn. May mà có ngài uốn nắn, bây giờ nghĩ lại thực sự hổ thẹn..."
Hắn nói chuyện không nhanh không chậm, rất có trật tự.
Chu Dị lại hỏi: "Ngươi đã từng là phương sĩ học đồ, nghiên cứu phương hướng nào?"
Cung Chính dừng một chút, lúc này mới trả lời: "Ngô Sâm sở trường chế tác yên hoàn, đó là một loại thuốc lá hỗn hợp với các dược vật đặc thù khác, chế tác thành thuốc có hiệu quả mạnh, cũng là một trong những đặc sản của Tiểu Yên lĩnh."
"Yên hoàn thường dùng để giảm đau và trị liệu người bị thương nặng, đây cũng là một loại dược vật rất dễ bị lạm dụng, sau khi dùng sẽ sinh ra cảm giác thoải mái và thư giãn rõ ràng. Yên hoàn vi phạm lệnh cấm mà Ngô Sâm nghiên cứu, có thể khiến người và quái vật trầm mê thậm chí bị khống chế... Không ít người đều đến tìm hắn lấy loại yên hoàn kia, trong đó có không ít nhân vật có mặt mũi."
"Ta làm việc dưới trướng hắn, ngoài làm việc vặt, còn tham gia thí nghiệm thuốc trên các loại động vật, thậm chí là quái vật. Trí nhớ của ta không tệ lắm, nhận biết một số dược vật, hiểu rõ tình huống sinh lý của một số quái vật."
Chu Dị đã hiểu rõ.
Yên hoàn vi phạm lệnh cấm là một loại thuốc tinh thần dễ gây nghiện, hiệu quả mạnh, đằng sau liên lụy đến không ít lợi ích tương quan.
Phương Sĩ hội tìm Cung Chính, người học đồ này, để gánh tội, đem chuyện lớn hóa nhỏ.
"Mấy ngày nay ta nhớ lại, đem quái vật ở gần trấn Mâu Cốc tiến hành đánh dấu và vẽ." Cung Chính đưa tới một xấp giấy hơi ố vàng.
Tờ thứ nhất vẽ một con Trệ toàn thân lông cứng, mũi cụt, răng nanh, bốn chân có móng vuốt cong.
Dưới bức vẽ viết những văn tự không hiểu.
Hồng Chuẩn hào tiến hành phiên dịch:
. . .
【Trảo Trệ】
Lực lượng: E
Kỹ năng: F
Sinh mệnh lực: E
Xác định đẳng cấp: E
Tập tính: Sống bầy đàn, có trí lực nhất định, sức chịu đựng và khả năng kháng đòn mạnh, am hiểu săn bắn và xung kích, móng vuốt ở khoảng cách gần có lực sát thương khá mạnh.
Giá trị: Móng vuốt, da lông, thịt.
. . .
Chu Dị ánh mắt ngưng lại.
Quang Nạp Chủng dưới biển hắn nhận biết không ít, quái vật lục địa lại tiếp xúc không nhiều.
Cung Chính thế mà lại làm trắc tả chân dung cho bọn quái vật.
Cái này rất có giá trị đối với chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận