Ngự Thú Tu Tiên: Ta Thu Được Linh Sủng Thiên Phú

Chương 48: Ân uy tịnh thi, cũ đường! ( cầu phiếu cầu truy đọc)

Chương 48: Ân uy tịnh thi, bài cũ! (cầu phiếu, cầu theo dõi đọc)
Tên Ngụy Xuyên kia, nếu không phải La Sinh đánh lén khiến hắn trọng thương, phỏng chừng một mình hắn có thể đè bẹp La Sinh cùng Mạc lão đầu đánh!
Lại thêm cổ thuật quỷ dị khó lòng phòng bị kia, tuyệt đối là một hung nhân!
So với những người này, thực lực của mình còn kém xa lắm!
"Mười mấy lượng bạc cứ thế mà không còn...."
Cố Viễn trả tiền, đem mấy bình dược hoàn đặt vào trong ngực.
Giống như hắn loại võ sư này, luyện võ tiêu hao rất lớn, nhất là vào thời điểm đột phá một giai đoạn nào đó.
Về phần mấy bình thuốc này, nhiều nhất cũng chỉ đủ hắn dùng trong mười ngày nửa tháng.
Nếu không phải từ trên người Thiết Hổ kiếm được hơn 500 lượng bạc, tích góp của Cố Viễn thật sự không đủ tiêu hao, việc tu luyện thường ngày cũng thành vấn đề.
"Hiệu quả của những dược vật phổ thông này, trông cậy vào chúng để Luyện Cân đại thành, đoán chừng phải năm ba tháng cũng chưa chắc. Nếu có một viên Báo Thai Tẩy Cân Đan thì tốt."
Cố Viễn thở dài, thật ra hắn đã coi trọng Báo Thai Tẩy Cân Đan, loại linh đan chuyên dụng cho giai đoạn Luyện Cân này.
Nếu có một viên, nói không chừng có thể để hắn trực tiếp Luyện Cân đại thành!
Chỉ tiếc, loại linh đan này một viên đã muốn năm trăm năm mươi lượng bạc, cộng thêm hai trăm điểm cống hiến.
Đây là giá nội bộ.
Nếu người ngoài mua, thì một ngàn lượng bạc cũng không có thương lượng!
Cố Viễn căn bản không mua nổi!
Về tiền bạc, hắn đã móc hết toàn bộ gia sản, miễn cưỡng coi như đủ, nhưng hai trăm điểm cống hiến thì hắn còn kém xa.
Về phần mấy cọng linh dược Hoàng Tinh ở ngoại vi Vân Mộng sơn mạch kia, thứ này có tác dụng tư âm bổ dương, lấp tinh bổ khí, thường được dùng làm phụ dược luyện chế một số linh đan. Đối với Luyện Cân, Luyện Cốt mà nói, lấy ra ăn trực tiếp thì hơi lãng phí.
Lãng phí thì lãng phí, nhưng Cố Viễn vẫn định về dùng hết, thà thịt nát trong nồi còn hơn giữ lại thành tro.
Không chỉ vậy, còn có A Hoàng, A Ngô, Miệng Rộng, ba nhóc này đều đang trong giai đoạn trưởng thành. Nếu có thể ăn chút linh dược, chắc chắn có thể tăng tốc độ phát triển.
Đến khi trưởng thành, đạo vận điểm chỉ cần góp nhặt đầy đủ, là có thể để ba nhóc tiến hóa, từ đó thiên phú phản hồi lại cho Cố Viễn.
Đến nước này, Cố Viễn cũng coi như cảm nhận được đủ loại lợi ích từ việc linh sủng thiên phú gia trì.
Nói cho cùng, nếu không nhờ có ba tiểu linh sủng gia trì, hắn căn bản không có thành tựu như hiện tại.
Cho nên, linh sủng thiên phú gia trì này mới là căn bản tu hành của hắn!
...
Ngay lúc Cố Viễn nghĩ xem có nên tìm La Sinh hoặc Dương Hãn để nhận thù lao nhiệm vụ của mình không, thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Quay đầu nhìn lại, Cố Viễn phát hiện là Dương Kiếm Phi và Hạ Tú Tuyết.
Người trước mặt mày u ám, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, tựa hồ có địch ý với hắn.
Đối với điều này, Cố Viễn cũng lười phản ứng tên này.
"Gặp qua Tam tiểu thư."
Về phần Hạ Tú Tuyết, Cố Viễn lên tiếng chào.
Hạ Tú Tuyết gật đầu, nói:
"Cha ta muốn gặp ngươi, đi theo ta."
"Được."
Cố Viễn sững người một chút, chợt gật đầu đuổi theo.
Trong lòng hắn biết rõ, đơn giản là lần này hắn thể hiện quá xuất sắc trong nhiệm vụ, hơn nữa còn cứu được Hạ Tú Tuyết một mạng.
Cho nên, về tình về lý, Hạ Danh Dương đều phải gặp hắn một chút.
Bất quá, Cố Viễn đối với vị Các chủ luôn thần bí này, thật ra cũng rất tò mò.
Hạ Danh Dương thân là Các chủ Ngọc Đỉnh Lâu của huyện Bắc Lương, bản thân lại là Tiên Thiên võ sư, trong mắt người bình thường, có thể nói là nhân vật cao cao tại thượng.
Ngay cả Tiền phủ, kẻ địch tiềm ẩn của Cố Viễn, cũng không dám mạo phạm ông.
Dù là Cố Viễn, một người hái thuốc nội bộ của Ngọc Đỉnh Lâu, cũng không phải muốn gặp ông là có thể gặp.
Bất quá, Cố Viễn cũng biết rõ, nói trắng ra thì, loại người hái thuốc như hắn cũng chỉ là người làm công, công cụ dưới tay người ta mà thôi.
Về phần Dương Kiếm Phi, vô ý thức nhấc chân, muốn đi theo.
Thấy vậy, Hạ Tú Tuyết lập tức nhíu mày, cảm thấy người này không có chút tinh ý nào, liền nói: "Dương huynh, thương thế của ngươi chưa lành, vẫn nên về dưỡng thương cho tốt đi."
Lời này ý là, Các chủ chỉ đích danh muốn gặp Cố Viễn một mình, căn bản không có ý muốn gặp Dương Kiếm Phi.
Sắc mặt Dương Kiếm Phi lúc xanh lét, lúc lại đỏ bừng, bèn dừng bước.
Cố Viễn và Hạ Tú Tuyết không để ý đến hắn nữa, đi thẳng lên lầu ba.
Đến trước một căn phòng, Hạ Tú Tuyết gõ cửa.
Trong phòng nhanh chóng truyền ra một giọng nói trong trẻo:
"Vào đi."
Hai người đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng có tổng cộng ba người.
Một người là tổng quản La Sinh, một người là Mạc lão đầu mặc áo bào trắng.
Còn một người, người này dáng vóc thẳng tắp cân đối, dung mạo tuấn lãng, da dẻ trắng mịn tinh tế, khóe mắt có chút nếp nhăn, là một người đàn ông trung niên giàu mị lực.
Chỉ cần đứng yên ở đó thôi, đã tự có một khí độ khiến người ta kính sợ!
Thậm chí ngay cả La Sinh và Mạc lão đầu, hai vị Tiên Thiên võ sư, hào quang cũng bị che lấp, khiến người ta vừa vào phòng đã không tự chủ được nhìn về phía người này.
Bất quá, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Cố Viễn lại là may mắn hắn không mang Miệng Rộng hay A Hoàng theo, nếu không, mấy vị Tiên Thiên võ sư ở trước mặt, rất có thể sẽ bị bại lộ.
Ngay khi Cố Viễn nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, đối phương hình như có cảm giác, khẽ nhúc nhích mắt, nhìn lại.
Oanh!
Tất cả xung quanh dường như biến mất, Cố Viễn chỉ thấy một đôi mắt ẩn hiện ánh đỏ.
Không phải loại vằn tia máu đỏ, mà là màu đỏ rực như than lửa.
Dưới ánh mắt ấy, Cố Viễn chỉ cảm thấy xung quanh bỗng chốc bốc cháy hừng hực, không khí bốn phía cũng bắt đầu nóng lên nhanh chóng, không khí bị đốt nóng bắt đầu vặn vẹo, cảm giác nóng rát khiến hắn như đang ở trong lò lửa, khô nóng khó nhịn, miệng đắng lưỡi khô, toàn thân phỏng rát.
"Ngươi là Cố Viễn?"
Người đàn ông trung niên lên tiếng, vừa dứt lời, mọi cảm giác nóng rát trước mắt Cố Viễn đều biến mất, phảng phất chỉ là ảo giác.
Từ đó có thể thấy, tu vi người này đã đạt đến một cảnh giới kinh thế hãi tục nào đó, chỉ bằng ánh mắt mà có thể khiến Cố Viễn lâm vào ảo cảnh, điều này khiến Cố Viễn âm thầm kinh hãi.
Ra oai phủ đầu sao, bài cũ của kẻ bề trên, tiếp theo có phải sẽ là ân uy tịnh thi, cho ta chút lợi lộc hay không.... Cố Viễn thầm nghĩ, thần sắc không đổi, cung kính thi lễ: "Thuộc hạ Cố Viễn, gặp qua Các chủ!"
Tiếp đó, lại đối với La Sinh và Mạc lão đầu lần lượt hành lễ.
"Được rồi, không cần đa lễ."
Hạ Danh Dương nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí thản nhiên nói: "Biết ta cho ngươi đến là để làm gì không?"
Cố Viễn trừng mắt, nghiêm mặt nói: "Bởi vì thuộc hạ lập công lớn trong nhiệm vụ lần này, cho nên Các chủ cố ý gọi ta đến, ban thưởng cho ta!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều sững sờ, không ngờ Cố Viễn lại nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Hạ Tú Tuyết càng không nhịn được muốn che mặt.
Tên tiểu tử này rốt cuộc là thật thông minh hay giả thông minh, coi như ngươi muốn được khen thưởng, cũng không cần nói thẳng ra như vậy chứ?
"Tiểu tử này có ý tứ...."
Mạc lão đầu ở một bên vuốt râu, cười ha hả.
Hạ Danh Dương khựng lại một chút, chợt lắc đầu bật cười: "Giỏi cho một tiểu tử ngay thẳng!"
Chợt nói: "Nhưng ngươi nói cũng không sai, ngươi vào lâu mới chỉ một tháng mà đã lập được công lao cho Ngọc Đỉnh Lâu ta, một chút khen thưởng tự nhiên không thể thiếu ngươi. Lát nữa Tú Tuyết sẽ dẫn ngươi đi nhận lấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận