Phân Thân, Không Cần Tới Gây Chuyện Thì Chẳng Có Chút Ý Nghĩa Nào

Chương 394: đây không phải lộ ra ngài kiếm pháp mạnh sao

**Chương 394: Như vậy chẳng phải càng phô bày được kiếm pháp cao cường của ngài sao?**
Kim Sí lơ lửng ở tầng trời thấp, tản ra uy áp kinh khủng.
Nhìn trận pháp của đối phương, phất tay ra lệnh, "Công kích!"
Đám yêu thú lớn nhỏ, chỉ cần có năng lực công kích từ xa, nhao nhao ra tay. Đại quân yêu thú khổng lồ cùng nhau công kích trận pháp tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Tu sĩ Nhân tộc bọn họ nhìn đầy khắp núi đồi yêu thú kéo dài không dứt bên ngoài trận pháp, biết rằng không thể để đám yêu thú tiếp tục công kích như vậy được.
"Không ngờ lại gặp phải yêu thú có đầu óc, đã phát hiện mánh khóe bên ngoài, vậy thì đánh một trận đi!"
Người chỉ huy trong đám tu sĩ Nhân tộc truyền đạt mệnh lệnh tác chiến.
Nhìn thấy đại quân Nhân tộc lại chủ động xuất kích, một số Yêu Vương rất kinh ngạc.
Trong đó có một Yêu Vương gọi lại chất tử phong nhà mình.
"Có điểm gì đó không đúng, đừng xông quá về phía trước, sự tình không ổn thì nhanh chóng rút lui, có nghe rõ không?"
"Nhị cữu, chúng ta làm vậy, bên phía Yêu Hoàng có khi nào sẽ có cái nhìn gì đó không..."
"Hừ, đó là chuyện chúng ta cần suy tính sau khi sống sót!"
Đại chiến bắt đầu, Nhân tộc vốn dĩ từ trước đến nay tương đối bảo thủ, càng thích ỷ vào trận pháp đánh phòng thủ phản công, lại chủ động xuất kích.
Kim Sí khẽ lắc đầu, đối diện vị này có chút nôn nóng.
Nếu không phải phối hợp các ngươi diễn trò, hiện tại ta đã sớm lẩn mất rồi, ra tay với yêu thú chủ động mà cũng ra vẻ ta đây có bá lực quá.
Nếu mọi chuyện đã thế này thì cũng không diễn nữa, trực tiếp chiến thôi.
Kim Sí trực tiếp tìm tới một tu sĩ Hóa Thần xông tới.
Tên tu sĩ Hóa Thần kia sửng sốt, cho rằng mình sắp toi mạng, nhưng không ngờ trận chiến này hắn sẽ nhất chiến thành danh!
"Ta tên Lộ Kính Chi, là một tu sĩ Hóa Thần tầng sáu của huyễn mây Tiên Môn, ai mà ngờ được mọi người ạ, đang bế tử quan trong động phủ muốn đột phá thọ kiếp thì bị tông môn lôi ra ngoài tham gia chiến đấu.
Căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, đại quân Yêu thú giống như thủy triều đã tới bên ngoài Tiên Môn, thế giới biến hóa nhanh quá, nếu tông môn không gọi ta ra, chẳng lẽ đến lúc ta bế quan xong thì tông môn cũng không còn?
Trong mơ mơ màng màng, ta đã tới chiến trường quyết chiến, khâm định gián tiếp qua quá trình nói chuyện với nhau mới biết, thì ra đây là một cái bẫy do các Tôn Giả bố trí.
Chiến đấu, ta muốn chiến đấu!
Thanh này chắc chắn thắng!
Nhìn đệ tử các Tiên Môn, còn có các thế lực phụ thuộc toàn lực xuất kích, ta cũng thấy vinh dự lây. Đây là thời khắc tu sĩ Nhân tộc hiếm khi chủ động xuất kích, mà ta có mặt ở đây, tham dự vào đó.
Quan trọng nhất là, trận chiến này tuyệt đối không có khả năng thất bại. Thật nực cười đám yêu thú không có đầu óc, ỷ vào nhục thân cường hoành mà mạnh mẽ đâm tới. Lần này, hãy để huyết dịch của Yêu Tôn dạy cho chúng một bài học.
Lên, tiến lên thôi, rốt cục cũng đánh nhau rồi.
Lần này chỉ cần hỗ trợ vẩy nước là có thể thu được quả ngọt thắng lợi, thu hoạch được không ít cống hiến, đổi lấy tài nguyên tu hành. Bế quan? Bế quan cái gì chứ, ta đây thích cống hiến cho tông môn, thọ kiếp đáng sợ nhất trong tu hành giới thì ta không hề sợ, ta đây nào có ngán gì đâu.
Ngay khi ta đang chọn lựa đối thủ, thì Kim Bằng, chính là Yêu Hoàng không có đầu óc nhất, khịt mũi coi thường trong đám Yêu thú lần này, đã một đầu đâm vào bẫy, hướng về phía ta xông lại.
Ây, ngươi đừng có lại đây mà.
Nhìn uy áp kinh khủng kia, Hóa Thần đỉnh phong chăng? Lại thêm bản thân là yêu thú, là bộ tộc có huyết mạch cường hoành.
Phải làm sao đây?
Các sư huynh xung quanh đột nhiên trở nên xa lạ, ồn ào vọt sang nơi khác. Mấy vị đạo hữu thế lực phụ thuộc vừa mới hẹn uống trà sau trận chiến, cũng đều tránh xa ta mà đi.
Ta tên Lộ Kính Chi, cả đời tu hành, nghịch thiên mà đi, trời sinh mạnh mẽ, nhưng hôm nay cảm thấy sắp toi đời đến nơi rồi.
Thôi tốt rồi, đã thế thì hãy để trận chiến cuối cùng của ta trở nên chói lọi hơn một chút!
Tất cả thủ đoạn phòng ngự ở đáy hòm đều lấy ra hết!
Chỉ cần chậm một khắc, chuông vàng kia đánh chết ta, thì đó cũng là cống hiến của ta đối với Tiên Môn!
Ta tên Lộ Kính Chi, Hóa Thần... ân... chắc là tầng sáu, hiện tại có chút không xác định, bởi vì sau khi giao thủ với Kim Bằng Yêu Hoàng kia, ta cảm giác mình mạnh lên đáng sợ, nó căn bản không thể phá phòng ngự!
Vốn tưởng rằng trọng kim mua ngọc phù kim cương đến sau khi ta dùng ta liền c·h·ế·t, không ngờ tới, ta tiện tay tạo ra một hộ thuẫn thôi mà đã cản được Yêu Hoàng kia công kích như gió táp mưa sa, mạnh liên miên.
Đây có lẽ là thọ kiếp chăng? Nhận biết của bản thân thấp đến mức đáng sợ, nhưng vì sao các sư huynh đều nói ta là Hóa Thần tầng sáu? Chẳng lẽ là trò đùa thiện ý giữa đồng môn?
Hiện tại ta cũng sắp độ thọ kiếp, dù sao cũng có thể đánh ngang ngửa với một Yêu Hoàng đỉnh phong, ân, nó công ta thủ! Nhưng ta thủ, nó cũng có làm được gì đâu! Cũng coi như rất đáng gờm!
Chỉ là một Tiểu Tiểu Yêu Hoàng, có là gì ghê gớm, mấy tên ở biên cương thế lực kia thực sự là quá nhát gan, cũng trách không được tại sao đám ma tu kia lại không đánh lại được chúng ta. Có thể bị Yêu Hoàng không phá nổi phòng ngự của ta áp chế, thật là có chút quá kém cỏi, nói câu khó nghe, năm đó nếu tông môn cho phép ta ra tay, một mình ta đã có thể quét ngang một ma tông rồi!
Ta tên Lộ Kính Chi, là một... Chẳng lẽ ta đã đột phá hợp thể, trở thành Tôn Giả? Sao ta lại mạnh đến thế, mạnh đến không chân thực như này, ta trời sinh đã mạnh, tuyệt đối không hề sợ hãi, vừa rồi ta chỉ là theo bản năng hoàn trả, không ngờ chỉ tùy tiện một kích mà đã làm Yêu Hoàng kia bị thương, máu tươi tuôn trào.
Rốt cuộc ta là Hóa Thần tầng sáu, hay là Hợp Thể Tôn Giả? Không phân biệt rõ, căn bản không thể phân biệt được ~
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới việc ta phát huy, mấy vị sư huynh à, không, là mấy vị sư đệ, ha ha, đã há hốc mồm ngạc nhiên nhìn ta, tùy tiện một kích, đã gây ra t·h·ư·ơ·n·g tổn, phòng ngự của Yêu Hoàng kia như giấy vậy.
Chắc chắn là do ta quá mạnh, nếu không, Kim Bằng có thực lực ít nhất là Hóa Thần tầng chín, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Ta đem phi kiếm đã theo ta hơn hai nghìn năm lấy ra ngoài, vốn định cất nó vào trong nhẫn trữ vật, sau này để lại cho con cháu tưởng nhớ, không ngờ hôm nay, nó lại sắp phải nhuốm máu Yêu Hoàng!
Ta tên Lộ Kính Chi, chắc là Hóa Thần tầng sáu, ta cảm thấy có gì đó không thích hợp, ta mới vừa thăm dò mà công kích, hoàn toàn chưa có đụng phải nó, vậy mà có thể trùng hợp đụng trúng, trực tiếp xuyên thủng vị Yêu Hoàng kia, đồng thời khiến nó văng ra rất xa, hóa thành một đạo lưu quang, để lại vết máu loang lổ trên không trung.
Không thích hợp, rất không thích hợp!"
Kim Sí có chút im lặng với tên Hóa Thần này, vừa mới bắt đầu thì thủ như rùa đen, đành phải phát động Mạn Thiên Phi Vũ, dùng lông vũ cạo gió mấy vòng.
Khiến hắn sốt ruột muốn chết, cái gã này mãi vẫn không chịu ra tay, cứ ở đó mà phòng ngự.
Đến lúc ra tay rồi thì lại cứ toàn là tùy tiện một kích, bảo hắn làm sao diễn tiếp đây? Ồ, đối phương là Tôn Giả, thế tùy tiện một kích ngươi đã bị thương?
Chỉ đành lo lắng chờ đợi, cuối cùng thấy lão tiểu tử này móc phi kiếm ra, Kim Sí liếc nhìn cục diện chiến trường, không thể chờ thêm nữa, lại kéo dài xuống, đám yêu thú sắp thua tới nơi, đến lúc đó Yêu Tôn không xuất hiện trước, Nhân tộc Tôn Giả cũng không thể động thủ.
Huyền Vũ bên kia nhiệt tình quá mức, ra tay rất mạnh.
Kim Sí thầm nghĩ đúng là chẳng ra làm sao cả, vào lúc này ngươi lại ra sức làm gì chứ!
Nhìn phi kiếm bay tới, hắn trực tiếp nhắm ngay bộ vị yếu hại, buông bỏ toàn bộ phòng ngự, còn tự mình dùng sức đâm phi kiếm vào, nếu không thì khó mà nói có thể phá được lớp da của hắn hay không.
Ném linh vũ bảo mệnh xuống, máu vẩy khắp trời, bỏ chạy, giờ thì Yêu Tôn có lý do để xuất hiện trước rồi, đây mới là đúng theo quỹ đạo của kịch bản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận