Người Tại Chư Thiên, Ký Sinh Thành Đạo

Chương 78:Thạch Hạo ( Cầu đặt mua )

Sau mấy tháng, dược viên nơi đây vốn được bao phủ bởi linh khí nồng nặc lại trở nên náo nhiệt.
Rất nhiều sinh linh xông vào dược viên này, bọn chúng chém giết lẫn nhau để tranh đoạt linh dược.
Tuổi tác bọn chúng dù không lớn, nhưng việc chém giết lại vô cùng huyết tinh.
Dược viên vốn yên tĩnh tường hòa nay bị huyết tinh bao phủ, chân cụt tay đứt cùng máu tươi chảy đầy mặt đất.
Tại vị trí trung tâm của vườn thuốc, Phương Minh dưới hình dạng hạt giống trái cây ẩn mình bên dưới lớp bùn cát trong hồ Bất Lão Tuyền, thần thức khuếch tán ra, đầy hứng thú quan sát rất nhiều sinh linh từ ngoại giới tiến vào nơi này đang tiến hành chém giết.
Thế giới này vì hệ thống tu hành cùng pháp tắc đại đạo của trời đất khác biệt, bởi vậy cách tranh đấu cũng khác biệt rất lớn so với bên lão ma.
Thế giới này ngay từ khi bắt đầu bước chân vào con đường tu hành đã dính dáng đến pháp tắc thiên địa, tiếp xúc với việc pháp tắc tái cấu trúc diễn hóa mà thành đủ loại cốt văn, phù văn.
Đủ loại bảo thuật thần thông uy lực cực kỳ lớn, lực phá hoại cũng dị thường mạnh mẽ.
Nhục thân cường đại, Bảo cụ cũng cường hoành tương tự, động tĩnh khi chiến đấu bộc phát đặc biệt mênh mông.
Hoàn toàn là hai loại phong cách khác biệt so với thế giới của lão ma bên kia.
Hơn nữa bởi vì đại đạo thiên địa ở hạ giới có thiếu sót, nên thần thông của tu sĩ hạ giới có thể tạo thành lực phá hoại lại càng thêm cường đại!
“Thì ra là thế, những phù văn đại đạo được tái cấu trúc này lại có thể diễn hóa như vậy, trước đây ở bên lão ma không ai có thể đủ nghĩ tới kiểu diễn hóa thế này.” Bên trong nội thế giới của hạt giống trái cây, vô số phù văn màu vàng cỡ hạt gạo đang lưu chuyển trước mặt Phương Minh.
Bọn chúng quấn vào nhau, đan xen, sau đó lại tiếp tục diễn hóa, tạo thành từng phù hiệu màu vàng óng phức tạp loằng ngoằng, tỏa ra từng trận chấn động kỳ dị.
Những ký hiệu này hoặc mang lại cảm giác sinh cơ bừng bừng, hoặc sắc bén vô biên, hoặc như liệt diễm cuồn cuộn......
Đủ loại đặc dị, thiên biến vạn hóa!
Đây là những bảo thuật mà Phương Minh quan sát các tu sĩ của thế giới này kịch chiến, sau khi lòng có lĩnh hội đã tự động thôi diễn ra một chút phù văn đại đạo.
“Thật thú vị, nếu có thể xem qua Nguyên Thủy Chân Giải một lần thì tốt quá.” Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Minh cũng không khỏi nóng lên.
Nguyên Thủy Chân Giải, nghi ngờ là thuộc sở hữu của thi hài Tiên Đế, đây là một bộ kinh văn trình bày, diễn giải cấu trúc của ‘đạo’ xuất phát từ trạng thái nguyên thủy nhất.
Bộ công pháp đó rất đặc thù, đủ loại dấu hiệu cho thấy, cho dù là với các hệ thống tu hành khác biệt, bộ công pháp đó vẫn áp dụng được.
Dù sao từ thời thi hài Tiên Đế đến nay, hệ thống tu hành không biết đã thay đổi bao nhiêu lần, nhưng bộ kinh văn này vẫn có thể áp dụng được ngay, đủ để thấy được sự bất phàm của nó.
Không hề nghi ngờ, tồn tại đã khai sáng ra bộ kinh văn này chắc chắn đã vượt ra khỏi gông cùm xiềng xích của trời đất. Có lẽ cái gọi là tiên thiên gông cùm xiềng xích không thể vượt qua trong mắt chính mình, nhưng trong mắt của bậc tồn tại này chẳng qua chỉ là một ý niệm là có thể phá vỡ.
Phương Minh cũng vô cùng tò mò về bộ kinh văn này, cho rằng hy vọng để mình đánh vỡ tiên thiên gông cùm xiềng xích rất có thể nằm ở trên bộ kinh văn này.
Thời gian trôi qua, cuộc chém giết bộc phát bên trong dược viên này càng thêm kịch liệt, cuối cùng chỉ có một vài sinh linh đi tới được vị trí trung tâm.
Bên trong dược viên tồn tại một tràng vực cường đại, tiến vào nơi đây giống như đang gánh vác cả một ngọn núi lớn.
Nhục thân không đủ mạnh, căn bản không thể bước vào trong đó.
Vị trí trung tâm lại càng không cần phải nói, áp lực của tràng vực cực kỳ cường đại. Đối với Phương Minh mà nói thì nó không khác gì không tồn tại, nhưng đối với những sinh linh cảnh giới Động Thiên này mà nói, không khác gì đang vác một ngọn núi cao mà tiến tới.
Những kẻ có thể đến được đây đều là hạng người có nhục thân cường hoành, trong đó có thiếu nữ hình người, cũng có Tất Phương toàn thân tỏa ra bảo quang, có Chư Kiền mặt người thân báo đuôi giao mọc đầy mắt...
Bọn chúng có lẽ không nhìn thấy hình dáng của nhau, nhưng trong thần thức cường đại của Phương Minh, lại nhìn rõ không sót một chi tiết nào.
Sự chú ý của Phương Minh không đặt trên người mấy sinh linh này, mà là trên người một đứa trẻ.
Một đứa trẻ trạc mười mấy tuổi, trông rất lanh lợi ranh mãnh, mái tóc đen dày quấn quanh một tòa Cốt Tháp nhỏ bằng đốt ngón tay, chưa tới một tấc, tay cầm một hòn đá tròn nhẵn cỡ nắm tay, mang theo nụ cười vui vẻ, nhanh chân đi về phía hồ Bất Lão Tuyền.
“Tòa tháp kia, cùng với hòn đá ồn ào kia, đúng là Thạch Hạo rồi.” Nhìn người đang tới, Phương Minh biết rõ trong lòng, đây chính là người mình cần đợi.
Tâm niệm vừa chuyển, Phương Minh lập tức thu hồi thần thức.
Đây là để tránh phiền toái không cần thiết. Thạch Hạo dù không thể phát giác, nhưng tiểu tháp thì lại có thể.
Tiểu tháp mặc dù không hoàn chỉnh, thực lực đã suy giảm không biết bao nhiêu lần, nhưng xét theo biểu hiện của nó, vẫn có thực lực ít nhất ngang với cảnh giới Độn Nhất, mạnh hơn mình bây giờ không ít.
Nếu tiểu tháp gây ảnh hưởng đến Thạch Hạo, khiến hắn rời đi, thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức, đây không phải là điều hắn mong muốn.
Rất nhanh, sau một trận đại chiến kịch liệt, mấy sinh linh vây quanh hồ nước liền lần lượt xông vào trong hồ Bất Lão Tuyền.
“Sao lại chỉ có bùn cát thế này?” Mấy kẻ bước vào hồ nước đều trố mắt kinh ngạc.
Nhưng mà Đả Thần Thạch trên người Thạch Hạo lại chẳng bận tâm nhiều như vậy, nó mở miệng rộng ra nuốt lấy nuốt để, đồng thời còn lầm bầm: “Ha ha...... Ưu thế giống loài lúc này hiển lộ rõ ràng, lũ hung thú thuần huyết các ngươi không làm được đâu!” Bùn cát ẩm ướt óng ánh, lấp lóe kim quang, trông rất bất phàm.
Đả Thần Thạch vừa lầm bầm vừa ăn như hạm, giống như đang thưởng thức mỹ vị tuyệt hảo.
Thạch Hạo thấy cảnh này lập tức sốt ruột, hắn cảm thấy mình dường như không có cách nào phản bác lời của Đả Thần Thạch, thứ này hắn đúng là không tiêu hóa nổi.
“Sảng khoái thật...... Thứ tốt này......” Đả Thần Thạch cười to, “Lần này lão tử muốn ăn cho đã nghiền!” Thoáng chốc, tiểu bất điểm Thạch Hạo sốt ruột, trong lúc cấp bách hắn liền cúi rạp xuống, hai tay như cái xẻng, xúc một vốc bùn cát màu vàng lớn đưa vào miệng mình.
“Răng rắc răng rắc......” Tiếng đất cát va chạm vang lên, mấy con hung thú thuần huyết trong hồ nước đều trố mắt nhìn.
“Chết tiệt, thằng nhóc ranh này có hơi hung tàn......” Bên dưới lớp bùn cát, Phương Minh tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Hắn cũng không muốn bị thằng nhóc rách rưới này bỏ vào miệng nhai nuốt.
Chỉ trong nháy mắt, thần thức của hắn lóe lên, đánh thức con tiểu long màu vàng đang ngủ say khò khò cách đó không xa.
‘Vụt’ một tiếng, tiểu long bị đánh thức mở mắt ra, trong mắt lộ hung quang, lao ra khỏi lớp bùn cát.
Thật đúng lúc, con tiểu long do tinh hoa Bất Lão Tuyền hóa thành này vừa mới lao ra, liền đâm sầm vào hai tay Thạch Hạo.
Thạch Hạo lập tức mừng rỡ, nở nụ cười rạng rỡ, một tay tóm chặt lấy nó.
“A? Thế này cũng được sao?” Mấy sinh linh trong hồ nước lập tức sững sờ, sau đó lập tức lao về phía Thạch Hạo.
“Rống......” Một tiếng rồng gầm vang lên, con tiểu long màu vàng bị bắt lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ra sức giãy dụa.
Sóng gợn màu vàng khuếch tán ra, hồ nước cũng nứt ra từng vết, mấy con hung thú thuần huyết lao tới cũng bị đánh cho lảo đảo, đứng không vững.
Thạch Hạo hai tay nắm chặt không buông, đột nhiên ‘Xoẹt’ một tiếng, thân rồng của tiểu long màu vàng đột nhiên vỡ nát, hơn nửa thân thể hóa thành kim quang bắn đi mất.
Thoáng chốc, mấy con hung thú thuần huyết như Tất Phương, Chư Kiền trong hồ nước liền đạp chân đuổi theo.
Bên trong hồ nước, Thạch Hạo vô cùng sốt ruột, nhưng không cách nào đuổi theo ngay lập tức. Hắn thu tay về, kim quang bắn ra tứ phía, giống như đang nắm chặt một vầng mặt trời nhỏ.
“Trời ơi gấp chết ta rồi!” Thạch Hạo nhìn theo hướng con tiểu long do tinh hoa Bất Lão Tuyền hóa thành rời đi, hai tay nắm chặt gần nửa đoạn đuôi rồng, hắn sốt ruột đi vòng quanh, “Bất Lão Tuyền của ta a!” Sau khi tốn một phen công sức, Thạch Hạo cuối cùng cũng phong ấn được nửa đoạn đuôi rồng trên tay vào một chiếc ngọc bình.
“Cái hồ Bất Lão Tuyền lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có một con tiểu long thôi sao?” Mắt Thạch Hạo sáng lên, một tay ném Đả Thần Thạch sang bên, bắt đầu sục sạo tìm kiếm.
“Ngươi cái thằng nhóc rách rưới này, nghĩ viển vông cái gì thế!?” Ở một góc hồ nước, Đả Thần Thạch bất mãn lầm bầm, “Ngươi đừng có mà mơ tưởng nữa, Bất Lão Tuyền lột xác hóa hình tiêu hao lớn đến đáng sợ, tất cả Bất Lão Tuyền đều bị tiêu hao sạch rồi!” Lời của Đả Thần Thạch vừa dứt, Thạch Hạo đã phá lên cười vui vẻ: “Ha ha ha...... Tìm được đại bảo bối, một khối tinh hoa thần tính của Bất Lão Tuyền ngưng kết lại!” Trên mình Đả Thần Thạch tròn nhẵn, một đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy trên gương mặt hơi non nớt của Thạch Hạo tràn đầy nụ cười, tay phải hắn nắm một vật hình khối màu vàng óng, tròn nhẵn, cỡ bằng đốt ngón tay, bề mặt phủ đầy đường vân màu vàng kim.
“Hình như không phải Thần thạch do tinh hoa thần tính của Bất Lão Tuyền ngưng tụ thành,” Thạch Hạo cẩn thận xem xét, nụ cười trên mặt dần biến mất, lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm, “Đây rốt cuộc là thứ gì? Chẳng lẽ là một loại thần kim luyện khí nào đó?” “Thần kim? Thần kim gì?” Trong nháy mắt, Đả Thần Thạch vụt tới, lơ lửng trước mặt Thạch Hạo, đôi mắt trên hòn đá tràn đầy vẻ nóng bỏng, “Để ta xem nào, mau để ta xem nào!” “Ngươi xem cái gì mà xem? Ngươi thì biết cái gì!” Thạch Hạo bất mãn, trừng mắt liếc nó một cái.
“Có phải thứ quen thuộc không, ta cắn một cái là biết!” Lời còn chưa dứt, Đả Thần Thạch đã há miệng táp về phía viên cầu màu vàng trên tay Thạch Hạo.
Tốc độ đó quá nhanh, khiến Thạch Hạo cũng phải sững sờ, không kịp phản ứng.
Đúng lúc này, một gợn sóng màu vàng rực khuếch tán ra, đánh trúng Đả Thần Thạch.
“Ối......” Đả Thần Thạch kinh hô một tiếng, đập vào vách đá màu vàng nhạt của hồ nước, rơi nhanh xuống đất như chớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận