Người Tại Chư Thiên, Ký Sinh Thành Đạo
Chương 63: Lấy thân làm mồi
Chương 63: Lấy thân làm mồi
“Chẳng lẽ trận chiến đấu này là con Minh Trùng Chi Mẫu kia giành được thắng lợi?” Hàn Lập thấy cảnh tượng này, trong lòng khẽ động.
Dáng vẻ lúc này của đám hậu duệ sâu keo do Minh Trùng Chi Mẫu sinh sôi ra, mang đến cho Hàn Lập một cảm giác cực kỳ nóng nảy.
Giống như là Minh Trùng Chi Mẫu đã bị trọng thương, đám sâu keo này vội vàng chạy về để phòng hộ.
Tâm niệm Hàn Lập chuyển động, nghĩ tới một khả năng khác, thầm nghĩ: “Có lẽ tình huống thật sự là Minh Trùng Chi Mẫu đã bại, lúc này đang bị truy sát, đám sâu keo này muốn đến trợ trận!”
“Đương nhiên, khả năng lưỡng bại câu thương cũng không nhỏ!” Hàn Lập nói bổ sung trong lòng.
Thần thức khuếch tán ra, Hàn Lập luôn chú ý động tĩnh của đám sâu keo này, hắn cũng không vội vàng đi làm ngư ông đắc lợi.
Hay là cứ án binh bất động xem sao đã!
Không để Hàn Lập đợi lâu, chỉ chưa đầy một canh giờ, thần thức của hắn liền cảm ứng được mấy đạo khí tức hùng hậu từ bên ngoài Man Hoang lao vùn vụt tới, dùng tốc độ cực nhanh xông vào phương hướng trận chiến bộc phát.
“Bảy vị tu sĩ Đại Thừa, di thể Chân Tiên quả thật mê người a!” Hàn Lập tự nói, dưới chân cũng không có động tác gì, mà lẳng lặng chờ đợi.
Di thể Chân Tiên tất nhiên vô cùng mê người, nhưng tình huống hiện tại vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Ngược lại hắn tự hiểu rằng cứ dựa theo con đường hiện tại mà đi, với thần thông của mình thì khả năng vượt qua phi thăng thiên kiếp là không nhỏ.
Một canh giờ, hai canh giờ...
Sau bốn canh giờ, phương hướng đại chiến vừa rồi lại truyền đến dao động của trận chiến bộc phát.
Cẩn thận cảm nhận dao động của trận chiến lần này, Hàn Lập nói nhỏ: “Quả nhiên, sự tình không đơn giản như vậy!”
“Minh Trùng Chi Mẫu kia cùng Chân Tiên hạ giới cũng không có vẫn lạc...” Hàn Lập nói nhỏ.
Dao động chiến đấu kịch liệt truyền đến, hắn cảm giác được hai luồng khí tức quen thuộc.
Đó là thuộc về Minh Trùng Chi Mẫu và Chân Tiên hạ giới.
Động tĩnh của trận chiến lần này mặc dù không mênh mông và kịch liệt như trước, nhưng cũng không hề nhỏ.
Rõ ràng, ba bên trong trận chiến này, lần lượt là bảy vị tu sĩ Đại Thừa vừa đến, Minh Trùng Chi Mẫu cùng với Chân Tiên hạ giới.
Trận chiến này kéo dài rất lâu, cả một ngày sau đó, động tĩnh mới dần dần lắng xuống.
Đương nhiên, khí tức của bảy vị tu sĩ Đại Thừa kia rất nhanh biến mất, mấy canh giờ sau đó, lại là Minh Trùng Chi Mẫu cùng Chân Tiên kia chiến đấu.
Lần này, thời gian chiến đấu dài như vậy khiến Hàn Lập cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Xem ra Minh Trùng Chi Mẫu kia cùng Chân Tiên hạ giới đã là nỏ hết đà, bằng không thì cũng không đánh lâu như vậy!” Nhìn về vị trí bộc phát chiến đấu, Hàn Lập nói nhỏ, “Trận chiến trước đó quả nhiên là lưỡng bại câu thương sao!”
“Hiện tại bọn hắn hẳn là không còn sức chống cự gì, cũng gần đến lúc đi cho bọn hắn một kích cuối cùng rồi.” Hàn Lập tâm niệm chuyển động, trên người có ánh vàng rực rỡ dâng lên.
‘Vụt’ một tiếng, một vệt kim quang lóe lên rồi biến mất, thân ảnh Hàn Lập biến mất không thấy đâu, xuất hiện tại nơi xa tít cuối chân trời.
Kim quang lấp lóe, giống như đang tiến hành bước nhảy không gian, nhanh chóng tiếp cận địa điểm bộc phát chiến đấu.
Kèm theo Hàn Lập xâm nhập chiến trường, một thế giới tan hoang hiện ra trước mặt hắn.
Kim quang lao vùn vụt, Hàn Lập lấy tốc độ không thể tưởng tượng nhanh chóng tiếp cận khu vực trung tâm chiến trường.
Nhưng mà, người thông minh không chỉ có một mình Hàn Lập!
Theo hắn tiếp cận trung tâm chiến trường, lại có bốn vị tu sĩ Đại Thừa xuất hiện trong phạm vi cảm ứng thần thức của hắn.
Bốn vị tu sĩ Đại Thừa này khí tức cường thịnh, không hề che giấu chút nào.
Rõ ràng, đều không phải Đại Thừa bình thường, là cao thủ trong cảnh giới này.
Một canh giờ sau, năm vị tu sĩ Đại Thừa bao gồm cả Hàn Lập đã đi tới vị trí trung tâm chiến trường.
Nơi đây, đã sớm hóa thành một mảnh vực sâu vô ngần.
Lúc này, dưới đáy vực sâu ánh lửa dâng lên, lờ mờ có thể thấy hai con quái vật khổng lồ đang ngâm mình trong nham tương trắng lóa.
Thứ nhất là một con cự trùng toàn thân trắng sữa, có những mảng vết máu lớn, thân hình như nhộng ve, sau lưng bốn cánh tan tác; Thứ hai là một bộ khung xương màu vàng cao chừng ngàn trượng, trên thân còn dính thịt nát lẻ tẻ.
Hai con quái vật khổng lồ ngàn trượng, lúc này khí tức truyền ra vô cùng yếu ớt, giống như ngọn nến trước gió!
Năm đạo hào quang màu sắc khác nhau hiện ra, lộ ra năm bóng người.
Một lão giả thân hình khô gầy, mặc trường bào màu đen; một thanh niên thần sắc băng lãnh, dung mạo tuấn tú; một mỹ phụ thân hình đầy đặn, dung mạo diễm lệ; một đại hán thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, có một cái sừng; Hàn Lập thì mặc áo xanh, dáng vẻ phổ thông, ánh mắt yên tĩnh.
Thanh niên thần tình băng lãnh kia liếc mắt nhìn lão giả, thản nhiên nói: “Thiên Minh lão nhi, ngươi lão nhi này, tốc độ lại không chậm!”
Lão giả kia cũng không tức giận, lườm thanh niên kia một cái, chậm rãi nói: “Hàn Sát, ngươi cũng không chậm!”
Lão giả kia liếc nhìn đám người Hàn Lập một cái, sau đó nói: “Mấy vị đạo hữu trông lạ mặt quá, chắc hẳn không phải là tu sĩ của Phong Nguyên đại lục ta nhỉ?”
Hàn Lập đến đây, tự nhiên không dùng diện mục ban đầu của mình.
Là một tu sĩ thể tu có thể xưng là đại thành, hắn tự nhiên có thể dễ dàng thay đổi diện mạo của mình.
Sau đó dưới sự che giấu của một vài bí pháp, đủ để che mắt được sự dò xét cỡ này.
Đối với Thiên Minh và Hàn Sát, Hàn Lập cũng chỉ mới nghe danh mà thôi; hai người này không phải kẻ yếu trong số tu sĩ Đại Thừa, xem ra thần thông không nhỏ.
“Phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là giải quyết Minh Trùng Chi Mẫu và Chân Tiên hạ giới ở dưới kia trước đã!” Đại hán có độc giác kia giọng nói sang sảng, ánh mắt ánh lên vẻ nhiệt huyết nhìn về phía hai con quái vật khổng lồ đang trôi nổi không vững trong biển dung nham.
“Không tệ, lai lịch của chúng ta cũng không quan trọng, quan trọng là hai vị ở dưới kia!” Mỹ phụ thân hình đầy đặn kia cười tủm tỉm nói, trong mắt cũng hiện lên vẻ nóng bỏng.
Hàn Lập liếc mắt nhìn mấy người, không nói tiếng nào, chỉ yên lặng đánh giá hai con quái vật khổng lồ phía dưới.
“Khí tức của bọn chúng đích thật đã suy yếu đến cực điểm... Không sai...” Hàn Lập cẩn thận ngưng thần, thầm nghĩ trong lòng, “Ít nhất nhìn qua và cảm giác đều là dáng vẻ trọng thương!”
“Không đúng... Trận chiến đấu kịch liệt như thế, bộ khung xương Chân Tiên kia lại không có bất kỳ vết thương nào!” Lông mày Hàn Lập khẽ nhíu lại khó nhận ra, trong con ngươi hắn có kim quang nhàn nhạt lưu chuyển, sự cảnh giác trong lòng tăng lên tới đỉnh điểm!
Đồng thời, trên người hắn hiện lên từng đốm ánh sáng vàng óng, đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Trong biển dung nham, thân thể Chân Tiên khổng lồ ngàn trượng kia trông vô cùng thê thảm, huyết nhục trên người gần như đã bị đánh tan gần hết.
Nhưng mà, dù thê thảm như vậy, bộ khung xương màu vàng cấu thành thân thể lại không hề có chút dấu vết tổn thương nào!
Nếu thật sự đang hấp hối, bộ khung xương màu vàng kia không thể nào không chút tổn thương!
Đột nhiên, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn kéo đến, bốn vị tu sĩ Đại Thừa kia gần như đồng thời ra tay.
Trong thoáng chốc, thân hình Hàn Lập khẽ động, thuận thế lùi lại, xuất hiện ở nơi rất xa cuối chân trời.
Thấy Hàn Lập lùi lại, bốn vị Đại Thừa khác không có bất kỳ động tác nào khác, trong nháy mắt đánh ra thần thông của mình!
Lão giả áo bào đen miệng lẩm bẩm chú ngữ, hai tay huy động, một vầng Minh Hỏa chân dương màu đen hiện lên, thiêu đốt hư không đến mức bắt đầu vặn vẹo, bao bọc lấy nhiệt độ cao kinh khủng vô biên nghiền ép về phía khung xương màu vàng.
Thanh niên tên Hàn Sát cong ngón tay điểm một cái, vô số phù văn màu lam lớn bằng hạt gạo hiện lên, kèm theo thiên địa nguyên khí lũ lượt kéo đến, một cột sáng màu lam đủ để băng phong trời đất oanh kích về phía Minh Trùng Chi Mẫu.
Hai người còn lại cũng đều dùng thủ đoạn của mình, phát động công kích sắc bén nhất, nhắm vào Minh Trùng Chi Mẫu và khung xương màu vàng mà đánh tới.
Kèm theo tiếng oanh minh kịch liệt vang lên, dung nham trắng lóa xông ra khỏi vực sâu, bao phủ cả bầu trời cao.
Sau một hồi lâu, biển dung nham trong vực sâu khôi phục lại bình tĩnh.
Trong nham tương trắng lóa, Minh Trùng Chi Mẫu cùng khung xương Chân Tiên vẫn như cũ, phảng phất không hề động đậy.
Có thể cảm giác rõ ràng, khí tức của hai con quái vật khổng lồ trở nên yếu đi rất nhiều, cho người ta cảm giác sắp tắt thở đến nơi.
Thấy cảnh này, bốn vị tu sĩ Đại Thừa kia hoặc là tế ra Linh Bảo phòng ngự, hoặc là sử dụng đại thần thông phòng ngự, chậm rãi hạ xuống phía biển dung nham bên dưới.
Rõ ràng, bọn họ cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, vẫn vô cùng đề phòng như cũ.
Ở nơi rất xa, Hàn Lập lộ vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ: “Thật lẽ nào là ta nghĩ nhiều rồi? Minh Trùng Chi Mẫu và Chân Tiên kia thật sự đã liều mạng đến mức đèn cạn dầu cả rồi?”
Ý niệm của Hàn Lập vừa mới hiện lên, lập tức cảm thấy trước ngực nóng lên, một đạo quang huy màu xanh mờ ảo hình chiếc bình xông ra khỏi áo, bắn lên bầu trời, đồng thời một tiếng kêu trong trẻo truyền ra, vang vọng đất trời!
Trong nháy mắt, một luồng khí tức hung bạo từ đáy vực sâu bắn ra.
Luồng khí tức này từ yếu đến mạnh, rung chuyển cả đất trời!
“Chẳng lẽ trận chiến đấu này là con Minh Trùng Chi Mẫu kia giành được thắng lợi?” Hàn Lập thấy cảnh tượng này, trong lòng khẽ động.
Dáng vẻ lúc này của đám hậu duệ sâu keo do Minh Trùng Chi Mẫu sinh sôi ra, mang đến cho Hàn Lập một cảm giác cực kỳ nóng nảy.
Giống như là Minh Trùng Chi Mẫu đã bị trọng thương, đám sâu keo này vội vàng chạy về để phòng hộ.
Tâm niệm Hàn Lập chuyển động, nghĩ tới một khả năng khác, thầm nghĩ: “Có lẽ tình huống thật sự là Minh Trùng Chi Mẫu đã bại, lúc này đang bị truy sát, đám sâu keo này muốn đến trợ trận!”
“Đương nhiên, khả năng lưỡng bại câu thương cũng không nhỏ!” Hàn Lập nói bổ sung trong lòng.
Thần thức khuếch tán ra, Hàn Lập luôn chú ý động tĩnh của đám sâu keo này, hắn cũng không vội vàng đi làm ngư ông đắc lợi.
Hay là cứ án binh bất động xem sao đã!
Không để Hàn Lập đợi lâu, chỉ chưa đầy một canh giờ, thần thức của hắn liền cảm ứng được mấy đạo khí tức hùng hậu từ bên ngoài Man Hoang lao vùn vụt tới, dùng tốc độ cực nhanh xông vào phương hướng trận chiến bộc phát.
“Bảy vị tu sĩ Đại Thừa, di thể Chân Tiên quả thật mê người a!” Hàn Lập tự nói, dưới chân cũng không có động tác gì, mà lẳng lặng chờ đợi.
Di thể Chân Tiên tất nhiên vô cùng mê người, nhưng tình huống hiện tại vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Ngược lại hắn tự hiểu rằng cứ dựa theo con đường hiện tại mà đi, với thần thông của mình thì khả năng vượt qua phi thăng thiên kiếp là không nhỏ.
Một canh giờ, hai canh giờ...
Sau bốn canh giờ, phương hướng đại chiến vừa rồi lại truyền đến dao động của trận chiến bộc phát.
Cẩn thận cảm nhận dao động của trận chiến lần này, Hàn Lập nói nhỏ: “Quả nhiên, sự tình không đơn giản như vậy!”
“Minh Trùng Chi Mẫu kia cùng Chân Tiên hạ giới cũng không có vẫn lạc...” Hàn Lập nói nhỏ.
Dao động chiến đấu kịch liệt truyền đến, hắn cảm giác được hai luồng khí tức quen thuộc.
Đó là thuộc về Minh Trùng Chi Mẫu và Chân Tiên hạ giới.
Động tĩnh của trận chiến lần này mặc dù không mênh mông và kịch liệt như trước, nhưng cũng không hề nhỏ.
Rõ ràng, ba bên trong trận chiến này, lần lượt là bảy vị tu sĩ Đại Thừa vừa đến, Minh Trùng Chi Mẫu cùng với Chân Tiên hạ giới.
Trận chiến này kéo dài rất lâu, cả một ngày sau đó, động tĩnh mới dần dần lắng xuống.
Đương nhiên, khí tức của bảy vị tu sĩ Đại Thừa kia rất nhanh biến mất, mấy canh giờ sau đó, lại là Minh Trùng Chi Mẫu cùng Chân Tiên kia chiến đấu.
Lần này, thời gian chiến đấu dài như vậy khiến Hàn Lập cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Xem ra Minh Trùng Chi Mẫu kia cùng Chân Tiên hạ giới đã là nỏ hết đà, bằng không thì cũng không đánh lâu như vậy!” Nhìn về vị trí bộc phát chiến đấu, Hàn Lập nói nhỏ, “Trận chiến trước đó quả nhiên là lưỡng bại câu thương sao!”
“Hiện tại bọn hắn hẳn là không còn sức chống cự gì, cũng gần đến lúc đi cho bọn hắn một kích cuối cùng rồi.” Hàn Lập tâm niệm chuyển động, trên người có ánh vàng rực rỡ dâng lên.
‘Vụt’ một tiếng, một vệt kim quang lóe lên rồi biến mất, thân ảnh Hàn Lập biến mất không thấy đâu, xuất hiện tại nơi xa tít cuối chân trời.
Kim quang lấp lóe, giống như đang tiến hành bước nhảy không gian, nhanh chóng tiếp cận địa điểm bộc phát chiến đấu.
Kèm theo Hàn Lập xâm nhập chiến trường, một thế giới tan hoang hiện ra trước mặt hắn.
Kim quang lao vùn vụt, Hàn Lập lấy tốc độ không thể tưởng tượng nhanh chóng tiếp cận khu vực trung tâm chiến trường.
Nhưng mà, người thông minh không chỉ có một mình Hàn Lập!
Theo hắn tiếp cận trung tâm chiến trường, lại có bốn vị tu sĩ Đại Thừa xuất hiện trong phạm vi cảm ứng thần thức của hắn.
Bốn vị tu sĩ Đại Thừa này khí tức cường thịnh, không hề che giấu chút nào.
Rõ ràng, đều không phải Đại Thừa bình thường, là cao thủ trong cảnh giới này.
Một canh giờ sau, năm vị tu sĩ Đại Thừa bao gồm cả Hàn Lập đã đi tới vị trí trung tâm chiến trường.
Nơi đây, đã sớm hóa thành một mảnh vực sâu vô ngần.
Lúc này, dưới đáy vực sâu ánh lửa dâng lên, lờ mờ có thể thấy hai con quái vật khổng lồ đang ngâm mình trong nham tương trắng lóa.
Thứ nhất là một con cự trùng toàn thân trắng sữa, có những mảng vết máu lớn, thân hình như nhộng ve, sau lưng bốn cánh tan tác; Thứ hai là một bộ khung xương màu vàng cao chừng ngàn trượng, trên thân còn dính thịt nát lẻ tẻ.
Hai con quái vật khổng lồ ngàn trượng, lúc này khí tức truyền ra vô cùng yếu ớt, giống như ngọn nến trước gió!
Năm đạo hào quang màu sắc khác nhau hiện ra, lộ ra năm bóng người.
Một lão giả thân hình khô gầy, mặc trường bào màu đen; một thanh niên thần sắc băng lãnh, dung mạo tuấn tú; một mỹ phụ thân hình đầy đặn, dung mạo diễm lệ; một đại hán thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, có một cái sừng; Hàn Lập thì mặc áo xanh, dáng vẻ phổ thông, ánh mắt yên tĩnh.
Thanh niên thần tình băng lãnh kia liếc mắt nhìn lão giả, thản nhiên nói: “Thiên Minh lão nhi, ngươi lão nhi này, tốc độ lại không chậm!”
Lão giả kia cũng không tức giận, lườm thanh niên kia một cái, chậm rãi nói: “Hàn Sát, ngươi cũng không chậm!”
Lão giả kia liếc nhìn đám người Hàn Lập một cái, sau đó nói: “Mấy vị đạo hữu trông lạ mặt quá, chắc hẳn không phải là tu sĩ của Phong Nguyên đại lục ta nhỉ?”
Hàn Lập đến đây, tự nhiên không dùng diện mục ban đầu của mình.
Là một tu sĩ thể tu có thể xưng là đại thành, hắn tự nhiên có thể dễ dàng thay đổi diện mạo của mình.
Sau đó dưới sự che giấu của một vài bí pháp, đủ để che mắt được sự dò xét cỡ này.
Đối với Thiên Minh và Hàn Sát, Hàn Lập cũng chỉ mới nghe danh mà thôi; hai người này không phải kẻ yếu trong số tu sĩ Đại Thừa, xem ra thần thông không nhỏ.
“Phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là giải quyết Minh Trùng Chi Mẫu và Chân Tiên hạ giới ở dưới kia trước đã!” Đại hán có độc giác kia giọng nói sang sảng, ánh mắt ánh lên vẻ nhiệt huyết nhìn về phía hai con quái vật khổng lồ đang trôi nổi không vững trong biển dung nham.
“Không tệ, lai lịch của chúng ta cũng không quan trọng, quan trọng là hai vị ở dưới kia!” Mỹ phụ thân hình đầy đặn kia cười tủm tỉm nói, trong mắt cũng hiện lên vẻ nóng bỏng.
Hàn Lập liếc mắt nhìn mấy người, không nói tiếng nào, chỉ yên lặng đánh giá hai con quái vật khổng lồ phía dưới.
“Khí tức của bọn chúng đích thật đã suy yếu đến cực điểm... Không sai...” Hàn Lập cẩn thận ngưng thần, thầm nghĩ trong lòng, “Ít nhất nhìn qua và cảm giác đều là dáng vẻ trọng thương!”
“Không đúng... Trận chiến đấu kịch liệt như thế, bộ khung xương Chân Tiên kia lại không có bất kỳ vết thương nào!” Lông mày Hàn Lập khẽ nhíu lại khó nhận ra, trong con ngươi hắn có kim quang nhàn nhạt lưu chuyển, sự cảnh giác trong lòng tăng lên tới đỉnh điểm!
Đồng thời, trên người hắn hiện lên từng đốm ánh sáng vàng óng, đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Trong biển dung nham, thân thể Chân Tiên khổng lồ ngàn trượng kia trông vô cùng thê thảm, huyết nhục trên người gần như đã bị đánh tan gần hết.
Nhưng mà, dù thê thảm như vậy, bộ khung xương màu vàng cấu thành thân thể lại không hề có chút dấu vết tổn thương nào!
Nếu thật sự đang hấp hối, bộ khung xương màu vàng kia không thể nào không chút tổn thương!
Đột nhiên, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn kéo đến, bốn vị tu sĩ Đại Thừa kia gần như đồng thời ra tay.
Trong thoáng chốc, thân hình Hàn Lập khẽ động, thuận thế lùi lại, xuất hiện ở nơi rất xa cuối chân trời.
Thấy Hàn Lập lùi lại, bốn vị Đại Thừa khác không có bất kỳ động tác nào khác, trong nháy mắt đánh ra thần thông của mình!
Lão giả áo bào đen miệng lẩm bẩm chú ngữ, hai tay huy động, một vầng Minh Hỏa chân dương màu đen hiện lên, thiêu đốt hư không đến mức bắt đầu vặn vẹo, bao bọc lấy nhiệt độ cao kinh khủng vô biên nghiền ép về phía khung xương màu vàng.
Thanh niên tên Hàn Sát cong ngón tay điểm một cái, vô số phù văn màu lam lớn bằng hạt gạo hiện lên, kèm theo thiên địa nguyên khí lũ lượt kéo đến, một cột sáng màu lam đủ để băng phong trời đất oanh kích về phía Minh Trùng Chi Mẫu.
Hai người còn lại cũng đều dùng thủ đoạn của mình, phát động công kích sắc bén nhất, nhắm vào Minh Trùng Chi Mẫu và khung xương màu vàng mà đánh tới.
Kèm theo tiếng oanh minh kịch liệt vang lên, dung nham trắng lóa xông ra khỏi vực sâu, bao phủ cả bầu trời cao.
Sau một hồi lâu, biển dung nham trong vực sâu khôi phục lại bình tĩnh.
Trong nham tương trắng lóa, Minh Trùng Chi Mẫu cùng khung xương Chân Tiên vẫn như cũ, phảng phất không hề động đậy.
Có thể cảm giác rõ ràng, khí tức của hai con quái vật khổng lồ trở nên yếu đi rất nhiều, cho người ta cảm giác sắp tắt thở đến nơi.
Thấy cảnh này, bốn vị tu sĩ Đại Thừa kia hoặc là tế ra Linh Bảo phòng ngự, hoặc là sử dụng đại thần thông phòng ngự, chậm rãi hạ xuống phía biển dung nham bên dưới.
Rõ ràng, bọn họ cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, vẫn vô cùng đề phòng như cũ.
Ở nơi rất xa, Hàn Lập lộ vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ: “Thật lẽ nào là ta nghĩ nhiều rồi? Minh Trùng Chi Mẫu và Chân Tiên kia thật sự đã liều mạng đến mức đèn cạn dầu cả rồi?”
Ý niệm của Hàn Lập vừa mới hiện lên, lập tức cảm thấy trước ngực nóng lên, một đạo quang huy màu xanh mờ ảo hình chiếc bình xông ra khỏi áo, bắn lên bầu trời, đồng thời một tiếng kêu trong trẻo truyền ra, vang vọng đất trời!
Trong nháy mắt, một luồng khí tức hung bạo từ đáy vực sâu bắn ra.
Luồng khí tức này từ yếu đến mạnh, rung chuyển cả đất trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận