Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 37: Lữ Thanh Nhan (length: 8192)

"Bởi vì lão phu nghe nói ngươi ở luyện khí tầng sáu đã hàng phục một linh sủng Trúc Cơ sơ kỳ, thiên phú xuất sắc như vậy, rất thích hợp tu luyện pháp môn 'Ngự Thú Sư'."
Ngô lão tiếp tục nói: "Mà đúng lúc, Kim Linh phong am hiểu nhất đạo 'Ngự Thú Sư', mà lão phu cũng là người nổi bật trong 'Ngự Thú Sư'."
"Cho nên ngươi phải bái nhập môn hạ lão phu, lão phu có thể cẩn thận dạy bảo ngươi 'Ngự Thú Chi Đạo'."
"Đánh rắm!"
Phùng lão đỏ mắt, trực tiếp quát mắng: "Tề Minh thiên phú thật sự căn bản không ở 'Ngự Thú Sư', hơn nữa, 'Ngự Thú Sư' có gì tốt? Tề Minh nên đi kiếm đạo, tu luyện thành 'Kiếm Tiên'."
"Một kiếm phía dưới, vạn tiên cúi đầu."
"Không không không."
Tô Tử Húc mặt lộ vẻ tươi cười nói: "Tề Minh ở tạp dịch viện ngây người trọn vẹn ba năm, nhẫn nại ba năm hôm nay mới thể hiện ra sự bất phàm, có thể thấy kẻ này tâm tính rất không tệ, tính cách cũng bền gan vững chí, lại thêm thiên phú không tồi, cần phải nhập 'Võ Chiếu phong', luyện thể tu tiên, dùng võ định càn khôn."
"Im ngay."
Phùng lão quát lớn, "Tề Minh là đệ tử Thanh Vân phong ta, hai ngươi ai cũng không giành được."
"Việc này phải xem ý nguyện của Tề Minh mới đúng."
Ngô lão nói.
"Bản tọa cho rằng, cần để Tề Minh đến Võ Chiếu phong thích hợp với hắn."
Tô Tử Húc lại nói.
Nhất thời.
Ba vị trưởng lão chân truyền, ít nhất cũng là nhân vật đại lão tu vi Nguyên Anh trở lên, ở trước mặt mọi người, vậy mà vì có thể thu Tề Minh làm đồ đệ, đỏ mặt tía tai tranh cãi ầm ĩ.
Thật tình mà nói.
Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.
Hoàn toàn đều là biểu hiện trợn mắt há hốc mồm, đã không cách nào diễn tả bằng ngôn từ tâm tình của họ lúc này, chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng kính sợ cùng hâm mộ nhìn Tề Minh.
"Tề sư huynh quá mạnh đi, vậy mà có thể khiến ba vị trưởng lão chân truyền vì hắn mà cãi lộn thành như vậy."
Khương Thế Thành bọn họ nhao nhao tán thưởng.
"Biểu hiện của Tề sư huynh trong 'Thiên Khôi bí cảnh' các ngươi đâu phải không nhìn thấy, hoàn toàn vô địch, một đường quét ngang, đồ sát Yêu thú, chém giết yêu tu, có thể được trưởng lão chân truyền coi trọng cũng là chuyện rất bình thường."
"Nói không sai."
"Không ngờ có thể may mắn nhìn thấy mặt này của trưởng lão chân truyền."
"Đây là phải may mắn mà có Tề sư huynh a!"
Mọi người xì xào không thôi.
"Tề Minh."
Lúc này. Ngô lão, Tô lão, Phùng lão, ba người bọn họ đột nhiên đồng thời quay đầu, ánh mắt rơi vào Tề Minh, hai mắt đều hơi phiếm hồng, phảng phất có sát khí, "Chính ngươi tự chọn!"
"!!!""
Tề Minh mi tâm trực nhảy, Phùng lão bọn họ thế nhưng là đại lão 'Nguyên Anh cảnh' trở lên, thoáng cái mang tới cảm giác áp bức cho Tề Minh rất lớn, khiến áp lực Tề Minh tăng gấp bội, trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi.
Hiển nhiên.
Mặc kệ Tề Minh lựa chọn ai, đều sẽ khiến hai vị kia trong lòng sinh khó chịu.
Bất quá.
Tề Minh hoàn toàn không để ý những thứ này.
Tề Minh ho nhẹ một tiếng, cấp tốc ổn định tâm thần, mặt lộ vẻ cung kính, nói: "Đệ tử ở đây vô cùng cảm tạ hậu ái của ba vị trưởng lão chân truyền, nhưng 'Ngoại môn khảo hạch' bây giờ cũng nên kết thúc rồi đi, có phải nên đưa khen thưởng cho đệ tử trước không?"
"Ngươi tiểu tử này."
Phùng lão bọn họ bị chọc giận mà cười lên, không khí căng thẳng ngược lại dịu bớt không ít, "Chỉ là phần thưởng 'Ngoại môn khảo hạch' mà thôi,...Đợi ngươi thành chân truyền, những phần thưởng này căn bản sẽ không để vào mắt."
"Vậy liền tuyên bố kết quả trận 'Ngoại môn khảo hạch' lần này đi."
Phùng lão nói.
"Được."
Một vị trưởng lão nội môn đi ra, nàng mặt mày thanh tú, tư sắc tuyệt lệ, dáng người gợi cảm yêu kiều, đôi chân ngọc dài thẳng tắp mượt mà trắng nõn, nàng chính là trưởng lão nội môn Thanh Vân phong 'Lữ Thanh Nhan'.
"Xét thấy lần ngoại môn khảo hạch này bị yêu tu quấy rối, hơn nữa các tạp dịch đệ tử đều không mang về linh dược, chỉ có Tề Minh Thanh Vân phong mang về đại lượng linh dược."
Lữ Thanh Nhan nói thẳng: "Cho nên, hủy bỏ thi đấu lôi đài 'Ngoại môn khảo hạch' tiếp theo, trực tiếp chọn Tề Minh Thanh Vân phong là hạng nhất 'Ngoại môn khảo hạch' lần này."
"Các tạp dịch đệ tử còn lại đều không có tên trong bảng."
"Quả nhiên!"
"Tề sư huynh là hạng nhất."
"Đây là khẳng định rồi."
"Không còn nghi ngờ."
"Tề sư huynh là hạng nhất, ta không có một chút ý kiến nào."
"Xác thực là Tề sư huynh nên hạng nhất."
Tất cả tạp dịch đệ tử nhao nhao gật đầu, đối với kết quả Lữ Thanh Nhan tuyên bố không một ai phản đối, có thể nói là vô cùng tán đồng.
"Chúc mừng Tề sư huynh, chúc mừng Tề sư huynh."
Đường Băng, Chu Hữu Đức bọn họ nhao nhao chúc mừng.
"Cảm ơn."
Tề Minh mỉm cười.
"Tề Minh tiến lên đây."
Lữ Thanh Nhan lại nói.
"Vâng."
Tề Minh bước nhanh về phía trước, đứng trước mặt Lữ Thanh Nhan.
Lúc ở gần.
Tề Minh mới thực sự phát hiện rõ dáng người vị trưởng lão Lữ Thanh Nhan này đến mức nào khoa trương, đặc biệt là phần trước ngực to lớn, cơ hồ muốn làm vỡ cả vạt áo rộng.
Có thể nhìn thấy làn da trắng nõn như hoa tuyết.
Hơn nữa.
Trên người Lữ Thanh Nhan có từng sợi hương khí như có như không, cái này tuyệt đối không phải nước hoa gì hay phép thuật tạo thành, mà là mùi thơm cơ thể đặc hữu độc nhất vô nhị của Lữ Thanh Nhan.
"Tề Minh."
Lữ Thanh Nhan mỉm cười, "Đây là phần thưởng của ngươi."
"Tạ trưởng lão."
Tề Minh nhận túi trữ vật phẩm thấp Lữ Thanh Nhan đưa tới, kiểm tra một hồi, trong túi trữ vật phẩm thấp này chứa đựng 16 nghìn viên linh thạch hạ phẩm, hai kiện phù bảo Luyện Khí kỳ cực phẩm, hai môn pháp thuật Luyện Khí kỳ tuyệt giai.
Nói cách khác.
Ba phần thưởng trước của 'Ngoại môn khảo hạch' đều bị Tề Minh lấy hết.
"Thế nào? Có vừa lòng không?"
Lữ Thanh Nhan cười hỏi.
"Vừa lòng, vừa lòng, vô cùng hài lòng."
Tề Minh nói: "Đa tạ tỷ tỷ."
"Ha ha ha..."
Lữ Thanh Nhan che miệng cười khẽ, lại không có bất cứ ý trách móc nào, ngược lại nói: "Thật là một tên đệ đệ khéo ăn nói đây."
Phải biết.
Lữ Thanh Nhan tuy nhìn rất trẻ trung xinh đẹp, nhưng nàng lại là trưởng lão nội môn, có tu vi Nguyên Anh cảnh, tuổi thực tế đã ba trăm năm mươi tám tuổi.
Đủ để làm tổ mẫu của Tề Minh.
"Tỷ tỷ." Tề Minh lại ngọt ngào nói: "Ta có rất nhiều linh dược lấy được từ trong Thiên Khôi bí cảnh, muốn bán ra cho tông môn được không?"
"Đương nhiên là được."
Lữ Thanh Nhan mặt mày lại cười nói: "Ngươi là hạng nhất 'Ngoại môn khảo hạch', tất cả linh dược mang ra từ trong Thiên Khôi bí cảnh, tông môn đều mua lại theo giá gốc."
"Tạ tỷ tỷ."
Xoát! Xoát! Xoát! !
Hai mắt Tề Minh sáng lên, tay phải vung lên, lập tức có từng chiếc túi trữ vật phẩm thấp bay ra, đặt trước mặt Lữ Thanh Nhan, giống như đống thành một ngọn núi nhỏ vậy.
"Chỉ là mấy thứ này."
Tề Minh một bộ người vô hại và vật vô hại nhìn Lữ Thanh Nhan.
"Đó là túi trữ vật phẩm thấp của ta..."
Khóe miệng Từ Dạ giật giật.
"Còn có của ta."
Lục Hải Sinh nói.
"Cũng có của ta..."
"Ta cũng vậy..."
"Đáng giận a!"
"Giờ ta mới nhớ, linh dược của chúng ta cũng bị Tề sư huynh lừa hết đó a, thiệt hại ta trước đó còn tưởng Tề sư huynh dụng tâm lương khổ, muốn giúp chúng ta, căn bản từ đầu đã muốn lấy hết linh dược của chúng ta."
"Quá ghê tởm."
"Đúng rồi, tên vương bát đản nào nói Tề sư huynh 'Dụng tâm lương khổ' vậy? Còn kéo lệch ta đi theo."
"..."
Các vị tạp dịch đệ tử căm phẫn đầy lòng.
"Ờ..."
Tô Vũ rụt cổ một cái, tranh thủ thời gian tìm nơi hẻo lánh ẩn nấp, "Hừ, một đám đầu óc không được thông minh, căn bản không hiểu nổi Tề sư huynh làm người vĩ đại quét sạch tới cỡ nào, ta cũng không thèm tranh cãi với các ngươi."
"Được."
Lữ Thanh Nhan khẽ gật đầu, "Có bao nhiêu? Ta đến tính toán giúp ngươi."
"Tổng cộng có 1.380 gốc linh dược Luyện Khí kỳ hạ phẩm, 692 gốc linh dược Luyện Khí kỳ trung phẩm, 220 gốc linh dược Luyện Khí kỳ thượng phẩm, 35 gốc linh dược Luyện Khí kỳ tuyệt phẩm."
Tề Minh đã tính toán rõ ràng từ trước, lập tức liền đáp: "Không có một gốc linh dược Trúc Cơ kỳ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận