Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch - Chương 12: Lấy chỉ làm kiếm 【 cầu nguyệt phiếu! Cầu đề cử! 】 (length: 10699)

"01000 số, Tề Minh, luyện khí năm tầng, thông qua 'Linh lực bia đá' kiểm trắc."
Vị trưởng lão tạp dịch gầy gò hít sâu một hơi, nhưng trên mặt hắn vẻ khiếp sợ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, liền hướng về tất cả mọi người ở đây lớn tiếng hô.
Toàn trường hoàn toàn tĩnh lặng.
Chỉ có ánh mắt kính sợ của mọi người đang chăm chú nhìn Tề Minh.
"Tề Minh."
Vị trưởng lão tạp dịch gầy gò trịnh trọng trao 'Khảo hạch lệnh' vào tay Tề Minh, rồi nói: "Tiếp đó, ngươi cần phải cố gắng, đừng phụ tư chất của mình."
"Vâng."
Tề Minh nhận 'Khảo hạch lệnh', nhẹ gật đầu, sau đó đi xuống.
"Lão đại, vừa rồi ngươi thật sự quá tuyệt vời."
Chu Tiểu Nhàn hô lên.
"Đúng đó, đúng đó!"
Hồ Cương bọn họ gật đầu, vây quanh, "Tất cả bọn ta đều bị lão đại ngươi làm cho khiếp sợ, không ai nghĩ tới, tu vi của lão đại vậy mà đã là luyện khí năm tầng rồi."
"Quả thực không tìm đâu ra lời để mà diễn tả được sự lợi hại của ngươi."
"Đủ... Tề sư huynh..."
Lúc này.
Lệ Phi Vân vẻ mặt khẩn trương, trong mắt còn có chút sợ hãi, đi đến trước mặt Tề Minh, lại cúi đầu 90 độ về phía Tề Minh, nói: "Sư... sư đệ ta... Ta sai rồi, là ta có mắt như mù, không biết Tề sư huynh ngài tu vi đã đạt tới luyện khí năm tầng, còn dám ăn nói cuồng ngôn, khoác lác không biết xấu hổ."
"Xin Tề sư huynh tha thứ cho."
Lệ Phi Vân liên tục cúi người chào.
"Bọn ta đã sớm nói rồi mà, chỉ bằng ngươi mà cũng dám so với lão đại của bọn ta sao? Hoàn toàn là tự rước lấy nhục, không biết trời cao đất dày, bây giờ tin rồi chứ."
Trương Thanh nói.
"Lão đại của bọn ta ra tay, một tay cũng đủ đánh ngã ngươi."
Hà Bình nói.
"Dạ dạ dạ."
Lệ Phi Vân liên tục gật đầu, "Mấy vị nói rất đúng, Tề sư huynh chính là hùng ưng giương cánh bay cao trên trời, còn ta chỉ là một con chim sẻ nhỏ bé tung bay trong rừng cây, làm sao có thể so sánh được với Tề sư huynh."
"Coi như ngươi còn có chút tự biết mình."
Hồ Cương bọn họ có chút 'cáo mượn oai hùm'.
"Cút đi."
Tề Minh nhàn nhạt nói một câu.
"Tuân lệnh."
Lệ Phi Vân hành lễ, sau đó trước mắt bao người, vậy mà thật sự nghe theo lời của Tề Minh, lăn lộn trên mặt đất rời khỏi quảng trường, khiến mọi người cười ha ha.
"Ha ha ha..."
"Các ngươi nhìn cái bộ dạng của hắn kìa, thật là mất mặt xấu hổ."
"Giống như một con chó."
"Còn không bằng chó."
"Cười chết ta mất."
Mọi người cười nhạo không ngớt.
"Cái tên Lệ Phi Vân này..."
Tề Minh hơi nheo hai mắt lại, "Ngược lại cũng là người cầm lên được thì cũng buông xuống được. Có câu nói, Hàn Tín có thể chịu đựng nỗi nhục luồn trôn, mới thành 'Binh tiên' về sau."
"Hắn..."
"Tề sư huynh."
Kiều Ngọc Tiên bước chân nhẹ nhàng, đến trước mặt Tề Minh, trên gương mặt xinh xắn hiện lên một nụ cười mê người, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, dường như trời sinh đã có thể khiến người ta sinh lòng thiện cảm.
"Ừm."
Tề Minh thản nhiên nói.
"Tề sư huynh có thể tu luyện đến luyện khí năm tầng, chắc hẳn ba năm nay đã vô cùng nỗ lực, đã phải chịu rất nhiều khổ cực, mới có thể có thành tựu ngày hôm nay."
Kiều Ngọc Tiên nhỏ nhẹ nói: "Sư muội quả thật từ tận đáy lòng ngưỡng mộ sư huynh."
"Không có."
Tề Minh nhún vai, nói tiếp: "Kiều sư muội quá lời rồi, thật ra ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta chỉ là mỗi ngày từng bước luyện 'Thanh Vân Luyện Khí Quyết', rồi tu vi tự nhiên vù vù tăng lên thôi."
"Căn bản chẳng hề gian khổ."
"Chỉ là mỗi ngày nhìn thấy mọi người cố gắng tu luyện như vậy, mà ta thì lại... haiz... đôi khi ta rất hâm mộ các ngươi, ta cũng muốn được như các ngươi, làm một người bình thường, nếm thử sự gian khổ của việc tu luyện."
"Đủ... Tề sư huynh..."
Kiều Ngọc Tiên môi đỏ khẽ nhếch, để lộ hàm răng trắng đều, cùng đầu lưỡi hồng hồng, đôi mắt đẹp hơi trừng lớn, hoàn toàn bị lời của Tề Minh làm cho ngây người.
Làm sao có thể... làm sao có thể...
'Versailles' quá mức.
Quá giả tạo.
"Tề sư huynh quả là thiên phú dị bẩm."
Kiều Ngọc Tiên cũng không biết phải nói sao tiếp.
"Có lẽ vậy."
Tề Minh nghiêng đầu 45 độ nhìn trời, chắp tay sau lưng, "Thực ra, ta càng hướng tới cuộc sống bình thường, cũng muốn như những người thường, trải qua các loại ngọt bùi cay đắng, có như vậy, nhân sinh mới thật sự là hoàn chỉnh."
"Ta..."
Kiều Ngọc Tiên im lặng.
Sau đó.
Trưởng lão tạp dịch công bố tại tạp dịch viện đinh tự, số tạp dịch đệ tử thông qua được 'Linh lực bia đá' không nhiều, kể cả Tề Minh, cũng chỉ có 98 người.
Tỉ lệ thông qua không đến 10%.
"98 người các ngươi, đã thông qua được khảo nghiệm của 'Linh lực bia đá', có được 'Khảo hạch lệnh', trên thực tế đã coi như là 'Ngoại môn đệ tử' rồi."
Trưởng lão tạp dịch nói: "Tiếp đó, chỉ cần đến 'Ngoại môn viện' đăng ký báo danh, ghi vào sổ sách, là có thể vào ngoại môn."
"Bất quá..."
Lời của trưởng lão tạp dịch dừng lại, rồi nói tiếp: "Các ngươi cũng có thể lựa chọn tiếp tục tham gia 'Ngoại môn khảo hạch' sắp tới."
"Đầu tiên."
"Chúng ta sẽ chọn ra mười vị tạp dịch đệ tử mạnh nhất từ bốn đại tạp dịch viện ở Thanh Vân Phong, để các ngươi cùng với tạp dịch đệ tử của mười một ngọn núi khác thi đấu."
"Nếu các ngươi có thể đạt thành tích tốt, thể hiện ra đủ thiên phú ưu tú, có lẽ sẽ được trưởng lão tông môn coi trọng, từ đó thu nhận làm đệ tử."
"Khi đó thân phận của các ngươi sẽ là một bước lên trời."
"Hơn nữa."
"Ở 'Ngoại môn khảo hạch' sắp tới còn có các loại phần thưởng, muốn tham gia thì trực tiếp báo danh, không muốn tham gia thì chiều hôm nay ta sẽ dẫn các ngươi đi 'Ngoại môn viện' báo danh."
Sau đó.
98 tạp dịch đệ tử đều đăng ký tham gia.
Buổi chiều.
Tại 'Tạp dịch viện đinh tự' diễn ra một cuộc tỷ thí, từ 98 tạp dịch đệ tử chọn ra mười vị, sau đó cùng 'tạp dịch viện A B C tam đại' tỷ thí.
"Số 01000 Tề Minh đấu với số 0746 Dương Vĩ."
Trưởng lão tạp dịch hô.
"Ta nhận thua."
Dương Vĩ còn chưa lên sàn, nghe đối thủ của mình là Tề Minh, liền vô cùng dứt khoát nhận thua, Tề Minh trận đầu đã không đánh mà thắng.
"Tề Minh thắng."
Trưởng lão tạp dịch cũng có chút ngẩn người.
"Được."
Tề Minh không để ý nhún vai.
Tiếp theo.
Hễ Tề Minh ra sân, những tạp dịch đệ tử kia toàn bộ xin bỏ cuộc.
Luyện khí ba tầng so với luyện khí năm tầng, làm sao có thể thắng được, đi lên chẳng khác nào cho Tề Minh đánh cho vui.
Đi qua loa là xong việc.
Đương nhiên.
Tiêu Phàm, Lâm Thanh Huyền, Kiều Ngọc Tiên bọn họ đều giao đấu qua vài lần, đao pháp của Tiêu Phàm thực sự không hề tầm thường, cơ bản không ai có thể đỡ nổi một đao của Tiêu Phàm, đều bị đánh bại chỉ bằng một đao.
Thực lực của Lâm Thanh Huyền và Kiều Ngọc Tiên cũng không tệ.
"Số 01000 Tề Minh đấu với số 0984 Trần Khiết."
Trưởng lão tạp dịch hô.
Vèo!
"Tề sư huynh."
Trần Khiết trong vài bước chân đã nhảy lên đài, rõ ràng là dùng một loại thân pháp nào đó, hướng về phía Tề Minh hành lễ, nói: "Xin chỉ giáo."
"Hả?"
Tề Minh lại ngẩn người, không có cách nào, có chút quen với việc đối thủ nhận thua, "Ngươi không nhận thua?"
"Sư đệ muốn thử xem."
Trần Khiết cười nói.
"Vậy tùy ngươi."
Tề Minh nói.
Sau đó.
Tề Minh lên đài.
"Tề sư huynh, sư đệ bất tài, tu luyện Thanh Vân Kiếm Thuật ba năm, vẫn ở cảnh giới 'Dung hội quán thông', vẫn không cách nào đột phá lên tầng thứ 'Xuất thần nhập hóa'."
Keng!
Trần Khiết mặt mày thanh tú, thân hình thon dài, tay cầm một thanh phù bảo trường kiếm, thân kiếm ngân quang lấp lánh, "Kiếm này tên là Sương Bạc Kiếm, hạ phẩm phù bảo Luyện Khí kỳ."
"À."
Tề Minh nhàn nhạt đáp.
"Tề sư huynh, ngươi không lấy ra phù bảo vũ khí sao?"
Trần Khiết cau mày.
"Không cần."
Tề Minh trả lời.
"Ngươi!!! ! "
Trên mặt Trần Khiết hiện lên một tia giận dữ, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tề sư huynh, tuy rằng ngươi đã là luyện khí năm tầng, quả thực tu vi cao hơn sư đệ rất nhiều, nhưng ngươi như vậy không coi sư đệ ra gì, đến lúc bị thua cũng đừng trách sư đệ chiếm tiện nghi của ngươi."
"Tề Minh quá tự phụ rồi."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Trần Khiết dù gì cũng là luyện khí ba tầng, Thanh Vân Kiếm Thuật cũng chỉ còn thiếu chút nữa là đạt tới cảnh giới 'Xuất thần nhập hóa', Tề Minh thậm chí vũ khí cũng không dùng, muốn tay không đấu với Trần Khiết, thật là quá tự đại."
"Tề Minh có lẽ sẽ bị lật thuyền trong mương."
"... "
Xung quanh.
Các tạp dịch đệ tử nghị luận ầm ĩ.
"Động thủ đi."
Tề Minh nói.
"Đắc tội."
Keng!
Trên mặt Trần Khiết lóe lên một tia tàn nhẫn, bóng người loé lên, như Linh Xà uốn mình, vặn vẹo di động, khi thì bên trái khi thì bên phải, rất mạnh mẽ, đây là thân pháp 'Linh Xà Bộ'.
Chớp mắt.
Trần Khiết đã đến gần Tề Minh.
"Thanh Vân Kiếm Thuật."
Sương Bạc Kiếm trong tay Trần Khiết vung lên, chém ra đạo đạo kiếm quang, tựa như mây xanh trôi không ngừng, liên miên bất tuyệt, uy lực không hề nhỏ."Giết!"
"Linh Xà Bộ này phối hợp thêm Thanh Vân Kiếm Thuật."
"Tốc độ không tệ, thời cơ không tệ, lực đạo cũng không yếu."
"Tề Minh có vẻ thực sự hơi chủ quan rồi."
Ba vị trưởng lão tạp dịch thầm nghĩ.
Nhưng.
Tề Minh đến mắt cũng không thèm chớp, chỉ tay phải cũng tạo kiếm chỉ, linh lực hội tụ tại đầu ngón tay, hóa thành một luồng kiếm khí màu xanh.
Kiếm chỉ hướng về phía trước một điểm.
Rắc!!!
Trực tiếp điểm vào chỗ sơ hở và chỗ yếu trong kiếm chiêu của Trần Khiết, kiếm khí màu xanh như chẻ tre, nhanh chóng đánh tan hết kiếm chiêu và kiếm quang của Trần Khiết.
Tất cả đều tan rã.
Hình ảnh phảng phất trong chớp mắt ngưng lại.
Trần Khiết thanh kiếm màu bạc rơi trên mặt đất, còn kiếm của Tề Minh thì chỉ vào cổ họng Trần Khiết, cách cổ họng Trần Khiết chỉ một ngón tay, kiếm khí phập phồng, đâm rách da thịt cổ họng Trần Khiết, rỉ ra chút máu tươi.
Giờ phút này.
Thân thể Trần Khiết cứng đờ, hắn không dám nhúc nhích, sợ cổ họng mình bị đâm xuyên, toàn thân toát mồ hôi lạnh, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Gió nhẹ thổi tới.
Tề Minh từ đầu đến cuối, chân không hề nhúc nhích, gió thổi vạt áo hắn, cũng thổi rối tóc trên trán Tề Minh.
Khuôn mặt Tề Minh góc cạnh rõ ràng, ngũ quan nổi bật, không phải kiểu thanh tú, thêm vào dáng người Tề Minh cao gầy, tạo thành một loại khí chất cương nghị trưởng thành.
Lúc này.
Lại có một vẻ đẹp trai hỗn loạn, bá đạo.
"Đẹp... Đẹp quá..."
Kiều Ngọc Tiên mặt đỏ ửng không nhịn được thốt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận