Phân Thân, Không Cần Tới Gây Chuyện Thì Chẳng Có Chút Ý Nghĩa Nào

Chương 29 mắt thấy hắn yến tân khách

**Chương 29: Mắt thấy hắn mở tiệc đãi khách**
Trong nội môn Lăng Vân Môn, có một dãy núi lớn mây mù bao phủ, đó là nơi ở của gia tộc tu sĩ Kim Đan họ Vu.
Hôm nay, tại trang viên nằm giữa trung tâm dãy núi của Vu gia, đèn hoa được giăng kết, vì gia chủ tổ chức một buổi tiệc mừng thọ.
Mặc dù ở trong Lăng Vân Môn, gia chủ Vu gia Trúc Cơ Kỳ không đảm nhận bất kỳ chức vụ nào.
Ngày thường cũng không có quá nhiều xuất hiện trước mặt người khác.
Nhưng chỉ cần lăn lộn tại Lăng Vân Môn này, không ai có thể coi nhẹ sự tồn tại của vị gia chủ này.
Phía sau Vu gia có tới hai vị Kim Đan.
Trong sơn trang, các loại linh hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, tỏa ra từng trận hương thơm thấm vào tận tâm can.
Hòa quyện cùng linh khí trong không khí, tạo thành một bức tranh như chốn tiên cảnh.
Sảnh tiệc lớn lấy màu lam nhạt làm chủ đạo, trên đỉnh treo tấm màn lớn được dệt từ tơ tằm vạn năm.
Phía trên thêu hình Vân Long bay lượn chân trời, khí thế hùng vĩ, mang vài phần ý tứ phi long tại thiên.
Trong đại sảnh, một chiếc bàn dài làm từ gỗ cổ ngàn năm điêu khắc nối liền đông tây.
Trên bàn bày đầy các loại linh quả, món ngon, mỗi một món ăn đều được chuẩn bị tỉ mỉ, đều là linh thực có thể tăng trưởng tu vi.
Trong sân rộng, mấy trăm chiếc bàn ngọc xinh đẹp được sắp xếp xen kẽ tinh tế.
Trên mỗi bàn đều đặt những chén ngọc được chế tác đặc biệt, trong chén đựng đầy linh tửu, óng ánh long lanh, hương thơm nức mũi.
Theo màn đêm buông xuống, bên ngoài sơn trang, từng đạo lưu quang xẹt qua chân trời, tân khách từ các nơi trong nội môn lần lượt đáp xuống.
Bọn họ có Lưu Hưng Chi, Từ Lạc Thủy dạng người nắm thực quyền trong nội môn.
Cũng có luyện khí đỉnh phong danh tiếng không hiển lộ.
Càng có những đệ tử gia tộc có giao hảo với Vu gia.
Mỗi một vị tân khách đến, đều làm cho sơn trang tăng thêm mấy phần náo nhiệt cùng tôn quý.
Tiết mục áp chót là những Trúc Cơ tu sĩ ở lại tông môn.
Bọn hắn mặc hoa phục, cầm trong tay lễ vật, đây coi như là một lần lấy lòng đối với Vu gia.
Khách quý đến, ba người một nhóm, năm người một nhóm, nói cười vui vẻ.
Hoặc một mình dạo bước trong sơn trang, thưởng thức mỹ cảnh tam giai linh mạch.
Vu Đại Trí, thì mặc trường bào đặc chế của gia tộc, mặt mỉm cười, qua lại giữa tân khách, lần lượt đáp tạ lời chúc phúc của bọn họ.
Trong trận thọ yến này, thực lực của Vu gia được thể hiện vô cùng tinh tế.
Vô luận là bố trí yến hội, quy cách tân khách, hay là sĩ khí trên mặt những người trong gia tộc Vu gia, từ nhiều góc độ khác nhau, khiến cho tân khách tham gia yến hội, cảm nhận được địa vị không thể xem nhẹ của Vu gia tại Lăng Vân Môn.
Mà chói mắt nhất tại hiện trường chính là Từ Lạc Thủy, tông môn thiên kiêu vừa mới đột phá đến luyện khí tầng bảy.
Nàng đem lễ vật của mình tặng cho Vu gia, hôm nay cũng là cùng Vu Đại Trí chính thức tuyên bố muốn kết làm đạo lữ.
Hiện trường nhất thời đưa tới kinh ngạc của mọi người, trong đó bao gồm cả người của Vu gia và Vu Đại Trí.
Người có khả năng không kinh ngạc nhất có lẽ chính là Lưu Hưng Chi đang ngồi yên ở kia.
Hắn hiện tại hoàn toàn không còn ý nghĩ muốn chiếm lấy Từ sư muội như trước kia.
Càng tiếp xúc nhiều với Từ Lạc Thủy, hắn đôi khi còn cảm thấy sợ hãi.
Nữ nhân này thật sự là quá sành sỏi trêu đùa lòng người.
Trong lòng thậm chí có chút buồn cười, Vu Đại Trí kia có thể đánh bại Từ Lạc Thủy?
Chỉ sợ Vu gia này không chừng đều phải dâng áo cưới cho vị Từ sư muội này.
Từ Lạc Thủy, làm người nổi bật trong thế hệ trẻ của Lăng Vân Môn, chuẩn đạo lữ của Vu Đại Trí, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Mỗi lần nàng xuất hiện, đều sẽ dẫn tới một trận tán thưởng, ca ngợi, và ánh mắt phức tạp.
Tối nay, Từ Lạc Thủy biểu hiện tự nhiên hào phóng, hoàn toàn không còn dáng vẻ khúm núm khi mới vào tông môn năm đó.
Trong đại sảnh, mấy vị Trúc Cơ sư thúc, truyền âm nói chuyện với nhau.
“Lạc Thủy nha đầu này, biến hóa thật to lớn.”
“Đúng vậy, cũng không biết tin tức này, Hạo Vũ sư tổ có biết hay không.”
“Hừ, Hạo Vũ sư tổ có biết hay không có quan trọng không?”
“Nhi lớn không phải do mẹ, nữ lớn không khỏi cha, Vu gia này thật thành sự.” (ý nói con cái lớn tự có chủ kiến)
“Hay là Hạo Vũ sư tổ không có nhiều tinh lực đặt ở trên thân Từ Lạc Thủy, bằng không có thể xuất hiện tình cảnh như vậy?”
“Cũng không thể trách sư tổ lão nhân gia người, vừa mới bế quan, liền đụng phải yêu thú tập kích, người không thể không đi, việc này không thể chậm trễ.”
“Ai, tạo hóa trêu ngươi, về sau chúng ta đều phải dựa vào hơi thở của Vu gia.”
Khi Đại Trí ở bên cạnh bàn nói lời cảm tạ, Từ Lạc Thủy lặng lẽ đi theo bên cạnh.
Một màn này rơi vào trong mắt mỗi người tham gia yến hội.
Vu Đại Trí này, người ngốc có phúc của người ngốc, nếu không phải sinh ra ở Vu gia, nếu không phải có thiên phú vô cùng tốt, với tính cách của hắn, đã sớm không biết c·hết bao nhiêu lần.
Vu Đại Trí vui mừng lộ rõ trên mặt, không nghĩ tới, Từ Lạc Thủy cho hắn một niềm vui lớn bất ngờ, đồng thời cũng cho Vu gia thể diện lớn.
Chỉ cần không có bất kỳ bất ngờ gì, cơ hồ có thể xác định tương lai vị trí môn chủ sẽ thuộc về Vu gia.
Lão gia chủ nhìn Từ Lạc Thủy nhu thuận đi theo Vu Đại Trí, mặt đều cười toe toét.
Không kịp chờ đợi nghĩ đến việc truyền tin ra tiền tuyến.
Mưu đồ của tổ tiên ba đời đều không có thành công có được vị trí môn chủ.
Hiện tại, ở thế hệ này của hắn, hoặc là nói cháu ruột của hắn, dễ như trở bàn tay.
Thậm chí còn đang nghĩ có nên hào phóng một chút, có thể trực tiếp đưa Từ Lạc Thủy lên vị trí môn chủ hay không, như vậy lực cản sẽ là nhỏ nhất.
Một trận tiệc rượu, các tu sĩ mang theo những tâm tình khác nhau đã ăn xong.
Các tân khách lục tục rời đi.
Vẫn còn một số ít, đi về phía đại sảnh.
Từ Lạc Thủy ra hiệu cho Đại Trí nháy mắt.
“Gia chủ, ta đưa ngài đi về nghỉ, chúng ta còn phải ở chỗ này đàm luận chút chuyện.”
“Ân.”
Trên đường trở về.
“Đại Trí, xác định ngày cưới chưa?”
“Còn chưa.”
“Mau chóng xác định, tốt nhất là tối nay hai người các ngươi liền định ra.”
“Cái này, có phải hơi gấp không.”
“Trước khi đạt được thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Nhìn thấy Vu Đại Trí có chút do dự, tiếp tục nói.
“Đây chính là liên quan đến vị trí môn chủ, liên quan đến con đường Kim Đan của ngươi!”
“Yên tâm đi, gia chủ, đêm nay ta liền định ra.”
Lão gia chủ hài lòng gật đầu.
Kỳ thật hắn không biết, chuyện này, là ý nghĩ của riêng Từ Lạc Thủy, trước khi nàng tuyên bố, Vu Đại Trí cũng không biết.
Cho nên có một loại ảo giác, giống như là hai người đã thương lượng xong muốn làm cho hắn bất ngờ.
“Tốt, Đại Trí trở về, chúng ta hôm nay sở dĩ giữ chư vị lại, là có một chuyện làm ăn muốn cùng mọi người đàm luận.”
Từ Lạc Thủy nhìn về phía Vu Đại Trí, Vu Đại Trí hiểu ý, lập tức đem lý do thoái thác mà Từ Lạc Thủy đã dạy hắn, nói ra.
Trước đó hắn đối với lý do thoái thác này còn có chút không tin lắm, thậm chí trực giác cảm thấy bên trong có hố.
Nhưng là, Từ Lạc Thủy chủ động cùng hắn kết làm đạo lữ, trực tiếp làm cho độ tin cậy của chuyện này tăng vọt.
Cho dù có bồi thường, cũng chỉ là tổn thất một ít linh thạch thôi, mà hắn có thể thu được vị trí môn chủ, thu được cơ duyên Kim Đan, còn có một vị mỹ kiều nương có thể mặc hắn định đoạt.
Nếu như cuối cùng thành công, vậy thì những gia tộc, thế lực, nhân sĩ nắm thực quyền trước mắt này, đều sẽ tạo thành một liên minh vững chắc, không thể phá vỡ cùng Vu gia.
Lăng Vân Môn này, thật sự có khả năng, ở trong tay của hắn, trở thành Lăng Vân Môn của Vu gia.
Dã tâm của Vu Đại Trí từ thời khắc Từ Lạc Thủy ở trước mặt mọi người tuyên bố muốn cùng Vu Đại Trí kết làm đạo lữ, bành trướng vô hạn.
Căn bản không nghĩ tới một cái linh nông hậu đại, còn có thể nắm giữ hắn như thế nào.
Cũng tự nhiên rơi vào ôn nhu cạm bẫy của Từ Lạc Thủy.
“Cửa hàng nước hoa của Vu gia chúng ta chắc hẳn tất cả mọi người đều biết.”
Nhìn thấy phản ứng mãnh liệt của mọi người, hắn lộ ra dáng tươi cười, nước hoa này cũng là do hắn Vu Đại Trí một tay đẩy mạnh, hiện tại xem ra, vô cùng sáng suốt.
Hắn giơ tay ý bảo mọi người nghe hắn nói tiếp.
“Chúng ta cùng Tiên Hương kế hoạch, cùng Vạn Hoa Các, quan hệ hợp tác sẽ được mở rộng.”
“Xin hỏi, Vu gia có quan hệ gì với Tiên Hương kế hoạch?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận