Phân Thân, Không Cần Tới Gây Chuyện Thì Chẳng Có Chút Ý Nghĩa Nào

Chương 55 Hỗn Nguyên Nhất Khí nồi

**Chương 55: Nồi Hỗn Nguyên Nhất Khí**
Thái dương vừa ló dạng nơi chân trời.
Toàn bộ Phủ Thành như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài.
Phân thân của Trình Tiềm đã bắt đầu thu thập lễ vật cống nạp từ các phe phái, mọi việc dần đi vào ổn định.
Về phần việc diệt môn vài gia tộc, Trình Tiềm chẳng mảy may bận tâm.
Hắn hoàn toàn không để vào mắt những mối quan hệ chốn quan trường quận thành hay chỗ dựa của bọn họ.
Không phải hắn ngông cuồng, mà cùng lắm thì hắn sẽ tự bạo.
Nguyên Bạng Châu trọng yếu sau khi ngưng tụ, đã được phân thân tạm thời cất giữ trong một tiểu viện tại Tiềm Uyên Huyện.
Lát nữa, hắn dự định để phân thân quay về một chuyến, đem vật này trả lại.
Hắn tại phủ thành này, cũng thuê một tiểu viện trước là cửa hàng, sau là nơi ở.
Hôm nay, như thường lệ, Trình Tiềm mở cửa tiệm từ sáng sớm.
Đây là một tiệm sách.
Trong tiệm không bán công pháp, không bán pháp thuật hay bí kỹ.
Toàn bộ là một chút du ký, tạp ký, các loại truyền thuyết, sách ghi chép địa phương chí.
Ở phủ thành này cũng được xem là hàng độc nhất.
Vừa bán vừa thu mua những loại thư tịch này.
"Trình chưởng quỹ mở cửa rồi?"
"U, Tả chưởng quỹ, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy, mấy ngày nay ông không phải đang chuẩn bị đại yến sao?"
Trình Tiềm liếc mắt nhìn, đó là lão bản một tửu lâu ở Phủ Thành, xem như một trong những tu sĩ có chút tiếng nói.
Bản thân lão ta là tu sĩ Trúc Cơ tầng tám, đồng thời cũng là một linh trù.
Giao tình giữa hai người bọn họ bắt nguồn từ một quyển cổ tịch chuyên viết về các món ăn thời cổ.
Tiệm sách từ khi khai trương, thỉnh thoảng lại có những tu sĩ yêu thích cổ tịch, bản tốt tìm đến xem.
Tả chưởng quỹ cũng là một vị khách như vậy, chẳng qua lão ta chỉ tìm kiếm những thứ này để chế tác linh thực.
Đương thời có một quyển sách, lão ta xem qua thấy thích, muốn trả linh thạch.
Trình Tiềm lúc đó nói đùa, nếu có thể phục dựng ra một đạo linh thực, quyển sách này liền tặng cho lão ta.
Từ đó hai người xem như có giao tình, thỉnh thoảng Tả chưởng quỹ lại ghé qua xem, ngẫu nhiên còn mang cho Trình Tiềm một chút linh thực mới sáng tạo.
Trình Tiềm kiếp trước kiếp này đều là kẻ sành ăn, khả năng nấu ăn thì không giỏi, nhưng cái miệng lại cực kỳ kén chọn.
Lại thêm khoảng thời gian này xem đủ loại thư tịch, tầm hiểu biết rộng.
Mỗi lần đánh giá, đều dẫn chứng phong phú, khiến Tả chưởng quỹ xem hắn như tri kỷ.
"Này, vị khách quý kia là người từng trải, những món nhắm của ta, không được trình độ, nên tới chỗ cậu tìm chút linh cảm."
"Vậy ông vào xem đi, hai ngày trước ta thu được một quyển bút ký, hình như là bút ký của linh trù, bất quá ta thấy ghi chép sơ sài quá."
"Ta đi xem một chút, cung cấp chút ý tưởng cũng là tốt."
Trình Tiềm không quản lão ta nữa, tựa lưng vào ghế nằm, ở cửa tiếp tục đọc quyển sách cổ trên tay.
Tu sĩ có điểm tốt.
Đầu óc linh hoạt, đã gặp qua là không quên được.
Hiện tại hắn rất thích học tập.
Không lâu sau Tả chưởng quỹ than thở đi ra.
"Ta nói không sai mà, ghi chép ở đó quá sơ sài."
"Trình chưởng quỹ, kiến thức của cậu rộng rãi, giúp ta nghĩ ra một món ăn đi."
Trình Tiềm đặt cuốn du ký trong tay xuống.
"Vị khách nào mà khiến ông không tự tin như vậy?"
Tả chưởng quỹ theo bản năng nhìn xung quanh.
Sau đó truyền âm cho hắn.
"Cửu Hoàng Tử, là Cửu Hoàng Tử muốn quang lâm tiệm nhỏ của ta."
"Khá lắm, trách không được, hoàng gia quý tộc, cao quý không thể tả, vậy tất nhiên là ánh mắt cực cao."
"Không chỉ ánh mắt cao, còn yêu cầu nhiều nữa."
"Nói nghe xem, ta giúp ông nghĩ biện pháp."
"Hắn muốn mở tiệc chiêu đãi người khác, nhưng còn muốn cho thấy vẻ quý khí của mình."
"A? Cửu Hoàng Tử còn cần những công phu bề ngoài này?"
"Ban đầu ta cũng kinh ngạc, về sau nghe ngóng một phen, cậu đoán xem làm sao?"
"Làm sao?"
"Cửu Hoàng Tử lần này mở tiệc chiêu đãi hai nữ nhân."
Trong đầu Trình Tiềm trước tiên nghĩ đến Phạm Trì Tú mẹ con.
Đây là đắc thủ rồi? Hay là chưa được?
"Nghe nói thân phận hai người cũng không tầm thường, đầy người quý khí, một lần trong yến hội của phủ quan, hai vị nữ tử làm kinh diễm toàn trường."
"Từ đó về sau, Cửu Hoàng Tử cũng có chút để ý, đáng tiếc hai vị kia đối với Cửu Hoàng Tử có chút... Có chút lãnh đạm? Đông gia nói chính là lãnh đạm."
"Cửu Hoàng Tử ngược lại là dùng đủ mọi phương pháp, người ta vẫn hờ hững, chỉ có mặt ngoài cung kính."
"Đông gia nói, cuối cùng không có biện pháp, bèn nghĩ tới khoe khoang một chút, ra vẻ giàu sang, để hai người kia xiêu lòng."
Trình Tiềm âm thầm gật đầu.
Thứ không có được mới là tốt nhất.
Hẳn là hai người kia.
Cửu Hoàng Tử này xem ra vẫn tương đối thận trọng, hoặc có thể nói là muộn tao (chỉ những người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại nhiệt tình, suy nghĩ nhiều).
Không muốn dùng chút thủ đoạn.
Xem ra là đang tận hưởng quá trình này.
Nếu không sẽ không làm ra hành động ngây thơ, bày mấy trò cầu hôn sến súa như vậy.
Đây là đang nghi ngờ mị lực của bản thân?
Hay là bị Trần Sĩ Viêm dạy hai cô nương kia san bằng tâm lý ưu thế?
"Cậu nghĩ thử xem, món ăn này nên thiết kế thế nào thì tương đối tốt?"
"Trước hết nói rõ, ta chỉ bày kế, ông có làm hay không, làm được hay không, ta không có quản."
"Được, lão đệ, cậu mau nói đi."
"Cửu Hoàng Tử này muốn là món ăn sao? Dĩ nhiên không phải!"
"Hắn muốn làm nổi bật khí chất vương giả của mình, đáng tiếc trong cuộc đọ sức giữa hắn với hai nữ nhân kia, hắn đã rơi xuống thế yếu."
"Bây giờ điều hắn cần chính là làm thế nào để trước mặt các nàng, ngóc đầu lên được."
"Tả chưởng quỹ, hôm nay ta sẽ dạy ông một chiêu, cái gì gọi là 'vô hình trang bức, trí mạng nhất'."
Nói rồi đứng dậy, mở trận pháp ở cửa tiệm, dẫn Tả chưởng quỹ vào hậu viện.
"Ngồi đi, ta làm cho ông một món, đây là ta xem mấy bản du ký, tổng hợp lại mà tự sáng tạo ra."
Nói rồi lấy ra một cái nồi lớn từ trong túi trữ vật.
Đây là thứ hắn trước kia khi luyện công pháp rèn thể, mỗi ngày cần máu thịt yêu thú bổ sung huyết khí.
Thật sự là ăn chán ngấy, bèn nghĩ cách.
Phiên bản nồi lẩu uyên ương của tu tiên giới.
Là hắn chuyên môn bỏ ra hơn một ngàn linh thạch, nhị giai linh tài, Thiên Hỏa Tinh Đồng đúc thành.
Hắn lắp nồi lẩu xong, từ trong túi trữ vật lấy ra thịt yêu thú mà ngày nào cũng phải ăn.
Tả chưởng quỹ nhìn Trình Tiềm thao tác.
Cho đến khi hắn dùng linh hỏa nhóm lửa, không bao lâu một bên nồi đỏ, một bên nồi trắng bắt đầu sôi trào.
"Trình lão đệ, đây là?"
"Tả chưởng quỹ, cái nồi này gọi là “Hỗn Nguyên Nhất Khí Nồi”, được lấy ý từ Âm Dương giao hòa."
"Nào, đây là đồ chấm, nếm thử."
Nói xong gắp một miếng thịt yêu thú, nhúng vào nồi nước đỏ đang sôi, đảo ba lượt.
Sau đó lấy ra, chấm vào đồ chấm, đưa lên miệng.
Người làm linh trù, phần lớn cũng là người sành ăn, biết thưởng thức.
Một lần liền hiểu ra ngay lập tức.
Bắt chước thao tác một phen.
Hai mắt trong nháy mắt sáng lên.
"Thế nào? Tạm được, nguyên liệu của ta không phải là loại tốt nhất, ông mà dùng chút thịt yêu thú nhị giai thậm chí tam giai, chậc chậc, hương vị đó."
Tả chưởng quỹ cũng không thèm để ý đến hắn.
Cẩn thận phân biệt rõ các loại nguyên liệu trong đồ chấm và nước dùng.
"Cách ăn này của cậu, rất có ý tứ, đồ chấm này cũng có suy nghĩ khác người."
"Chỉ là thịt thú vật này, ân, không tươi, chỉ còn sót lại một ít huyết khí, có phải mua từ những 'tán tu' đi khắp hang cùng ngõ hẻm không?"
"Sao ông biết!"
"Đó là một huynh đệ trong nhà ta làm, thịt của bọn họ chỉ có như vậy."
"Mẹ kiếp, gian thương, thảo nào dạo gần đây công pháp rèn thể của ta tiến triển cực chậm, cũng tại ta lười, không tự mình chọn mua."
"Ha ha ha, mèo có đường đi của mèo, chuột có lối đi của chuột, đều là kiếm miếng cơm, chờ ta trở về tìm hắn, bảo hắn về sau đưa cho cậu đồ tươi, cam đoan không lừa cậu."
"Đến đến đến, nói cho ta nghe về cái “Hỗn Nguyên Nhất Khí Nồi” này của cậu."
Trình Tiềm bịa ra một đống thứ nghe có vẻ cao siêu, mở miệng là Âm Dương, ngậm miệng là thiên địa.
Mắt Tả chưởng quỹ càng nghe càng sáng.
"Được, lão đệ, cái nồi này cùng đơn thuốc ta muốn hết, cậu ra giá đi!"
"Nói linh thạch thì tục quá, ông giúp ta gom góp cổ tịch du ký đi, ông biết ta thích nhất cái này, ngoài ra rảnh thì đến chỗ ta ngồi chơi, tâm sự chuyện trong thành."
"Tin tức của các ông, nhanh nhạy, ta ở đây bế tắc quá, cũng không thể không quan tâm đến chuyện bên ngoài."
"Vậy ca ca ta đây không khách khí với cậu nữa, ta phải mau đi trù bị đại yến, đợi xong chuyện này, lão ca ta mới hảo hảo cảm tạ cậu."
Trình Tiềm tiễn Tả chưởng quỹ ra đường.
Khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Hoàng triều này coi trọng nhất chính là quy củ, giữ gìn cũng là quy củ, những chuyện này hiếm khi xuất hiện ở ngoài mặt.
Vốn dĩ nên là chuyện bí ẩn, thế mà bây giờ ngay cả đầu bếp cũng biết, e rằng sắp có tin đồn rồi.
Hắn quả thật có chút muốn biết, Cửu Hoàng Tử cùng kiều mị song thù, có thể bày ra trò gì.
Nghe được tin tức này, hắn định mau chóng để phân thân trở về một chuyến, đem Ngưng Nguyên Bạng Châu cùng số linh thạch thu được gần đây mang tới.
Thuận tiện quan tâm "đạo lữ" một chút về tiến độ công lược.
Còn đặc biệt muốn biết nhạc phụ đại nhân của phân thân, có cảm giác như thế nào.
Dù sao hắn ở đây là giả, mà nhạc phụ đại nhân lại là người có con.
Kẻ gây chuyện như hắn, nhất định phải làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận