Ngự Thú Tu Tiên: Ta Thu Được Linh Sủng Thiên Phú
Chương 53: Phát rồ! ( cầu truy đọc cầu phiếu! )
Chương 53: Phát rồ! (Cầu theo dõi đọc truyện, cầu phiếu!)
Dù thế nào đi nữa, dù không thể đạt được « Huyền Quy Tàng Giáp Công » nhưng có môn « Du Xà Bộ » này cùng một môn « Liễu Nhứ Kiếm Pháp », lần này Cố Viễn cũng coi như là không tệ.
Hai người đến cửa kho, để Trần lão đầu ghi chép lại vào danh sách chuyện Cố Viễn dùng « Hắc Hổ Quyền » đổi lấy « Du Xà Bộ ».
Đột nhiên, Cố Viễn quay người rời đi, vừa đi được vài bước, bên tai lại vang lên một giọng nói già nua:
"Tiểu tử, muốn « Huyền Quy Tàng Giáp Công » thì đêm mai đến tìm ta, ta ở ngõ Cao Liễu đợi ngươi."
Cố Viễn giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần lão đầu đang lười biếng nằm trên ghế, híp mắt dưỡng thần, giống như lời vừa nói không phải do hắn nói ra.
Nhưng Cố Viễn dám thề với A Hoàng, lời vừa nói đích xác là của Trần lão đầu!
Liếc mắt nhìn Hạ Tú Tuyết bên cạnh, phát hiện cô nàng không hề hay biết gì.
Rõ ràng, vừa rồi chỉ có một mình hắn nghe thấy thanh âm kia.
Cố Viễn nhìn Trần lão đầu thật sâu một cái, không nói thêm gì, quay người rời đi.
Ra khỏi Ngọc Đỉnh lâu, Cố Viễn chuẩn bị về nhà thì thấy Hạ Tú Tuyết cũng đi theo sau.
Điều này khiến Cố Viễn có chút bất ngờ, nghi hoặc hỏi:
"Tam tiểu thư, ngươi còn có việc sao?"
Hạ Tú Tuyết ném cho Cố Viễn một vật, Cố Viễn bắt lấy, phát hiện là một chùm chìa khóa đồng, còn đang nghi hoặc thì nghe Hạ Tú Tuyết thản nhiên nói:
"Vừa rồi, Báo Thai Tẩy Cân Đan là phần thưởng cha ta tặng cho ngươi, vì ngươi đã lập công, đồng thời cứu ta. Còn chìa khóa này là ta cá nhân cảm tạ ngươi, đây là chìa khóa căn nhà cuối ngõ Dài Cống, bên trong không có người ở."
"Chắc hẳn ngươi không có chỗ ở tại huyện thành, cái viện này cứ tạm thời cho ngươi mượn dùng."
"Vậy đa tạ Tam tiểu thư."
Cố Viễn hơi kinh ngạc, nghĩ nghĩ lại không từ chối, hắn cả ngày đi lại giữa Cố gia thôn và huyện thành, quả thật có chút phiền phức, có được một chỗ như vậy cũng rất thuận tiện.
"Mặt khác, ta nhắc nhở ngươi một câu."
Hạ Tú Tuyết dừng lại một chút, rồi chân thành nói:
"Gần đây Tần Châu không được yên bình, một vài nơi không chỉ có yêu vật tác oai tác quái, thậm chí còn có tà ma hại người. Không nói đâu xa, theo ta được biết, ngay cả Bắc Lương huyện chúng ta vài ngày trước cũng xảy ra một chuyện quái dị."
"Một nhà phú thương 26 người toàn bộ bị giết, chết vô cùng thê thảm và đẫm máu, ngay cả hài nhi trong tã lót cũng không tha. Sau đó quan phủ điều tra, hung thủ là một tên yêu nhân tà đạo gây ra, ít nhất cũng là một tên Tiên Thiên võ sư, chỉ là chưa phát hiện tung tích, nên ngươi tốt nhất cẩn thận một chút."
"Yêu nhân tà đạo quấy phá?"
Cố Viễn nghe vậy không khỏi có chút kinh hãi.
Cả nhà bị giết, đến hài nhi cũng không tha, cần phải là một gia hỏa phát rồ đến mức nào mới làm ra chuyện như vậy? !
Hắn vừa cảm thán tên yêu nhân tà đạo này làm việc ngang ngược, không có chút nhân tính, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác nguy cơ.
Nếu là ở Tần Châu thì còn đỡ, nếu có đại sự xảy ra thì trời sập cũng có người cao lo, chưa tới lượt một võ sư như hắn quan tâm.
Nhưng Bắc Lương huyện thì khác, chuyện này lại xảy ra ngay bên cạnh, khiến Cố Viễn làm sao có thể ngồi yên?
Sau khi nhắc nhở Cố Viễn xong, Hạ Tú Tuyết quay về Ngọc Đỉnh lâu.
Về tới căn phòng vừa rồi, lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Danh Dương, La Sinh và Mạc lão đầu đã không thấy bóng dáng.
Lúc này Hạ Danh Dương đang đứng quay lưng về phía nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Phụ thân."
Hạ Tú Tuyết cung kính nói.
"Con đã nhắc nhở Cố Viễn rồi?"
"Rồi ạ."
"Tốt lắm, người này có chút tiềm lực, nếu con có thể thi ân với hắn, thu phục hắn thì đó sẽ là một trợ lực không tệ cho con."
Hạ Danh Dương gật đầu.
"Phụ thân, con cảm thấy Cố Viễn là người rất có chủ kiến, không dễ dàng bị người khác nắm giữ."
Hạ Tú Tuyết ngập ngừng nói:
"Huống chi, với thực lực của con, cũng không nhất định có thể đè ép được hắn."
"Có chủ kiến hay không cũng không quan trọng, hơn nữa ta cũng biết con không thể thu phục được hắn."
Hạ Danh Dương không để ý: "Nhưng những điều này không đáng kể, chỉ cần hắn còn ở Ngọc Đỉnh lâu, chỉ cần hắn muốn tấn thăng Tiên Thiên võ sư, nhất định phải làm việc theo ý chúng ta!"
Không đợi Hạ Tú Tuyết nói gì, hắn xua tay: "Vấn đề của người này chỉ là chuyện nhỏ, con không cần quá xoắn xuýt. Ngược lại là Tuyết Nhi con, căn cốt của con tuy chỉ là trung đẳng, nhưng thể chất lại có chút đặc thù, trời sinh đã thân cận với linh hoa dị thảo. Mạc lão đã kiểm tra cho con rồi, nói con rất có thể có một thể chất đặc biệt nào đó."
"Trong thời gian ngắn tới, sẽ có quý nhân trong môn phái đến đây, đến lúc đó nếu con biểu hiện tốt, nói không chừng còn có thể bái nhập Dược Vương sơn. So với những cái khác, đây mới là kỳ ngộ lớn nhất của con, cho nên lần này con phải nắm chắc cơ hội! Hiểu chưa? !"
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu có chút trịnh trọng.
Hạ Tú Tuyết trong lòng run lên, nghiêm mặt nói: "Vâng, con gái hiểu rồi!"
...
"Viện này không tệ lắm..."
Cố Viễn đã đến căn nhà trong ngõ Dài Cống, bắt đầu tham quan.
Đây là một tiểu viện hai gian, có phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng bếp, chuồng ngựa, kho củi, nhà xí các loại, có thể nói cái gì cần có đều có, khá đầy đủ.
Mặc dù hiện tại không có người ở, nhưng trong viện quét dọn sạch sẽ, ở hậu viện trồng một ít hoa cỏ, thậm chí còn đào một cái ao nhỏ nuôi cá vàng.
Trong phòng các loại đồ dùng trong nhà, thậm chí giường chiếu và đồ dùng hàng ngày cũng có, các loại đồ vật được sắp xếp trật tự rõ ràng, khiến người ta nhìn vào là hiểu ngay.
Nói chung, cái viện này rất không tệ, đủ cho mười mấy người ở mà không thấy chật chội.
Có thể nói, chỉ cần Cố Viễn muốn, tùy thời đều có thể dọn vào ở!
Cố Viễn cũng biết chút ít về giá cả nhà cửa ở huyện thành.
Căn nhà này, vị trí không tệ, lại thêm cách bài trí và diện tích, có lẽ phải hơn 1000 lượng bạc, dù sao hắn mua không nổi.
"Vừa cho ta sân, lại vừa nhắc nhở ta gần đây yêu nhân quấy phá, bảo ta cẩn thận..."
Cố Viễn tặc lưỡi, lẩm bẩm: "Đối với ta tốt như vậy, vị Tam tiểu thư này, chẳng lẽ là để ý đến ta rồi?"
Nhân sinh tam đại ảo giác một trong – nàng thích ta.
Đương nhiên, Cố Viễn cũng chỉ trêu chọc một câu thôi.
Thực tế Cố Viễn rất hiểu rõ bản thân, không cảm thấy mình có mị lực lớn đến vậy, khiến Hạ Tú Tuyết thích mình.
Khả năng lớn nhất là hắn đã thể hiện đủ tiềm lực, khiến đối phương coi trọng nên mới cho hắn những chỗ tốt này, đồng thời chủ động giao hảo.
Đối với điều này, Cố Viễn hiểu rõ trong lòng!
Hiện tại còn sớm, Cố Viễn dứt khoát gọi ba đứa nhỏ đến trong viện.
Đến một nơi xa lạ, lại không có người ngoài, ba đứa nhỏ lập tức bắt đầu thả lỏng bản thân.
A Ngô bản tính phát tác, giãy dụa thân thể, vô thức chui vào những nơi hẻo lánh âm u, vô tình tản ra một tia yêu khí, kinh động đến côn trùng thậm chí chuột đang trốn trong bóng tối.
Nhất là chuột, mấy con chuột lớn béo múp bị hù kêu chi chi loạn xạ, điên cuồng chạy tán loạn trong sân.
Như gặp được đồ ăn ngon, nó đuổi theo, há miệng một tiếng nuốt trọn, ăn quên trời đất.
Từng nắm đấm lớn phồng lên nhô lên, theo cổ nó bắt đầu, dọc theo thân thể về phía sau nhúc nhích, tinh tế đến nỗi chỉ có phần bụng phồng lên thành từng đoàn từng đoàn.
Nhìn giữa thì thô, hai bên thì mảnh, lộ ra vẻ cổ quái khác thường!
Dù thế nào đi nữa, dù không thể đạt được « Huyền Quy Tàng Giáp Công » nhưng có môn « Du Xà Bộ » này cùng một môn « Liễu Nhứ Kiếm Pháp », lần này Cố Viễn cũng coi như là không tệ.
Hai người đến cửa kho, để Trần lão đầu ghi chép lại vào danh sách chuyện Cố Viễn dùng « Hắc Hổ Quyền » đổi lấy « Du Xà Bộ ».
Đột nhiên, Cố Viễn quay người rời đi, vừa đi được vài bước, bên tai lại vang lên một giọng nói già nua:
"Tiểu tử, muốn « Huyền Quy Tàng Giáp Công » thì đêm mai đến tìm ta, ta ở ngõ Cao Liễu đợi ngươi."
Cố Viễn giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần lão đầu đang lười biếng nằm trên ghế, híp mắt dưỡng thần, giống như lời vừa nói không phải do hắn nói ra.
Nhưng Cố Viễn dám thề với A Hoàng, lời vừa nói đích xác là của Trần lão đầu!
Liếc mắt nhìn Hạ Tú Tuyết bên cạnh, phát hiện cô nàng không hề hay biết gì.
Rõ ràng, vừa rồi chỉ có một mình hắn nghe thấy thanh âm kia.
Cố Viễn nhìn Trần lão đầu thật sâu một cái, không nói thêm gì, quay người rời đi.
Ra khỏi Ngọc Đỉnh lâu, Cố Viễn chuẩn bị về nhà thì thấy Hạ Tú Tuyết cũng đi theo sau.
Điều này khiến Cố Viễn có chút bất ngờ, nghi hoặc hỏi:
"Tam tiểu thư, ngươi còn có việc sao?"
Hạ Tú Tuyết ném cho Cố Viễn một vật, Cố Viễn bắt lấy, phát hiện là một chùm chìa khóa đồng, còn đang nghi hoặc thì nghe Hạ Tú Tuyết thản nhiên nói:
"Vừa rồi, Báo Thai Tẩy Cân Đan là phần thưởng cha ta tặng cho ngươi, vì ngươi đã lập công, đồng thời cứu ta. Còn chìa khóa này là ta cá nhân cảm tạ ngươi, đây là chìa khóa căn nhà cuối ngõ Dài Cống, bên trong không có người ở."
"Chắc hẳn ngươi không có chỗ ở tại huyện thành, cái viện này cứ tạm thời cho ngươi mượn dùng."
"Vậy đa tạ Tam tiểu thư."
Cố Viễn hơi kinh ngạc, nghĩ nghĩ lại không từ chối, hắn cả ngày đi lại giữa Cố gia thôn và huyện thành, quả thật có chút phiền phức, có được một chỗ như vậy cũng rất thuận tiện.
"Mặt khác, ta nhắc nhở ngươi một câu."
Hạ Tú Tuyết dừng lại một chút, rồi chân thành nói:
"Gần đây Tần Châu không được yên bình, một vài nơi không chỉ có yêu vật tác oai tác quái, thậm chí còn có tà ma hại người. Không nói đâu xa, theo ta được biết, ngay cả Bắc Lương huyện chúng ta vài ngày trước cũng xảy ra một chuyện quái dị."
"Một nhà phú thương 26 người toàn bộ bị giết, chết vô cùng thê thảm và đẫm máu, ngay cả hài nhi trong tã lót cũng không tha. Sau đó quan phủ điều tra, hung thủ là một tên yêu nhân tà đạo gây ra, ít nhất cũng là một tên Tiên Thiên võ sư, chỉ là chưa phát hiện tung tích, nên ngươi tốt nhất cẩn thận một chút."
"Yêu nhân tà đạo quấy phá?"
Cố Viễn nghe vậy không khỏi có chút kinh hãi.
Cả nhà bị giết, đến hài nhi cũng không tha, cần phải là một gia hỏa phát rồ đến mức nào mới làm ra chuyện như vậy? !
Hắn vừa cảm thán tên yêu nhân tà đạo này làm việc ngang ngược, không có chút nhân tính, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác nguy cơ.
Nếu là ở Tần Châu thì còn đỡ, nếu có đại sự xảy ra thì trời sập cũng có người cao lo, chưa tới lượt một võ sư như hắn quan tâm.
Nhưng Bắc Lương huyện thì khác, chuyện này lại xảy ra ngay bên cạnh, khiến Cố Viễn làm sao có thể ngồi yên?
Sau khi nhắc nhở Cố Viễn xong, Hạ Tú Tuyết quay về Ngọc Đỉnh lâu.
Về tới căn phòng vừa rồi, lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Danh Dương, La Sinh và Mạc lão đầu đã không thấy bóng dáng.
Lúc này Hạ Danh Dương đang đứng quay lưng về phía nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Phụ thân."
Hạ Tú Tuyết cung kính nói.
"Con đã nhắc nhở Cố Viễn rồi?"
"Rồi ạ."
"Tốt lắm, người này có chút tiềm lực, nếu con có thể thi ân với hắn, thu phục hắn thì đó sẽ là một trợ lực không tệ cho con."
Hạ Danh Dương gật đầu.
"Phụ thân, con cảm thấy Cố Viễn là người rất có chủ kiến, không dễ dàng bị người khác nắm giữ."
Hạ Tú Tuyết ngập ngừng nói:
"Huống chi, với thực lực của con, cũng không nhất định có thể đè ép được hắn."
"Có chủ kiến hay không cũng không quan trọng, hơn nữa ta cũng biết con không thể thu phục được hắn."
Hạ Danh Dương không để ý: "Nhưng những điều này không đáng kể, chỉ cần hắn còn ở Ngọc Đỉnh lâu, chỉ cần hắn muốn tấn thăng Tiên Thiên võ sư, nhất định phải làm việc theo ý chúng ta!"
Không đợi Hạ Tú Tuyết nói gì, hắn xua tay: "Vấn đề của người này chỉ là chuyện nhỏ, con không cần quá xoắn xuýt. Ngược lại là Tuyết Nhi con, căn cốt của con tuy chỉ là trung đẳng, nhưng thể chất lại có chút đặc thù, trời sinh đã thân cận với linh hoa dị thảo. Mạc lão đã kiểm tra cho con rồi, nói con rất có thể có một thể chất đặc biệt nào đó."
"Trong thời gian ngắn tới, sẽ có quý nhân trong môn phái đến đây, đến lúc đó nếu con biểu hiện tốt, nói không chừng còn có thể bái nhập Dược Vương sơn. So với những cái khác, đây mới là kỳ ngộ lớn nhất của con, cho nên lần này con phải nắm chắc cơ hội! Hiểu chưa? !"
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu có chút trịnh trọng.
Hạ Tú Tuyết trong lòng run lên, nghiêm mặt nói: "Vâng, con gái hiểu rồi!"
...
"Viện này không tệ lắm..."
Cố Viễn đã đến căn nhà trong ngõ Dài Cống, bắt đầu tham quan.
Đây là một tiểu viện hai gian, có phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng bếp, chuồng ngựa, kho củi, nhà xí các loại, có thể nói cái gì cần có đều có, khá đầy đủ.
Mặc dù hiện tại không có người ở, nhưng trong viện quét dọn sạch sẽ, ở hậu viện trồng một ít hoa cỏ, thậm chí còn đào một cái ao nhỏ nuôi cá vàng.
Trong phòng các loại đồ dùng trong nhà, thậm chí giường chiếu và đồ dùng hàng ngày cũng có, các loại đồ vật được sắp xếp trật tự rõ ràng, khiến người ta nhìn vào là hiểu ngay.
Nói chung, cái viện này rất không tệ, đủ cho mười mấy người ở mà không thấy chật chội.
Có thể nói, chỉ cần Cố Viễn muốn, tùy thời đều có thể dọn vào ở!
Cố Viễn cũng biết chút ít về giá cả nhà cửa ở huyện thành.
Căn nhà này, vị trí không tệ, lại thêm cách bài trí và diện tích, có lẽ phải hơn 1000 lượng bạc, dù sao hắn mua không nổi.
"Vừa cho ta sân, lại vừa nhắc nhở ta gần đây yêu nhân quấy phá, bảo ta cẩn thận..."
Cố Viễn tặc lưỡi, lẩm bẩm: "Đối với ta tốt như vậy, vị Tam tiểu thư này, chẳng lẽ là để ý đến ta rồi?"
Nhân sinh tam đại ảo giác một trong – nàng thích ta.
Đương nhiên, Cố Viễn cũng chỉ trêu chọc một câu thôi.
Thực tế Cố Viễn rất hiểu rõ bản thân, không cảm thấy mình có mị lực lớn đến vậy, khiến Hạ Tú Tuyết thích mình.
Khả năng lớn nhất là hắn đã thể hiện đủ tiềm lực, khiến đối phương coi trọng nên mới cho hắn những chỗ tốt này, đồng thời chủ động giao hảo.
Đối với điều này, Cố Viễn hiểu rõ trong lòng!
Hiện tại còn sớm, Cố Viễn dứt khoát gọi ba đứa nhỏ đến trong viện.
Đến một nơi xa lạ, lại không có người ngoài, ba đứa nhỏ lập tức bắt đầu thả lỏng bản thân.
A Ngô bản tính phát tác, giãy dụa thân thể, vô thức chui vào những nơi hẻo lánh âm u, vô tình tản ra một tia yêu khí, kinh động đến côn trùng thậm chí chuột đang trốn trong bóng tối.
Nhất là chuột, mấy con chuột lớn béo múp bị hù kêu chi chi loạn xạ, điên cuồng chạy tán loạn trong sân.
Như gặp được đồ ăn ngon, nó đuổi theo, há miệng một tiếng nuốt trọn, ăn quên trời đất.
Từng nắm đấm lớn phồng lên nhô lên, theo cổ nó bắt đầu, dọc theo thân thể về phía sau nhúc nhích, tinh tế đến nỗi chỉ có phần bụng phồng lên thành từng đoàn từng đoàn.
Nhìn giữa thì thô, hai bên thì mảnh, lộ ra vẻ cổ quái khác thường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận